Chương 567: Lại có Vạn Diệu lộ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đào thụ yêu tiếp nhận truyền thừa của Long Hòa lão tổ đã qua ba canh giờ, cả cây Đào thụ yêu cắm vào trên đất bằng phẳng không nhúc nhích, chỉ có lá cây có màu xanh càng lúc càng bóng bẩy và sáng lên.

Bên cạnh cái hồ cạn, Long Hòe lão tổ nhìn Lục Bình hỏi:

– Lục tiểu hữu, tiểu Đào thụ tuy nói là đã đón nhận truyền thừa của lão phu, nhưng nếu muốn nhanh chóng có được thành tựu, tốt nhất là có thể ở chung một chỗ cùng lão phu. Dưới sự chỉ điểm hết lòng của lão phu, nó sẽ bớt đi không ít đường vòng. Như thế, đợi đến lần sau khi Vạn Độc Thương Khung Bích khai mở, tin tưởng tiểu Đào thụ cũng có thành tựu, đến lúc đó lão phu lại để nó đi ra ngoài, ở trong tu luyện giới cũng có sức tự vệ.

Lục Bình thật ra thì lúc cho tiểu Đào thụ tiếp thụ truyền thừa của Long Hòe lão tổ, cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Lục Bình lập tức hơi trầm ngâm, cũng hỏi Long Hòe lão tổ một vấn đề không liên hệ gì với điều này:

– Tiền bối tu vi cao tuyệt, vì sao không tới trong tu luyện giới đi thử tham quan một chút?

Long Hòe lão tổ không ngờ Lục Bình lại hỏi như thế, sửng sờ một chút, cười khổ nói:

– Vạn Độc Thương Khung Bích vào lúc lão phu chưa thức tỉnh linh thức đã đem bản thể của lão phu trói buộc rồi, khiến cho lão phu căn bản không cách nào hóa hình, hiển nhiên cũng chỉ có thể kẹt lại ở nơi đây, chỉ đành phải phân ra một phần thần niệm, lấy Thân Ngoại Hóa Thân cùng với người gặp gỡ trao đổi thế này.

Khi Lục Bình nhìn bản thể của Long Hòe lão tổ, dĩ nhiên nghĩ ông ta cũng chưa hề hóa hình, nhưng lại không ngờ nguyên nhân lại là như vậy. Nhưng điều càng làm cho Lục Bình kinh ngạc chính là, Long Hòe lão tổ chỉ lấy Thân Ngoại Hóa Thân để gặp mặt người khác, thực lực biểu hiện ra ngoài đã là pháp tướng kỳ, như vậy nếu bạn thể hóa hình thành công, tu vi sẽ cao đến mức như thế nào?

Lục Bình lấy lại bình tĩnh, nói:

– Tiểu Đào thụ tuy nói là ta năm đó từ Bách hoa chi địa mang ra, nhưng ta lại không thể quyết định chuyện gì của tiểu Đào thụ. Chuyện này hay là phải xem ý nó, nếu là tiểu Đào thụ nguyện ý lưu lại ở chỗ này, có tiền bối chiếu cố, vãn bối dĩ nhiên cao hứng.

Nếu là tiểu Đào thụ không muốn lưu ở chỗ này, vãn bối tự nhiên sẽ chiếu cố an toàn cho tiểu Đào thụ.

Long Hòe lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Cũng tốt!

Lục Bình chần chờ một chút, Long Hòe lão tổ nhìn thấy ở trong mắt, không khỏi cười hỏi:

– Lục tiểu hữu lại còn có gì muốn hỏi lão phu sao?

Lục Bình cười cười xin lỗi nói:

– Đúng là có một chuyện muốn thỉnh giáo tiền bối, mới vừa rồi tiền bối từ trong cái hồ nhỏ nơi này lấy ra là Vạn Diệu Ngọc Lộ đúng không?

– Vạn Diệu Ngọc Lộ?

Long Hòe lão tổ nghi ngờ hỏi ngược lại, ngược lại khiến cho Lục Bình không biết nên nói tiếp như thế nào cho phải, sau đó Long Hòe lão tố chợt hiểu ra, nói:

– Ngươi nói là loại này chất lỏng này chứ gì?

Long Hòe lão tổ vừa nói vừa lấy tay chỉ một cái vào trong cái hô cạn. Một cô thủy lưu có màu sắc hơi đậm hơn so với hồ nước, cùng thủy lưu bốn phía của hồ nước có chút không hòa hợp vào nhau nhất thời từ đáy hồ dâng lên. Một cổ sinh cơ lực khổng lồ nhất thời từ trong thủy lưu màu lam đậm này tán phát ra, không phải là Vạn Diệu Ngọc Lộ vậy là cái gì?

– Chính là vật này!

Long Hòe lão tổ nhìn thần sắc Lục Bình hơi lộ vẻ kích động, cười nói:

– Thì ra vật này gọi là Vạn Diệu Ngọc Lộ. Lão phu chỗ này bị khốn nhiều năm, mặc dù biết vật này thần diệu, cũng chưa từng nghe nói tên của vật này.

Chẳng qua là năm ngàn năm trước khi Vạn Độc Thương Khung Bích khai mở ra, đã từng có một người tu sĩ trong lúc vô tình xông vào bên trong Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận, đã từng lấy được vài giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ mà lão phu không lấy hết còn để lại đem ra bên ngoài. Sau mỗi một lần khi Vạn Độc Thương Khung Bích khai mở, gia tộc của tên tu sĩ này đều phải tới nơi đây một lần. Ước chừng lại qua hai ngàn năm, lại có một nhà tu sĩ trong lúc vô tình phát hiện nơi đây. Sau đó hai nhà tu sĩ liên ước hẹn bảo thủ bí mật, cùng nhau tiến vào ngoại vi của Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận sưu tầm một ít linh tài, linh vật, kỳ vật. Nhưng mà hai nhà tu sĩ thực tế chủ yếu là đến tìm Vạn Diệu Ngọc Lộ này.

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

– Hai nhà tu sĩ này có một nhà họ Lỗ, còn một nhà khác thuộc họ Vũ Văn đúng không?

Long Hòe lão tổ gật đầu nói:

– Không sai, lần này tựa hồ lại nhiều hơn một nhà tu sĩ kéo tới, hơn nữa nhìn trên thực lực so với hai nhà kia hợp lực cũng không yếu hơn, tựa hồ là một môn phái rất hùng mạnh. Tuy nhiên, lần này một món bảo vật trân quý nhất phía bên ngoài mới vừa rồi đã bị một vị đệ tử của Vũ Văn thế gia lấy được rồi.

Trong đầu của Lục Bình nhất thời thoáng hiện ra cái bóng của Vũ Văn Phi Tường, không khỏi hỏi:

– Chẳng lẽ lão tổ mặc cho những bảo vật này bị người đó lấy đi sao?

Long Hòe lão tổ cười nói:

– Thứ nhất Thân Ngoại Hóa Thân của ta căn bản không cách nào đi cách xa bản thể phạm vi mười dặm. Nếu muốn đem bảo vật nhất nhất thu thập ở trong tay, phải giống như mới vừa rồi tiểu hữu đến vậy, sử dụng gốc rễ khổng lồ của bản thể tới vận chuyển; thứ hai bảo vật ra đời trong Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận, lão phu cũng phần nhiều là đem mấy loại bảo vật hữu dụng đối với lão phu lấy đi mà thôi, những vật khác trong mắt của lão phu cũng không thấy có gì trân quý. Huống chi Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận khiến cho pháp tướng kỳ tu sĩ không cách nào tiến vào trong đây được, một ít đoán đan kỳ hậu kỳ tu sĩ thì làm như thế nào có thể phát hiện được chỗ đất có bảo vật chân chính?

– Nhưng mà cũng có phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Lần này không phải là có một bảo vật bị Vũ Văn thế gia tu sĩ kia phát hiện được và lấy đi rồi sao?

Lục Bình trầm ngâm chốc lát, không biết nên mở miệng như thế nào, Long Hòe lão tố sát ngôn quan sắc, cũng cười nói:

– Tiểu hữu là muốn Vạn Diệu Ngọc Lộ này đúng không?

Lục Bình thở dài một hơi, nói:

– Vạn Diệu Ngọc Lộ trân quý bực nào, vãn bối nếu nói là không muốn có nó thì đó là nói dối. Chẳng qua là vãn bối không thể tự nhiên không không nhận lấy đồ giá trị lớn như vậy của tiền bối. Nhưng trong tay của vãn bối bây giờ cũng không tìm ra nổi bảo vật gì có thể đủ giá trị trao đổi cùng Vạn Diệu Ngọc Lộ.

Long Hòe lão tổ khẽ mỉm cười, đưa tay hướng vào trong hồ nước ngoắc một cái, một cổ màu lam đậm trong Vạn Diệu Ngọc Lộ nhất thời phân ra một đoàn, vừa đúng chính là một phần gồm ba mươi sáu giọt.

Một phần Vạn Diệu Ngọc Lộ này còn ở giữa không trung, Long Hòe lão tổ lại lại một lần nữa đưa tay nhấn một cái vào trong hồ nước. Một cỗ thủy lưu từ trong hồ nước bay lên, lúc này Lục Bình mới chú ý toàn bộ hồ nhỏ này trừ một cô Vạn Diệu Ngọc Lộ kia ở trung ương của hồ nước ra, toàn bộ trong hồ nước không ngờ tất cả đều là Thiên Hương Lộ!

Thiên Hương Lộ cũng bay lên, ở giữa không trung bao lấy Vạn Diệu Ngọc Lộ vốn chỉ có lớn chừng quả đấm ở trung ương. Sau đó Lục Bình thấy Long Hòa lão tổ không biết từ đâu lấy ra một cái ống trúc, lấy miệng ống nhắm ngay giữa Thiên Hương Lộ cùng Vạn Diệu Ngọc Lộ trong không trung, trong tay bấm một đạo pháp quyết, quát lên:

– Thu!

Một đại đoàn thủy dịch này nhất thời chảy vào trong ống trúc nho nhỏ, Long Hòe lão tổ đậy nắp ống trúc lại, lắc lư, nghe bên trong tiếng nước vang lên, lúc này mới đem ống trúc đưa về phía Lục Bình, nói:

– Vạn Diệu Ngọc Lộ này nếu là đơn độc cất giữ, linh tính diệu dụng sẽ dần dần biến mất, vì vậy lão phu liền đem đặt trong Thiên Hương Lộ. Thiên Hương Lộ có công hiệu thôi sanh linh thảo linh thực, cũng hàm chứa sinh cơ, tuy nói không so được với Vạn Diệu Ngọc Lộ, nhưng cũng có thể duy trì cho Vạn Diệu Ngọc Lộ không mất linh tính.

Lục Bình vội vã từ chối, lại nghe Long Hòe lão tổ cười nói:

– Lão phu ở nơi này cũng không thiếu gì một phần Vạn Diệu Ngọc Lộ, hơn nữa trong không gian pháp khí của tiểu hữu tựa hồ cũng trồng rất nhiều linh thảo. Thiên Hương Lộ này dùng để tưới linh thảo thật không còn gì bằng. Huống chi chốc lát nữa lão phu cũng có một việc muốn nhờ cậy tiểu hữu. Vật này xem như là thù lao mà lão phu mời tiêu hữu xuất thủ giúp một tay vậy.

Lục Bình chần chờ một chút, nhưng trong lòng khó có thể ngăn cản cám dỗ của Vạn Diệu Ngọc Lộ, cuối cùng vẫn còn chưa nhận lấy ống trúc, mà miệng lại nói:

– Nếu là chuyện của tiền bối phân phó, mà vãn bối không có lực để làm, thì kính xin tiền bối thứ lỗi, vãn bối hiển nhiên sẽ đem Vạn Diệu Ngọc Lộ trao trả lại cho tiền bối.

Long Hòe lão tổ khoát tay áo một cái, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, thở dài một hơi không nói thêm gì nữa.

Hai người trầm mặc hồi lâu, tiểu Đào thụ nơi đó truyền tới linh khí ba động rốt cục lại một lần nữa xảy ra sự biến hóa. Hai người cùng nhau nhìn lại phương hướng của tiêu Đào thụ, thấy không biết từ lúc nào, cành lá của tiểu Đào thụ lộ ra vẻ tươi tốt hơn rất nhiều. Trong cành lá lấp lánh đó, Lục Bình còn phát hiện mười mấy nụ hoa manh nha bắt đầu dựng dục.

Một cỗ khí tức vui mừng từ trên thân của tiểu Đào thụ tản ra. Long Hòe lão tổ vuốt râu cười dài. Lục Bình cảm thụ khí tức quanh thân của tiểu Đào thụ cũng cảm thấy vui mừng.

Lúc này tiểu Đào thụ đã bất đồng so với trước, chẳng những linh lực quanh thân trên dưới tích lũy ứ tích kể từ sau khi linh thức khai mở đã bắt đầu chậm rãi luyện hóa. Việc sử dụng đối với pháp lực trong cơ thể cũng không giống như lúc mới gặp Lục Bình nữa là chỉ biết dùng cành nhánh trên người rớt xuống đánh địch nhân. Hiện giờ tiểu Đào thụ đối với tự thân linh thức thần thức sử dụng cũng linh hoạt rất nhiều, trong trao đổi cùng Lục Bình cũng không hạn chế ở những biểu đạt đơn giản nữa.

Tiểu Đào thụ hướng hai người phô bày một phen bản thân đoạt được những gì sau khi tiếp nhận truyền thừa. Lúc này Long Hòe lão tổ cũng hướng tiểu Đào thụ nói đến vấn đề mới vừa nhắc tới cùng Lục Bình, hỏi thăm tiểu Đào thụ có nguyện ý ở lại trong Dựng Mạch Dưỡng Linh Đại Trận tiếp nhận Long Hòe lão tổ chỉ đạo hay không, để đợi cho đến lần sau khi Vạn Độc Thương Khung Bích khai mở rồi sẽ rời đi.

Trong cảm giác thần niệm của Lục Bình, linh thức nguyên bản đã lưu loát hơn rất nhiều của tiểu Đào thụ sau khi nghe được lời của Long Hòe lão tổ cũng lộ ra một trận rối loạn thần thức nhất thời, tựa hồ có chút không biết nên làm thế nào cho phải vậy. Ngay sau đó, nó lại đem thần thức hơi lăng loạn đó tập trung lên trên người của Lục Bình, hiên nhiên coi Lục Bình trở thành chủ tâm cốt của mình.

Long Hòe lão tổ vừa thấy được tiêu đào thụ không nỡ xa rời Lục Bình như vậy, biết ý tưởng của mình sợ rằng không thể thực hiện được, không khỏi nở nụ cười khổ.

Lục Bình khẽ mỉm cười, thần niệm nhu hòa phát tán đi ra ngoài, đem thân thức đã hơi hoảng loạn của tiểu Đào thụ trấn an trở lại, sau đó mới đem ý của mình là để cho tiểu Đào thụ tự do lựa chọn đi hay ở lặp lại một lần nữa.

Cành lá của tiểu Đào thụ nhẹ nhàng đung đưa, tựa hồ đang suy tư lời của Long Hòe lão tổ cùng Lục Bình lúc trước đó, vừa tựa hồ biểu hiện mình đã sớm có lựa chọn. Chẳng qua là châm chước như thế nào để hướng hai vị một mực yêu mến mình giải thích mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, tiểu Đào thụ rốt cục hạ quyết tâm, một cỗ khí tức mang theo sự áy náy truyền tới Long Hòe lão tổ.

Sớm biết kết quả như vậy, Long Hòe lão tổ gật đầu một cái, tựa hồ mở miệng dặn dò tiêu Đào thụ một ít điều gì đó, lúc này mới xoay người nhìn về phía Lục Bình, nói:

– Lục tiểu hữu, tiểu Đào thụ đã quyết định tiếp tục đi theo ngươi, linh yêu nhất tộc thức tỉnh rất chật vật khó khăn, tu luyện giới lại hiểm ác vô cùng, kính xin tiểu hữu đối xử tử tế với tiểu Đào thụ.

Lục Bình trịnh trọng nói:

– Kính xin lão tổ yên tâm!

Long Hòe lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Đã như vậy, tiểu hữu hay là trước tiên đem tiểu Đào thụ mang vào trong không gian pháp khí đi, trước khi nó hóa hình thì hãy đừng để cho người khác biết được sự tồn tại của nó mới phải.

Lục Bình dưới yêu cầu của Long Hòe lão tổ, thi triển “Thượng Hải Tang Điền quyết”, đem tiểu Đào thụ cùng tức nhưng tinh hoa tụ tập dưới chân của nó, bao gồm Vạn Diệu Ngọc Lộ tinh hoa, bụi của Tức thổ, Thông Linh thạch, Thiên Hương Lộ cùng rất nhiều thiên tài địa bảo thổ nhưỡng toàn bộ thu vào trong không gian trữ vật.

Cành lá của tiểu Đào thụ đung đưa, phát ra tiếng vang”ô ô”, tựa hồ từ giã cùng Long Hòe lão tổ vậy.

Mắt thấy tiểu Đào thụ lần nữa quay trở về trong không gian pháp khí, chẳng biết tại sao, Lục Bình cũng từ trong hai mắt của Long Hòe lão tổ nhìn thấu một tia hâm mộ. Mặc dù người trước mắt chẳng qua là một con khôi lỗi, một cái thân ngoại hóa thân, nhưng Lục Bình vẫn từ trên người nó phát giác một tia tâm tình ba động kịch liệt.

Long Hòe thở dài một tiếng, bàn tay dựng lên bổ một cái xuống đất, mặt đất nhất thời nứt ra một cái khe bề rộng chừng ba thước, đồng dạng là một đoàn tràn đầy sinh cơ, nhưng lại tràn đầy bao dung hết thảy khí tức từ chỗ sâu của cái khe ấy truyền ra.

Theo khí tức tràn ra càng lúc càng nồng hậu, phảng phất chỗ sâu của cái khe có thứ gì đang muốn lao ra vậy.

Nhưng không đợi đồ trong cái khe lao ra mặt đất, một thân thể to mập lại đột nhiên hoảng hốt từ lòng đất chạy trốn đi lên. Sau khi tới mặt đất, một đôi mắt ti hí của nó loạn chuyển nhìn chung quanh, rất nhanh phát hiện Lục Bình và Long Hòe lão tổ ở bên cạnh, thân hình đang muốn trốn chạy lập tức đứng lại.

Lục Bình vừa nhìn thấy Đại Bảo từ lòng đất chui ra, dĩ nhiên biết hắn lúc này đang làm gì, nhất thời mặt đỏ lên, đang muốn hướng về phía Long Hòe lão tổ ở bên cạnh giải thích cái gì đó, lại thấy Long Hòe lão tổ ngay cả Đại Bảo cũng không liếc mắt nhìn, mà là sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn khe đất nứt ra.

Chỉ chốc lát sau, một cái rễ cây hiển nhiên có chút uể oải từ cái khe chỗ sâu dò xét chui đi ra. Ở trước căn tu này là một khối đất vàng thâm, mặt ngoài tản ra quang trạch vô danh.

Căn tu thẳng thừng đem khối đất này đưa đến trước người của Long Hòe lão tổ. Long Hòe lão tổ đem khối đất này cầm trong tay thảy lên thảy xuống như đo lượng một chút, đột nhiên ném tới trong không gian lối đi của Hoàng Kim ốc.

Lúc này, tiểu Đào thụ đã tiến vào trong Hoàng Kim ốc, không gian lối đi của Hoàng Kim ốc đã bị Lục Bình đóng lại, chỉ còn lại một chút dao động ở giữa không trung.

Ngay tại lúc khối đất trong tay của Long Hòe lão tổ bay đến trong không khí ba động, không gian lối đi vốn đã đóng lại bị mạnh mẽ mở ra một cái cửa rộng nửa thước, khối đất xuyên qua cửa động này biến mất không thấy đâu, sau đó cửa động bị dùng sức mạnh tạo ra đó lập tức khép lại khôi phục nguyên trạng.

Lục Bình dùng thần niệm một mực nhìn chăm chú tiểu Đào thụ trong Hoàng Kim ốc đang rơi xuống mặt đất. Vào lúc này, khối đất trong tay của Long Hòe lão tổ cũng mạnh mẽ đả thông không gian lối đi của Hoàng Kim ốc, xuất hiện ở trong không gian của Hoàng Kim ốc.

Trong lúc Lục Bình vô cùng ngạc nhiên, khối đất tản ra quang trạch vô danh này rơi thằng phần gốc của tiểu Đào thụ, khối đất vừa chạm đất liền biến mất không thấy đâu.

Mặc dù như thế, Lục Bình ngay tại lúc đất khối xuất hiện ở trong Hoàng Kim ốc liền nhận biết rõ ràng bản chất của nó.

Lục Bình thấy tiểu Đào thụ bình yên vô sự, ở trong Hoàng Kim ốc lần nữa bắt đầu cắm rễ sinh trưởng, lúc này mới quay đầu lại hướng Long Hòe lão tổ nói:

– Tiền bối ban cho như vậy, vãn bối đại diện tiểu Đào thụ xin đa tạ.

Long Hòe lão tổ tựa hồ không nghe được ngôn ngữ của Lục Bình, mà là lẩm bẩm nói:

– Lão phu đem ngươi lưu ở chỗ này nguyên cũng chính là sai lầm rồi. Lão phu bị vây nơi đây vạn năm, không lúc nào là không mong muốn thoát khỏi sự trói buộc nơi này, đi tham quan một phen thiên địa rộng lớn của tu luyện giới bên ngoài. Hôm nay có thể nào lại đem ngươi cùng lão phu bị kẹt ở chỗ này chứ?!