Chương 909: Trên cả bất ngờ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thực lực như thế này, vô luận là mình còn là Âu Dương Duy Kiếm, đều không có thực lực đơn độc cùng chi đối kháng, nhưng vừa khéo Mạc Uy kia ngay từ đầu lại bị Lục Bình tập sát. Bốn người nguyên vốn chuẩn bị xong trận thế cũng không thể đem ra sử dụng được, nếu thật muốn cùng Lục Huyền Bình sanh tử đối chiến, như vậy ba người nhất định phải đồng tâm hiệp lực.

Mà dưới tình huống Âu Dương Duy Kiếm cùng Ngao Lực đều sinh lòng thối ý, Chu Đồng cũng chỉ có cùng hai người bọn họ cộng tiền thối mới có thể chạy ra khỏi sanh thiên. Mà một khi ba người tách ra, mà Lục Huyền Bình lại khởi ý đuổi giết, ba người rất có thể cũng bị một người hắn kích phá.

Chu Đồng khỏa dắt Âu Dương Duy Kiếm và Ngao Lực muốn hết sức đánh một trận cùng Lục Bình, cố gắng cướp đoạt Trường Lưu kiếm mà Lục Bình cầm trong tay. Nhưng bọn họ lại đều bỏ quên một sự thật, đó chính là Lục Bình danh xưng “Thủy Kiếm Tiên” danh chấn Bắc Hải này, nhưng hắn cho tới bây giờ thì không phải là một tên kiếm tu thuần túy!

Ngao Lực song chùy dưới Lục Bình Di Sơn Điền Hải thần thông, mỗi một lần đánh ra đều sẽ không giải thích được dẫn thiên phương hướng công kích, hay hoặc là lúc song chùy đánh ra, có vô số lực đạo từ bốn phương tám hướng sinh ra, đem uy lực song chùy của Ngao Lực từng tầng một tiêu ma rơi xuống. Cuối cùng khiến cho y không thể không thu hồi song chùy đã kiệt lực. Nếu không một khi bị lâm vào trong Lục Bình ngưng tụ lưới chân nguyên, mình sợ là muốn ngay cả bản mệnh pháp bảo đều phải khó giữ được rồi.

Ngao Lực bây giờ có một loại cảm giác tiến thối thất cư. Nếu vào, công kích của mình căn bản không gần thân Lục Bình. Nếu lui, lưới chân nguyên của Lục Bình tựa hồ tùy thời đều sẽ đeo bám tới tới. Đến lúc đó Ngao Lực cũng chỉ có thể đủ mặc cho người xẻ thịt, chỉ có thể đủ nhắm mắt đi phối hợp Âu Dương Duy Kiếm cùng Chu Đồng đi giáp công Lục Huyền Bình.

Căn bản này không phải bọn họ vây công Lục Huyền Bình, trên thực tế cũng là Lục Huyền Bình một người quấn lấy ba người bọn họ!

Mặc dù bọn họ đã làm hết sức đánh giá cao thực lực Lục Huyền Bình, nhưng trên thực tế cái loại kiêu ngạo đó tồn tại với nội tâm mình. Nhưng bọn họ thủy chung không muốn nhìn Lục Huyền Bình làm một đối thủ có tầng thứ cao với bọn họ, mà chẳng qua là theo bản năng nhìn hắn thành một tên hảo thủ cùng tầng với mình mà thôi.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ có như vậy bọn họ mới có dũng khí tiếp tục đuổi theo Lục Huyền Bình, nếu không, bọn họ vĩnh viễn mất đi tư cách đứng trước mặt Lục Huyền Bình.

Ngao Lực thấy rõ ràng hết tình thế nên sinh lòng thối ý, nhưng vào lúc này, Lục Bình nơi đó lại tựa hồ như xuất hiện một tuyệt đại sơ hở.

Lục Bình “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết” đột nhiên hỏng mất, mà loại hỏng mất này không phải là sụp đổ, mà là một loại dòng nước đỏ ngầu tuyên tiết ra. Thu Thủy Y Nhân kiếm cuốn lên sóng lớn ngập trời, lấy khí thế chưa từng có từ trước đến nay đem “Đại Giang Đồng Khứ kiêm quyết” diên dịch lâm ly tẫn trí.

Một bên Chu Đồng thấy Lục Bình đột nhiên chuyển dời tiêu điểm công kích đến trên người Âu Dương Duy Kiếm, trong lòng nhất thời mừng rỡ, cũng không kịp nghĩ phối hợp Âu Dương Duy Kiếm, thăng tiến lên muốn cướp đoạt Trường Lưu kiếm.

Trong thần niệm của Lục Bình đột nhiên một trận dính dấp. Nếu không phải Lục Bình rót vào Trường Lưu kiếm chân nguyên đầy đủ hùng hậu cùng với cuồng bạo, một cái mới vừa kia coi như không đoạt qua Trường Lưu kiếm cũng phải khiến cho Lục Bình ăn một ám khuy!

Thương Hải tông này quả nhiên giữ lại bí thuật thủ đoạn trên thân Trường Lưu kiểm!

Tâm niệm của Lục Bình chuyển một cái. Thần niệm cùng chân nguyên đồng thời điều động, đồng thời không giảm yếu uy năng “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” bắt đầu cùng Chu Đồng toàn lực cướp đoạt quyền không chế Trường Lưu kiêm.

Ngao Lực lúc này rốt cục thấy sơ hở. Lúc này Lục Huyện Bình đã đem phần lớn lực chú ý đều đặt trên người Âu Dương Duy Kiếm cùng Chu Đồng, đây chính là một cơ hội ngàn năm một thuở.

Ngao Lực một đôi thiết chùy ném lên trên. Nguyên vốn đầu chùy to khoảng một thước lớn thành gấp hai, bị Ngao Lực ngoạn mệnh chưởng khống sau khi vòng vo hai vòng rời tay bay ra.

Một đôi thiết chùy mang theo uy thế tuyệt đại đập tới Lục Bình. Nguyên vốn trước người Lục Bình hình thành chân nguyên lưới trước mặt lực lượng tuyệt đối nhất thời tồi khô lạp hủ bị kéo hi lạn vậy.

Ngao Lực đã đang tưởng tượng ra cảnh tượng Lục Bình bị đập máu thịt vây ra, không tự chủ được liếm môi một cái, nhưng ngay sau đó con ngươi liền khai thật lớn, giống như thấy quỷ vậy.

Ầm!

Cả người Lục Bình bị đập thành phần vụn, nhưng cảnh tượng huyết nhục văng tung tóe cũng không xuất hiện, ngược lại phảng phất rãi xuống một trận mưa rào đầy trời vậy.

Mà một tên Lục Bình khác cùng lúc đó quỷ dị xuất hiện trước mặt của Chu Đồng.

Điều này tại sao có thể!

Trong lúc thiết chùy nện trên người Lục Bình phát chốc, thần niệm của Ngao Lực vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sinh cơ truyền lưu trên người Lục Bình, sao đột ngột chuyển đổi như vậy rồi? Chẳng lẽ Lục Huyền Bình kia chưa lên cấp pháp tướng kỳ cũng đã luyện xong không gian thần thông?

Ngao Lực nghĩ tới đây trong lòng không khỏi chính là “lạc đăng” một tiếng, lúc đảo mắt nhìn lại, một màn trợn mắt hốc mồm không ngờ lại xuất hiện lần nữa: Âu Dương Duy Kiếm kia không ngờ lại chạy!

Đúng vậy, chạy rồi!

Âu Dương Duy Kiếm vào lúc Lục Bình đột nhiên thi triển ra đại thần thông kiếm thuật hoành tráng như vậy cũng đã biết được mục đích của Lục Bình cũng không phải là trên người của mình.

Như vậy đại thần thông kiếm thuật Âu Dương Duy Kiếm dĩ nhiên là không năng lực cũng không dám chống đỡ. Nhưng đây cũng không có nghĩa là Âu Dương Duy Kiếm không thể từ dưới đại thần thông này chạy đi hoặc là né tránh tới.

Dưới tình huống ứng đối nhiều người vây công, loại thần thông đại quy mô này nguyên vốn không đáng giá thi triển. Bởi vì dưới tình huống đối thủ có thể chạy trốn hoặc là tránh né, tu sĩ chỉ có thể là bỗng nhiên lãng phí chân nguyên pháp lực tự thân mà thôi.

Lục Huyền Bình xuất đạo hơn trăm năm, tranh đấu lớn nhỏ đếm không hết, há có thể ngay cả điểm này đều không rõ ràng làm sao?

Nhưng hắn như cũ còn làm như vậy rồi, như vậy đã nói lên Lục Huyền Bình có mục đích khác. Hắn đây là đang vì chính hắn sáng tạo cơ hội. Một cơ hội phá cục, vừa khéo cơ hội này dưới Lục Bình đại thần thông kiếm thuật, Âu Dương Duy Kiếm cũng không lực ngăn cản.

Lục Huyền Bình còn không thể chiến thắng sao?

Một cổ cảm giác vô lực cuốn ùa Âu Dương Duy Kiếm toàn thân trên dưới, biết rất rõ ràng ý đồ của Lục Huyền Bình, nhưng mình lại vừa khéo không cách nào ngăn cản.

Nếu mình đã không cách nào ngăn cản, trận chiến này tất nhiên đã là bại cục đã định, như vậy mình nhất định phải chạy đi. Cũng may Lục Huyền Bình kia thi triển ra loại thần thông này ý nghĩa người hắn muốn tính toán cũng không phải là mình, vừa đúng muốn thừa dịp cơ hội này chạy trốn.

Nếu không một khi Lục Huyền Bình kia sau khi phá cục, đầu tiên muốn giết tất nhiên là mình!

Âu Dương Duy Kiếm xoay người liền trốn. Lần này ngay cả sau lưng “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” đều không dùng đi cố ý tránh né rồi.

Ngao Lực kia chẳng qua là ngốc lặng xong trong phút chốc thời gian, đột nhiên cả người một cơ trí, cũng xoay người đụng tới một hướng hộ bích khác.

Lúc này y còn có cái gì không hiểu, trước tiên bảo vệ sinh mệnh rồi nói sau. Cũng may trận pháp này đã ngày càng trở nên hư nhược. Bầu trời trận pháp hộ tráo cũng đã rõ ràng phảng phất trong suốt chỉ còn lại có một tầng mô thật mỏng vậy.

Ngao Lực trước khi rời đi cũng không quên quay đầu lại, dùng ánh mắt thương hại ném về phía Chu Đồng một cái, nhưng lại nhìn thấy Lục Huyền Bình đột ngột xuất hiện trước mặt Chu Đồng, ở trong thần sắc kinh hãi tuyệt vọng của Chu Đồng, một đạo ánh sáng trắng mông lung đánh trùm vào trên người Chu Đồng, khiến cho suốt cả người Chu Đồng nhìn qua giống như đang sửng sờ một chút vậy.

Và vào phút chốc này, vô số đạo kiếm khí quỷ dị như thủy lưu vậy rót vào đến trong cơ thể y, rồi sau lẽ đó toàn bộ thân thể của Chu Đồng kia liền bắt đầu biến hình bành trướng, tựa hồ da cùng thịt đều bị phân ly ra.

Ngao Lực can đảm câu liệt nhìn, trong lòng chỉ còn lại có một cái ý niệm, kiếp này kiếp này sẽ không cùng Lục Huyền Bình kia là địch!

Lục Bình cau mày nhìn trạng thái Chu Đồng chết đi, ngay cả chính hắn đều cũng hít một hơi khí lạnh.

Không ngờ “Sấm Thủy kiếm quyết” vẫn có thể dùng như vậy, chẳng qua là thủ đoạn này cũng là bây giờ quá mức tàn nhẫn một ít. Lục Bình không ngờ mình dưới tình huống không sử dụng phi kiếm, chẳng qua là nhất thời cao hứng ngự thủy thành kiếm, không ngờ lại lấy một loại phương thức rất khác biệt đánh chết Chu Đồng như vậy!

Lục Bình không nghi ngờ chút nào, chỉ cần mình lúc này khai một vết thương trên thi thể của Chu Đồng, hoàn toàn có thể lột ra một tấm da người hoàn chỉnh.

Lục Bình vẫy tay phát ra một đóa ngân sắc quang diễm, đem thi thể Chu Đồng hóa thành tro bụi, lúc này mới thu lại Tế Thủy kiếm đang thuộc về trạng thái vô chủ, trong tay chân nguyên màu tím lam mãnh liệt phóng ra. Chân nguyên dị chủng trong Tế Thủy kiếm đều bị đánh tan, và ý tứ tàn niệm vẫn còn bàng hoàng trong phi kiếm cũng bị thần niệm của Lục Bình dùng một kích yên diệt.

Cho dù là Lục Bình có chân nguyên hùng hồn cuồng phách, muốn trong thời gian ngắn đem Tế Thủy kiếm luyện hóa giống như Trường Lưu kiếm sử dụng đắc tâm ứng thủ như vậy, cũng không có lực thuận theo mong muốn, chỉ có thể ngày sau tinh tế mài dũa dần dần.

Tuy nhiên trong lúc sau khi Lục Bình bắt đầu luyện hóa Tế Thủy kiếm, Trường Lưu kiếm không tự chủ vòng quanh Tế Thủy kiếm bắt đầu quanh quẩn dâng lên. Theo Lục Bình bước đầu luyện hóa hoàn thành, không chỉ có Trường Lưu kiếm, chính là Tế Thủy kiếm cũng bắt đầu rung động mãnh liệt.

Hai thanh phi kiếm tựa hồ hô ứng lẫn nhau, tiếng kiếm minh trong trẻo thậm chí chấn cho đại trận hộ tráo sau lưng Lục Bình đều bể tan tành.

Lục Bình sắc mặt biến đổi, thu song kiếm, đem Đại Bảo từ dưới đất nắm lên, dưới chân độn quang lóe lên, cả người bỏ chạy ra bên ngoài.

Nguyên vốn hộ trận bích lũy bị song kiếm hợp bích phát ra tiếng vang kiếm ngân chấn vỡ tựu như cùng một tín hiệu vậy. Cả tòa hộ sơn đại trận trên đỉnh cô phong nguyên vốn cũng đã tràn ngập nguy cơ trong nháy mắt bắt đầu đại quy mô than tháp. Một đạo độn quang đột nhiên rơi xuống chỗ khu vực trước người. Đông Dật lão tổ mặt lạnh lùng từ trong độn quang đi tới.

Bốn phía đấu pháp sinh ra dấu vết khiến cho sắc mặc Đông Dật lão tổ biên đôi tái biên, cuối cùng chỉ đành phải mang theo một tia may mắn phi độn đi.

Lục Bình một đường chạy như bay xuống núi, bắt trở lại Tử Tinh phong trước đó đã thả đi ra ngoài, ngay cả linh thảo trên mặt đất cũng không kịp đào được, cả người ra khỏi sơn mạch đại trận liền nhấc lên độn quang bỏ chạy ra phía ngoài.

Sau lưng Lục Bình, đại trận theo toàn bộ cổ phong hoàn toàn băng hủy. Cả tòa cô phong cũng bắt đầu lảo đảo muốn ngã. Vô số bùn cát đất đá từ trên cô phong tuôn rơi xuống, ngay sau đó phát triển thành sụp đổ sơn thể đại quy mô, đến cuối cùng cả ngọn núi cũng bắt đầu sụp đổ.

Lục Bình một đường không bất kỳ ngừng nghỉ, bây giờ Chu Đồng chết chưa truyền ra, nếu là đợi đến Đông Dật lão tổ nhận được tin tức, tất nhiên sẽ trăm phương ngàn kế tới đuổi giết hắn. Hiện tại hắn chỉ có một đường phi độn trở lại trên Thiên Linh sơn mới là an toàn lớn nhất. Nếu không coi như là dừng lại trên đảo tự dưới quyền Chân Linh phái cũng có thể bị Đông Dật lão tổ giận dữ tìm tới cửa.

Nhưng Lục Bình chỉ phi độn bất quá mười mấy dặm liền không thể không dừng bước, tuy nhiên Lục Bình lại không chút lo lắng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm thật lớn.

Thiên Tượng lão tổ nhìn Lục Bình dừng ở trước mặt, cười hỏi:

– Tiểu tử ngươi này hoảng lên chạy trối chết như vậy, chẳng lẽ ở Bắc Hải còn có người dám đuổi giết ngươi hay sao?

Lục Bình thong thả một hơi, tiến lên cung kính nói:

– Đệ tử ra mắt sư bá tổ!

Suy nghĩ một chút, lại hướng lão giả bên cạnh hành lễ nói:

– Vãn bối ra mắt Đạo Thắng tiền bối!

Lục Bình cũng không biết Bắc Hải hai vị cự đầu có gì lại xuất hiện ở nơi này, nhưng lễ phép không thể thiếu dĩ nhiên là không chút nghi vấn.

Hành lễ xong, Lục Bình lúc này mới nói:

– Đệ tử tựa hồ gây họa rồi. Thiên Khang sư thúc tổ có chuyện cần làm, cho nên đệ tử không thể làm gì khác hơn là trở về Thiên Linh sơn trước, cũng cầu được môn phái che chở!

– Vậy à?

Thiên Tượng lão tổ cười cười, nói:

– Tựa hồ người gây họa xông vào Bắc Hải đã không ít rồi!

Thiên Tượng lão tổ vừa dứt lời, một tiếng thét dài từ xa đến gần, trong đó mang theo tức giận cùng sát cơ nồng đậm.

Thiên Tượng lão tổ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phương hướng tiếng huýt gió truyền tới, nói:

– Xem ra người gây họa còn tưởng là thật không nhỏ. Đông Dật đạo hữu tựa hồ giận đến không nhẹ. Chẳng lẽ ngươi còn có thể giết Trương Hi Di hay sao?

– Ách!

Lục Bình sững sờ một chút, nói:

– Đệ tử còn có tự biết rõ, Trương Hi Di đệ tử kia là giết không được, nhưng mà tựa hồ đồ đệ của Trương Hi Di bị đệ tử giết rồi!

Độn quang như điện, Đông Dật lão tổ nặng nề rơi vào trên mặt biển, gương mặt lạnh lùng nhìn Lục Huyền Bình xuôi tay đứng trước người Thiên Tượng lão tổ, cả người trên dưới dùng động sát cơ đáng sợ.

Nhưng mà ngay trước mắt hai nhân vật chí tôn trong Bắc Hải tu luyện giới nhân tộc như vậy, Đông Dật lão tổ lại không thể không thu liễm toàn bộ khí thế quanh thân.

Lục Bình lập tức ngay trước mặt Đông Dật lão tổ, trước mặt hai người Thiên Tượng lão tổ cùng với Đạo Thắng lão tổ đem chuyện bọn bốn người Chu Đồng phục giết Lục Bình bất thành, bị Lục Bình chém chết hai người giảng thuật qua một lần.

Thiên Tượng lão tổ vui vẻ nhởn nhơ hướng Đông Dật lão tổ nói:

– Đông Dật đạo hữu, tên đồ tôn này lời nói có gì sai không?

Đông Dật lão tổ nặng nề hừ lạnh một tiếng lại không nói tiếng nào, hiển nhiên là đã chấp nhận Lục Bình nói là thật.

Thiên Tượng lão tổ thấy Đông Dật lão tổ không nói nữa, liền nói tiếp:

– Đông Dật đạo hữu khí thế hung hăng như vậy chạy tới, là có chuyện trọng yếu gì muốn rơi vào trên người đồ tôn ta đây hay sao?

Đông Dật lão tổ hừ lạnh một tiếng, nhưng ông ta cũng không dám càn rỡ trước mặt Thiên Tượng lão tổ, chẳng qua là chắp tay, nói:

– Thiên Tượng đạo huynh, đồ tôn kia của ta chết đi cũng bồi dưỡng không dễ, lại hao tổn trong tay quý phái đệ tử như vậy, chẳng lẽ cũng chưa có một câu trả lời hợp lý sao?

Thiên Tượng lão tổ ngạc nhiên nói:

– Ha, Đông Dật đạo huynh muốn thuyết pháp gì?

Đông Dật lão tổ cố nén tức giận, nói:

– Coi như Chu Đồng hồ tôn kia của ta tính là có lỗi trước với quý phái tu sĩ, nhưng dù sao đã bỏ mạng trong tay Lục Huyền Bình chân nhân của quý phái. Người chết là lớn, như vậy Lục Huyền Bình chân nhân có nên cũng phải đem Tế Thủy Trường Lưu kiếm của bản phái Thượng Hải lão tổ truyền thừa trả lại hay không?

Thiên Tượng lão tổ cùng Đạo Thắng lão tổ đều kinh ngạc nhìn Lục Bình một cái, Lục Bình lại nói:

– Xin hỏi Đông Dật tiền bối, Tế Thủy Trường Lưu kiếm kia trước đây là quý phái mang vào trong Thương Hải di tàng đúng không?