Chương 1038: Sơ hiện đầu mối

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tuyệt không thể, ngươi đây là đang kêu bản phái đi chịu chết!

Trương Hi Di thấp giọng gầm thét.

– Chịu chết sao? Thương Hải tông người mưu đồ chuyện này chỉ sợ cũng không phải là một ngày hai ngày chứ, ở Bắc Hải tu luyện giới quý phái không ngừng bị Chân Linh phái chèn ép. Hôm nay nguồn gốc linh thạch của quý phái còn dư lại bao nhiêu? Tại hạ bất quá là theo nước đẩy thuyền cho các ngươi một cơ hội mà thôi!

Trong đen nhánh không thấy rõ thần sắc của Trương Hi Di lúc này, nhưng tu sĩ đó cũng có thể nghĩ ra lúc này thần sắc khiếp sợ trên mặt của lão ta hết sức khống chế.

Sau một lúc lâu, trong bóng tối mới lần nữa truyền tới thanh âm hơi mang mệt mỏi của Trương Hi Di, hỏi:

– Các ngươi làm sao biết được? Sao lại cung cấp cơ hội cho chúng ta chứ?

Trong bóng tối truyền tới tiếng cười đắc ý của tu sĩ kia, tuy nhiên hắn lại không để ý đến Trương Hi Di đặt câu hỏi thứ nhất, nói thẳng:

– Người của chúng ta đã phát hiện ma la điều động dị thường, có lẽ bọn nó sẽ buông tha Huyễn Linh thành, nhưng mà sẽ tiến hành thử dò xét tấn công bốn hòn đảo khác, có lẽ khi đó chính là cơ hội của các ngươi!

Trương Hi Di hiển nhiên biết vấn đề thứ nhất sẽ không hỏi ra điều gì, đây cũng chính là chỗ làm Trương Hi Di đảm hàn, nhưng nghe đến ngôn ngữ của thần bí tu sĩ, lão ta còn lộ ra vẻ khiếp sợ, hỏi:

– Bên ngoài đảo ma la tứ ngược, các ngươi lại còn có nguồn gốc tin tức, các ngươi rốt cuộc là ai?

Thần bí tu sĩ tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác Trương Hi Di bị mình đùa bỡn trên cổ tay, cười ”ha ha” nói:

– Cần gì phải hỏi những thứ ngôn ngữ vô dụng đó, thời điểm cơ hội tới thì dựa vào tài trí của các hạ hiển nhiên sẽ nắm bắt được. Có những thứ dư thừa này, các hạ còn không suy tính một chút về Vương Hi Thanh đạo hữu của quý phái, xem ra bây giờ đã vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên rồi, thành tựu pháp tướng trung kỳ tu sĩ rồi đúng không?

Trương Hi Di rất ngạc nhiên, trước hết một mực hết sức thu liễm sát cơ cũng không cách nào khống chế nữa, khí thế bén nhọn hướng người trước mặt giống như núi thét biển gầm bính phát ra vậy. Trận pháp cấm chế bố trí trong mật thất liên tiếp không ngừng dâng lên quang hoa có sắc thái riêng, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản khí tức của Trương Hi Di giận dữ. Tiếng nổ giòn liên tiếp không ngừng từ bốn phía mật thất truyền tới, thời gian không được bao lâu trận pháp cấm chế của mật thất này sẽ phải bị băng hủy dưới khí thế của Trương Hi Di không ngừng tăng vọt.

Thần bí tu sĩ mặc dù chỉ có pháp tướng sơ kỳ tu vi, nhưng dưới khí thế của Trương Hi Di chèn ép vẫn lộ ra phong đạm vẫn khinh:

– Các hạ nếu không phải muốn mật thất này bằng hủy cứ việc xuất thủ với tại hạ. Tuy nhiên chuyện quan trọng trước tại hạ nhắc nhở các hạ, Bạch Tích Thiện cung cấp chuyển sinh bí thuật là cũng không hoàn chỉnh hơn nữa có rất nhiều thiếu sót, nhưng chỗ của tại hạ cũng vừa vặn có một phần bản bổn đầy đủ cặn kẽ nhiều hơn so với bộ bí thuật này. Nếu là không cẩn thận để cho tại hạ làm hư, quý phái nếu là tổn thất một pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng đã đành, nếu là ngay cả hy vọng trong thời gian ngắn có đại tu sĩ đều tan vỡ, quý phái sợ là ngay cả tư cách ở Bắc Hải cùng Chân Linh, Huyền Linh hai phái chân vạc mà đứng cũng không có rồi. Về phần quý phái theo đuổi ước mơ đại môn phái, ha ha, thứ cho tại hạ nói như vậy, đó càng thêm một chuyện nực cười mà thôi!

Khí thế của Trương Hi Di tăng vọt tựu như bị một cái châm nhỏ đâm rách, trong nháy mắt toàn bộ sát cơ trong mật thất tan thành mây khói. Trong hai mắt của lão ta vẫn lóe ra kinh sợ, lại giống như trong một trận đánh cuộc bị người khám phá lá bài tẩy, nhưng cũng không có dũng khí cùng người trước mắt cò kè bớt một thêm hai.

Lục Bình trong tửu tử mắt thấy pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đó từ trong tiểu hạng chậm rãi ra, sau khi cùng tu sĩ trong quán trà khẽ gật đầu ra hiệu, hai người một trước một sau theo đường phố đi về phía đông của Huyễn Linh thành.

Lục Bình trầm ngâm chốc lát, cũng đứng dậy đem một viên dung huyết kỳ đan dược ném tới trên bàn rượu, trừ tửu tử treo cách xa sau lưng của hai người.

Trong mật thất, sắc mặt của Trương Hi Di trong bóng tối không cách nào thấy rõ, chính vào lúc này, chỉ nghe một thanh âm “ba” vang lên. Một đạo ánh sáng lóe lên trong mật thất, trong nháy mắt chiếu sáng Truyền tống trận dưới người Trương Hi Di. Đồng thời sắc mặt của lão ta ấm tình bất định chợt lóe rồi biến mất trong ánh sáng, ngay sau đó toàn bộ mật thất liền hoàn toàn lọt vào trong yên tĩnh.

Lục Bình theo hai người phía trước một đường đi tới Huyễn Linh thành động. Người đi trên đường ít dần, đồng thời đường tắt mà hai người đi cũng càng lúc càng vắng vẻ, bốn phía cũng càng lúc càng yên tĩnh không tiếng động.

Lục Bình thần sắc biến ảo, đột nhiên biến mất thân hình, rồi sau đó lặng lẽ lẻn đi về phía chỗ của hắn. Chỉ chốc lát sau, hai đạo không gian môn hộ vô thanh vô tức xuất hiện ở địa phương Lục Bình đứng yên lúc trước. Hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ từ trong môn hộ cất bước đi ra, thần niệm lan tràn khắp bốn phía trùng điệp, ngay sau đó trên mặt của hai người đều lộ ra thần sắc hồ nghi.

– Không có gì sao?

– Xem ra là hai người kia đa nghi, hay hoặc giả là đem người thuận đường trở thành người theo đuổi!

– Đi thôi, người nếu đã đến đông đủ, xem ra chỉ chốc lát sau sẽ phải phát động, cho dù là có người ở một bên dòm ngó thì làm sao? Chẳng lẽ bây giờ còn có người dám mạo phạm thiên hạ to lớn này mà cứu giúp hắn sao?

– Cũng phải, chuyện này chỉ cần làm, người khác sớm muộn cũng hoài nghi đến trên người chúng ta, chừng bất quá chính là bịt tai trộm chuông mà thôi!

Dư âm lượn lờ, hai người đã sớm thi triển không gian thần thông mỗi người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, hai đạo cái bóng đột nhiên đến từ trên hai bên tường tróc cách ra, đối mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó bạo tán trở thành một phiến linh khí nồng đặc tiêu tán giữa không trung. Sự luân khuếch kia nhìn qua hiển nhiên chính là thân hình của hai vị pháp tướng tu sĩ lúc trước.

Nhưng lúc này Lục Bình vẫn không xuất hiện, mà là yên tĩnh ẩn thân trong lòng đường của một chỗ phòng ốc, tựa hồ đang đợi điều gì.

Huyễn Linh ngũ đảo bị vây hơn hai tháng, mặc dù Lục Bình không đặc biệt bái phỏng qua các đại môn phái pháp tướng tu sĩ, nhưng điều này cũng không làm trở ngại hắn không cách nào nhận ra thân phận của những tu sĩ này.

Hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ mới vừa đó rất hiển nhiên chính là nhân vật trong cửu đại môn phái. Một người trong đó xem ra là Tử Phù các tu sĩ, một người khác còn lại là Nam Hải một nhà đại hình môn phái lão tổ. Mà lúc trước hai người đó sau khi rời đi thi triển thủ đoạn chính là Tử Phù các Như Ảnh Tùy Hình phù!

Trong cảm giác thần niệm của Lục Bình, sau khi hai đạo cái bóng đá tiêu tán, ngoài mười mấy trượng phía trước, một đạo bình chướng vô hình bắt đầu tạo thành. Kiến trúc phòng ốc bị bình chướng bao phủ lại giống như bị đảo ánh hiện ra trên bình chướng vậy, xa xa nhìn qua tựa hồ không có gì phát sinh cả.

Nếu không phải Lục Bình thần niệm một mực chú ý cái hướng kia, hơn nữa thực hiện đã có phát hiện, sợ rằng khi gặp phải huyền trận cao minh như thế cũng phải bị lạc trong đó.

Lục Bình ở chỗ này lẳng lặng qua thời gian một chun trà, lúc này mới đem thần niệm thận trọng tìm kiếm đạo bình chướng vô hình đó. Đồng thời thanh quang trong hai mắt lóe lên, cố gắng có thể xuyên thấu qua đạo bình chướng vô hình thấy chút gì.

Chính vào lúc này, thần sắc của Lục Bình biến đổi, thân thể thoáng một cái liền rút đi ra bên ngoài, mà nơi xa bình chướng vô hình đó đột nhiên đung đưa, liên đới chiếu vào vô số kiến trúc phía trên bình chướng cũng hoảng động theo. Một tiếng vang thật lớn đột nhiên nổ tung, một cỗ năng lượng hoành đại đột nhiên phún bạc ra trên bình chướng vô hình đó. Bình chướng vô hình phảng phất một tờ giấy bị chọc rách, lộ ra bên trong đã sớm hóa thành một mảnh kiến trúc phế tích. Ngay sau đó bình chướng cấp tốc co rúc lại tu bổ, chỉ chốc lát sau hoàn hảo không tôn hao gì, từ xa nhìn lại, kiến trúc nơi đó không phát sinh biến hóa chút nào, mà toàn bộ Huyền Linh thành chỉ có một tiếng nổ vang đột ngột kia mà thôi.

Mặc dù như thế, một tiếng nổ vang rung động khắp thành vẫn kinh động không ít người, thậm chí tiếng vang bày xa xa truyền đến trên mặt của bốn đảo khác, không ít môn phái cùng với nhân yêu hai tộc tu sĩ đua nhau rốt cuộc tìm tới Huyễn Linh thành.

Một đóa mây đen sương mù bắn nhanh ra từ trong lỗ bình chướng vô hình mới vừa hư hại, lập tức liền không thấy bóng dáng. Mấy vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ ngay sau đó xuất hiện ngoài huyễn trận bao phủ, ngăn trở lại đông đảo tu sĩ ở ngoài huyễn trận đang đến nơi này. Hơn nữa thanh xưng có người cố gắng ám sát Sơ Diệp lão tổ. Sơ Diệp lão tổ hiện nay trong thương sắp chết, nhưng thích khách cũng bị đánh nát thân thể. Mà pháp tướng của thích khách kia cũng đào thoát đi, hy vọng Huyễn Linh thành tất cả tu sĩ có thể tự phát tổ chức, tiến hành toàn trình lùng bắt, tìm ra hung thủ.

Tin tức này nhất thời khiến cho toàn bộ Huyễn Linh thành một trận xôn xao!

Sơ Diệp lão tổ kia là người phương nào?

Đó là một trong Bắc Minh tam đại pháp tướng đại tu sĩ, một thân kịch độc thần thông danh chấn Đông Hải. Các loại thủ đoạn độc thuật quỷ dị xuất ra không ngớt, làm người ta khó lòng phòng bị, bình thân càng thêm lấy việc nuốt hút các loại vật chất kịch độc để tăng trưởng tu vi, ở Đông Hải được xưng ”ân quân tử”, lại được gọi là sự tồn tại khó đối phó nhất trong pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ. Cho dù là trước đó ông ta ngộ nhập vào bẫy rập của bầy ma la trong ma la đại chiến, bị một con A Tu La tự tay đánh cho bị thương, nhưng ông ta vẫn có thể trốn thoát từ trong hai đầu Ngọc Tu La cùng với một con A Tu La vây công, có thể thấy một thân thần thông bản lãnh kinh thiên động địa bực nào.

Người như vậy cho dù là bị trọng thương cũng không dám có người khinh nhục. Người nào lại có can đảm dám đến hành thích một vị đại năng như vậy, hơn nữa nhìn tình huống tựa hồ còn hành thích thành công rồi?

Huống chi lúc này Huyễn Linh thành bị ma la đại quân vây khốn, ngay cả nhân yêu hai tộc cũng bắt đầu liên thủ đổi địch, hạng người gì có thể không hiểu đại thể như thế? Ở mấu chốt quan trọng này gây ra chuyện làm kẻ địch khoái người thân đau như vậy hay sao?

Trong lúc nhất thời toàn bộ Huyễn Linh thành quân tình kích phấn, cơ hồ các đệ tử của đại môn phái cũng bắt đầu hành động, ở khắp thành trên dưới điều tra kỹ gian tế. Mà Bắc Minh tu sĩ là lộ vẻ lòng người bàng hoàng, thậm chí có người tựa hồ cảm giác được cái gì, hơn nữa vội vã đi tìm Bắc Minh những pháp tướng tu sĩ khác. Bắc Minh tu sĩ tham dự đến trong lùng bắt cũng cực ít.

Mà lúc này sau bình chướng vô hình đó, trong phế tích đầy đất tràn ngập một tầng sương mù không thấy rõ màu sắc. Sương mù này nhìn xa xa làm người ta có một loại cảm giác nôn mửa.

Mấy vị tu sĩ không thấy rõ diện mục lơ lửng trên sương mù này, chẳng qua là nhìn trên bề ngoài của mấy người tựa hồ dung mạo cũng đã lộ ra già nua. Chính là duyên cớ bởi vì mấy vị tu sĩ này, trong phế tích dưới chân tràn ngập sương mù thủy chung đều không có chút xíu tản ra ngoài nào.

Chính vào lúc này, một tiếng thở dài từ trên người của một vị trong đó truyền tới, nói:

– Khinh thường rồi, thật không nghĩ Sơ Diệp trọng thương còn có thực lực như thế này!

– Sợ rằng Sơ Diệp sớm đã phát hiện không ổn, nếu không hắn cũng không tự bạo hết thần thông chủng tử của bản mệnh vô thượng thần thông trước, bỏ thân thể chạy đi ra ngoài!

– Như vậy thì sao chứ? Pháp tướng của hắn trước đã sớm bị A Tu La đả thương bản nguyên, nếu không có thể trong một nén nhang tìm được người thích hợp đoạt xá, sớm muộn gì cũng chết!

– Sơ Diệp một thân độc công, muốn đoạt xá cũng không phải dễ dàng. Thân thể của đoán đan tu sĩ tầm thường bị độc công của lão ta dính vào đều có kết quả là cả người hóa thành mủ. Cho dù là pháp tướng tu sĩ cũng phải có thân thể cực kỳ mạnh mẽ mới có thể chịu đựng lão ta đoạt xá, huống chi pháp tướng tu sĩ làm gì dễ dàng có thể bị đoạt xá như vậy!

– Vậy cũng không nhất định, Sơ Diệp này một thân độc công quỷ dị khó lường, nếu thật đúng là lão ta đụng phải pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, đúng thật là có thể cũng không nhất định được như ý!

– Thời điểm bày Thiên huyền trận không phải là đã thanh tràng hết sao? Pháp tướng tu sĩ từ đầu tới phụ cận như vậy?

Mấy vị lão tổ một trận trầm mặc, lúc này một vị lão giả trong đó mới nói:

– Mời Hỏa Loan nhất tộc Diễm Trùng Thiên đạo hữu đến đây đi, độc vụ trong phế tích này chỉ có Diễm đạo hữu bản mệnh thần thông có thể khắc chế hơn nữa dọn dẹp cực nhanh, nếu không để lại chỗ này cuối cùng là một tai họa ngầm!

– Không sợ hắn nhìn ra điều gì, hãy để cho Vũ Văn gia đến ở đây đi!

– Đây có gì là bí mật, hắn không đến lại không rõ lắm sao? Về phần tên Vũ Văn gia đó, thực lực mặc dù không tệ, nhưng còn kém chút!

Mấy vị lão già nhất nhất biến mất, chỉ để lại một tiếng thở dài nhàn nhạt:

– Bắc Minh, phải giải tán rồi…

Cái gì gọi là vô vọng tai ương?

Xem một chút sắc mặt của Lục Bình bây giờ xanh mét thì sẽ biết!

Trong lúc Lục Bình phát hiện bên trong huyền trận bình chướng không ổn, lúc chạy trốn ra phía ngoài, một đóa hắc vụ độc vân đã bắn tới. Một đạo thần niệm mạnh mẽ đến mấy điểm giống như một cái cự chùy, đập mạnh trên thần niệm của Lục Bình.

Lục Bình liền cảm thấy trong đầu một thanh âm ”ông” vang lên, đầu lâu chợt ngửa về phía sau, lập tức tựa vào trên mặt tường, giữa mơ hồ chỉ cảm thấy tiếng vang ”di”.

Chỉ chẳng qua là giữa thời gian bắn ra, Lục Bình cũng đã thanh tỉnh lại, thần niệm nhanh chóng ngưng tụ, đem một tia cảm giác hôn mê đó hoàn toàn đẩy ra trong đầu óc.

– Không xong!

Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên từ trong đầu óc của Lục Bình vang lên.

– Người nào?