Chương 1186: Phức tạp khó phân

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Câu này cũng hướng về phía Dương Hoa Quân mà nói, Lục Bình cũng không hiểu ra sao, nhưng trong lòng hắn biết rõ, hiển nhiên Doanh Ngạo muốn tát nước dơ lên người của hắn.

Dương Hoa Quân nhất thời nhíu mày, không vui nói:

– Doanh huynh xin hãy nói cẩn thận! Kế Xương đường thúc bị người vây công mà chết, không liên quan gì với Lục đạo hữu.

Doanh Ngạo cười lạnh nói:

– Ngày đó bên cạnh hắn cũng có hai người sư huynh đệ, đừng quên người này là ngay cả pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đều có thể chiến bại, liên thủ hai vị sư huynh đệ nhà mình đánh chết Kế Xương tiền bối, đoạt bản mệnh linh vũ của ông ta cũng không khả năng…

– Đủ rồi!

Dương Hoa Quân lạnh giọng cắt đứt lời nói của Doanh Ngạo, nói:

– Doanh huynh huynh thất thố rồi, có mấy lời là không thể nói lung tung.

Doanh Ngạo thật không ngờ Dương Hoa Quân lại có thể giữ gìn với tên nhân tộc tu sĩ trước mắt này như vậy, sắc mặt nhất thời càng lộ vẻ âm trầm, chỉ nghe Dương Hoa Quân hướng về phía Lục Bình xin lỗi nói:

– Chuyện hôm nay Hoa Quân thực sự xấu hổ, chỗ đắc tội xin Lục đạo hữu chớ trách, ngày sau có dịp, Hoa Quân sẽ tự mình tạ lỗi, đến đây xin từ biệt.

Dứt lời, độn quang dưới chân Dương Hoa Quân lại lóe lên, lúc này đây Doanh Ngạo không ngăn cản, hai người đang dần dần mất hẳn giữa không trung.

Nhìn phương hướng hai người rời đi, lúc này Lục Bình cũng gãi gãi cằm, ánh mắt lập lòe không biết suy tư chút gì đó. Sau một lát, Lục Bình đưa tay vung lên trong Thanh Minh Giang, sau đó dần dần hóa thành một đoàn lưu thủy, tiếp theo lại hóa thành một đoàn mây trôi dung nhập trong đám mây giữa không trung. Sau đó thong thả trôi đi, phương hướng chính là chỗ mà lúc trước Dương Hoa Quân cùng Doanh Ngạo rời đi.

Vô Tận Sơn Khổng Tước nhất tộc chính là một tộc quần khổng lồ, bọn họ đều xem là được Bằng đạo nhân đích truyền huyết mạch. Trong Khổng Tước nhất tộc vẫn tồn tại Khổng Tước Vương Tộc, mà một tiêu chí rõ ràng nhất của Khổng Tước Vương Tộc chính là có thể ngưng tụ ra bản mệnh linh vũ.

Tầm quang trọng của bản mệnh linh vũ đổi với Khổng Tước Vương Tộc thậm chí không dưới bản mệnh pháp bảo. Nó chính là môi giới thi triển đích truyền thần thông của nhiều Khổng Tước Vương Tộc, càng tượng trưng cho thân phận của Khổng Tước Vương Tộc.

Nhưng mà một đạo bản mệnh linh vũ đối với nhân yêu hai tộc tu sĩ khác mà nói cũng rất vô bổ, bởi vì bản mệnh linh vũ rơi vào trong tay của bọn họ tựa hồ ngoại trừ làm trang sức ra đã không có những tác dụng khác, trừ phi nó dùng để chế Ngũ Hành Linh Quang Phiến!

Chẳng qua là đại ngũ hành thần quang ngoại trừ Khổng Tước Vương Tộc, còn ai có vô thượng thần thông truyền thừa bậc này, ngoại trừ Khổng Tước Vương Tộc, còn có người nào có phương thức luyện chế Ngũ Hành Linh Quang Phiến?

Nguyên vốn Khổng Tước Vương Tộc rất có thể lời thề son sắt nói một tiếng: Không!

Chẳng qua là liên tiếp phát sinh hai chuyện Ngũ Hành Quy Tàng Dương Thục Quân bản mệnh linh vũ bị đoạt, sau khi Dương Kế Xương bị giết bên ngoài Thanh Minh Giang thì bản mệnh linh vũ cũng bị đoạt, điều đó làm Khổng Tước Vương Tộc một thời gian cũng khó có thể nghiên cứu. Chẳng lẽ phương thức chế tác Ngũ Hành Linh Quang Phiến quả thật còn có truyền thừa ở tu luyện giới sao?

Nhưng mà như vậy, không có Khổng Tước Vương Tộc đích truyền huyết mạch cùng với Khổng Tước Vương Tộc đích truyền bí thuật tới thôi động Ngũ Hành Linh Quang Phiến, xem như bọn họ có được linh phiến đó lại có thể phát huy ra mấy phần uy năng chứ?

Khổng Tước Vương Tộc tu sĩ tuy rằng cảm thấy lẫn lộn. nhưng liên tiếp mất đi hai cây bản mệnh linh vũ, đồng thời còn bỏ mình một vị vương tộc pháp tướng trung kỳ tu sĩ, vô luận như thế nào cũng không thể khiến cho Khổng Tước Vương Tộc nhịn được. Nhưng mà thời điểm này, Khổng Tước Vương Tộc lại bởi vì chuyện của Tường Vân thành cùng Lăng Vân Cốc cầm đầu Trung Thổ tu luyện giới liên can môn phái lớn nhỏ quan hệ khẩn trương, nên cũng rút không ra nhiều nhân thủ điều tra việc này.

Rơi vào đường cùng Khổng Tước Vương Tộc chỉ phải đem chuyện này thông truyền một ít thành viên nguyên vốn du lịch bên ngoài Khổng Tước Vương Tộc, thứ nhất là để cho bọn họ cảnh giác, thứ hai còn lại là hy vọng bọn họ có thể làm một ít điều tra.

Mà Dương Hoa Quân không thể nghi ngờ chính là thành viên của Khổng Tước Vương Tộc du lịch bên ngoài. Hơn nữa bên cạnh còn có Cô Ưng nhất tộc thiếu niên tuấn kiệt Doanh Ngạo làm bạn. Khi nàng ta nghe tiếng tộc thúc Dương Kế Xương bị giết cướp đi bản mệnh linh vũ, lập tức cùng Doanh Ngạo bắt tay điều tra việc này.

Một đạo độn quang màu đỏ vàng lóe lên giữa bầu trời, rơi vào trên một gò núi cách đó không xa. Độn quang rơi xuống và bị thiêu cháy, Dương Hoa Quân mặt như sương lạnh cùng Doanh Ngạo trầm mặc không nói một trước một sau đi ra.

– Ngạo huynh, hôm nay tại sao huynh lại như vậy?

Dương Hoa Quân lạnh nhạt hỏi.

Nàng cũng biết rõ ý tứ của vương tộc trưởng bối môn lần này, lúc Doanh Lệ ngã xuống ở Ngũ Hành Quy Tàng, Cô Ưng nhất tộc thông gia cùng Khổng Tước Vương Tộc thoáng cái bị gãy ngang, mà trong lúc đó hai tộc tựa hồ vẫn chưa bởi vậy lại sinh ra ngăn cách. Tuy rằng năm vị Khổng Tước công chúa không việc gì, nhưng để cứu năm vị công chúa ra khỏi Ngũ Hành Quy Tàng, Khổng Tước Vương Tộc cũng thoáng cái mất đi hai vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, tổn thất đó không thể bảo là không nghiêm trọng.

Hai tộc tận sức liên hợp, khi Doanh Lệ thông gia cùng Dương Như Quân thất bại, hai tộc cũng lại đẩy ra Dương Hoa Quân cùng Doanh Ngạo.

Hai người đều là giảo giáo giả trong thế hệ trẻ của hai tộc. Dương Hoa Quân là Khổng Tước Vương Tộc trưởng công chúa, mà Doanh Ngạo cũng là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi nhất trong Cô Ưng nhất tộc. Hai người này xem ra chân chính là quần anh tụ hội trong hai tộc, hơn nữa ý nghĩa còn muốn trọng đại hơn so với Dương Như Quân thông gia cùng Doanh Lệ lúc trước.

Sau khi trải qua chuyện Doanh Lệ chết, Khổng Tước Vương Tộc cùng Cô Ưng nhất tộc chẳng những không sinh hiềm khích, trái lại càng lúc càng hợp tác khăng khít.

Dương Hoa Quân cùng Doanh Ngạo lần này ra ngoài du lịch, kì thực là cử chỉ hợp tác của trưởng bối ở hai tộc. Chuyện này không chỉ Dương Hoa Quân hiểu được, chính Doanh Ngạo cũng hiểu được.

Một khoảng thời gian trước ở cùng nhau, giữa hai người có thể được cho là vui vẻ, nhưng song phương đều có thể hiểu rõ trong này thủy chung cách một tầng. Hai người đều tâm cao khí ngạo hơn nữa lại là người ít lời lạnh nhạt, ngay cả trong khi Doanh Ngạo chủ động nhiều hơn chút, nhưng cũng có thể nhìn thấy Doanh Ngạo có nhiều không quen với lần này, chẳng qua là hai người đều ngại vì bộ lạc chủng tộc mỗi người mà phải kiên trì thích ứng lẫn nhau mà thôi.

Nhưng mà sau khi một lần nhìn thấy Doanh Ngạo gặp gỡ Lục Bình lại không thong dong bình tĩnh nhất quán như lúc trước nữa, biểu hiện trái ngược lại thậm chí xưng là vụng về, cảnh này khiến Dương Hoa Quân rất bất mãn, thậm chí không mở miệng chất vấn.

Không ngờ tâm tư của Doanh Ngạo nguyên vốn tinh tế, thấy rõ Dương Hoa Quân vừa lên tiếng liền đứng bên cạnh Lục Bình, trong lòng càng buồn bực. Tuy nhiên cuối cùng hắn là hạng người tâm trí linh mẫn, sự đúng mực mất hết trước mặt Lục Bình lúc này, lập tức liền cảnh giác lại. Tuy rằng khẩu khí chất vấn của Dương Hoa Quân làm hắn tức giận bất bình, nhưng hắn cũng không đến mức đem điểm tâm tư này biểu hiện trên mặt, mà là trên mặt hơi làm nét hổ thẹn, đáp:

– Đúng là có chút không phải, chỉ là lúc trước, người đó tự dụng xuất thủ đánh lén bên ngoài Tường Vân thành, nàng cũng biết thủ đoạn của người đó cao cường, tại hạ cũng bị thua thiệt nhiều. Lúc nãy ta vừa thấy khó tránh khỏi lại nổi lên tâm tư báo thù, trong lúc nhất thời khó có thể bình phục, nên mới có vẻ thất thố chút ít.

– Vậy sao?

Dương Hoa Quân khẽ cau mày, hỏi:

– Ngạo huynh đã từng giao thủ cùng Lục huynh ngoài Tường Vân thành sao?

Doanh Ngạo nghe được Dương Hoa Quân xưng hô Lục Bình là “huynh”, trong lòng càng lộ vẻ khó chịu, nhưng hắn vẫn đáp:

– Đúng vậy, lúc đó vị Lục đạo hữu này nhìn qua chính là đang đi ra từ Tường Vân thành.

Nói đến đây, Doanh Ngạo phảng phất đột nhiên ý thức được tự đắc gì, “kinh di” một tiếng, nói:

– Chẳng lẽ người này phát hiện cái gì đó, lúc này mới ra tay nỗ lực chặn ta lại sao?

Dương Hoa Quân suy tư chỉ chốc lát, lắc lắc đầu đáp:

– Không phải vậy, hắn từ Tường Vân thành đi ra xem ra là từ Nam Hải vừa phản hồi, không có liên quan gì với Tường Vân thành. Về phần xuất thủ với Ngạo huynh, đây cũng có chút kỳ quái, chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Doanh Lệ?

Doanh Ngạo nghe vậy cả kinh, trầm giọng hỏi:

– Thế nào, Lệ đệ chết chẳng lẽ có quan hệ với người này sao?

Dương Hoa Quân nao nao, vội vàng lắc đầu, đáp:

– Đó cũng không phải, nhưng mà trước đó hai người quả thật có chút xung đột, Lệ đệ thua dưới tay của Lục huynh.

Doanh Ngạo quả thực con mắt bắn hung quang, nói:

– Như vậy phía sau chuyện Lệ đệ chết chưa hẳn sẽ không có bóng dáng của người này.

Dương Hoa Quân còn muốn mở miệng giải thích gì đó, lại bị Doanh Ngạo cắt đứt, nói:

– Ta biết được ý tứ của nàng, thế nhưng khi Lệ đệ vẫn lạc, hắn không ở tại chỗ cũng không có nghĩa là Lệ đệ chết lại không quan hệ cùng hắn. Chuyện này vô luận như thế nào ta đều sẽ tra ra được, nếu là thật có liên quan với người này…, hừ hừ!

Mặc dù Doanh Ngạo cũng không có nói hắn sẽ làm gì, nhưng Dương Hoa Quân cũng không khó khăn lắm để đoán ra, chỉ là nàng nguyên vốn cũng thật không muốn sự tình trên người Doanh Ngạo lại phát triển đến nước này.

Nguyên vốn nàng còn muốn báo cho Doanh Ngạo biết một việc, đó chính là trong rừng cây bên ngoài Tường Vân thành, Lục Bình cùng người theo đuổi dưới tay hắn tàn sát không còn một đoàn ma la đội ngũ do Khổng Tước nhất tộc xua đuổi. Chuyện này lúc đó Dương Trọng Xương phụ trách xua đuổi ma la đã từng bẩm cáo qua trong tộc, Dương Hoa Quân cũng biết rõ việc này.

Dương Hoa Quân vốn nghĩ chẳng lẽ là lúc đó Lục Bình kỳ thực đã phát hiện đám người Dương Trọng Xương, đã nhận ra mưu đồ của Khổng Tước nhất tộc đối với Tường Vân thành, nên mới ra tay đối phó Doanh Ngạo. Dù sao nhân yêu thị đồ, tuy Lục Bình không quan hệ với Tường Vân thành, nhưng cũng không muốn thế lực của yêu tộc phá tan sự phong tỏa Vô Tận Sơn Mạch, đưa vào đến trong Trung Thổ tu luyện giới chiếm cứ của nhân tộc.

Chẳng qua Dương Hoa Quân thấy được hiện nay dáng dấp của Doanh Ngạo như thế này, nàng ta cũng quỷ thần xui khiến đem lại vừa tới miệng lại nuốt trở vào. Tuy nhiên Dương Hoa Quân không biết là, lần này Doanh Ngạo mặc dù phỏng đoán, nhưng thật thật tại tại đoán trúng đầu đuôi câu chuyện, Doanh Lệ quả thực bị Lục Bình giết chết.

Dương Hoa Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời, luôn cảm thấy phụ cận của gò núi có gì không ổn, vì vậy nói:

– Ngạo huynh, mặc kệ nói như thế nào, Lục Thiên Bình này có ân cứu mạng với bọn ta, vẫn hy vọng Ngạo huynh không đủ căn cứ chính xác, chớ để cùng người này là địch, huống chi người này thần thông mạnh mẽ, cũng khó đối phó.

Doanh Ngạo nghe được nửa câu đầu trong lòng hơi có bất mãn, nhưng sau đó nửa cầu sau nói ra, lại cảm thấy Dương Hoa Quân cũng quan tâm cho hắn, trong lòng không khỏi vui vẻ, đáp:

– Hoa muội cứ yên tâm, Cô Ưng nhất tộc ta muốn giết người nào, không phải là bởi vì tu vi của hắn cao thâm sẽ có thể ngăn cản được.

Dương Hoa Quân nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nói:

– Không sai, nhưng mà Ngạo huynh, nếu là tiểu muội nhớ không lầm, uy danh đại thế hiển hách của quý tộc cũng từ trên người huyết duệ của Bằng đạo nhân nhất mạch ta có được đó chứ?

Doanh Ngạo trong lòng thầm chửi mình suốt đời hồ đồ, Cô Ưng nhất tộc hiện nay liên minh cùng Khổng Tước Vương Tộc, hiển nhiên là xóa hết hiềm khích lúc trước. Chuyện cũ không đề cập tới còn không kịp, ngược lại hắn còn lấy ra khoe khoang nữa, không thiếu được lại phải một phen giải thích xin tha.

Doanh Ngạo thấy Dương Hoa Quân lúc này sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn còn tưởng rằng nàng còn để ý lời nói buột miệng của mình vừa rồi, đang muốn nói gì đó, lại nghe Dương Hoa Quân hỏi trước:

– Ngạo huynh, huynh có nghĩ phụ cận của gò núi này thực sự quá yên lặng hay không?

Doanh Ngạo nghe vậy ngẩn ra, xung quanh gò núi đều bị rừng rậm bao trùm, xa xa là đồng ruộng bằng phẳng bên bờ Thanh Minh Giang, lúc này bên trong rừng cây xem ra phải là tước điểu trong trẻo náo nhiệt mới đúng, mà hiện tại cũng một mảnh tĩnh lặng, thậm chí ngay cả một tia tiếng gió thổi cũng không có.

Doanh Ngạo nguyên vốn chính là hảo thủ mai phục đánh lén, nhưng bởi vì trước đây chuyện của Lục Bình mà nhiễu loạn tâm tình, lần này trải qua Dương Hoa Quân nhắc nhở, trong lòng nhất thời giật mình một cái. Cái tràng cảnh trước mắt há không phải là điềm báo bị người mai phục sao?

Doanh Ngạo khai ích bàn tay, một đôi pháp bảo như hình cánh nhỏ ở biên màu hồng, lông màu đeo bay lơ lửng trong lòng bàn tay, Doanh Ngạo hiển nhiên đã nhận ra sát khí giấu bốn phía bên trong rừng cây.

Mà Dương Hoa Quân lại liếc nhìn trong lòng bàn tay của Doanh Ngạo có một vết sẹo màu đỏ vừa cầm máu, chính là lúc trước hắn đánh lén từ phía sau lưng Lục Bình, bị Lục Bình điểm một cái lưu lại, không khỏi mở miệng hỏi:

– Thương thế làm sao?

Doanh Ngạo mỉm cười, đáp:

– Không sao!

Trên thực tế, sau khi hắn bị Lục Bình một chủ điểm trúng lúc trước, Doanh Ngạo một mực kiệt lực trấn áp kiếm khí tán loạn trong lòng bàn tay. Cho đến khi hắn khó khăn lắm mới khu trục sạch sẽ kiếm khí trong lòng bàn tay lúc trước, trong lòng thầm kinh dị Lục Bình tu vị thực lực mạnh mẽ bá đạo, đồng thời cũng khó tránh khỏi thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật. Nếu là trễ một chút, cái bàn tay này khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng trong đấu pháp, mười phần thực lực không phát huy ra bảy tám, vậy coi như hung hiểm rồi.

Ầm! Ầm! Âm!

Hơn mười con ma la đột nhiên từ bên trong rừng cây các loại độn thuật thoáng hiện, từ bốn mặt đánh tới Dương Hoa Quân cùng Doanh Ngạo trên đỉnh gò núi.

Sao lại có ma la xuất hiện chỗ này chứ?

Một trận cuồng phong thổi tới, lại có hơn mười đầu Phong Tu La hiện ra thân hình từ trong cuồng phong, nhất cử phong tỏa thông đạo hai người phi độn rời đi, đồng thời cũng đánh tới hai người. Đám mây giữa không trung đều bị hơn mười đầu Phong Tu La đó quậy đến rối loạn.

Dương Hoa Quân cùng với Doanh Ngạo hai người đều không kịp nghĩ nhiều, mỗi người vội vàng xuất thủ chống đối ma la trùng kích.

Vật bản mệnh trong tay của Doanh Ngạo là một đôi Nhất kiếp linh bảo cánh đao, xem ra cũng là lấy lông vũ của bản thể luyện chế mà thành.

Hai cánh đao trong tay của hắn xoay quanh một cái nhất thời phồng thành kích cỡ nửa trượng. Hai đạo nhận quang theo đó bay chém ra, giữa không trung phác xuống hai đầu Phong Tu La tức thì bị chặt đứt thành hai đoạn.

Dương Hoa Quân Ngự sử lên nhưng chỉ là một kiện Dưỡng linh pháp bảo, cũng là một thanh trường cung màu bạc, lập tức thấy nàng đem một cọng linh vũ màu vàng cắm trên cánh tay trái của trường cung, sau đó trong tay chẳng biết lúc nào đã sinh ra một cây trường kiếm. Trường cung kéo một cái lại buông lỏng, mưa tên đột ngột biến mất, mà xa xa hướng về hai đầu ma la chạy trước mặt nhất trong ma la vây tới mọi người lại đột nhiên quỳ rạp xuống đất, trên ngực chẳng biết lúc nào một lỗ hổng kích thước cỡ đầu ngón tay xuyên thủng thân thể.

Hai người xuất thủ tàn nhẫn, giữa từng chiếu lập tức chém bốn con ma la, nhất thời làm dừng lại bước chân ma la nhào lên chung quanh, chỉ ở bên ngoài rất xa vây khốn hai người trên trung ương gò núi.

– Đám ma la này tới thật kỳ hoặc!

Dương Hoa Quân trầm giọng nói.

Sắc mặt của Doanh Ngạo cũng có vẻ rất khó coi, một đôi mắt ưng đảo qua, đáp:

– Có chừng hơn trăm con, tuyệt đại đa số cũng là đại ma la, nói xông vào cũng có thể xông ra, chỉ là phía sau một đám ma la như thế tất nhiên cất dấu Huyết Ma La, chỉ sợ nó sẽ đột nhiên xuất thủ lúc chúng ta phá vòng vây, vậy coi như không xong.