Chương 967: Tin tức của Huyền Sở

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lúc nói chuyện, hai người hiển nhiên cũng hướng Hạng Lâu lão tổ cam kết Chân Linh phái tuyệt không lòng mơ ước Thương Hải chuông. Có trấn phái đại tu sĩ cùng với chưởng môn của Chân Linh phái chính miệng cam kết, nụ cười trên mặt của Hạng Lâu lão tổ càng đề thăng!

Sau khi song phương hàn huyên xong, lúc này mới do Thiên Thuật dẫn Hạng Lâu lão tổ đi thăm dò động phủ làm chuẩn bị. Mà Thiên Linh lão tổ cũng bận rộn bố trí Chân Linh phái tu sĩ chuẩn bị bí mật sắc quật ba chỗ quáng mạch kia do Huyền Vi chân nhân ở tây Bắc Hải vực phát hiện.

Mà đám người Thiên Tượng lão tổ cũng đồng loạt đưa mắt nhìn chằm chằm trên người của Lục Bình, phảng phất đang thưởng thức một yêu nghiệt, có tựa hồ đang nhìn một con quái vật.

Thiên Tượng lão tổ ho khan một tiếng, nói:

– Đều tới chỗ của ta!

Dứt lời, thân hình của Thiên Tượng lão tổ cũng đã biến mất không thấy đâu nữa, rồi sau đó Thiên Phàm, Thiên Tuyết, Thiên Khang cùng mấy vị lão tổ cũng lần lượt rời đi. Lục Bình theo sau Thiên Phong lão tổ cũng đi tới động phủ của Thiên Tượng lão tổ.

– Nói như vậy tây Bắc Hải vực đánh một trận, Trương Hi Di kia trước sau thi triển bốn đạo bản mệnh đại thần thông, sau đó lại thi triển một đạo bản mệnh vô thượng thần thông, chính là Thương Hải tông đích truyền vô thượng kiếm thuật thần thông “Thương Hải Nan Bình” từ bốn đạo bản mệnh đại thần thông trước làm cơ sở thần thông tụ hợp mà thành sao?

Thiên Tượng lão tổ nghe xong Lục Bình tự thuật, lúc này mới chậm rãi nói:

– Nhưng người cho là Trương Hi Di này trong tay còn có những bản mệnh thần thông khác chưa thi triển hay không?

Lục Bình nghe vậy cúi đầu suy tư chốc lát, tựa hồ nhớ lại lúc trước trãi qua song phương đầu pháp, nhưng lắc đầu một cái, nói:

– Đệ tử không biết, Trương Hi Di này được xưng là tồn tại kế dưới Thiên Lâm sư bá trong Bắc Hải đệ tử đời thứ hai, trong ngày thường ẩn giấu lại thâm sâu. Nếu không phải hôm nay đệ tử thích phùng kỳ hội, sợ rằng Bắc Hải tu luyện giới ngay cả tin tức lão ta đã lên cấp pháp tướng trung kỳ đều chẳng hay biết gì. Tuy nhiên từ quá trình đệ tử cùng lão ta đấu pháp mà xét, cho dù là Trương Hi Di trong tay có lẽ có bản mệnh đại thần thông chưa thi triển, nhưng vô thượng thần thông xem ra đã không thể nào có nữa rồi!

Thiên Phong lão tổ nghe vậy rút ra lãnh khí, nói

– Dừng, dừng, người trước đợi lát nữa, còn loại bản mệnh vô thượng thần thông thứ hai không thể nào có rồi. Bọn ta ngưng tụ một đạo bản mệnh đại thần thông thỉnh thoảng đã luy tử luy hoạt, các ngươi lại la ó, vô thượng thần thông cũng bắt đầu đếm một hai ba. Lúc nào bản mệnh đại thần thông này thành quá rõ ràng trong Bắc Hải pháp tướng tu sĩ rồi!

Thiên Phong lão tổ lên cấp pháp tướng mấy chục năm, tu vi này khoảng cách pháp tướng trung kỳ còn nhìn không thấy bờ, ngược lại trước đây không lâu nghe nói dưới sự giúp đỡ của Thiên Tượng lão tổ thành công ngưng tụ một loại bản mệnh đại thần thông. Nguyên vốn ông ta đang tự ta cảm giác lương hảo, không muốn Lục Bình cùng Trương Hi Di đánh một trận quyết thắng đều phải là bản mệnh vô thượng thần thông!

Một đạo bản mệnh vô thượng thần thông ngưng tụ ít nhất cần ba đạo cơ sở bản mệnh đại thần thông. Mà Trương Hi Di tu luyện vô thượng thần thông kiếm thuật ”Thương Hải Nan Bình” cũng từ bốn đạo cơ sở bản mệnh đại thần thông tạo thành. Điều này làm sao không khiến cho Thiên Phong lão tổ chạy tới nổi giận ê răng như vậy!

Thiên Sơn lão tổ nghe vậy cũng cười khổ nói:

– Thiên Phong sư huynh người dù sao cũng còn ngưng tụ một đạo bản mệnh đại thần thông. Ta chỗ này cũng cắm ở tối hậu quan đầu, khoảng cách ngưng tụ thần thông mầm móng còn kém một bước cuối cùng!

Bản mệnh đại thần thông ngưng tụ, ngay cửa tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ nguyên Nguyên bản dễ dàng nhất, mà trước khi lên cấp pháp tướng kỳ liền bắt đầu tích góp thần thông phù cũng cực kỳ khó khăn; mà sau khi tiến cấp pháp tướng ngưng tụ thần thông phù cũng cực dễ, cần phải từ thần thông phù ngưng tụ thành thần thông mầm móng khắc họa trên pháp tướng cũng cực kỳ khó khăn.

Hai người có thể nói là đang ngược lại, người trước là quá trình khó đi mà kết quả dễ được, người sau cũng quá trình cực dễ kết quả cực kỳ khó khăn!

Thiên Khang lão tổ nhìn Lục Bình một chút, lắc đầu nói:

– Yêu nghiệt a! Lão phu tu luyện mấy trăm năm, đến bây giờ lên cấp pháp tướng trung kỳ cũng bất quá ngưng luyện ba mầm móng của bản mệnh đại thần thông. Nguyên vốn ta còn muốn đem ba hạt giống này ngưng làm một thể, thành tựu nhất hạng vô thượng thần thông. Nhưng nhân gia mới vừa mới tiến cấp pháp tướng kỳ năm năm công pháp, vô thượng thần thông cũng đã nhảy cấp đánh pháp tướng trung kỳ tu sĩ đây đất tìm răng rồi!

Lục Bình bị mấy vị lão tổ tiền phó hậu kế nói như vậy cực kỳ lúng túng. Nguyên vốn Thiên Tượng lão tổ lần này tham khảo chính là thực lực tự thân của Trương Hi Di sâu cạn. Nhưng những pháp tướng tu sĩ khác hiển nhiên đối với Lục Bình đánh trọng thương hộc máu Trương Hi Di cảm thấy hứng thú hơn.

Thiên Tượng lão tổ thấy vậy, ho khan một tiếng, ngừng mọi người nghị luận, nói:

– Thương Hải tông kể từ sau khi tính phái, thực lực tự thân bay vọt phát triển, hiện nay xem ra cũng đã mười vị pháp tướng tu sĩ. Những năm này từ Thương Hải tông lại truyền ra tin tức Đông Cực sắp lên cấp đại tu sĩ. Hơn nữa bất luận tin tức này thiệt giả, chỉ thực lực để thăng như thế này chính là Huyền Linh phái chỉ sợ cũng phải kém ba phần. Trương Hi Di kia âm thầm lên cấp pháp tướng trung kỳ hơn nữa thành tựu vô thượng thần thông, xem ra những năm này bản phái dạ lang tự đại rồi. Cho là Bắc Hải các phái không một phái làm kháng thủ nữa, cũng không biết Thương Hải tông cũng đang ngọa tân thường đảm!

Thiên Phàm lão tổ tựa hồ cùng Thiên Tượng lão tổ chuyện trước đã có ăn ý, Thiên Tượng lão tổ vừa dứt lời, Thiên Phàm lão tổ liên nói tiếp:

– Thiên Tượng sư huynh nói thật là đúng. Bản phái những năm này mặc dù thường bị các phái âm thầm liên thủ trở kích, nhưng Bắc Hải dù sao cũng thực lực yếu ớt. Thực lực của bản phái tuy mạnh, nhưng cũng chỉ có thể ở Bắc Hải xưng hùng nhất thời, cùng thực lực bên ngoài Bắc Hải so sánh, một nhà kia không kéo bọn ta quá xa!

Thiên Tuyết lão tổ lại suy nghĩ hỏi Lục Bình lần nữa:

– Vương Hi Thanh kia lần này ngươi không hạ sát thủ coi như sáng suốt. Nhưng mà thương thế của y trong lòng người đương nhiên có phỏng đoán, còn có chính là Trương Hi Di kia bị người đánh cho bị thương, người suy đoán thương thế sao lại?

Lục Bình trầm ngâm một chút, nói:

– Vương Hi Thanh kia đã bị đệ tử tuyệt đường lên cấp, về phần thương thế của Trương Hi Di kia tuy nặng, nhưng cũng không thương tổn được căn bản. Đệ tử dự tính nếu là có luyện đan tông sư xuất thủ tương trợ, ít nhất cũng phải thời gian ba năm rưỡi mới có thể phục nguyên!

Thiên Phong, Thiên Sơn, Thiên Khang ba người nghe được Lục Bình tàn nhẫn như vậy, xuất thủ liền tuyệt đường tấn thăng của Vương Hi Thanh, trên mặt đều hiện ra vẻ giật mình.

Nhưng Thiên Tuyết lão tổ cũng tán:

– Tốt! Lưu được tính mạng y cũng đã cho Thương Hải tông lưu túc mặt mũi, nếu là không lưu chút ký hiệu trên người của y, lần này xuất thủ chẳng phải là giảm nhiều!

Thiên Tượng lão tổ khe khẽ thở dài, nói:

– Cũng đúng, thủ đoạn mặc dù ngoan lệ một ít, nhưng bản phái nếu muốn quật khởi, trừ tự thân cố gắng không ngừng ra, đối thủ của hắn cũng phải đánh áp. Thương Hải tông những năm này nghỉ ngơi lấy sức, cũng nên là đến lúc chèn ép rồi!

Thiên Phàm lão tổ cũng gật đầu nói:

– Lúc trước chuyện tây Bắc Hải vực quáng mạch, giữa Bắc Hải các phái ước định tục thành liên minh đã tan vỡ như vậy. Hôm nay Lục tiểu tử một phen loạn đả, mặc dù lỗ mãng chút, nhưng cũng hướng Bắc Hải các phái triển hiện thực lực cùng với tiềm lực của bản phái. Hôm nay Bắc Hải không một nhà môn phái nguyện ý minh hỏa chấp trường đứng phía đối lập với bản phái, đây chính là cơ hội cho bản phái!

Trong lúc sau khi Chân Linh phái các vị lão tổ giữa vài ba lời liền quyết định đại kế chèn ép Thượng Hải tông, Thiên Thuật lão tổ đột nhiên vội vã đi vào.

– Mới vừa từ yêu vực truyền tới tin tức, Ân Huyền Sở đã từng xuất hiện trong yêu vực!

Trong đầu của Lục Bình đột nhiên chấn động cả lên, liền nghe bên cạnh Thiên Sơn lão tổ vội la lên:

– Không xong, hắn này là đi về phía cữu cữu Ngao Ngọc của hắn. Đứa nhỏ này quá lỗ mãng rồi, biển sâu yêu vực cũng hắn có thể đi?

– Chớ vội!

Thiên Linh lão tổ hướng Thiên Sơn lão tổ làm một động tác tay an tâm một chút chớ nóng, lúc này mới xoay người hướng Thiên Thuật lão tổ hỏi:

– Tin tức nguyên có thể tin hay không, còn có những môn phái khác biết được tin tức này hay không?

Thiên Thuật lão tổ không thể không bội phục phán đoán của Thiên Linh lão tổ, gật đầu một cái, nói

– Nguồn gốc có thể tin, bởi vì lúc ấy rất nhiều yêu tộc tu sĩ đã từng mắt thấy, hiện nay Bắc Hải các phái sợ rằng đều đã nhận xong tin tức!

Thiên Linh lão tổ nói:

– Truyền lệnh ám đường, tăng phái nhân thủ ẩn giấu bên ngoài yêu vực, không cách nào xác nhận bản nhân, không cứu, không đuổi giết, không cứu, càng không thể chủ động cùng liên lạc! Đồng thời tăng cường giám thị đối với Huyền Linh phái!

Thiên Thuật lão tổ cáo lui ra, Thiên Phong lão tổ nói:

– Sư muội cho là tin tức có biết?

Thiên Linh lão tổ vuốt càm nói:

– Đúng vậy, từ trước đó Huyền Sở ẩn giấu Bắc Hải mười năm qua mà nhìn, gã mỗi một lần xuất thủ không thể không phải là kế hoạch chu đáo bố trí nghiệm mật, chuyện phát trước đó sao từng bị người chú ý tới hành tung? Vì báo cha mẹ chi thù, gã có thể ẩn nhẫn mấy chục năm cho đến tu vi đủ đánh chết Đạo Thạch. Lòng ẩn nhẫn này thì sao lại sẽ dễ dàng làm ra chuyện xâm nhập yêu vực báo thù? Lần này dễ dàng bại lộ tung tích như thế, hiển nhiên thay vì một xâu phong cách tương bội, ta hoài nghi Huyền Sở sợ là lại muốn nhằm vào Huyền Linh phải xuất thủ rồi!

Thiên Tuyết lão tổ nói:

– Đứa nhỏ này cá tính quá mạnh mẽ, quen với viện hành động khiến cho người ta tức giận. Đạo Thạch năm đó giết cha mẹ gã, nhìn dáng dấp gã hôm nay là đem toàn bộ Huyền Linh phái đều ghi hận rồi!

Thiên Tượng lão tổ nói:

– Trước tiên giải tán đi, gần đây Bắc Hải các đại thế lực nhỏ cũng có không ít chủ động cùng ngoại giới thế lực tiếp xúc. Lão phu hoài nghi là hướng về phía phân phối phần ngạch của Hàn Băng đảo Linh thạch quáng mà đến, sau khi đi xuống, chư vị cần lưu ý nhiều hơn!

Lục Bình tâm sự vội vã từ trong động phủ của Thiên Tượng lão tổ đi ra, chạm mặt lại thấy Diêu Dũng đi tới hắn.

Kể từ sau khi Thiên Thành lão tổ Hàn Băng đảo đại chiến bị trọng thương bản nguyên, mất hy vọng lên cấp pháp tướng trung kỳ, Diêu Dũng giống như một con bò đực phát điên. Diêu Dũng không biết mệt mỏi muốn phải tìm các loại phương thức muốn hồi phục bản nguyên tinh hoa mà Thiên Thành lão tổ bị tổn thương, khiến cho Thiên Thành lão tổ tái hiện cơ hội lên cấp pháp tướng trung kỳ.

Nghe nói đoạn thời gian này Diêu Dùng cơ hồ đem mỗi một vị luyện đan sư trong Đan các đều hỏi lần rồi. Thiên Lô lão tổ thậm chí đã bị Diêu Dũng làm phiền tránh ra khỏi động phủ. Hắn còn tự mình đi Trung Thổ một chuyến, phải từ chỗ của Thiên Cầm lão tổ có thu hoạch, bất đắc dĩ như cũ là không kết quả mà chấm dứt.

Làm hảo hữu của Diêu Dũng, Lục Bình vị luyện đan tông sư này nguyên vốn xem ra là đối tượng quấy rầy thứ nhất của hắn. Chẳng qua là trước đó Lục Bình bế quan tu luyện, sâu cư giản xuất, huống chi thương thế của Thiên Thành lão tổ Lục Bình cũng đúng là thúc thủ vô sách. Diêu Dũng đến tìm mấy lần, mỗi lần đều Hồ Lệ Lệ cùng hắn giải thích. Lục Bình cũng chưa từng gặp nhau hắn.

Lần này hiển nhiên là bởi vì Diêu Dũng nghe được tin tức, đặc biệt chạy tới đem mình ngăn ở cửa động phủ của Thiên Tượng lão tổ.

Đám người Thiên Linh lão tổ thấy Diêu Dũng tới, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng dưới chân cũng không khỏi bước nhanh hơn, xem ra trong ngày thường Diêu Dũng cũng đủ làm phiền mấy vị lão tổ này.

Diêu Dũng thấy Lục Bình vỗ đầu liền hỏi:

– Tam Linh Ngũ Hành diệp, người nghe nói qua chưa, có truyền thuyết liên quan nó là thật hay giả?

Lục Bình ngơ ngẩn nhìn về phía Diêu Dũng, chính là phía trước mấy vị lão tổ cũng không khỏi thả chậm bước chân, chờ Lục Bình trả lời, nhưng trong lòng thì đua nhau vui mừng: chẳng lẽ thương thế của Thiên Thành lão tổ thật đúng là còn có chuyển cơ? Trước đó bản phái ba vị tông sư cũng đều có thái độ hủy bỏ khả năng khỏi hẳn đối với thương thế của Thiên Thành lão tổ.

Thấy Diêu Dũng trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, Lục Bình lúc này mới uyển chuyển nói:

– Vật này chỉ được nói tới một lần trong truyền thuyết, trong tu luyện giới không người đã biết loại bảo vật này. Tuy nhiên từ trong ghi chép của Quy đạo nhân năm đó lưu truyền xuống, cũng nói qua vật này có thể liệu trị bản nguyên thương thế!

Diêu Dũng hiển nhiên không hiểu ý của Lục Bình, mà là mừng rỡ nói:

– Thật đúng là như vậy sao?

Mấy vị khác lão tổ hiển nhiên đã hiểu ý tứ trong ngôn ngữ của Lục Bình, thở dài một tiếng, bước chân dưới chân hơi tăng nhanh, nhưng lại nặng nề rất nhiều.

Lục Bình chỉ đành phải lắc đầu nói thẳng:

– Huyền Dũng sư huynh, Thất tổ khai thiên tới nay, tu luyện giới chưa có người đã biết loại bảo vật này. Ta thậm chí hoài nghi Quy đạo nhân năm đó có thật đúng là nói qua lời đó hay không, có lẽ là hậu nhân đỗ soạn cũng chưa biết chừng! Đây cũng duyên cớ vì sao Thiên Lô sư thúc tổ cùng với Thiên Cầm sư thúc và ta cũng không từng nói tới vật này với huynh!

– Không!

Khí tức của Diêu Dũng đột nhiên dồn dập, nói:

– Có người từ trong Thất Tinh bảo điện lấy được vật này!

Lục Bình nghe vậy trên mặt lại cũng không bao nhiêu mừng rỡ, hiển nhiên đối với lần này cũng không quá tin tưởng, mà là cau mày hỏi:

– Nếu tu luyện giới không có người đã biết loại bảo vật này, người lấy được thì như thế nào có thể tin chắc đây cũng là Tam Linh Ngũ Hành diệp tồn tại trong ngôn ngữ của Quy đạo nhân trong tu luyện giới?

Diêu Dũng nhìn thấu ý tứ của Lục Bình, nói:

– Ngươi không tin sao? Đây chính là vật mà Thủy Tinh cung tu sĩ lấy được lúc đánh khai cái hộp chứa đựng, ngọc giản bên trong đặc biệt giới thiệu, chính là hạt giống của Tam Linh Ngũ Hành diệp!

– Trong tay Thủy Tinh cung sao? Vẫn chỉ là một hạt giống sao?

Mấy vị lão tổ đã dừng bước cũng cau chân mày lại, mà chân mày của Lục Bình nhíu chặc hơn!

Lục Bình trầm ngâm chốc lát, tựa hồ đang suy tư chuyện gì, lại giống như có cái gì khó nói chi ẩn, cuối cùng hắn còn là thở dài, nói:

– Huynh có biết là trong tay của người nào, bây giờ lại ở địa phương nào không?