Chương 1220: Tử Ngọc song trạc

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai đạo thiên hà bị bổ ra hoặc là cắt rách hóa thành bốn cỗ từ sau lưng hai vị đại tu sĩ. Vào khoảnh khắc nó vọt tới phía sau hai người đột nhiên quay đầu cũng cuốn ngược, hóa thành bốn con kiếm quang quái giao giương nanh múa vuốt từ phía sau lưng vọt tới hai vị đại tu sĩ.

Hai vị đại tu sĩ lần nữa khiếp sợ, không ngờ Lục Bình chưởng khống bản mệnh thần thông tự thân lại có thể đã đến mức tinh vi tỉ mỉ như vậy. Họ càng không ngờ rằng chân nguyên của hắn lại hùng hậu như vậy, một đạo thần thông hóa thành song kích, lại còn có thể giữ vững uy lực mạnh mẽ như thế.

Mà cùng lúc đó, tốc độ vọt tới trước của Lục Bình không thay đổi chút nào, vẫn thẳng tắp đánh tới hai vị đại tu sĩ. Lục Bình lại có thể lấy lực một người trước sau giáp công hai vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ!

Hai vị đại tu sĩ đầu tiên là lấy làm kinh hãi, sau đó cảm giác rất xấu hổ. Chính là tiểu tu đời thứ ba lấy pháp tướng trung kỳ không ngờ lại có thể ép hai người bọn họ đến tình cảnh như thế, ngày sau truyền dương đi ra ngoài hai người bọn họ sao có thể còn dư lại mặt mũi gì nữa chứ?

Đỉnh đầu đại tu sĩ ở thiên hà thần thông của Lục Bình bổ ra phía bên trái treo một cái chiết phiến. Nhưng vị đại tu sĩ này cũng không để ý tới kiếm giao nhào tới sau lưng, rồi sau đó hai mắt chăm chú nhìn Lục Bình phi phác mà đến, tiếp theo hai ống tay áo rộng lớn đột nhiên chấn động cả lên. Một cổ cuồng phong thậm chí quát vỡ không gian phụ cận. Về phần hai con kiếm giao nhào tới sau lưng nhận được là sanh sanh bị một cổ cuồng phong quát thành hư vô.

Mà một thanh chiết phiến treo ở đỉnh đầu lão ta cũng nhẹ nhàng một cánh nhào tới Lục Bình cách đó không xa, không giống với cuồng lan giữa hai cánh tay chấn tụ mang lên. Chiết phiến phiến động nhưng chưa hề mang chút nào chấn động, toàn bộ nhìn qua tựa hồ vô thanh vô tức, nhưng cách đó không xa Lục Bình bay tới cũng đột nhiên đổi sắc mặt.

Khiến cho Lục Bình đổi sắc mặt còn có vị đại tu sĩ phía bên phải. Vị đại tu sĩ này thậm chí căn bản đều không để ý đến hai con kiếm giao từ phía sau Lục Bình nhào tới, đỉnh đầu dâng lên nửa ngọn núi tựu như cùng bị lão ta sanh sanh nâng lên vậy. Hai con kiếm giao chưa tới gần người liền bị hộ tráo của ngọn núi treo cao giữa không trung rũ xuống đụng tan xương nát thịt.

Mà cùng lúc đó, vị đại tu sĩ này một tiếng “hắc”, trên nửa ngọn núi trôi lơ lửng đỉnh đầu nhất thời tràn ngập dâng lên từng đạo một ánh sáng màu vàng đất. Hơn nữa nó còn cấp tốc bành trướng ra phía ngoài, vừa vặn dung nhập vào trong một cỗ dòng nước ngầm của vị đại tu sĩ bên trái dùng chiết phiên làm phiến động.

Ánh sáng màu vàng đất dung nhập vào trong dòng nước ngầm mặc dù nhìn qua tựa hồ ngược lại đem một cố dòng nước ngầm không nhìn thấy bạo lộ ra, nhưng trên thực tế một cổ dòng nước ngầm nguyên vốn không gạt được thần niệm của Lục Bình. Ngược lại thì uy năng bản thân của một cổ dòng nước ngầm cũng khiến cho Lục Bình rất kiêng kỵ.

Mà sau khi ánh sáng màu vàng đất dung hợp cùng một vị đại tu sĩ khác, dòng nước ngầm dũng động mà đến nhất thời biến thành một mảnh bão cát che giấu thiên địa!

Thân thể của Lục Bình phi phác mà đến trong phút chốc liền bị bão cát màu vàng bao phủ. Lục Bình ở trung tâm tư ngược chỗ sâu phong bạo cũng cảm giác được vô số cát bụi tứ ngược dung động dưới phong bạo, phát khởi liên miên đánh vào không dứt về phía hộ thân cương khí. Lục Bình sớm đã đại thành hệ thân thần thông dưới bão cát làm tiêu tán đi, nhanh chóng bị lột ra từng tầng một.

Suy nghĩ một chút cảnh tượng mới vừa rồi Lục Bình dùng ”Thanh Giao Nháo Hải kiếm quyết” phá giải phong bao thần thông của vị đại tu sĩ bên trái liền hóa thành hư vô, Lục Bình không dám chậm trễ chút nào. Quải Vân Phàm bao lấy bốn phía Lục Bình, một mặt lá cờ màu đen theo sát trôi lơ lửng giữa không trung, một đạo lưu quang giống như thác nước chạm mặt chiều triển rủ xuống trên mặt lá cờ, bao lấy Lục Bình trong đó. Nhưng vào lúc trên cái lồng như lưu quang vậy, từng đóa tường vân màu vàng tím chất đống lên, mặc cho bão cát màu vàng tứ ngược, nhưng thủy chung đều có thể đem ngăn ở mấy trượng bên ngoài.

Vậy mà lúc này Lục Bình đúng là vẫn lọt vào trong thần thông của hai vị đại tu sĩ vây công, mặc dù có thể tự vệ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể bài động bị đánh.

Trong lúc Lục Bình khó khăn lắm mới ổn định trận cước, hắn đột nhiên phát giác đỉnh đầu có sự biến hóa không giống tầm thường. Tiếp theo một tòa bóng đen thậm chí ngay cả bão cát màu vàng tứ ngược đều không che giấu được, đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Lục Bình cũng cấp tốc đập rơi xuống, rõ ràng chính là linh bảo như đỉnh núi trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của vị đại tu sĩ phía bên phải đó.

Thời điểm này Lục Bình mới phát giác, thần niệm của hắn trong bão cát đã bị bỏ vào trở ngại cực lớn, nếu không kiên quyết không thể mới giật mình phát giác vào thời điểm ngọn núi linh bảo sắp đập rơi từ đỉnh đầu!

Lục Bình biết hiện nay mới là sự khởi đầu của hai vị đại tu sĩ liên thủ tiến công, thủ đoạn sau này đương nhiên tất cả đều liên tục không ngừng. Lúc này Lục Bình sâu vùi lấp sâu trong tầm mắt của bão cát, thần niệm đều bị nghẹt, mà hai vị đại tu sĩ bên ngoài bão cát cũng không bị thần thông của mình ảnh hưởng.

Một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa to lớn đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của Lục Bình, sau đó dần dần nở rộ trong bảo cát tư ngược. Rồi sau đó trong một tiếng nổ ầm ầm, Bạch Ngọc Liên Hoa đã vững vàng kéo lại ngọn núi linh bảo đập rơi từ giữa lưng chừng trời.

Chẳng qua là một kích đột nhiên này cũng làm Bạch Ngọc Liên Hoa lập tức u ám đi, suýt nữa sẽ phải vì vậy mà tiêu tán. Sắc mặt của Lục Bình dưới hoa sen cũng hàng loạt trắng bệch. Vào lúc ngọn núi linh bảo to lớn rơi xuống mang đến lực trùng kích cũng không phải là có thể tiếp được tới dễ dàng như vậy.

Lục Bình lại có thể cứng rắn khiêng lên linh bảo trong tay mình, hiển nhiên làm hai vị đại tu sĩ kinh ngạc không thôi. Nhưng mà hai vị đó hiển nhiên là bình thường phối hợp quen rồi, đồng thời khi ngọn núi linh bảo đập xuống, linh bảo chiết phiến trong tay một vị khác lúc này đột ngột biến mất không thấy đâu nữa.

Trong bão cát, khoảnh khắc Lục Bình mới vừa nâng ngọn núi lên, mười hai đạo lợi kiếm đã đâm xuyên qua bão cát cuồng vũ, đâm tới Quải Vân Phàm vây quanh một vòng ba trượng bên ngoài quanh người Lục Bình.

Ở nơi này là mười hai đạo lợi kiếm, rõ ràng chính là phiến cốt của mười hai cây chiết phiến!

Mười hai đạo phiến cốt đâm tới, chính là Lục Bình ra sức chặn ngọn núi linh bảo, một thân chân nguyên vào thời khắc lực cũ đã qua lực mới không sanh. Mặc dù Quải Vân Phàm cùng Khống Thủy kỳ đều là phòng thủ pháp bảo cực kỳ thượng đẳng, nhưng lúc này đây Lục Bình không còn kịp lấy chân nguyên tương tế nữa, vẫn không cách nào ngăn cản một kích xuống bất thình lình đó.

Mặc dù hộ tráo đã bị đâm phá, nhưng Khổng Thủy kỳ cùng Quải Vân Phàm vẫn tiêu ma phần lớn lực lượng của mười hai đạo phiến cốt, quanh người Lục Bình lúc này trùng hợp dâng lên một mảnh kiếm quang nồng đậm.

“Sấm Thủy Kiếm Quyết!”

Sau khi tiếng sắt thép va chạm vào nhau ầm ầm liên tiếp vọt tới, Tế Thủy Trường Lưu kiếm hết sức đẩy được bảy đạo phiến cốt. Thủy U kiếm chợt lóe mà không có, lần nữa chém rụng một thanh phiến cốt, rồi sau đó Lục Tiểu Bình nhảy ra từ sau lưng của Lục Bình, nhe răng toét miệng lần nữa chém rụng một thanh, nhưng còn thừa lại ba thanh phiến cốt vẫn không bám theo không buông tha đâm tới trên người của Lục Bình.

Đinh! Đinh! Đinh!

Ba tiếng vang giòn cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau vang lên, thân thể của Lục Bình từ trên mặt đất nâng lên, cái trên cái dưới hai vòng ngọc hai bích màu tím hóa thành cái trường cô dài ba thước, đem thân thể của Lục Bình rốt cuộc bao trong đó, vừa đúng đỡ được ba thanh phiến cốt cuối cùng này.

Linh bảo Tử Ngọc trặc, Lục Bình sau khi đánh chết Hàn Diệp lão tổ lấy được một đôi Nhất kiếp linh bảo. Mặc dù bị Hàn Diệp lão tổ lấy công phu của Băng chúc tính dựng dưỡng, nhưng cũng không quá khế hợp, nên điều đó không làm trở ngại Lục Bình yêu thích đối với hai món linh bảo này.

Mặc dù hai món linh bảo trong tay Lục Bình có thể phát huy uy năng cũng không coi là quá cao, nhưng vào lúc này chặn ba thanh phiến cốt mà nói cũng dễ dàng

Tường vân bị đánh xuyên hóa thành một phiến hỗn độn bao vây lại Lục Bình trong bão cát. Thời điểm Lục Bình chặn phiến cốt công kích, hai vị đại tu sĩ bên ngoài bão cát không ngờ lại không nhìn thấy chuyện gì xảy ra trong mây mù hỗn độn.