Chương 654: Phá cấm bí thuật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hơi trầm ngâm một chút, Huyền Thần chân nhân tiếp tục nói:

– Đạo trận pháp này đã coi như là đem hết khả năng, ta tự tin cũng không thua với hai vị của Huyền Linh phái cùng Thủy Yên các kia, nhưng nhiều nhất cũng bất quá mỗi một đạo sắc cấm đều suy yếu một cái sắc cấm. Ba đạo ngũ sắc phá cấm phù tuy nói có chút hiệu dụng, nhưng đối với trên khu vực sáu đạo sắc cấm nhiều nhất cũng nhiều nhất chính là mỗi cái diệt đi một hai cái sắc cấm mà thôi. Nhưng cấm chế của khu vực sáu đạo sắc cấm có khôi phục lực vượt xa năm đạo sắc cấm. Ta tính toán một chút, hợp lực của bọn ta, nhiều nhất sợ là làm được chuyện cần bằng giữa việc làm suy yếu cấm chế và tự bản thân nó khôi phục lại mà thôi!

Đồng Kiếm lão tổ có chút thất vọng nói:

– Điều này như thế nào cho phải? Tam Minh lão tổ là có chút tự giễu cười cười, nói:

– Ít nhất hai nơi khác cũng không phải là chưa chắc có thể đánh vỡ cấm chế, chỉ là như vậy, các phái thế tất yếu lần nữa hợp túng liên hoành, một phen cò kè bớt một thêm hai xuống, không biết lại sẽ tranh chấp thành cái dạng gì.

Khương Thiên Lâm lão tổ là nhìn nơi xa chia ra tụ chung một chỗ hai nhóm người thương nghị, trong ánh mắt lóe ra tinh mang, không biết nhìn ra chút gì.

Khương Thiên Lâm lão tổ tuy nói bối phận ở mọi người không sánh kịp Đồng Kiếm lão tổ cùng với Tam Minh lão tổ, nhưng vô luận là tu vi, hay là Chân Linh phái sau lưng của Khương Thiên Lâm lão tổ, đều để cho hai người lấy Khương Thiên Lâm lão tổ cầm đầu. Tam Minh lão tổ thấy hắn thật lâu không nói, liền hỏi:

– Thiên Lâm sư điệt, ngươi có biện pháp gì?

Khương Thiên Lâm lão tổ hơi mỉm cười nói:

– Tam Minh sư thúc mới vừa đoán sợ rằng phải trở thành sự thật.

Tam Minh lão tổ mặt liền biến sắc, hướng hai nhóm người nơi xa quan sát một phen, lại là cũng nhìn không ra cái gì, vì vậy có chút nghi ngờ nói:

– Thiên Lâm sư điệt làm sao biết được?

Phảng phất ở ấn chứng Khương Thiên Lâm lão tổ nói, trong lúc hắn vừa dứt lời, mới vừa ở dãy đất lằn ranh của đạo tràng phảng phất phát hiện bảo vật gì vậy Thương Hải tông cùng Lăng Cổ phái tu sĩ cũng lại một lần nữa phi độn trở lại.

Giữa không trung, năm đạo độn quang ngừng lại một chút, phảng phất thương nghị chuyện gì vậy, rồi sau đó Lăng Cổ phái lão tổ mang theo Trương Hi Di rơi vào Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn nhất phương trận doanh. Mà Đông Quách lão tổ là mang theo Lăng Cô phái trận pháp đại sư, kể cả tên tu sĩ to con kia đi Huyền Linh phái nhất phương.

Khương Thiên Lâm lão tổ không trực tiếp trả lời ngôn ngữ của Tam Minh lão tổ, mà chỉ nói:

– Huyền Linh phái cùng Phi Linh phái, Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn, bốn nhà môn phái này vô lực đánh vỡ cấm chế, thế tất sẽ khiến cho Thượng Hải tông cùng Lăng Cô phái gia nhập vào trong đó lại. Như thế, lực lượng của khu vực hai nơi cấm chế này cũng gia tăng thành ba vị pháp tướng kỳ tu sĩ, hơn nữa song phương trận pháp tông sư còn có một tên trận pháp đại sư hiệp trợ. Đồng thời chớ quên trên tay Thương Hải tông cũng xem ra có không ít bảo vật phá trừ cấm chế, mà bọn ta vào lúc phá ngũ sắc cấm chế, bởi vì đối với lực phòng thủ của khu vực sáu đạo sắc cấm suy đoán chưa đủ, cũng đã tiêu hao hai tờ ngũ sắc phá cấm phù rồi. Hiện nay hợp ba phái hợp lực cũng chỉ có ba tờ phá cẩm phù này, vô luận như thể nào cũng là hơi ít một chút.

– Thương Hải tông này ngược lại rất giỏi tính kế, phải từ trong khu vực hai nơi cấm chế lấy được một phần lợi ích. Như thế, Thương Hải tông cùng Lăng Cổ phái mặc dù không chiếm cứ khu vực có sáu đạo sắc cấm, nhưng sau đó lấy được lợi ích cũng không thấy ít đi bao nhiêu.

Sau khi Đồng Kiếm lão tổ thấy Đông Quách lão tổ cùng Phùng Hư Đạo nói chút gì đó, liền từ trong trữ vật pháp khí lấy ra hai đạo ngũ sắc hà quang phù, giao cho Phùng Hư Đạo mặt mũi đầy vẻ vui mừng.

Trong lúc Phùng Hư Đạo nhận lấy phù, phe Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn sau khi lấy được Lăng Cổ phái lão tổ cùng Trương Hi Di trợ giúp, đã trước một bước bắt đầu công kích cấm chế quang mạc. Sau đó phe Huyền Linh phái cũng bắt đầu hành động, trong lúc nhất thời trong Doanh Thiên đạo tràng lần nữa bị tiếng nổ pháp thuật to lớn tràn ngập.

Lần này chính là ngay cả Khương Thiên Lâm lão tổ cũng lộ ra có chút trù trừ. Đồng Kiếm lão tổ cho là Khương Thiên Lâm lão tổ là không có chủ ý chính xác, vì vậy cao giọng nói:

– Bất quản là có thể đánh vỡ cấm chế hay không, cuối cùng cũng thử một lần trước rồi lại nói.

Lục Bình lại biết Khương Thiên Lâm lão tổ cũng không phải là không muốn thử một lần, mà là đang do dự có nên sử dụng đạo thất sắc phá cấm phù trong tay kia hay không. Đó mới là bảo bối áp đáy lương của Chân Linh phái để phá cấm chế ở Doanh Thiên đạo tràng, Lục Bình nhìn một chút tòa cung điện bảy đạo sắc cấm ở trung ương kia, âm thầm suy nghĩ chốc lát, rốt cục quyết định, tiến lên phía trước nói:

– Sư bá, có lẽ đệ tử có biện pháp có thể khiến sau khi sử dụng phá cấm phù, đem lực độ phòng thủ của cấm chế lần nữa làm suy yếu đi một ít.

Khương Thiên Lâm lão tổ nghe vậy ánh mắt sáng lên, nói:

– Ngươi còn có biện pháp gì?

Lục Bình nghe lời của Khương Thiên Lâm lão tổ, liền biết được hắn cùng mình vậy, cũng không bỏ được đem một đạo thất sắc phá cấm phù kia dùng trên sáu đạo sắc cấm cấm chế này, trong lòng cười một tiếng, nói:

– Đệ tử đã từng từ chỗ của Lương Huyền Phong sư bá học được xong một bộ phá cấm chế bí thuật, có lẽ có thể đem quang mạc này suy yếu lần nữa, đến lúc đó tốc độ phá cấm chế của chúng ta là được có thể vượt qua tốc độ khôi phục cấm chế.

Chưa chờ Khương Thiên Lâm lão tổ có điều bày tỏ, Huyền Thần chân nhân lại vui vẻ nói:

– Lương sư huynh đã từng truyền cho ngươi phá cấm bí thuật? Sao ngươi không nói sớm?

Tam Minh lão tổ lúc này lại cười nói:

– Ta nói lần này quý phái vì sao không để cho Lương Huyền Phong sư điệt tham dự hành động lần này. Lấy thành tựu của Lương Huyền Phong sư điện đối với phá cấm bí thuật, xem ra chuyến đi Doanh Thiên đạo tràng lần này tất càng thêm thuận lợi. Tuy nhiên bây giờ vị đệ tử này của quý phái không ngờ lại được Lương Huyền Phong sư điệt bí truyền, xem ra cũng có thể rồi.

Lục Bình không ngờ Lương Huyền Phong chân nhân trên phá cấm thuật có danh tiếng lớn như vậy, ngay cả Tam Minh lão tổ pháp tướng kỳ tu sĩ như vậy đều đối với ông ta sùng bái vô cùng. Nhưng hắn lại biết Lương Huyền Phong chân nhân sở dĩ chưa tới, nguyên nhân chân chính là bởi vì lúc này ông ta cùng với Khúc Huyền Thành hai vị chân nhân đều đã đến thời kỳ mấu chốt lên cấp pháp tướng kỳ. Vì vậy không thể không bế quan tu luyện trên Chân Linh động thiên đỉnh của Thiên Linh sơn, nếu không, Chân Linh phái kia một lần tầm u thám hiểm sẽ ít đi Lương Huyền Phong chân nhân vị phá cấm cao thủ này.

Khương Thiên Lâm lão tổ cũng chợt hiểu ra như vậy, tựa hồ trước đó đối với chuyện của Lương Huyền Phong chân nhân cùng Lục Bình ở Đông hải có hiểu biết, nhưng mới vừa hiển nhiên là không ngờ tầng này.

Vì vậy Khương Thiên Lâm lão tổ cũng không do dự nữa, hướng về phía bên cạnh Huyền Thần chân nhân nói:

– Đã như vậy, bọn ta thử một lần.

Sáu đạo sắc cấm phá trừ chật vật hiển nhiên ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chiếm cứ khu vực hai nơi khác các phái tu sĩ mặc dù trước Chân Linh phái trứ tay phá cấm chế, nhưng suốt một thời gian uống cạn chung trà qua, hai nơi cấm chế quang mạc như cũ kiên định mà đứng, chẳng qua là quang trạch nhìn qua hơi có chút ảm đạm mà thôi.

Huyền Thần chân nhân khởi động trận pháp, rồi sau đó toàn bộ tinh lực đặt trên đối với cấm chế quang mạc ức chế. Khương Thiên Lâm lão tổ liên tiếp kích thích ba đạo ngũ sắc phá cấm phù. Ba đạo ngũ quang sắc mang trước sau cà đến trên quang mạc, mà đã sớm chuẩn bị đã lâu Lục Bình là dâng lên toàn thân chân nguyên đem một bộ phá cẩm bí thuật trong ngọc giản màu tím thần bí có được ở Phi Linh sơn toàn lực thi triển ra.

Một bên Huyền Thần chân nhân mặc dù toàn thân chân nguyên bị trận pháp dưới chân kiềm chế, nhưng ánh mắt thấy hai tay của Lục Bình thi triển ra phá cấm bí thuật giống như xuyên hoa hồ điệp vậy, ánh mắt không khỏi lại nhảy một cái.

Cấm chế cùng trận pháp nguyên vốn là lĩnh vực có quan hệ cực kỳ tiếp cận. Làm một vị trận pháp tông sư, Huyền Thần chân nhân đối với phá cấm bí thuật có nhiều hiểu biết, trong ngày thường cùng Lương Huyền Phong chân nhân tinh thông phá cấm pháp thuật có nhiều tham khảo, hiển nhiên có thể từ trong Lục Bình phá cấm bí thuật phát giác ra điều gì đó. Tuy nhiên nàng cũng không nói gì, mà là cúi đầu tiếp tục toàn lực chưởng khống trận pháp dưới chân.

Lục Bình trước đó một mực không thi triển bộ bí thuật này, sợ chính là bị Huyền Thần chân nhân đoán được mà có hoài nghi. Nhưng bây giờ mắt thấy bảo sơn sắp đến tay mà không lấy được, Lục Bình cũng không kịp quan tâm gì nhiều, dù sao thì cũng không thể đem tờ thất sắc phá cẩm phù quý báu kia ra dùng trên cái cấm chế chỉ có sáu sắc này này.

Lục Bình bây giờ sử dụng bộ bí thuật này so với lúc trước hắn tiến vào Doanh Thiên đạo tràng thi triển phá cấm bí thuật có thời gian dài hơn, cũng phức tạp hơn, uy lực hiển nhiên so với lúc trước cũng mạnh hơn không ít. Tuy nhiên điều kiện thi triển bộ bí thuật này hà khắc dị thường, chỉ khi bị Huyền Thần chân nhân trước đó dùng trận pháp làm suy yếu cấm chế rồi mới có thể thi triển.

Lục Bình mỗi một đạo ấn quyết đánh ra, dấu vết linh khí cũng ở giữa không trung ấn người bất diệt, đợi đến một trăm lẻ tám đạo ấn quyết thi triển xong, một trăm lẻ tám cái linh khí ấn ký giữa không trung hợp thành một con quái điểu ngũ sắc lông đuôi dài đẹp kỳ dị. Quái điều ré dài một tiếng, ngũ sắc lông đuôi sau lưng cà một cái quang mạc trước mắt, hai cái bán sắc cảm quang mạc đã bị suy yếu hung hăng chấn động một phen, vô số linh tinh bạo tán bay lượn bốn phía.

Khương Thiên Lâm lão tổ thấy một con đại điều này bị Lục Bình dùng cấm chế bí thuật kết thành ngũ sắc, thần sắc không khỏi ngẩn người, tựa hồ cũng có tư lượng.

Tuy nhiên sau khi con đại điểu đem lông đuôi bắn về phía quang mạc, trong hai mắt của Khương Thiên Lâm lão tổ đột ngột bắn ra hai đạo tinh quang dài ba thước, xuyên thấu qua linh tinh bay múa đầy trời như nhìn thấy cái gì đó, rồi sau đó sắc mặt vui mừng, nói:

– Một bộ phá cấm bí thuật được lắm, lần này bọn ta có thể là trước hai bên kia tiến vào trong rồi.

Đồng Kiếm lão tổ nóng lòng nhất, nghe vậy khoát tay chặn lên trên đồng kiếm, dẫn đầu một bước bổ tới cấm chế quang mạc. Sau đó Khương Thiên Lâm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ cơ hồ đồng thời xuất thủ. Đám người Huyền Hư chân nhân cũng không cam rơi phía sau. Chỉ có Lục Bình cùng Huyền Thần chân nhân không tham dự đợt công kích thứ nhất của ba phái.

Huyền Thần chân nhân hiển nhiên muốn khống chế trận pháp dưới chân, mưu đồ trình độ lớn nhất suy yếu cấm chế quang mạc. Mà sau khi Lục Bình mới vừa thi triển phá cấm bí thuật, tựa hồ đối với tự thân tiêu hao cũng không nhỏ, trong lúc nhất thời không dư lực toàn lực xuất thủ.

Lục Bình hít sâu một hơi, trên mặt một đạo quang mang màu tím lam thoáng qua, chân nguyên trong tâm hạch không gian nhất thời cũng rót vào toàn thân huyết mạch, lúc trước bởi vì thi triển bí thuật mà tiêu hao chân nguyên nhanh chóng lấy được bổ sung. Kim Lân kiếm một trận đung đưa trên trời, một đạo lôi quang màu tím rơi xuống. Kim Lân kiếm hóa thành một con quái giao bốn chân cả người trên dưới mang theo lối quang màu tím, hướng cấm chế quang mạc cấp hướng xuống.

Một kích này so với một loại đại thần thông kiếm thuật uy lực phải lớn hơn nhiều lắm, mà Lục Bình cũng lần đầu tiên đột phát kỳ tưởng, đem Thất Bảo Lôi Hồ lôi điện thần thông cùng Lục Bình kiếm thuật thần thông hợp hai vì vừa thi triển ra, không ngờ lại có uy năng như vậy.

Rồi sau đó Lục Bình từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một tờ phù khí, chính là một tờ lúc trước giao cho Đại Bảo, không biết lúc nào lại bị Lục Bình lấy trở lại, đáng thương cho Đại Bảo sau khi lấy được phù khí này, trên tay hắn chỉ sử dụng được một lần.

Lục Bình đem cái phù khí quán chú đủ chân nguyên này áp lên trên Sơn Băng, rồi sau đó đem Sơn Băng tế lên giữa không trung. Sơn Băng vừa rơi xuống, bởi vì quán chú chân nguyên của Lục Bình biến thành một đoàn quang mang phù khí màu tím lam khiến cho uy lực của Sơn Băng đại tăng. Trong tiếng nổ ầm ầm, một kích này cơ hồ đuổi được với uy lực một kích của một tên pháp tướng tu sĩ bình thường.

Mặc dù Đồng Kiếm lão tổ cùng Tam Minh lão tổ đối với tên đệ tử đời thứ ba ưu tú nhất này của Chân Linh phái sớm có nghe thấy. Lúc trước quá trình phá giải cấm chế ra vẻ thực lực cũng rất làm hai vị lão tổ kinh ngạc, nhưng lúc này Lục Bình liên tiếp phát ra hai đạo công kích liên tiếp này, bộc phát uy lực còn làm cho hai vị lão tổ quát mục tượng khán.

Đồng Kiếm lão tổ bổ ra một kiếm, chọn diệt một cái sắc cấm, rồi sau đó hướng bên cạnh Khương Thiên Lâm lão tổ hỏi:

– Tiểu tử này thật đúng là chỉ tu luyện không tới trăm năm?

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nhạt nói:

– Bất quá là mượn phụ khí ngoại lực thôi, không phải là thực lực của bản thân.

Đồng Kiếm lão tổ mặc dù không thấy Thất Bảo Lôi Hồ, tuy nhiên cũng thấy phù khí dán phía trên Sơn Băng, mặc dù trong lòng vẫn kinh ngạc như cũ, nhưng ít ra đối với Lục Bình biến thái lực công kích như vậy còn là giảm bớt không ít hoài nghi.

Được lợi ích từ một bộ thần bí phá cấm bí thuật kia của Lục Bình, cùng với Chân Linh phái cùng ba phái nguyên vốn mạnh về thực lực hơn mấy phái khác. Chân Linh phái mặc dù là người cuối cùng bắt đầu tấn công khu vực sáu đạo sắc cấm, nhưng suốt nửa canh giờ trôi qua, tiến độ cũng đi sau mà tới trước, nhất cử vượt qua Huyền Linh phái cùng Thủy Yên các, Hải Diễm môn.

Sau khi Khương Thiên Lâm lão tổ cho pháp tướng là mộc loạn của mình xoay tròn trên bầu trời, sau đó một trăm lẻ tám cái linh vũ hợp thành một trận thế bao trùm giảo sát lên toàn bộ quang mạc, liền nghe được từng trận trong treo vang truyền tới, quang mạc rốt cục bị đánh bể.

Liên tục toàn lực công kích đối với cấm chế quang mạc, chính là mạnh như Khương Thiên Lâm lão tổ, chân nguyên trong cơ thể cũng lộ ra có chút kiệt quệ. Nhưng không đợi mọi người sau khi kích phá cấm chế chuẩn bị hưởng thụ thu hoạch vui sướng, một tiếng hừ lạnh kỳ dị đột nhiên từ trong tiêu cung điện trước mặt truyền tới.

Sắc mặt của Khương Thiên Lâm lão tổ đột nhiên biến đổi, ngay sau đó lại mang một vẻ vui mừng, rồi sau đó một vẻ vui mừng này lại bị Khương Thiên Lâm lão tổ ẩn giấu đi cực nhanh, không để ý đến Đồng Kiếm lão tổ cùng với Tam Minh lão tổ kinh ngạc đối với tiếng hừ lạnh trong cung điện truyền ra, đi trước một bước đi tới trong cung điện, giữa bước chân đi không ngờ lại mang theo một chút vội vã.