Chương 906: Ám độ trần thương

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình cũng không ngờ vị yêu vương trước mắt này lại là người luyện thành bản mệnh đại thần thông, thiếu chút nữa bị âm câu lật thuyền.

Lục Bình gần đây khiêu chiến pháp tướng tu sĩ bây giờ quá mức thuận lợi, thậm chí thuận lợi có chút quên cả luôn hỏi tại sao lại như vậy. Nếu không phải hắn lần này lên cấp đoán đan điên phong, vị pháp tướng yêu vương trước mắt tên không thấy kinh truyền này thậm chí có có thể dựa vào bản mệnh đại thần thông mới vừa rồi đã đánh cho Lục Bình bị thương.

Lục Bình thần niệm mạnh mẽ, rất nhanh liền cách không khống chế lại song phi kiếm, cũng liên tiếp chém ra trên trăm đạo kiếm khí đem yêu vương bản mệnh đại thần thông tiêu nhị. Bất quá lúc trước ưu thế trước tay lại bị yêu vương dời trở lại, song phương lần nữa đứng trên cùng vạch xuất phát.

– Ngàoooo!

Yêu vương nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo hải mã pháp tướng to lớn trôi lơ lửng trên trời, mắt lom lom nhìn về phía chỗ phương hướng của Lục Bình.

– Trợ thủ chứ, tại hạ chính là chờ Thiên Khang đạo hữu nói đồng ý!

Lục Bình cùng yêu vương đều sửng sốt, lúc xoay người nhìn, liền thấy Thiên Khang lão tổ mới vừa cùng vị pháp tướng trung kỳ yêu vương này đối chiến không biết lúc nào đã kết thúc. Mà từ vị yêu vương này toàn thân trên dưới hơi có vẻ biểu lộ chật vật đến xem, hiển nhiên là ăn xong ám khuy dưới tay của Thiên Khang lão tổ.

Sau khi yêu vương lại nhìn bên Lục Bình, không biết lúc nào vị Ngọc Kiếm phái Ngọc Kiếm lão tổ kia đã đứng ở vị trí vì Lục Bình lược trận. Hiển nhiên nếu là Lục Bình hơi lộ dấu hiệu thất bại, Ngọc Kiếm lão tổ sẽ phải xuất thủ tương trợ.

Yêu vương hung hăng nhìn Lục Bình một cái, chiến ý trong ánh mắt thiêu đốt hừng hực, tuy nhiên cuối cùng vẫn còn bất đắc dĩ lui trở về chỗ của pháp tướng trung kỳ yêu vương.

Thiên Khang lão tổ mỉm cười gật đầu ra hiệu với chỗ của Ngọc Kiếm lão tổ. Ngọc Kiếm lão tổ cũng khẽ mỉm cười, ngay sau đó mạn bất kinh tâm lại đi trở về vị trí mình mới vừa chiếm đoạt.

-Nếu Nhiễm Lượng đạo hữu không dị nghị, năm đạo trung hình linh mạch này bản phái sẽ phải dẫn dắt đi rồi!

Thiên Khang lão tổ dứt lời hướng Ngọc Kiếm lão tổ nói:

– Ngọc Kiếm huynh, người tính xem muốn dẫn dắt mấy cái?

Ngọc Kiểm lão tổ xoay người nhìn nơi xa một chút, lại có hai vị pháp tướng tu sĩ chạy tới, ông ta hiểu thiện ý của Thiên Khang lão tổ, vì vậy cười nói:

– Hai cái, tại hạ chỉ cần hai cái trung hình linh mạch vậy là đủ rồi!

Hai vị yêu vương khuất phục. Ngọc Kiếm lão tổ rõ ràng cùng Chân Linh phái lại là một khâu chi hạc. Vị tán tu Hạng Lâu lão tổ kia hiển nhiên lại không muốn đắc tội hai phái này, thấy vậy cũng cười nói:

– Tại hạ một giới tán tu, chỉ cần một cái trung hình linh mạch là được!

Cho dù là sau đó Phi Vũ phái Hóa Vũ lão tổ mang theo Nam Vân lão tổ của Lăng Cô phải lần nữa trở về thì cũng cảm thấy chuyện không thể có kết quả gì, đành không cam lòng nhìn Chân Linh phải bắt đầu bố trí khiến dẫn đại trận, đem năm cái trung hình linh mạch toàn bộ bao bọc vào trong đại trận.

Bởi vì lúc này còn có một tên pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng chạy tới, chính là Sùng Minh phái Tam Đàm lão tổ, có Ngọc Kiếm lão tổ cùng với Thiên Khang lão tổ làm tăng viện, giống vậy cũng chiếm lấy được hai cái trung hình linh mạch.

Như vậy, chỉ là Chân Linh phái nhất phương chiếm cứ chín cái trung hình linh mạch, còn dư lại sáu cái, Hạng Lâu lão tổ chiếm cứ một cái. Hóa Vũ lão tổ chiếm cứ một cái. Nam Vân lão tổ chiếm cứ một cái, mà hai vị yêu vương lại chiếm cứ ba cái.

Về phần những thứ đoán đan kỳ các phái tu sĩ kia, trước mặt ít pháp tướng lão tổ này làm gì có chút phân lượng nào, giống như những đứa bé không có người lớn làm chỗ dựa vậy, chỉ có thể nhìn mấy phái này chia nhau lợi ích.

Thiên Khang lão tổ nhìn lại Lục Bình, thấy Lục Bình gật đầu một cái, vì vậy liền hướng Ngọc Kiếm lão tổ cùng với Tam Đàm lão tổ đã bố trí xong khiên lẽ dẫn trận pháp nói:

– Hai vị đạo hữu đi trước một bước, bọn ta lại khởi động trận pháp sau!

Tam Đàm lão tổ mặt có vẻ nghi hoặc, lại nghe Ngọc Kiếm lão tổ nói:

– Cũng tốt, bọn ta dẫn dắt linh mạch này trước đi rồi lại nói.

Trong đất rung núi chuyển, bốn cái trung hình linh mạch bắt đầu thông qua địa mạch không ngừng vận động, đang lúc thoáng qua cũng đã thoát khỏi linh mạch của cô phong. Tuy nhiên bốn cái linh mạch này muốn tới sơn môn của Ngọc Kiếm phái cùng với Sùng Minh phái còn không biết phải cần bao lâu. Mà trong hai nhà môn phái bày ra khiến dẫn mẫu trận cũng theo thời gian dài ngắn mà hao phí nhiều tư nguyên hơn.

Chân Linh phái dẫn dắt linh mạch nhiều nhất, chỉ là khởi động trận pháp hao phí thời gian cũng đã là dài nhất, chớ đừng nói chi là thời gian dài ngắn vận động linh mạch trong địa mạch.

Đang lúc này, Hạng Lâu lão tổ cũng bắt đầu khai ích khiến dẫn trận pháp, những nhà môn phái thế lực khác bố trí khiến dẫn trận pháp cũng bắt đầu đến gần hồi cuối.

Thiên Khang lão tổ thấy vậy liền đem năm viên cực phẩm linh thạch dựa theo phương vị năm cái linh mạch bố trí trong khiên dẫn trận pháp. Toàn bộ trận pháp nhất thời bị kích hoạt, lấy động tĩnh bắt đầu vận chuyển trận pháp so với lúc trước hai phái Ngọc Kiêm, Sùng Minh kích hoạt trận pháp còn phải kinh khủng hơn.

Đang lúc này, những nhà môn phái thế lực khác cũng bắt đầu lần lượt khởi động trận pháp. Trong tiếng nổ ầm ầm, Lục Bình lại từ đầu tới cuối đều đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Nếu là lúc này có người cẩn thận chú ý sắc mặt của hắn, lập tức sẽ phát hiện một đạo tiếp theo một đạo ánh sáng màu lam nhạt từ trên mặt của hắn thoáng qua. Mà sắc mặt cả người Lục Bình nhìn qua càng ngày càng ảm đạm.

Toàn bộ cô phong trong cơn đất rung núi chuyển kéo dài gần một thời gian uống cạn chun trà, lúc này mới dần dần thở bình thường lại. Nguyên vốn toàn bộ đỉnh núi linh khí dồi dào lúc này mặc dù vẫn có linh khí cực kỳ nồng đặc tràn đầy, nhưng những linh khí này lại giống như nước không nguồn, cây không rễ, không linh mạch cung dưỡng, những linh khí này cuối cùng đều sẽ tiêu tán giữa thiên địa.

Phi Vũ phái Hóa Vũ lão tổ cùng Lăng Cổ phái Nam Vân lão tổ sau khi dẫn dắt xong linh mạch liền vội vã rời đi. Sau đó hai vị yêu vương cũng âm thầm rời đi. Hạng Lâu lão tổ ngược lại cùng đám người Thiên Khang lão tổ chào hỏi một tiếng. Thiên Khang lão tổ đối với Hạng Lâu lão tổ pháp tướng tu sĩ xuất thân từ tán tu như vậy hiển nhiên cũng tương đối khách khí.

Chỉ còn lại có Ngọc Kiếm lão tổ cùng với Tam Đàm lão tổ hai người tựa hồ muốn thương nghị cùng Thiên Khang lão tổ.

– Thiên Khang huynh chẳng lẽ không cảm thấy hứng thú sao đối với Thượng Hải chung kia sao?

Tam Đàm lão tổ thấy Ngọc Kiếm lão tổ đi trước khai miệng, liền trực tiếp nói:

– Thiên Khang huynh, nếu là người ta ba người liên thủ, có khả năng rất lớn cùng những người khác tranh thương một tranh!

Thiên Khang lão tổ cười khổ một tiếng, nói:

– Lần này sợ là tại hạ phải liên lụy hai vị!

Thiên Khang lão tổ vừa nói đem phân tích lúc trước của Lục Bình nói hai người nghe, nói:

– Tại hạ cũng không nghĩ tới, lần này mang theo một thanh nhị kiếp linh bảo tới đây, ngược lại thành cái mộc cho mọi người chỉa mũi tên vào. Bây giờ vô luận là yêu tộc hay hoặc giả là bọn Thượng Hải tông tu sĩ, đều không nguyện Thương Hải chung kia vào trong tay bản phái. Hai vị nếu là cùng tại hạ cùng nhau xuất hiện, đối mặt tất nhiên là nhân yêu hai tộc vây công.

Ngọc Kiếm lão tổ cùng Tam Đàm lão tổ đều cảm thấy rất đáng tiếc. Tuy nhiên nhìn dáng dấp hai người đều là tâm không chết, vẫn còn muốn thử vận khí, sau khi hai người từ biệt Thiên Khang lão tổ, lập tức đi về phía phương hướng đang đại chiến.

Hai người sau khi rời đi, Thiên Khang lão tổ thay đổi thần sắc tựa như nói cười lúc trước, vội vàng đi tới trước người Lục Bình, nói:

– Như thế nào, tiểu tử ngươi lại không xảy ra chuyện gì chứ?

Khóe miệng của Lục Bình xé ra, lộ ra một nụ cười khó coi, nói:

– Tốt, cuối cùng là tính toán xong những người này một thanh, tuy nhiên nhờ không hạ thủ quá nặng đối với hai phái Ngọc Kiếm, Sùng Minh. Nếu không, đệ tử tất nhiên chống đỡ không nổi, không thể không lộ bí mật trước mặt mọi người!

Thiên Khang lão tổ thở dài nhẹ nhõm, cười mắng:

– Tiểu tử ngươi được tiện nghi còn bán ngoan. Tu luyện giới này có mấy người có thể đoán đan kỳ lại Ngự sử linh bảo, lại có mấy người ở đoán đan kỳ thì có thể phát huy uy năng của một kiếp linh bảo đến lớn nhất!

– Nói đi…

Thiên Khang lão tổ cũng lại một đổi thần sắc dạy dỗ lúc trước, thấp giọng cười hỏi:

– Như thế nào, lần này có thể tính toán bao nhiêu chỗ tốt?

Lục Bình nuốt một viên Hồi Linh đan vào trong bụng, cười nói:

– Đệ tử cũng không ngờ Linh Lung lại có uy năng lớn như vậy. Yêu tộc có ba cái, Phi Vũ, Lăng Cổ mỗi người một cái, tán tu Hạng Lâu lão tổ kia một cái, tổng cộng sáu cái trung hình linh mạch, Linh Lung từ trong chặn lưu lại hết một nửa. Mà Ngọc Kiếm, Sùng Minh hai nhà dù sao cũng là đồng minh của bản phái, Linh Lung ngược lại hạ thủ lưu tình, tổng cộng chỉ chặn giữ lại một cái, cũng đã ở thời điểm bản phái khiến dẫn đại trận khởi động qua khiến dẫn mẫu trận về bản phái.

Thiên Khang lão tổ ánh mắt sáng lên, nói:

– Đó chính là nói bản phái lần này trong âm thầm đã tới tay chín cái trung hình linh mạch, cơ hổ tương đương với một cái đại hình linh mạch rồi sao?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Đúng là như thế, tuy nhiên bản phái tốt nhất còn chưa muốn lộ ra, đối ngoại còn phải thanh xưng chỉ lấy được hai cái nửa hoặc là ba cái trung hình linh mạch, hơn nữa là còn nói trước, dù sao bản phái khoảng cách gần Hoàn Vũ đảo nhất, trước hết cũng là chúng hoàn thành dẫn dắt linh mạch. Đến lúc đó có bản phái trước xe chi giám, những môn phái khác coi như mỗi nhà chỉ đành phải được một nửa, cũng chỉ sẽ hoài nghi là Thượng Hải lão tổ để lại thủ đoạn gì, mà sẽ không có lòng nghi ngờ đến trên đầu chúng ta!

Thiên Khang lão tổ cười mắng: – Tiểu tử ngươi này quả nhiên rất quỷ tinh!

Thiên Khang lão tổ dứt lời, thấy Lục Bình hướng xuống đất giậm chân một cái, một lát sau, mặt đất một trận tung động. Đại Bảo từ dưới đất chui ra, lắc mình một cái thành một thiếu niên lớn mập, sau đó đem bốn viên tiểu hình Tụ Linh châu giao cho Lục Bình, nói:

– Một cái đại hình linh mạch nhiều năm như vậy không ngờ lại dựng dục bốn viên tiểu hình Tụ Linh châu, thật nghèo nàn!

Lục Bình cân nhắc vật trong tay, hướng Thiên Khang lão tổ cười nói:

– Sư thúc tổ, mấy viên này đệ tử thu lại!

Thiên Khang lão tổ thu hồi chín cái trung hình linh mạch trong môn phái, đối với mấy viên tiểu hình Tụ Linh châu hiển nhiên cũng phải xem không thuận mặt. Tuy nhiên ông ta cũng không rõ ràng xác nhận đồng ý, mà là ngược lại nói:

– Lão phu muốn đi nhìn một chút quy chúc cuối cùng của Thượng Hải chung kia, ít nhất cũng không thể rơi vào trong tay Thương Hải tông!

Lúc này Đại Bảo cũng đột nhiên mở miệng nói:

– Lão tổ, linh mạch trong địa mạch bắt đầu suy kiệt, hộ sơn đại trận của cô phong này rất nhanh phải hỏng mất, đến lúc đó cầm Thương Hải chung tranh đoạt sợ rằng sẽ diễn biến thành nhân yêu hai tộc đại hỗn chiến!

Thiên Khang lão tổ cùng Lục Bình cũng không nghĩ tới điểm này, trên mặt hai người tất cả giật mình, Lục Bình hỏi:

– Còn có thời gian bao lâu? Ủng ùng!

Không cần Đại Bảo trả lời, toàn bộ hộ sơn đại trận bao vây cô phong lại vào giữa bắt đầu nổi lên lay lễ động kịch liệt. Đây là triệu chứng đại trận bắt đầu hỏng mất!

– Tuy nhiên đại trận này mặc dù đã mất căn cơ, nhưng rốt cuộc xâm nhập địa mạch lâu hơn vạn năm, cho dù là không có linh mạch chống đỡ, quá trình hỏng mất cũng cực kỳ khá dài.

Thiên Khang lão tổ nhấc chân liền đi, nói:

– Lão phu mau chân đến xem, chính người hãy rời đi trước!

Lục Bình vội vàng nói:

– Sư thúc tổ, thà bị để cho cự kình yêu vương kia được Thương Hải chung đi, cũng không thể khiến cho Đông Dật lão tổ hoặc là Ngao Điên cướp được Thương Hải chung đến tay!

Thiên Khang lão tổ trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, cũng không biết là nghe được ngôn ngữ của Lục Bình hay không.

Theo Thiên Khang lão tổ rời đi, Lục Bình tựa hồ cảm thấy địa phương lúc trước hỗn chiến truyền tới tiếng vang càng lúc càng dày đặc.

Lục Bình không nói hai lời, nghiêng đầu lập tức đi, tuy nói lấy thần niệm của hắn bây giờ cũng có thể nhận ra được tình cảnh trong chiến đoàn. Chẳng qua là lúc này không có Thiên Khang lão tổ che chở, mình trong ánh mắt của những lão tổ này trên căn bản chính là một bánh thơm ai cũng muốn cắn, lúc này hay là rời khỏi Hoàn Vũ đảo trước quan trọng hơn.

Đại Bảo ở theo sát phía sau đuổi theo, nói:

– Lão đại, cái này cho ngươi!

Lục Bình từ trong tay Đại Bảo nhận lấy một hộp đá mật phong, nghi ngờ nhìn về phía Đại Bảo, hỏi:

– Đây là cái gì?

Đại Bảo lắc đầu một cái, nói:

– Ta cũng không biết, lúc trước trong địa mạch thấy cái hộp này, muốn nhặt trở về xem một chút, không ngờ lại bị cấm chế tàn trận kia xâm nhập địa mạch làm cho khốn trụ. Nếu không phải có Linh Lung giúp một tay cùng lão đại người để lại cho ta phá cấm phù, sợ rằng hôm nay sẽ phải chiết đến bên trong rồi.

Lục Bình cau mày nhìn hộp đá trước mắt này, phía trên bày ra cấm chế Lục Bình hết sức quen thuộc, nhưng chính vì vậy mới có thể không thể làm gì.

Loại cấm chế này có thể cũng coi là một loại cấm chế tự hủy, chỉ có Lục Bình sử dụng phương pháp khai ích chính xác mới có thể khai ra. Một khi phương pháp sai lầm hay hoặc là mạnh mẽ khai ra, hộp đá này tất nhiên sẽ kể cả đồ vật bên trong cùng nhau hủy diệt.

Có lẽ đúng là cái bảo vật đây!

Lục Bình thu đồ vào, Đại Bảo nhất thời thí điện thí điên đuổi theo tiếp tục nói:

– Lão đại, ngươi xem lần này ta có tính lập công lần nữa hay không. Nếu không phải ta ở mặt đất chỉ dẫn, Linh Lung cũng không thể nào dễ dàng chặn lưu mấy cái linh mạch trên đường kia như thế.

Lục Bình đối với Đại Bảo bộ bản lãnh này bây giờ quá mức quen thuộc, dưới chân cũng không dùng, cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi:

– Ngươi muốn cái gì?

Đại Bảo kỳ kỳ ngả ngả nói:

– Lão đại, muốn người trước đem một đôi Hắc du thạch kia cho ta được không?

Lục Bình nghe vậy kinh ngạc quay đầu lại chém Đại Bảo một cái, nói:

– Thế nào, muốn tu luyện rồi sao? Ngươi này không phải mới vừa đột phá đến đoán đan tầng ba không lâu sao? Mặc dù Phi Linh đảo linh khí sung túc, nhưng người muốn đột phá đoán đan trung kỳ sợ rằng còn phải tích lũy mấy năm, mới có thể dung luyện linh vật.

Đại Bảo nhất thời trầm mặc không nói thêm gì nữa.

Lục Bình đi xong hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói:

– Ngươi đây là có áp lực rồi đúng không?

Đại Báo gãi gãi đầu, nói:

– Đại Quý sau khi người đến Phi Linh đảo không lâu cũng đã đột phá đến đoán đan trung kỳ rồi. Hiện nay trong mấy người chúng ta, ta đi theo người thời gian lâu nhất, nhưng tu vi cũng kém cỏi nhất. Đào Hoa cũng trải qua là đoán đan tầng năm rồi. Lục Tiểu Hải cũng đạt tới đoán đan tầng một điên phong, vượt qua ta cũng là chuyện sớm hay muộn. Tử Lam muội tử mặc dù cũng là đoán đan tầng ba, nhưng tình huống của nàng ta dù sao cũng đặc thù,…