Chương 854: Trục xuất Hoàng Ly

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Thuật lão tổ bây giờ đột nhiên phát hiện mình có cảm giác cỡi hổ khó xuống. Sự tình vốn là cơ hội trời ban, bây giờ nhìn lại giống như là bẫy rập vậy. Chỉ có điều cùng là bẫy rập, Liễu Thiên Linh lão tổ có thể lựa chọn không nhảy, nhưng Thiên Thuật lão tổ đã sớm mắc kẹt vào.

Bởi vì ông ta bày ra bẫy rập với cái giá là cưỡng bách Lục Bình thối lui ra khỏi Hoàng Ly. Nhưng dưới tình huống Liễu Thiên Linh không tiếp chiêu, ông ta cũng không có mặt mũi nào đem linh mạch đã chiếm cứ của Hoàng Ly đảo chắp tay trả về nữa, chỉ có thể một hơi làm cho tới.

Sau khi Thiên Thuật lão tổ cường hành giành quyền chưởng khống Hoàng Ly đảo, Chân Linh phái liền tràn ngập một cỗ không khí quỷ dị. Thiên Thuật lão tổ đã đoán ra Liễu Thiên Linh lão tổ sở dĩ không ra tay, không chỉ là bởi vì nhìn rõ mưu đồ của lão ta, mà còn là muốn đem cái chuyện nhân quả này để lại cho đệ tử của nàng đi giải quyết.

Như vậy, Chân Linh phái chẳng những từ nay không còn dị nghị đối với việc Lục Bình chưởng khổng Hoàng Ly đảo nữa. Hơn nữa còn đem Thiên Thuật lão tổ vào tình cảnh ỷ lớn hiếp nhỏ, từ nay không mặt mũi nào can thiệp mọi chuyện trong phái nữa.

Nhưng vấn đề chính là chỗ này: cho dù Thiên Thuật lão tổ không thèm tự nể mặt mình nữa, quyết định chủ ý cứ ỷ lớn hiếp nhỏ, chẳng lẽ Lục Bình còn có bản lãnh từ trong tay ông ta lấy Hoàng Ly đảo trở về hay sao?

Nghe nói hắn trong những năm này du lịch ở Trung Thổ, cho dù thực lực tăng trưởng nhanh thế nào đi nữa cũng không có đạo lý đột phá pháp tướng kỳ. Chỉ cần hắn không ngưng tụ pháp tướng, thì hắn sẽ lấy cái gì mà đối kháng cùng Thiên Thuật lão tổ chứ?

Thiên Thuật lão tổ tâm sự vội vã, tựa hồ nhận ra mình trong vô tình đã trở thành công cụ trong tay người khác, hoặc nói đúng hơn là một loại công cụ để thử dò xét. Mấy vị lão tổ kia trong môn phái có vẻ như ai lo việc ấy, thật ra thì e rằng không lúc nào là không chú ý Hoàng Ly đảo này.

Trong lúc nhất thời, Thiên Thuật lão tổ không ngờ lại bắt đầu mong đợi Lục Bình trở về, bởi vì loại cảm giác bị toàn bộ môn phái đẩy ra làm một người làm cờ cho bản phái đệ tử nhìn vào thật sự là một loại đau khổ vô cùng khó chịu.

Sau khi Lục Bình từ hậu điện của Thiên Linh điện đi ra, truyền âm pháp kiếm từ Thiên Linh sơn đã bay đến trong tay của Thiên Thuật lão tổ. Mà trong nháy mắt Lục Bình trở về Hoàng Ly đảo, Thiên Thuật lão tổ muốn bị hắn dùng thần niệm cường thể phản kích, quả nhiên đã khiến cho lão muốn cấp cho Lục Bình một cái thế hạ mã uy một sự thất bại thảm hại.

Sự tình tiến triển tiếp tục vượt ngoài ý liệu của Thiên Thuật lão tổ!

Đối với Thiên Thuật lão tổ mà nói, mặc dù Lục Bình cường thế trở về, nhưng muốn từ trong tay mình tranh đoạt quyền chưởng khống Hoàng Ly đảo, thì nhất định phải hợp túng liên hoành trong môn phái, từ từ mưu đồ mới được.

Nhưng Thiên Thuật lão tổ hiển nhiên đã sai lầm. Sự phản kích của Lục Bình diễn ra liên tục, tựa hồ căn bản không cân nhắc Thiên Thuật lão tổ là pháp tướng tu sĩ vậy.

– Hắn cuồng vọng ngu ngốc như vậy rốt cuộc ỷ vào cái gì, nếu là ngày sau thật đúng là thành pháp tướng lão tổ, trong môn phái còn ai dám trị hắn? Người này đơn giản so với Khương Huyền Lâm năm đó còn cao ngạo hơn, so với Liễu Huyền Linh còn vượt hơn một bậc, so với Mai Huyền Cầm còn cuồng vọng vô biên hơn nữa!

Thiên Thuật lão tố không để ý đến mấy vị đệ tử bái kiến bên ngoài động phủ, sắc mặt âm trầm vô cùng đáng sợ:

– Nhất định phải đàn áp, cho dù có gánh cái danh tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ cũng không tiếc!

Thiên Thuật lão tổ mới vừa hạ quyết tâm, thì tòa động phủ do lão khai mở ở bờ đông của Hoàng Ly đảo bắt đầu lay động kịch liệt. Mức động đất kịch liệt như thế này, ngay cả Thiên Thuật lão tổ trong lúc nhất thời cũng không trấn áp được.

Nhưng ngay sau đó, Thiên Thuật lão tổ liền phát hiện, linh mạch ngưng tụ phía dưới động phủ đang quay trở về trung ương Hoàng Ly đảo, nơi thiết lập động phủ của Lục Bình.

Dễ dàng thay đổi địa mạch như thế, và dễ dàng phá giải dẫn linh trận pháp như thế, chẳng lẽ là Quách Thiên Sơn sư huynh đã đi tới Hoàng Ly đảo, hơn nữa công khai đứng ở bên đối nghịch cùng mình?

Không đúng, không đúng, thủ đoạn thay đổi địa mạch bực này cho dù là Quách Thiên Sơn cũng không thể đạt tới, vậy thì chỉ còn lại có một người, đó là Thiên Khang lão tổ!

Chân Linh phải chỉ có Thiên Khang lão tổ đem Di Sơn Điền Hải đại thần thông luyện tới hóa cảnh, uy lực thậm chí có thể so sánh cùng vô thượng thần thông. Chỉ có lão nhân gia ông ta xuất thủ, mới có thể dễ dàng thay đổi địa mạch như thế.

Nhưng trước mắt, Thiên Khang lão tổ vì sao lại vì một chút chuyện nhỏ như thế này mà làm chỗ dựa cho Lục Bình chứ!

Trận pháp, tất nhiên là trận pháp!

Thiên Thuật lão tổ chợt hiểu ra một điều: Huyền Hồ dù sao cũng là đệ tử đắc ý của Huyền Thần sư muội, một thân trận pháp tu vi đã ở cấp bậc đại sư, có thể bày một ít ám trận tránh thoát sự điều tra của mình cũng chưa chắc không thể. Hiện nay Huyền Hồ thấy tình lang nhà mình trở về, phấn khích dẫn động trận pháp, muốn lần nữa đoạt trở lại linh mạch.

Làm gì có thể dễ dàng như vậy!

Thiên Thuật lão tổ gầm thét, một tiếng rống giận chấn động cả tòa Hoàng Ly đảo!

Cả tòa Hoàng Ly đảo bao lớn, chẳng qua là một chút công phu, Thiên Thuật lão tổ đã đến gần, há mồm đang muốn la mắng Lục Bình, lập tức thấy một đạo kiếm quang đâm rách hư không trước mắt, ghim thăng tới ô mắt của Thiên Thuật lão tố.

– Thụ tử, ngươi lại dám động thủ trước, đúng là gan to bằng trời a!

Sự tức giận của Thiên Thuật lão tổ bộc phát, trong miệng mặc dù mắng lớn, nhưng trong lòng thì tĩnh táo. Vạn Mộc Sâm La Bích ở trước người huyễn hóa ra từng cây thông thiên đại thụ, lá rụng vô biên tiêu tiêu rơi xuống, một mảnh lưới màu xanh biếc chống đỡ giữa không trung.

Sau khi lên cấp pháp tướng kỳ, Thiên Thuật lão tổ hộ thân thần thông uy năng càng lớn, mắt thấy Lục Bình một kiếm đã đâm tới, Thiên Thuật lão tổ cũng có lòng lập uy, không né không tránh, muốn dùng Vạn Mộc Sâm La Bích hộ thân đại thần thông đón đỡ đạo đại thần thông kiếm quang này của Lục Bình.

Lục Bình trong lòng cười lạnh, trên tay pháp quyết càng bấm gấp hơn. Từng cổ chân nguyên thông qua không trung rót vào đến trong phi kiếm.

Kiếm quang thẳng thừng đâm ngập hơn phân nửa vào Vạn Mộc Sâm La Bích, khiến cho Thiên Thuật lão tổ cả kinh toát một thân đầy mồ hôi lạnh. Nhưng hộ thân đại thần thông của ông ta đúng là đã cản lại phi kiểm đánh bất ngờ của Lục Bình, rồi không khỏi cất tiếng cười to, nói:

– Thì ra là Lục sư điệt, người thật là to gan, lại dám hướng lão phu xuất thủ. Liễu sư tỷ dạy ra đồ đệ tốt, không ngờ dám cả gan…

Hai chữ “phạm thượng” còn chưa kịp nói ra, thì Thiện Thuật lão tổ đột nhiên kêu lên một tiếng, cả người lui về phía sau, nhưng cũng không còn kịp nữa. Một thanh phi kiếm khác núp sau một đạo kiếm quang thứ nhất bay lên. Vạn Mộc Sâm La Bích bị phá tan, một loạt tiếng vỡ vụn trong veo lập tức vang lên.

Y Nhân kiếm như bóng với hình đâm tới Thiên Thuật lão tổ. Thiên Thuật lão tố bị bất ngờ, không kịp đề phòng, chỉ đành phải cúi đầu tránh thoát, nhưng bị phi kiếm chém rơi toàn bộ búi tóc, tóc rối bời xõa xuống bay loạn. Sự uy nghiêm trang trọng vốn có của pháp tướng lão tổ lập tức mất hết dưới cái nhìn trợn mắt hốc mồm của toàn bộ tu sĩ cả tòa Hoàng Ly đảo. Trông lão thảm hại vô cùng!

– Thụ tử, ngươi, ngươi, ngươi dám như thế!

Thiên Thuật lão tổ giống như một con cự thú nổi điên, chỉ về phía kiếm quang bay tới mà ngón tay run run, trong miệng phát ra tiếng gào thét rung trời, nhưng trong lòng thì cuốn lên sóng lớn ngập trời, lòng tràn đầy đều một câu nói:

– Sao lại như vậy, sao lại như vậy? Điều này làm sao có thể?

Một đạo nhân ảnh từ trên Hoàng Ly đảo từ từ bay lên, trên Hoàng Ly đảo rốt cục có người bộc phát tiếng kêu cả kinh:

– Là Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình chân nhân!

– Lục Huyền Bình chân nhân trở về rồi, lần này có trò hay để xem rồi!

– Lục Huyền Bình này cũng quá cường thế, thậm chí ngay cả bản phái lão tổ đều dám ra tay, bộ không sợ môn phái trừng phạt hay sao?

– Trừng phạt? Đường đường một vị pháp tướng lão tổ vừa đối mặt lập tức bị đánh thảm hại như vậy, nếu ta là Chân Linh phái cao tầng lão tổ, ta cũng không có mặt mũi nào trừng phạt cho được!

– Nói cũng phải, Thủy Kiếm Tiên này không biết từ khi nào lại trở nên lợi hại như thế, nhìn dáng dấp hắn chỉ mới có đoán đan chín tầng tu vi, pháp tướng lão tổ không ngờ lại không thể từ trên tay hắn chiếm được chút tiện nghi nào!

– Cái gì? Đoán đan chín tầng, ngươi không nhìn lầm chứ, hơn hai mươi năm trước Lục Huyền Bình chân nhân nghe nói chẳng qua là mới tiến cấp đoán đan hậu kỳ, sao bây giờ đã là đoán đan chín tầng tu vi rồi?

Thiên Thuật lão tổ nhìn Lục Bình ở trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp, hồi lâu mới nói:

– Không ngờ ngươi đã trưởng thành nhanh như vậy, sợ rằng ngay cả mấy vị còn lại của bản phái cũng không ngờ tới?

Lục Bình cười cười, nói:

– Không phải là đệ tử trưởng thành nhanh, mà là sư thúc vùi đầu ở Bắc Hải này ánh mắt nhìn quá hẹp rồi. Sư thúc ngay cả bản mệnh đại thần thông đều không tu thành một đạo nào, cho rằng thành tựu pháp tướng là đã thuộc hàng nhân vật có số ở Bắc Hải tu luyện giới này. Chứ nào hay ở Trung Thổ, tu sĩ giống như đệ tử như vậy, có thể đối kháng cùng pháp tướng lão tổ trong các danh môn cự phái còn không biết đếm bao nhiêu cho xuể!

– Có lẽ vậy!

Thiên Thuật lão tổ lấy ra một cái ná, nói:

– Chẳng qua là trận chiến hôm nay giữa ta và người cũng nên có một kết cục mới được, nếu không thật là có lỗi với những người bày ra cục diện như thế này!

Lục Bình cười khẩy, nói:

– Sư thúc lại sai lầm rồi, từ đầu chí cuối đều là do một mình sư thúc chủ động mà thôi, bộ có người nào âm thầm bày mưu tính kế cho sự thúc hoặc là bức bách sư thúc hay sao chứ? Đại trượng phu làm chính là làm, lỗi chính là lỗi, cần gì cứ phải đem các loại duyên cớ đẩy tới trên thân người khác. Chẳng lẽ có người một lòng tìm chết, còn muốn đem trách nhiệm đổ lên trên đầu của người trông chừng hay sao?

– Hừ, nói nhiều vô ích, hãy đánh một trận rồi hãy nói!

Cùng là cái ná, cùng là kéo gân thú có gắn da thú tạo thành một quang cầu màu xanh, mấy chục năm trước Lục Bình vì che chở An Huyên Sở mà cùng Huyền Thuật chân nhân đánh một trận. Mặc dù khi đó Lục Bình ép cho Huyền Thuật chân nhân tung ra hết các thủ đoạn, nhưng không thể phủ nhận trận chiến ấy Lục Bình thật ra là đã thua. Hơn nữa là bị bại không có chút nào không phục, chỉ là bởi vì Huyền Thuật chân nhân ý thức được quyết sách chân chính của môn phái mà cố ý nhường thôi.

Còn hôm nay, đối mặt với đạn cung cùng quang cầu trước mặt này một lần nữa, mặc dù Lục Bình nhìn qua một cái là đã nhận ra hai thứ này vô luận là phẩm chất hay là uy năng đều đã sớm khác biệt một trời một vực so với mấy chục năm trước.

Nhưng lúc này thực lực của Lục Bình đã tăng trưởng đến mức độ mà Thiên Thuật lão tổ không thể đoán được.

– Hôm nay đệ tử cả gan mời sư thúc ngài rời khỏi Hoàng Ly đảo này. Hoàng Ly đảo hiện giờ đã không cần sư thúc trấn giữ bảo vệ nữa!

Lục Bình vừa dứt lời, quang cầu màu xanh trong đạn cũng đã bắn nhanh ra.

Nhưng quang cầu mới vừa bắn ra, liền biến mất ở không trung, lần nữa đột ngột xuất hiện chẳng những đã đến gần trước Lục Bình, còn từ bên trái đập tới đầu của hắn!

Ngay tại lúc quang cầu này mới vừa từ trong hư không xuất hiện ở gần trước Lục Bình, đã sớm có một đạo kim quang tựa hồ đoán chắc phương vị quang cầu xuất hiện mà chờ sẵn.

Thu Thủy kiếm một kiếm chém vỡ nát quang cầu màu xanh, rồi lại thấy quang cầu vỡ ra đột nhiên hóa thành tờ tuyến màu xanh đầy trời, từng tầng từng tầng quấn quanh trên thân Thu Thủy kiếm.

Một đạo quang trạch màu vàng từ trong tay Lục Bình lan tràn trên thân Thu Thủy kiếm. Tất cả tơ tuyến quấn quanh ở phía trên đó đua nhau co rút, khô héo, hóa thành bụi bậm tróc rơi ra.

Thiên Thuật lão tổ mặt liền biến sắc, kêu lên quái dị:

– Đây là thần thông gì?

Hai tay đồng thời vung lên, bốn phía của Lục Bình nhất thời xuất hiện như bông vụ vô tận giống như hoa bồ công anh vậy, dương dương sái sái rơi tới trên người Lục Bình.

Lại là một chiêu này!

Lục Bình trong lòng thầm than. Thiên Thuật lão tổ mặc dù tu vi đã lên cấp pháp tướng, nhưng một thân thần thông bản lãnh bởi vì tu vi đề thăng mà uy lực có chút tăng cường ra, các thủ đoạn còn lại căn bản không gia tăng bao nhiêu.

Thiên Thuật lão tổ cuối cùng bất quá chỉ là một người sau khi ngưng tụ thất phẩm kim đan rồi lên cấp pháp tướng kỳ mà thôi. Nếu không phải ông ta năm xưa cũng có kỳ ngộ, làm thế nào có thể chen thân lên pháp tướng kỳ nhanh như vậy, cơ hồ không dưới Chân Linh phái “Tam Chân Tứ Linh”???

Nhưng ông ta cuối cùng thành tựu pháp tướng, căn bản không cách nào so sánh cùng đám người “Tam Chân Tứ Linh” thành tựu pháp tướng, tuy không thể nói là đứng hàng kém dưới đáy trong pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng cũng là kẻ có thực lực không đủ.

Pháp tướng không giống với thiên phú của tu sĩ. Tu sĩ mới bắt đầu tu luyện, người có thiên phú không cao còn có thể thông qua các loại phương pháp khác cứu vãn. Nhưng nếu lúc lên cấp pháp tướng kỳ ngưng tụ pháp tướng phẩm chất không đủ, như vậy ảnh hưởng không chỉ là tu vi sau này đề thăng như thế nào, mà còn là ở trong cùng cấp pháp tướng tu sĩ bị chia làm ba sáu chín loại khác nhau.

Lục Bình có thể nhìn ra được vị Thiên Thuật lão tổ này công pháp tu luyện tất nhiên giống với Thiên Lâm lão tổ: Cùng là Vạn Mộc Sâm La Bích, đồng dạng là Lạc Anh Tân Phân đại thần thông.

Nhất là Lạc Anh Tân Phân đại thần thông này, nếu là Thiên Lâm lão tổ thi triển ra, Lục Bình chỉ có thể tránh lui chín mươi dặm. Nhưng bây giờ Thiên Thuật lão tổ thi triển ra, trong khoảnh khắc lập tức bị Lục Bình Ngự sử phi kiếm vận dụng Vạn độc Vẫn nguyên cương phá cho sạch sẽ.