Chương 1302: Doanh trại thất thủ ( thượng )

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vào sát na A Tu La xuất hiện, trong ma la đại quân đột nhiên dâng lên một cổ âm lãnh, khí tức hung lệ. Trong giây lát, một cỗ khí tức đó giống như một đạo lãnh phong mang theo đạo cuốn ùa qua toàn bộ chiến trường. Phía ma la đại quân đột nhiên đại chấn, mà bên Tử Dương cung tu sĩ lại không hẹn mà cùng bị đạo Phệ Hồn Thần Thông âm lãnh đó ảnh hưởng.

Thiên Ma ẩn giấu trong ma la đại quân rốt cục xuất thủ. Hơn nữa trong phút chốc xuất thủ đối tượng lại là tất cả Tử Dương cung tu sĩ của cả tòa doanh trại.

Mấy đạo tiếng kinh hở thậm chí kêu thảm truyền tới từ bốn phương tám hướng. Hiển nhiên dưới sự phụ trợ bởi đạo thần thông quỷ dị của Thiên Ma, phía Tử Dương cung tu sĩ không thể tránh khỏi bị thua thiệt nhiều. Thậm chí Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm đang cùng A Tu La giằng co trong nháy mắt cũng sinh ra chần chờ chốc lát. Mà An Thiên Sở ẩn giấu sau lưng Lục Bình vào giờ khắc này thậm chí không cách nào giữ vững che giấu thần thông tự thân nữa, không thể không hiển lộ ra thân hình từ trong hư không.

Trong bốn người chỉ có thần niệm của Lục Bình đủ bền bỉ, lại có Bích Lân Hồn Hỏa cùng với Quải Vân Phàm bảo vệ, mới có thể giữ vững không việc gì dưới Thiên Ma đột nhiên tập kích. Nhưng lúc này A Tu La đã bắt được thời cơ lần nữa ngang nhiên xuất thủ.

Ân Thiên Sở cũng đã đành, ít nhất vẫn ở sau lưng Lục Bình, nhưng hai người khác hẳn lại không còn kịp nhắc nhở nữa. Chân Linh Chi Kiếm trong nháy mắt hóa thành một đạo kinh lôi rơi xuống đỉnh đầu của A Tu La, Cùng lúc đó, hai tay của Lục Bình hơi bấm ra một đạo chỉ quyết, trong miệng ngay cả chủ quyết đều không đọc. Một đoàn mây đen hội tụ giữa bầu trời. Theo sát là một đạo lôi quang rơi xuống trước hết lập tức nổ tung từng tiếng nổ, đồng thời đám ba người Tạ Thiên Dương thức tỉnh. Từng đạo một Quỳ Thủy Thần Lôi đã phối hợp Kinh Lôi Kiếm Quyết lấy lực một người nhất cử đỡ được A Tu La đánh bất ngờ. Thế nhưng Lục Bình trong nháy mắt cũng bị A Tu La phản kích chấn đắc tâm thần dao động, khí huyết sôi trào, dưới mũi rịn ra vết máu ròng ròng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, trên thực tế đám ba người Tạ Thiên Dương từ khi bị Thiên Ma Phệ Hồn Thần Thông đánh vào đến lúc Lục Bình có thể thi triển Qủy Thủy Thần Lôi miễn cưỡng hóa giải thể công của A Tu La chẳng qua là trong thời gian phút chốc. Đám ba người Tạ Thiên Dương thoát khỏi Thiên Ma ẩn giấu vội vàng xuất thủ tương trợ, đồng thời trong lòng thầm nói một tiếng xấu hổ, nhưng Lục Bình vẫn bị chấn thương nội phủ.

Cũng may thân thể của Lục Bình lúc này không ngừng dựng dưỡng sớm đã khác hẳn xa với thường nhân. Loại thương thế này mặc dù phiền toái, nhưng vẫn không đến nỗi trong thời gian ngắn ảnh hưởng đến sự phát huy thực lực của hắn!

Lần này Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm liên thủ chính diện đối kháng A Tu La. Một loại hợp kích bí thuật trước đó Lục Bình thấy hai người liên thủ thi triển lần nữa được họ thi triển ra. Mặc dù không cách nào hoàn toàn chống được A Tu La chính diện đánh vào, nhưng có Lục Bình ở một bên du đấu lược trận cho hai người, đồng thời bổ sung chỗ thiếu sót, nên mỗi lần A Tu La chắc mẩm là đánh sẽ trúng đích, thì cả nhóm có thể hóa giải thế công cuối cùng của nó, càng thêm làm A Tu La nổi trận lôi đình.

Lúc này còn có Ân Thiên Sở ở một bên ẩn thân thừa cơ đánh lén, cũng khiến cho A Tu La không thể không phân ra ở một phần tâm thần tới phòng bị. Dưới sự liên thủ của bốn người không ngờ lại có thể cùng một đầu A Tu La đánh tương đương với nhau có công có thủ. Thậm chí thời điểm ma la lớn nhỏ bên cạnh tiến lên quấy rầy, Lục Bình còn có thừa lực thả ra hai thanh linh bảo phi kiếm quét sạch bên ngoài chiến đoàn của bốn người. Chính là lúc có Huyết Ma La xuất hiện, cũng có Thân Ngoại Hóa Thân Lục Tiểu Bình ra tay ngắn trở.

– Nghiệt chướng, còn dám như thế!

Một tiếng rống giận thảm thiết vang lên từ bên trong ma la đại quân. Lục Bình thậm chí có thể nghe được trong tiếng đại quân. Lục Bạc rống giận dữ ẩn giấu khí thế có đi không trở lại.

– Chính là Hách Tư Thanh sư thúc tôi!

Trước khi A Tu La viện quân của ma la đại quân xuất hiện đã làm Tử Dương cung tu sĩ lúc này đóng ở doanh trại bể đầu sứt trán. Lúc này sự xuất hiện của Thiên Ma càng thêm khiến cho cục diện lọt vào tình cảnh nguy cấp nhất. Thậm chí nếu không phải trước đó, Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người Phá Không Trường Khiếu, ba vị đại tu sĩ đóng ở doanh trại vẫn không chờ phát hiện Thiên Ma thì đã bị phá vỡ doanh trại trú địa.

– Nhưng vậy thì sao? Đối mặt một con Thiên Ma, một vị đại tu sĩ chính diện chống đỡ có thể vì Tử Dương cung tranh thủ không thể nào thắng lợi, chỉ có thể là thời gian, thời gian trốn chạy!

Hách Tư Thanh lão tổ đi về phía sau Thiên Ma cũng đã biết được sứ mạng của mình. Đó chính là ông ta hy vọng có thể lấy hy sinh bản thân làm giá cao, đổi cho Tử Dương cung tu sĩ có thể có được nhiều người chạy ra từ trong dòng nước đỏ ngầu của ma la đại quân!

Về phần hai vị đại tu sĩ khác, lúc này sợ rằng vẫn đeo bám với hai con A Tu La khác. Điều này còn bởi vì duyên cớ bọn bốn người Lục Bình cùng Tạ Thiên Dương chặn lại một con A Tu La, nếu không lúc này cho dù là Tử Dương cung đại tu sĩ liều mình chặn lại Thiên Ma, cũng là thời cơ tốt nhất để con Tu La đó hoàn toàn đập nát lực lượng đề kháng của Tử Dương cung.

Quả nhiên, trong lúc Hách Tư Thanh lão tổ phóng tới Thiên Ma, giữa bầu trời lần nữa truyền tới tiếng rống giận âm thấp của Mạnh Học Nghĩa lão tổ:

– Tất cả Tử Dương cung đệ tử trở về doanh trại, tập trung lực lượng chuẩn bị phá vòng vây!

Tử Dương Phá Không Khiếu của Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm không chỉ làm thông báo cho Tử Dương cung tu sĩ phụ cận doanh trại, còn là sơn khẩu trú địa bên ngoài hơn trăm dặm. Nhưng Mạnh Học Nghĩa lão tổ trực tiếp rống giận một tiếng lập tức đánh nát ảo tưởng cuối cùng của hai người Tạ, Tô. Tử Dương cung sơn khẩu trú địa đã không thể nào sai phái viện binh cứu viện rồi, Thiên Ma cùng với A Tu La xuất hiện trong một cổ ma la đại quân quả thật chính là sinh lực quân.

Vào thời điểm doanh trại phía tây của Tử Dương cung lâm vào hỗn chiến, sơn khẩu trú địa của Tử Dương cung cũng nghênh đón một cuộc ác chiến như vậy. Tuy nhiên lúc này, hai vị Thuần Dương đóng ở trú địa. Tử Dương cung Cổ Tu Thanh lão tổ cùng với Ngũ Hành tông Mộc Linh Tử Mộc Diệp lão tổ hai người mặc dù thời khắc chú ý chiến huống bên ngoài trú địa, nhưng trên mặt của hai người cũng lộ ra một tia thần sắc kỳ quái.

– Cổ huynh, tình huống này nhìn có chút quỷ dị. Sao hai con Thiên Ma trong đối phương đến bây giờ đều không từng xuất thủ?
Mộc Diệp lão tổ là bởi vì sau khi Tử Dương cũng gặp ma la đánh vào mới chạy tới tiếp viện, mấy ngày nay cùng Cổ Tu Thanh lão tổ liên thủ mấy lần đánh lùi sự tiến kích của hai con Thiên Ma trong ma la đại quân. Nếu không phải quanh người hai con Thiên Ma luôn là có cao cấp tu sĩ cùng với ma la lớn nhỏ đếm không hết vòng quanh, hai vị lão tổ sợ rằng sớm đã chém chết hai con Thiên Ma rồi.

Lúc này hai người ngược lại càng thêm bội phục Chu Bát Tả vị nữ tu tàn nhẫn đó. Ban đầu bà ta chạy đến trong ma la đại quân đi ám sát một con Thiên Ma, cũng thật chính là đi liều cái mạng mà đánh. Chuyện sau đó một thân thương thế nghe nói ngay cả Lỗ gia địa vị luyện đan tông sư tối cao sau khi xem đều lắc đầu nói có thể giữ được Thuần Dương tu vi đã vạn hạnh rồi, muốn khôi phục sợ rằng phải cần thời gian mấy chục năm.

Cổ Tu Thanh lão tổ cũng luôn cảm giác được không phải, nhưng không biết chỗ nào xuất hiện không ổn, trầm ngâm một chút, hỏi:

– Có phải hai con Thiên Ma chạy tới trong doanh trại hai bên hay không?

Mộc Diệp lão tổ sửng sốt một chút, cười đáp:

– Không thể, khí tức của hai con Thiên Ma hôm nay đều đã bị ta và ngươi phong tỏa. Nếu ta và ngươi muốn giết bọn nó mặc dù không dễ dàng, nhưng mà hai đầu súc sinh muốn tránh qua sự điều tra của ta và ngươi căn bản là chuyện không làm được.

Sắc mặt của Cổ Tu Thanh lão tổ thong thả lại, nói:

– Cũng phải, quan tâm sẽ bị loạn, để cho Mộc huynh chê cười rồi.

Dứt lời, Cổ Tu Thanh lão tổ tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó làm ông ta tức giận, hừ lạnh một tiếng, nói:

– Nếu không phải Tây Hoang yêu tộc cùng với Bắc Băng nguyên Ban Lan Hổ Tộc đánh bất ngờ, tạo thành tổn thất không nhỏ cho bản phái, lại ở phía tây bắc dính dấp quá nhiều tinh lực của bản phái, cuộc chiến Cửu Huyền lâu lần này làm sao chỉ sẽ phải một mình lão phu tới như vậy!

Thần sắc của Mộc Diệp lão tổ lưu chuyển qua lau một vẻ kinh dị không dễ cảm thấy, kỳ quái hỏi:

– Nhắc tới cùng kỳ hoặc, yêu tộc bên ngoài tây bắc Trung Thổ phát ra biến hóa gì, sao lại đột nhiên liên thủ, ngay cả Tây Hoang điện đều bị diệt không còn một mống?

Trên mặt của Cổ Tu Thanh lão tổ hiện lên một đạo vẻ tức giận, đáp:

– Không phải là thừa dịp cháy nhà hôi của thôi, lần này đợi đến ma la đại kiếp đi qua, bản phái rảnh tay ra tất nhiên muốn chỉnh đốn một phen yêu tộc của Tây Hoang, Bắc Băng nguyên tốt hơn. Xem bọn họ rốt cuộc ăn gan hùm mật gấu gì rồi, can đảm dám xuất thủ với Tử Dương cung ta, hay hoặc ô giá là có gì phía sau màn thôi thú đang giở trò!

Ánh mắt của Mộc Diệp lão tổ chớp động, giữa thần sắc thoáng qua một đạo vẻ buồn rầu, đổi đề tài, hỏi:

– Hai tòa doanh trại của hai bên trú địa xem ra sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Cổ Tu Thanh lão tổ đáp:

– Toàn lực phòng thủ đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì, tệ lắm cũng có thể dựa vào doanh trại trận pháp thủ hộ, chặn một hai con A Tu La đánh vào cũng không vấn đề. Người chủ sự đóng ở hai nơi doanh trại đều là đại tu sĩ đời thứ nhất của bản phái, cuộc chiến sinh tử trải qua nhiều, đương nhiên sẽ không xuất hiện bì lậu lớn!

Trong thần sắc của Mộc Diệp lão tổ mang một ít hâm mộ nói:

– Quý phái không hổ là đứng đầu Trung Thổ Ngũ Đại Thánh Địa, dưới hai mặt tác chiến vẫn có đủ thực lực hùng hậu như vậy!

Cổ Tu Thanh lão tổ như cười như không nhìn Mộc Diệp lão tổ một cái, nói:

– Ngũ Hành tông năm đó cũng là sự tồn tại không kém gì bản phái cùng Tử Dương cung. Một đoạn thời gian trước nếu thông qua Hóa Thủy Phù hoàn toàn dung hợp Ngọc Lan Hà cùng Thanh Minh Giang thủy mạch, sợ rằng quý phái không dùng nhiều thời gian như vậy cũng phải trở lại thịnh huống của Ngũ Hành tông năm đó!

Sắc mặt của Mộc Diệp lão tổ biến đổi, cuối cùng vẫn cười khổ nói:

– Cổ huynh nói đùa rồi, bản phái một lần đó là thất bại trong gang tấc bị cười khắp tứ phương rồi!

Cổ Tu Thanh cười cười một tiếng không nói gì. Lạc Tâm sơn cuộc chiến Ngũ Hành tông có thể nói là bù cả phu nhân lại tốn binh. Nếu không phải sau đó Cửu Huyền lâu cấp báo, nhân tộc các đại tông môn hiệu triệu cứu viện Cửu Huyền lâu, Ngũ Hành tông làm một trong Trung Thổ Ngũ Đại Thánh sợ rằng đối mặt là cả Trung Thổ tu luyện giới chèn ép rồi.

Dù vậy, Ngũ Hành tông sau khi thất bại ở Lạc Tâm sơn cũng chủ động đem phạm vi thế lực toàn tuyến co rúc lại. Lần này Tử Dương cung trú địa bị đánh vào, Mộc Diệp lão tổ càng thêm chủ động tới xuất thủ tương trợ, đánh chủ ý gì Cổ Tu Thanh lão tổ dĩ nhiên là vô cùng rõ ràng.

Thời điểm hai người đánh đòn gió thử dò xét lẫn nhau, một tiếng huýt gió trầm thấp đột nhiên truyền tới từ bên hông Cổ Tu Thanh. Nụ cười của Cổ Tu Thanh lão tổ lập tức cứng trên mặt, đưa tay lau một cái bên hông. Một khối minh bài do cổ ngọc làm thành đang chấn động nhè nhẹ. Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm phát ra tiếng huýt gió lập tức truyền ra từ trên cổ ngọc minh bài chấn động, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng trong tịnh thất lại có vẻ rõ ràng như thế.

– Tử Dương Phá Không Khiếu?!

Mộc Diệp lão tổ kêu lên một tiếng, thần sắc bất định nhìn về phía Cổ Tu Thanh lão tổ.