Chương 833: Phong hồi lộ chuyển

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tỷ đệ Lục Bích ba người ngây ngô tiến lên chào cô gái. Cô gái nhất thời tán đi sát ý giấu ở trong lời nói nụ cười, tiến lên nhẹ nhàng nựng nịu gương mặt của Tam linh, rồi sau đó lấy từ trên người ra ba cái hộp nhỏ rất tinh xảo, nói:

– Nhìn ba người tiểu tử các ngươi liền thấy thích rồi, ngày sau không được gọi tiền bối, gọi ta là cô cô. Lần đầu gặp mặt, trên người cô cô cũng không mang vật gì tốt, xem ra ba người các ngươi từ nhỏ đã không sinh hoạt ở trong tộc. Trong ba cái hộp nhỏ này chính là vật mà mỗi một Bích Hải linh xà tu sĩ đều có, hôm nay cô cô đem cho bọn họ, ngày sau muốn về nhà, thì dùng chúng trở về Đông Hải, đến lúc đó cô cô tự mình đi đón các ngươi!

Tam linh quay người nhìn về phía Lục Bình, thấy Lục Bình gật đầu đồng ý, Lục Bích lúc này mới nhận lấy ba cái hộp nhỏ chia ra cho Lục Hải cùng Lục Linh nhi, nói:

– Đa tạ cô cô!

Lục Linh nhi lại nói:

– Chính là phụ thân nuôi lớn chúng con từ nhỏ. Phụ thân chính là nhà của chúng con.

Cô gái lúng túng cười cười, nói:

– Các ngươi từ nhỏ bị hắn, ừ, phụ thân các ngươi nuôi lớn, nhưng lại cũng không từng có được bất kỳ truyền thừa nào Bích Hải linh xà nhất tộc. Tuy nói bổn tộc đích truyền huyết mạch đều có truyền thừa ký ức, thế nhưng chút ký ức truyền thừa ấy nhiều nhất bất quá chống đỡ cho các ngươi tu luyện tới đoán đan hậu kỳ. Nếu là sau này muốn tu luyện tiếp, phải đi vào truyền thừa chi địa của bổn tộc, đem truyền thừa ký ức bổ sung đầy đủ. Có như vậy, các ngươi ngày sau mới có thể đi xa hơn.

Mặc dù cô gái giải thích cho Tam linh, nhưng trên thực tế lại là đang nói cho Lục Bình nghe. Bởi vì cô gái này đã nhìn ra Tam linh lệ thuộc vào Lục Bình dị thường. Điều này mặc dù làm cho nàng rất ngạc nhiên, nhưng cũng nhìn ra nếu Lục Bình không đồng ý, sợ rằng mình hôm nay không cách nào mang Tam linh đi.

Nếu đổi lại lúc trước, thì nữ tử này sẽ trực tiếp giết Lục Bình là xong. Hiện nay làm như thế cũng không ổn, Tam linh chưa thành niên mà đã đem tu vi đề thăng tới đoán đan hậu kỳ, hơn nữa cô gái chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra khí tức quanh thân ba người Tam linh rất vững chắc, căn cơ hùng hậu, căn bản không phải đề thăng tu vi quá nhanh mà mang đến tai họa ngầm. Lương tài mỹ chất như vậy, chính là ở trong Bích Hải linh xà nhất tộc đều thuộc hàng hiếm thấy. Có thể thấy Lục Bình thật đúng là dụng tâm bồi dưỡng. Nếu lúc này động thủ đối với Lục Bình, sợ rằng đầu tiên ba tiểu tử này sẽ trở mặt với chính nàng.

Lục Linh nhi mặc dù đã có nghe qua chuyện liên quan tới Truyền Thừa chi địa của Bích Hải linh xà từ miệng Lục Bình, nhưng vẫn ở một bên không phục, nói:

– Không có truyền thừa của Bích Hải linh xà nhất tộc thì có làm sao chứ, phụ thân tất nhiên sẽ tìm tới cho chúng ta truyền thừa tốt hơn.

Dứt lời, Lục Linh nhi đưa ra hai tay quay một vòng tại chỗ, một đoàn băng tuyết nhất thời ngưng tụ ở đỉnh đầu Lục Linh nhi, nói:

– Nhìn đây! Đây là phụ thân tìm được Bằng Ly nhất tộc truyền thừa cho ta.

Thấy trên đỉnh đầu Lục Linh nhi ngưng tụ bằng tuyết thần thông, cô gái linh và rất kinh ngạc. Bằng Ly nhất tộc mặc dù ở trong đỉnh cấp chủng tộc từ trước đến giờ bị xem thường, nhưng ở bằng thần thông truyền thừa vẫn còn có chỗ rất độc đáo. Chẳng qua là nghe nói Bằng Ly nhất tộc đã sớm suy vi, Bằng Ly nhất tộc băng tuyết thần thông truyền thừa cũng đã đứt tuyệt, không ngờ hôm nay lần nữa thấy Bằng Ly nhất tộc thần thông pháp thuật đang ở trên người của tộc nhân của mình.

Lục Hải thấy Lục Linh nhi thi triển thần thông đắc ý của mình, lập tức cũng đem Thái Huyền chiến kích ra, cầm trong tay múa may mấy cái, nói:

– Nhìn đây! Đây là phụ thân tìm Thái Huyền chiến kích cho ta, pháp bảo ở cấp bậc dưỡng linh!

Lục Linh nhi thấy Lục Hải lấy ra Thái Huyền chiến kích khoe khoang, lập tức cũng lấy Dưỡng Linh pháp bảo của mình ra. Lục Bích vốn hàm súc, thấy đệ, muội của mình đều lấy ra Dưỡng linh pháp bảo mà khoe, linh xà nữ tu lại đem ánh mắt nhìn về phía nàng, vì vậy cũng đem Dưỡng Linh pháp bảo trường tiên mà Lục Bình tìm cho ra, vung ra tung lên trên trời một đóa hoa roi xinh đẹp.

Ngay cả ở Trung Thổ là thiên đường chân chính của tu luyện giới như thế này, có thể ở đoán đan hậu kỳ mà dùng được Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo, ít nhất phải là đệ tử đích truyền trong môn phái lớn nào đó. Mà lúc này Lục Bình giỏi lắm cũng bất quá chính là đệ tử đích truyền của Chân Linh phái mà thôi, lại có thể giúp cho mấy nghĩa tử nghĩa nữ của mình đều dùng tới dưỡng linh cấp bậc pháp bảo, khiến cho linh xà nữ tu có thêm vài phần kính trọng đối với Lục Bình.

Dựa theo tính tình ngày xưa của linh xà nữ tu, nguyên bản sau khi phát hiện ra tung tích Lục Bình chỉ cần giết là xong, bất quá sau khi Lục Bình đang cùng Tạ Thiên Dương đại chiến, linh xà nữ tu âm thầm đi theo Thủy Tinh cung tu sĩ mà tới, trên người mang sứ mạng nên không thể tiết lộ hành tích, hơn nữa ẩn núp ở phụ cận quan sát hai người đại chiến cũng có Thủy Tinh cung tu sĩ.

Đợi đến sau khi Tạ Thiên Dương rời đi, Thủy Tinh cung tu sĩ sau đó hướng về phía Tiêu Viễn cùng đám người Tần Vô Lượng, Chu Cửu Loan chiến đấu mà tới quan sát. Linh xà nữ tu thì lại kiêng kỵ Lục Bình tu vi không thấp, không thể đánh một kích giết chết được, ngại là nếu nhiên hai người lâm vào đối chiến, cho dù linh xà nữ tu cuối cùng chiến thắng, chỉ sợ cũng sẽ làm kinh động đến Thủy Tinh cung tu sĩ.

Linh xà nữ tu hiểu rất rõ, rằng mình mặc dù là pháp tướng kỳ tu sĩ, nhưng thực lực nhiều nhất cũng bất quá là ngang bằng với Tử Dương cung tu sĩ vừa rồi. Còn Lục Bình mặc dù chỉ có đoán đan tầng chín tu vi, nhưng một thân thực lực cũng khiến cho người ta đoán không ra, vì vậy mới có chuyện linh xà nữ tu ngay từ lúc ban đầu đã cố gắng lấy bản mệnh xà độc ám toán hắn.

Nguyên bản linh xà nữ tử sau khi nhìn thấy Tam linh liền thu liễm sát khí cả người lại. Đợi tới khi nhìn thấy Tam linh cũng không giống như linh sủng bị những nhân tộc khác coi như súc sinh nuôi dưỡng và chủng vào đầu thần niệm cấm chế, lại còn đối với Lục Bình có tình cảm ỷ lại thương kính như vậy, nên sát ý cả người linh xà nữ tu đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.

Linh xà nữ tu vốn muốn dùng truyền thừa của Bích Hải linh xà nhất tộc để hấp dẫn Tam linh đi theo nàng trở về Đông Hải, không ngờ Tam linh căn bản không có bất kỳ cảm giác quy chúc nào đối với Bích Hải linh xà nhất tộc, ngược lại sau khi lấy ra ba món Dưỡng Linh pháp bảo cùng với Bằng Ly nhất tộc truyền thừa, còn làm cho linh xà nữ tu kinh ngạc nói không ra lời.

Bích Hải linh xà nhất tộc mặc dù tài đại khí thô, để uẩn vô cùng phong phú, nhưng phải nói sau khi nhận Tam linh trở về Đông Hải rồi lập tức liền đưa cho chúng ba món Dưỡng Linh pháp bảo như thế thì vô luận như thế nào cũng không thể làm được.

Linh xà nữ tu không khỏi có chút thất vọng lạnh lòng, cuối cùng chỉ đành phải cười lạnh, nói:

– Các ngươi cũng không cần phải hướng cô cô ta thị uy huyền diệu như vậy. Cô cô muốn nhận bọn ngươi trở về bên trong tộc cũng là tốt cho các ngươi. Bằng Ly tộc truyền thừa cũng tốt. Dưỡng Linh pháp bảo cũng được. Cuối cùng bất quá là ngoại vật, căn bản để tu sĩ lập thân chủ yếu vẫn là căn cơ, là Chân Linh đại đạo!

– Cô cô cũng không giấu giếm ba người các ngươi, cho dù các ngươi đều là mầm non chung linh đỉnh tú, nhưng nếu chưa trở về bên trong truyền thừa chi địa của tộc để hoàn thiện truyền thừa, thì ngay cả có thể ngưng tụ kim đan cũng bất quá chính là một cái thất phẩm, coi như phụ thân các ngươi tìm cho các ngươi những truyền thừa khác để bổ sung hoàn thiện, giỏi lắm cũng ngưng tụ một cái bát phẩm kim đan. Ngày sau muốn lên cấp pháp tướng trung hậu kỳ đều khó khăn, chớ đừng nói chi là thành tựu Chân Linh.

Linh xà nữ tu thấy Tam linh không thèm để ý chút nào, còn biểu lộ hơi nổi giận, bất quá đảo mắt thấy vẻ mặt Lục Bình ngưng trọng, trầm tư, trong lòng không khỏi vui mừng, đồng thời càng thêm xác định rằng Lục Bình đối với Tam linh đích xác là thật lòng quan ái, trong lòng nàng không khỏi lại có chút ghen tị và lo lắng, sợ rằng vô luận như thế nào ba đứa bé này cũng không theo nàng trở về Đông Hải. Như vậy thì chỉ có cách đem công phu hạ vào trên người Lục Bình. Xem ra Lục Bình không ngờ bởi vì Tam linh không thể thừa kế truyền thừa đầy đủ Bích Hải linh xà mà trì hoãn tu vi của ba người.

Nhưng nàng không biết thật ra Lục Bình đã sớm vào năm xưa khi Hỏa Loan tộc luyện đan tông sư Diễm Vô Cữu lão tổ đem Mộc loan Loan Ngọc đi tiếp thu truyền thừa của Mộc loan nhất tộc, đã biết được là trong tương lai Tam linh tất nhiên phải trở về Bích Hải linh xà nhất tộc để thừa kế đầy đủ truyền thừa rồi. Vấn đề mà Lục Bình lo lắng bất quá là làm sao cho Tam linh sau khi thừa kế truyền thừa vẫn có thể trở lại bên cạnh mình.

Không cần suy nghĩ Lục Bình cũng biết, nếu để cho Tam linh rời đi, Bích Hải linh xà nhất tộc vô luận như thế nào cũng không cho Tam linh trở lại bên cạnh hắn. Nhưng nếu không cho Tam linh trở về bên trong tộc thừa kế truyền thừa hoàn chỉnh, thì như vậy đối với Tam linh tương lai tu vi lên cấp hiển nhiên có ảnh hưởng rất lớn.

Tam linh hiện nay lên cấp đoán đan hậu kỳ, vô luận là tu vi hay là thực lực, đều đã trở thành trợ thủ trọng yếu của Lục Bình. Hơn nữa từ lúc Tam linh ra đời đến bây giờ, đều do một tay Lục Bình nuôi dưỡng, tình cảm cũng thực không bỏ được.

Lục Bích thường ngày mặc dù nói ít, nhưng lại là kẻ hiểu thấu lòng người nhất, thấy Lục Bình khó xử, lập tức liên nói:

– Mời cô cô tiền bối trở về, chúng ta không nguyện ý rời khỏi phụ thân mà đi.

Lục Hải cùng Lục Linh nhi nghe vậy cũng đua nhau la ầm lên:

– Chúng ta không rời phụ thân đi đâu cả.

Linh xà nữ tu ngẩng đầu nhìn hướng Lục Bình, nói:

– Có thật là các hạ sẽ không trì hoãn chuyện tu hành của ba đứa bé chứ?

Lục Bình thở ra một hơi dài, nói:

– Các hạ yên tâm! Ngày sau tất nhiên Lục mỗ sẽ mang Tam linh đến Bích Hải linh xà nhất tộc ở Đông Hải.

Trên mặt linh xà nữ tu lộ ra một nụ cười, thầm nói: “Đến bên trong tộc rồi còn cho người có quyền lựa chọn sao? Chẳng qua là đáng tiếc cho ba tiểu tử này, đến lúc đó bọn chúng cùng dưỡng phụ chia lìa tất nhiên là cực kỳ thương tâm. Nhưng đây là muốn tốt cho bọn chúng, cũng không thể vì đi theo một nhân tộc tu sĩ mà trì hoãn tiến trình của mình”.

– Cũng được!

Linh xà nữ tu hiển nhiên không muốn ở chỗ này lâu, trầm ngâm chốc lát mới nói:

– Như vậy bổn cô nương liền ở Đông Hải đợi người đến, hy vọng ngươi có thể nói mà giữ lời, chớ có mang tới gây họa cho người cùng môn phái ở phía sau người. Ngày sau đến Đông Hải linh xà đảo, chỉ để ý tìm bổn cô nương là được, cũng tránh khỏi người bị người khác gây khó khăn cho. Nhớ, bồn cô nương họ Sở, tên Hải Lan!

Cũng không biết Sở Hải Lan thi triển loại thần thông nào, ở trong mắt Lục Bình, thân hình trong chốc lát liền hóa thành một sợi tơ hồng, rồi sau đó liền biến mất ở trên trời không thấy tung tích đâu nữa.

– Thì ra là hỏa xà trong Bích Hải linh xà.

Lục Linh nhi bĩu môi, nói:

Bích Hải linh xà dựa theo chức tính bất đồng của mỗi người mà chia làm sáu loại, kim mộc thủy hỏa bằng phong, duy chỉ không có thể xà. Bích Hải linh xà nhất tộc trên thực tế thiên tính là thân với nước, người này một thân hỏa khí, một loại thuộc về chúc hỏa xà. Từ trước đến giờ ở Bích Hải linh xà nhất tộc chính là chủng tộc yếu thế.

Tam linh mặc dù từ nhỏ liền thoát khỏi Bích Hải linh xà nhất tộc, nhưng truyền thừa ký ức bẩm sinh vẫn có không ít miêu tả liên quan tới tình cảnh của Bích Hải linh xà nhất tộc.

Bất quá đối với cách nói của Tam linh, Lục Bình không cho là như vậy. Lời Tam linh nói có lẽ là thật, nhưng cô gái này rõ ràng cũng không phải là hạng người dễ đối phó gì. Mặc dù Lục Bình không cách nào thông qua thần niệm dò xét cụ thể tu vi thực lực của nàng, nhưng cái loại uy áp tự nhiên đến từ pháp tướng tu sĩ cũng làm hắn nhận thấy rằng người này có thực lực ít nhất không hề dưới Tạ Thiên Dương.

Hơn nữa nghe cô gái này mới vừa nói, nàng tới đây hiển nhiên cũng không phải là đặc biệt đối phó mình mà tới, mà là bởi vì nàng vừa vặn đụng phải mình, hơn nữa trong lời nói cô gái rõ ràng là có điều cố kỵ, nếu không sợ rằng đã sớm xuất thủ cướp đoạt Tam linh rồi.

Gặp gỡ cô gái này khiến cho Lục Bình lại trì hoãn không ít thời gian, cũng không biết cuộc chiến giữa Thiên Huyền Tông cùng đệ tử đời thứ ba của năm đại thánh địa có còn tiếp tục nữa hay không. Bất quá lần này Lục Bình cũng không dám có chút khinh thường, thần niệm không ngừng hướng bốn phía điều tra, liên tục xác nhận là không có gì bất ổn, lúc này mới mặc vào bộ Thạch khôi giáp, che giấu tự thân khí tức, rồi sau đó dùng Vân Quang Ngũ Hành y che giấu hành tích, hướng về nơi đại chiến lúc trước âm thầm lên tới.

Dọc theo một đường do dấu vết đại chiến lưu lại, Lục Bình đuổi tới bên ngoài hơn trăm dặm, lúc này mới mơ hồ nghe được pháp thuật canh minh ở phía trước truyền tới cùng với tiếng pháp bảo va chạm nhau.

Lục Bình lúc này không khỏi nhíu mày một cái, thông qua linh lực ba động truyền tới từ chiến đoàn mà xét, thì tràng diện đấu pháp phía trước tựa hồ không phải chỉ là cuộc hỗn chiến giữa mấy vị pháp tướng tu sĩ, mà dường như còn có những kẻ có tu vi ở những cấp bậc khác.

Lục Bình tiềm hành thêm mười mấy trượng, lần này thì thần niệm đã có thể nhận ra rõ ràng được song phương giữa chiến đoàn. Lúc này Lục Bình không khỏi có chút buồn cười, song phương đang đối chiến không phải là ai khác, mà chính là Phạm Dư Khánh cùng Bôn Lôi tam kiếm.

Chẳng qua là điều khiến cho Lục Bình có chút kỳ quái chính là, lấy thực lực Bôn Lôi tam kiếm, thì làm sao lại có thể kiên trì trước sự điên cuồng tấn công của Phạm Dư Khánh với thời gian dài như vậy. Hơn nữa thông qua thân niệm cảm giác, lúc này Bôn Lôi tam kiếm cho dù đã thành nỏ hết đà, nguy cơ tràn ngập, nhưng Phạm Dư Khánh tựa hồ cũng không tốt gì hơn.

Tràng diện này quả là quỷ dị. Lục Bình không biết trong đoạn thời gian mình rời đi đã xảy ra chuyện gì. Bất quá xuất phát từ sự cẩn thận, Lục Bình còn cẩn thận hướng bốn phía của chiến đoàn dò xét một lần nữa, sau khi không phát hiện những gì khác, cuối cùng hắn quyết định xuất thủ tương trợ Bôn Lôi tam kiếm.