Chương 668: Thuần dương chi hồn

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đang lúc này, Thất Bảo Lôi Hồ một mực trôi lơ lửng ở đỉnh đầu Lục Bình lúc này cũng cấp tốc xoay tròn, miệng hồ lô không biết lúc nào đã khai mở ra, phát ra tiếng vang “ô ô”.

Lục Bình nhìn một chút Thất Bảo Lôi Hồ trên đỉnh đầu, lại nhìn một chút Lôi Kiếp chi thủy bị bản mệnh nguyên thân đại trận trấn áp nhưng vẫn như cũ chậm rãi bốn phía lưu động, ý đồ phá vòng vây mà ra. Lục Bình đưa tay đem Thất Bảo Lôi Hồ chiếu đến trong tay, miệng hồ lô hút một đoàn Lôi Kiếp chi thủy này một cái. Thủy cầu đột nhiên rung lên, rồi sau đó từ trong thủy cầu nổ bắn ra điện quang rậm rạp chằng chịt, tựa hồ kháng cự Thất Bảo Lôi Hồ hấp thu đối với Lôi Kiếp chi thủy vậy.

Lúc này Lục Bình cũng không kịp nhớ Lôi Kiếp chi thủy sau khi bị Thất Bảo Lôi Hồ nuốt vào, còn có thể hoàn chỉnh phun ra hay không, hắn trong quá trình tìm kiếm cùng với thu phục Lôi Kiếp chi thủy đã hao tốn quá nhiều thời gian, trong khoảng thời gian này, trong không gian do trung ương cung điện hình thành này, đã có không biết bao nhiêu bảo vật đã bị người khác tìm được rồi.

Lục Bình lần nữa đem chân nguyên rót vào trong lôi hồ, hấp lực của Thất Bảo Lôi Hồ tăng nhiều, Lôi Kiếp chi thủy cũng không cách nào kháng cự Thất Bảo Lôi Hồ hấp thu nữa, cuối cùng nhè nhẹ từng dòng từng lũ tinh hoa do lôi điện ngưng tụ mà thành bị Thất Bảo Lôi Hồ chậm rãi hấp thu, cuối cùng trong lôi hồ lần nữa ngưng tụ thành trạng thái giọt nước.

Lục Bình lắc lắc lôi hồ trong tay, bên trong truyền ra tiếng nước chảy hoảng đãng. Lục Bình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lôi Kiếp chi thủy cũng không giống như những thiên địa kỳ vật khác vậy, sau khi lại bị lôi hồ nuốt vào liền bị phân giải tiêu hao dùng để tăng cường uy lực của lôi hồ.

Thiên cấp thượng phẩm tuyệt thế linh vật, hơn nữa còn là Thủy chúc tính! Trong lòng của Lục Bình dĩ nhiên là có ý tưởng cực lớn đối với nó. Nếu như nó lại bị lôi hồ giống cùng những kỳ vật khác dung luyện để tăng cường uy lực của bản thân, Lục Bình ắt là chết vì hối tiếc mất!

Lúc này lôi hồ cùng Lôi Kiếp chi thủy tựa hồ tạo thành một loại cộng sanh rất ăn ý. Lôi hồ dưới Lôi Kiếp chi thủy hiệp trợ, uy lực không thể nghi ngờ sẽ gì tăng nhiều, mà Lôi Kiếp chi thủy cũng có thể thông qua lôi điện lực ra đời trong lôi hồ để bổ sung tự thân tiêu hao.

Thu phục Lôi Kiếp chị thủy hao phí quá nhiều chân nguyên cùng tinh lực của Lục Bình. Bởi vì không ngờ đối với Lôi Kiếp chi thủy tạo thành tổn thương, Lục Bình không thể không chọn lựa biện pháp ngu nhất, đó là thi triển “Khống Thủy quyết” đem cả tòa hồ nước làm cạn sạch, rồi tế lên bản mệnh pháp bảo của mình để cùng mặt ngoài của Lôi Kiếp chi thủy tiếp xúc, chịu lôi quang điện mang phóng ra thời gian dài so đấu sự tiêu hao, sau đó mới đem uy lực của Lôi Kiếp chi thủy tiêu hao hết bảy tám phần, cuối cùng thu được một phần Lôi Kiếp chi thủy hoàn chỉnh.

“Khống Thủy quyết” mất đi sự chưởng khống của Lục Bình, nước hồ cuốn lên liền buông xuống đập mạnh vào trong hồ lần nữa, văng lên một trận nước vẩn đục. Từng cổ một hơi nước lan tràn đi bốn phương tám hướng, khiến cho trong một mảnh sa mạc này sinh ra một tia sinh cơ kỳ lạ.

Lục Bình không dừng lại nữa, bước nhanh rời đi ra bên ngoài sa mạc. Phiến động thiên này chính là không gian truyền thừa trọng yếu nhất của Doanh Thiên phái, bên trong không biết tích chứa bao nhiêu bí mật, mà Lục Bình vì thiên cấp thượng phẩm tuyệt thế linh vật này, hiển nhiên đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Ở một chỗ không biết tên khác của phương động thiên này, Khương Thiên Lâm lão tổ không biết dùng phương pháp gì, không ngờ lại cùng Huyền Thần chân nhân hội hợp cùng một chỗ.

Trong lúc Lục Bình thu phục Lôi Kiếp chi thủy, Huyền Thần chân nhân đang cầm trận bàn trong tay tính toán cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

– Khương sư huynh, lại có một chỗ bảo vật làm trấn cung chi linh đã bị rút trừ rồi.

Trong tay Khương Thiên Lâm lão tổ lúc này cũng cầm một cây cây trúc màu tím, mặt ngoài cây trúc thỉnh thoảng lóe ra từng đạo lôi mang màu tím, nghe vậy nói:

– Thế nào, vẫn không thể phát hiện ra tung tích của vật kia sao?

Huyền Thần chân nhân lắc đầu một cái, nói:

– Trấn cung chi linh tổng cộng có bốn tòa, một chủ ba phó. Cây tử lôi trúc này đã bị sư huynh lấy được, một chỗ phó linh khác cũng đã bị rút ra, như vậy còn dư lại một món phó linh cuối cùng, chỉ sau khi món bảo vật này cũng bị người rút ra, hành tung của chủ linh mới có thể hiển lộ.

Khương Thiên Lâm lão tổ thu lại tử lôi trúc cầm trong tay, nói:

– Thiên cấp thượng phẩm linh vật trong chỗ động thiên này đều chỉ có thể làm phó linh, thật không biết chủ kia linh sẽ là vật gì? Chẳng lẽ thật đúng là sẽ là thuần dương chi hồn lấy được trong truyền thuyết hay sao?

Đang lúc này, Khương Thiên Lâm lão tổ phảng phất đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:

– Nếu sư muội có thể thấy trấn cung chi linh trong động thiên này không phải là vật tầm thường, như vậy hai vị khác cũng có thể phát hiện điều không ổn này hay không?

– Trước đây thì không, nhưng bây giờ hai người kia thành danh đều trước ta, kiến thức nhãn quan đều không dưới ta, cho nên lúc sư huynh rút trừ cây tử lôi trúc này, lấy được món trấn cung chi linh thứ nhất, thì hai người khác tất nhiên cũng đã cảm giác được trong động thiên có điều không ổn, bắt đầu tính toán phương vị của trận cung chi linh.

Huyền Thần chân nhân suy nghĩ một chút, có chút không quá khẳng định nói.

Khương Thiên Lâm lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Có lẽ mới vừa rồi món trấn cung chi linh thứ hai kia chính là do một trong hai vị kia lấy cũng không chừng! Nói như thế còn có chỗ trấn cung chi linh thứ ba chưa bị rút trừ. Sự muội có thể xác định vị trí của nó không?

Huyền Thần chân nhận lại tính toán ở trên trận bàn trong tay cả nửa ngày, lúc này mới nói:

– Vị trí ước chừng ở đông nam, chẳng qua là khoảng cách bây giờ quá xa, sợ rằng không đợi bọn ta chạy tới, những môn phái tu sĩ khác cũng đã đi trước phát giác trấn cung chi linh tồn tại rồi.

Khương Thiên Lâm lão tổ cười nói:

– Không sao, vừa đúng dọc theo con đường này còn có thể dò xét những truyền thừa khác của Doanh Thiên phái, chính là hơn một canh giờ này, ta cũng đã trong động thiên nơi này tiếp tục thu thập được hai bộ hoàn chỉnh công pháp truyền thừa, pháp thuật thần thông tu luyện bí kíp thậm chí có mười mấy món, trong đó đại thần thông pháp thuật thì có ba bộ. Những thứ bảo vật khác không cần nhiều lời, xem ra những môn phái tu sĩ khác thu hoạch cũng chưa chắc ít hơn so với bọn ta.

Sau khi Lục Bình thu phục Lôi Kiếp chi thủy, liền bước nhanh rời đi phía bên ngoài sa mạc, trong lúc mơ hồ hắn có thể cảm giác được bốn phía động thiên tựa hồ nổi lên một ít biến hóa, song khi hắn cẩn thận điều tra bốn phía, rồi lại không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ phải tiếp tục đi tới.

Mặc dù không cách nào phi độn, nhưng cước trình của Lục Bình vẫn không phải là người phàm có thể so sánh. Chỉ một thời gian uống cạn chun trà, Lục Bình cũng đã đi ra khỏi sa mạc Đăng lúc này, Lục Bình giật mình cảm giác được tình cảnh bốn phía lại có thay đổi, lúc nhìn bốn phía, nhưng lại không phát hiện được gì cả.

Lục Bình lập tức hồ nghi, loại cảm giác đó mới vừa rồi trong động thiên cùng cảm giác sau khi hắn mới vừa thu lấy Lôi Kiếp chi thủy cực kỳ giống nhau. Chẳng lẽ trong động thiên này nổi lên biến hóa gì không làm người biết?

Không đợi Lục Bình trong lòng suy nghĩ nhiều, sau khi hấp thu Lôi Kiếp chi thủy, Thất Bảo Lôi Hồ phảng phất ăn uống no đủ rồi khó an tĩnh được, trong chốc lát đột nhiên ở đỉnh đầu của Lục Bình lại một lần nữa nổi cơn điên.

Lục Bình nguyên tưởng rằng là do duyên cớ Lôi Kiếp chi thủy trong lôi hồ, song sau khi Lục Bình đem thần niệm của mình xuyên thấu vào trong lôi hồ, lại phát hiện điều khiến cho lôi hồ đột nhiên nổi cơn không phải là một đám Lôi Kiếp chi thủy yên lặng kia, mà là một đạo tử mang nhân uân chi khí thể.

Lục Bình trong lòng chợt động, cũng nhớ tới mình trong lúc quan sát Thiên Tượng lão tô độ kiếp, một đạo thuần dương chi khí màu tím kia thiếu chút nữa đốt cháy hắn thành than hầu như không còn gì.

Ngày đó một đạo thuần dương chi khí kia được chân nguyên hùng hậu cùng với bản mệnh nguyên thần đại trận của Lục Bình hợp lực tiễu trừ, đã được luyện hóa làm một đoàn nhân uân chi khí rồi bị mười bốn món pháp bảo bao quát cả Thất Bảo Lôi Hồ cùng bản mệnh nguyên thần đại trận hấp thu vào bên trong. Sau đó mười bốn món pháp bảo lại mỗi món đem thứ nhân uân chi khí này phun ra nuốt vào, trả trở lại trong chân nguyên của Lục Bình, chẳng những khiến cho Lục Bình tu vi tiền nhanh, hơn nữa chân nguyên trong cơ thể có màu xanh da trời lúc trước mang theo một tia màu tím. Hơn nữa theo tu vi của Lục Bình từ từ gia tăng, một tia màu tím này cũng biến thành càng lúc càng hùng hậu.

Thất Bảo Lôi Hồ bây giờ động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì duyên cớ ngày đó hấp thu một cổ thuần dương chi khí màu tím kia?

Lục Bình cầm trong tay một viên Nguyên Thần châu, nhất thời nhận ra được một cổ sao động nhao nhao muốn thử từ trong Nguyễn Thần châu truyền tớ. Tuy Nguyên Thần châu không có linh tính giống như Thất Bảo Lôi Hồ, nhưng điều này cũng đã đủ Lục Bình phát giác Nguyễn Thần châu cùng Thất Bảo Lôi Hồ bị hấp dẫn tất nhiên có liên quan cùng thuần dương chi khí màu tím.

Nhớ tới ngày đó một đạo thuần dương chi khí màu tím kia, Lục Bình đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.

Nó chẳng qua chỉ là lúc đó Thiên Tượng lão tổ độ kiếp trong lúc lơ đãng phát ra ngoài một đạo bản nguyên khí, lại cơ hồ muốn lấy đi cái mạng nhỏ của Lục Bình.

Bản thân Lục Bình lại không biết những thứ thuần dương chi khí kia trong quá trình độ kiếp ngưng tụ quanh người Thiên Tượng lão tổ. Cả Thiên Tượng lão tổ đều không dám trêu chọc chúng, mà là mặc cho những thứ thuần dương chi khí này quấn quanh trên người mình, cho đến sau khi Thiên Tượng lão tổ pháp tướng biến thành cự viên từ trong lôi quang thiên hà đi ra, những thứ thuần dương chi khí kia quấn quanh trên người của ông ta đã sớm trui luyện dưới kiếp lôi, biến thành bản nguyên chi khí có thể bị tu sĩ hấp thu.

Một nơi khác của động thiện, Khương Thiên Lâm lão tổ dưới Huyền Thần chân nhân hiện trợ, mới vừa từ trong một thạch quật quét sạch một nhóm ưu chất linh tài do năm đó Doanh Thiên phái lưu lại, trong đó có không ít nhị đăng biến dị linh tài cũng có thể dùng để luyện chế pháp bảo. Chính là đỉnh cấp tam đăng linh tài cũng phát hiện ba món, trong đó cũng không thiếu linh tài trân quý có thể dùng tới luyện chế luyện đan lô, luyện khí lô.

Trong lúc hai người chuẩn bị đi tới một nơi phía dưới, trong động thiên lần thứ ba xuất hiện biến hóa kỳ lạ, khiến cho Khương Thiên Lâm lão tổ dừng lại bước chân tiến tới.

Huyền Thần chân nhân kinh ngạc nói:

– Nhanh như vậy, chỗ phó linh thứ ba kia cũng đã bị người rút trừ ra rồi sao? Không biết là Tiền Đạo Phong hay là vị Thủy Yên các kia.

Khương Thiên Lâm lão tổ thần sắc nhóm mang ngang trọng nói:

– Hai phái này là ai lấy được phó linh cũng không trọng yếu. Điều trọng yếu chính là, chỉ dựa vào một tên trận pháp tông sư, mà không có pháp tướng kỳ tu sĩ phụ trợ, muốn lấy đi một món thiên cấp thượng phẩm linh vật tuy nói không phải là không thế, nhưng lại cực kỳ khó khăn!

– Như vậy nói cách khác trong tay bọn họ xem ra cũng có các loại phù giống như truyền tống phù vậy, lúc này mới có thể đủ tránh qua không gian động thiên ảnh hưởng, đem hai người truyền tống đến một chỗ khu vực trong động thiên.

Huyền Thần chân nhân nghĩ tới hai người trong quá trình thu phục tử lôi trúc, đạo tử lôi trúc này không ngờ lại có thể đánh ra lôi thuật đại thần thông.

Nếu không phải bản thân của Khương Thiên Lâm lão tổ ở một bên, chỉ dựa vào Huyền Thần chân nhân đoán đan hậu kỳ tu sĩ này sợ rằng trong lúc bất ngờ quả thật là khó có thể ngăn cản.

– Như vậy, chỗ đất mà chủ linh kia ẩn giấu bây giờ cũng xem ra là đã hiện ra rõ ràng rồi?

Trận bàn mà lúc trước Huyền Thần chân nhân bày trong tay đã sớm trôi lơ lửng giữa không trung. Lúc trước Huyền Thần chân nhân một mực dùng một cái tay diễn toán trên trận bàn, lúc này thậm chí đem toàn bộ tâm thần đều đặt vào trên đó, hai tay cùng động quơ múa thật nhanh trên trận bàn. Thậm chí có mồ hôi hột xuất hiện trên trán yêu kiều của Huyền Thần chân nhân, làm gì còn quan tâm tới lời hỏi thăm của Khương Thiên Lâm lão tổ bên cạnh.

Thời gian ước chừng qua nửa nén hương, Huyền Thần chân nhân lúc này mới gạt đi mồ hôi mịn đầy trán, nói:

– Rốt cục bắt được hành trung của nó rồi. Nhưng mà Khương sư huynh, bọn ta cần mau lên đi mới được, ba chỗ phó linh phá giải dị thường nhanh chóng, có lẽ đám người Tiền Đạo Phong đã sớm có phát giác đối với trấn cung chi linh. Nếu là đi chậm, chỉ sợ sẽ bị người khác nhanh chân giành trước.

Khương Thiên Lâm lão tổ thần sắc ngưng trọng, trong tay đánh ra hai tờ phù dính vào trên đùi của mình, không ngờ lại là thứ thần hành phù vô cùng phổ thông. Tuy nhiên trong chỗ không gian này cấm chi phi độn, hai tờ thần hành phù này cũng vừa khéo thích hợp dùng không gì hơn nữa. Hai người Khương Thiên Lâm lão tổ cùng Huyền Thần chân nhân chạy như bay về phương hướng mà Huyện Thần chân nhân chỉ, trên mặt đất bụi mù cuồn cuộn bốc lên.

Ở sa mạc mà Lục Bình lúc trước gặp được hồ trước, Tiền Đạo Phong cùng Phùng Hư Đạo mặt xanh mét nhìn nước hồ vẫn ở chỗ cũ rung chuyển không nghỉ. Trong lúc hai người mới vừa tới phụ cận hồ, Tiền Đạo Phong cũng đã phát giác chỗ phó linh thứ ba đã bị người khác rút trừ ra.

Tiền Đạo Phong vào lúc Khương Thiên Lâm lão tổ dưới Huyền Thần chân nhân hiệp trợ rút trừ ra chỗ trấn cung phó linh thứ nhất, đã phát hiện không ổn, sau đó trong quá trình diễn toán, chỗ trấn cung phó linh thứ hai cũng bị Lục Bình dưới sự chỉ dẫn của lôi hồ rút trừ.

Lúc này Tiền Đạo Phong đã đem vị trí của cả 3 chỗ phó linh diễn toán rõ ràng. Chẳng qua là Tiền Đạo Phong dù sao không như Huyền Thần chân nhân như vậy, có Doanh Thiên phái trận pháp truyền thừa điện tịch trước đó do Lục Bình mang đến cho nàng làm tham khảo, cho nên sau khi tính toán rõ ràng ba chỗ phó linh này, đã không cách nào diễn toán ra một chỗ phó linh chưa bị rút trừ ra rốt cuộc là ở nơi nào.

Bất đắc dĩ, Phùng Hư Đạo chỉ đành phải cùng Tiền Đạo Phong chạy tới một chỗ phó linh chi địa gần khoảng cách hai người nhất, nhưng vẫn khí của hai người hiên nhiên không phải là quá tốt, nơi này đã sớm bị Lục Bình nhanh chân giành trước, mà vào lúc này, chỗ phó linh chi địa thứ ba cũng bị rút trừ.

Huyền Linh phái không ngờ có một tên trận pháp tông sư, thế mà ba chỗ phó linh chi địa một chỗ cũng không mò được!