Chương 1123: Không Minh tàn trận

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dưới sự trợ giúp của Đặng Minh, Lục Bình liên tiếp phá vỡ mấy cái trận pháp, đi về phía Không Minh tàn trận.

Đặng Minh chính là quái nhân dơ bẩn râu dài tóc rối đó. Lúc ấy Lục Bình không chịu nổi người này khắp người dơ dáy cùng một thân có mùi kỳ lạ, cổ tay lắc một cái, cũng không thấy bấm ra pháp quyết gì, Đặng Minh liền cảm giác có một cỗ nước suối đột nhiên dâng lên từ dưới chân, nuốt trọn cả người của hắn.

Trong lúc Đặng Minh cho rằng mình sẽ phải chết, đột nhiên phát hiện lực lượng xoay tròn kỳ dị ấy đột nhiên biến mất. Đặng Minh rốt cục phát giác không đúng, đột nhiên giương đôi mắt lên mới nhìn thấy Lục Bình vẫn đứng trước mặt của hắn. Chỗ bất đồng là, lúc này quanh thân trên dưới người Đặng Minh tựa hồ đã bị người vò nắn, tắm rửa kỳ cọ liên tiếp ba lần, cảm giác sảng khoái vô cùng.

Nước biển dưới chân khuấy động, thậm chí có thể mang vào bên trong trận pháp một làn gió mát nhè nhẹ. Đặng Minh đột nhiên ý thức được cái gì đó, đưa tay sờ một cái lên trên đỉnh đầu, quả nhiên trọc lông lốc. Không chỉ là tóc, mà ngay cả lông mày cùng râu ria đều đã bị biến mất không thấy đâu nữa.

Đặng Minh trong lòng từng trận phát rét. Hắn biết được mới vừa rồi nếu Lục Bình muốn giết hắn, thật đúng là chẳng khác gì đánh chết một con kiến hôi. Tuy nhiên ngay sau đó trong lòng hắn lại buông lỏng, nếu vừa rồi không chết, vậy ít nhất chứng minh người trước mắt chắc là sẽ không giết hắn.

Suy nghĩ một chút khi Lục Bình phá trận bị mình châm chọc là một tay mơ, Đặng Minh đã đoán hết tám chính phần mục đích mà Lục Bình không giết hắn.

Không Minh tàn trận thật ra thì chia làm trong ngoài ba tầng. Tầng bên ngoài nhất cơ hồ đều là thứ đồ mô phỏng của các trận pháp sư trước giờ đến nghiên cứu Không Minh tàn trận, thường thường đều dùng để gây nên một ít tác dụng ngăn trở hay quấy rầy. Tuy nhiên, chúng cũng có thể xem là một khảo nghiệm, một hạng khảo nghiệm để xét xem một kẻ nào đó có tư cách tiến vào Không Minh hải hay không.

Dĩ nhiên, nếu là người biết sơ về trận pháp, trận pháp đơn giản phía ngoài nhất cũng đã đủ thành một chỗ luyện tay cực tốt rồi.

Mà thời điểm trận tu đại khái có tư cách trận pháp sư chân chính, sẽ có khả năng phá vỡ trận pháp phía ngoài nhất, đối mặt và nghiên cứu trận pháp ở trung tầng.

Mà trận pháp ở trung tầng lại là tác phẩm xuất phát từ tay của trận pháp sư trước giờ chuyên nghiên cứu Không Minh tàn trận. Uy lực của những chỗ trận pháp này nếu so với những trận pháp phía ngoài nhất sẽ khó chịu hơn nhiều. Nhưng mà bên trong lưu lại phần nhiều là tâm đắc của các trận pháp sư sau khi nghiên cứu Không Minh tàn trận. Chúng vừa là một truyền thống từ trước giờ của trận pháp sư nhằm để bảo vệ tàn trận bên trong, đồng thời cũng là một lôi đài dành cho trận pháp sư đời sau tranh đấu, thử thủ đoạn của nhau.

Vì vậy, những thứ trận pháp này thường biểu đạt phần nhiều chính là sáng ý, hiểu biết của trận pháp sư trên trận pháp để nghiên cứu tàn trận. Uy năng của trận pháp có lẽ không lớn, nhưng thường rất xảo diệu. Trận pháp sư bình thường mặc dù có tư cách nghiên cứu những thứ trận pháp này, nhưng nếu hoàn toàn thông qua trung tầng trận pháp, chân chính tiếp xúc được với Khổng Minh tàn trận, thì như vậy tu sĩ đó có thành tựu về mặc trận pháp tất nhiên đã đạt đến cấp bậc trận pháp đại sư.

Lúc trước Lục Bình dẫn động một bộ liên hoàn trận, chính là đã bước vào trận pháp trung tầng rồi.

– Ha, nói như vậy người đã là nhân vật cấp bậc trận pháp đại sư, có thể tiếp xúc được nội tầng Không Minh tàn trận rồi?

Lục Bình hỏi, có vẻ hứng chí. – Đó là điều dĩ nhiên!

Đặng Minh hơi mang vẻ đắc ý, nói:

– Đặng mỗ khi tiến vào Không Minh hải hơn hai mươi năm trước bất quá chỉ là một tu sĩ có thể miễn cưỡng đạt tới cấp bậc trận pháp sư mà thôi. Nhưng chỉ sau mười năm, ta đã từ trận pháp phía ngoài một đường đột phá đến Không Minh tàn trận chân chính trước mặt, chính là trận pháp đại sư thứ thiệt. Mười năm sau, Đặng mỗ đã nghiên cứu hiểu thấu ba trận pháp trong tàn trận này!

Lục Bình liếc nhìn Đặng Minh đang có vẻ dương dương tự đặc, trong miệng hừ lạnh một tiếng, nói:

– Trước khi chuyện xảy ra, từ trận pháp sư bình thường trở thành trận pháp đại sự cũng bất quá mười năm. Sau thời gian hơn mười năm lại mới chỉ hiểu thấu ba trận pháp của Không Minh tàn trận, có cái gì hay để đắc ý chứ?

Đặng Minh nghe vậy nhất thời nhảy dựng lên, ngay cả người trước mắt này có thể trong lúc cười nói đem hắn biến thành tro bụi cũng không để ý, lớn giọng nói:

– Ngươi, ngươi biết cái gì chứ? Trận pháp trong Không Minh tàn trận mỗi một cái đều tinh diệu tuyệt luân. Phần lớn đều do nhân vật cấp bậc trận pháp tông sư của Không Minh phái năm đó lưu lại. Trận pháp sư dừng lại trong Không Minh hải đều truyền lưu một cách nói để đánh giá. Đó chính là nếu một trận pháp sư có thể suy nghĩ hiểu thấu bảy trận pháp trong Không Minh tàn trận, vậy hắn sẽ không còn gì thẹn nữa khi tự xưng là trận pháp tông sư.

Điều này Lục Bình thật sự không biết, chẳng qua hắn lại biết năm đó Không Minh phái đại trận bao trùm diện tích cả ngàn dặm, các loại trận pháp lớn nhỏ bao hàm bên trong không đến vạn cũng có hơn ngàn. Nhưng cấp bậc trận pháp tông sư chỉ cần thấu hiểu phá giải được bảy trận pháp là có thể đạt tới, khiến cho Lục Bình ít nhiều gì cũng có chút khó có thể tin.

– Đừng tưởng rằng bày trận pháp đó dễ dàng hiểu thấu được!

Đặng Minh tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng của Lục Bình, nói:

– Bề mặt của Không Minh hải trong diện tích ngàn dặm không biết ẩn giấu bao nhiêu trận pháp sư của các môn các phái. Trong đó không thiếu môn nhân con em của những thế gia cự phái, ở trong môn phái nhà họ đều có hoàn chỉnh trận pháp truyền thừa cùng với tư nguyên đầy đủ, nhưng bọn họ vẫn muốn tới nơi này quan sát nghiên cứu Không Minh tàn trận. Thậm chí có không ít tu sĩ hao tốn mấy trăm năm đều không có thể phá vỡ bảy đạo trận pháp, thành tựu trận pháp tông sư được. Đặng mỗ là một trận pháp tán tu, không môn không phái, có thể dùng thời gian hơn mười năm liên tiếp phá ba trận pháp trong Không Minh tàn trận, cũng không kém chút nào so với trận pháp sư do danh môn đại phái bồi dưỡng ra rồi!

Trong lòng Lục Bình hơi kinh ngạc, không khỏi có một tia kính ý đối với vị trận pháp đại sư đứng bên cạnh này, từ một vị tán tụ có thể mà có thể tiến tới vị trí như thế này xem ra thật không dễ dàng gì.

Trong lúc nói chuyện, sau khi hai người phá vỡ một chỗ trận pháp, Đặng Minh đột nhiên nói:

– Chính là chỗ này, đây chính là giới hạn của Không Minh hải trung tầng trận pháp cùng nội tầng Không Minh tàn trận.

Lục Bình nhìn một chút, nói:

– Sao nhìn qua chẳng có gì khác nhau cả, nơi này trận pháp liên kết qua lại, sao có thể phân biệt được di tích của tàn trận cùng với những trận pháp sau đó do người lưu lại có gì khác nhau?

Đặng Minh cười cười, trong tay tùy tiện bấm ra một đạo pháp quyết, đánh lên trên trận pháp ở sau lưng. Một tầng ánh sáng ngũ sắc thoáng qua từ trên trận pháp, ngay sau đó trận pháp lần nữa bình tĩnh trở lại.

Vì để biểu thị sự kính trọng đối với Không Minh phái tu sĩ, sau này trận pháp sư các đời khi lưu lại trận pháp của mình đều hạn chế màu sắc quang vàng của trận pháp ở trong năm màu, có người thậm chí không tiếc làm giảm đi uy năng của trận pháp, còn Không Minh tàn trận chân chính đều là ánh sáng bảy màu.

Đặng Minh nói xong, hai tay bấm ra pháp quyết ấn một cái về phía trước, thất sắc quang mang nhất thời lập lòe hiện ra từ trên trận pháp trước mắt.

Lục Bình gật đầu một cái, hỏi:

– Thì ra là thế, như vậy di hài của tiền bối tu sĩ mà người nói ở đâu?

Đặng Minh đáp:

– Chính là từ trận pháp trước mắt một đường phá vỡ về phía trước, đại khái ở chỗ trận pháp thứ năm.

Lục Bình xoay người nhìn Đặng Minh một chút, hỏi:

– Không phải ngươi nói chính ngươi mới chỉ có thể phá giải ba trận pháp nơi này sao?

Đặng Minh giải thích:

– Không sai, vãn bối trong lúc vô tình sau khi phá giải trận pháp thứ hai nơi này cũng đã có thể phát giác di hài của vị tiền bối nọ rồi. Đáng tiếc sau mấy năm, vãn bối lại chỉ phá giải đạo trận pháp thứ ba, nhưng đạo trận pháp thứ tư mãi không thể khai mở. Tuy nhiên bây giờ có tiền bối tương trợ, khai mở đạo trận pháp thứ tư cũng không phải việc khó.

Lục Bình kỳ quái nhìn hắn một chút, hỏi:

– Ngươi biết trong di hài đó có vật gì sao?

Đặng Minh mờ mịt đáp:

– Không biết nữa, hy vọng có thể lấy được trận pháp truyền thừa của vị tiền bối ấy. Dù sao những món đồ tu luyện của những tán tu chúng tôi thường thường không thành thế hệ. Vị tiền bối ấy có thể đi tới nơi đó, ít nhất phải phá vỡ bốn đạo trận pháp thậm chí nhiều hơn, trận pháp tu vi chí ít cũng trên vãn bối.

Lục Bình nhìn Đặng Minh từ bên trong trữ vật pháp khí bắt đầu móc ra một thứ gì đó, nhìn dáng dấp có vẻ muốn bắt tay phá trận, vì vậy hỏi:

– Nơi này để lại di hài của trận pháp sư rất nhiều sao?

Tốc độ Đặng Minh bày trận hơi chậm lại, mang vẻ buồn bã xào xạc chậm giọng đáp:

– Đúng là có, có trận pháp sư cả đời đều ở chỗ này nghiên cứu trận pháp, mãi cho đến khi tọa hóa mới thôi, sớm đã đem những thứ này trở thành nơi mà mình yên nghỉ. Phần lớn trong quá trình nghiên cứu trận pháp bị vây bên trong trận pháp mà không cách nào phá trận ra, dần dần chết già trong đó.

Trong lúc nói chuyện, Đặng Minh cực kỳ thuần thục đem mấy món khí vật sử dụng để bày trận dựa theo phương vị bất đồng trưng bày cho tốt, rồi sau đó kích thích một dạng trận bàn cầm trong tay. Mấy đạo quang vựng đột nhiên xuất hiện trên tàn trận, một cánh cửa cao năm thước bất ngờ hiện ra trên tàn trận.

– Tiền bối đi thôi! Tàn trận bình thường này sau khi bị tu sĩ phá giải đều cố hết sức khôi phục nguyên trạng. Nơi đây là thánh địa tu hành của trận pháp sư, tất cả đều phải hết sức giữ gìn, truyền lưu cho hậu nhân. Nếu không cho dù Không Minh phái có lưu lại tàn trận cao minh đế hơn nữa, mấy ngàn năm qua cũng không đủ cho những trận pháp sư chúng ta trước sau nối đuôi nhau phá giải.

Đặng Minh trước tiên từ môn hộ bước vào trong tàn trận. Lục Bình ngẫm nghĩ, bất động thanh sắc rung ống tay áo lên, sau đó theo Đặng Minh bước chân vào trong tàn trận tầng thứ nhất.

Nhìn môn hộ phía sau chậm rãi thu nhỏ lại cho đến khi biến mất không thấy đâu nữa, Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, lúc này tự thân đã trong một chỗ thất sắc trận pháp không gian. Một bên khác, Đặng Minh bắt đầu bắt tay bố trí phá giải đạo trận pháp thứ hai.

Hai mắt của Lục Bình càng lúc càng u thâm, quét nhìn chung quanh không gian trận pháp tầng thứ nhất, tùy ý tra xét gì đó.

Đặng Minh thấy vậy nói:

– Tiền bối, chỗ không gian này đã bị vãn bối tra xét chẳng có gì khác rồi, đương nhiên không còn các loại bẫy rập nào. Nhưng đợi đến sau khi chúng ta đột phá trận pháp mới, tiền bối phải cẩn thận một chút rồi. Không biết chừng trong trận pháp không gian này còn để lại một ít các loại trận trong trận, bẫy rập của trận pháp, một khi bước vào, nếu uy lực của trận pháp không mạnh thì còn tốt, nếu ngược lại, vậy chúng ta có thể trải nghiệm tình cảnh giống như di hài của vị tiền bối mà vãn bối thấy bị giam trong đó rồi.

Sau khi Lục Bình cùng Đặng Minh hai người bước vào Không Minh tàn trận, đợi đến lúc cánh cửa biến mất không lâu, ánh sáng của một chỗ trận pháp bên cạnh đột nhiên tiêu tán. Tiếng bước chân vang lên, một trung niên nam tử từ bên trong chậm bước ra ngoài, nhìn một chút chỗ mà cánh cửa không gian xuất hiện, trên mặt lộ ra một tia tham cứu, nói:

– Người đó sao đến được nơi này, chẳng lẽ người này là một tên trận pháp sư hay sao? Tuy nhiên nhìn dáng dấp cũng không phải rất giống. Ha ha, nếu ở những chỗ khác, Văn mỗ thấy người đó có lẽ còn phải tránh lui chín mươi dặm, tránh như gặp phải rắn độc, nhưng trong Không Minh tàn trận này, ngược lại là một cơ hội tốt để giam và giết kẻ này.

Lục Bình hiển nhiên không biết mình vào thời điểm này có người quen theo dõi. Khi đó Lục Bình theo sau lưng Đặng Minh đã đột phá tầng trận pháp thứ ba, tới trước mặt đạo trận pháp thứ tư. Nơi này chính là chỗ những năm gần đây Đặng Minh một mực không thể tiến thêm một tấc.

Mà sau tòa trận pháp này, bên trong có một cỗ thi hài mơ hồ bị tầng trận pháp thứ năm vây lượn. Sau khi Lục Bình vận dụng đồng thuật thần thông, vẫn có thể loáng thoáng thấy rõ ràng một cái trữ vật pháp khí bên hông thi hài.

– Chính là đạo trận pháp thứ tư này, bốn năm năm qua, vãn bối chính là bị vây trước mặt đạo trận pháp thứ tư, đến bây giờ chỉ miễn cưỡng đoán ra bốn tiết điểm của trận pháp. Mà muốn phá giải bộ trận pháp này, ít nhất cũng phải tìm được tám trận pháp tiết điểm mới có thể thử một lần, mà vẫn không nhất định có thể thành công.

Lục Bình nhìn một chút về bốn phía, đột nhiên nói:

– Trận pháp nơi này liên thông kết hợp, mỗi một đạo trận pháp bốn phía đều có mấy loại trận pháp cùng nhau liên kết qua lại. Có lẽ ngươi hiện đang đối mặt đạo trận pháp thứ tư nhưng thật ra là một tòa trận pháp được xem là khá tinh diệu bên trong Khổng Minh di trận. Nó đã vượt xa ra khỏi sự hiểu biết của ngươi, thậm chí là trận pháp tông sư có lẽ còn chưa hắn dễ dàng phá nó được.

Đặng Minh muốn nắm tóc gãi đầu của mình, lúc này mới nhớ tới trên đầu đã bị trọc lóc, bèn đơn giản sờ sờ sọ dừa trống lốc, cười “ha ha” nói:

– Có lẽ vậy, chẳng qua là vãn bối đã hao tốn thời gian mấy năm trên tòa trận pháp này, thật không muốn bỏ qua, nên cũng quên những thứ khác rồi.

– Ngươi thật ra có thể không cần đem tất cả thời gian tốn hao trên một đạo trận pháp này. Người rất có thể đi nghiên cứu những thứ trận pháp khác, như vậy có lẽ độ khó phải thấp hơn rất nhiều. Đợi đến khi người hiểu thấu bảy chỗ trận pháp, có tư cách trận pháp tông sư, trở lại nghiên cứu một đạo trận pháp này chẳng phải là tốt hơn sao? Cho dù đến lúc đó vẫn không cách nào thấu hiểu, người rất có thể bắt tay từ trận pháp bên cạnh, tránh né một đạo trận pháp này vu hồi đi tới, theo lý vẫn có thể lấy ra được di vật lưu lại trong di hài.

Đặng Minh cười cười, nói:

– Có lẽ bởi vì vãn bối sừng trâu nhọn cứ thích húc về trước, đã bỏ một đoạn thời gian nghiên cứu đối với tòa trận pháp này. Hơn nữa cũng không phải là không có chút đầu mối nào, chẳng qua là tốc độ tiến triển chậm một ít, thật sự là muốn ngừng cũng không thể. Vãn bối luôn cảm thấy chỉ cần kiên trì chốc lát thì có thể tìm được một tiết điểm mấu chốt, giải khai đạo trận pháp này, cứ như vậy mà thời gian trôi đi bốn năm năm.

Lục Bình gật đầu một cái, hỏi:

– Như vậy muốn ta làm gì?

– Vãn bối cần đồng thuật thần thông của tiền bối trợ giúp, tìm được mấy trận pháp tiết điểm mấu chốt. Như vậy vãn bối có thể theo những tiết điểm đó đoán ra phương thức vận hành của tòa trận pháp, từ đó khai mở tòa trận pháp này.

– Cũng được!

Lục Bình thi triển “Tam Thanh Chân Đồng” đến cực hạn. Trên hộ tráo của trận pháp nhất thời xuất hiện sau điểm sáng hội tụ thành văn lộ, trong đó có bốn cái là Đặng Minh đã bị tìm ra cũng như đã đánh dấu sẵn, hai điểm khác còn lại thì hắn chưa phát hiện được.

Đợi đến khi Lục Bình chỉ ra hai nơi tiết điểm này, trên mặt Đặng Minh khó tránh khỏi hiện ra vẻ hồ nghi, hỏi:

– Chỉ đơn giản như vậy sao?