Chương 1255: Củ Tử chi ách (tiếp )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người tới không ngờ lại sẽ là Bắc Hải Kiếm Tiên Lục Thiên Bình du lịch mấy chục năm ở Trung Thổ đã mang danh hiệu đệ nhất nhân trong tu sĩ đời thứ ba!

Trong lòng của Đồ Cao Sơn đột nhiên trầm xuống, nếu là đổi thành người khác Đồ Cao Sơn đối với cái danh hiệu này tất nhiên là xuy chị dĩ tị, đệ nhất nhân đời thứ ba, có hỏi qua y không?

Nhưng Lục Thiên Bình này ban đầu ở Thanh Minh Giang chạy trốn Ngũ Hành tông đuổi giết, còn là người đối mặt hai vị đại tu sĩ liên thủ vây giết cùng với Mộc Trường Sinh ở một bên đánh lén, cuối cùng lại còn ung dung rút đi hơn nữa đã thương một người trong đó.

Chiến tích như thế này là Ngũ Hành tông đại tu sĩ nhà mình làm nhân vật phụ để hoàn thành, nhưng chút đó không giả được. Đồ Cao Sơn chính là trong lòng sẽ không phân nhưng cũng biết mình dưới tình huống đó nhất định không làm được.

Lục Bình một kiếm chém ra, sau đó vô số đạo kiếm quang kéo ra một đạo quang ảnh thường thường trong bầu trời, trước nối theo sau một đường chém chết về phía Đồ Cao Sơn, nhất cử ép tới phương vị của Mậu Thổ từ Ngũ Hành Đại Trận khai ích hơn nữa một đường đè ép y không ngừng lui về phía sau.

Loại đánh bất ngờ như cuồng phong mưa sa ép tới y không thở nổi, cho dù là đoạn đường này lui ra cũng không chiếm được chút nào thở dốc. Người đối diện phảng phất chân nguyên hùng hậu như biển, mà lúc vận chuyển lại giống như sông lớn chảy ào ào liên miên không dứt. Kiếm thuật thần thông thất luyện như vậy phảng phất một đạo tiếp theo một đạo sóng biển dâng lên nhào tới mình.

Rất nhanh Đồ Cao Sơn phảng phất đầy rẫy quanh người mình toàn bộ tràn đầy kiếm quang. Những kiếm quang không ngừng xoay tròn toàn bộ vây quanh y, xa xa nhìn qua, kiếm quang vây lượn quanh người Đồ Cao Sơn đã tạo thành một kiếm quang cầu thật lớn, đem Đồ Cao Sơn vây vào giữa không thể động đậy chút nào. Đồ Cao Sơn chỉ có thể dựa vào phòng ngự thần thông của mình bảo vệ quanh thân trên dưới một tia không lọt. Bởi vì Đồ Cao Sơn có thể cảm giác được, những kiếm quang vây lượn quanh người phảng phất từng con cá lội thừa dịp lỗ hổng mà vào, nhưng phàm trên người mình lộ ra dù là một tia sơ hở, những thứ kiếm quang cá lội sẽ lập tức bám lên cấu xé, không ngừng khai rộng khe hở, cho đến khi hoàn toàn phá hủy đạo phòng ngự thần thông này.

“Phi Toàn Liên Hoàn Sát Kiếm Quyết” đột ngột biến thành “Loạn Thach Xuyên Không Kiếm Quyết”, biến đổi nữa lại là “Kinh Đào Phách Ngạn Kiếm Quyết”, mắt thấy ngay trong lúc tới người lại thành “Thiên Đội Tuyết Kiếm Quyết”, kiếm quang chặn lại thật vất vả rồi quấn quanh chung một chỗ thành “Sấm Thủy Kiếm Quyết”.

Từng đạo đại thần thông kiếm quyết nối tiếp nhau tín thủ niêm lại trong tay của Lục Bình, tùy y biến hóa. Lục Bình chưa bao giờ có loại cảm giác cử trọng nhược khinh, kiếm quang tuôn ra giữa sự biến ảo không một tia một chút gượng gạo nào, cơ hồ chính là tùy tâm sở dục nhưng cuối cùng có thể vào lúc thời điểm thích hợp nhất thi triển ra kiếm thuật thần thông thích hợp nhất hơn nữa sắc bén nhất.

Từ đầu tới cuối trong tay của Lục Bình đều không thi triển ra một cái vô thượng kiếm thuật thần thông. Nhưng chính là những thứ kiếm thuật đại thần thông tùy ý tổ hợp, thừa cơ mà phát, không ngờ lại ép Đồ Cao Sơn tới không thở nổi ngay cả bản mệnh vô thượng thần thông đều phải thi triển ra.

Lục Bình biết, vào giờ khắc này, kiếm thuật thần thông trong mắt của hắn đã không câu nệ một loại hình thức nào. Hắn hiểu kiếm thuật thần thông đã lần nữa đột phá một bình cảnh, tiến vào một loại cảnh giới hoàn toàn mới.

Mà Đồ Cao Sơn tên Ô Quy xác tử đó lúc này lại thành đối tượng luyện thủ tốt nhất của Lục Bình, khiến cho Lục Bình kiếm thuật thần thông sau khi tiến vào loại cảnh giới hoàn toàn mới lập tức bắt tay củng cố. Mà trả giá cao chính là Đồ Cao Sơn bị Lục Bình toàn diện áp chế. Đường đường Ngũ Hành tông đệ nhất đích truyền, hiện giờ lại bị Lục Bình áp chế hoàn toàn không còn sức đánh trả. Chuyện này khó có thể tưởng tượng bây giờ lại là chân chân thiết thiết phát sinh trước mắt bốn vị Củ Tử khác.

– Cái gì vậy? Đây không thể nào..

Hỏa Vô Lượng kêu lên giọng bén nhọn, cả người thân hóa một đoàn liệt hỏa muốn đụng về phía chủ phương vị của Lục Bình. Hỏa Vô Lượng đồng dạng là hạng người tâm cao khí ngạo. Y cùng với Đồ Cao Sơn một công một thủ trong Ngũ Hành Củ Tử, trong ngày thường đấu nhau cơ hồ ai cũng không làm gì được người nào.

Hỏa Vô Lượng xem ra, cao thủ chân chính trong lớp tu sĩ đời thứ ba của tu luyện giới cũng bất quá tương đương cùng hai người bọn họ thôi. Mà phương thức chiến đấu của Đồ Cao Sơn nhất định y chỉ có thể là một khối đá lót chân.

Đồ Cao Sơn tất nhiên là người phòng ngự rất mạnh trong lớp tu sĩ đời thứ ba, chỉ cần có một ngày mình có thể đánh bại Đồ Cao Sơn, đạp khối đá lót chân này mà lên, tu sĩ đời thứ ba của tu luyện giới không một người có thể ngăn cản dưới sự công kích của mình nữa.

Nhưng không chờ tới lúc Hỏa Vô Lượng trưởng thành đến mức áp chế Đồ Cao Sơn, tên Bắc Hải kiếm tu trước mắt không ngờ lại có thể dựa vào đại thần thông kiếm thuật liên miên không dứt là có thể đánh Đồ Cao Sơn không còn sức đánh trả chút nào. Loại tâm lý sai lệch to lớn nhất thời làm Hỏa Vô Lượng phát điên.

Y không cần để ý hết thảy xông lên muốn chứng minh đây đều là giả. Bởi vì loại thực lực tuyệt đối mà Lục Bình triển hiện ra làm y hít thở không thông.

Tu vị của Hỏa Vô Lượng hiển nhiên khoảng cách pháp tướng hậu kỳ chỉ còn lại có một bước cuối cùng. Y biết mình cố gắng như thế nào, chỉ sợ cũng không cách nào trước khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ đạt tới trình độ như Lục Bình. Y nguyện không tin những thứ này đều không phải là thật. Y muốn liên thủ cùng Đồ Cao Sơn hoàn toàn xé nát tên tiểu tu tới từ chỗ bần tích nhất của tu luyện giới. Người như vậy nguyên vốn cũng không nên xuất hiện trong tu luyện giới, hơn nữa không nên xuất hiện trong Bắc Hải chỗ tu luyện bần tích bực này.

Những Lâm Vũ lão tổ đường đường một vị Thuần Dương lão tổ lúc trước bị tiểu tu kém hơn mình cả hai đời suýt chút nữa vây ở trong đó, mặt mũi của Thuần Dương tu sĩ còn biết đặt ở đâu nữa? Hôm nay phá trận ra còn có người dám không thèm để ý tới mình!

Lần này Lâm Vũ lão tổ chính là tính khí khá hơn nữa cũng phải nổi giận. Bích Ngọc Thanh Phong Địch vừa thổi ”y y nha nha” ở khóe miệng, Hỏa Vô Lượng mới vừa bay đến giữa không trung nhất thời lảo đảo lắc lư giống như uống rượu say. Sự đau đớn kịch liệt truyền tới từ bên trong thần niệm, khiến cho Hỏa Vô Lượng giống như một con mãnh thú nổi điên gầm thét giữa không trung. Nếu không phải ba vị Củ Tử khác nhìn thấu không ổn, vội vàng liên thủ vây công Lâm Vũ lão tổ, không biết Hỏa Vô Lượng một vị Ngũ Hành tông thánh địa đích truyền như vậy có thể vì thế mà điên mất hay không?

Đám người Thủy Chi Nhu lập tức vọt ra xuất thủ tới áp chế Lâm Vũ lão tổ. Nếu không phải thương thế trên người của Lâm Vũ lão tổ bây giờ quá mức nghiêm trọng, làm sao sẽ kéo đến hiện tại cùng bốn tiểu tu đã bị mất đi trận pháp dựa vào.

Lúc này Lâm Vũ lão tổ thật ra thì hoàn toàn có thể mang gánh nặng bên cạnh toàn thân thối lui rồi. Bốn vị Ngũ Hành Củ Tử tuyệt đối không ngăn được. Chẳng qua là thời điểm đó, Lục Bình vẫn đánh thống khoái ở một bên khác, lấy ánh mắt của Lâm Vũ lão tổ hiển nhiên nhìn ra được lúc này Lục Bình đang tiến vào một loại cảnh giới ngộ hiểu khó được.

Nếu không phải Lục Bình mới vừa cứu giúp, Lâm Vũ lão tổ bị vây trong Ngũ Hành trận tất nhiên sẽ cực kỳ thảm hại. Lúc này ông ta hiển nhiên sẽ không rời đi, mà là chế trụ bốn vị Củ Tử khác, không để cho bọn họ đi phá hư Lục Bình đang ngộ hiểu trên kiếm thuật.

Thủy Chí Nhu mắt thấy thế cục trong nháy mắt thay đổi, đang không biết nên như thế nào thoát khỏi khốn cảnh dưới mắt, con ngươi đảo một vòng cũng thấy đám người Tam Linh một bên khác, vì vậy vội vàng hô:

– Giết mấy tiểu tu đó

Hỏa Vô Lượng cùng với Mộc Trường Sinh từ trong điên cuồng tỉnh táo lại. Đám ba người Kim Cực Duệ đua nhau hội ý, lúc miễn cưỡng chặn sự kiềm chế của Lâm Vũ lão tổ, đua nhau kêu lên xuất thủ trên người Tam Linh cùng hai vị tu sĩ của Lạc Tâm phái.

Tam Linh giữa ”tâm hữu linh tế” phối hợp ăn ý, trên người lại có nhiều bảo bối do Lục Bình lưu lại, không ngờ lại có thể ngăn cản một kích trong đó. Mà hai vị Lạc Tâm phái tu sĩ khác cũng chưa có may mắn như vậy. Họ trực tiếp bị nổ bay bởi một đạo ”Hỏa đằng” của Hoa Vô Lượng.

Lúc này hai người mới hiểu được không ngờ khoảng cách của mình cùng Ngũ Hành Củ Tử lại lớn như vậy, thậm chí ngay cả một chiêu tùy ý của một người trong đó đều không tiếp nổi. Hai người đều không phải là người ngu xuẩn, hiển nhiên lập tức sẽ hiểu lúc trước trong Ngũ Hành trận căn bản là thành gánh nặng kéo chân sau của Lâm Vũ lão tổ, căn bản cũng chưa được Ngũ Hành Củ Tử người ta đặt trong mắt.

Giữa không trung lần nữa truyền tới một tiếng rống to. Lúc này Đồ Cao Sơn đã bị Lục Bình kiếm thuật thần thông đoàn đoàn thành một kiếm quang chi cầu, mà biến đổi cũng vừa lúc đó.

Những thứ kiếm quang đoàn đoàn vây lấy Đồ Cao Sơn là kiếm quang mà Lục Bình khoảng thời gian này tùy tâm sở dục thi triển kiếm thuật thần thông để lại. Mà những thứ kiếm quang lại giống như có sinh mạng vậy, cũng không tự đi tiêu tán sau khi Lục Bình thi triển ra một đạo thần thông, mà là giống như một mảnh thực nhân ngư đầy rẫy đính trên phòng ngự thần thông của Đồ Cao Sơn, người nhìn thấy da đầu đều tê dại.

Mà ngay tại lúc này, kiếm thế của Lục Bình lại thay đổi!

Tế Thủy Trường Lưu Kiếm song kiếm quanh quẩn, mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đạo kiếm quang kể cả kiếm quang đầy rẫy tới lui tuần tra bên người Đồ Cao Sơn đồng thời động.

Nguyên vốn kiếm quang du động tràn đầy không mục đích vào lúc này lại thành phảng phất sớm đã thành ám thủ được Lục Bình bố trí. Vào một khắc Hải Nạp Bách Xuyên vô thượng kiếm thuật thần thông phát động, những kiếm quang nguyên vôn phân tán nhất thời thành điểm phố của Lục Bình vô thượng kiếm thuật thần thông!

Kiếm trận, là kiếm trận!

Lục Bình từ vừa mới bắt đầu thi triển bất kỳ một đạo đại thần thông kiếm thuật đều bố cục. Đồ Cao Sơn trong lúc bất tri bất giác đã bị Lục Bình trong lúc lơ đãng bày ra kiếm trận vây khốn. Những thứ kiếm quang nhìn như chỉ đợi tự đi tiêu tán vào giờ khắc này đua nhau lấy ra nanh vuốt của mình, dưới Tế Thủy Trường Lưu Kiếm chủ đạo hoàn mỹ tạo thành một đạo bẫy rập trực tiếp đem Đồ Cao Sơn lâm vào kiếm trận trung ương.

Vô thượng kiếm thuật thần thông “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết”, vào giờ khắc này, Lục Bình chưởng khống nó rốt cục đạt tới cảnh giới đại thành!

“Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết” tuyệt không chỉ là một đạo kiếm thuật tuyền qua khổng lồ, dùng để giảo sát hết thảy đối thủ. Nó càng thêm là một đạo kiếm thuật thần thông chí cường như vạn kiếm quy tông vậy có thể chứa thiên hạ kiếm thuật thần thông làm kỷ dụng, chính là chỗ tối cao của hai đại vô thượng thần thông trong ”Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp”.

Mà lúc ban đầu chém chết Càn Khôn Bảo Đỉnh khí linh sau khi bị thủy viên khí linh gọi ra Giao đạo nhân truyền thừa, Lục Bình đã biết được vô luận là “Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết”, còn là ”Thượng Hải Tang Điền” thần thông, vậy cũng là thủ đoạn của Giao đạo nhân khi xưa dùng để khai thiên tích địa, là chân chánh Khai Thiên Thần Thông!

Đồ Cao Sơn bị Lục Bình dẫn động kiếm trận mà giam trong đó, đối mặt sự giảo sát của “Hai Nạp Bách Xuyên Kiếm Quyết”, tựu như cùng một trứng gà nấu chín vậy. Từng tầng một vỏ ngoài bị lột hết dễ dàng, bên trong trắng toát, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng rống giận không cam lòng hơn nữa sợ hãi, ngay sau đó sẽ ngưng.

Ngũ Hành tông đệ nhất địch truyền vẫn lạc từ đây!

Đồ Cao Sơn bị Lục Bình xé nát dễ dàng như thế hoàn toàn chấn động bốn vị Củ Tử khác. Nguyên vốn bởi vì cướp công hai vị Lạc Tâm phái tu sĩ cùng với Tam Linh mà khiến cho Lâm Vũ lão tổ trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân, giữa bốn vị Củ Tử tương trợ mang ánh mắt đảm hàn nhìn nhau một cái. Mộc Trường Sinh đột nhiên hét lớn một tiếng:

– Lui!

Bốn người đồng thời thi triển ra thủ đoạn áp đáy rương đắc ý nhất bình sinh của mỗi người, vào giờ khắc này không ai còn muốn có điều cất giữ. Vô thượng thần thông mỗi người tỉ mỉ rèn luyện ở Ngũ Hành tông cơ hồ lấy lực của cử phái vì bọn họ phối trí dưới sự gia trì của linh bảo, cơ hồ lấy một loại phương thức cuồng oanh lan triển đập tới một cổ não về phía Lâm Vũ lão tổ cùng với người được ông ta che chở phía sau.

Lâm Vũ lão tổ rốt cuộc đã đến nỏ hết đà, nào dám trực diện ngành kháng với những người điên cuồng này nữa, Thanh Phong Địch trong tay vung lên. Một đạo khí lãng thổi một khí mấy người ra ngoài mười mấy trượng . Độn quang lóe lên dưới chân Lâm Vũ lão tổ, thật vất vả tránh khỏi thần thông liều mạng của bốn người dùng để cản phía sau, nhưng khí huyết sôi trào giống như một ngọn núi lửa muốn bộc phát trong cơ thể ông ta vậy.

Bất quá Lâm Vũ lão tổ rốt cuộc là Thuần Dương tu sĩ, làm gì có thể mặc cho những hậu bối lên mặt trước mắt mình. Thanh Phong Địch trong tay tựa hồ cách không buộc lại thứ gì, lại thấy ông ta đột nhiên đem linh bảo cầm trong tay vít một cái. Hỏa Vô Lượng đang chạy như bay trước mặt đột nhiên đau kêu một tiếng, đương đầu rơi xuống từ giữa lưng chừng trời.

Thủy Chí Nhu cùng Kim Cực Duệ hai người kinh sợ, vội vàng một trái một phải đem Hoa Vô Lượng một đường chạy như bay. Mà sau khi Mộc Trường Sinh thoáng kéo cản ở phía sau, hơn nữa thấy Lâm Vũ lão tổ nổi lên đuổi giết, lúc này mới chuyển thân đuổi theo ba người đó.

Lâm Vũ lão tổ mặt như giấy vàng thật vất vả đè xuống một cổ nghịch huyết trong lòng, nhưng đúng là vẫn thương càng thêm thương. Song khi ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía người trước đó kẹt giết Đồ Cao Sơn, lại phát hiện người nọ không biết vì sao lúc này không thấy.

Linh bảo trong tay của Đồ Cao Sơn mặc dù chỉ là một món Nhất kiếp linh bảo, nhưng chính là một mặt tấm thuẫn nham thạch địa địa đạo đạo lấy phòng ngự làm chủ. Mà bản thân của Đồ Cao Sơn lại là nổi danh bất động như núi, một thân thần thông tu vi hơn phân nửa số đều trên phòng ngự.

Sau khi sự ngộ hiểu của Lục Bình trên kiếm thuật tiến hơn một bước, Tế Thủy Trường Lưu Kiếm đồng dạng là Nhất kiếp linh bảo mang Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm trận cuốn lên vô số đạo kiếm quang sành sanh đem Đồ Cao Sơn kể cả Nhất kiếp linh bảo trong tay quậy đến nát bấy.

Lục Bình lúc này đang hướng khởi trong việc ngộ hiểu kiếm thuật, sát khí tuôn ra khắp người đang muốn kiếm người luyện tay. Một người như Đồ Cao Sơn chỉ biết nghiêm phòng tử thủ căn bản không thể nào thỏa mãn khát vọng bây giờ của Lục Bình đối với rèn luyện kiếm thuật. Mà tùy thời chú ý động tĩnh một bên chiến đoàn khác, Lục Bình lập tức thấy bốn người khác vào chớp mắt Đồ Cao Sơn vẫn lạc liền xoay người rút đi.

Mộc Trường Sinh! Người này ở Ngũ Hành chi địa đã từng được mình cùng Tô Cẩm cứu, nhưng lúc trước bên ngoài Thanh Minh Giang thiếu chút nữa khiến cho mình chịu thiệt thòi. Vì hóa giải ”Lạc Diệp Tân Phân quyết” của y, Lục Bình thậm chí đem nửa phần Vạn Diệu Ngọc Lộ đều lãng phí hết.