Chương 1486: Thần thụ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong Huyền Linh điện, sau khi tin tức Tiêu Bạch Vũ thành tựu Chân Linh truyền tới Thương Vũ lão tổ một mực căng thẳng không nói đột nhiên vì Lục Bình mà tức giận sự chỉ trích của người khác. Khương Thiên Lâm trong lòng sáng tỏ, ngoài miệng vẫn cám ơn Thương Vũ lão tổ “thản nhiên tương trợ”.

Nhưng không chờ tới lúc mọi người khôi phục như cũ do thực lực mạnh mẽ của Thủy Kiếm Tiên, lại trước hết thấy một đạo thông thiên kiếm quang rạch ra Vạn Độc Thương Khung Bích một đạo lỗ to lớn từ đông đến tây. Theo sát lại thấy một con pháp tướng quái giao đuổi theo một thanh Thuần Dương phi kiếm từ trong bay ra, rồi sau đó hai người quỷ dị hợp làm một thể, từ nam sang bắc đánh mạnh xuống Vạn Độc Thương Khung Bích.

– Nhân Kiếm Hợp Nhất?

Thương Vũ lão tổ kêu lên kinh nghi bất định, thần sắc trên mặt biến đổi không biết đang suy nghĩ gì. Ngược lại thì mấy ở vị đại tu sĩ khác sau lúc nghe Thương Vũ lão tổ trong miệng kêu lên “Nhân Kiếm Hợp Nhất” thần sắc đều rõ ràng đều kinh hãi.

– Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Tiêu Bạch Vũ kêu lên giống như vậy, nhưng ngữ khí của ông ta lại khẳng định hơn nhiều nếu so với Thương Vũ lão tổ, thần sắc giống vậy cũng trầm ngưng rất nhiều.

– Lại là Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Nguyên Tửu lão tổ đầu tiên thở dài, theo sát mang một tia không khỏi ý vị mới nói:

– Truyền thuyết năm xưa Giao đạo nhân từng có nói “Muốn một kiếm phá vạn pháp, trước tiên tất phải Nhân Kiếm Hợp Nhất”, không biết Tiêu đạo hữu thấy một kiếm đó của Thủy Kiếm Tiên ra sao?

Sắc mặt của Tiêu Bạch Vũ cũng giống như vậy không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, nghe vậy lại đáp:

– Nguyên Tửu đạo hữu lời ấy lại lẫn lộn. Nhân Kiếm Hợp Nhất đã là “Một kiếm phá vạn pháp”. Một kiếm phá vạn pháp lại không nhất định là Nhân Kiếm Hợp Nhất. Thủy Kiếm Tiến một kiếm này đúng là đã đến tới cảnh giới cực cao của kiếm thuật, hoàn toàn được xưng là Một kiếm phá vạn pháp!

Nguyên Tửu lão tổ cười khan nói:

– Cũng do tại hạ nông cạn, Tiêu đạo hữu cùng Lục đạo hữu mới thật đúng là kẻ cầm kiếm hàng đầu trong của tu luyện giới!

Trên mặt Tiêu Bạch Vũ hiếm thấy xuất hiện một tia vẻ u ám, nói:

– Đáng tiếc bản danh phi kiếm của tại hạ cho dù đã là Thuần Dương linh bảo, lại vẫn không địch Hổ đạo nhân khai thiên thần khí Phách Vương chùy, nếu không ngày sau hoặc có cơ hội gặp một lần kiếm thuật thần thông của Lục đạo hữu.

Tuy nhiên ngay sau đó quanh người Tiêu Bạch Vũ lần nữa dâng lên khí thế cường đại, nói:

– Những năm đó Giao đạo nhân cũng giống như vậy không có bản mệnh phi kiếm, vẫn lấy một thần kiếm thuật thần thông tung hoành thiên hạ. Chỉ có Bằng đạo nhân dựa vào tu vị cùng với khai thiên đệ nhất thần khí Thất Bảo Lôi Hồ ép ông ta một đầu. Giao đạo nhân có thể như vậy, Tiêu mô ngày sau cũng chưa chắc kém so với Giao đạo nhân!

Khí thế của Tiêu Bạch Vũ làm Nguyên Tửu lão tổ rất không thoải mái, nhưng lão ta vẫn cười tiếp nói:

– Tiêu đạo hữu chí tồn cao xa, tại hạ cũng rất bội phục.

Tiêu Bạch Vũ cũng không nhận nhân tình của lão ta, lạnh giọng nói:

– Nguyên Tửu đạo hữu chú ý nhiều một chút tồn tại thần bí mà đạo hữu mới vừa nói đi. Nếu tại hạ nói không sai, xem ra là muốn đi ra rồi!

Thời điểm Lục Bình lấy kiếm thuật thần thông từ trong hướng ra ngoài lần đầu tiên phá vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích, bản thể khí tức của Long Hòe lão tổ tiết ra ngoài. Lục Bình đã phát giác được biến đổi lớn trong hư không

Đợi đến kiếm thứ hai lấy thế “Nhân Kiếm Hợp Nhất” hoàn toàn bước vào cảnh giới “Một kiếm phá vạn pháp”, trong phút chốc hư không đã lôi vân giăng đầy, khí tức của kiếp lôi đã gia tăng đến mức khiến cho Lục Bình đều tâm quý.

Khí tức của kiếp lôi liên lụy thẳng đến khu vực diện tích ngàn dặm. Tiêu Bạch Vũ cùng Nguyên Tửu lão tổ rất nhanh sau đó cảm nhận được khí tức của kiếp lôi cực lớn. Hai người không hẹn mà cùng lui về phía sau, đồng thời trong lòng mỗi người kinh nghi, làm sao có thể có lôi vân ngưng tụ? Nếu muốn nói sự tồn tại thần bí đó muốn nghênh đón lôi kiếp tựa hồ không quá có thể, nhưng khí tức của lôi kiếp trước mắt cũng thực quá mức khổng lồ. Chính là ban đầu bọn họ trải qua Thuần Dương lôi kiếp dường như cũng hoàn toàn không so được trạng huống hiện nay.

Cũng không chờ hai người lui ra quá xa, Vạn Độc Thương Khung Bích đã bị Lục Bình ở định Vạn Độc Thương Khung Bích cắt ra hai đạo chữ thập to lớn hình miệng rộng rốt cục bắt đầu hỏng mất, rồi sau đó thấy con đường cơ hồ bị lá xanh và dây leo che giấu hiện ra trong bầu trời.

Đây là, một thân cây?

Trên mặt hai vị Chân Linh lão tổ lui về phía sau tránh né khí tức của lôi kiếp lần nữa hiển lộ ra vẻ kinh nghi, theo sát đó Vạn Độc Thương Khung Bích không ngừng hỏng mất, thân hình của một cây thông thiên đại thụ che kín diện tích mười mấy dặm càng ngày càng lộ ra rõ ràng trước mặt hai vị Chân Linh lão tổ.

– Một cây thông thiên đại thụ tuyệt lắm! Chẳng lẽ dưới Vạn Độc Thương Khung Bích ẩn giấu chính là một cây thông thiên đại thụ như vậy sao?

Bản thể khổng lồ của Long Hòe lão tổ như vậy, cho tới các phái tu sĩ ngoài mấy trăm dặm trong Huyền Linh điện đều có thể nhìn thấy cây đại thụ cao vút tới đám mây không thấy ngọn cây.

Dưới Vạn Độc Thương Khung Bích từ khi Giao đạo nhân khai ích Đông Hải tu luyện giới một mực tồn tại lại có thần vật như vậy hiện hữu. Lúc này các phái tu sĩ trong Huyễn Linh điện làm gì còn có tâm tư thảo luận phân phối linh thạch gì nữa. Nếu không phải lúc này lôi kiếp khí tức mạnh mẽ cuốn tới, sợ rằng các phái tu sĩ sớm đã động thân chạy tới Vẫn Lạc bí cảnh đi khoảng cách gần quan sát cây thần thụ đó tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng. Huống chi Vẫn Lạc mật địa ban đầu thời điểm độc vụ giăng đầy chính là bảo địa nổi danh của Đông Hải. Hôm nay Vạn Độc Thương Khung Bích hỏng mất, bảo bối bên trong tích chứa không biết bao nhiêu năm còn không phải là mặc cho người thu lấy!

Nhưng lúc này kiếp lôi khí tức mạnh mẽ cuốn ùa ngàn dặm, cho dù các phái pháp tướng tu sĩ hết sức đè nén khí tức của mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở Huyễn Linh năm đảo phụ cận đứng xa nhìn thông thiên thần thụ ngoài mấy trăm dặm nghênh đón lôi kiếp, nhưng thủy chung không thể tiến ở lên một bước.

Nhưng càng làm lão tổ của các phái trong đầu rỉ máu chính là, mắt thấy một trận lôi kiếp vẫn lạc chưa từng có trước đó. Bảo vật dựng dục ngàn vạn năm trong Vân Lạc mật địa còn không biết sẽ bị phá hủy bao nhiêu, còn có thể có bao nhiêu còn dư lại.

Lúc lão tổ của các phái đua nhau thả ra phù chiếu, ra lệnh con em tông môn mỗi người chưa từng lên cấp pháp tướng mạo hiểm đi tới Vẫn Lạc mật địa.

Tu sĩ chưa từng ngưng tụ pháp tướng sẽ không bị lôi kiếp chú ý. Chỉ cần không phải quá mức xui xẻo bị uy năng của lôi kiếp tán lạc đánh trúng, hay hoặc là người độ kiếp cố ý hãm hại, xâm nhập khu vực lôi kiếp bao trùm chưa từng có nguy hiểm quá lớn.

Nhưng tu sĩ của các phái có thể nghĩ tới những thứ đó, Lục Bình sớm đã tính xong muốn tới phá vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích lại làm sao không nghĩ những thứ đó. Mặc dù Lục Bình chưa từng ngờ tới sau khi phá vỡ Vạn Độc Thương Khung Bích không ngờ lại sẽ có lôi kiếp mạnh mẽ hạ xuống như vậy. Nhưng trân bảo dựng dục trong Vẫn Lạc mật địa của Vạn Độc Thương Khung Bích tất nhiên sẽ gặp tu sĩ của các phái điên cuồng ầm ầm cướp lấy cũng không thể nghi ngờ.

Vì vậy, mặc dù có lôi kiếp xuống, Lục Bình vẫn trước tiên thả ra Đại Bảo cùng Tầm Bảo Thử con cháu đời sau dưới trướng hắn và bầy Tử Tinh phong.

Đại Bảo những năm này mặc dù đi theo Lục Bình đông bôn tẩy bào, nhưng ở Hoàng Ly đảo kinh doanh còn sinh ra mười mấy con Tầm Bảo Thử đời sau. Những con đời sau mỗi người đầy đàn, hôm nay Đại Bảo đã là một người ngũ đại đồng đường, số lượng Tầm Bảo Thử gia tộc đời thứ nhất tộc trưởng khổng lồ đạt tới mấy trăm con.

– Tuy nhiên không có Lục Bình đề huề, lấy tư chất thấp xuống của Tầm Bảo Thử, dựa vào Đại Bảo trợ giúp, những Tầm Linh Thử hậu bối cho tới hôm nay cũng bất quá được Đại Bảo hao tốn cự lực bồi dưỡng được hai con đoán đan sơ kỳ hậu bối thôi. Còn dư lại dung huyết kỳ Tầm Bảo Thử cũng có chừng mười con, còn sót lại đều là chút luyện huyết kỳ binh tôm tướng cá.

Tuy nhiên vào lúc này, gia tộc hậu bối dưới quyền Lục Đại Bảo tạo thành Tầm Bảo Thử đại quân lại thành trợ thủ đắc lực cho Lục Bình thu liễm từ nguyên tu luyện của Vẫn Lạc mật địa.

Dưới sự chỉ huy của Đại Bảo, Tầm Bảo Thử đại quân sau khi rơi vào Vẫn Lạc mật địa liền toàn bộ độn xuống đất. Hơn mười con dung huyết kỳ Tầm Bảo Thử mỗi một con mặt dưới cổ đều mang một trữ vật đại dung lượng to lớn. Tầm Bảo Thử còn lại tìm được bảo vật toàn bộ giao cho hơn mười con dung huyết kỳ Tầm Bảo Thử đó.

Rồi sau đó hai con đoán đơn sơ kỳ Tầm Bảo Thử từ trong trữ vật đại của hơn mười con Tầm Bảo Thử đó đoạt lại vật càng trân quý hơn trong đó cho Đại Bảo chọn lựa. Mà Đại Bảo chọn lựa ra dĩ nhiên là phải giao lên cho Lục Bình.

Ngay cả bầy Tử Tinh phong, Lục Bình lại hy vọng Tử Tinh Phong Vương có thể bắt lại cơ hội lần này vì vậy tiến cấp pháp tướng hậu kỳ. Nếu không, trừ phi Lục Bình lại đem chú ý đánh vào trong động thiên bồi dục linh thảo của những thánh địa khác, Tử Tinh Phong Vương ở phương thế giới này sợ rằng không còn khả năng lên cấp.

Tuy nhiên lúc này Lục Bình lại đã đi cách xa Vẫn Lạc mật địa đang ngưng tụ kiếp vân trong hư không. Dù sao Lục Bình làm Thuần Dương tu sĩ, hắn cũng không dám dừng lại nhiều dưới lôi kiếp. Huống chi lúc này hắn đã biết được lôi kiếp của Long Hòe lão tổ tại sao lại mãnh liệt tới như vậy.

Long Hòe lão tổ bị Vạn Độc Thương Khung Bích phong ấn trong đó không biết bao nhiêu năm tháng, cũng hoàn toàn ngăn cách nó cùng phương thế giới này. Nhưng Long Hòe lão tổ lại không biết tu luyện loại truyền thừa nào, không ngờ lại dưới tình huống không có lôi kiếp vẫn lạc nhưng chưa hề ảnh hưởng tu vi để thăng.

Song khi Long Hòe lão tổ tiếp xúc cấm cố, từ pháp tướng kỳ chưa từng trải qua ba lần lôi kiếp cũng đồng thời tới. Lôi kiếp uy mãnh như thế này thậm chí so với Lục Bình cùng bản mệnh phi kiếm đồng thời cho gọi Thuần Dương lối kiếp còn phải cao hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Lục Bình phá vỡ hư không, chính xác đi tới lằn ranh phạm vị lớn nhất mà lôi kiếp có thể liên lụy đến, hơn nữa rất nhanh sau đó phát hiện Tiêu Bạch Vũ cùng với Nguyên Tửu hai vị lão tổ cũng ở lằn ranh ấy.

Lúc này Lục Bình như cũ không sợ hãi, hướng hai người mỉm cười ra hiệu. Tiêu Bạch Vũ mỉm cười đáp lại. Còn Nguyên Tửu lão tổ thì tỏ ra cứng rắn.

– Lục đạo hữu có biết lai lịch của đại thụ linh yêu đó không?

Tiêu Bạch Vũ mở miệng hỏi.

Lục Bình cũng không từng che giấu, cười đáp:

– Vị ấy là Long Hòe lão tổ. Vãn bối năm đó vào Vạn Độc Thương Khung Bích nhiều ngu dốt được ông ta chiếu cố, từng đáp ứng ngày sau khi lên cấp Thuần Dương thì giúp Long Hòe lão tổ thoát khốn.

– Long Hòe lão tổ?

Tiêu Bạch Vũ cùng Nguyên Tửu hiển nhiên cực kỳ xa lạ đối với danh tự này. Thế nhưng trong lời nói của Lục Bình thổ lộ tin tức lại làm cho hai người biết Lục Bình cũng không phải là đánh bậy đánh bạ, mà là đối với lần này sớm có mưu đồ.

Nguyên Tửu lão tổ không nhịn được hỏi:

– Lục đạo hữu có biết lại lịch của vật đó, tu vi ra sao không?

Lục Bình nhìn Nguyên Tửu lão tổ một cái, nhàn nhạt đáp:

– Lai lịch của Long Hòe lão tổ chính tại hạ cũng không quá rõ. Về phần tu vị của ông ta ra sao, hai vị thân là Chân Linh tu sĩ, đối với lần này đương nhiên có điều cảm ứng mới phải!

Tiêu Bạch Vũ cười cười, nói:

– Vị đại thụ linh yêu đó tu vi so với bọn ta chỉ cao hơn chớ không thấp, chẳng qua lôi kiếp cũng tới không giải thích được chút.

Lục Bình không đáp lại lời nói của Tiêu Bạch Vũ, mà chỉ nói:

– Bọn ta đánh nhiệt hỏa hướng lên trời, cũng không biết các phái tu sĩ trong Huyễn Linh điện thương lượng như thế nào rồi?

Tiêu Bạch Vũ nghe huyền ca biết nhã ý. Lục Bình đã phô bày thực lực với ông ta, như vậy lúc này Liệt Thiên Kiếm phái vẫn cần cùng Chân Linh phái liên thủ kéo xé Thủy Tinh cung, vì vậy nói:

– Nói không chừng lần này yêu cầu Nguyên Tửu đạo hữu cắt chút đồ rồi.