Chương 1025: Nhân tâm cao nghĩa

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tế Thủy Trường Lưu kiếm đã là dưỡng linh pháp bảo hàng đầu, ngưng tụ xong chín đạo bảo cấm, sau lẽ khi song kiếm hợp bích lại được Lục Bình thi triển, uy lực thậm chí không thua với nhất kiếp linh bảo bình thường.

Nhưng phẩm chất tự thân của Tế Thủy Trường Lưu kiếm đúng là vẫn còn kém linh bảo chân chính một bậc. Vô luận là lúc trước cùng ba đầu huyết ma la đối chiến, còn thêm trước đó một chiêu giao thủ cùng Sở Hải Khiếu kia, đều là va chạm thực lực không phải đúng dịp chút nào, mà trong tay của đối phương không một ngoại lệ đều là linh bảo thứ thiệt. Nếu là như vậy, sự chênh lệch trên phẩm chất của Tế Thủy Trường Lưu kiếm liền thể hiện ra ngoài.

Nếu không phải Lục Bình có chân nguyên đầy đủ thuần hậu mạnh mẽ, đền bù sự chưa đủ của Tế Thủy Trường Lưu kiếm, sợ rằng trình độ bị tổn thương của một đôi phi kiếm này thì không phải là Lục Bình thông qua Thủy chúc tính bản nguyên tinh hoa ân cần săn sóc có thể đủ khôi phục.

Cũng may Lục Bình có vận khí không tệ, sau khi đầu Đại tu la đó vẫn lạc cũng lưu lại bạn sinh pháp bảo tự thân. Đây chính là một món bạn sinh pháp bảo sắp tấn thăng làm linh bảo, bản nguyên tinh hoa ẩn chứa trong đó so sánh cùng bản nguyên tinh khí tán phát ra sau khi Đại tu la vẫn lạc không thể nghi ngờ càng thích hợp với Tế Thủy Trường Lưu kiếm hơn.

Lúc này chỉ cần đi qua luyện khí tông sư cải tạo một phen, thì bạn sinh pháp bảo có thể thành tựu một món pháp bảo phẩm chất Dưỡng linh đã biến thành một thanh bản nguyên tinh hoa trong Linh Lung tửu đỉnh. Tế Thủy Trường Lưu kiếm tựu như cùng một đôi cá lội, đang vui đùa trong một than tinh hoa này.

Trên một chỗ hoang đảo trong Vẫn Lạc bí cảnh, một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ lúc này đang treo giữa không trung, trận pháp dưới chân che đậy hơn nữa hoang đảo, đồng thời cũng khó khăn lắm bao vây ông ta lại cao lơ lửng mấy trượng trên đảo.

Sắc mặt của Vinh Thành lão tổ âm trầm đem thần niệm tự thân làm hết sức tản mát ra, sưu tầm dấu vết trong hư không bên ngoài đảo.

Ông ta đã bị vây trong hòn đảo này ước chừng hai canh giờ, mặc dù một mực không cách nào nhận ra được một con Phong tu la đó ẩn giấu, nhưng trực giác nói cho Vinh Thành lão tổ, đầu tu la đó ẩn thân chung quanh đây, chờ khoảnh khắc ông ta bước ra hoang đảo đại trận, nghênh đón ông ta tất nhiên là một kích lôi đình.

Đáng tiếc một thân thủ đoạn của mình có một nửa đều trên trận pháp này, nhưng bày trận khí cụ đeo trên người thời điểm đạo phòng tuyến thứ sáu bị phá phần lớn đã hủy diệt, trên hoang đảo này chỉ có thể bày trận pháp đơn sơ, nếu không mình có gì thảm hại như vậy!

Vinh Thành lão tổ đưa tay sờ sờ vạt áo bị rách trên cánh tay trái, nơi đó nguyên vốn có một đạo vết thương dài nửa thước, mặc dù đã được mình thi triển chỉ huyết thuật cầm giữ vết thương, nhưng một đạo ấn ký đỏ tươi vẫn rõ ràng có thể thấy phía trên.

Mà ấn ký như vậy trên người của ông ta không chỉ một chỗ, phía sau vai phải của ông ta, giống vậy có một đạo ấn ký màu đỏ bởi vì vết thương co rúc lại mà lưu lại.

Hai chỗ vết thương cùng với vạt áo bị rách, khiến cho hình tượng của Vinh Thành lão tổ nguyên vốn uyên nhạc trì xa xa nhìn qua thêm một tia thảm hại.

Vinh Thành lão tổ biết kéo càng lâu, thật ra thì đối với mình càng bất lợi. Bởi vì lúc này ma la đại quân đã tiến phát vào đạo phòng tuyến thứ bảy, rồi sau đó ma la tiếp tục vẫn còn cuồn cuộn không ngừng tiêu trừ tu sĩ giải tán. Một khi đầu Phong tu la này ẩn giấu chờ viện binh tới, như vậy mình gặp phải tất sẽ là diệt đính tai ương.

Nhưng chuyện thường thường chính là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, trong lúc Vinh Thành lão tổ lo âu đầu Phong tu la núp trong hư không tìm viện binh tới, chân trời đột nhiên sáng lên mấy đạo độn quang, hơn mười đầu Đại ma la bay tới phương hướng hoang đảo.

Trong tay của Vinh Thành lão tổ đoàn khởi một đạo ánh sáng, một cái ống khóa màu bạc sau khi ánh sáng tiêu tán quấn quanh trên cổ tay của ông ta.

Sau đó hơn mười đầu Đại ma la đến lập tức bao vây hoang đảo lại. Vinh Thành lão tổ đột nhiên ngang đầu nhìn đỉnh đầu của mình, đầu Phong tu la đuổi giết mình trước đó đang đứng trên đỉnh đầu của ông ta toét miệng cười một tiếng về phía ông ta, rồi sau đó toàn bộ thân thể hóa thành một đoàn gió lốc, đánh tới trận pháp hộ tráo ở đỉnh đầu của Vinh Thành lão tổ.

Cùng lúc đó, hơn mười đầu Đại ma la cũng mỗi người thi triển ra bạn sinh pháp bảo cầm trong tay, đánh tới đạo trận pháp đơn giản do Vinh Thành lão tổ bày ra.

– Đáng chết!

Vinh Thành lão tổ thầm mắng một tiếng, cái ống khóa màu bạc trong tay cũng đã được ông ta vãi ra, trước đầu ống khóa là một khối bảo thạch phảng phất đầu rắn vậy, cùng phong trụ rũ xuống ầm ầm chạm vào nhau.

Vinh Thành lão tổ thầm nói một tiếng không tốt, cả người cũng đã bị một cổ lực mạnh đập hướng phía dưới hoang đảo. Nếu không phải có một tầng trận pháp hộ tráo bên ngoài đảo thoáng ngăn cản thế công của Phong tu la, một kích này mình không thể không ăn thua thiệt lớn rồi.

Mặc dù như thế, một kích này của Phong tu la còn khiến cho ông ta không rãnh bận tâm vận chuyển trận pháp của hoang đảo. Nếu là chỉ có đầu Phong tu la này cũng đã đành, dù sao mới vừa một kích kia chính ông ta ăn xong một thua thiệt nhỏ, thế nhưng đầu Phong tu la cũng tạm thời bị đánh lui, trận pháp được bảo vệ không lo.

Nhưng bây giờ bốn phía hoang đảo còn có hơn mười đầu Đại ma la liên thủ công kích trận pháp hộ tráo, trong lúc trận pháp vận chuyển dừng lại một tích tắc này, trận bàn dưới chân Vinh Thành lão tổ đã rách ra một tiếng”rắc rắc” bảy tám đạo khe hở, trận pháp bị phá vỡ.

Phong tu la cuốn lên nhảy điên cuồng phong một cái, trong cuồng phong truyền tới tiếng rít lên như quỷ khóc sói tru vậy, cùng mười mấy đầu ma la ở bốn phía vây công tới Vinh Thành lão tổ.

Vinh Thành lão tổ thầm than một tiếng: xem ra hôm nay mình là phải bỏ mạng ở nơi đây rồi!

Ống khóa trong tay lúc này phảng phất biến thành một cái du xà, hõm vào trong da thịt của Vinh Thành lão tổ bắt đầu du động, giữa thoáng qua liền tụ tập ở chỗ ngực của ông ta hội tụ thành một cái ngân xà hoạt linh hoạt hiện.

Hai mắt của Vinh Thành lão tổ đột nhiên khai khai, một đạo huyết sắc hiện lên trong hốc mắt: nếu đã trốn không thoát, chính là định đồng quy vu tận!

Vinh Thành lão tổ dự định đối với bốn phương tám hướng công kích không né không tránh, sẽ chờ thời điểm tu la vây công cách gần mình nhất.

Mắt thấy Vinh Thành lão tổ sẽ bị những công kích này đánh vào người, mà khí thế quanh người của Vinh Thành lão tổ cũng kéo lên càng lúc càng dâng cao. Thậm chí từ nơi ngực của ông ta cũng đã truyền đến tiếng vang “xì xì”, lại đột nhiên nghe sau lưng truyền tới một trận tiếng nổ dồn rậm rạp chằng chịt. Ma la bốn phía đua nhau kêu lên, tất cả bạn sinh pháp bảo đánh tới Vinh Thành lão tổ đều thu hồi, tựa hồ tự thân bị nguy cơ to lớn vậy, cũng không kịp nghĩ tới Vinh Thành lão tổ nữa rồi.

Có người tương trợ!

Vinh Thành lão tổ trong lòng vừa cả kinh vừa vui mừng, khí thế quanh thân nhất thời quay trở về, tiếng vang “xì xì” phát ra nơi ngực cũng im tiếng biệt tích. Khi ông ta ngẩng đầu nhìn lại, thấy một con linh khí quái giao to lớn gầm thét hóa thành một đoàn cuồng phong vọt tới Phong tu la trong bầu trời.

Lúc này Vinh Thành lão tổ đơn giản chính là tìm được sự sống trong cái chết, làm gì còn có nửa điểm tâm tư đồng quy vu tận. Tay phải từ trên ngực đột nhiên xé ra, ống khóa màu bạc hóa thành ngân xà từ trong da thịt cứng rắn của ngực bị kéo ra ngoài, một đạo máu tươi vẩy ra. Ông ta cũng không kịp nghĩ tới thương thế này, ống khóa màu bạc trong tay luyện hóa thành một cái quái xà dài chín trượng, kết hợp với con linh khí quái giao trong bầu trời cùng nhau giáp công đi về phía Phong tu la.

Bốn phía truyền tới tiếng hò giết, tiếng nổ đấu pháp thay nhau vang lên, viện thủ không chỉ một người. Mười mấy đầu ma la bốn phía đã bị người quân lây, tựa hồ còn chiếm thượng phong.

Vinh Thành lão tổ nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, khi đó thấy ước chừng gần hai mươi đoán đan tu sĩ cùng mười mấy đầu ma la giảo sát chung một chỗ. Ngoài ra còn một vị pháp tướng tu sĩ tuổi chừng hơn hai mươi trong bầu trời đang nhàn nhạt khẽ mỉm cười với mình, rồi sau đó chuyên tâm chỉ huy linh khí quái giao giữa không trung phát khởi đánh vào đầu Phong tu la kia.

Vinh Thành lão tổ cuống quít lấy lại bình tĩnh, liền xà màu bạc lắc đầu vẫy đuôi, phối hợp quái giao một trước một sau xé ra phong tường giữa không trung, nhân cơ hội đi vào giết.

Trong bầu trời truyền ra một tiếng gào lên, trong tai của Vinh Thành lão tổ đột nhiên truyền tới một giọng nói:

– Không xong, đạo hữu mau đem pháp bảo rút lui ra khỏi!

Vinh Thành lão tổ ngẩn ra, đưa tay vừa kéo trong hư không. Ống khóa màu bạc kia nhất thời bay trở về, chỉ để lại một cái cự xà màu bạc vẫn cùng quái giao giáp công Phong tu la kia. Tuy nhiên uy lực của cự xà màu bạc này cũng lập tức giảm xuống hơn phân nửa.

Phốc!

Phảng phất cây nến bị thổi tắt vậy, gió cuốn giữa không trung đột nhiên giải tán. Linh khí ba động kịch liệt khiến cho sắc mặt của Vinh Thành lão tổ đại biến, giữa thân hình chớp động, người đã theo không gian thần thông lui ra đến mấy trăm trượng, nhưng tu sĩ trẻ tuổi kia vẫn đứng tại chỗ chưa từng có chút di động.

Sắc mặt của Vinh Thành lão tổ khẩn trương, há mồm muốn nhắc nhở cũng đã chậm, chỉ thấy gió cuốn giải tán kia đã hóa thành phong nhận đầy trời, bắn xạ lung tung khắp mọi nơi, bên trong diện tích hơn trăm trượng đã biến thành một mảnh gió lốc đại dương.

Chỉ thấy sắc mặt của tu sĩ trẻ tuổi đó không thay đổi, hai tay giống như xuyên hoa hồ điệp biến đổi vậy, rồi sau đó song chưởng đột nhiên vấy ra một cái, một đạo sóng lớn đột nhiên đấu khí trên mặt biển bên ngoài hoang đảo. Sóng lớn lật cuốn mà lên, tạo thành một đạo thủy tường to lớn trên trời, đem gió lốc đại dương gắt gao chắn trước người, đồng thời cũng bảo vệ những tu sĩ đang cùng ma la đại chiến sau lưng.

Vinh Thành lão tổ âm thầm xấu hổ, ống khóa màu bạc trong tay chấn động cả lên, ngay sau đó xông vào trong ma la đang chém giết cùng mọi người tu sĩ, giảo sát những ma la này đã bắt đầu giải tán.

Theo phong bạo tứ ngược suy yếu, thủy thương giữa không trung lật cuốn mà lên cũng bắt đầu trở về, trên mặt biển khơi dậy sóng lớn cao mấy trượng, ngay sau đó rạo rực đi về phương xa.

Lúc này, mười mấy đầu ma la kia cũng đã bị tiêu diệt hầu như không còn dưới sự gia nhập của Vinh Thành lão tổ, thấy thân hình của tu sĩ trẻ tuổi rơi xuống, Vinh Thành lão tổ vội vàng tiến lên nói:

– Đa tạ đạo hữu xuất thủ cứu giúp, tại hạ Nam Hải Hoa Dật tông Vinh Thành xin có lời chào!

– Hoa Dật tông? Chẳng lẽ là Hoa Dật tông của Nam Hải lấy trận pháp nổi tiếng hay sao? Khó trách đạo hữu không ngờ lại có thể lấy phương thức đơn giản như vậy cũng có thể bày trận pháp tinh diệu như lẽ thế trên hoang đảo này. Tại hạ Bắc Hải Chân Linh phái Lục Thiên Bình, ra mắt đạo hữu!

Tu sĩ trẻ tuổi kia hơi kinh ngạc, ngay sau đó giật mình, đồng thời cũng tự giới thiệu mình với Vinh Thành lão tổ.

Trên mặt của Vinh Thành lão tổ lộ ra một tia sẻ kinh sợ, nói:

– Thì ra là Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, khó trách dễ dàng ép đầu huyết tu la kia tự bạo bạn sinh linh bảo mà chạy như vậy, bội phục bội phục!

Hai người hàn huyên chốc lát, Lục Bình liền nói thẳng:

– Nơi đây không thích hợp ở lâu, nếu là đạo hữu thấy tiện, kính xin đạo hữu cùng bọn ta đồng hành. Nơi đây xem ra khoảng cách Huyễn Linh thành đã không xa, nếu có đạo hữu tương trợ, tin tưởng bọn ta có thể dễ dàng xông phá ma la tiễu trừ để đi tới Huyễn Linh thành hơn.

Vinh Thành lão tổ cũng không ngờ Lục Bình lại có thể trực tiếp như vậy, thấy tất cả hơn hai mươi tu sĩ theo sau lưng hắn đều đem ánh mắt chờ đợi nhìn về phía mình, không khỏi cười khổ một tiếng, đáp:

– Đạo hữu quá khiêm nhường, chút thực lực này của tại hạ, chỉ sợ đến lúc đó kéo đạo hữu lui về phía sau. Nếu là đạo hữu không khách khí, tại hạ nguyện cùng đạo hữu đồng hành!

Lục Bình nhất thời mừng rỡ, vừa đem hai cái bình ngọc giao cho Vinh Thành lão tổ, vừa nói:

– Đây là một ít linh đan tại hạ luyện chế, ta xem thương thế trên người đạo hữu không nhẹ, chân nguyên hao tổn cũng rất nhiều, hành trình sau này chỉ sợ cũng không thuận lợi. Đạo hữu hãy nắm chặt thời gian hồi phục một phen!

Vinh Thành lão tổ lấy cái bình ngọc mở ra ngửi, hai mắt nhất thời sáng lên, khen ngợi nói:

– Ta ngược lại quên rồi, Lục đạo hữu còn là một vị luyện đan tông sư!

Lục Bình cười “ha ha” một tiếng, đáp:

– Có đạo hữu tương trợ, bọn ta chuyến này nắm chắc lớn hơn!

Lục Bình ngoắc tay về phía mặt biển sau lưng, một chiếc cự chu lướt sóng chạy tới, mọi người lên trên cự chu, Vinh Thành lão tổ thấy trong thuyền còn có mấy tu sĩ hôn mê. Hơn nữa lúc nãy tiễu trừ mười mấy đầu ma la đó, Vinh Thành lão tổ cũng đã phát hiện tu vi của những đoán đan tu sĩ theo Lục Bình mà đến cũng kém chứ không đủ, hơn nữa còn là nhân yêu hỗn tạp.

Lục Bình thấy Vinh Thành lão tổ mặt mang vẻ nghi hoặc, vì vậy giải thích:

– Đây là nhân yêu hai tộc tu sĩ tại hạ một đường đi tới thu gom từ đạo phòng tuyến thứ sáu bị tán lạc khắp nơi. Lần này ma la thế tới hung hung, nhân yêu hai tộc không phải là liên thủ đối địch thì không cách nào thoát khỏi khốn cảnh này. Đáng tiếc có không ít tu sĩ cũng đã thân mang thương thế, miễn cưỡng chống đỡ, sau khi được tại hạ tiếp ứng lại kiệt lực hôn mê rồi.

Vinh Thành lão tổ thấy hơn hai mươi tên tu sĩ trên thuyền thì ước chừng một nửa trên người đều mang thương thế nặng nhẹ không đồng nhất, cho dù trong đó còn dư lại một nửa cũng phần lớn sắc mặt tái xanh, hiển nhiên đều là bộ dạng chân nguyên đại hao tổn, làm sao không biết Lục Bình nếu nói thu hẹp ”tiếp ứng” đều là từ ngữ khiêm nhường, những người này sợ rằng đều đo Lục Bình cứu được từ trong tay ma la.

Trên mặt của Vinh Thành lão tổ lộ ra một tia thần sắc kính nể, thở dài nói:

– Đạo hữu nhân tâm cao nghĩa, Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên quả thật danh bất hư truyền!