Chương 1127: Tàn trận phục giết

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hay cho tặc tử!

Lục Bình chỉ cho rằng là có người thèm muốn truyền thừa của Đặng Minh lấy được, một con bằng điểu màu vàng xẹt qua từ sau lưng. Một đóa tường vân nhất thời chặn lại ánh lửa đập vào mặt, nhưng ba cái bàn tay bằng nguyên khí vẫn cuốn tới vật trong tay của Đặng Minh.

Lục Bình phi kiếm xuất thủ, lại đột nhiên nhận ra được trên trận pháp hộ bích bất ngờ sáng lên ba đạo ánh sáng còn sáng hơn so với một đạo ánh sáng trước đó. Một chùm hàn vụ mang mấy cây kim châm bắn tới Lục Bình, uy lực so với thủ đoạn công đánh về phía Đặng Minh không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần.

Trước mặt của Lục Bình nhất thời sinh ra một đạo kiếm quang chi tường, nhất thời chắn lại hai đạo công kích, cùng lúc đó phi kiếm chém về phía bàn tay bằng nguyên khí cũng không khỏi yếu đi rất nhiều. Ba đạo bàn tay bằng nguyên khí chi bị chém đứt hai đạo, còn dư lại một đạo từ trong tay Đặng Minh mạnh mẽ đoạt đi món Dưỡng linh pháp bảo đó.

– Chuẩn bị khai mở đạo trận pháp thứ năm, ta muốn xem một chút xem là người nào ở bên ngoài bày kể đối phó với chúng ta!

Trong tay vạn kiếm tề phát, mười hai vạn chín ngàn sau trăm đạo kiếm quang du ngư trong nháy mắt toàn bộ áp chế tất cả pháp thuật công kích để khai mở đạo trận pháp thứ năm, miệng lại quát về phía Đặng Minh.

Quải Vân Phàm hóa thành thực chất, đoàn đoàn vây quanh thân thể của Đặng Minh để phòng ngừa vạn nhất. Còn Đặng Minh cũng thu vào hai món vật phẩm cầm trong tay lúc trước còn dư lại, sau đó nhanh chóng đến gần trận pháp hộ tráo. Khí cụ bày trận trong tay vào thời điểm này cũng không kịp nhớ đến quý trọng đến thế nào, coi như không tốn tiền tung ra bốn phía, chuẩn bị khai mở trận pháp hộ tráo.

Pháp thuật kích phát lên trên đạo trận pháp thứ năm càng ngày càng mạnh mẽ. Sắc mặt của Lục Bình mặc dù khó coi, nhưng cũng tuyệt đối không có chút hốt hoảng. Song phi kiếm tả xung hữu đột, hóa thành vô số đạo kim quang, một đường áp chế pháp thuật công kích phát ra từ trận pháp, khiến chúng tụ tập gần trận pháp khoảng một trượng. Nói cách khác mỗi khi trận pháp phát ra một đạo pháp thuật, còn không chờ nó bắn ra ngoài xa một trường, lập tức bị một đạo kiếm quang phá đi.

Một kiếm phá vạn pháp, Lục Bình tuy rằng vẫn không hoàn toàn đạt tới như Giao đạo nhân khi xưa trong truyền thuyết lưu lại trong tu luyện giới, nhưng pháp thuật mà Lục Bình bây giờ áp chế hiển nhiên cũng không thể tương đương với “Vạn pháp” mà Giao đạo nhân nói.

– Không được!

Cách đó không xa truyền tới thanh âm lo lắng của Đặng Minh, nói:

– Trận pháp đã không khai mở được, tiết điểm phía trên hiển nhiên đã bị người sửa lại, thời gian ngắn như thế, có thể làm được tới vậy tất nhiên là trận pháp tông sư, hơn nữa còn là trận pháp tông sư cực kỳ cao minh, vãn bối hoàn toàn không phải là đối thủ!

– Dùng Ngũ Sắc Phá Cấm Phù trợ giúp, thời gian bao lâu có thể khai mở?

– Không thể khai mở, chỉ cần tu sĩ phía sau đạo trận pháp còn đang chủ trì trận pháp, vãn bối không thể nào khai mở.

Lục Bình biết mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, vì vậy vội nói:

– Đạo trận pháp thứ sáu thì sao? Thi thể đó không phải có để lại truyền thừa, nói rằng ông ta khi còn sống đã thông đến đạo trận pháp thứ chín hay sao?

Thanh âm khàn khàn của Đặng Minh đã mang một tia tuyệt vọng, đáp:

– Không được a, coi như biết phương pháp phá giải, không có thời gian chuẩn bị mấy ngày cũng không khả năng khai mở được. Huống chi khí cụ cần để phá giải đạo trận pháp thứ sáu càng trân quý hơn nữa, vãn bối trong lúc vội vã đi đầu tìm những thứ đồ này!

“shit!”

Lục Bình điên cuồng chửi tục một tiếng rất khó hiểu, nói:

– Nếu là dùng Phá Cấm Phù thì sao?

Vị trí mà hai người đang ở là dưới đạo trận pháp hỗ tráo thứ năm bao phủ, nhưng cũng ở phía trước đạo trận pháp thứ sáu, hơn nữa bốn phía còn có mấy đạo trận pháp thứ năm tạo thành một nửa vòng tròn.

Trong lúc Lục Bình hỏi thăm những lời này, mấy đạo trận pháp lân cận đạo trận pháp thứ năm khác mà lúc trước Lục Bình phá vỡ cũng đồng thời bị kích thích. Vô số băng sương hỏa diễm, kim kiếm ngân đao vỗ đầu che mặt đánh phủ xuống hai người, tựa hồ vô tận không dứt vậy.

Lục Bình biết những đòn công kích trước mắt mặc dù mãnh liệt dày đặc, nhưng uy năng vẫn không đến mức mình không cách nào đối phó. Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là trận pháp mượn lực của thiên địa, Lục Bình tuy rằng tự tin mình có chân nguyên hùng hậu đầy đủ, nhưng cũng có thời điểm dùng hết, đến lúc đó nếu vẫn không thể tìm được đường ra, vậy cũng chỉ có thể chọn một đường vẫn lạc rồi.

– Ít nhất thất sắc mới có thể!

Câu trả lời của Đặng Minh lần nữa khiến cho Lục Bình phát điên, nói:

– Có thể là làm sao?

Đặng Minh hô:

– Những trận pháp này liên hoàn gắn kết nhau, càng đến gần nội tầng càng như vậy. Tầng thứ sáu trận pháp đã coi là nội tầng nòng cốt của Không Minh di trận, muốn đánh phá bất kỳ một trận pháp nào của tầng thứ sáu, phải đối mặt không chỉ là sự ủng hộ của một tòa trận pháp không thôi.

Đặng Minh trong lúc nói chuyện cũng hết sức ngăn cản công kích từ bốn phía, mặc dù có Quải Vân Phàm tương trợ, hơn nữa sau khi trận pháp bị kích thích hiển nhiên đối tượng tập kích chính là lấy Lục Bình làm chủ. Nhưng Đặng Minh dù sao chỉ là một gã đoán đan hậu kỳ tu sĩ mà thôi, có thể kiến trì lâu như vậy hiển nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của người thao túng trận pháp. Ngay trong lúc hắn nói chuyện, mấy đạo công kích đột nhiên từ ba phương hướng bất đồng đồng thời đánh tới hắn.

Lục Bình cả kinh kêu lên một tiếng, hô:

– Cẩn thận!

Một đạo ánh sáng màu đen bị Lục Bình vẩy ra. Một màn hào quang màu đen rũ xuống từ đỉnh đầu của Đặng Minh, bao phủ hắn trong ánh sáng màu đen.

Pháp thuật công kích tới hắn từ các phương hướng bất đồng nhất cử đánh tan tường vân vây lượn bên cạnh hắn, rốt cục bị màn hào quang màu đen ngăn cản. Dù vậy, Đặng Minh vẫn kêu thảm một tiếng, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Lục Bình nhìn chằm chằm mấy chục đạo pháp thuật công kích, sải bước đi về trước, chắn Đặng Minh sau lưng, trong miệng hỏi:

– Ngươi sao rồi?

Đặng Minh được Khống thủy kỳ bao phủ thở mạnh hồn hổn hai cái, đáp:

– Vẫn chưa chết, trận pháp sư phục giết chúng ta bên ngoài có thể xuyên thấu qua trận pháp giám thị chúng ta, cho nên lúc trước người đó muốn ra tay giết ta!

– Ta muốn đi ra giết hắn!

Sau khi Lục Bình thành tựu pháp tướng tu sĩ, chưa từng bị người mưu hại qua như vậy. Trận pháp sư tránh bên ngoài hiển nhiên chính là muốn dùng trận pháp hao mòn rục chết Lục Bình.

– Tiền bối chớ xung động, chưa kể có thể khai mở đạo trận pháp thứ năm hay không, coi như khai mở được, trận pháp sư phục giết chúng ta bên ngoài vẫn không biết có bao nhiêu, huống chi tiền bối cũng chưa chắc là đối thủ.

Đặng Minh nghe vậy vội vàng khuyên can.

Lục Bình cũng không quay đầu lại hỏi:

– Người cho rằng trận pháp sư phục giết chúng ta bên ngoài sẽ là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ sao?

Đặng Minh sửng sờ một chút, đáp:

– Tiền bối đùa gì thế, nếu đúng thật là đại tu sĩ, cần gì phải phí thời gian dùng trận pháp tới phục giết chúng ta.

Lục Bình đột nhiên đẩy hai tay một cái. Hai đạo kiếm rít từ người Lục Bình bay ra, nhưng Đặng Minh lại chỉ có thấy trong đó bắn ra một thanh phi kiếm đỏ như màu máu. Sau khi nó hội hợp cùng một song phi kiếm lúc trước, ba thanh phi kiếm liên hoàn bay lượn, hợp thành một đạo kiếm quang chi tường thật dầy quanh người Lục Bình.

Đặng Minh ở sau lưng mặt liền biến sắc, hiển nhiên cho rằng Lục Bình đây là bởi vì chân nguyên hao tổn nghiêm trọng mà không thể không chọn lựa yếu thế phòng thủ một chút rồi, thầm nói:

– Ngay cả tiền bối cũng vô kế khả thi, xem ra lần này sợ là phải giao phó ở chỗ này rồi. Tuy nhiên bên kia không biết chuyện gì xảy ra, nơi đó rõ ràng không phòng thủ, sao các loại pháp thuật bắn tới mãi không thể lại gần?

Lúc này hắn thấy hai tay của Lục Bình đột nhiên vừa thu lại. Mấy chục đạo pháp quyết trong tay Lục Bình trong khoảnh khắc ngưng tụ mà thành, rồi sau đó thấy Lục Bình đột nhiên đây hai tay ra. Ba thanh phi kiếm đột nhiên mũi kiếm hướng ra ngoài, mà cùng lúc đó, một bên khác một thanh phi kiếm màu thủy lam cũng rốt cục hiển lộ ra thân thể từ trong hư không.

Theo Lục Bình đột nhiên đây một cái ra phía ngoài, Đặng Minh tức thì bị một cỗ tiếng vang như núi thét biển gầm chấn động. Bốn thanh phi kiếm nhất tề đẩy tới, trong mắt Đặng Minh đột nhiên hóa thành dòng nước đỏ ngầu ngập trời, muốn bổ ra hết thảy trở ngại trước mặt, đẩy tới phía trước.

Trước sau trái phải cùng bốn tòa trận pháp tầng thứ năm lân cận sau lưng đạo trận pháp thứ sáu bị kích phát thi triển ra các loại pháp thuật không ngờ lại bị bốn thanh phi kiếm trong nháy mắt bộc phát ra kiếm quang trở thành dòng nước đó ngầu nuốt mất, đánh vào, cuốn lấy, đánh tới hộ bích của bốn tòa trận pháp.

Trong nháy mắt, Lục Bình lại có thể lấy lực một người bộc phát ra thế công áp đảo bốn tòa trận pháp bị kích phát như thế, lại là Không Minh phái trận pháp!

Ngay vào lúc Đặng Minh trợn mắt hốc mồm, Lục Bình đã sớm phi thân lên. Một đạo ánh sáng thất sắc trong tay đại thịnh, rồi sau đó quét ngang ra trận pháp trước mặt. Đạo trận pháp thứ năm trước mặt nhanh chóng bắt đầu tan rã trong ánh sáng, hơn nữa còn là loại tan rã không cách nào di hợp.

– Thất Sắc Phá Cấm Phù!

Đặng Minh trong giây lát đó lập tức tỉnh lại từ trong khiếp sợ lúc trước, trong miệng không tự chủ hô, nhưng lập tức lại nhớ ra cái gì đó, nói:

– Trận pháp sẽ phá hủy!

– Hủy trận hay là hủy mạng?

Lục Bình nhảy tới từ trong cửa động tan rã trên đạo trận pháp thứ năm. Tế Thủy Trường Lưu kiếm nổ tung trước cửa động, để ngừa có người thừa dịp phục giết, tiếp theo Lục Bình từ chỗ của động chợt lóe ra. Thần niệm trong nháy mắt cuốn ùa toàn bộ không gian cách đạo trận pháp thứ tư, thứ năm.

Đặng Minh bị một câu nói hỏi của Lục Bình khiến cho sửng sốt. Ngay sau đó hắn phảng phất nghĩ tới điều gì vậy, cũng không kịp nhớ thương thế trên người nữa, từ bên trong trữ vật pháp khí mở ra hết đồ của tấm da thú lúc trước. Rồi sau đó hắn cẩn thận ứng đối hoàn cảnh trận pháp trước mắt, tiếp theo đưa mắt nhìn chăm chú trên đạo trận pháp thứ sáu.

Một tiếng kinh hô truyền tới từ bên ngoài đạo trận pháp thứ năm sau lưng Đặng Minh, kèm theo còn có mấy đạo tiếng sấm xen lẫn trong tiếng kiếm rít của Tế Thủy Trường Lưu kiếm. Hiển nhiên người mai phục không ngờ trên người Lục Bình lại có Thất Sắc Phá Cấm Phù nghịch thiên phú như vậy, càng không nghĩ tới Lục Bình lại có thể không chút do dự dùng hết đến bảo phù giá trị liên thành nhanh như vậy quay người đánh giết trở lại, theo bản năng thi triển ra mấy loại thủ đoạn công kích lại đều bị Lục Bình dễ dàng ngăn lại.

– Văn Uyên, là ngươi!

Một cánh cửa đột nhiên khai mở trên đạo trận pháp thứ tư. Một đạo hắc ảnh chợt lóe rồi biến mất từ trong môn hộ, cánh cửa đó lập tức di hợp biến mất. Thế nhưng Lục Bình nhìn một cái đã nhận ra người nọ chính là Văn Uyên Văn tiên sinh bên người Vũ Văn Phi Tường, lúc trước còn cùng Lục Bình tiến vào trong Ngũ hành quy tàng.

Vào phút chốc cánh cửa di hợp, Lục Bình cũng theo sát vụt tới, người vẫn ở giữa không trung, ba tờ phù trong tay đã tuôn ra. Ba đạo ngũ quang sắc mang lập lòe, nhất cử quét về đạo trận pháp thứ tư trước mặt.

Lại thấy trên đạo trận pháp thứ tư chỉ một thoáng sáng lên hai mươi mốt tiết điểm, rồi sau khi ngũ quang sắc mang quét qua tiêu diệt hết mười lăm, đạo trận pháp thứ tư vẫn không bị đánh phá.

Lục Bình đương nhiên không biết đạo trận pháp thứ tư đã bị Văn tiên sinh cố ý tăng cường, cường độ của nó thậm chí không kém gì đạo trận pháp thứ năm cũng bị thay đổi trong lúc vội vàng. Nhưng Lục Bình cũng không muốn vì vậy để cho Văn Uyên chạy trốn, mà Văn Uyên sau khi mở ra cánh cửa của đạo trận pháp thứ tư, lập tức kích thích tất cả trận pháp phụ cận đạo trận pháp ở tầng thứ tư này. Cơ hồ có trên trăm đạo pháp thuật trong nháy mắt tập trung đánh tới Lục Bình.

Trong nháy mắt, Lục Bình không còn đường lui, tựa hồ đã bị lọt vào tuyệt cảnh, so với lúc trước còn phải quẫn bách hơn.

Thế nhưng Lục Bình làm sao lại để cho người này tự do trốn thoát như vậy, chỉ nghe một tiếng quát to, Huyết Chanh kiếm một kiếm đi trước, mang theo một đạo kiếm quang tuyền qua. Tế Thủy Trường Lưu kiếm theo sát phía sau, cùng gia nhập vào trong Hải Nạp Bách Xuyên vô thượng kiếm thuật thần thông.

Kiếm quang tuyền qua lần này không thể tính là tuyền qua chân chính, mà đột nhiên chợt trôi qua bên ngoài, tạo thành một đạo xoắn ốc. Kiếm quang vô cùng trước nối theo sau đánh tới trên trận pháp hộ tráo.

Thanh âm két két áp súc mà thành trong thời gian ngắn, cảm giác thậm chí có thể phá vỡ thần niệm của người ta, nhưng hộ tráo đúng là vẫn bị đánh vỡ một khe hở nho nhỏ!

Nhưng bao nhiêu đó đã đủ rồi!

Vô số kiếm quang lấy thần niệm xoay tròn với tốc độ không thể nắm bắt chen chúc đi về phía đạo khe hở. Trong chớp mắt khe hở bị khai thác thành một lổ lớn chiều rộng nửa thước.

Mấy trăm đạo pháp thuật ánh sáng cuốn tới, tường vân của Quải Vân Phàm bị đánh tản ra. Màn hào quang màu đen của Khống thủy kỳ bị đánh phá. Quang ảnh Bạch Ngọc Liên Hoa nở rộ bị đánh bể, mắt thấy hộ thân đại thần thông “Thủy Mạc Thiên Hoa”cũng bắt đầu rung rinh sắp sụp!

Tạp bằng!

Một tiếng nổ giòn truyền tới, Huyết Chanh kiếm bị đứt đoạn rồi!

Trong lòng Lục Bình giật mình, mà cũng không dám chậm trễ chút nào. Tế Thủy Trường Lưu kiếm theo đó mà lên, trận pháp này bị Lục Bình cường công rốt cục bị phá hỏng. Một cánh cửa động khoảng năm thước trong nháy mắt thành hình, một chùm kiếm quang giống như đóa hoa đột nhiên nở rộ từ phía ngoài cửa động. Lục Bình một bước bước ra đạo trận pháp thứ tư bên ngoài, ánh mắt có thể nhìn được chính là Văn Uyên Văn tiên sinh mặt mũi khó có thể tin cộng thêm vẻ kinh hoảng thất thố cố gắng lần nữa chạy trốn.

– Làm sao có thể? Làm sao có thể? Trận pháp mình bố trí làm sao sẽ dễ dàng bị hắn đánh nát như vậy? Sao hắn có thể có nhiều cao cấp Phá Cấm Phù như vậy? Thất Sắc Phá Cấm Phù, làm sao có thể? Người này còn ẩn giấu thực lực, hắn rốt cuộc thâm sâu cỡ nào, bao sâu chứ? Người này mới là chân chính kình địch của Phi Tường công tử!

– Văn tiên sinh từ Ngũ hành quy tàng từ biệt lâu rồi không thấy, không ngờ vừa gặp mặt đã an cho Lục mỗ sinh tử đại lễ như vậy, khiến cho Lục mỗ cố gắng tiêu thụ mới hết. Hôm nay có qua mà không có lại là vô lễ rồi, không biết Văn tiên sinh có gì muốn nói không?

Sau lưng Lục Bình đột nhiên sáng lên mười hai đóa ngũ sắc quang hoa, mơ hồ ở sau lưng của hắn tạo thành một viên hoàn có diện tích một trượng.

– Không ngờ lão phu tính toán như vậy vẫn giết ngươi không chết, nhưng ngươi muốn bắt được lão phu trong Không Minh di trận này cũng chưa chắc là được!

Văn tiên sinh trong lúc nói chuyện người cũng lui về phía sau một bước, không ngờ lại quỷ dị hòa nhập vào trên đạo trận pháp hộ bích thứ ba.

Lục Bình cười lạnh một tiếng, ngũ quang sắc hoa sau lưng đột nhiên bắn ra, dưới chân nhất thời nở rộ một đóa cửu phẩm Bạch Ngọc Liên Hoa. Phù văn lập lòe đầy rẫy trên cánh hoa sen. Đài sen của hoa sen nhất thời kèm theo ngũ quang sắc hoa bay vụt dọc theo người từ dưới chân của Lục Bình, tồi khô lạp hủ hủy đi đạo trận pháp thứ ba trước mặt.

Khi Văn tiên sinh cả người xuất hiện lần nữa đã đến đạo trận pháp thứ ba, trước đó mỗi khi y thối lui ra một đạo trận pháp còn toan tính dựa vào trận pháp tới ức chế Lục Bình, hơn nữa mượn trận pháp tới vây giết hắn, lần này tình thế nghịch chuyển. Văn tiên sinh cho rằng chỉ cần mình một lòng chạy trốn, dựa vào lực của trận pháp còn có thể làm được tới như vậy.

Không ngờ trong lúc y mới vừa muốn khởi bộ, trận pháp sau lưng đã ầm ầm bể tan tành. Văn tiên sinh không chút nghĩ ngợi, độn quang dưới chân đã phát động. Tuy nhiên y chợt phát hiện một điều kinh khủng là vô luận y thúc giục độn quang dưới chân như thế nào, nhưng thủy chung bị vây tại chỗ không sao nhúc nhích được.

Sau lưng truyền tới thanh âm nhàn nhạt của Lục Bình, hỏi:

– Tiên sinh bây giờ còn cho rằng mình có thể chạy trốn sao?