Chương 279: Đập Hay Không Đập

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mới vừa rồi nhân vì ám toán Lục Bình mà bị Hồng Diệp lão tổ trừng phạt Côn Sơn chân nhân khi nhìn thấy Ninh Thế Trạch đem ra một viên kim đan, sắc mặt vốn đã tái nhợt lập tức càng thêm ấm tình bất định.

– Đây là một viên yêu tu kim đan?! Ha ha!

Ai cũng có thể nghe được tiếng cười lạnh phát ra từ Diễm Vô Cửu là có ý gì. Côn Sơn chân nhân hơi có chút nhún nhường, nói:

– Thật ra là một viên yêu tu kim đan, là thứ Ninh sư điệt từ hải ngoại mạo hiểm giả đổi được.

Lúc này Côn Sơn chân nhân làm gì còn có khí thế khinh người của luyện đan đại sư thuộc Thủy Tinh cung nữa. Diễm Vô Cửu cười lạnh hai tiếng, không nói gì thêm nữa. Côn Sơn chân nhân thở dài, Ninh sự điệt cũng có chút bất trí quá đi thôi.

Rất may đây là địa bàn của nhân tộc tu sĩ, cho nên mới không chọc giận người này. Thủy Tinh cung ở Đông Hải yêu tộc không có lực uy hiếp ở trong nhân tộc tu sĩ nhưng Diễm Vô Cửu hiển nhiên cũng không phải là người có thể trêu chọc Thủy Tinh cũng được.

Khi Diễm Vô Cửu chất vấn Côn Sơn chân nhân, luyện đan đại sư của các đại phái khác của Đông Hải, ngay cả Hồng Diệp lão tổ đều ở một bên quan sát, lạnh lùng nhìn Côn Sơn chân nhân bị thua thiệt dưới tay của Diễm Vô Cửu. Thấy Diễm Vô Cửu không truy cứu nữa, Hồng Diệp lão tổ cười hỏi:

– Trước mắt bọn tiểu tử đều bắt đầu lấy bảo vật áp tướng của mình rồi. Không biết là lão hữu có chuẩn bị loại hỏa chủng gì cho Loan Ngọc sư điệt hay chưa?

– Ta thật không có thủ bút như là của lão tố, trực tiếp chuẩn bị cho Chu Sấm tiểu hữu một món bảo vật thiên địa linh hỏa như vậy, cũng không thể tìm nhân tộc tu sĩ để đào lấy kim đan để cho hắn.

Nói tới đây, Diễm Vô Cửu lạnh lùng nhìn Côn Sơn chân nhân hơi có vẻ lúng túng ở một bên, tiếp:

– Nhưng mà lão tổ chớ quên xuất thân của đứa nhỏ này.

Hồng Diệp lão tổ chợt hiểu ra, nói:

– Mộc loan nhất tộc thiên phú truyền thừa thần thông. Đó là mộc trung hỏa.

Ngay sau đó, lão tổ lại có chút kinh dị, nói:

– Chẳng lẽ Loan sư điệt đã góp nhặt, thu thập đủ ba chủng đỉnh giai hỏa chủng luyện thành thiên phú thần thông của mộc loan nhất tộc rồi?

Diễm Vô Cửu lắc đầu cười, đáp:

– Làm gì mà dễ dàng như vậy. Đứa nhỏ này tâm khí quá cao ngạo, hỏa chủng bình thường thì nó nhìn không thuận mắt, cứ đòi thu thập nhị đẳng hoặc là đỉnh giai hỏa chủng. Hắc hắc! Sợ rằng đến khi nó đạt tới đoán đan kỳ cũng chưa thể thu thập hoàn chỉnh.

Diễm Vô Cửu trong miệng thì nói có vẻ xem thường như vậy, kỳ thực vẻ mặt lại tràn đầy sự vui mừng. Diễm Vô Cửu vừa dứt lời thì thiếu niên cổ dài tên Loan Ngọc không biết từ đâu đã lấy ra nửa đoạn gỗ đã bị thiêu đốt hết một khúc. Rồi sau đó, trong miệng thiếu niên phun ra một đoàn hỏa diễm màu trắng. Loan Ngọc lật tay, lại lấy ra một cái hộp ngọc, mở ra bên trong lại là một hỏa chủng màu đỏ chanh.

Loan Ngọc đem hai loại hóa chủng này đồng thời đặt ở trên nửa đoạn gỗ bị đốt kia. Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Loan Ngọc ngay sau đó đánh ra mấy đạo ấn quyết, hai cái hỏa chúng không ngờ dung hợp lại với nhau. Rồi sau đó, nửa đoạn gỗ hừng hực bốc cháy.

Lục Bình nhìn thấy rõ khi hai hỏa chủng đồng thời đặt lên trên đầu khúc gỗ thì hỏa chủng bạo liệt trước khi dung hợp với nhau, hỏa tương kích động tạo thành một luồng linh lực ba động cực lớn. Một linh lực sung túc từ trong nửa đoạn gỗ bị đốt kia bị kích thích tuôn ra thiên niên ngô đồng mộc. Hơn nữa lại có khả năng là biến dị linh mộc bị thiên địa linh vật ảnh hưởng.

Hai hỏa chủng sau khi dung hợp ở lại được nhị đẳng đỉnh giai linh mộc duy trì thì giống như một cây đuốc đốt cháy phừng phừng vậy. Lập tức bị Loan Ngọc ngự sử hỏa diễm ở trên đó bắt đầu khai lô luyện đan.

Tần chân nhân cho tới bây giờ chưa công bố phần thưởng cho tám người đứng đầu ở trong đan hội. Hơn nữa khi tiến vào trong Tử Nguyệt động thiện, hiện nhiên là còn có một phần thưởng rất nóng tay khó giải quyết, và cũng chưa hề đề cập tới điều gì. Tuy nhiên, hiện tại Ninh Thế Trạch ba người hiển nhiên là đua nhau đưa ra bản lĩnh áp tướng để phân ra cao thấp. Chẳng lẽ Bắc Minh còn chuẩn bị một sự tưởng thưởng ghê gớm gì nữa hay sao?!

Lục Bình có lòng muốn cùng ba người này tranh tài cao thấp một phen, nhưng Lam Linh Hỏa là lá bài tẩy cuối cùng của hắn. Trong khi đó, ở đây có rất nhiều đoán đan chân nhân, nếu đưa ra trước mắt của bọn họ thì nếu có không được những thế lực cường lực che chở chẳng hạn như Chu Sấm vậy, Lục Bình sợ rằng bản thân mình ngay cả Càn Nguyên thành cũng không thể bước ra được.

Thần sắc của Lục Bình biến đổi mấy lần. Hắn nhìn thấy các đan sự khác bắt đầu ra tay luyện chế lò đan dược thứ hai, thần sắc của hắn chợt định lại, thầm nghĩ: “cũng được! Dù sao thì thiếu một phần nhân tình này, như vậy coi như là thiếu nợ lớn hơn một chút”.

Lục Bình hai tay liên tiếp thi triển ra 18 đạo ấn quyết. Thượng cấp luyện đan lỗ trước mặt đột nhiên rung lên. Nắp lò mở ra. Từ trong đan lô bay ra một đạo hỏa lu màu vàng sáng. Hỏa lu dưới sự ngự sử của Lục Bình hội tụ chung một chỗ, dẫn đến một trận linh lực chấn đảng. Mặc dù không có uy lực như của đám Chu Sấm ba người, nhưng so với những đan sư của các thế lực môn phái khác thì rõ ràng là hơn, khiến cho họ đều đưa mắt quan sát chăm chú.

Tam đằng đỉnh cấp linh hỏa. Đây chính là thiên địa linh hỏa mất đi linh tính.

Loan Ngọc ánh mắt sáng lên, nhìn Lục Bình ngự sử hỏa diễm, miệng lẩm bẩm tự nói: “đây chính là thứ thượng hảo hỏa chủng” mà hắn tìm mãi cũng chưa được.

– Xem ra là Đông Hải to lớn như thế này quả nhiên là đầm rồng hang hồ.

Người lên tiếng nói chính là Kỳ Nhã Không chân nhân của Liệt Thiên kiếm phái.

– Kỳ chân nhân e là coi trọng kiếm thuật của người này hơn phải không a?! Người này kiếm thuật tuy không theo kịp sự sắc bén vô song của Liệt Thiên kiếm khí, nhưng hắn có sự nặng nề, ổn trọng, và hậu kính mười phần.

Tử Phù các Ngọc hải chân nhân cười hỏi, Kỳ chân nhân từ chối cho ý kiến.

– Trong lần đan hội này, trừ đan sư của ngũ đại môn phái, chính là người này có tiềm lực lớn nhất. Chỉ cần lên cấp đoán đan kỳ thì thành tựu luyện đan đại sư cơ hồ là chắc như đinh đóng cột. Nhưng mà kẻ nổi lên lòng yêu tài sợ rằng không phải chỉ có một mình Kỳ chân nhân mà thôi.

Phong Lôi đảo Phùng Liên Anh nói chuyện nói vô cùng thẳng thắn. Không ngờ, Kỳ chân nhân lại cũng không đưa mắt nhìn ông ta.

Lạc Giang Thụy khi thấy Lục Bình tế lên loại hóa chủng đỉnh cấp màu vàng sáng, trong lòng liền trầm xuống. Nhưng mà Lạc Giang Thụy không hổ là người đứng đầu trong dung huyết kỳ luyện đan sư. Lục Bình sau khi đem hỏa chủng mượn tạm của Sở Đình đưa ra, Lạc Giang Thụy rất nhanh chóng liền đem toàn bộ linh lực đặt ở trên luyện đan lô của mình, nhìn qua có vẻ như không bị ảnh hưởng của Lục Bình chút nào.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên luyện chế Thác Nguyên đán, hơn nữa lại có thượng cấp luyện đan lô và thần niệm đã chuyển hóa trước, cộng thêm đề thuần thuật được cải tạo, tử tinh phong vương tương cùng với thiên địa linh hỏa đã mất đi linh tính, Lục Bình lần thứ hai luyện chế Thác Nguyên đan có thể nói là phát huy toàn bộ tiêu chuẩn luyện đan của bản thân mình.

Tuy nhiên, khi mà mỗi người đều đem bản lĩnh áp tướng đặt ra ngoài, thì những đan sư khác lẽ nào lại không toàn lực và không phát huy hết tiềm năng của họ? Sau một ngày qua đi, trong Càn Nguyên động thiên lần nữa tràn đầy mùi đàn hương nồng nặc. Rõ ràng là đã đến giai đoạn khai lò lấy đan.

Tề sư huynh dẫn đầu khai lò, bất chấp hỏa hồ đã vô cùng mệt mỏi, uể oải không phấn chấn tinh thần được. Tề sư huynh đem Thác Nguyên đan thu về trong bình ngọc, và cũng chỉ có thể luyện thành ba viên. Tuy nói là so với lần đầu tiên cao hơn một tầng thành đan suất, nhưng trừ phi Diệp sư huynh cùng Lục Bình luyện chế lò thứ hai thất bại thì đại biểu của Vương gia này sẽ bị thất lợi trong kỳ tranh đoạt phân ngạch của quán mạch của tam gia.

Vương gia tu sĩ đương nhiên đã ý thức được vấn đề này. Sắc mặt của hắn biến đổi, trở nên âm trầm. Vương Nhất Sơn nhìn về phía Lục Bình, ánh mắt càng lúc càng âm đồng, gương mặt thâm trầm bất định nhìn tới nhìn lui, không biết là đang suy nghĩ tính toán gì.

Diệp sư huynh rốt cuộc là chiếm ưu thế chủ đạo khi luyện chế lò đan dược thứ hai, cộng thêm sử dụng một loại bí thuật dùng tinh huyết của bản thân để đề cao phẩm chất của hỏa chủng. Mặc dù là bản thân của Diệp sư huynh sau khi luyện đan sẽ tổn thất không ít tinh khí nhưng lại luyện chế ra đến bốn viên Thác Nguyên đan.

Lạc Giang Thụy hỏa chủng đã đạt tới 12 loại. Đây đã là cực hạn của khả năng thao túng hỏa chủng của lão ta. Đáng tiếc là hỏa chủng của lão tuy nhiều nhưng phẩm chất lại hơn, kém không đồng đều nên lò Thác Nguyên đan thứ hai mặc dù so với lần đầu tiên nhiều hơn một viên nhưng đã là cực hạn của lão.

Tử Phù các, Liệt Thiên kiếm phái cùng Phong Lôi đảo ba vị đan sư đem hết toàn lực, cuối cùng cũng ngang hàng với Lạc Giang Thụy. Lạc Giang Thụy xuất thân tán tu, tuy nói là có nhiều hơn mấy chục năm kinh nghiệm luyện đan, nhưng có thể ngang bằng với những vị đan sư tinh anh của các đại phái có từ nguyên phong phú truyền thừa hoàn thiện là thành tích đã không tệ lắm rồi. Nhưng Lạc Giang Thụy lại không cảm thấy kiêu ngạo chút nào.

Luyện đan lô hết cái này đến cái khác mở ra. Ninh Thế Trạch đem sáu viên Thác Nguyên đan thu vào trong bình ngọc, rồi thận trọng đem kim đan tỏa ra đan hỏa phong ấn trở lại. Sau đó, hắn đặt trở lại vào trong hộp ngọc.

Thiếu niên cổ dài Loan Ngọc đem biến dị ngô đồng mộc ngàn năm từ ở dưới luyện đan lô rút ra. Ngọn hỏa diễm dung hợp chung một chỗ. Sau một tiếng nổ tung đã phân chia làm hai đóa hỏa diễm. Một đóa từ trong miệng của hắn bay vào. Một đóa thì bị hắn thu vào trong một hội tụ linh bảo hạp. Cùng lúc đó, hắn còn đem sáu viên Thác Nguyên đan tiện tay thu vào bên trong một bình ngọc.

Vạn cốt linh hỏa. Không nghi ngờ gì nữa là thứ làm cho người khác chú ý nhất trong đan hội này.

Khi Chu Sấm khai lò lấy đan, Thác Nguyên của Lục Bình cũng bắt đầu ra lò. Lục Bình mặc dù luyện đan sau Chu Sấm nhưng với hỏa chủng có phẩm chất thượng tầng, càng có thể trong quá trình luyện chế đan dược loại bỏ đi sạch sẽ các tạp chất ở bên trong linh thảo, càng có thể đem thời gian luyện đan kéo dài hơn. Do đó, Lục Bình ngược lại lại đem thời gian khai lô diễn ra đồng thời với Chu Sấm.

Bảy viên!

Chu Sấm không ngờ lại luyện chế thành công bảy viên Thác Nguyên đan. Tuy nhiên người gây được sự chú ý không phải là hắn, mà là một thanh niên tu sĩ dám quyết định tham gia “Điều ước đập lò”. Lục Bình không ngờ lại có thể luyện chế thành công sáu viên Thác Nguyên đan. Tuy Lục Bình không bì với Chu Sấm, nhưng lại tương đương với Ninh Thể Trạch và Loan Ngọc.

Một đan sự xuất thân từ tán tu lại có thực lực tương đương với tinh anh đan sư của danh môn cự phái. Huống chi Ninh Thế Trạch, Chu Sấm, Loan Ngọc ba người đều là được luyện đan tông sư tự mình chỉ điểm họ là thiên chi kiêu tử, bản thân đã là một chuyện vô cùng ghê gớm rồi, huống chi lại còn có ảnh hưởng của điều ước đập lò.

Lạc Giang Thụy phảng phất như gia đi mấy chục tuổi, vuốt ve cái luyện đan lô trước mặt như một lão nhân cằn cỗi lúc về già. Hai cha con Lý Mậu Lâm âm thầm mừng rỡ. Tam gia có chung một tầng phân ngạch linh quang ở trên Vô Danh đảo, Lý gia có thể độc chiếm một phần hai trong đó, Vương gia phân được ít nhất.

Vương Hoa chân nhân gương mặt lạnh lùng như sương, lại không dám đem lửa giận phát tiết lên trên người của Tề sư huynh. Lục Bình nhìn bình ngọc trong tay mình có sáu viên Thác Nguyên đán, hắn cũng hơi ngạc nhiên. Tiếp theo đó, Lục Bình vô cùng mừng rỡ, thuật luyện đan của hắn ở thời khắc tối hậu cuối cùng đã đột phá một lần nữa.

Luyện chế nửa bước đoán đan đan dược đã đạt tới thành đan suất sáu tầng cũng có ý nghĩa là Lục Bình đã có tư cách thử luyện chế đoán đan đan dược. Nếu như nói Lục Bình lần đầu tiên luyện chế nửa bước đoán đan đan dược là Trú Nhan đan thì bị người ta gọi là chuẩn luyện đan đại sư chỉ là lời khách sáo. Bây giờ Lục Bình thật sự đã đạt vào ngưỡng cửa của luyện đan đại sư. Có thể được người ta xưng là chuẩn luyện đan đại sư, là chân chính phù hợp với bản thân hắn.

Tiếng ồn ào của đan hội chưa ngừng thì ánh mắt của mọi người đều quay nhìn về phía Lạc Giang Thụy với gương mặt tái xám thờ thẫn. Mọi người nhìn lão ta đang vuốt ve cái thượng cấp luyện đan lô của mình.

Thượng cấp luyện đan lô a! Có thể so với pháp bảo.

Chẳng những là đan sư ở trong Càn Nguyên động thiên này, mà ngay cả tu sĩ bình thường cũng cảm thấy cả người nhức nhối.

Cái luyện đan lô này, đập hay là không đập?!

Đan sư của ngũ đại môn phái, thiếu niên cổ dài Loan Ngọc, Lục Bình và Lạc Giang Thụy là tám vị đan sư có luyện đan thuật tinh xảo nhất trong lần đan hội này. Trải qua sự giám định của năm vị luyện đan đại sư cùng hai vị tông sư, Chu Sấm cuối cùng đạt hạng nhất. Lục Bình được hạng tư.

Lạc Giang Thụy có thành đan suất tuy tương đương với đệ tử của Tử Phù các cùng các phái khác, nhưng mà do lão có mấy chục năm kinh nghiệm trong luyện đan thuật, cho nên cuối cùng đã thắng hơn một bậc, xếp hạng sau Lục Bình, đứng hạng thứ năm.

Chính vào lúc mọi người chờ đợi điều ước đập lò của hai người trở thành sự thật, thì tám người này đột nhiên không thấy đâu nữa. Đồng thời biến mất còn có năm vị luyện đan đại sư cùng Hồng Diệp lão tổ và Diễm Vô Cữu hai người ở trên đài.

Một chỗ bạch vân lượn lờ ở trong Càn Nguyên động thiên.

Lục Bình tám người đang đứng ở trước năm vị luyện đan đại sư và hai vị luyện đan tông sư. Tần chân nhân vừa mở lời, nhưng không nói những chuyện liên quan tới Tử Nguyệt động thiện, mà là cười nói với Lục Bình:

– Lục Cửu tiểu hữu, vì tính đặc thù Tử Nguyệt động thiên, kính xin tiểu hữu cho dời lại việc thực thi điều ước đập lò. Người xem có thể hay không?

Lục Bình vội đáp:

– Toàn bằng Tần chân nhân phân phó.

Tần chân nhân mỉm cười gật đầu, nói:

– Lão sư của Lạc tiểu tử cùng lão phu đều là xuất thân tán tu. Hai trăm năm trước bọn ta chính là bạn tốt với nhau. Sau đó lão phu may mắn gia nhập vào Bắc Minh, lên cấp đoán đan kỳ. Còn lão hữu thì thọ nguyên dùng hết, tọa hóa đi rồi. Cũng may là Lạc tiểu tử truyền thừa được bản lĩnh của người bạn của lão phu. Tuy nói là hắn có khí lượng nhỏ nhen một chút, nhưng lần này được tiểu hữu dạy dỗ, coi như là tội đã được báo ứng. Chẳng qua là chuyện đập luyện đan lô này có thể nói là quá tiếc đi thôi!

Lục Bình làm sao không biết Tần chân nhân đang nói đến ý gì, gật đầu đáp:

– Chân nhân nói đúng lắm! Ta cùng Lạc Giang Thụy chẳng qua là tranh đoạt về ý khí. Hiện giờ vãn bối tuy may mắn thắng, nhưng cũng không phải là người đốt đốt bức nhân.

Lục Bình trong lòng dù sao cũng có chút không cam lòng. Rất may là lần này hắn thắng, nếu mà Lạc Giang Thụy thắng, không biết là có bao nhiêu người sẽ chỉ trích hắn không biết chịu lượng lực, chứ có người nào lại nói giúp cho bản thân hắn đâu. Tóm lại, hắn chẳng qua là một dung huyết tiểu tu, làm gì có được thứ tiền vốn cò kè bớt một thêm hai ở trước mặt các vị luyện đan tông sư hay đại sư này chứ.

Cũng may Lục Bình căn bản không có ý đem Lạc Giang Thụy dồn vào chỗ chết. Sở dĩ hắn chịu tham gia điều ước đập lò này, nhìn thì có vẻ lỗ mãng, nhưng thật ra Lục Bình cũng có tính toán tới và nắm chắc phần thắng. Chỉ bất quá không ngờ là Sở Đình lại đem cái luyện đan lô cùng hòa chung của mình cho Lục Bình mượn tạm. Ngược lại đã giúp cho Lục Bình khỏi bị bại lộ Lam Linh Hỏa của mình, tránh đi những điều phiền phức không đáng có.

Tần chân nhân “ha ha” cười lớn, nói tiếp:

– Lục tiểu hữu quá lo lắng! Điều ước đập lò với luyện đan sư ta mà nói là lời hứa nặng như thế nào. Thua chính là thua. Huống chi còn có tất cả đạo hữu đây chứng kiến. Làm gì có thể bởi vì một câu cầu tha thứ của lão phu mà chuyện cũ có thể bỏ qua. Lạc tiểu tử dù sao vẫn để cho Lục tiểu hữu xử trí. Lời cầu của lão phu chẳng qua là giữ được truyền thừa của lão hữu mà thôi.

Lạc Giang Thụy là người hơn trăm tuổi, nhưng Tần chân nhân có đoán đan kỳ tu vi, tuổi thọ ít nhất là 500 năm. Bị Tần chân nhân gọi một tiếng “tiểu tử”, xem ra Lạc Giang Thụy không có gì không cam tâm tình nguyện. Nghe Tần chân nhân đối thoại cùng Lục Bình như thế, Lạc Giang Thụy cũng là một người một thân ngạo khí, lúc trước bại về tay của Lục Bình, tuy ảo não như người đưa đám, tâm tư trở nên như tro tàn, nhưng nếu vì có lời cầu xin tha thứ của Tần chân nhân mà tránh khỏi được điều ước đập lò, Lạc Giang Thụy tự nhận là chi bằng tự mình đập luôn cái luyện đan lô cho xong việc.

Sau khi nghe lời của Tần chân nhân, đồng thời nghĩ đến cái ân của lão sư của mình truyền nghề lại, rõ ràng là ám chỉ lão phải nhẫn nhục tiếp tục sống. Vì vậy, Lạc Giang Thụy nói:

– Nguyên thua cuộc. Mặc cho ngươi xử trí.

Lục Bình trầm ngâm chốc lát, hỏi:

– Nếu như thế Lạc Giang Thụy ngươi có chịu làm thủ hạ của ta trong vòng 10 năm hay không?

Không đợi Lạc Giang Thụy đáp ứng, Lục Bình lại nói:

– Sau lần đan hội này, ta chuẩn bị bế quan đột phá đoán đan kỳ. Lúc đó, ta sẽ thiếu thời gian luyện chế đan dược, việc tu luyện sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Nếu người trong vòng 10 năm nghe theo lời phân phó của ta, thì sau 10 năm muốn đi muốn ở tự tiện.

Tần chân nhân cười, gật đầu một cái, không nói gì. Lạc Giang Thụy sắc mặt biến đổi rồi ngẩng đầu lên, nói:

– Vậy thì cứ định như thế đi.