Chương 1054: Lục huynh dám hay không?

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, Sở Hải Khiếu, ta nói chúng ta thi nhau chém giết ma la, đang đến lúc khẩn yếu quan đầu, ngươi là thoa dầu dưới lòng bàn chân mà đi, thì ra là đến nơi này. Chẳng lẽ cho là dựa vào thiên phú ích độc của Bích Hải linh xà nhất tộc ngươi là có thể ở chỗ này chiếm được tiện nghi sao? Diễm Linh Cữu ta vừa khéo muốn so sánh cùng người một phen, nếu là số lượng Độc Tu La bị chém chết đều vượt qua ngươi, danh hiệu thứ nhất trong tu sĩ đời thứ ba của hải ngoại yêu tộc phải rơi vào trên đầu bản nhân!

Một con hỏa điểu từ trên trời giáng xuống, lại là ba viên hỏa cầu bay ra rơi xuống từ trên người hỏa điểu, nổ tung một mảnh đất trống trong Độc Tu La tộc quần. Hỏa điểu rơi vào trong đó, hỏa diễm trên người dần dần thu liễm, hóa hình trở thành một thanh niên vóc người thon gầy tóc đỏ hồng mi dáng dấp tuấn dật, hô với Sở Hải Khiếu đang đại chiến cùng Độc Tu La cách đó không xa.

– Hừ, Diễm Linh Cữu, chỉ dựa ngươi cũng xứng so sánh cùng Hải Khiếu đại ca sao? Đừng cho là ta không biết, ngươi coi trọng Diễm Linh Kỳ, nhưng người nhà Diễm Linh Kỳ lại coi thường người. Vì để thoát khỏi người đeo bám đến chết, lúc này mới đáp ứng nếu người thắng được Hải Khiếu đại ca, đoạt danh hiệu người thứ nhất trong tu sĩ đời thứ ba của hải ngoại yêu tộc mới có thể cùng người gặp mặt. Ý thật ra thì chính là muốn người chết tâm, ngươi còn thật cho là mình có thể so sánh cùng Hải Khiếu đại ca của ta hay sao?

Diễm Linh Cữu bị giận đến kêu to ”oa oa”, trên thân hình bốc lên hỏa diễm cao ba thước, gọi tới gọi lại trong bầy Tu La, phàm là Độc Tu La bị hỏa diễm dính toàn bộ dấy lên lửa lớn hừng hực, mắng:

– Sở Hải Thận tên sâu bọ thái nhà người câm miệng cho lão tử. Ta đấu với Sở Hải Khiếu, người nơi đó có tư cách chen miệng hay sao? Sở Hải Khiếu, một câu nói, có dám so với ta hay không?

Thanh âm lạnh lùng của Sở Hải Khiếu truyền tới, đáp:

– Người thứ nhất trong tu sĩ đời thứ ba của hải ngoại yêu tộc Sở Hải Khiếu ta ngược cũng không cho là mình có thể thỏa đáng cầm, nhưng coi như Sở mỗ có phế nữa, tự tin cũng phải mạnh hơn nhiều so với con hỏa điểu đó của ngươi!

Diễm Linh Cữu lần này không ngờ lại tỉnh táo không gầm thét nữa, mà là cười lạnh một tiếng, nói:

– Vậy chúng ta lau mắt mà đợi!

Lúc trước một bộ mạo hiểm, biểu hiện ngông cuồng lỗ mãng lại là cố ý giả bộ tới vậy, các phái không ít tu sĩ không tránh được đều kiêng kỵ trong lòng. Nhân tộc tu sĩ từ trước đến giờ tự xưng là trí khôn cao tuyệt vượt xa các tộc, vì vậy lúc này mới thường thường cảm giác ưu việt mười phần, xem thường các tộc khác. Mà nhân yêu hai tộc từ xưa đối lập thật ra thì gần nửa cũng xuất phát từ nguyên nhân này.

Mà bây giờ thấy một màn trước mắt này, phép khích tướng ngược cũng không tính là mới mẻ, nhưng Hỏa Loan nhất tộc Diễm Linh Cữu lúc trước cố ý biểu hiện ra vẻ hoang kiêu ngạo rồi biến chuyển sang lý trí tỉnh táo sau đó, đây mới là chỗ khiến cho tu sĩ các gia tộc rợn người.

Không đợi hai người quyết định đánh cuộc, một cái thiên hà từ trên trời giáng xuống, trong nước sông chảy ra một con cự ngư to lớn cơ hồ có hơn trăm trượng. Một đối kỳ cá dưới bụng cơ hồ tương đương với một đôi cánh vậy, từ trong bầu trời trợt tường xuống, há mồm hút một cái trong bầy Độc Tu La , nhất thời có mười mấy đầu Độc Tu La cấp bậc đại tu la bị nuốt vào trong bụng.

– Đánh cuộc đó cũng tính thêm một người ta nữa!

Một thanh âm hùng hậu vang lên, cự ngư hóa thành một người khổng lồ vóc người chừng một trượng, nhưng diện mục nhìn qua cũng cực kỳ trẻ tuổi.

– A ha, Khổng Thiên Quân cũng tới, thiên phú thần thông của người cố nhiên rất cao, có thể dùng để nuốt ăn Độc Tu La, cũng không sợ đem ngươi độc chết!

Sở Hải Thận nhất thời gọi lớn, hiển nhiên Khổng Thiên Quân đó cũng là thuộc hàng không vừa gì trong tu sĩ đời thứ ba của Côn ngữ nhất tộc rồi.

Khổng Thiên Quân cười ”ha ha” một tiếng, nhìn qua rất ở thành thật, đột nhiên há mồm phun ra một cô hắc tuyến. Hắc tuyền hất tới ngoài mười mấy trượng, dính trên người của mấy đầu Độc Tu La, nhất thời bốc lên một trận khói đen, trong tiếng kêu hoảng sợ của mấy đầu Độc Tu La bị cắn trả mà diệt.

– Thủ đoạn thật là tuyệt! Nếu mấy vị yêu tộc bằng hữu nhã hứng như vậy, vậy liền thêm một Tần mỗ được không?

Một tòa lưu ly bảo tháp chín tầng xuất hiện giữa không trung. Lưu ly tháp từng tầng một được thắp sáng, đợi đến lúc tầng thứ chín cao nhất được thắp sáng, một đạo bình chướng vô hình bành trướng ra phía ngoài, phàm là Độc Tu La đều bị bình chướng đẩy chen toàn bộ hóa thành nát bấy. Một tu sĩ trẻ ước chừng gần ba mươi tuổi chầm chậm rơi từ giữa không trung, chính là Tần sư huynh của Thủy Tinh cùng lúc trước.

– Tần Thế Quân! Không ngờ ngươi cũng tới rồi! Sở Hải Khiếu lại lên tiếng trước nhất.

– Ha ha, tốt lắm tốt lắm, không ngờ Thủy Tinh cung đệ nhất đích truyền đệ tử cũng ở nơi đây, xem ra người thứ nhất trong đệ tử đời thứ ba của hải ngoại tu sĩ cũng thật là có thể tranh một cái rồi!

Diễm Linh Cữu đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền vỗ tay cười to, hỏa diễm thiêu đốt trên người càng sâu, tựa hồ cũng biểu hiện ra chiến ý hừng hực trong lòng lúc này.

Khổng Thiên Quân ngược lại cười ”ha ha” một tiếng, nói:

– Lần này cũng tính là náo nhiệt!

Chính vào lúc này, một trận tiếng la giết truyền tới từ một chỗ khác của lổ hổng đại trận, thì ra là lúc này một tu sĩ khác cũng rốt cục xuyên thấu ma la vị đô, đánh đến trước người chiến đoàn Độc Tu La.

Trước một người tu sĩ cả người trên dưới lóe lên lôi điện, mỗi một con Độc Tu La bị hắn vô trùng không đợi hóa thành một đoàn hắc vụ, liền lại bắt đầu chôn vùi trong lối quang.

Vũ Văn Phi Tường một mình đi trước tiến vào trong bầy Độc Tu La, sau lưng Văn tiên sinh cũng không thấy tung tích, chỉ nghe hắn từ một bên khác hướng bên khiêu chiến này nói:

– Không ngờ còn có tràng diện như vậy. Bích Hải linh xà Sở Hải Khiếu, Hỏa Loan Diễm Linh Cữu, Côn ngữ Khổng Thiên Quân, Thủy Tinh cung Tần Thế Quân, không biết Vũ Văn Phi Tường có tư cách ganh đua cao thấp cùng chư vị hay không?

Vũ Văn Phi Tường vừa dứt lời, liền nghe Tần Thế Quân cười dài nói:

– Thì ra là Vũ Văn huynh, tại hạ vốn còn cảm thấy nhân tộc ta lần này cũng thế đơn lực bạc, bản phái mấy vị sư đệ cũng chưa từng tới Huyễn Linh ngũ đảo. Lần này ta sợ phải bị yêu tộc mấy vị đạo hữu đi xuống, chưa từng nghĩ Vũ Văn huynh không ngờ cũng ở đây, cũng làm Tần mỗ rất vui mừng!

Sở Hải Khiếu cũng lên tiếng nói:

– Trung Thổ đệ nhất thế gia truyền nhân, thật là danh tiếng lớn, chỉ mong không làm cho bọn ta thất vọng mới phải!

Diễm Linh Cừu cũng cao giọng nói:

– Náo nhiệt một chút, như vậy mới thống khoái!

Khổng Thiên Quân lại cười lạnh nói:

– Thì ra là Vũ Văn gia, cũng tốt, hôm nay tới ganh đua cao thấp, cũng tốt khiến cho tu luyện giới biết được Côn ngữ nhất tộc ta mới là đích truyền huyết mạch đứng đầu của Bằng đạo nhân!

Vũ Văn Phi Tường cũng không để trong lòng đối với sự khiêu khích của mọi người, mà là hướng về phía các phái tu sĩ đối diện một mực ổn trát ổn đả phía bên ngoài kêu lên:

– Chân Linh phái Lục huynh cũng ở đây, cơ hội phong vân tế hội tốt như vậy, Lục huynh lại tránh ở một bên âm thầm xem náo nhiệt, sợ rằng có chút không phải chứ a?

Lục Bình nguyên vốn cùng Thiên Khang lão tổ liên thủ, phía bên ngoài đều đầu vào đấy cùng các phái tu sĩ duy trì chèn ép đối với Độc Tu La. Đám người Sở Hải Khiếu liên tiếp xuất hiện, mặc dù làm Lục Bình rất bất ngờ, nhưng hắn cho dù tự tin tu vị thực lực không kém gì những người này, cũng không nghĩ sẽ đi ganh đua cao thấp cùng những tu sĩ xuất thân hiển hách này. Dù sao Chân Linh phái sau lưng Lục Bình còn xa không đạt tới mức tương đương với nhau cùng những danh môn cự tộc này. Lục Bình không muốn vì vậy mang đến phiền toái không cần thiết cho môn phái.

Nhưng Vũ Văn Phi Tường lúc đó gọi ra, Lục Bình cũng không thể né, nếu không dĩ nhiên là kết quả thân bại danh liệt làm cho người ta khinh thường. Hơn nữa cho dù Lục Bình bước ra, lại không chiếm được sự công nhận của mấy người khác, Lục Bình cũng chỉ có thể dùng thực lực chống chịu cái khó mà lấy được sự tôn trọng thôi. Nếu không, hắn phải nhận chịu một kết quả là có danh mà không có thực.

Dĩ nhiên, nếu là thực lực của Lục Bình lấy được công nhận, một trận đánh này đi qua, thanh danh của hắn tất nhiên càng hơn trước!

Vũ Văn Phi Tường một tiếng gọi ra này, nhìn như cho Lục Bình một cơ hội đứng ngang hàng cùng mọi người, thực ra cũng nguy cơ trùng trùng, hơi có chút sai sót thì thanh danh coi như đổ sông đổ biển.

– Bắc Hải Chân Linh phái sao? Bắc Hải kể từ sau khi Phi Linh phái vẫn diệt còn có môn phái thế lực cầm ra xuất thủ sao?

Quả nhiên, Vũ Văn Phi Tường tiếng nói vừa dứt, Diễm Linh Cữu nơi đó hừ lạnh một tiếng đầu tiên.

– Ha ha, Chân Linh phái Lục Thiên Bình, ngược lại nghe nói qua một chút, hắn được không?

Nụ cười thật thà của Khổng Thiên Quân có thể làm cho người không biết lại lịch còn cho rằng đây là hắn đang thay Lục Bình cân nhắc an nguy. Dù sao mấy người đó lần này cạnh tranh tất nhiên là phải sát nhập thủ phủ của Độc Tu La tộc quần, tuyệt đối mạo hiểm sinh tử.

Bốn phía các phái lão tổ cùng Chân Linh phái giữ vững tề đầu tịnh tiến là mặt ngậm vẻ trào phúng nhìn về phía Thiên Khang lão tổ cùng với Lục Bình phía sau ông ta.

Thiên Khang lão tổ sắc mặt âm trầm không nói một lời. Lục Bình cũng mỉm cười một tiếng, khẽ gật đầu với Thiên Khang lão tổ, Tế Thủy Trường Lưu kiếm phát ra tiếng kiếm minh rung trời. Bốn phía không ít tu sĩ Ngự sử phi kiếm đua nhau kêu lên, phi kiếm trong tay bọn họ lúc Tế Thủy Trường Lưu kiếm phát ra tiếng ngâm dài lại có một loại quý động muốn thoát khỏi chưởng khống.

Sở Hải Khiếu cầm thật chặc linh bảo Bích Tiêu kiếm trong tay. Bích Tiêu kiếm hiển nhiên sẽ không bị uy thế của Tế Thủy Trường Lưu kiếm chấn nhiếp, nhưng cũng phát ra tiếng vang kiếm ngân giống nhau: không phải là khuất phục, mà là đang kỳ cảnh!

Tất cả pháp tướng tu sĩ tại chỗ không một người nào có cái nhìn vụng về, hiển nhiên để cho Lục Bình chỉ ngón thủ đoạn vạn kiếm quy tông này như vậy thì có đầy đủ tư cách tranh hùng cùng tất cả tinh anh đời thứ ba tại chỗ.

Trong lúc Tế Thủy Trường Lưu kiếm phát sinh tiếng vang kiếm ngân, hai con kiếm giao một mực quanh quẩn bảo hộ hai cánh của Thiên Khang lão tổ ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng. Nhất thời nó từ hai cánh bay ra đụng vào trong Độc Tu La tộc quần, trong nháy mắt liền xé ra bể nát tan tành hơn mười đầu Độc Tu La cấp bậc đoán đan.

Lục Bình sau đó mà đi, trong chớp mắt cũng xâm nhập trong Độc Tu La tộc quần, độc vụ bốn phía cuồn cuộn không ngừng tụ đến phía hắn. Nhưng một tầng hộ tráo màu vàng trên người Lục Bình cũng càng lúc càng lóe sáng chói mắt.

– Vũ Văn huynh đã mời, Lục mỗ dám không ứng chiến sao? Đã như vậy, vậy liền ganh đua cao thấp xem sao?

Lục Bình mặc dù khiêm tốn, nhưng đây cũng không nghĩa là trong lòng của hắn thiếu một phần nhiệt huyết cùng ngạo cốt. Tình cảnh như vậy, Lục Bình hiển nhiên cũng muốn làm người không nhường!

– Là ngươi!

– Là ngươi!

Hai tiếng kêu vang lên trước sau, một tiếng trước ngậm sâu địch ý, một tiếng sau cũng khó có thể tin!

Hai người này chính thức là Sở Hải Khiếu cùng Sở Hải Thận, Tế Thủy Trường Lưu kiếm vừa ra, hai người dĩ nhiên là nhận ra người trước mắt chính là thần bí tu sĩ Lục Cửu cứu Sở Hải Thận trong tay Huyết Tu La ở Vẫn Lạc bí cảnh lúc đầu.

Song khi đó, Lục Cửu cả người trên dưới yêu khí sôi trào, hiển nhiên chính là người trong yêu tộc, sao giờ phút này cũng thành Bắc Hải Chân Linh phái tu sĩ.

Trước đó, sở dĩ Lục Bình khiêm tốn không ra, nguyên nhân cũng có gần nửa là bởi vì sợ bị hai con Bích Hải linh xà này nhận ra thân phận. Dù sao trước đây Lục Bình cứu Sở Hải Thận cũng có những tính toán khác bên trong, chẳng qua là sau khi bị Vũ Văn Phi Tường khiêu chiến cũng bất chấp tính toán lần này rồi.

Lần này sợ rằng còn phải thích đắc kỳ phản!

Lục Bình chắp tay cười khổ một tiếng, nói:

– Hai vị Sở huynh lại gặp mặt rồi! Trước đây, tại hạ lấy hóa yêu trác che giấu thân phận trong Vân Lạc bí cảnh, thật sự là xin lỗi!

Sở Hải Khiếu hừ lạnh một tiếng, đáp:

– Sớm biết các hạ không có ý tốt, nhưng cũng không cần giả mù sa mưa như vậy!

Sắc mặt của Sở Hải Thận phức tạp, nói:

– Bất kể nói thế nào Lục huynh đích xác đã cứu tánh mạng của tại hạ, ngay cả che giấu thân phận nhân tộc, Lục huynh vẫn là ân nhân cứu mạng tại hạ!

Lục Bình cười khổ càng sâu.

– Vạn kiếm tranh minh, thủ đoạn thật tuyệt!

Tần Thế Quân cũng cười to nói:

– Trước đó, nghe nói Ngô sư đệ hết sức sùng bái Lục đạo hữu, hôm nay vừa thấy cũng danh bất hư truyền. Hôm nay khiêu chiến, nhân yêu hai tộc có ba người nhưng cũng công bình, bọn ta vừa tranh người cao thấp, cũng chia chủng tộc cao thấp, chư vị nghĩ như thế nào?

Diễm Linh Cữu cũng quát to:

– Hôm nay đánh một trận chỉ cầu thống khoái, còn phân chủng tộc gì? Dù sao đều là đám Độc Tu La đó, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, từ đầu tới điều điều khuông khuông như vậy, nhân tộc tu sĩ các ngươi thật là khó chịu!

Tần Thể Quân lại không cho là ngang ngược chút nào, hơn nữa còn cười nói:

– Ngược lại tại hạ hơi làm bộ làm tịch rồi. Cũng được, hôm nay tự ai nấy đánh, chỉ cầu thống khoái!

Vừa dứt lời, cũng nhìn qua thấy Khổng Thiên Quân thật thà nhất lại xuất thủ trước. Một cái đuôi cá to lớn ngưng tụ mà thành giữa không trung, đảo qua trước người. Phàm là Độc Tu La bị quét trúng đều bị đập thành một đoàn học vụ, nếu không bị quét trúng thì bị đuôi cá quạt lên sức gió cực lớn giống như đồng vân giá vũ rơi đi về phía nơi xa, mà phương hướng rơi xuống chính là chỗ của mấy người khác.