Chương 769: Tử Dương lục kiếm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ta tưởng là người nào, thì ra là Lý Thông huynh. Lý Thông huynh lần này sao đến chậm vậy? Trước mặt trận tường sắp mở rồi, đến lúc đó nếu Lý huynh không tham dự, chuyến đi Lạc Thánh hồ này ngược lại cũng nhàm chán quá thôi!

Sau khi Mã Thần Hi nhận ra người mới tới, trong ánh mặt thoáng qua một chút ngưng trọng, nhưng trong miệng lại cất lời rất sảng khoái.

– Nhàm chán, ta lại không cảm thấy nhàm chán chút nào. Ngươi không cảm thấy hai tộc ta và người sau khi đem vụ trận để tiến vào Hà Nguyên chi địa vây lại, chẳng những không khiến cho tu sĩ tiến vào Hà Nguyên chi địa giảm bớt, ngược lại mọi người đều cho rằng hai tộc của ta và người ở Hà Nguyên chi địa phát hiện bảo bối gì, hay hoặc giả là có mưu đồ gì, nên người kéo tới ngược lại càng nhiều, đến lúc đó ta và người nhất định sẽ không nhàm chán.

Thanh niên tu sĩ cầm đầu mặc giáp kim trong giọng nói cũng lộ ra có chút ngưng trọng.

– Thế nào, đường đường là đệ tử đích truyền của Cẩm Lý nhất tộc, được xưng “Thiên Môn Nhất Kiếm” Lý Thông huynh người, không ngờ lại cũng có thời điểm rầu rỉ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì những thứ đồ bốn phía này sao? Những người này trong tu luyện giới ở cùng cấp tu sĩ có lẽ coi là một nhân vật, nhưng trong mắt ta và người cho dù có nhiều người hơn nữa cũng bất quá là gà đất chó ngói mà thôi!

Mã Thần Hi vẫn miệng tuôn ra cuồng ngôn, trực tiếp chỉ bốn phía tu sĩ, bao gồm ba người còn sót lại của Tây Hoang điện cùng với Lục Bình ở bên trong, phạm vi mắng nhiếc bao gồm thật rộng, khiến cho sắc mặt tu sĩ ở bốn phía nhìn Mã Thần Hi nhất thời âm trầm xuống.

– Thế nào, còn không phục, có gan thì bây giờ đứng ra tỷ thí một chút, đừng tưởng rằng lão tử không biết, mới vừa rồi Tây Hoang điện tên tiểu tử này thấu lộ gia tài của lão tử, trong lòng các ngươi cũng đã có chút chủ ý đánh với lão tử rồi. Lão tử hôm nay vừa khéo đem lời nói ở chỗ này trước, trên người lão tử đúng là có không ít bảo vật, ai tự cho là còn mạnh ở dưới tay của lão tử thì có thể cứ tới cướp!

Mã Thần Hi liếc mắt nhìn những tu sĩ nghĩa phẫn điền ưng kia sau khi bị hắn chê cười một phen vẫn làm con rùa đen rút đầu, vì vậy cười lạnh “hắc hắc”, hướng Lý Thông cười nói:

– Lần này đến đều là kẻ yếu, cho dù là tới nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, không thành được đại sự, coi như là Tây Hoang điện lần này tới cũng không phải là những kẻ trước mắt này sao, so sánh cùng ‘Tây hoang tam chí’, hiện tại không ai có thể đưa mặt ra được trước đài a!

Trương Chí Minh sắc mặt âm trầm, hai mắt giống như xà hạt nhìn chằm chằm Mã Thần Hi đang chỉ vào mũi của hắn làm nhục, nhưng lúc này lại không lên tiếng được gì.

Mã Thần Hi nhìn Trương Chí Minh sắc mặt xám trắng giống như người chết, càng lúc càng cảm giác thú vị, không tự chủ được nở một tràng cười “ha ha hắc hắc “, nhưng chợt nghe bên cạnh sâu kín truyền tới một giọng nói:

– Đừng trách ta không nói cho ngươi biết, Tử Dương cung Thiểu Trạch Kiếm cũng tới.

Tiếng cười quái dị của Mã Thần Hi chợt ngưng lại, chợt quay đầu sang phương hướng thanh âm truyền tới, nhìn chằm chằm Lý Thông nói gằn từng chữ:

– Thiểu Trạch Kiếm, Tạ Dương Minh sao?

– Đúng vậy! Ngươi bây giờ còn cảm thấy không thú vị sao?

– Thú vị, bây giờ quá thú vị!

Mã Thần Hi trong ánh mắt toát ra vô tận oán độc, sau đó xoay người hét lớn một tiếng:

– Đi!

Một nhóm hơn hai mươi người Thiên Mã tộc rời đi trước. Lý Thông nhìn sắc mặt Trương Chí Minh không ngừng biến đổi một chút, lắc đầu một cái, thất thanh cười một tiếng, cũng rời đi.

– Tây Hoang điện lần này nhưng coi như là mất mặt lớn rồi!

– Cũng không phải là vậy, Trương Chí Minh này còn quá non, không so được với Mã Tứ công tử cùng Thiên Môn Nhất Kiếm!

– Khó trách Tây Hoang điện lần này phái năm người đến, nghe nói còn ở bên ngoài bị giết chết hết một người, xem ra Tây Hoang điện đối với lần này Hà Nguyên chi địa khai mở bất quá là đi xem qua một tràng mà thôi!

– Nhưng mà, Tạ Dương Minh là ai?

– Vị huynh đệ này, ngươi cũng thật sự là quá cô lậu quả văn rồi, ngay cả Lục đại thần kiếm nổi danh nhất của Tử Dương cung cũng không biết sao?

– Kính xin các hạ không tiếc chỉ giáo!

– Tử Dương cũng là một trong Ngũ đại thánh địa của tu luyện giới, tuy nói cùng Tứ đại thánh địa khác cũng vạn pháp quy tông, nhưng Tử Dương cung cũng hơi có chút đặc thù, đó chính là Tử Dương cung kiếm thuật có một không hai trong thiên hạ, từ đó che mất những truyền thừa khác của Tử Dương cung. Vì vậy, có lúc tu luyện giới lại xưng Tử Dương cung làm “Tử Dương Kiếm” phái, lại xưng là đệ nhất thiên hạ kiếm phái!

– A, như vậy xem ra Lục đại thần kiếm này coi như là một trong sáu vị đích truyền tu sĩ của Tử Dương cung sao?

– Đâu chỉ như vậy! Trong mười đệ tử đích truyền đứng hàng đầu của Tử Dương cung, kiếm tu lại chiếm đến sáu người!

– Thì ra là như vậy, sáu người này không phải là Lục đại thần kiếm kia chứ?

– Đó là điều dĩ nhiên, hơn nữa sợ rằng còn có điều đạo hữu ngươi không nghĩ tới, lục đại thần kiếm này vừa khéo chiếm cứ sáu vị trí đứng đầu trong mười đại đệ tử đích truyền!

– Khó trách Tử Dương cung được gọi là ‘Tử Dương Kiếm’ phái, quả nhiên danh bất hư truyền a!

– Thiểu Trạch Kiếm Tạ Dương Minh này bất quá là một người đứng hàng cuối cùng trong Tử Dương lục kiếm, cũng là một người duy nhất chưa lên cấp pháp tướng kỳ tu sĩ. Lần này tới Hà Nguyên chi địa, Mã Thần Hi cùng Lý Thông hai vị Thiên Mã, Cẩm Lý tộc thiên chi kiêu tử này dĩ nhiên là như gặp đại địch!

Lục Bình nhìn ánh mắt Trương Chí Minh có chút tán loạn, lại nhìn một chút hai tên Tây Hoang điện đệ tử sau lưng Trương Chí Minh thần sắc như đưa đám, trong lòng thầm thở dài một cái. Trải qua lần này, ý chí chiến đấu của Trương Chí Minh đã bị Mã Thần Hi tiêu hao hầu như không còn gì, ngày sau Trương Chí Minh cho dù có thành tựu, thời điểm đối mặt Mã Thần Hi, chỉ sợ cũng không có cơ hội chiến thắng được một hai phần.

Lục Bình làm bộ ho khan một cái, làm bộ như có chút không hiểu hỏi Trương Chí Minh:

– Trương huynh, Mã Thần Hi vô cùng cuồng vọng, sao vừa nghe đến tên của Tạ Dương Minh này lại tự hồ bị chuyện gì vô cùng nhục nhã vậy, phản ứng lại mạnh như thế?

Ngôn ngữ của Lục Bình quả nhiên khiến cho thần trí của Trương Chí Minh rơi vào bóng ma đột nhiên sáng lại, miễn cưỡng hướng Lục Bình cười cười, ngay sau đó phảng phất nhớ ra cái gì đó, trên mặt nhất thời nở ra một tia cười lạnh trả thù vậy, nói:

– Ta nhớ ra rồi. Mã Thần Hi này năm đó trên thảo nguyên cùng đi ra ngoài du lịch, gặp gỡ Tạ Dương Minh, hai người đã từng có qua một lần đại chiến. Một lần kia Mã Thần Hi cũng thua một chiêu, bị Tạ Dương Minh đánh trở về nguyên hình.

– Khó trách, Mã Thần Hi này có vẻ như muốn ở trong Hà Nguyên chi địa tìm lại món nợ cũ rồi!

– Hắn nhất định phải tìm món nợ cũ.

Trương Chí Minh cười lạnh nói:

– Năm đó Mã Thần Hi bị thua hóa thành nguyên hình thiên mã bị Tạ Dương Minh cỡi trên lưng, có thể nói là vô cùng nhục nhã rồi. Chỉ bất quá lúc những chuyện này phát sinh, hai người tu vi đều mới vừa lên cấp đoán đan kỳ không lâu, chưa thành danh, sau đó hai người cũng chưa từng nói tới chuyện này. Thế lực sau lưng của hai người tựa hồ cũng không nguyện bị dây vào với nhau, nên chuyện này không truyền ra ngoài.

Lục Bình ngạc nhiên nói:

– Trương huynh từ đâu mà biết được vậy?

Trương Chí Minh đắc ý cười một tiếng, ngay sau đó phảng phất nhớ ra cái gì đó, lập tức thu hồi nụ cười, liếc Lục Bình một cái, không vui nói:

– Điều không nên biết thì Lục huynh cũng đừng nên biết được, cẩn thận tánh mạng của mình!

Lục Bình khoát khoát tay, vội vàng nói:

– Không dám không dám, tại hạ chỉ bất quá là kỳ quái Mã Thần Hi này bị khuất nhục như vậy lại biết nhục mà dũng cảm, tạo ra danh tiếng lớn như vậy. Hiện nay rõ ràng là hắn muốn đánh bại Tạ Dương Minh, rửa sạch sỉ nhục của mình. Có thể thấy bản thân của Mã Thần Hi này không những thiên tự cao tuyệt, còn là một người ý chí kiên định, càng bị cản thì càng trở nên dũng tiến a! .

Trương Chí Minh thần sắc chấn động, Lục Bình thấy hắn hiểu ý bên ngoài của mình, lúc này mới nói:

– Trương huynh, vạn lần không thể tự mình sa sút như vậy!

Trương Chí Minh cảm kích nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Đa tạ Lục huynh. Ngày sau Lục huynh du lịch đi ngang qua Tây Hoang điện, ngàn vạn lần phải tới nhà của tiểu đệ, tiểu đệ tất nhiên ở đó chào đón!

Mặc dù Trương Chí Minh ngoài mặt phấn chấn, nhung Lục Bình còn từ trong ánh mắt của hắn thấy một tia không tự tin. Nhưng mà đây cũng không cách nào, những gì Lục Bình có thể làm chỉ có những thứ này, còn dư lại sẽ phải nhìn bản thân Trương Chí Minh rồi.

Mấy ngày kế tiếp, tu sĩ hội tụ trong vùng cô lập càng ngày càng nhiều, số lượng đã gần một ngàn, hơn nữa tuyệt đại đa số đều đoán đan hậu kỳ tu sĩ. Tuy nhiên nhiều người tụ tập chung một chỗ như vậy, mọi người cũng bình an vô sự, nhưng loại an tĩnh này càng giống như là một loại yên lặng trước bạo phong sầu vũ, theo trận tường mở ra, loại an tĩnh này tất nhiên sẽ bị đánh vỡ.

Lục Bình mấy ngày nay một mực an tĩnh ngồi tĩnh tọa tu luyện, sau khi trận tường khai mở, tất nhiên có một phen long tranh hổ đấu. Lục Bình nhất định phải điều chỉnh trạng thái tự thân đến tốt nhất.

Một cổ vô hình ba động truyền tới, lập tức bị Lục Bình thần niệm bén nhạy bắt được. Lục Bình dùng thần niệm ngưng tụ thành một thanh chùy, hướng phía trước trận tường đột nhiên gõ một cái, thanh âm vỡ vụn lập tức tự nhiên vang lên.

Tu sĩ đang trong yên lặng lập tức mở mắt, ánh mắt trừng trừng thậm chí khiến cho không gian trước mắt có cảm giác sáng lên thông suốt.

Vô số đạo thần niệm từ bất đồng phương hướng đánh vào về phía trận tường trước mắt. Cả tòa trận tường nhất thời trở nên lung lay muốn ngã. Điều này làm cho bốn phía tu sĩ hiển nhiên ngày càng trở nên hưng phấn, không ít tu sĩ dưới chân độn quang đã sáng lên, chuẩn bị phút chốc trận tường vỡ vụn phải xông vào Hà Nguyên chi địa, giành được tiên cơ để tìm được Lạc Thánh hồ.

Trận tường giống như một vỏ trứng thật to, đem Hà Nguyên chi địa bao trong đó, khiến cho bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, nhưng sau khi trận tường bị gần ngàn tu sĩ dùng thân niệm trùng ngã, gần ngàn đạo độn quang bay lên trời, cùng nhau phóng tới trong Hà Nguyên chi địa. Cảnh tượng này so với thời điểm lúc trước khi mười tám môn phái Hà Bắc tu luyện giới tiến vào Doanh Ngọc chiểu trạch khí thế còn lớn hơn.

Lục Bình xếp bằng ngồi dưới đất. Hắn mặc dù cơ hồ là người thứ nhất phát hiện trận tường biến hóa, nhưng lại không cùng mọi người giành vào trước Hà Nguyên chi địa như vậy.

Sát na trận tường bị đánh bể, huyết mạch của Lục Bình đối với sức dụ dỗ lúc trước đó cảm giác mãnh liệt tăng gấp đôi, thiếu chút nữa Lục Bình không cách nào trấn áp loại chấn động đến từ huyết mạch kia.

Mà thời khắc này, Lục Bình kim đan cũng cấp tốc xoay tròn, đan hà nồng đặc bao phủ trong tâm hạch không gian bị kim đan hung hăng luyện hóa một phần, nhất thời trở nên mỏng manh hơn.

Lục Bình có thể rõ ràng cảm nhận được tu vi tự thân theo kim đan cấp tốc luyện hóa và hấp thu một phần đan hà này có một lần tiến bộ rõ rệt.

Tám con quái giao ở mặt ngoài của kim đan cùng gào thét lên, lần này thì không phải là giống như lúc trước vậy không một chút tiếng động nào, Lục Bình rõ ràng cảm nhận được một loại tiếng rít kỳ dị. Chính là bởi vì đạo tiếng rít này, Lục Bình huyết mạch lập tức thoát khỏi loại sức dụ dỗ đến từ Hà Nguyên chi địa có thể dẫn tới huyết mạch của Lục Bình dị biến kia.

Trong vùng cô lập đã không thấy còn có tu sĩ dừng lại, Lục Bình chấn động thân đứng lên, men theo đạo lực lượng thần bí kia đi tới trong Hà Nguyên chi địa.

Hắn có thể cảm giác được khoảng cách giữa mình và đạo lực lượng thần bí này đã càng ngày càng gần.

Lúc này trong Hà Nguyên chi địa, Lạc Thánh hồ tuy chưa xuất hiện, tu sĩ có thể tìm ra nó cũng đã nổi lên nội hồng trước rồi, đại chiến gây ra tiếng nổ thay nhau vang lên. Tu sĩ sau khi bị thương nặng cùng trước khi vẫn lạc cất tiếng la thảm thiết tiếp nối nhau.

Toàn bộ Hà Nguyên chi địa trong phút chốc trở thành một bãi chiến trường.

Vào trong Lạc Thánh hồ chỉ có một trăm danh ngạch, mỗi một tu sĩ muốn vào Lạc Thánh hồ đều là vì đề thăng tu vi, thời gian bốn năm năm bế quan tu luyện đủ khiến cho trên người của mỗi một tu sĩ đều mang theo đầy đủ vật liệu tu luyện.

Bất kể là vì có chừng một trăm danh ngạch đó, hay là vì tu luyện từ nguyên phong phú trên người những người khác, đều đủ để đưa tới gần ngàn tu sĩ ở Hà Nguyên chi địa tiến hành một cuộc loạn chiến đại quy mô như thế này.

Đại phạm vi thần thông pháp thuật rất nhanh liền được thi triển ra. Loại tấn công này cơ hồ sẽ phải lưu góc chết, bất kỳ tu sĩ muốn dùng độn thuật tinh diệu tránh né đều bị ép đi ra, sẽ phải đối mặt với quần đấu nguy hiểm, cho nên Lục Bình rất sáng suốt chọn lựa biện pháp chính diện đột tiến.

Thực lực ẩn giấu trong khi loạn chiến căn bản là cách làm tự tìm cái chết. Trên đỉnh đầu của Lục Bình treo một mặt tam giác hắc kỳ thật cao, từng đạo quang mạc màu tím rũ xuống, đem Lục Bình thủ hộ ở trung ương. Trên người một món ngũ sắc bạc sa như ẩn như hiện, một đối phi kiếm quanh quẩn, thi triển Loạn Thạch Xuyên Không kiếm quyết thích hợp nhất cho đột tiến trong quần chiến.

Dưới chân nguyên vượt xa thường nhân của Lục Bình chống đỡ, thần thông pháp thuật của hắn bay múa đầy trời sở hướng phi mỹ, một đường tung hoành ngang dọc, lần theo chỗ xuất phát loại lực lượng thần bí, kia nhanh chóng đột tiến về phía chỗ sâu của Hà Nguyên chi địa.

Trong Hà Nguyên chi địa bị phân chia thành những ao nhỏ, không có hàng ngàn cũng có số trăm, cho dù là chỉ có một vũng nước nhỏ lớn chừng bàn tay, trong đó cũng có thể chính là không gian của Lạc Thánh hồ. Cho nên, những tu sĩ này tràn vào Hà Nguyên chi địa mặc dù là đối thủ cạnh tranh với nhau, đang ra sức chém giết để giảm bớt kẻ tiến vào Lạc Thánh hồ, đồng thời còn phải nhất nhất điều tra những thứ vũng nước nhỏ này, để xác định xem trong những hồ nước này rốt cuộc cái nào là Lạc Thánh hồ, cái nào dựng dục ra trong không gian này.

Lục Bình hoàn toàn không băn khoăn những thứ này. Hắn mặc dù không biết lực lượng thần bí dẫn dụ mình có trong Lạc Thánh hồ hay không, nhưng lúc này cho dù hắn phát hiện được Lạc Thánh hồ, nhưng cố lực lượng thần bí kia không ở trong đó, thì Lục
Bình cũng không chút do dự chút nào đem Lạc Thánh hồ bỏ đi không thèm lý đến.