Chương 1366: Thuần Dương một kích (Tục)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Linh bảo Mộc Đầu trong tay Khương Thiên Lâm đột nhiên tăng vọt. Một cây đại thụ càng lớn càng cao, càng lớn càng sum xuê, hóa thành một cây thông thiên cự mộc, chạm vào nhau với vân thủ cực lớn đang gào thét xuống.

Lao xao xào xạc!

Đại thụ chấn động mạnh, vô số cành lá từ trên cự mộc tuôn rơi. Khương Thiên Lâm như gặp phải đòn nghiêm trọng, cả người liên tiếp lui xa về phía sau mấy trượng. Linh bảo biến thành cự mộc trong tiếng vang két két ồn ào từ từ trở nên uốn léo, rồi sau đó bị bẻ gãy ầm ầm trong tầm mắt hơi mang kinh hãi của Khương Thiên Lâm. Khương Thiên Lâm chỉ cảm thấy giữa bụng một trận huyết khi lăn lộn, một hớp nghịch huyết chậm rãi tràn ra từ khóe miệng.

Khương Thiên Lâm Nhất kiếp linh bảo một kích gãy tức thì, nhưng đã để thời gian cho Lục Bình tranh thủ đến. Lục Bình Chân Linh Chi Kiếm hóa thành ba con giao long phóng lên cao, rồi sau đó hợp hai làm một. Một con đụng vào trong lòng bàn tay khổng lồ, nhất cử đâm tới lòng bàn tay khổng lồ. Một lỗ thủng to lớn xuất hiện trong lòng bàn tay. Một luồng ánh nắng xuyên thấu qua lỗ thủng to lớn bắn về phía mặt đất, tuyển nhiễm ra sắc thái quang quái lục ly.

– Lớn mật!

Mộc Linh Tử rống to một tiếng kinh sợ chất thêm. Bàn tay khổng lồ bị đụng thông vận khí sôi trào bốn phía, bắt đầu cố gắng dị hợp lỗ thủng to lớn trong lòng bàn tay.

Nhưng Lục Bình làm sao có thể để cho Khương Thiên Lâm lấy hy sinh một món linh bảo làm giá cao đổi được thời cơ cho mình liền dễ dàng lãng phí hết như vậy!

Vào khoảnh khắc Chân Linh Chi Kiếm thi triển khai Thiên Kiếm Thuật nhất cử xuyên thủng hết lòng bàn tay khổng lồ, hai tay của Lục Bình đỡ hờ. Một giọt nước lóe ra quang hoa màu lam, xanh, vàng xuất hiện trước ngực, rồi sau đó hơi nước bốn phía bắt đầu hội tụ trong một giọt thủy châu ba màu. Thủy châu ba màu bắt đầu trống rỗng phồng lớn.

Lục Bình song chưởng đầy nhẹ, giọt nước ba màu bay đi tới trong vân thủ chưởng tâm bị Lục Bình xuyên thủng. Không đợi vân khí bốn phía dị hợp lỗ thủng của lòng bàn tay, một giọt thủy chầu ba màu đã xông vào trong đó.

Vân khí bốn phía bắt đầu hội tụ về phía một giọt thủy châu, vốn là vân khí ngưng tụ thành bàn tay tựa hồ trong phút chốc thoát khỏi Mộc Linh Tử nắm trong tay, bàn tay khổng lồ trở nên càng lúc càng nhạt dần. Còn thủy châu ba màu thậm chí bắt đầu ngưng tụ thành một nước xoáy to lớn giữa không trung. Không chỉ là vân thủ thủ chưởng ngưng tụ thành bị tan rã, chính là vân khí giữa bầu trời trong phạm vi phương viên mấy dặm cũng bị nước xoáy do một giọt thủy châu này hình thành dẫn động, tạo thành thiên tượng kỳ quan to lớn.

Thuần Dương tu sĩ một kích không ngờ bị Lục Bình lấy một giọt thủy châu biến thành hóa giải, thậm chí một giọt thủy châu hình thành thiên tượng cực lớn hiển nhiên còn ẩn chứa hậu thủ phản kích.

Một chút quang hoa phảng phất từ chỗ cực xa bị thắp sáng, nhưng khi nó càng lúc càng lập lòe chói mắt, lại bất tri bất giác đã xuất hiện ở chỗ khoảng cách đám người Lục Bình không muốn.

Một bước bước ra, quang hoa chói mắt quang thải phảng phất trong nháy mắt trở thành bối cảnh lộ ra Thuần Dương lão tổ xuất hiện. Mộc Linh Tử tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn đối với Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm liên thủ không ngờ lại có thể tiếp được một kích toàn lực này của mình, ánh mắt liên tục đảo trên người của hai người, lạnh giọng nói:

– Khó trách có thể đánh bại Hành Thổ nhất mạch Thuần Dương hậu tuyển của bản phái, quả thật có chút bản lãnh!

– Ha ha, chuyện gì làm Mộc huynh tức giận như vậy, có thể nói cùng lão phu nghe một chút hay không?

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ sau hai người Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm, làm hai người sắc mặt vui mừng. Còn Mộc Linh Tử lại sắc mặt trầm xuống, hỏi:

– Lâm Vũ thất phu, ngươi chẳng lẽ muốn nhúng tay chuyện của Ngũ Hành tông ta sao?

Lâm Vũ lão tổ ưu tại du tại lập lòe từ sau hai người Lục Bình, cùng hai người đứng chung một chỗ, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt, đáp:

– Nhúng tay sao? Nếu tại hạ không nhớ lầm, giữa ta và ngươi phải có cừu oán mới đúng. Tại hạ nhúng tay chẳng phải là thiên kinh địa nghĩa sao?

Chân trời lại là hai đạo quang hoa thoáng qua, cũng là Ngũ Hành tông hai vị đại tu sĩ chạy tới. Một người trong đó chính là Thủ Hành lão tổ mà Lục Bình đã gặp qua bên trong đạo đàn thế giới.

Lâm Vũ lão tổ nhìn nhìn hai vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ chạy tới, lại cười nói:

– Mộc đạo hữu, thực lực của quý tông hôm nay sợ là không ngăn được bọn ta, như vậy chúng ta xin cáo từ!

Mộc Linh Tử không nói một lời. Lâm Vũ nháy mắt một cái về phía Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm. Hai người theo Lâm Vũ lão tổ bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi biến mất thân hình trong mây mù.

– Sư thúc, vì sao không đuổi giết bọn họ, Chân Linh phái Lục Thiên Bình trực tiếp để cho Cốc sư huynh mất đi hy vọng lên cấp Thuần Dương. Bản phái lần này trong đạo đàn thế giới có được Hán Bạch Ngọc bồ đoàn cũng có bốn cái trên người của Cốc sư huynh, sau đó bị Chân Linh phái đoạt đi trữ vật pháp khí.

Một người Ngũ Hành tông đại tu sĩ khác tới cùng Thủ Hành lão tổ đối với Mộc Linh Tử để cho mọi người Chân Linh phái chạy thoát rất không hiểu, nhưng Thủ Hành lão tổ ở một bên lại trầm mặc không nói. Lấy lực lượng của Ngũ Hành tông lúc này, coi như toàn lực xuất thủ cũng không bắt được Chân Linh phái có Thuần Dương tu sĩ làm chỗ dựa. Nghĩ đến Lục Thiên Bình đó có thực lực nghịch thiên, nếu Mộc Linh Tử bị Lâm Vũ lão tổ quấn lấy, Chân Linh phái phản qua một kích cũng dễ dàng.

– Câm miệng!

Mộc Linh Tử cực kỳ tức giận trợn mắt nhìn vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ đó một cái, rồi sau đó nhìn Thủ Hành lão tổ một chút, hỏi:

– Thủ Hành, Hán Bạch Ngọc bồ đoàn trên người người còn mấy cái?

Thủ Hành lão tổ trong đầu thoáng qua một đạo lửa nóng, nhưng trên mặt không hiển lộ chút nào trầm giọng đáp:

– Trên người đệ tử còn được hai cái Hán Bạch Ngọc bộ đoàn. Tuy nhiên Thủy sư điệt bên trong đạo đàn thế giới cũng được một cái bồ đoàn.

Mộc Linh Tử gật đầu một cái, nói:

– Sau khi trở về ngươi làm nhiều một ít chuẩn bị đi, nói không chừng lần này phải để cho bảo định tiêu hao lớn một chút rồi!

Ba người Lục Bình rất nhanh sau đó đuổi kịp đám người Lưu Thiên Viễn rời đi trước đó. Huynh đệ Tần Vũ, Tần Cương đã đi trước chạy tới hội hợp cùng đám người Lưu Thiên Viễn. Khương Thiên Lâm hướng Lâm Vũ chắp tay xá dài, nói:

– Lần này phải đa tạ tiền bối trượng nghĩa tương trợ!

Lâm Vũ lão tổ cười nói:

– Chẳng qua một cái nhấc tay thôi, chỉ là lão phu vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới hai vị liên thủ không ngờ lại có thể chống được một kích của Mộc Linh Tử. Mộc Linh Tử tuy rằng sử dụng không gian thần thông, chân thân cũng không tới đó, thế nhưng lần đó xuất thủ cũng toàn lực thi triển, dễ sợ a!

Lục Bình không muốn nói nhiều về chuyện này, mà là hỏi:

– Tiền bối lần này không phải là đi hải ngoại tu luyện giới du ngoạn sao?

Lâm Vũ lão tổ nhìn Lục Bình một chút, cười đáp:

– Lão phu tán tu một người, không có chỗ ở cố định, đi hải ngoại tu luyện giới du ngoạn một chuyến cũng tốt. Tần gia huynh đệ ý đồ ở hải ngoại thành lập căn cơ, trọng chinh Lạc Tâm phái nhất mạch truyền thừa. Lão phu cũng cố ý đem truyền thừa tự thân giao do bọn họ. Đến lúc đó nói không chừng còn phải mời Chân Linh phái chư vị giúp đỡ một hai chuyện quan trọng!

Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm hai người nhìn nhau một cái. Khương Thiên Lâm cười nói:

– Đây là chuyện đương nhiên. Tần gia huynh đệ nếu có gì khó xử chỉ cần mở miệng, toàn thể Chân Linh phái tất làm hết khả năng!

Trầm ngâm một chút, Khương Thiên Lâm lúc này mới hỏi:

– Chẳng qua là không biết trong lòng Tần gia huynh đệ đã có thiết tưởng bước đầu, căn cơ của tông môn muốn thành lập nơi nào hay không?

Lâm Vũ lão tổ nhìn hai người Tần Vũ, Tần Cương mặt lộ vẻ vui mừng một chút trong lòng khe khẽ thở dài, trên mặt lại cười nói:

– Đối với hải ngoại tu luyện giới, bọn ta dĩ nhiên không quen thuộc bằng quý phái, không biết chư vị có đề nghị gì tốt không?

Khương Thiên Lâm nhìn Lục Bình một chút, đáp:

– Những thứ này vốn là tiền bối cùng Tần gia huynh đệ tự mình đi hải ngoại nhìn một chút cho thỏa đáng. Tuy nhiên vãn bối xem ra, hôm nay Vẫn Lạc bí cảnh cùng với Đông Hải tu luyện giới bắc phương hải vực ngược lại là chỗ không tệ.

Khương Thiên Lâm dừng một chút, thấy được Lâm Vũ lão tổ vẫn như cũ mỉm cười đang nghe, liền nói tiếp:

– Hải ngoại các phái trong Vân Lạc bí cảnh khắc có cứ điểm. Nhưng Vẫn Lạc bí cảnh từ trước đến giờ hỗn loạn, hơn nữa nhân yêu hai tộc hỗn tạp, nếu là ở bên trong tìm một nơi lập được căn cơ, vả lại có tiền bối chiếu ứng, Lạc Tâm phái truyền thừa hiển nhiên sẽ không đoạn tuyệt. Hơn nữa thế lực trong Vẫn Lạc bí cảnh lập ra đông đúc, Tần gia huynh đệ cũng sẽ không quá mức làm người khác chú ý, mượn cơ hội nghỉ ngơi lấy sức. Ngoài ra bản phải có chút kinh doanh trong Vẫn Lạc bí cảnh, đến lúc đó cũng có thể chiếu ứng một hai lẫn nhau.

Lâm Vũ lão tổ gật đầu nói:

– Vẫn Lạc bí cảnh lão phu cũng đã nghe nói qua, nơi đó tình thế hỗn loạn, nhưng là một chỗ tốt để ẩn núp. Chẳng qua Lạc Tâm phái ngày sau muốn phát triển lớn mạnh, nơi đó lại có vẻ phong bế một ít.

Tần gia huynh đệ vốn không nguyện ý lớn đối với lập phái trong Vẫn Lạc bí cảnh, lúc này nghe được Lâm Vũ lão tổ cũng là ý không khỏi vui mừng, nhưng ngay sau đó nghe đến Khương Thiên Lâm nói:

– Nếu như vậy, Đông Hải tu luyện giới bắc bộ hải vực cũng là một chỗ tốt.

– Đông Hải tu luyện giới từ sau khi Bắc Minh tan rã, bắc bộ hải vực lọt vào thời kỳ thế lực trống không. Tuy có Tiêu Dao phái, Liệt Thiên Kiếm phái cùng với Thủy Tinh cung đang cực lực cướp đoạt, nhưng ba phái kiềm chế lẫn nhau ngược lại đều có điều cố kỵ. Tần gia huynh đệ rất có khả năng nhân cơ hội ở Đông Hải lập được căn cơ, ngày sau lại phát triển.

Lâm Vũ lão tổ nghiêm túc nghe Khương Thiên Lâm giới thiệu không thôi gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn nói:

– Trước tiên đi hải ngoại một chuyến, xem coi rốt cuộc nơi nào thích hợp thì còn phải tận mắt chứng kiến một chút mới được.

Mọi người một đường đi về phía đông, mượn siêu viễn cự ly Truyền tống trận của Thiên Nguyệt tông trở về Đông Hải.

Sau khi từ biệt Tiêu Dao phái, Chân Linh phái lại theo đám người Lâm Vũ lão tổ ở bắc bộ hải vực du ngoạn ngắm cảnh một phen, sau đó tiến vào Vẫn Lạc bí cảnh, thông qua Kinh Chập đảo trở về Bắc Hải.

Hôm nay, Chân Linh phái ở khí tượng của Bắc Hải lại bất đồng. Sau khi Khương Thiên Lâm tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, Lục Bình xông xuống danh tiếng lớn như thế, Chân Linh phái hiện giờ nghiễm nhiên đã là Bắc Hải danh phù kỳ thực đại môn phái thứ nhất, chân chính bá chủ Bắc Hải. Chẳng qua còn kém là một chiếc bảo thuyền, một tòa siêu viễn cự ly Truyền tống trận cầu thông Trung Thổ đại hình tông môn, còn có chính là sự thừa nhận của Trung Thổ các đại thánh địa.

Đoàn người Lâm Vũ lão tổ đến hiển nhiên lấy được sự nhiệt tình tiếp đãi của toàn thể Chân Linh phái, vậy mà từ bên trong Tần gia huynh đệ cũng rất nhiều oán trách.

– Tiền bối, bọn ta vì sao không ở Bắc Hải tu luyện giới lập được căn cơ, truyền thừa môn phái?

– Đúng vậy, Bắc Hải tu luyện giới các phái thế lực yếu nhất. Bọn ta lại giao hảo cùng Chân Linh phái có thực lực mạnh nhất. Có bọn họ chiếu ứng, cử chỉ phục phái của chúng ta chẳng phải là chuyện nửa công bội sao?

Lâm Vũ lão tổ thở dài một cái, đáp:

– Nằm bên cạnh tháp lẽ nào để người khác ngủ khò! Chân Linh phái hiện giờ ở Bắc Hải tu luyện giới đại thế đã thành, bọn họ sẽ nguyện ý để các ngươi ở chỗ này lập một phái nữa sao? Huống chi còn có một vị Thuần Dương tu sĩ đứng sau lưng các ngươi!

Nhìn thần sắc khó có thể tin của hai người, Lâm Vũ lão tổ nói tiếp:

– Lạc Tâm phái truyền thừa nếu muốn không đoạn tuyệt, cuối cùng phải dựa vào sự cố gắng của tự nhà các ngươi. Tu luyện giới không có một nhà tông môn nào dựa vào sự trợ giúp của người khác có thể truyền thừa không dứt. Các ngươi nếu cảm thấy phục phái cực kỳ khó khăn, lúc này buông tay vẫn chưa muộn. Có lão phu bảo hộ, lấy tu vị để uẩn của hai người, ngày sau lên cấp pháp tướng trung kỳ không nói ở đây, coi như là vượt qua hai lần lôi kiếp thành tựu pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ cũng không phải là không thể được.