Chương 1210: Thoát khỏi trùng vây

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thường Tam Tài cấp tốc muốn lui, đồng thời đồng bạt bay quanh người đột nhiên lớn lên, bảo vệ quanh người Thường Tam Tài nghiêm nghiệm thật thật, toàn bộ tinh thần đề phòng muốn đón lấy một kích lôi đình của Lục Bình.

Nhưng Thường Tam Tai nghe được là phảng phất âm thanh hộ khiếu chạy chồm “ùng ùng” vang lên cùng chân trời.

Khi ngẩng đầu nhìn lại, thấy một mảnh sâu rộng phảng phất từ trên trời giáng xuống. Mảnh sâu rộng đó căn bản là một mảnh kiếm hà, khí thế ngất trời bực này rơi xuống tựa hồ có thể làm nát bấy sạch sẻ hết thảy toàn bộ trở ngại!

Không đợi Thường Tam Tài kinh hãi kêu thành tiếng, kiếm hà cũng không đánh vỡ một đôi đồng bạt bảo vệ Thường Tam Tài, mà thẳng thừng bao phủ Thường Tam Tài phảng phất như công một cái vỏ rùa một đường cuốn ra xa ba dặm, kiếm hà mới dần dần tiêu biến không thấy đâu nữa.

Đây là thần thông gì, sao chưa từng không nghe người ta nói qua?

Giống như Lục Thiên Bình tu sĩ như thế này, bình thời sau khi cùng người đấu pháp sử dụng thần thông hiển nhiên sẽ có hữu tâm nhân đặc biệt thu thập. Sau đó sẽ bị rất nhiều người đoạt được có điều chú ý với hắn, trong đó dĩ nhiên là bao gồm các đích truyền tu sĩ trong Trung Thổ Ngũ Đại Thánh Địa. Đây cũng có thể ra vẻ bọn họ dùng mọi cách coi trọng đối với Lục Bình.

Thế nhưng Lục Bình hiện tại đột nhiên thi triển ra hạng đại thần thông có uy năng thật lớn, cho người ta khí thế chớ ngăn trở. Nếu không phải Thường Tam Tài dùng một đôi đồng bạt che ở thân hình, mà Lục Bình dường như cũng không có ý đả thương người, một đạo cuồng lan kiếm hà đó đủ để hoàn toàn phá tan Thường Tam Tài thành từng mảnh.

Kiếm thuật thần thông thật là cao minh!

Trong lòng của Thường Tam Tài đột nhiên thoáng qua một ý niệm. Đạo kiếm thuật thần thông đó tựa hồ y đã biết, chính là trong rừng cây bên bờ Thanh Minh Giang lúc ban đầu.

Chẳng qua lúc ban đầu Lục Bình cũng không ngự kiếm, mà là lấy linh khí hóa thành ba đào, hai bên đều thử dò xét ý. Mà khi đó đạo linh khí thiên hà còn không có uy thế như thế này, căn bản không cụ bị số hình của đại thần thông, giỏi lắm thì bất quá chính là một đạo tiểu thần thông thôi. Nhưng trong tay của Lục Bình thi triển lúc này mới lộ ra uy năng lớn rất nhiều.

Mà mới vừa Thường Tam Tài đối mặt, cũng là một đạo địa địa đạo đạo kiếm thuật đại thần thông.

Người này không ngờ lại tự đi sáng chế kiểm thuật đại thần thông, hơn nữa nhìn dáng vẻ đã được thành công!

Một ý niệm như vậy chuyển qua trong lòng của Thường Tam Tài, ngay sau đó cái ý niệm này nổi lên trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Vẻn vẹn không chú ý bởi vì y bị đánh lui mà khiến cho vòng vây lúc trước vây công Lục Thiên Bình đã được khai ích một lỗ hổng.

Trong lúc Lục Bình lấy thần niệm thần thông khiến cho Ngụy Chấn chịu thiệt thòi, lại lấy kiếm thuật thần thông liên tiếp đánh lui Hậu Dương cùng Thường Tam Tài, Cửu Huyền lâu tam đại đích truyền liên thủ vây công bao vây Lục Bình đã bị đánh phá. Nhưng mà vào thời điểm này, một đạo trận pháp hộ tráo nhàn nhạt dần dần bắt đầu thành hình bốn phía của Lục Bình.

Ngũ Hành Lâu chủ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thầm nói:

– Trận pháp này vội vàng thành hình cho dù là không ngăn được người, nhưng chỉ cần làm trì hoãn tốc độ của người lại chốc lát, đợi đến đám người đại sư huynh lần nữa vây lên, trận chiến này người chính là tất bại!

Đừng xem Lục Bình lúc trước liên tiếp chiếm được thượng phong trong giao thủ cùng Cửu Huyền lâu tam đại đích truyền, nhưng thời điểm Ngũ Hành lâu chủ nhìn ra, thật ra thì Lục Thiên Bình đó nhất định không phải là đối thủ của ba người liên thủ. Chẳng qua là lấy kẻ có chuẩn bị đi đối phó với người vô tâm, đám người Ngụy Chấn vô luận như thế nào cũng không nghĩ kẻ từ trong Cửu Huyền sơn trốn ra lại là Lục Thiên Bình.

Ngũ Hành lâu chủ mới vừa bày xong trận pháp, thấy Lục Bình đã đánh lui Thường Tam Tài vọt tới phía bên này, trong lòng của Ngũ Hành lâu chủ thâm cười. Bởi vì y thấy sau lưng Lục Bình, đám người Ngụy Chấn đã bao vây tới đây, huống chi coi như Lục Thiên Bình đó có thể kích phá trận pháp thì như thế nào, Bao Ngũ Hành có thể ngồi vững vàng ở vị trí thứ năm đích truyền của Cửu Huyền lâu, há là chỉ dựa vào thành tựu trận pháp tự thân mà đến!

Nhưng theo sát sắc mặt của Bao Ngũ Hành cũng thay đổi, một đạo tứ thải quang mang không chút dừng lại đột nhiên chợt hiện trên người của Lục Bình, Lục Bình lập tức đụng thẳng trên trận pháp do Bao Ngũ Hành bày ra.

– Tứ Thải Phá Cấm Phù!

Trong tiếng kinh hô của Bao Ngũ Hành, trận pháp hộ tráo lại như một dạng tờ giấy mỏng bị phá vỡ vậy. Bao Ngũ Hành bởi vì chuẩn bị chưa đủ vội vàng nhảy lên, căn bản không thể nào chống đỡ được Lục Bình chính diện vọt tới, bị một kiếm của hắn đánh lui mười mấy trượng, nhường ra con đường khiến cho Lục Bình trốn ra.

Lúc này Lưỡng Nghi lâu chủ cùng Tam Tài lâu chủ căn bản không thể nào nghĩ rằng Lục Bình lại có thể dễ dàng đánh vỡ trận pháp do Ngũ Hành lâu chủ bày ra như vậy. Hai người lúc này còn chưa kịp lấy hơi sau khi đón đỡ hai kiếm của Lục Bình, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Lục Bình đột phá vòng vây của bọn họ nghênh ngang mà đi.

– Lục Thiên Bình, ăn một kích của ta!

Xông lên lại là Ngụy Chấn, vị Cửu Huyền Lâu đệ nhất đích truyền quả thật danh bất hư truyền. Mặc dù trước đó y chịu thiệt thòi trong thần niệm công kích, nhưng đầu tiên bị Lục Bình đánh lui, lúc này lại đầu tiên khôi phục như cũ, hơn nữa đuổi theo thật sát sau lưng của hắn.

Chẳng qua vào lúc này, nếu Lục Bình cố ý muốn chạy trốn, y cũng không chút biện pháp, chỉ đành phải toàn lực phát ra một kích, mưu đồ có thể thương tổn được hắn.

Trong tay của Ngụy Chấn nâng lên một khối hắc thạch hoàn, đột nhiên ném một cái lên cao. Hắc thạch hoàn đột nhiên phồng lớn giữa không trung, giống như lưu tinh rơi xuống đất đập xuống đỉnh đầu của Lục Bình.

Trong nháy mắt, thân hình Lục Bình bị bóng đen của cự thạch bao phủ. Lục Bình đã phát giác được bóng đen này mặc dù không cấm cố thân hình của hắn, nhưng dường như thời khắc cự thạch chỉ dẫn giữa không trung đang đập tới nơi này.

Hắc thạch hoàn còn là một món linh bảo, một món Nhị kiếp linh bảo!

Lục Bình đột nhiên xoay người giữa không trung, nhưng thân hình vẫn là đang bay lui lại. Tế Thủy Trường Lưu kiếm trước sau khuấy động, quanh quẩn lẫn nhau. Một đạo kiếm lãng ngập trời từ dưới mà lên cuốn ùa đi học thạch hoàn bị đập rơi giữa thiên không.

“Đại Giang Đông Khí Kiếm quyết”!

Lần này Lục Bình dùng không phải là kiếm thuật thần thông do mình tự nghĩ ra, mà là căn bản đại thần thông của ”Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm quyết”. Đây là một đạo kiếm thuật đại thần thông mà Lục Bình học được trong “Thính Đào quyết”.

Sóng lớn ngập trời dâng lên, làm hắc thạch to lớn lảo đảo lắc lư giữa không trung, nhưng mãi không thể ngăn trở cự thạch đập rơi. Thế nhưng Lục Bình nguyên vốn cũng không ngờ có thể ngăn cản sự đập rơi kia, mà hắn cần cũng chính là sự lay động của cự thạch trong nháy mắt đó mà thôi.

Lục Bình thi triển không gian thần thông, thừa dịp cự thạch lúc trước bị hắn làm rung chuyển, một bước bước ra nhất thời tránh thoát bóng ma của cự thạch bắn trên người Lục Bình trước đó.

Cự thạch màu đen đập rơi, trong tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ trong Cửu Huyền sơn đều có thể cảm nhận được chấn động mạnh. Một hố sâu to lớn xuất hiện trong Cửu Huyền sơn, phía dưới lưu thủy cốt cốt dâng lên từ trong hố sâu, cuốn lên từng mảnh một bùn cát vẩn đục.

Lục Bình há mồm phun ra một cổ máu tươi, nhưng thân hình lại thừa dịp cự thạch mang một cổ cự lực làm tốc độ phi độn về phía sau tăng nhiều, nhất cử kéo ra khoảng cách cùng Cửu Huyền Lâu bốn vị đích truyền tu sĩ, chốc lát sau lập tức biến mất ở chân trời.

– Bắc Hải Lục Thiên Bình quả thật danh bất hư truyền!

Ngụy Chấn biết được đuổi không kịp, dứt khoát treo đứng không nhúc nhích giữa không trung, mà là đưa tay một chiêu về phía cái hố dưới chân bị cự thạch đập ra lúc trước. Một viên học thạch hoàn lớn chừng ngón cái bay lên từ trong nước dưới đất vẩn đục, rơi thẳng vào trong tay Ngụy Chấn.

Lúc này ba người kia cũng chạy tới sau lưng Ngụy Chấn, Thường Tam Tài nhìn một chút về phương hướng Lục Bình rời đi, hỏi:

– Ngụy lão đại, có đuổi không không?

Ngụy Chấn trực tiếp liếc hắn một cái, đáp:

– Ngươi đuổi, ngươi có thể đuổi theo kịp không?

Ngũ Hành Lậu chủ thở dài nói:

– Mất mặt a, bốn người chúng ta liên thủ không ngờ cũng để cho người ta chạy rồi!

Lưỡng Nghi lâu chủ lại nói:

– Không thể nói như vậy, ai biết người này không ngờ sẽ núp trong Cửu Huyền sơn? Chúng ta đây xem như ứng phó không kịp mới bị người chạy đi. Huống chi người này đã bị Ngụy lão đại đánh cho trọng thương, lần này chúng ta không tính là thua!

Thường Tam Tài khinh bỉ đáp:

– Bốn người đánh một người còn để cho người ta chạy, không thua trận, nhưng thua người!

Sắc mặt của Lưỡng Nghi lâu chủ đỏ lên, còn muốn nói gì, lại nghe Ngũ Hành lâu chủ hỏi:

– Kỳ quái a, Lục Thiên Bình này làm sao có thể ẩn giấu trong Cửu Huyền sơn chứ? Ngày đó rõ ràng là đã đuổi hắn đi, sao lại đột nhiên nhảy ra? Hắn làm thế nào tránh được trải qua mấy ngày nay trận pháp trinh sát của ta cùng với bản phái tu sĩ truy tìm như kéo lưới tìm tòi trong Cửu Huyền sơn chứ?

Ngụy Chấn này lúc này mở miệng đáp:

– Còn có thể là cái gì, hắn tất nhiên đã tiến vào trong Đạo Thiên bảo tàng rồi.

Ngụy Chấn lời kia vừa thốt ra làm đám người Thường Tam Tài trong lúc nhất thời khó có thể tin, đua nhau nói:

– Không thể nào đâu, ngày đó thời điểm di tàng khai ích đúng lúc Lục Thiên Bình bị chúng ta đuổi ra, ngay cả Cửu Huyền sơn đều không đi vào, như thế nào có thể khai ích động phủ di tàng? Huống chi Lục Thiên Bình đó nếu đúng là xuất hiện từ trong di tàng, sao lúc này khi hắn ra ngoài chưa từng phát hiện tiếng nổ của di tàng khai ích chứ?