Chương 1303: Doanh trại thất thủ ( trung )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mộc Diệp lão tổ hiển nhiên cũng nhận biết loại phương thức đưa tin này của Tử Dương cung. Đương nhiên ông ta cũng hiểu được loại phương thức đưa tin đó đối với Tử Dương cung mà nói ý vị như thế nào?

– Là doanh trại phía tây, không xong rồi! Đáng chết, chẳng lẽ thật đúng là có Thiên Ma đã chạy tới đó, Mộc huynh,…

Không đợi Cổ Tu Thanh lào tổ nói xong, Mộc Diệp lão tổ liền nói:

– Cổ huynh cứ đi an bài, tại hạ toàn lực ứng phó!

Cổ Tu Thanh trịnh trọng gật đầu nói:

– Xin cám ơn! Tử Dương cung mời Ngũ Hành tông viện thủ hết thảy phải có báo đáp!

Mộc Diệp lão tổ chờ chính là một câu nói này, trên mặt cười một tiếng, đang muốn nói thêm gì, cũng không chờ mở miệng hai vị Thuần Dương ngay sau đó liền đổi sắc mặt.

– Làm sao có thế? Hai con Thiên Ma đó vẫn ở nơi này!

– Doanh trại phía tây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hai vị Thuần Dương nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Chỉ bất quá trong tầm mắt của Cổ Tu Thanh lão tổ càng thêm một tầng rầu rĩ, một tia tức giận.

Hai người cũng không kịp nhớ đến doanh trại phía tây nữa, vội vàng phi thân ra. Trong khoảnh khắc Tử Dương Phá Không Khiếu phát ra, khí tức của hai con Thiên Ma một mực bồi hồi bên ngoài chiến trường của Tử Dương cung sơn khẩu trú địa đột nhiên tăng vọt, tung hoành ngang dọc một đường vọt tới chỗ trú địa.

Doanh trại phía tây đương nhiên trọng yếu, nhưng doanh trại của chi đóng quân mới là căn bản để Tử Dương cũng có thể đặt chân. Cổ Tu Thanh vốn cho rằng hai con Thiên Ma thi triển bí thuật thần thông gì, tách ra khí tức tự thân lừa qua hai vị Thuần Dương lão tổ, lúc này mới một mực không trực tiếp tham chiến mà chỉ bồi hồi bên ngoài chiến trường ý đồ kiềm chế hai người, nhưng chân thân sớm đã chạy đến doanh trại phía tây.

Không ngờ hai con Thiên Ma căn bản không từng biến mất. Hơn nữa, ngay vào lúc Cổ Tu Thanh lão tổ nhận được doanh trại phía tây cầu viện đột nhiên bọn nó xuất thủ công kích, rõ ràng chính là vì muốn kiềm chế hai vị Thuần Dương tu sĩ không được cứu viện.

Tuy nhiên, trong lúc hai vị Thuần Dương tu sĩ không xuất thủ không được để ngăn lại hai con Thiên Ma, Cổ Tu Thanh lão tổ vẫn phân phó Tử Dương cung tu sĩ trong nơi đóng quân hết sức phân ra một cỗ viện quân, cố gắng lao ra trú địa đến cứu viện doanh trại phía tây.

Nhưng ma la đại quân vào giờ khắc này dường như cũng ngờ tới Tử Dương cũng sẽ làm như vậy. Sự công kích đối với Tử Dương cung trú địa đột nhiên tăng cường. Vô số ma la trước nối theo sau lũ lượt nhào tới trú địa, không sợ chết triển khai công kích về phía chỗ đóng quân.

Một cỗ viện quân của Tử Dương cung dưới sự hướng dẫn hai vị đại tu sĩ rốt cục vẫn phải phá vòng vây đi ra ngoài sáu bảy người, nhưng trả giá cao cũng là một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cùng với hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ vẫn lạc, còn có mấy vị pháp tướng tu sĩ bị thương.

– Hách sư thúc tổ chống đỡ không được bao lâu?

Tô Cẩm cùng Tạ Thiên Dương một bên dưới sự phụ trợ của Lục Bình đã được A Tu La đánh vào, vừa tựa hồ hạ định quyết tâm gì, hướng Tạ Thiên Dương lẩm bẩm một câu.

Đến vị trí hiện tại, Hách Tư Thanh lão tổ cùng Thiên Ma đeo bám bất quá chỉ có thời gian uống cạn nửa chung trà, nhưng sóng phệ hồn của Thiên Ma trùng kích thi triển cũng càng lúc càng thường xuyên. Hiển nhiên tình huống chỗ Hách Tư Thanh lão tố đã càng lúc càng không ổn.

Lục Bình dứt khoát vung Quải Vân Phàm ra, đóa đóa tường vân tràn ngập bốn phía chiến đoàn, đỡ được Thiên Ma phệ hồn bí thuật. Bản thân Lục Bình mặc dù không sao, nhưng phệ hồn bí thuật ảnh hưởng cũng khá lớn đối với ba người kia. Đặc biệt là Ân Thiên Sở ngăn cản càng thêm miễn cưỡng, thỉnh thoảng sắp bị bí thuật ép bại lộ thân hình.

Ân Thiên Sở một thân bản lãnh có một nửa đều trên ẩn độn bí thuật, thân hình bại lộ đã khiến cho gã mất đi mấy lần cơ hội kiềm chế A Tu La, ngược lại còn bị A Tu La nắm lấy thời cơ mấy lần đánh tới cực kỳ thảm hại. Nếu không phải Lục Bình ở một bên hết sức viện thủ, sợ rằng Ân Thiên Sở sớm đã thành A Tu La làm bị thương nặng trước rồi.

Trong lúc tiếng nói của Tô Cẩm vừa dứt, hai người tựa hồ sớm có ăn ý vậy, thế kiếm trong tay lập tức thay đổi!

Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm ở giữa không trung lóe lên kiếm quang ngưng kết thành một đoàn hỏa ảnh, tiếp theo hóa thành một đoàn quang cầu màu trắng. Nhiệt lượng vô cùng phát ra từ trong quang cầu, tác dụng trên người của A Tu La lại biến thành từng đạo một kiếm khí.

Còn Tô Cẩm Hàn Băng Miên kiếm cũng đang ngược lại. Từng đạo một ánh sáng âm lãnh ngưng tụ giống vậy, nhưng quang đoàn ngưng tụ thành cũng nhu hòa rất nhiều. So sánh với Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm dữ dằn, một đoàn kiếm quang của Tô Cẩm ngưng tụ cũng càng giống như là một vòng trắng sáng.

Hai người thi triển kiếm thuật không thể nghi ngờ đều là vô thượng thần thông kiếm thuật bí truyền của Tử Dương cung. Mà hai đạo vô thượng kiếm thuật thần thông hoàn toàn ngược lại nháy mắt thi triển thành công. Trong tầm mắt khiếp sợ của Lục Bình không ngờ lần nữa dung hợp, tạo thành một loại vô thượng kiếm trận thần thông hoàn toàn mới.

Nguyên vốn chính là hai đạo kiếm thuật vô thượng thần thông lần nữa dung hợp chung một chỗ sẽ có uy năng bực nào?

Uy thế như thế này suy nghĩ một chút khiến cho Lục Bình không rét mà run. Xem ra tu luyện giới có truyền thuyết liên quan Tử Dương cung kiếm thuật truyền thừa, dưới mắt hai người này thi triển không phải là Khai Thiên Kiếm Thuật thần thông của Giao đạo nhân tự mình lưu lại đó sao?

Động tĩnh của Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm không chỉ làm Lục Bình chấn động, còn có con A Tu La trước mắt. Nó hiển nhiên đã ý thức được uy lực của bộ kiếm thuật thần thông do hai người trước mắt liên thủ thi triển. Bạn Sinh Linh Bảo trong tay tản ra hoa quang thất sắc, đánh vào hai người ngày lúc càng trở nên mãnh liệt.

Nhưng thời điểm đó Lục Bình cũng biết song phương tỷ thí đã đến thời khắc mấu chốt, thành công hay không là ở sự liên thủ một kích Khai Thiên Kiếm Thuật thần thông của hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm có thể bị thương nặng con A Tu La trước mặt, cho nên lúc này vạn vạn không thể để cho A Tu La phá hư kiếm thuật thần thông của hai người đang nổi lên.

Một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa to lớn nở rộ dưới chân hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm. Theo đóa hoa nở lớn ra, thế công của A Tu La cũng dần dần bị chèn ép đến bên ngoài hoa sen. Chân Linh Chi Kiếm trong tay chấn động cả lên, mũi kiếm cấp tốc rung động, vô số kiếm khí cắt rách hết hư không, giữa không trung liên tiếp hóa ra ba chữ “Chiến”!

Chiến! Chiến! Chiến!

Khai Thiên Kiếm Thuật mà Lục Bình từ trong Giao đạo nhân thủ thư ngộ được đã trước một bước thi triển ra. Ba chữ “Chiến” đột nhiên hóa thành ba con giao long độc nhất vô nhị cùng pháp tướng bên trong tâm hạch không gian gầm thét vọt tới A Tu La.

Khai Thiên Kiếm Thuật bất đồng cùng hai đạo vô thượng kiếm thuật thần thông do Tạ Thiên Dương và Tô Cẩm liên thủ thi triển dung hợp. Lục Bình Khai Thiên Kiếm Thuật có lẽ uy lực không bằng người trước, nhưng tốc độ thi triển không thể nghi ngờ nhanh hơn, ứng biến càng thêm linh hoạt.

Ba con kiếm quang giao long bay lượn lên xuống, đoàn đoàn vây quanh A Tu La, khiến cho A Tu La không thể không cố gắng trước tiên thoát khỏi Lục Bình kiếm thuật đeo bám. Một con giao long trong đó chẳng qua thời gian chốc lát cũng đã bị A Tu La kéo xé nát bấy.

Nhưng mà điều đó vậy cũng đủ rồi!

Một vòng mặt trời chói chang và một vòng trắng sáng cũng tồn kỳ dị cùng hư không như vậy, rồi sau đó nhất tề rơi xuống chỗ A Tu La. Vô luận A Tu La tránh né như thế nào, đều không thể thoát khỏi sự giảo sát của hai đạo vô thượng kiếm thuật thần thông dựa vào lẫn nhau.

Tiếng gào thét thê lương mà điên cuồng truyền ra từ trong ánh sáng mạnh yếu xen vào nhau đột nhiên nở rộ. Đợi đến khi ánh sáng tản đi, A Tu La lúc này hiển lộ ra thảm trạng làm Lục Bình cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Cả người A Tu La toàn bộ bị kiếm quang giảo sát hết mấy chục đạo vết thương. Điều càng khiến cho Lục Bình kinh hãi chính là một món Bạn Sinh Linh Bảo trong tay A Tu La, phía trên đã bị bò đầy rẫy vết rách. Mà phi kiếm trong tay của hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm chỉ là Nhất kiếp linh bảo thôi.