Chương 719: Cứ việc lấy đi

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sơn Vũ Tông chân nhân vừa dứt lời, Lục Bình nhìn về hướng hắn, sát ý tràn đầy không hề che giấu chút nào. Vị chân nhân này nhất thời thân như rơi vào hầm băng vậy.

“Tranh tranh”, hai tiếng thanh minh. Một đôi loan đao đột nhiên xuất hiện ở trước người, đem Sơn Vũ Tông chân nhân bảo vệ lại.

Pháp bảo hộ chủ. Đây là Dưỡng linh cấp bậc bổn mệnh pháp bảo mới có thể có được công hiệu.

Sắc mặt của Sơn Vũ Tông phồng lên, tím bầm. Hắn vội vàng đưa tay về phía trước hết một cái, đôi loan đao nhất thời bị tâm hạch không gian thu hồi.

Pháp bảo hộ chủ bình thường có hai trường hợp. Một loại dưới tình huống là tu sĩ bị đánh lén. Còn lại một loại khác là dưới tình huống tu sĩ bị kinh sợ.

Lục Bình không đánh lén, nhưng cái nhìn sắc bén kia cùng với toàn thân trên dưới trong nháy mắt để lộ ra sát ý lại là nguyên nhân chân chính khiến cho vị Sơn Vũ Tông tu sĩ này trở nên sợ hãi.

Bị làm cho sợ hãi rồi, thời điểm mặt đối mặt đã bị làm cho hoảng sợ rồi!

Hơn nữa đối phương không phải là pháp tướng tu sĩ, mà là tu sĩ có tu vi đoán đan tầng tám giống như y, không ngờ y lại bị một người cùng tu vị với mình khiến cho mình trở nên sợ hãi như vậy!

Sơn Vũ Tông tu sĩ biết từ ngày hôm nay trở về sau, mình sẽ trở thành một trò cười đối với toàn bộ Hà Bắc tu luyện giới.

Ánh mắt khinh miệt của Lục Bình quét qua trên người hắn. Cố gia tu sĩ nhìn về phía Sơn Vũ Tông cố nhịn cười, nhìn về phía Lục Bình cũng lộ vẻ e dè sợ hãi.

Thật ra thì không chỉ có Sơn Vũ Tông tu sĩ, chính là đám người Phi Hồng chân nhân, Cố Hồn chân nhân, Cố Châu chân nhân, Xây Minh chân nhân tham dự vào đều bị khí thể bộc phát trong nháy mắt mới vừa rồi đó của Lục Bình làm cho bọn họ sợ hết hồn. Bất quá, chủ yếu Lục Bình mới vừa đối mặt với vị Sơn Vũ Tông chân nhân kia, bọn họ chẳng qua là bị liên lụy thôi.

Những tu sĩ này trong ngày thường vô luận là Sơn Vũ Tông hay là Cố gia, đều có thể nói là cực giỏi và có vị trí rất quan trọng, các pháp tướng tu sĩ đều thấy tận mắt. Hơn nữa số lần đều không ít. Bọn họ rất biết rõ cảm giác lúc mình đối mặt với pháp tướng tu sĩ. Thế nhưng với một cái chớp mắt lúc nãy, Lục Bình mang cho mọi người cảm giác giống y như đúc khi cảm thụ và đối mặt với pháp tướng tu sĩ trong ngày thường.

Tràng diện lập tức yên lặng xuống, nhưng Phi Hồng Chân nhân cùng Cố Hồn chân nhân cũng đột nhiên ngẩn ra. Hai người bọn họ, một là Sơn Vũ Tông đoán đan hậu kỳ luyện đan đại sư, một là Cố gia trứ trọng bồi dưỡng đống lương tài, trong nháy mắt hai người đồng thời xuyên thấu qua không gian lối đi phát hiện có tu sĩ chạy đến như bay.

– Năm người. Bốn người dung huyết tầng ba. Một, ư? lại là dung huyết tầng một.

Cố Hồn chân nhân kinh ngạc nhìn về phía Lục Bình. Lần này tiến vào không gian, dung huyết tầng một đệ tử chỉ có Doanh Sơn Tiên Viện. Nếu lúc này bốn tên tu sĩ cùng nhau xuất hiện, như vậy chính là nói năm người này không ngờ lại đều là Doanh Sơn Tiên Viện đệ tử.

Nhưng điều làm cho Phi Hồng Chân nhân cùng Cố Hồn chân nhân kinh ngạc nhất ngược lại không phải là năm tên đệ tử này đều thuộc về Doanh Sơn Tiên Viện, mà là Lục Bình không ngờ lại sớm phát hiện có người đến như vậy. Hơn nữa, xem biểu lộ trên mặt của Lục Bình lúc ấy, hiển nhiên hắn vẫn có thể phân biệt rõ ràng ra năm người này chính là Doanh Sơn Tiên Viện đệ tử.

Đây là thần niệm với phạm vi bao trùm kinh người đến đến bực nào!

Đang lúc này, chư vị chân nhân có mặt cũng đều thông qua thần niệm phát giác có người đang đến gần lối đi. Hơn nữa cũng đã phát hiện trong đó có một tên dung huyết một tầng tu vi tu sĩ. Tu sĩ các phái nhìn về phía Doanh Sơn Tiên Viện, trong ánh mắt đều có chút phức tạp. Mà Huyền Phương chân nhân cùng Lý Nam chân nhân thì quá đỗi vui mừng.

Đợi đến Điền Việt cùng Đỗ Gia Lạc tổng cộng năm người từ không gian lối đi đi ra xong, mười tám người của Doanh Sơn Tiên Viện chuyên này bình yên trở về nhân số đã đạt đến mười ba người.

Năm người này sau khi trở về liền đi tới hướng Huyền Phương chân nhân. Bọn họ muốn đem toàn bộ linh thảo thu hoạch được của mỗi người trong Quyền Cốc không gian giao cho Huyền Phương chân nhân. Sau đó Huyền phương đem những linh thảo này tiến hành phân biện sửa sang lại.

Đỗ Gia Lạc thì còn đỡ, dưới sự giúp đỡ của Đại Bảo, hắn một đường hướng vào ngôi tiểu viện sau hàng rào tre, chỗ sâu nhất trong không gian mà đi.

Dọc đường đi, hắn cũng đã phát hiện ra mấy vườn linh thảo, đào được không ít năm trăm năm cùng với ngàn năm linh thảo. Huống chi hắn chỉ là một dung huyết tầng một tu sĩ, có thể có thu hoạch như thế đã là rất tốt rồi, không thấp hơn dung huyết tầng ba tu sĩ.

Mà bốn tên dung huyết tầng ba tu sĩ khác, bao gồm cả Điền Việt trong đó, thu hoạch có chút ít ỏi thê lương.

Huyền Phương chân nhân nhìn bốn người lấy ra tổng cộng năm, sáu ngàn cây linh thảo, hơi có chút thất vọng. Dù sao nhìn năm người đều mang dáng vẻ hàng cao thải liệt, cho là năm người hưng phấn là bởi vì chuyến đi không gian gặp đại nạn mà không chết, Huyền Phương chân nhân vốn muốn trách cứ đôi câu nhưng lại ở khóe miệng vừa nhoen lên rồi cố dằn lại nuốt vào trong.

Chốc lát sau, hai tên Cố gia đệ tử cùng hai tên Sơn Vũ Tông đệ tử trước sau từ lối đi trong không gian chật vật chạy vội ra. Bốn tên này chính là trong đám năm người liên thủ ngăn trở Tôn sư huynh lúc trước, chẳng qua không biết vì sao lại thiếu một tên con em của Cố gia.

Lúc trước, sau khi đám người Đỗ Gia Lạc lại dùng phù lục xông phá năm người ngăn trở, bởi vì nóng lòng lo ngại không gian sẽ quan bế tức thời, vì vậy cũng không biết Đại Bảo đánh ra mười mấy cái phù cùng một lúc này, đã sanh sanh đem một tên con em Cố gia trong đó đánh chết.

– Hai tên con em Cố gia hung tợn nhìn năm người Doanh Sơn Tiền Viện đệ tử, trong đó có Đỗ Gia Lạc, một cái. Lại thấy Tôn sư huynh cũng mỉm cười nhìn bọn họ, đồng thời còn cùng Huyền Phương chân nhân bên cạnh rỉ tai cái gì đó.

Hai người thần sắc rùng mình, cúi đầu liền đi tới hướng tu sĩ mình. Mà hai danh Sơn Vũ Tông đệ tử kia càng thêm ra mặt ủ rũ, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi.

“Ùng, ùng”. Từng tiếng động trầm thấp truyền tới. Lối đi không gian trước mắt rốt cục sau ba tháng khai mở đã sụp đổ vùi lấp trở lại một lần nữa. Ba trăm năm sau chúng mới có thể được khai mở trở lại.

Chuyến đi Quyền Cốc không gian lần này, Doanh Sơn Tiên Viện hao tổn tổng cộng năm tên đệ tử, trong đó dung huyết tầng hai hai người, dung huyết tầng một ba người. Mà mười tám tên đệ tử Sơn Vũ Tông thì có mười bốn tên quay trở về, dù sao trong đó lại có hai tên Cố gia nằm vùng. Còn hai mươi tên đệ tử Cố gia cuối cùng trở về có mười bốn đệ tử, hao tổn sáu.

Về phần thu hoạch, luyện đan sư các nhà ngay tại lúc đệ tử vừa ra liên đoạt lại tất cả thu hoạch của mọi người. Hiển nhiên người nào cũng không muốn biểu lộ thu hoạch của mỗi bên.

Trên sông Doanh, một chiếc thuyền lớn nghịch lưu mà đi. Lục Bình lấy ra một mặt lá cờ nhỏ từ trong tay áo, chính là “Khống thủy kỳ” đã thật lâu không sử dụng đến.

Lục Bình cầm lá cờ nhỏ trong tay, nhẹ nhàng thoáng một cái, lá cờ nhỏ nhất thời hóa thành một cái buồm cao ba trường. Cái buồm không gió tự động, thuyền lớn đi về phía trước, nhất thời tốc độ đề thăng gấp hai.

Lục Bình hướng Đỗ Gia Lạc, và bốn tên dụng huyết tầng ba đệ tử, gật đầu một cái, nói:

– Bốn người các ngươi đi theo ta!

Dứt lời, Lục Bình hướng vào trong khoang thuyền đi tới trước. Huyền Phương chân nhân tò mò trong lòng, liền đi theo sau lưng Lục Bình.

Lý Nam chân nhân bên cạnh mặc dù cũng hiếu kỳ Lục Bình lúc trước rốt cuộc đối với mấy tên dung huyết tầng ba đệ tử này nói cái gì, sao bây giờ lại phải thêm một tên dung huyết tầng một đệ tử, nhưng hắn do dự chốc lát, vẫn không theo sau.

Lục Bình dùng một chút ở cửa khoang thuyền, xoay người hướng Lý Nam chân nhân cười, nói:

– Lý huynh, ngươi cũng đi vào nhìn qua xem. Có một số việc Lý huynh còn phải tham tường giúp đỡ một chút.

Lý Nam chân nhân đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt rất kích động, nói:

– Cái này. Được! Tại hạ tới ngay.

Trong khoang thuyền, Huyền Phương chân nhân đã sớm không kịp chờ đợi, nói:

– Sư huynh, huynh bảo bọn chúng trong không gian làm cái gì vậy, sao mấy tên tu vi tốt nhất, ngược lại lại thu hoạch so với những người khác xê xích không nhiều, thậm chí còn không hề bằng vậy?

Lục Bình cười, nói:

– Sư đệ an tâm một chút, chớ có nóng vội! Các ngươi ở trong năm chỗ mật địa ấy có tìm được mấy chỗ mà ta báo cho các ngươi biết hay không?

Tôn sư huynh nói trước:

– Trưởng lão giao cho chúng tôi mấy chỗ mật địa ấy, đệ tử cùng Chu sư đệ, Tiền sư đệ ba người chỉ tìm được hai nơi trong đó. Những chỗ khác đều bị không gian liệt phùng trở ngại, đệ tử không cách nào tiến vào được.

Dứt lời, ba người bọn họ từ trong trữ vật pháp khí lấy ra mười mấy hộp ngọc mà Lục Bình lúc trước giao cho.

Huyền Phương chân nhân rú lên quái dị, nói:

– Hộp Ngọc tinh! Chẳng lẽ các ngươi ở bên trong phát hiện được ba ngàn năm linh thảo? Không đúng a, nếu là trong Quyền Cốc không gian có ba ngàn năm linh thảo, không lý do gì trước đây ba phái Doanh Sống, Đạo Vũ, Doanh Sơn trong mấy ngàn năm đều không phát hiện ra.

Lý Nam chân nhận thấy ngọc tinh hộp cũng cả kinh, bất quá hắn suy tính ngược lại nhiều thêm một bước. Trước đây, Quyền Cốc không gian vẫn bị ba phái Doanh Sông bí mật cầm giữ, người bên cạnh khó có thể biết được trong đó rốt cuộc có cái gì. Nhưng vị Huyền Bình trưởng lão này hiên nhiên đối với bên trong biết được rất rõ ràng, đây là cớ gì?

Lục Bình phát giác thấy ánh mắt nghi hoặc của Lý Nam chân nhân, cũng không giải thích, mà là đảo ống tay áo qua, đem những thứ hộp ngọc này mở ra toàn bộ.

Huyền Phương chân nhân đã sớm hít hà một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa sặc khiến hắn phải ho khan:

– Quả nhiên là ba ngàn năm linh thảo, không ngờ, không ngờ lại có gần hai ngàn cây.

– Hơn nữa cái này, đây là Song Băng diệp, đây là Xích Viêm thảo, còn có Vũ Diệp hoa, … Những thứ này đều là linh thảo quý trọng cơ hồ muốn tuyệt tích trong tu luyện giới. Ba ngàn năm linh thảo ở đây đều thuộc về vật cực kỳ trân quý.

Lý Nam chân nhân đã sớm trợn mắt, há mồm. Rất nhiều ba ngàn năm linh thảo như vậy, nếu là bị Sơn Vũ Tông và Cố gia biết, sợ rằng hai phái lập tức sẽ phải liên thủ đánh cướp Doanh Sơn Tiên Viện cũng không chừng.

Trên mặt của Lục Bình cũng hiện lên ra vẻ vui mừng. Bởi vì hắn phát hiện ở trong những linh thảo này quả thật hơn mười loại tổng cộng mấy chục cây linh thảo quý trọng cần thiết cho việc luyện chế Đoán Linh đan.

Lục Bình chọn lấy toàn bộ những linh thảo này. Sau đó hắn lại chọn lựa bốn trăm cây linh thảo cần thiết trong đó, đem một ngàn năm trăm cây linh thảo còn dư lại hướng Huyền Phương chân nhân đẩy tới, nói:

– Những linh thảo này sư đệ ngươi hãy cầm trước, từ bên trong đó chọn lựa một phần dùng làm thứ luyện tay ở trong tương lai. Còn dư lại hãy giao cho Thiên Sơn sư thúc, chỉ để cho lão nhân gia ông ta thu giữ đi là được.

– A?!

Huyền Phương chân nhân mặc dù cảm thấy rất thèm những linh thảo này, nhưng hắn vội vàng khoát tay, nói:

– Không, không, không! Sư huynh, bất quá bây giờ sư đệ ta chỉ mới có thể thuần thục luyện chế đoán đan trung kỳ đan dược thôi. Ba ngàn năm linh thảo ở trong tay ta còn không bằng đặt ở trong tay sư huynh mới coi như là vật tẫn kỳ dụng.

Lục Bình khẽ mỉm cười, từ bên trong lựa ra mấy loại ba ngàn năm linh thảo mà trong Chân Linh phái truyền thừa đan phương của nửa bước pháp tướng kỳ đan dược hơi dễ dàng luyện chế thường sẽ dùng đến, ước chừng có hơn trăm cây, giao cho Huyền Phương chân nhân đang luống cuống tay chân, nói:

– Dù sao chuẩn bị cũng không hại gì. Thuật luyện đan đề thăng tóm lại là phải thành lập ở trên cơ sở tao đạp đại lượng linh thảo đó.

Thấy Huyền Phương chân nhân muốn từ chối, Lục Bình nói:

– Ngươi hãy yên tâm cầm lấy đi! Ngươi không cần cố kỵ bên chỗ Đan các. Nếu ta đã quyết định, chính là hai vị kia cũng không nói gì.

Huyền Phương chân nhận biết Lục Bình nói “đan các” không phải là đan các của tiền viện, mà là Chân Linh phái Đan các. Mà “hai vị kia” tự nhiên chỉ chính là hai vị đại tông sư Thiên Lô lão tổ cùng Thiên Cầm lão tổ, chỉ có hai vị này mới có quyền lực xử trí ba ngàn năm linh thảo trong Chân Linh phái.

Huyền Phương chân nhận biết Lục Bình từ trước đến giờ mặt mũi rất lớn, hắn mặc dù cũng không phải là luyện đan sư do Đan các bồi dưỡng, nhưng dù sao cũng là vị luyện đan tông sư thứ ba của bốn phái, địa vị ở trong môn phái không phải hạng thường. Nếu hắn muốn đem những linh thảo này giao cho mình, người khác tự nhiên sẽ không dám nói gì nhiều.

Mặc dù Huyền Phương chân nhân không để lộ ra chuyện Lục Bình là luyện đan đại tông sư, nhưng hắn nói những thứ ba ngàn năm linh thảo này chỉ có đưa đến trong tay Lục Bình mới coi như là vật tẫn kỳ dụng, Lý Nam chân nhân bên cạnh nghe tự nhiên đã sớm ngây người.

Chẳng lẽ vị Huyền Bình trưởng lão thực lực mạnh mẽ này còn là một vị luyện đan sư, hơn nữa nghe ý tứ của Huyền Phương chân nhân, thuật luyện đan của Huyền Bình trưởng lão hiển nhiên vẫn còn ở trên Huyền Phương đại sư? Liên tưởng Huyền Bình trưởng lão lúc trước vài ba lời liền đã chiết phục hai vị luyện đan đại sư của Sơn Vũ tông và Cố gia. Trừ luyện đan tông sư ra, còn có người nào thực lực bực này?

Vừa nghĩ tới luyện đan tông sư, Lý Nam chân nhân liền cảm thấy cổ họng của mình căng lên: đây chính là luyện đan tông sư a, trong tu luyện giới chỉ dựa vào thân phận này thôi là có thể tồn tại tương đương cùng với pháp tướng tu sĩ.

Còn nữa, Huyện Bình trưởng lão nói “hai vị kia” là ai?

Huyền Thiên trưởng lão cùng Thiên Sơn lão tổ sao?

Hiển nhiên không phải. Hơn nữa, nghe trong giọng nói của Huyền Bình trưởng lão, hiển nhiên là đem mình cùng “hai vị kia” đặt ở vị trí giống nhau. Ở trong Doanh Sơn Tiên Viện, chỉ có Thiên Sơn lão tổ có thể liệt vào ngang hàng với danh xưng luyện đan tông sư. Huyền Điền trưởng lão vô luận như thế nào cũng không đủ tư cách.