Chương 1093: Thầy trò tương tàn

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong hắc ám, vài đạo quang mang đột nhiên dâng lên sau đó lại dập tắt, lập tức khôi phục yên lặng.

Bốn đạo bóng đen xuất hiện đột nhiên phá vỡ bóng đêm tĩnh lặng, nhìn hai người nằm trên mặt đất, một người trong đó đột nhiên kinh ngạc nói:

– Thì ra là hai người đó!

– Là người nào?

Một thanh âm nữ tử dò hỏi.

– Lão giả kia chính là Bắc Minh luyện đan tông sư Hồng Diệp lão tổ, một người khác là đệ tử của ông ta, họ Tần, cũng là một vị luyện đan đại sư!

– Tuy nhiên là thầy trò nội chiến mà thôi, tốt rồi, tìm kiếm Hà Phi Bình kia quan trọng hơn.

Nói chuyện chính là bọn bốn người Lục Bình, dựa theo Lâm Tịnh Đường nói, cái Bắc Minh đan sư truyền thừa động thiên đó được Sơ Diệp lão tổ đặt ở chỗ này. Tên của cái động thiên pháp bảo đó được gọi là Hà Phi Bình.

– Đúng chỗ này rồi!

Khương Thiên Lâm phát hiện manh mối trước nhất, nhưng mà thời điểm mọi người đi đến trước mặt lại nhất tề nhíu mày.

Bản thể của Hà Phi Bình này chỉ là một cái bình cổ dài cao ba thước, nhưng lúc này lại bị cấm cố trong đầm lầy, chỉ để lại một cái miệng bình vào khoảng ba thốn, bộ phận còn lại đều chôn giữa đầm lầy tràn ngập các loại độc vật.

Thiên Phàm Lão Tổ cẩn thận dò xét một lần, nói:

– Chí ít có bốn cái địa mạch cấm cố bản thể của cái bình, một khi chúng ta cường hành phá giải, chỉ cần hơi không cần thận, cái bình bị lật úp trong đầm lầy, các loại độc vật bùn nhão sẽ theo miệng bình rơi vào trong động thiên, cũng đủ phá huỷ tất cả truyền thừa trong động thiên.

Thiên Tuyết lão tổ cũng nói:

– Dựa theo phương hướng của Lâm Tịnh Đường, mặc dù có thể an toàn gở xuống động thiện pháp bảo đó, nhưng sử dụng thời gian quá dài, hiện tại cả Càn Nguyên đảo có thể nói là bách quỷ dạ hành. Chỉ bởi vì chúng ta biết trước tất cả mà thoáng vượt lên đầu một bước, một khi hơi có chần chờ, khó bảo toàn những người khác không tìm tới nơi này đến.

Thiên Tuyết lão tổ nói lúc này Càn Nguyên đảo “bách quỷ dạ hành”, thật tình không biết theo như lời trong miệng thì bản thân bà ta lúc này cũng chính là một trong”bách quỷ”.

Quang mang màu vàng lóe lên trong tay của Lục Bình, kéo Lưỡng Đoạn xuất hiện trong tay của hắn, nói:

– Thật sự không được cũng chỉ có dùng một chiêu này làm phương pháp xử lý rút củi dưới đáy nồi rồi, cưỡng ép cắt bỏ đoạn địa mạch cấm cố linh bảo là được!

Con Bọ Ngựa kia xuất hiện trên cánh tay của Lục Bình, một đôi đại đao khí thế quơ quơ rộng rãi, hỏi:

– Rốt cục đến phiên ta ra sân sao? Mọi người hãy yên tâm, mặc kệ địa mạch linh mạch gì, chính là đều cắt bỏ. Ô, tại đây sao xem có chút quen thuộc, trước kia ta đã tới nơi đây sao?

Khương Thiên Lâm lão tổ gật đầu đáp:

– Cũng chỉ có thể như thế, để tránh đêm dài lắm mộng, ta cùng với hai vị sư thúc khai ích chỗ động thiên này, ngươi thưa cơ cắt bỏ đoạn địa mạch cấm cố bản thể của động thiên. Khi đó tất nhiên sẽ gây ra động tĩnh thật lớn, nhưng tài cán vì chúng ta tranh thủ thời gian, chỉ cần có thể đào tẩu ra bên ngoài đảo trước khi mọi người trên đảo kịp phản ứng, lần này hành trình Càn Nguyên đảo của chúng ta cũng tính là đại công cáo thành!

Khương Thiên Lâm, Thiên Phàm, Thiên Tuyết ba vị lão tổ phân ba phương hướng dùng các loại thần thông thủ đoạn cấm cố miệng bình của cái bình ngọc, rồi sau đó ba người đồng thời liếc nhau một cái, trong miệng nói:

– Lên!

Ba người đồng thời phát lực, Hà Phi Bình vừa nhấc lên trên, trong đầm lầy dùng Hà Phi Bình làm trung tâm xuất hiện bốn đạo hở ra, gắt gao cấm cố Hà Phi Bình. Mặc dù là ba vị pháp tướng trung kỳ lão tổ hợp lực cũng vô pháp khai ra Hà Phi Bình giữa đầm lầy, cả đầm lầy khói độc lập tức sôi trào, thanh âm”ù ù” nặng nề truyền ra rất xa, cả mặt đất đều đang chấn động.

– Nhanh, lập tức tứu hội có người tới rồi!

Lục Bình chưởng khống kim sắc đoạn thủy kéo, cắt bỏ địa mạch của một đạo hở ra trong đó. Hai đạo quang mang màu vàng độn vào trong đầm lầy giao thoa mà qua.

Bình!

Cảm giác tựa như dây thừng bị ngạnh sanh sanh kéo đứt vậy. Một đầu địa mạch bị cắt bỏ, mặt đất hở ra đình trệ lần nữa, để lại một đạo chiến hào rộng một trượng, sau ba trượng đưa ra ngoài độn vào trong bóng đêm rất xa.

– Không xong rồi! Những người khác sẽ men theo chiến hào truy đến nơi đây, nhanh cắt bỏ đi!

Khương Thiên Lâm lão tổ xem xét không ổn, vội vàng thúc giục Lục Bình nhanh chóng ra tay.

Sắc mặt của Lục Bình ngưng trọng, chân nguyên toàn thân bắt đầu khởi động, giống như giang hà lao nhanh vậy, đem chân nguyên hùng hồn không ngừng rót vào trong kéo.

Bình! Bình! Bình!

Liên tiếp ba đạo địa mạch bị linh bảo trong tay của Lục Bình cắt bỏ. Một tiếng nổ trầm muộn “ầm” ngay sau đó truyền đến, Lục Bình liền nghe được Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ khẽ quát một tiếng ”không xong”. Sau khi Hà Phi Bình mất đi bốn cái địa mạch cấm cố rõ ràng thoáng cái thoát ly ba vị lão tổ trói buộc muốn bay đến bầu trời.

Một đạo quang mang thẳng tắp giống như ngọc trụ theo trên mặt đất chỗ Hà Phi Bình bắn thẳng đến bầu trời, lại là một đầu đại hình linh mạch. Hà Phi Bình vừa mới bị chỗ của đầu đại hình linh mạch ngưng tụ linh khí sinh sinh phá tan ba vị lão tổ trói buộc bay đến giữa không trung.

Phía dưới Hà Phi Bình rõ ràng con một đầu đại hình linh mạch trấn áp!

Lúc này Lục Bình đã muốn bất chấp suy tư nguyên nhân, chính giữa đầm lầy khói độc làm ra động tĩnh đã muốn kinh động cả Càn Nguyên đảo, xem ra đạo độn quang bay lên bốn phương tám hướng, hướng về tại đây phi độn mà đến, mà đang âm thầm còn có không biết bao nhiêu tu sĩ không muốn lộ ra thân phận đang ngầm đến đây.

Thiên Phàm, Thiên Tuyết, Thiên Lâm ba vị lão tổ đồng thời bay lên không hướng về Hà Phi Bình, đã thấy bóng đêm thấp thoáng trong không trung rồi đột nhiên vung ra một đầu trường tiên màu mực, bay tới Hà Phi Bình trước ba vị lão tổ.

– Tặc tử ngươi dám!

Thiên Phàm lão tổ quát giận một tiếng, trong tay một đạo gió lạnh đã muốn chém tới trong bóng đêm. Theo sát phía sau, Thiên Tuyết lão tổ giương một tay lên, một đạo sương mù màu trắng vàng bạo tán giữa không trung. Cái trường tiên màu mực đó đột nhiên ngưng tụ rất nhiều bằng tinh, có vẻ cứng ngắc dị thường, thoáng cái mất đi nguyên bản mềm mại linh hoạt.

Đúng lúc này, hai đạo quang mang màu vàng giao thoa mà qua giữa không trung, đầu trường tiên màu mực dầu gì cũng là một kiện đứng đầu Dưỡng Linh pháp bảo, rõ ràng thoáng cái đã bị hào quang cắt bỏ thành hai đoạn. Nửa thanh trường tiên vòng quanh Hà Phi Bình lập tức rơi xuống, một đạo độn quang hiện lên, Hà Phi Bình đã đến trong tay Khương Thiên Lâm lão tổ.

Động tác mau lẹ trong lúc đó, bốn người liên thủ chẳng những đoạt lại động thiên pháp bảo, lại hủy diệt xong pháp bảo của đối thủ, đồng thời làm đối thủ trọng thương.

Hai tiếng kêu đau đớn liên tiếp truyền đến trong hắc ám, hiển nhiên là liên tục chịu một kích của Thiên Tuyết lão tổ cùng với pháp bảo bị hủy làm tổn thương nội phủ.

– Linh bảo Lưỡng Đoạn, linh bảo của Sơ Diệp lão tổ rõ ràng rơi vào trong tay các ngươi!

Trong hắc ám truyền đến tiếng kêu kinh hãi của một người tu sĩ, bởi vì bị thương mà có vẻ trung khí chưa đầy.

Thiên Tuyết lão tổ còn muốn đánh tới trong hắc ám, muốn giết người nọ diệt khẩu, lại bị Thiên Phàm Lão Tổ kéo lại, nói:

– Đi mau, nếu ngươi không đi sẽ không còn kịp nữa!

Cái cột sáng phóng lên thiên linh khí đó tựa như một tọa độ hấp dẫn dị thường, lôi kéo càng ngày càng nhiều tu sĩ tụ tập mà đến tại đây. Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, là người ngu cũng biết tại đây tất nhiên cất giấu trọng bảo của Bắc Minh, huống chi người nọ vừa mới rống một tiếng, dù là nơi cuống họng, cũng đã bị rất nhiều người nghe lọt vào trong tai.

Linh bảo Lưỡng Đoạn, chính là kiện Nhị kiếp linh bảo của Ngũ Hành tông Đoạn Thủy nhất mạch rơi mất bên ngoài bị Sơ Diệp lão tổ đoạt được.

Một tin tức vỏn vẹn này cũng đủ khiến cho người cố tình chú ý trên Càn Nguyên đảo rồi. Lúc trước Sơ Diệp lão tổ vẫn lạc Huyễn Linh đảo, Nhị kiếp linh bảo đó của ông ta không biết đã biến đâu mất. Ngay lúc đó bát đại môn phái cùng với Thủy Tinh cung tuyên bố với bên ngoài là linh bảo đã bị thích khách đoạt được.