Chương 561: Thông thiên cự linh thụ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vì trợ giúp Tử Tinh phong vương thuận lợi đột phá bình cảnh của dung huyết trong kỳ cùng dung huyết hậu kỳ, Lục Bình đã từng hai lần thông qua Thiên Lô lão tổ tiến vào trong Truyền Thừa chi địa chuyên môn bồi thực linh thảo của Chân Linh phái.

Dĩ nhiên, tiến vào trong đó phải trả cái giá cũng tàn khốc: tất cả thu hoạch trong quá trình hai lần Lục Bình hai lần tiến vào Truyền Thừa chi địa đều bị Thiên Lô lão tổ bóc lột hết một nửa.

Phải biết, một nửa này cũng không phải là hồ lộng giống như những tu sĩ kinh doanh linh thảo viên khác như vậy. Thiên Lô lão tổ là hạng người ra sao chứ? Trực tiếp mở miệng chính là “Tử Tinh phong mật cùng phong vương tương đều lấy một nửa, nếu không không bàn nữa!”

Lục Bình tự nhiên “bị phần chất chồng”, kêu to quá thua thiệt, nhưng Thiên Lô lão tổ đã sớm bắt được cái chân đau của hắn. Thiên Lô lão tổ mặc dù không tự tay bồi dục qua Tử Tinh phong, nhưng mấy trăm năm lịch duyệt, thân phận của huyện đan đại tông sư, khiến cho ông ta đối với Tử Tinh phong hiểu rõ chưa chắc ít hơn so với Lục Bình.

Nhưng mà xem ra Thiên Lô lão tổ đến bây giờ đều thay hắn cõng cái tiếng “Kẻ nuôi dưỡng Tử Tinh phong”, vì vậy khiến cho Lục Bình bớt đi nhiều phiền toái. Hơn nữa Thiên Lô lão tổ dùng Tử Tinh phong vương tương luyện chế một ít cực phẩm đan dược đối với những tu sĩ mấu chốt của môn phái đang đứng ở tu vi đột phá pháp tướng kỳ ví dụ như Lương Huyền Phong, Khúc Huyện Thành cùng Quách Huyền Sơn.

Những đan dược ấy đối với ba người cực kỳ trọng yếu, đối với Chân Linh phải có tác dụng không thể thiếu. Vì vậy Lục Bình đành miễn cưỡng “nhịn đau cắt ái” mà thôi.

Nơi xa Tử Tinh phong vương dò xét phương trận cuối cùng kết thúc đối với khảo sát biển hoa. Dưới một trăm hai mươi con dung huyết hậu kỳ Tử Tinh phong bảo vệ và dẫn đường, phong vương lại một lần nữa thông qua môn hộ màu vàng trở lại trong tổ ong Hoàng Kim ốc. Còn một trăm hai mươi con dung huyết trung hậu kỳ Tử Tinh phong kia ở lại bên ngoài.

Trong lúc Tử Tinh phong vương sau khi mới vừa trở về trong Hoàng Kim ốc, tiếng “ông ông” lúc trước biến mất bây giờ lại vang lên càng thêm rung trời.

Gợn sóng không ngừng thoáng hiện ra trong môn hộ màu vàng của Hoàng Kim ốc. Sau khi Lục Bình tỉ mỉ bồi dục, trưởng thành đến gần tám ngàn con Tử Tinh phong. Bây giờ dưới sự hướng dẫn của hai trăm bốn mươi con Tử Tinh phong tu vi ở dung huyết sơ kỳ, các con ong khác cuồn cuộn không ngừng từ trong môn hộ của Hoàng Kim ốc xuất hiện và hội tụ ở trên trời, sau lưng một trăm hai mươi chỉ dung huyết hậu kỳ Tử Tinh phong đang chờ sẵn.

Sau đó, mỗi một con dung huyết trung hậu kỳ Tử Tinh phong dẫn hai con dung huyết sơ kỳ Tử Tinh phong, lại dẫn gần sáu mươi bảy mươi con Tử Tinh phong luyện huyết kỳ tu vi, chia ra làm một trăm hai mươi tiểu đội, phóng tới bốn phương tám hướng của biển hoa.

Sau khi làm xong chuyện của Tử Tinh phong, dưới sự thúc giục của Đào thụ yêu, Lục Bình không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa đi tới phương hướng của Thông Thiên đại thụ. Cũng may bây Tử Tinh phong có thể cảm ứng được khí tức của phong vương, chỉ cần Lục Bình không cố ý quan bế không gian lối đi của Hoàng Kim ốc, như vậy toàn bộ bầy Tử Tinh phong sẽ không loạn, tùy lúc có thể tìm trở về với Lục Bình.

Linh thảo trong biển hoa nở rộ. Hoa tươi theo Lục Bình đi tới mà dạt ra tạo thành con đường cho hắn đi qua. Chúng không ngừng chập chờn ở hai bên, tựa hồ hoan nghênh Lục Bình đến vậy.

Lục Bình bước chậm trong biển hoa, đồng thời dùng thần niệm tán ra bốn phía, cẩn thận phân biệt mỗi một loại linh thảo linh hoa trong đó, nhất nhất đem đối chiếu cùng tất cả linh hoa linh thảo trong trí nhớ của mình.

Lục Bình càng đi phía chỗ sâu của biển hoa, khoảng cách với cây Thông Thiên đại thụ càng gần, xung quanh linh thảo linh hoa linh thụ lại càng sum xuê. Những linh thảo này ẩn chứa linh khí dược tính nồng hậu nhất. Toàn bộ linh thảo phun ra nuốt vào lượng linh khí cũng càng lúc càng rõ ràng.

Đi sâu thêm vào trong biển hoa, Lục Bình chưa phát hiện được gì, thì Loan Ngọc đã ở trong Hoàng Kim ốc thâm tình kích động điên cuồng hét lên:

– Tức thổ, đây là Tức thổ khí tức, trong thổ nhưỡng sinh trưởng dưới chân của những linh thảo linh hoa này tuyệt đối có Tức thổ lẫn vào, mặc dù có lẽ chỉ có một tầng thật mỏng, nhưng một biển hoa này bao lớn? Tổng cộng Tức thổ dùng để rải bón linh thảo sẽ là bao nhiêu, cùng Tức thổ lẫn vào trong thổ nhưỡng nơi này so sánh, chúng ta lúc trước lấy được một khối Tức thổ, hơn nữa trên buổi đấu giá Huyễn Linh thành thấy một khối lớn kia chỉ tính là mảnh vụn của Tức thổ mà thôi!

Lục Bình tâm tình chấn động, hận không được đem toàn bộ thổ nhưỡng trên đất hớt đi hết một tầng để đem vào rãi ở trong Hoàng Kim ốc, cải tạo phẩm chất thổ nhưỡng ở trong đó.

Nhưng Loan Ngọc kinh ngạc kêu lên đó tựa hồ mới vừa bắt đầu, trong lúc Lục Bình lại một lần nữa tiếp tục đi về phía chỗ sâu của biển hoa, trong mũi của hắn lần nữa đánh hơi được một cổ mùi thơm bất đồng. Loại mùi thơm này Lục Bình đã từng thấy mô tả qua trong điển tịch trân quý của Chân Linh phái.

– Thiên Hương Lộ! Đây là khí tức của Thiên Hương Lộ! Loại Thiên Hương Lộ này phẩm chất tuyệt đối không thua gì với thiên cấp hạ phẩm linh vật kỳ vật!

Loan Ngọc thần tình kích động hò hét ở trong Hoàng Kim ốc, tựa hồ cấp bách phải từ trong Hoàng Kim ốc lao ra, lại bị Lục Bình gắt gao nhất ở trong Hoàng Kim ốc không để ý tới.

Thiên Hương Lộ cũng là một loại có thể xúc tiến các loại linh thảo linh hoa linh thụ sinh trưởng, cũng rút ngắn thời gian thành thục kỳ thiên địa kỳ vật, công hiệu dùng cũng không dưới Tức thổ.

Thiên Hương Lộ là một loại loại kỳ vật ít nhất sau khi thu thập một ngàn loại linh hoa ngọc lộ, linh khí nồng đặc trải qua trên trăm năm thậm chí dài hơn mới có thể dựng dục mà thành. Loại kỳ vật này phẩm chất cao có thấp có, nhưng cuối cùng vẫn còn lấy tự thân phẩm chất của linh hoa ngưng kết ra ngọc lộ cao thấp mà phân ra phẩm chất tốt xấu của nó.

Mà trong biển hoa nơi này cho dù là đóa hoa bình thường sợ cũng có linh khí tích lũy mấy trăm năm thậm chí dài hơn, chớ đừng nói chi là những linh hoa linh thảo kia có dược linh đạt tới đều nhiều hơn ngàn năm. Nếu như thế, hình thành phẩm chất của Thiên Hương Lộ thì làm sao nó lại dưới thiên cấp hạ phẩm linh vật được chứ?

Thật ra thì khi Lục Bình bồi dục Tử Tinh phong thu hái mật hoa trong linh hoa linh thảo thì, đối với sinh trưởng của linh thảo linh hoa cũng có tác dụng xúc tiến. Từ điểm này mà nói, tác dụng của bầy Tử Tinh phong đối với linh thảo viên cũng không dưới Thiên Hương Lộ cùng Tức thổ. Nhưng Tử Tinh phong còn có thể chế riêng Tử Tinh phong mật, trong quá trình xúc tiến linh hoa linh thảo sinh trưởng, huống chi còn có thiên địa kỳ trân Tử Tinh phong vương tương làm điên cuồng vô số luyện đan sư!

Chỉ cần bầy Tử Tinh phong không diệt tuyệt, như vậy Tử Tinh phong vương tương sẽ lại một mực được cất chế ra. Từ điểm này mà nói, giá trị của bầy Tử Tinh phong lại xa trên một loại thiên cấp linh vật.

Huống chi quy mô của bầy Tử Tinh phong trong tay Lục Bình đã được hắn bồi dục đến số lượng gần tám ngàn con. Đặc biệt Tử Tinh phong đạo binh đại trận dưới sự dẫn dắt của dung huyết điên phong Tinh phong vương, thậm chí có thể lực địch mấy tên đoán đan sơ trung kỳ tu sĩ liên thủ.

Bầy Tử Tinh phong dưới sự hướng dẫn của một con cự phong màu bạc dung huyết trung hậu kỳ đã ra vào Hoàng Kim ốc mấy lần. Lục Bình để tiện cho bầy Tử Tinh phong ra vào, định đem Hoàng Kim ốc hóa thành một thước đặt ở trong tay. Bầy Tử Tinh phong bận bận rộn rộn ra vào trong Hoàng Kim ốc, một mực không ngừng nghỉ, tựa hồ mật ong trong biên hoa đã chất chứa quá lâu vậy.

Lục Bình một mực đi xuyên qua trong biển hoa, mất khoảng nửa ngày, tuy nói không sử dụng độn thuật, nhưng cũng đủ cho hắn đi mười mấy dặm. Nơi xa Thông Thiên đại thụ nhìn qua tựa hồ khoảng cách gần rất nhiều. Lúc này Lục Bình đã không cách nào thấy rõ ràng tình cảnh đại thụ xâm nhập đám mây, mà chỉ có thể nhìn lên đến đại thụ đưa ra mười mấy trượng, thậm chí hơn trăm trượng chi kiền cực lớn.

– Ngươi rốt cục đã tới!

Một đạo thanh âm nặng nề phảng phất từ trong thời viễn cổ truyền tới, trải qua vô số tang thương vẫn tràn đầy tích cực hướng thượng như cũ, đầy sinh cơ cùng sức sống vậy.

Lục Bình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, lại chẳng biết lúc nào một tên trung niên tu sĩ diện mạo rất “đơn sơ” đang đứng cách bên ngoài hắn chỉ có hơn mười trượng khoảng cách, chắp hai tay sau lưng mặt đang mỉm cười nhìn hắn nói.

Người này không ngờ lại có thể đi tới trước người của Lục Bình mười trượng vẫn không bị hắn phát hiện. Lấy thân niệm tu vi đoán đan điên phong của Lục Bình bây giờ, người như vậy hiển nhiên ít nhất cũng phải là pháp tướng kỳ tu sĩ mới có thể làm được trình độ như thế.

Lục Bình không dám chậm trễ, liền vội vàng tiến lên hành lễ nói:

– Vãn bối Lục Bình ra mắt tiền bối, không biết có phải lúc trước là tiền bối một mực cùng Đào thụ yêu tiến hành trao đổi thần niệm, lại dặn dò nó tới đây gặp nhau?

Trung niên tu sĩ mim cười gật đầu nói:

– Đúng là như thế, tiểu hữu trạch tâm nhân hậu, tiểu Đào yêu trong không gian pháp khí của ngươi được chiếu cố rất tốt. Tiểu Đào yêu tựa hồ đối với ngươi cũng cực kỳ tin cậy. Tu sĩ có thể đối đãi linh yêu như vậy, trong tu luyện giới này sợ cũng coi là tuyệt vô cận hữu rồi.

Trung niên tu sĩ vừa nói chuyện, vừa đưa tay làm một động tác mời, trước tiên dẫn theo Lục Bình đi tới Thông Thiên đại thụ.

Lục Bình theo sát sau lưng trung niên tu sĩ, nghe vậy cũng tò mò hỏi:

– Tiền bối tựa hồ đối với tiểu Đào thụ rất tinh tường, không ngờ lại có thể ở thời gian ngắn ngủi này lại khiến cho tiểu Đào thụ đắc định muốn vãn bối mang theo tới gặp tiền bối như vậy, không biết tiên bối là sao làm được?

Sau khi thấy trung niên tu sĩ, Lục Bình đối với suy đoán lúc trước khi tiểu Đào thụ năn nỉ hắn mang nó đến gặp người cũng lập tức thất bại. Lục Bình thấy trung niên tu sĩ trong nháy mắt liền cảnh giác, sau đó lại phát hiện lấy thực lực của trung niên tu sĩ nếu thật đúng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cũng không cần phiền toái như vậy, vì vậy hắn lại thả lỏng cơ thể và tinh thần đi.

Trung niên tu sĩ nghe Lục Bình nói như vậy, không khỏi cười nói:

– Lão phu mặc dù chưa từng ra vào tu luyện giới, nhưng mỗi một lần khi Vạn Độc Thương Khung Bích khai mở, lão phu vẫn có thể lấy được một ít tin tức từ trong miệng của các tu sĩ tiến vào nơi đây, biết thảo mộc trúc thạch trong tu luyện giới đủ khả năng tu thành linh yêu đã ít lại càng ít hơn. Mà linh yêu trong mắt của tu sĩ cả người trên dưới tất cả đều là bảo vật. Vì vậy thường thường không chờ bọn họ kết đan hóa hình đã gặp ách vận…

Lục Bình đi sau lưng tu sĩ cẩn thận nghe ngôn ngữ của trung niên tu sĩ, mặc dù những thứ đồ này Lục Bình cũng đã sớm biết được, nhưng vẫn là không dám có chút khinh thường.

Lục Bình trong lúc trung niên tu sĩ xoay người thực hiện động tác đi lại, dù sao cũng cảm giác trên người của trung niên tu sĩ có rất nhiều chỗ quái dị, nhưng lại cực kỳ khó khăn nói rõ là vì sao. Tựa hồ trung niên tu sĩ này trong khi đi lại không phải là một loại khoan thai nước chảy mây trôi của thương nhân đi lại vậy.

Trung niên tu sĩ đối với Lục Bình nhìn chăm chú tựa hồ cũng biết, quay đầu lại cười nhìn hắn một cái, tiếp tục cười nói:

-…lại bởi vì thiếu hụt tu luyện công pháp cần thiết, mặc dù linh yêu có thể tu luyện thành hình lẫn vào tu luyện giới không bị người khác phát hiện, vậy cũng phần nhiều là chỗ dựa tồn tại trong cùng cấp tu sĩ. Vì vậy, lão phu đột nhiên phát hiện không ngờ lại có một nhân tộc tu sĩ lại có một cây Đào thụ yêu nơi tay, chẳng những không lấy đi tánh mạng, mà còn đối với nó rất che chỗ bảo vệ, tự nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ cùng ý mừng rỡ.

Trung niên tu sĩ xoay người nhìn Thông Thiên đại thụ một chút, trung gian chen vào một câu, nói:

– Sắp đến rồi, thân thể này dáng dấp quá mức khổng lồ và cũng là gánh nặng!

Lục Bình vô cùng cả kinh!

Lục Bình nghe trung niên tu sĩ nói, cũng vội vàng đem vẻ khiếp sợ trên mặt che dấu xuống, nhưng mà tiếp theo nghe trung niên tu sĩ tiếp tục nói:

– Mừng rỡ dĩ nhiên là bởi vì không ngờ lại phát hiện một đồng loại hậu bối. Lão phu ở chỗ này ẩn cư đã sớm không biết ngày giờ, nhưng chưa từng thấy qua một đồng loại nào. Lần này thấy một cây tiêu Đào yêu hiển nhiên cực kỳ mừng rỡ, lòng hiếu kỳ lại là bởi vì tiểu hữu. Lão phu cũng muốn biết tiểu hữu vì sao lại không giống như những tu sĩ khác như vậy, không cướp đoạt toàn bộ một thân bảo vật của tiểu Đào thụ.

Lục Bình lấy lại bình tĩnh, nói:

– Nghe tiền bối nói, chẳng lẽ tiền bối một mực ở trong Vẫn Lạc quần đảo này, cũng chưa từng tiến vào tu luyện giới sao?

Trung niên tu sĩ cười nói:

– Chỉ sợ ngươi cũng đã đoán được, không phải là lão phu ẩn cư ở chỗ này không muốn tiến vào tu luyện giới. Thật ra bởi vì lão phu bị vây ở nơi đây, mà không cách nào ra vào phạm vi bị Dựng mạch Dưỡng linh đại trận’ phong ấn.

Lục Bình suy nghĩ một chút hỏi:

– Dựng mạch Dưỡng linh đại trận’? Xem ra chính là vô hình bình chướng cấm cố chỗ mật địa này rồi? Trận pháp này vãn bối kiến thức nông cạn, cũng không nghe nói qua. Chẳng qua là mới vừa nghe tiền bối nói, tựa hồ tiền bối mặc dù không ra chỗ mật địa này, đối với khắp cả tình huống trong Vẫn Lạc quần đảo cũng có nhiều hiểu rõ, đây là vì sao?

Trung niên tu sĩ chỉ gần Thông Thiên đại thụ trong gang tấc, nói:

– ‘Vẫn Lạc quần đảo’ trong miệng của các ngươi chính là đảo tự bị Vạn Độc Thương Khung Bích bao phủ trong hải vực này rồi? Bất quá bản thể của lão phu ở chỗ này, trong Vạn Độc Thương Khung Bích phát sinh bất cứ chuyện gì thì làm sao có thể giấu giếm được lão phu?

Mặc dù Lục Bình sớm có suy đoán, như vậy đại thụ hùng vĩ không hơn vạn năm sinh trưởng cùng tích lũy, thì như thế nào có thể to dài thế này được. Mà đại thụ có thể sinh trưởng hơn vạn năm lại là ở nơi này dưới cự hình linh mạch hội tụ dựng dục linh khí này, thì làm sao lại không sinh ra linh trí, trở thành thông linh linh yêu thụ được chứ?

Nhưng sau khi trung niên nhân chính miệng thừa nhận mình chính là do cây Thông Thiên đại thụ kia biến thành, Lục Bình còn là không thể tránh khỏi trong lòng chợt giật phắt nhảy dựng lên mấy cái.

Lục Bình nhớ tới kia đột nhiên từ dưới mặt đất tiểu đảo dâng lên vô số căn tu của cỏ cây. Chẳng lẽ những căn tu này đều do rễ cây của một cây Thông Thiên đại thụ đâm vào lòng đất không chỗ nào là không có hết ở đây sao?

Tuy nhiên suy nghĩ một chút, đại thụ đến nỗi Lục Bình không thể thấy ngọn cây như vậy, hơn nữa còn là linh yêu thụ, nếu là không có hệ gốc rễ khổng lồ chống đỡ, chỉ sợ cũng không cách nào sinh trưởng thành Thông Thiên đại thụ như vậy. Hơn nữa Lục Bình thấy những thứ căn tu kia, chỉ sợ cũng chẳng qua là chi mạch của gốc rễ của cây thông thiên cự linh thu này mà thôi.

Sợ rằng cự hình linh mạch trong một địa này cũng hội tụ ở nơi đây dưới chân của cây Thông Thiên cư linh thụ!