Chương 498: Thiên Cầm lão tổ đến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chính vào lúc này, Thiên Tượng lão tổ đột nhiên cười nói:

– Tới rồi! Huyền Hư, các ngươi thay ta đi trước nghênh đón một chút đi!

Huyền Hư chân nhân thần sắc chấn động, cùng Huyền Sâm, Huyền Thông hai vị chân nhân cùng Lục Bình với mọi người đi ra ngoài động phủ.

Trong đệ tử đời thứ ba, trừ Lục Bình ra, mọi người tinh thần đều phấn khởi dị thường, không chỉ là bởi vì Chân Linh phải lập tức lại có thêm một vị pháp tướng lão tổ, quan trọng hơn là bởi vì vị Thiên Cầm lão tổ này năm đó theo lời đồn tại Chân Linh phải là quá mức chói sáng. Năm đó trong đệ tử đời thứ hai, ba người xuất sắc nhất sẽ lần nữa hội tụ. Mọi người thậm chí mơ hồ đều mong đợi, khi ba người này lần nữa hội tụ, sẽ tiếp tục viết tiếp chuyện xưa như thế nào. Hơn nữa, họ cũng có một chút mong đợi mơ hồ, rằng ba người thậm chí sẽ đồng tâm hiệp lực cũng không biết chừng, lo chấn hưng Chân Linh phái, che đậy đi những quá khứ không hay.

Thật ra thì không chỉ là đám người Huyền Điền nghĩ như vậy, ngay cả Huyền Thông chân nhân ở trong đệ tử đời thứ hai có thời gian tu luyện ngắn tạm cũng có luôn tâm tư như thế. Nói cho cùng năm đó ba người trở mặt nhau, Huyền Thông chân nhân chỉ là một đoán đan trung kỳ tiểu sư đệ mà thôi. Nhưng bây giờ dầu gì cũng mang dáng vẻ một trưởng bối, không thể như đệ tử đời thứ ba vậy đem suy nghĩ trong lòng dễ dàng biểu hiện ở trên mặt.

Cũng chỉ có Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân năm đó cùng ba người này có thời gian tu luyện tương cận, địa vị cũng tương đương với nhau, mới có thể dùng lý trí để đối đãi Thiên Cầm lão tổ trở về. Vì vậy, hai người này từ vừa mới bắt đầu thần sắc đã có chút trang nghiêm.

Trừ Lục Bình thần sắc như thường ra, hai phu thê Huyền Điền chân nhân cùng Huyền Tuệ chân nhân cũng ít nhiều có chút thấp thỏm. Lúc này Lục Bình đã biết được Huyền Tuệ chân nhân thật ra thì chính là đại đệ tử của Thiên Cầm lão tố. Năm đó Huyền Cầm chân nhân phá cửa mà đi, Huyền Tuệ chân nhân cũng đã cùng Huyền Điền chân nhân kết làm đạo lữ. Huyền Cầm chân nhân lúc ấy có môn hạ gồm Huyền Tuệ, Huyền Mộng, Huyền Yến, Huyền Thục bốn vị đệ tử, chỉ có Huyền Tuệ chân nhân lưu lại, ba người kia đều theo lão sư đi Đông hải.

Huyền Tuệ chân nhân đối với chuyện này một mực đau lòng. Cũng may Huyền Điền, Huyền Tuệ hai người cũng không vì song phương sự trưởng trở mặt nhau mà ảnh hưởng chuyện tình cảm. Thiên Lâm lão tổ đối đãi Huyền Tuệ cùng môn hạ đệ tử cũng đều bình đẳng như nhau. Chẳng qua là Thiên Linh lão tổ tính tình nghiêm nghị, Huyền Tuệ chân nhân có chút sợ hãi. Những năm gần đây ít theo Huyền Điền chân nhân đi viếng thăm, ngược lại chọc cho lão sư càng không vui.

Mọi người mới vừa trở ra động phủ chốc lát, Huyền Hư cùng Huyền Sâm hai người liền đồng thời ngẩng đầu hướng phía nam nhìn. Lúc này sắc mặt Lục Bình nguyên vốn bình tĩnh cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc, thậm chí trong lúc mơ hồ lộ ra một chút sắc mặt giận dữ.

Cho đến lúc này, Huyền Thông chân nhân sắc mặt vui mừng, mới mở miệng nói:

– A, Thiên Cầm sư tỷ đến rồi.

Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, trong hai mắt thanh quang đại phóng, bầu trời phía nam liên tiếp xẹt qua mấy đạo độn quang, lúc này trên Kinh Chập đảo không hộ đảo đại trận đột nhiên một trận biến đổi, một cái lối đi từ từ khai ra. Đang lúc này, hư không trước mặt Lục Bình cùng mọi người một trận rung chuyển, một đạo môn hộ màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện. Hắn lúc trước ở trên buổi lễ bái sư của Lý Tu Trúc đã gặp Mai chân nhân. Bây giờ Chân Linh phái Mai Thiên Cầm lão tổ liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Huyền Hư chân nhân “ha ha” cười dài một tiếng, nói:

– Thiên Cầm sư muội, mấy chục năm không gặp, muội đúng là đã đi ở phía trước mặt chúng ta. Bây giờ chính là sư huynh ta cũng phải gọi muội một tiếng lão tổ rồi.

Trên mặt lạnh lùng của Thiên Cầm lão tổ khẽ mỉm cười, nói:

– Huyền Hư sư huynh, nhiều năm không gặp, huynh phong thái vẫn như cũ.

Huyền Hư chân nhân liên tiếp khoát tay, nói:

– Không so được các ngươi, không so được các ngươi.

Lúc này Huyền Sâm chân nhân cùng Huyền Thông chân nhân cũng tiến lên chào hỏi qua Thiên Cầm lão tổ, đều luôn miệng xưng “sư tỷ”.

Thiên Cầm lão tổ nhìn Huyền Sâm chân nhân, trong miệng mang theo một chút giọng than thở, nói:

– Mấy chục năm không gặp, hôm nay không ngờ Huyền Sâm sư đệ tu vi đã đến mức này.

Dứt lời phảng phất nhớ ra cái gì đó, mang giọng giễu cợt nói:

– Năm đó những sư huynh sư đệ kia cười nhạo Huyền Sâm sư đệ cũng không biết bây giờ có thể có mấy người lên cấp đoán đan hậu kỳ, lên cấp đoán đan hậu kỳ cũng không biết có bao nhiêu người có thể đạt tới độ cao như Huyền Sâm sư đệ vậy.

Huyền Sâm chân nhân sắc mặt không thay đổi, nói:

– Tiểu đệ chẳng qua là may mắn thôi, cũng coi là nhân họa đắc phúc.

– May mắn sao?

Thiên Cầm lão tố cười lạnh nói:

– Tu vi đến cảnh giới như bọn ta, mỗi một bước tiến làm gì mà không có mấy phần may mắn, sao những đứa hậu bối chỉ biết nói sau lưng kia lại không may mắn đi đến bây giờ chứ?

Huyền Sâm chân nhân cười khổ một tiếng, không nói tiếp.

Thiên Cầm lão tổ xoay người nhìn về phía Huyền Thông chân nhân đứng ở một bên “ha ha” cười ngốc, nhíu mày một cái nói:

– Huyền Thông sư đệ, người xưa nay không thích tu luyện, nói thật hôm nay có thể đi tới mức này sư tỷ ta cũng coi như là vui mừng. Chẳng qua là ngươi nếu vẫn giống như mấy chục năm trước, nếu tiếp tục lười biếng như vậy, chờ thọ nguyên dùng hết, tọa hóa đi luôn đi.

Huyền Thông chân nhân nguyên vốn cười”Ha ha” lập tức biến thành cười gượng “hắc hắc” như mắc nghẹn vậy.

Trong lúc nói chuyện, ở chân trời mấy đạo độn quang cũng bắt đầu hướng Kinh Chập đảo đáp xuống.

Ngay vào lúc này, chỉ nghe một tiếng hừ lạnh truyền tới, mấy đạo độn quang mới vừa rơi xuống nhất thời một trận tán loạn. Thiên Cầm lão tổ lạnh lùng bàng quan im lặng không lên tiếng. Huyền Sâm, Huyền Hư hai người sắc mặt biến đổi, Huyền Sâm chân nhân càng là gấp giọng nói:

– Lục sư điệt, chậm đã!

Nhưng cũng đã muộn, Lục Bình một tiếng hừ lạnh truyền vào trong tai tu sĩ ở trong mấy đạo độn quang, liền giống như một tiếng nổ vậy. Lúc mấy đạo độn quang lảo đảo muốn ngã, hắn đã liên tiếp hóa thành bốn đạo thân ảnh, chia ra hướng vào trong bốn đạo độn quang phóng tới. Mấy tiếng kinh hô nhất thời vang lên, trong đó còn có một đạo thanh âm chấn kinh nói:

– Lục huynh? Huynh, huynh sao lại ở chỗ này?

Thân ảnh của Lục Bình chợt lóe rồi quay về, bốn tu sĩ ba nữ một nam đã bị hắn đoạt là từ trong độn quang đi ra.

Lúc này mấy đạo độn quang cũng đã tản đi, lộ ra năm nữ tu, một người đầu tiên chính là Chu Huyền Mộng, hai người bên cạnh Lục Bình cũng từng ở trên buổi lễ bái sư của Lý Tu Trúc gặp qua, chẳng qua là cũng không nhận biết, sau đó là Sở Đình mới vừa mở miệng kêu lên, mà sau lưng Sở Đình là Lý Tu Trúc cùng với vẻ mặt chấn kinh.

Sở Đình thấy tất cả mọi người không nói lời nào, nhìn sắc mặt Lục Bình âm trầm, chỉ đành phải lần nữa mở miệng nói:

– Lục huynh, không ngờ huynh lại thuộc Chân Linh phái sao? Cái này quả thật ẩn giấu thật sâu, chẳng lẽ Lục huynh đã sớm biết điều gì?

Sở Đình tâm tư bén nhạy, lập tức liền ý thức được cái gì, Chu Huyền Mộng cũng mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Chẳng qua nàng thông qua Lương Huyền Phong chân nhân đã sớm đoán được Lục Bình là Chân Linh phái đệ tử, nhưng không biết từ nguyên nhân gì, Chu Huyền Mộng cũng một mực không đem thân phận của Lục Bình để lộ ra, nhưng Chu Huyền Mộng lại kinh ngạc vì tu vi của Lục Bình.

Chu Huyền Mộng lúc mới gặp gỡ Lục Bình, hắn vẫn chỉ có đoán đan một tầng tu vi. Lúc đó thì Chu Huyền Mộng cũng đã là đoán đan bốn tầng tu sĩ. Hiện nay Chu Huyền Mộng tu vi tiến cấp tới đoán đan tầng năm điên phong, nhưng Lục Bình tu vi cũng đã đâm đầu vượt lên trước.

Nhưng điều này còn không phải là điều khiến cho Chu Huyền Mộng kinh ngạc. Điều càng làm cho nàng chấn động hơn nữa chính là, Lục Bình vừa rồi lấy một địch năm, chẳng qua là một chiêu, trong chớp mắt liên đem bốn tên tu sĩ ba nữ một nam rơi vào trong tay các nàng đã gọn gàng và lưu loát đoạt mất.

Chu Huyền Mộng mặc dù đã sớm biết Lục Bình thực lực vượt xa cùng cấp tu sĩ, nhưng không chút nào nghi ngờ rằng, hắn bây giờ so với trước kia càng thêm thành thạo khi chống lại cùng cấp tu sĩ. Phải biết, sư tỷ muội năm người các nàng, trừ nhỏ nhất Ngũ sư muội Sở Đình cùng Lục sư muội Lý Tu Trúc vẫn chỉ là đoán đan tầng ba tu vi mà thôi, Tam sư muội Huyền Yến, Tứ sư muội Huyền Thục cũng đều đoán đan bốn tầng tu vi. Năm người liên thủ cho dù không địch lại hắn, nhưng cũng không có lý nào chỉ một chiêu liền bại.

Lục Bình một chiều này chẳng những làm kinh hãi sư tỷ muội Chu Huyền Mộng, Huyền Điền cùng sáu người cũng gương mặt kinh hãi. Thiên Cầm lão tổ từ đầu chí cuối không nói gì. Huyền Hư cùng Huyền Sâm hai người muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Lục Bình đoạt bốn người ra được, liền đem lời nuốt trở vào trong miệng.

Chỉ có Huyền Thông chân nhân lẩm bẩm nói:

– Cái tên này, cái tên này, Huyền Sâm sư huynh nói hắn giết đoán đan hậu kỳ yêu tu, ta còn không tin, lần này thì phải tin rồi. Hắn xem uy áp của Thiên Tượng sư bá như không có gì, một chiêu liền đánh bại ba tên cùng cấp tu sĩ, thực lực này, thực lực này chính là ta cũng…

Thiên Cầm lão tổ đem lời của Huyền Thông chân nhân nghe ở trong tai, trong ánh mắt nhất thời kỳ quang chợt lóe. Nàng lúc này tự nhiên nhận ra cái vị đan sư Lục Cửu đã từng mấy lần xuất nhập Thính Âm các: không ngờ vị đan sư ở trên Bắc Minh đan hội tạo dựng ra danh tiếng không nhỏ lại có thể là bổn phái đệ tử, ngược lại cũng không tệ! Chẳng qua là thủ đoạn này, sao… sao lại làm cho người khác không vui như thế này?

Lục Bình không biết Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ sao lại cùng Ân Huyền Sở gặp nhau, còn bị Mai Huyền Cầm lão tổ giam giữ lại. Nhưng hắn biết ba vị sư tỷ của mình là tuyệt đối nhận biết Thiên Cầm lão tổ, nhưng ba người các nàng lúc này hiển nhiên đã bị cấm chế tu vi.

Lục Bình biết, lấy tu vi của đám người Chu Huyền Mộng, căn bản không phải đối thủ của ba vị sư tỷ, huống chi còn có một An Huyền Sở. Năm người liên thủ khả năng lớn nhất ngược lại thì sẽ bị ba vị sư tỷ cùng An Huyên Sở bắt ngược trở lại. Như vậy tình huống bây giờ chỉ còn có một khả năng: Thiên Cầm lão tổ biết rõ thân phận các nàng, vẫn xuất thủ bắt giữ bọn họ cũng như cấm chế tu vi của bốn người: Thiên Cầm lão tổ là cố ý, đây là hướng về phía lão sư của mình mà xuất thủ vậy.

Suy nghĩ minh bạch những điều này, Lục Bình tự nhiên lên cơn giận dữ, lúc đám người Chu Huyền Mộng mới vừa rơi vào trên Kinh Chập đảo liền đi trước xuất thủ. Hắn cũng không sợ Thiên Cầm lão tổ sẽ xuất thủ can thiệp. Chu Huyền Mộng cho dù biết hắn là Chân Linh phái đệ tử, thì như thế nào lại biết hắn là đệ tử của Thiên Linh chứ? Huống chi trên Kinh Chập đảo này chẳng những có Huyền Sâm, Huyền Hư hai vị sư thúc đang nhìn. Hơn nữa trên đảo này hết thảy sự vật lại làm gì có thể thoát khỏi pháp nhãn của Thiên Tượng lão tổ?

Thiên Cầm lão tổ thi triển cấm chế trên người của bốn người không giống nhau. Lục Bình thần sắc nghiêm nghị, trong ánh mắt thanh quang lóe lên, thân niệm toàn bộ hướng trên thân bốn người vọt tới, không ngờ lại mang theo từng trận tiếng huýt gió giống như sóng biển dâng trào vậy.

– Thần niệm có tiếng, đây không phải là tu vi đạt tới đoán đan kỳ điên phong tu sĩ mới có sao? Tiểu tử này, tiểu tử này, thần niệm tu vi không ngờ lại lợi hại như thế!

Huyền Thông chân nhân lần nữa nhảy lên. Huyền Hư chân nhân cùng Huyền Sâm chân nhân hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng có thể từ trong mắt đối phương nhìn thấy sắc thái chấn kinh.

Lục Bình thần sắc chấn động, trong ánh mắt lóe ra một chút vui vẻ, ngón trỏ tay phải dẫn ra một đoàn lam quang, ở trên không trung hóa thành một đạo kỳ quỷ phùa Thiên Cầm lão tổ ánh mắt chợt lóe nhanh, liền thấy hắn đem đạo phù màu xanh da trời dừng lại trước mắt đẩy một cái, trong miệng chợt quát khẽ:

– Tán!

Trên người Nhị sư tỷ Lý Huyền Như chân nhân đột nhiên lộ ra đầy những tia một linh quang màu xanh biếc, phảng phất như một dạng mạng nhện đem Lý Huyền Như chân nhân bao phủ ở bên trong. Lúc lam quang phù của Lục Bình sắp in ở trên thân của Lý Huyền Như chân nhân, lục quang đột nhiên đại thịnh, tựa hồ muốn ngăn trở lam quang phù xâm nhập.

Trong hai mắt của Lục Bình hàn quang chợt lóe, tay phải chợt hé ra chậm rãi đẩy ra ngoài, trong lam quang phù đột nhiên tóe ra từng đạo kiếm khí sâm lệ, nhất cử đem tia ánh sáng màu xanh lá cây chặt đứt từng cái một.

Trên người Lý Huyền Như chân nhân lúc này cũng đột nhiên phát ra một chùm linh quang trong suốt, hộ thân cương khí từ trong đến bên ngoài nhất cử đem linh quang màu xanh lá cây còn thừa lại toàn bộ chấn cho đứt đoạn.

– Cửu sư đệ, ngươi đã đến rồi!

Lý Huyền Như một câu nói ra, Huyền Hư cùng Huyền Sâm hai vị chân nhân trong lòng chợt giật mình. Thiên Cầm lão tổ hàn quang trong hai mắt đại thịnh!

Lục Bình cũng không trả lời lời của Lý Huyền Như ngay, mà là hỏi:

– Sư tỷ, tỷ cùng Ân sư đệ sao gặp được nhau?

Lý Huyền Như lúc này cũng đã thấy Huyền Hư, Huyền Sâm, Huyền Thông ba vị chân nhân bên cạnh, ngoài ra còn có đám người Huyền Điền, biết bây giờ đã đến Kinh Chập đảo, vì vậy vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt Huyền Hư cùng ba vị chân nhân, rồi sau đó lại cùng đám người Huyền Điền hàn huyên đôi câu, rồi mới tới bên người của Lục Bình.

Lúc này, Lục Bình đang tra xét cấm chế trên người Tam sư tỷ Triệu Huyền Cơ, Lý Huyền Như có chút lo lắng hỏi:

– Như thế nào, có nắm chắc không?

Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

– Ba vị sư tỷ cùng Ân sư đệ trên người mỗi người cấm chế đều không giống nhau. Tiểu đệ cũng không dám nói nhất định có thể phá giải, chỉ có thể hết sức thử một lần. Nếu bây giờ không được cũng chỉ có thể cầu xin Thiên Tượng sư thúc tố rồi.

Hai người từ đầu đến cuối đều không nhìn Thiên Cầm lão tổ một cái, chớ đừng nói chi là muốn mở lời cầu nàng khai mở cấm chế trên người của mấy người, có cầu cũng chỉ có thể đi cầu xin Thiên Tượng lão tổ mà thôi.

Huyền Hư cùng Huyền Thông chân nhân khó mà nói gì, chỉ có thể có chút lúng túng đứng ở một bên.

Huyền Sâm chân nhân sắc mặt biến đổi liên tục, thở dài một cái, hướng lên Thiên Cầm lão tổ chắp tay, nói:

– Sư tỷ, dạy dỗ mấy tiểu bối một chút cũng được, cũng không cần cấm cố bọn họ nữa.