Chương 1453: Thương nghị phân chia

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Theo Lục Bình đi tới Trung Thổ chính là Ân Thiên Sở. Ân Thiên Sở mặc dù không hiểu được Lục Bình vì sao phải dẫn gã tới Trung Thổ, nhưng gã có thể cảm giác Lục Bình tất nhiên tham dự một chuyện cực kỳ trọng đại. Mà chuyện này thậm chí ngay cả bản thân Lục Bình đều sinh ra áp lực cực lớn.

Trong một dãy núi ven Thanh Minh Giang ở thượng du Cửu Huyền sơn, Lục Bình đem Hoàng Kim ốc giao cho trong tay Ân Thiên Sở.

Ân Thiên Sở không nhận lấy, sắc mặt âm trầm, hỏi:

– Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Ân Thiên Sở rất rõ ràng Hoàng Kim ốc trọng yếu với Lục Bình, cơ hồ có thể nói hơn phân nửa tài sản của hắn đều trong Hoàng Kim ốc đây. Thế nhưng lúc này Lục Bình giao cho gã Hoàng Kim ốc, đây thường thường là cử động chỉ có tu sĩ trước khi độ lôi kiếp mới có.

Chính là nói chuyện Lục Bình lần này tham dự hung hiểm cực lớn, thậm chí có nguy hiểm vẫn lạc. Làm như vậy một là vì lưu lại hậu thủ có người tiếp ứng, thứ hai chính là vạn nhất vẫn lạc, cũng không bị địch thu vét hết tài sản.

Dĩ nhiên, người có thể được Lục Bình giao phó như vậy, cũng có thể nói rõ Lục Bình tuyệt đối tín nhiệm Ân Thiên Sở.

Lục Bình cười cười, nói:

– Đích xác là một chuyện điên cuồng, vì mình, cũng vì tông môn, một khi thành công, bổn phái chí ít cũng ở tu luyện giới có địa vị như Thiên Huyền tông vậy.

Ân Thiên Sở hiển nhiên rõ ràng, nếu không làm được, sợ rằng cũng chỉ còn có một đường vẫn lạc.

Ân Thiên Sở tay nâng Hoàng Kim ốc đột nhiên hỏi:

– Vật này nếu thật đúng là phải mang về cho ai?

Lục Bình cười cười, đáp:

– Cho Lão sư, Huyền Hồ không giữ được.

Ân Thiên Sở lạnh giọng nói:

– Nàng đã bế quan, sau khi xuất quan có lẽ chính là Thiên Hồ.

– Đó cũng không giữ được!

Thần sắc của Lục Bình không thay đổi, nói tiếp:

– Chính là có các ngươi những hảo hữu này tương trợ cũng không giữ được, ngược lại có thể hại nàng.

Lục Bình nhìn nhìn bộ dáng lạnh lùng của Ân Thiên Sở, thở dài một cái, nói:

– Đây là sự thật, hơn nữa cũng vì tốt cho nàng, huống chi nàng cũng không có thực lực tới thừa kế hết thảy của ta.

Lục Bình ngay sau đó lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, nói:

– Chiếc nhẫn này mới là cho nàng. Đồ vật bên trong xem ra đủ năng vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp sau đó nghênh đón lôi kiếp lần thứ hai. Tuy nhiên có thể độ qua lôi kiếp lần thứ hai hay không sẽ phải nhìn vận khí của nàng.

Ân Thiên Sở hừ lạnh một tiếng, nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật.

Lục Bình chần chờ một chút, rồi mới hướng Ân Thiên Sở nói:

– Nếu thật sự ta gặp chuyện không may, sư đệ người cần bế quan tu luyện, chưa từng độ qua lôi kiếp lần thứ hai vạn không thể ở tu luyện giới đi lại.

Mắt thấy được vẻ hoài nghi trong ánh mắt của Ân Thiên Sở, Lục Bình giải thích:

– Con đường mà sư đệ đi hôm nay làm người đố kỵ. Đông Hải đánh một trận bản lĩnh của sư đệ người đã làm người biết. Một khi ta vẫn lạc, ngươi tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt của người có dụng ý khác, chỉ có tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, mới có thể làm người kiêng kỵ, làm người ta sợ. Huống chi ta nếu đi một lần, bổn phái cũng cần một người lần nữa quật khởi làm hết sức tiếp thay địa vị của ta. Trong bổn phái, đệ tử đời thứ ba thứ tư không tính, cũng chỉ có sư đệ ngươi có thể kham đảm nhiệm lớn như vậy.

Lần này Ân Thiên Sở nghiêm túc gật đầu một cái, nói:

– Hiểu rồi!

Ân Thiên Sở trong sơn lĩnh chọn một chỗ bí ẩn khai ích động phủ tạm thời. Trên một tòa thạch đài trong động phủ vừa đốt đèn lên, nhưng trong đèn dầu cũng không có ngọn đèn. Đây là một ngọn hồn đăng Lục Bình để lại cho Ân Thiên Sở. Một khi hồn đăng tắt, Ân Thiên Sở sẽ lập tức mang lưu vật của Lục Bình trở về Bắc Hải.

Trong độn quang, Lục Bình vỗ vỗ linh thú đại bên hông, cười nói:

– Không ngờ Đại Bảo ngươi lần này lại chủ động muốn theo ta đi Cửu Huyền lâu, chẳng lẽ không sợ chuyến đi này bị người nấu hết thịt chuột sao?

Đại Bảo trong linh thú đại kêu lớn:

– Tôi sợ muốn chết chứ. Lục đại thánh địa từ khai thiên đứng vững vàng đến nay không ngã, ai biết các ngài lần này có phải là thập tử vô sanh hay không. Nhưng tôi vừa nghĩ tới những thứ bảo bối trong Cửu Huyền lâu, Đại Bảo tôi cho dù chết cũng đáng!

Lục Bình cười to “ha ha”, nói:

– Yên tâm, cho dù lần này thất bại, Cửu Huyền lâu nếu muốn giết ta cũng không dễ dàng.

Trong tay Lục Bình liên tiếp lóe ra ba đạo thất quang sắc mang. Đó là ba cái thất sắc linh vũ Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ. Trong mỗi một đạo linh vũ đều có một đạo khai thiên thần thông do Loan đạo nhân tự tay phong ấn. Đây mới là chỗ phấn khích để Lục Bình chân chính dám đối mặt Cửu Huyền lâu, đối mặt khai thiên thần khí.

Dưới Cửu Huyền sơn, mười vị Thuần Dương thêm Lục Thiên Bình, Tiêu Bạch Vũ thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, cười nói:

– Xem ra chư vị hậu sự đều đã giao phó rõ ràng, như vậy nên nói một chút chuyện chia nhau.

Mọi người không quan tâm nhiều đến nửa câu đầu không may của Tiêu Bạch Vũ, thần sắc đều ngưng trọng. Lần này mọi người mặc dù kết minh mà tới, là đối mặt Cửu Huyền lâu một con vật khổng lồ như vậy.

Mặc dù con vật khổng lồ đó lúc này đang thuộc về thời kỳ suy yếu nhất, nhưng mười một vị tu sĩ thuộc về đỉnh cao nhất của tu luyện giới cũng chưa chắc sẽ có nắm chắc tuyệt đối có thể toàn thân thối lui khỏi Cửu Huyền lâu.

Sở dĩ mọi người mạo hiểm lớn như vậy, cuối cùng bất quá chính là vì tranh đoạt thiên đại ích lợi trong Cửu Huyền lâu, huynh đệ ruột thịt còn tính toán rõ ràng, chuyện như thế này nếu không thể nói rõ ràng trước khi chuyện xảy ra, tới cuối cùng phân phối bất công, sau lưng giết người đoạt bảo, vậy cũng thật chính là làm trò cười cho thiên hạ rồi.

Tiêu Bạch Vũ là người phát khởi hành động hành động, giống vậy cũng là chỗ thực lực mạnh nhất trong mười một người, chuyện này hiển nhiên cũng do ông ta chủ trì:

– Chuyện chúng ta tính toán ai cũng không dám nói toàn thân thối lui. Cửu Huyền lâu truyền thừa điển tịch cùng với bí thuật có thể lịch đại Chân Linh truyền thừa chưa từng đoạn tuyệt, những thứ đồ này vô luận người nào lấy được đều phải cùng hưởng, điểm này xem ra chư vị đã không dị nghị.

Cổ Duyệt lão tổ, Thạch Hoa lão tổ hai vị tán tu Thuần Dương cười nói:

– Bọn ta tính toán chính là vật này, chỉ cần vật này tới tay, những vật khác thậm chí có thể nhượng bộ thích hợp.

Cổ Duyệt lão tổ, Thạch Hoa lão tổ hai người không môn phái ràng buột, đối với tư nguyên tu luyện của Cửu Huyền lâu cũng không coi trọng như mấy vị khác. Tuy nhiên thích độ tương nhượng cũng không phải là nhất định phải nhường, nếu thật đụng phải vật cần, bọn họ hiển nhiên cũng đương nhiên không nhường.

Lâm Vũ lão tổ vốn cũng thuộc nhóm này, nhưng hôm nay ông ta cũng được xem là thái thượng trưởng lão của Lạc Tâm phái. Lạc Tâm phái ở Đông Hải ngổn ngang trăm mối, ông ta hiển nhiên không thể nào không câu chấp giống như Cổ Duyệt, Thạch Hoa hai vị lão tổ như vậy.

Viên Phá Không cùng Dương Thọ Xương liếc mắt nhìn nhau, nói:

– Truyền thừa bí thuật tới tay là được, chút tư nguyên tu luyện bọn ta không để vào mắt. Hai người bọn ta bất quá là vì trả ân tình của lão Tiêu thôi.

Thất Phiến lão tổ nhìn Lục Bình một chút một mực trầm mặc, cười hỏi:

– Lục tiểu hữu nghĩ thế nào?

Nếu đổi thành lúc trước, mọi người mặc dù thừa nhận tư cách Lục Bình gia nhập Thuần Dương chi minh, nhưng chưa chắc thừa nhận địa vị của hắn. Nhưng lúc này lại có chỗ bất đồng, Lục Bình không chỉ mang đến sáu tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù, còn phải gánh trách nhiệm nặng nề tạm thời dao động cả con Thanh Minh Giang thủy mạch. Dĩ nhiên, càng trọng yếu hơn chính là một trận đánh kinh thế ven Ngọc Lan Hà!

Lục Bình nghĩ nghĩ, đáp:

– Tư nguyên tu luyện cũng dễ nói, đến lúc đó hoặc là chia đều hoặc là dựa theo mỗi người cống hiến phân phối tỷ lệ. Cho dù gặp gỡ chút vật quý hiếm, cũng có thể dùng vật khác đền bù, duy chỉ có linh bảo, dị bảo là những thứ có số lượng hiếm hoi hơn nữa thường thường thế gian có độc một món, chính là vật không thể sao chép. Nếu nổi lên tranh chấp trên những thứ đồ này, sợ là giải thích không được.

Tiêu Bạch Vũ nghe vậy đầu tiên nói:

– Tiêu mỗ tính toán bất quá là Chân Linh truyền thừa cùng tiểu thiên thế giới. Liệt Thiên Kiếm phái ta để ý là một kiếm phá vạn pháp, người kiếm tương thành, đối với linh bảo chi lưu cũng không quá coi trọng. Chỉ cần Cửu Huyền lâu tiểu thiên thế giới thuộc về Tiêu mỗ tất cả, một ít khác đều nói được.

Đối với một chút này tất cả mọi người sẽ không phản đối, làm người tổ chức của Thuần Dương chi minh cùng với người có thực lực mạnh nhất, tiểu thiên thế giới từ vừa mới bắt đầu chính là vật Tiêu Bạch Vũ mưu tính chiếm đoạt, càng là một trong những thứ lý do đầu tiên ông ta thành lập Thuần Dương chi minh. Huống chi hôm nay Tiêu Bạch Vũ sắp bước vào thành tựu Chân Linh bước cuối cùng này, cho dù có người hiện tại từ trong tay ông ta có thêm tiểu thiên thế giới đi, ngày sau làm gì có thể giữ được.

Thất Phiến lão tổ trầm ngâm nói:

– Tiểu thiên thế giới thuộc về Tiêu đạo hữu tất cả đây là bắt đầu nói rõ. Nếu trong Cửu Huyền lâu có thành tựu tiểu thiên thế giới bí thuật truyền thừa hiển nhiên tốt nhất. Nếu không, kính xin Tiêu đạo hữu đến lúc đó có thể khai ích tiểu thiên thế giới, làm chư vị đạo hữu đều có cơ hội tham cứu ảo diệu của tiểu thiên thế giới thành tựu này.

Tiêu Bạch Vũ ngẩn ra, lập tức nói:

– Đây là chuyện đương nhiên!

Mãn Nguyệt lão tổ lúc này đề nghị:

– Không bằng như vậy, linh bảo, dị bảo chi lưu, bọn ta đến lúc đó theo như thứ tự thay phiên người lấy một món, rồi sau đó tuần hoàn sau trước là được. Như vậy các vị lấy được linh bảo không tốt nhìn thứ tự cùng xem vận khí, như thế nào?

Tam Thần lão tổ cũng mở miệng nói:

– Như vậy cũng xem là một ý kiến hay, nhưng mà vào lúc xác định thứ tự lựa chọn vật phẩm, vòng sau cũng nên quay ngược lại thứ tự ưu tiên hai lần như vậy mới thỏa đáng.

Lục Bình hiểu ý này, nói cách khác nếu xác định thứ tự lựa chọn của mười một vị tu sĩ, sau khi từ người thứ nhất đến thứ mười một chọn xong, lại từ người thứ mười một chọn trước và ngược trở về người thứ nhất chọn lấy một lần, như thế mới xem là một vòng, vậy thì có thể thu nhỏ lại sự chênh lệch hai bên. Tam Thần lão tổ đề nghị ngược lại lập tức lấy được sự công nhận của Cổ Duyệt, Thạch Hoa, Lâm Vũ lão tổ.

Viên Phá Không cười “dát dát” hỏi:

– Đã như vậy, thứ tự nên đứng hàng thế nào đây?

Thần sắc của Thất Phiến lão tố không thay đổi, đáp:

– Bất kể nói thế nào, bọn ta lần này minh hội đều do Tiêu đạo hữu phát khởi, thứ tự thứ nhất đều giao do Tiêu đạo hữu mới phải.

Đây cũng không quá nhiều dị nghị, chẳng qua là thứ tự lui về phía sau nên đứng hàng thế nào lại khó mà nói.

Phùng Lục lão tổ lúc này mở miệng nói:

– Bài vị sau khi chiến như thế nào toàn là dựa vào bản lãnh cao thấp của mình!

Tiêu Bạch Vũ lúc này cũng nói:

– Đây cũng công bình, tuy nhiên nếu Tiêu mỗ đã được tiểu thiên thế giới, vòng thứ nhất trước sau hai lần chọn lựa Tiêu mô từ bỏ.