Chương 428: Ép mua và ép bán

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình nhướng mày, trước đầu đã có một trận kình phong truyền tới. Lục Bình thần niệm bén nhạy đến bực nào, ngay từ lúc tên dung huyết kỳ tu sĩ này xuất thủ, liền phát hiện dị thường trước, lập tức hừ lạnh một tiếng. Tu sĩ xuất thủ nhất thời phảng phất như đột nhiên bạo phát một tiếng sét bên lỗ tai. Tay hắn hướng Lục Bình đánh ra một đạo pháp thuật chưa kịp chạm đến, pháp lực trong cơ thể đã sớm bị Lục Bình sử dụng một tiếng hừ lạnh này làm cho kinh hãi loạn thành một nồi cháo, pháp thuật bay ở giữa không trung tự mất đi sự khống chế, băng giải ra.

Mà trong lúc tu sĩ xuất thủ, trong đám người vây xem, một tu sĩ cũng lập tức xuất thủ theo, nhưng mục tiêu không phải là Lục Bình, mà là tên Huyền Linh phái dung huyết hậu kỳ đệ tử hướng Lục Bình xuất thủ kia. Thật ra thì tên tu sĩ xuất thủ trong đám người này không phải là muốn công kích tên Huyền Linh phái đệ tử, mà là đem một món phòng thủ pháp bảo thẳng thừng gắn vào trên thân người của hắn.

Điều này hiển nhiên là lâm thời khởi ý, một tính toán nhỏ nhằm vào Lục Bình, mục đích là muốn bêu xấu Lục Bình trước mặt mọi người. Bất quá, kẻ này đã sớm bị Lục Bình khám phá chân tướng trước. Bất đồng so với suy đoán của vị Huyền Linh phái chân nhân đã sớm súc thế chờ sẵn chuẩn bị xuất thủ bảo vệ đệ tử của phái mình, Lục Bình lại không trực tiếp xuất thủ trừng phạt tên Huyền Linh phái dung huyết kỳ tu sĩ này, mà là vận dụng thần niệm công kích, đem tên Huyền Linh phái đệ tử này chấn cho miệng mũi ứa máu.

Nguyên bản là một tiếng hét lớn “Dừng tay” đồng thời đem phòng thủ pháp bảo bao phủ tên đệ tử này lại, Huyền Linh phái chân nhân sắc mặt tái xanh. Trước mắt, tên bốn phái đệ tử này hiển nhiên đã bị đánh vỡ tâm hạch không gian. Cho dù có thể sống sót, cũng chỉ là một gã người phàm mà thôi. Đồng thời trong bụng của y cũng không khỏi rung động, đứng ở Chân Linh phái đoán đan trung kỳ tu sĩ trước người mình đây quả thật là có thần niệm tu vi cao minh, không ngờ lại có thể trực tiếp đem một tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ chấn cho tu vi hủy hết.

Lục Bình vỗ tay một cái, đứng dậy, nói:

– Lá gan cũng không nhỏ, Bắc Hải đại liên minh sớm có quy định, trong Hoàn Vũ đảo cấm chế tu sĩ công phạt lẫn nhau. Tên Huyền Linh phái đệ tử này chẳng lẽ là cho rằng Hoàn Vũ đảo này là nhà của mình, muốn đánh người nào thì người đó phải bị đánh hay sao?

Lục Bình khuôn mặt vẻ trào phúng, nhìn về phía Huyền Linh phái chân nhân từ trong đám người nhảy ra. Tên chân nhân này vẫy tay, đem phòng thủ pháp bảo vẫn gắn vào trên người của bốn phái đệ tử thân thu trở lại, lạnh giọng nói:

– Hoàn Vũ đảo tự nhiên không phải là của Huyền Linh phái ta, nhưng Huyền Linh phái ta cũng là một phần tử của Hoàn Vũ đảo. Các hạ thân là Chân Linh phái đoán đan chân nhân, cũng tùy ý xuất thủ đánh chết bổn phái cấp thấp tu sĩ, Bắc Hải tu luyện giới có điều quy củ nào cho phép như vậy?

Lục Bình “Ha ha” ra thành tiếng, nhưng mặt chẳng có nửa điểm vui vẻ, lạnh lùng nói:

– Chuyện tiếu, bản chân nhân đường đường đoán đan kỳ tu sĩ, lại để cho một dung huyết tiểu tu tùy ý công kích, nếu không xuất thủ trừng phạt, vậy đem uy nghiêm của đoán đan tu sĩ để ở chỗ nào?

Lục Bình không đợi Huyền Linh phái tu sĩ đối diện nói ra miệng, tiếp tục nói:

– Kể ra thì tại hạ vẫn có chút bội phục vị Huyền Linh phái dung huyết kỳ tu sĩ này, lại có can đảm hướng một vị đoán đan chân nhân tùy ý xuất thủ, không hổ là đệ tử do Huyền Linh phải bồi dưỡng, quả nhiên là người tài có gan lớn, bội phục bội phục!

Lục Bình nói chuyện, đồng thời còn hướng Huyền Linh phái tu sĩ đã sớm xụi lơ trên đất hơi chắp tay, ngôn ngữ lại hết sức giữ ý giễu cợt.

Lúc này, tu sĩ vây xem đã càng ngày càng nhiều, nghe ngôn ngữ của Lục Bình, không ít tu sĩ đều bật cười, càng làm cho Huyền Linh phái cha nhân ở bên cạnh sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ muốn nhỏ máu ra.

Người sáng suốt lúc này cũng đã nhìn ra, đây là Chân Linh phái cùng Huyền Linh phái lại đấu với nhau rồi. Tình huống như thế ở Bắc Hải tu luyện giới đã sớm chẳng có gì lạ. Nhưng điều kỳ quái chính là, Huyền Linh phái đệ tử dũng khí từ đâu mà lại dám chủ động hướng một vị Chân Linh phái đoán đan kỳ tu sĩ xuất thủ? Hơn nữa trong miệng còn nói năng không sạch không sẽ, vậy cũng thật là có chết cũng đáng đời.

Bất quá không ít tu sĩ trước đó đã sớm ở một bên xem náo nhiệt đã nhìn ra manh mối: Huyền Linh phái đoán đan chân nhân là ở trong nháy mắt Huyên Linh phái đệ tử xuất thủ, liền đem phòng thủ pháp bảo gắn lên trên thân người. Điều này hiển nhiên là có thể coi là muốn tính kế đối với vị Chân Linh phái tu sĩ này, khiến cho hắn bị một số vô cùng khó coi. Không ngờ Chân Linh phái chân nhân sớm có chuẩn bị, trực tiếp dùng thần niệm làm vỡ nát tâm hạch không gian của Huyền Linh phái đệ tử, ngược lại khiến cho Huyên Linh phái đã bồi phu nhân lại còn hao tổn binh.

Chân Linh phái tu sĩ này cũng quá lợi hại, không ngờ lại chỉ dùng thần niệm mà có thể đem tâm hạch không gian của một tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ chấn vỡ. Tu sĩ chung quanh xem náo nhiệt đều dùng ánh mắt đầy vẻ kinh dị nhìn Lục Bình, dưới chân cũng đều không hẹn mà cùng lui về sau hai bước, đem vòng tròn vây quanh bất chợt lớn ra gấp đôi.

“Hảo, hảo!” Huyền Linh phái tu sĩ sắc mặt xanh mét, phảng phất như phủ lên một tầng bụi bậm, chỉ

Lục Bình nói:

– Các hạ có dám lưu lại tên họ, bọn ta đến bên ngoài Hoàn Vũ đảo so tài một phen, mong các hạ không tiếc chỉ giáo!

Vừa nói xoay người hướng tu sĩ mặc áo quần màu xám ở bên cạnh nói:

– Sa sư đệ, ngươi hãy ở một bên lược trận cho ta, như thế nào?

Tu sĩ mặc áo quần màu xám nhìn Lục Bình một cái, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn là đem vị tu sĩ Huyền Linh phái này kéo qua một bên, thấp giọng nói đôi câu gì đó, còn không ngớt quay đầu lại nhìn Lục Bình.

Chờ cho Huyền Linh phái tu sĩ lần nữa quay trở lại, cũng âm trầm nhìn Lục Bình một cái, cũng không để cập tới chuyện so tài nữa, chẳng qua là đứng ở một bên không nói lời nào, nhưng cũng không rời đi.

Lục Bình nhìn tên tu sĩ mặc quần áo xám này một cái, biết hắn là một vị Phi Vũ phái chân nhân, lập tức cười lạnh hai tiếng cũng không nói gì, lần nữa ngồi xổm người xuống, đem một khối đào từ phiến vỡ vụn vừa rồi nhặt lên, hướng Tằng Vũ cùng đồng bạn của hắn ở một bên đã sớm sợ ngây người hỏi:

– Mảnh vụn ta muốn, các ngươi là muốn linh thạch hay là muốn đan dược để đổi?

Hai nữ tu sĩ lúc trước dùng lý mà tranh cãi với mấy tên dung huyết kỳ đệ tử của Huyền Linh phái, Phi Vũ phái, Thủy Yên các thấy Lục Bình hỏi thăm, lắp bắp nói không ra lời gì, gương mặt đầy vẻ sợ hãi.

Ngược lại Tằng Vũ phản ứng mau, thưa:

– Tiền bối, đây là tôi cùng đồng bạn ở hải ngoại thám hiểm lấy được, nguyên vốn cũng không biết đây là vật gì, nếu là tiền bối có thể để vào mắt, tùy tiện cho vãn bối một ít linh thạch là được.

Lục Bình trầm ngâm một chút, nói:

– Ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, khối đào phiến này ắt là một trong những mảnh vụn của một món thông linh pháp bảo. Tuy nói bởi vì vỡ vụn, đã không còn giá trị sử dụng bao nhiêu, và án theo chút xíu linh tài này, cũng không đáng bao nhiêu linh thạch. Đây là sáu mươi viên trung phẩm linh thạch cùng sáu bình đan dược thích hợp cho dung huyết trung kỳ tu luyện, sáu người các ngươi hãy phân nhau đi.

Tằng Vũ hai tay nhận lấy trữ vật đại do Lục Bình đưa tới, gương mặt đầy vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó phảng phất nghĩ tới điều gì, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống. Đồng bạn sau lưng Tằng Vũ cũng gương mặt kích động, hiển nhiên không ngờ tới một mảnh vụn pháp bảo này lại có thể đổi được nhiều tu luyện tư nguyên như vậy.

Tằng Vũ sau khi nhận lấy trữ vật đại, vội đưa ánh mắt cầu xin nhìn hướng Lục Bình, ngay sau đó liền xoay người đem đồng bạn triệu tập chung lại một chỗ, không biết thương lượng cái gì. Lục Bình nhìn Tằng Vũ này cũng có mấy phần tâm trí, liền cũng không nóng nảy, tiếp tục lật nhìn các vật nát vỡ ở dưới mặt đất.

– Hi hi…

Chính vào lúc này, từ trong mọi người đang vây xem lại bước ra một nữ tu sĩ thân hình rất xinh đẹp.

Nữ tu sĩ có đôi mắt đẹp lưu chuyển, đem tu sĩ ở trong tràng nhìn hết qua một lượt. Khi nhìn đến Lục Bình, ánh mắt của nàng ta cũng ngần người, bất quá lập tức lần nữa cười nói:

– Thì ra là “Thủy kiếm tiên’ đại danh đỉnh đỉnh giá lâm, tiểu muội tự hỏi tại sao một kẻ nổi danh là có tính khí bốc lửa của Huyền Linh phái Kiều Duy Kiệt sư huynh lần này lại cũng cuốn cờ im trống hiếm có như vậy.

Huyền Linh phái chân nhân Kiều Duy Kiệt nặng nề hừ lạnh một tiếng, cả gương mặt thì đỏ bừng cả lên, cũng không lên tiếng phản bác. Lục Bình đưa mắt lạnh lẽo quét vị nữ chân nhân này một cái, đối với ngôn ngữ khích bác ly gián của vị Thủy Yên các tu sĩ này cũng không để ý tới.

Mà đông đảo tu sĩ vây xem ở bốn phía cũng ồ lên một trận. Hiện nay ở trong các hậu khởi tân tú tu sĩ của Bắc Hải, nếu nói là người nào có danh tiếng nổi nhất, thì đó chính là Bắc Hải Tân Tú bảng xếp hàng thứ mười ba Chân Linh phái “Thủy kiếm tiên” Lục Huyền Bình và Huyền Linh phái “Phong kiếm tiên” Âu Dương Duy Kiếm đứng hàng thứ mười chín.

Hai người này vô luận là tu vi, chiến tích cùng với thực lực chân chính đều vượt xa cùng cấp tu sĩ, thậm chí đều đã từng thành công chiến thắng tu sĩ có tu vi cao hơn so với mình. Nếu không phải hai người tu đạo có thời gian quá ngắn, lại mới vừa lên cấp đoán đan trung kỳ, sợ rằng hai người đã sớm xếp vào mười hàng đầu của Tân Tú bảng rồi.

Lúc trước Huyền Linh phái Kiều Duy Kiệt cũng không biết được Lục Bình, khi đang muốn đối với người này xuất thủ, thì bị một bên Phi Vũ phái tu sĩ ngăn lại, mới biết tu sĩ tuổi quá trẻ trước mắt này lại là Chân Linh phái Lục Huyền Bình vang danh cùng thiên tài kiếm tu Âu Dương Duy Kiếm của bổn phái.

Kiều Duy Kiệt cũng biết thực lực của Âu Dương Duy Kiếm, khi Âu Dương Duy Kiếm mới vừa mới tiến cấp đoán đan trung kỳ, ở trong một lần so tài, đoán đan tầng năm Kiều Duy Kiệt dễ dàng bị Âu Dương Duy Kiếm đánh bại. Mà người trước mắt này lại còn lợi hại hơn so với Âu Dương sư đệ. Kiều Duy Kiệt cho dù rất dễ xung động dễ nổi nóng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu đần, tự nhiên cũng không tìm Lục Bình phiền toái.

Thủy Yên các nữ tu thấy mọi người trong trang đối với mình đều không để ý tới, nhưng cũng không cảm thấy lúng túng, con mắt lưu chuyển, lại nghĩ tới điều gì, nói:

– Tiểu muội Thủy Yên các Thủy Tú, vị sư huynh này, nhiều người ở đây nhãn tạp, cũng không phải là địa phương để thương nghị sự tình. Ta xem mọi người chi bằng đi trà lâu uống chén linh trà, tiểu muội mời khách, chư vị nghĩ như thế nào?

Đông đảo tu sĩ vây xem phần nhiều là luyện huyết, dung huyết tu sĩ trong Phàm nhân thị trường, nghe Thủy Tú chân nhân nói vậy, mọi người mặc dù bất mãn, lại cũng không dám nói gì nhiều, chỉ dám đưa mắt nhìn theo Lục Bình cùng mọi người hướng một tòa trà lâu bên ngoài Phàm nhân thị trường đi tới.

Tằng Vũ sáu người là căn nguyên của trận tranh chấp này. Sáu người cũng không dám nói thêm cái gì, cúi đầu đi theo mấy vị chân nhân nhàn rỗi đi tới trà lâu. Có lẽ là mới vừa rồi Tằng Vũ nói cái gì cũng đồng bạn của mình, sáu người hữu ý vô ý đi theo ở sau lưng Lục Bình. Lục Bình cũng không thèm để ý, đi vào trong bao gian của trà lâu, đại mã kim đao ngồi vào trong tọa vị.

Trà lâu lão bản là một người có con mắt biết nhìn người, thấy ùa một cái lập tức đi vào sáu vị đoán đan trung kỳ tu sĩ, hiển nhiên là có chuyện quan trọng cần thương lượng, liền không cần phân phó, lập tức đem mọi người dẫn vào trong một gian trà phòng tĩnh lặng. Y cũng vội vã đem đỉnh cấp linh trà bưng tới, rót trà xong liền thối lui ra khỏi trà phòng.

Lúc này trong trà phòng trừ Lục Bình, Kiều Duy Kiệt, Thủy Tú, một vị tu sĩ của Phi Vũ phái, Tằng Vũ sáu người ra, còn có hai vị đoán đan kỳ tu sĩ, hiển nhiên cũng là đoán đan kỳ tu sĩ mới vừa rồi có mặt tại chỗ.

Lục Bình cùng mọi người chẳng qua là ngồi ở trong trà phòng lẳng lặng thưởng thức trà. Mọi người người nào cũng không nói gì. Tằng Vũ sáu người đứng ở trong trà phòng không biết làm sao, đợi đến sáu vị đoán đan chân nhân đem linh trà trong tay uống hết hai phần ba, Thủy Yên các Thủy Tú chân nhân lúc này mới nhoẻn miệng cười, trong tay liên tiếp bấm ra mấy đạo pháp quyết, một tầng vụ mông lung hơi nước đột nhiên phiêu tán ở trong trà phòng.

Lục Bình thần niệm tán ra, phát hiện ở bốn phía trà phòng bị một tầng sương mù nhàn nhạt cơ hồ không thấy bao phủ. Tầng sương mù này có thể ngăn trở thần niệm dò xét, khiến cho nội dung mọi người nói chuyện khó bị người khác phát hiện.

– Hi hi, chư vị sư huynh, bây giờ có tính toán gì có thể nói ra, bất quá trước khi thương nghị chuyện quan trọng, chư vị có nên trước hết tự giới thiệu mình một phen hay không? Tiểu muội nếu như đã mở miệng trước, đành ném đá dẫn đường một phen. Tiểu muội Thủy Tú, chính là đệ tử thứ tư môn hạ của Thủy Yên các Thủy Khinh Nhu chân nhân.

– Huyền Linh phái Kiều Duy Kiệt, Lữ Hư Hằng chân nhân môn hạ.

Lục Bình ngược lại sửng sờ một chút, vị Lữ Hư Hằng chân nhân này hắn ở Hàn Băng đảo có gặp qua, chính là một đoán đan hậu kỳ tu sĩ rất mực nổi danh của Huyền Linh phái, cũng có hy vọng đánh vào pháp tướng kỳ.

– Phi Vũ phái Hàn Phi, Triệu Vô Cực chân nhân môn hạ.

Đến phiên Lục Bình thì, hắn chẳng qua là thản nhiên nói:

– Chân Linh phái Lục Huyền Bình!

Liền không nói gì thêm nữa.

Kiều Duy Kiệt cười lạnh nói:

– Các hạ ngược lại rất tự đại, ngay cả sư thừa nhà mình cũng không cần giới thiệu, xem ra Lục huynh tương lai là muốn tự lập môn hộ rồi.

Lục Bình nhìn nhìn Kiều Duy Kiệt, cười nhạt, cũng không nói gì, trong mắt đều lộ ra vẻ khinh miệt. Kiều Duy Kiệt đem vẻ mặt của Lục Bình thu vào trong mắt, toàn thân lệ khí càng phát ra lăng lệ, nhưng rồi lại có điều kiêng kỵ nên hơi thu liễm. Mọi người trong trà phòng đều để tâm nhìn vào trong mắt, cũng không người nào nói gì. Huyền Linh phái cùng Chân Linh phải tranh đấu từ đó tới giờ đã lâu, hai phái này Bắc Hải lại chiếm cứ địa vị đặc thù. Ở trong chuyện tranh đấu của hai phái, những phái khác phần nhiều là giữ trung lập hoặc là trầm mặc, ai cũng không tham dự vào trong đó.

Kiều Duy Kiệt rốt cục đem một thân lệ khí thu liễm, chẳng qua là dùng một đội ánh mắt như hổ muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm Lục Bình. Lục Bình thì rất lạnh nhạt, đem linh tuyền thủy sôi trào lần nữa rót đầy chén trà.

Thủy Tú chân nhân thấy hai người tranh đấu có vẻ như không thăng cấp, liên vừa cười vừa hướng hai vị đoán đan tu sĩ khác hỏi:

– Hai vị có phải là đến từ Hải Ngu Tông. Tiểu muội nơi này xin có lễ, chẳng qua là không biết hai vị xưng hô như thế nào?

Hai vị đoán đan kỳ tu sĩ cùng nhau tiến vào liền vội vàng đứng lên hoàn lễ. Chỗ môn phái của bọn họ mặc dù ở trong Bắc Hải cũng có tên có số, nhưng cùng mười đại môn phái so sánh, hiển nhiên không ở cùng một cấp bậc. Trong đó, vị đoán đan trung kỳ tu sĩ vô cùng khách khí đáp:

– Thủy Tú tiên tử khách khi rồi, hai người tại hạ xác thật là Hải Ngu Tông môn hạ. Tại hạ Tiền Thụ. Vị này là sư đệ Dương Tam Dương của tại hạ. Xin ra mắt chư vị đạo hữu!