Chương 1202: Gặp lại Mộc Loan

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một bàn tay của Lục Bình đã dán trên mặt vách tường, trong hai mắt lóe lên sớm đã không phải là quang mang màu xanh, mà là ánh sáng màu vàng xanh nổ bắn ra chiếu sáng cả mặt tường. Hai mắt cũng biến thành màu đỏ vàng, khi nhìn về phía Đại Bảo cũng sinh sinh khiến Đại Bảo sợ đến lui về sau một bước.

Mọi người trước sau ở bên trong di tàng ra sức mấy canh giờ. Thanh Hà luyện hóa cùng dựng dưỡng Đạo Thiên Thần Phủ xong chốc lát, sau khi chắc chắc khí linh đã được dựng dưỡng đầy đủ lập tức gia nhập vào hàng ngũ tầm bảo.

Khi Thanh Hồ tiến vào, hai cánh tay của Lục Bình đều đã dán trên vách đá. Lúc này chẳng những là Đại Bảo và Thanh Hồ, chính là những người khác cũng đã nhận ra không ổn. Họ đều đứng ngoài mật thất nhìn xung quanh bên trong, thấy hai cổ quang mang màu tím lam nồng đặc dọc theo hai cánh tay rót vào trên vách đá dính vào bàn tay của Lục Bình, vách đá chính diện đều bị ánh lên thành màu lam.

Lục Bình thấy Thanh Hồ tiến đến, hỏi – Có thể khống chế Đạo Thiên Thần Phủ thuần thục chưa?

Thanh Hồ nhìn vách đá một chút, đáp:

– Khống chế không vấn đề, khả năng ngự sử tinh vi một chút thì còn cần phải cọ sát nhiều hơn.

Thanh Hồ trở tay lấy ra Đạo Thiên Thần Phủ. Hình tượng lão đầu khô quắt của khí linh Đạo Thiên hiển nhiên lại chính là dựa theo hình dạng của Đạo Thiên lão tổ vạn năm trước mà đến, nhưng vào lúc thấy Lục Bình lại là một bộ dáng vẻ cúi đầu khom lưng.

Lục Bình hỏi:

– Mặt vách đá này còn nhớ rõ chút gì không?

Khí linh Đạo Thiên lắc đầu, mặt mang vẻ sợ hãi, đáp:

– Không, gì cũng không nhớ được.

Lục Bình gật đầu về phía Thanh Hồ, nói:

– Lát nữa nghe ta phân phó, dùng linh bảo trong tay cắt một lỗ hổng trên vách đá này!

Không đợi Thanh Hồ đáp ứng, Đại Bảo một bên đã nhao nhao lên trước:

– Lão đại, phía sau vách đá này có phải cất giấu bảo bối gì hay không? Tôi nói trong bốn mặt của mật thất này thì có ba mặt đều đặt kệ đá, duy chỉ có một mặt rỗng tuếch, vẫn là lão đại tuệ nhân như đuốc!

Lục Bình đưa tay một chiêu, thu Tử Tinh Phong Vương vào trong Hoàng Kim ốc, cười mắng:

– Bớt nịnh hót đi phía sau vách đá này là phúc hay họa còn rất khó nói. Lát nữa Thanh Hồ, Đại Bảo, Tam linh đi vào theo ta, những người khác chờ ở chỗ này, tiếp tục sưu tầm Đạo Thiên di tàng. Nếu sau ba ngày bọn ta chưa trở về, Cầm nhi lập tức dẫn đoàn người rời khỏi đây, ngay tức khắc lên phía bắc tới Doanh Thiên biệt viện, trở về Bắc Hải.

Lục Cầm nhi há mồm muốn nói gì đó, Đại Bảo một bên đã nghĩ tới điều gì, kinh hãi run sợ hỏi:

– Lão đại, phía sau vách đá này không phải là cửa vào của Cửu Huyền lâu động thiên mà Đạo Thiên lão tổ tiên tổ đã khai ích trước đây chứ?

Ba đạo ngũ sắc quang mang từ phía sau Lục Bình vọt lên cao, chia thành ba phương vị dính vào trên vách đá. Lục Bình quay đầu lại cười cười, nói:

– Ngươi nói đúng rồi! Thanh Hồ, động thủ, nhớ kỹ, là cắt, chứ không phải bổ nha!

Ba đạo ngũ sắc quang mang dán trên vách đá nhất thời quang mang đại phóng. Dưới ba tờ Ngũ Sắc Phá Cấm Phù tương trợ, toàn bộ vách đá rốt cục bắt đầu biến ảo thành một mặt hộ tráo dường như gợn sóng vậy.

Đúng lúc này, Đạo Thiên Thần Phủ phủ nhận hết sức rạch một cái trên hệ tráo. Mặt trên của họ tráo nhất thời nứt một lỗ hổng nhưng rất nhanh thì bắt đầu di hợp.

Hai tay của Lục Bình vốn dán chặc hộ tráo bỗng nhiên cắm vào trong cái khe chưa di hợp, sau đó bỗng nhiên lôi kéo ra phía ngoài. Cái khe hé ra tức thì bị Lục Bình ngăn thành một cái động lớn. Một cổ não linh khí phun ra từ cửa động so với trong mật thất còn muốn nồng đặc hơn, phía sau cửa động hiển nhiên là một chỗ linh khí càng nồng đặc hơn.

Lục Bình tiến vào cửa động trước, Thanh Hồ theo sát nhảy vào trong đó. Đại Bảo và Tam linh cũng liên tiếp tiến vào, sau đó lỗ hổng của hộ tráo dần dần di hợp thu nhỏ lại, một lần nữa biến thành một mặt vách đá.

Một chỗ không biết, một đạo cửa không gian đột nhiên đả khai, Lục Bình cất bước ra từ trong môn hộ trước tiên. Theo sát là hai đạo khí tức khiến cho Lục Bình có chút quen thuộc một trái một phải lao xuống mạnh mẽ tấn công hắn. Thực lực bản thân của hai đạo khí tức đó cũng rất mạnh, hầu như đều có pháp tướng kỳ tu vi.

Lục Bình kinh hãi, Tế Thủy Trường Lưu kiếm một trái một phải bỏ ra. Kiếm khí sắc bén như hồng thủy vỡ đê dâng lên hai bên. Tiếp theo chợt nghe hai tiếng kinh minh trong treo truyền đến, giữa bầu trời rơi xuống không ít linh vũ màu xanh biếc.

Lúc này đây ngược lại đến phiên bản thân Lục Bình kinh nghi bất định!

Thời điểm hai cổ khí tức từ giữa không trung đáp xuống, mỗi một cổ mang cho Lục Bình trùng kích đều không thua gì pháp tướng trung kỳ tu vi. Sao hai kiếm của Lục Bình vội vàng bị bức bách thảm hại như vậy?

Lúc này, đám người Thanh Hồ, Đại Bảo, Tam linh trước sau nhảy ra từ trong cửa không gian, thấy rõ Tế Thủy Trường Lưu kiếm xoay quanh thân của Lục Bình, nhất thời cũng đều như rừng đại địch.

Thực lực của Thanh Hồ gần với Lục Bình, rất nhanh sau đó liền phát hiện chỗ của hai người đánh lén trước đó, lại nói:

– Một người đối phó một tên, tốc chiến tốc thắng, trì chi sinh biến!

Không ngờ Lục Bình cũng đưa tay ngăn cản, nói: – Thong thả, chuyện này có chút kỳ hoặc!

Hai đạo khí tức chậm rãi tới gần đám người Lục Bình, nhưng rồi lại giữ vững khoảng cách nhất định, tựa hồ cực kỳ kiêng kỵ đối với hai kiếm mới vừa rồi của Lục Bình.

Lúc này chỉ nghe Lục Bình cất giọng hỏi:

– Hai vị Mộc Loạn tiền bối, có thể hiện thân gặp mặt không?

Mộc Loan?

Thanh Hồ ngẩn ra, chính là Tam linh và Đại Bảo cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hai gã trung niên nam tử mặc quần áo màu xanh biếc từ một chỗ dốc thoai thoải chậm rãi đi ra. Tuy nhiên, hai người vốn là ăn mặc nghiêm chỉnh, có vẻ cao lớn dị thường, thì bởi vì ngực bụng bị người ta phá vỡ hai cái lỗ hổng mà có vẻ vô cùng thảm hại.

Hai người nhìn về phía đám người Lục Bình thần sắc đều có vẻ kinh nghi bất định rồi lại đề phòng dị thường. Người bên trái chậm rãi mở miệng hỏi:

– Các ngươi không phải Cửu Huyền lâu đệ tử, các ngươi là ai?

Lục Bình không trả lời, mà là hỏi:

– Hai vị chính là Mộc Loan nhất tộc mấy đời ở đây sao?

Hai Mộc Loan liếc mắt nhìn nhau, Mộc Loan bên phải rõ ràng có chút không nhịn, lớn tiếng hỏi:

– Các ngươi rốt cuộc là ai? Nói mau, bằng không chúng ta sẽ phát sinh cảnh tin, triệu tập Cửu Huyền lâu tu sĩ bao vây tiêu trừ bọn ngươi!

Lúc này Lục Bình rốt cục chậm lại tâm thần, cười ”ha ha”, đáp:

– Chúng tôi là ai? Xem ra hai vị tiền bối cũng đã có xác nhận. Hơn nữa nếu hai vị tiền bối muốn triệu tập Cửu Huyền lâu đệ tử sợ rằng sớm đã triệu tập rồi, hà tất lại chờ đến bây giờ sao?

Hai Mộc loan đều ngậm miệng không nói, chính là dừng lại xa xa ở nơi đó cùng giằng co với đám người Lục Bình, nhưng cũng chưa từng phát ra bất kỳ lời báo động triệu tập Cửu Huyền lâu tu sĩ nào.

Lục Bình đối với lần này tựa hồ sớm có chủ ý, trực tiếp không chú ý hai Mộc Loan, vẫy vẫy tay về sau lưng, nói:

– Đại Bảo, chỗ này xem ra là động thiên của Cửu Huyền lâu chuyên môn dùng để bồi dục linh thảo, nắm chắc thời gian, đặc biệt nhặt chút linh thảo quý báu, quan trọng hơn, hái những linh thảo đủ niên phân, còn có tất cả linh thảo ghi lại trên hai loại đan phương đã nhìn thấy trước đây, nhớ kỹ, chớ rời khỏi phạm vi ba mươi dặm của ta.

Đại Bảo cười “ha ha”,đáp:

– Bảo vật chỗ này thực sự nhiều lắm rồi, Đại Bảo ta sớm đã không kịp đợi nữa!

Dứt lời, bụi mù màu vàng bốc lên dưới chân, Đại Bảo đã thi triển độn thổ thuật biến mất không thấy đâu nữa.