Chương 1405: Có tính toán

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong Hàn Băng đảo, Thiên Vương lão tổ dẫn một vị tu sĩ đi vào Băng cung, hướng Thiên Tuyết lão tổ cùng với Mai Thiên Cầm nói:

– Sư thúc, sư tỷ, đã bố trí xong! Ai, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Thiên Tuyết lão tổ hừ lạnh nói:

– Nhà môn phái nào không xuất hiện mấy tên đệ tử xấu xa, huống chi đến hiện tại hắn chỉ sợ đã càng ngày càng lún sâu vào, thân bất do kỷ rồi. Hừ, muốn khai đao trên người lão thân, những năm này lão thân ở lại giữ Hàn Băng đảo, bộ thật cho là lão thân già cả rồi sao?

Mai Thiên Cầm thấy Thiên Tuyết lão tổ nổi giận, vội vàng hỏi:

– Đã đến giờ rồi, chớ có trự bì lâu, đối phương nếu đúng thật lai tập, tất nhiên có đại tu sĩ áp trận. Đến lúc đó bọn ta chỉ có thể dựa vào trận pháp trì hoãn. Nếu không thể đợi đến Lục sư điệt chạy tới, trận chiến này bổn phải tất nhiên bị tổn thất trọng đại.

Chân Linh phái tu sĩ sau lưng Thiên Vương lão tổ khom người nói:

– Hồi bẩm sư bá, trận pháp trên đảo nếu không có đệ tử, chỉ dựa vào Huyền Chiêm sư…, chỉ dựa vào Huyền Chiêm đó thì không cách nào khai ích.

Mai Thiên Cầm gật đầu một cái, nói:

– Biết rồi, người đi đi, chớ có để cho Huyền Chiêm nổi lên lòng nghi ngờ, đến lúc đó để mắt người này!

Tu sĩ khom người thối lui. Thiên Xương lão tổ không nhịn được hỏi:

– Sư tỷ, chưởng môn nơi đó có kế hoạch gì? Thiên Thuật sư huynh hắn…

– Viên gia bị rửa sạch thế đương nhiên. Những năm gần đây hành vi của Huyền Chiêm đã đến mức tăng tâm bệnh cuồng. Viên gia cũng không thiếu người tham dự trong đó. Lần này để cho Thiên Thuật sư huynh theo bảo thuyền rời đi muốn hắn cách xa chốn thị phi này. Dù sao Viên gia là nơi hắn ra đời, Viên gia trong bổn phái thuộc hạ thế lực có thể có uy thế hôm nay, cùng sự ủng hộ sau lưng hắn cũng không phân ra. Lần này chưởng môn cho hắn cơ hội phiết thanh minh đã nhìn trên mặt mũi nhiều năm đồng môn. Nếu không, người cho rằng Lục sự điệt có thể bỏ qua cho hắn sao?

Thiên Vương lão tổ nuốt nước miếng một cái, thần sắc có chút chần chờ thấp giọng hỏi:

– Thiên Thuật sư huynh hắn có thể hay không…

Mai Thiên Cầm liếc hắn một cái, tựa hồ hiểu tâm tư của hắn, vì vậy như định chém sắt nói:

– Yên tâm, Thiên Thuật sư huynh chung quy không liên quan chuyện này!

Thiên Vương lão tổ yên lòng, nhưng hắn cũng biết, nếu nói “không liên quan chuyện này” bất quá là tỏ rõ cơ hội tâm tích thôi. Đám người Huyền Chiêm chung quy là bọn xấu xa nhỏ nhen mà thôi, mặc dù ăn cơm nhà rồi đi lạy người ngoài, chung quy cũng không thành được đại khí.

Ân oán giữa Lục Thiên Bình cùng Viên gia trực tiếp đưa đến hắn cùng với Thiên Thuật lão tổ bất hòa. Lục Thiên Bình hôm nay như mặt trời ban trưa nhưng chưa hề làm khó dễ Viên gia, lưu lại chờ cho tới nay làm sao không phải chu toàn đại cục đồng thời cũng khiến mọi người làm ra lựa chọn. Thiên Thuật cũng tốt, Thiên Vương cũng được, thậm chí Thiên Tuyết lão tổ sống một mình ở Hàn Băng đảo, trước mặt tông môn đại nghĩa đều không thể không đứng bên phía Lục Thiên Bình.

Lúc này thanh âm của Mai Thiên Cầm lần nữa truyền tới

– Thiên Vương sư đệ, sau chuyện lần này, chuyện của Viên gia giao cho ngươi!

Thiên Vương lão tổ một kích linh, kinh ngạc nhìn về Mai Thiên Cầm, lại thấy bà ta cũng đang mặt mũi nghiêm túc nhìn mình. Thiên Vương lão tổ trong lòng bất đắc dĩ, chỉ đành phải thở dài nói:

– Lục sư điệt cùng chưởng môn quả nhiên hảo thủ đoạn!

Thiên Tuyết lão tổ sắc mặt trầm xuống, mắng:

– Ngươi nếu có một nửa khôn khéo trong ngày thường, cũng không rơi vào tình cảnh này, chuyện tông môn không gắp tư tình, ngươi có từng làm được không? Hôm nay Thiên Thuật đại nghĩa diệt thân, còn dư lại nhìn ngươi đó.

Cùng lúc đó, chỗ Chân Linh phái thu hộ đại trận trận bàn ở Hàn Băng đảo, Viên Chiêm bất chấp thu liễm vẻ lo lắng trên mặt, nghênh hướng đi về phía Huyền Tượng, hỏi:

– Sư huynh, sao rồi? Huyền Tượng thần sắc bình tĩnh, đáp:

– Yên tâm, hết thảy đều nằm trong bàn tay.

Viên Chiêm tựa hồ vẫn có chút thấp thỏm, ngời ngợi hỏi:

– Chỗ của Thiên Vương Sư thúc…

Huyền Tương hừ lạnh một tiếng, đáp:

– Chuyện này kiên quyết không sẽ nghi đến trên người của ngươi. Thiên Thuật sư bá cùng Viên gia tức tức tương quan, sư bá lúc này trên bảo thuyền, chính là thời điểm tránh ra hết thảy hiềm nghi. Người nào lại sẽ nghĩ tới chuyện này sẽ là gia tộc con em của ông ta gây nên? Nếu sư bá không hiềm nghi, Viên gia hiển nhiên cũng không hiểm nghi.

Sắc mặt của Viên Chiêm buông lỏng, nhìn một chút về bốn phía, thấp giọng nói:

– Kia, sư huynh, lúc này chính là thời điểm Chân Linh phái đề phòng yếu nhất, chúng ta không bằng hiện tại lập tức…

Huyền Tương lạnh lùng liếc mắt một cái, nói:

– Gấp gáp cái gì, càng ở thời khắc mấu chốt càng phải cầm giữ, nếu làm sớm khó tránh khỏi rơi xuống sơ hở. Chẳng lẽ người cho rằng đối phương một lần làm khó dễ liền tiêu diệt hết toàn bộ tông môn sao?

– Không!

Viên Chiêm vội vàng khoát tay.

– Khai mở đúng giờ là được, đừng để tiết lộ sinh chuyện!

Huyền Tương lạnh lùng bỏ lại một câu nói, tiếp tục dò xét bên trong phạm vi thế lực của Chân Linh phái.

– Phải phải phải…

Viên Chiêm nhìn bóng lưng Huyền Tương rời đi, trong ánh mắt chớp lóe oán độc, lập tức thu liễm rất tốt, đi về phía khác dò xét. Thân làm đoán đan hậu kỳ đệ tử tư thâm trong Chân Linh phái tu sĩ đời thứ ba, hắn cũng là một trong chấp sự của Hàn Băng đảo.

– Hàn Băng đảo hộ đảo đại trận không dễ phá, các phái trên thế đều ai làm chủ đó. Chân Linh phái đại trận càng thêm xuất từ tay trận pháp tông sư, lại có Hàn Băng đảo linh mạch, linh thạch chống đỡ. Nếu như không thể vào lúc trước tiên đột nhập bên trong Chân Linh phái đại trận chém chết Thiên Tuyết, đợi đến Chân Linh phái phản ứng kịp, chuyện coi như khó làm.

Đông Cực lão tổ cả người trên dưới bị khói mù bao phủ truyền tới một tiếng cười lạnh, nói:.

– Vô Giới đạo hữu hãy đợi chốc lát, đến lúc đó trận thế của Chân Linh phái tự nhiên sẽ phá vỡ.

Ánh mắt của Vô Giới lão tổ sáng lên, vui vẻ nói:

– Thì ra là quý phái sớm có chuẩn bị, cũng do lão phu quá lo lắng. Nhưng các phái đều có người đóng trên Hàn Băng đảo, trong đó không thiếu pháp tướng tu sĩ đến lúc đó nếu có môn phái lại viện trợ cũng khó giải quyết.

Đông Cực lão tổ cười lạnh nói:

– Đạo hữu hãy yên tâm! Ngươi cho rằng Chân Linh phái quật khởi các phái không có những tâm tư khác, chỉ cần chúng ta đi về phía Chân Linh phái, các phái hiển nhiên sẽ quét tuyết trước cửa nhà!

Vô Giới lão tổ làm người cẩn thận, nghe vậy vẫn hỏi:

– Nếu đến lúc đó quý phái nội ứng không cách nào khai ích trận pháp cẩm chế thì sao?

Đông Cực lão tổ cười đáp:

– Đạo hữu cho rằng Chân Linh phái những thứ trận pháp đó thật đúng là có thể chống đỡ được hai người ta và ngươi sao? Bất quá là vì bớt chút chuyện mới cho tên làm nội ứng đó một cơ hội đầu danh trạng thôi!

Vô Giới lão tổ nghe vậy không khỏi cũng cười, sau một lúc lâu mới lại nói:

– Ai có thể nghĩ ra Bắc Hải bần tích lại còn có một cái đại hình linh thạch khoáng mạch phẩm chất cao như vậy.

Đông Cực lão tổ thần sắc hậm hực, nói:

– Những năm gần đây Chân Linh phái khéo tay chiếm đoạt, cái quáng mạch đó hàng năm sinh ra phần ngạch có gần bốn thành rơi vào trong tay Chân Linh phái. Nếu không lần này bọn ta cũng không đem mục tiêu đặt trên linh thạch khoáng mạch ở Hàn Băng đảo.

Vô Giới lão tổ cười nói:

– Đương nhiên là cả hai cùng thực hiện, lúc này bên Hoàng Ly đảo, Bắc Hải yêu tộc ắt là đã động thủ rồi. Một chỗ Hàn Băng đảo một chỗ Hoàng Ly đảo, hai nơi này đều là chỗ tập trung tư nguyên tu luyện nhất của Chân Linh phái. Khi phá hủy hai chỗ này, sự phát triển của Chân Linh phái tất nhiên sẽ vì vậy dừng lại. Đông Cực đạo hữu chính là giỏi nghiên cứu!

Ngay vào lúc đó, một đạo ánh sáng chập chờn chợt lóe rồi biến mất trên Hàn Băng đảo cách đó không xa. Đông Cực lão tổ ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói:

– Thành rồi, trận pháp cấm chế đã bị khai ích, bon ta chỉ cần vọt vào chém chết Thiên Tuyết, phá hủy quáng mạch của Chân Linh phái chiếm cứ!

Trên mặt Vô Giới lão tổ ngược lại hiện ra một tia sẻ bội phục, hỏi:

– Nội ứng của quý phái rốt cuộc là người nào?

Đông Cực lão tổ cười một tiếng “hắc hắc”, hắc vụ quanh người cũng theo tiếng cười mà động, đáp:

– Điều này sợ rằng ngay cả lão phu cũng không biết.

Vô Giới lão tổ biết hắn không muốn nói nhiều, không hỏi thêm nữa, mà theo phía sau hắn phóng tới Hàn Băng đảo.

Bên ngoài Hoàng Ly đảo, Giao Kình nhất tộc yêu vương Không Kinh lão tổ hướng một vị hùng tráng đại hán diện mạo xấu xí đứng bên cạnh hỏi:

– Người của Thương Hải tông người tin tưởng không?

Đại hán úng thanh úng khí đáp:

– Không phải là tin tưởng hắn, mà là không thể không tin. Những năm này Bắc Hải yêu tộc cơ hồ bị Chân Linh phái ngăn trong biển sâu yêu vực, nếu không phản kích, đợi đến bảo thuyền trở về, Bắc Hải còn có đất đặt chân cho bọn ta sao? Bây giờ có một nhân tộc tu sĩ nhảy ra tương trợ như vậy, bọn ta nhân cơ hội khiến cho Chân Linh phái chịu thua thiệt lớn, tổn thương chút nguyên khí, ngày sau đợi đến Chân Linh phái bảo thuyền đi ngược lại, trực tiếp bán người này khiến cho Chân Linh phái cùng Thương Hải tông đã sanh đã tử. Dù sao nhân tộc từ trước đến giờ rất thích nội đấu, bọn ta vừa đúng nhân cơ hội mượn Chân Linh phái trên Hoàng Ly đảo những năm này từ nguyên tu luyện độn tích bồi dưỡng mấy hậu bối bên trong tộc mỗi người. Đến lúc đó Chân Linh phái chính là muốn phản pháo cũng lực chưa như mong đợi.

Không Kinh lão tổ bì tiếu nhục bất tiếu khen một tiếng, nói:

– Đạo huynh giỏi tính toán!

Đại hán liếc hắn một cái, hừ lạnh nói:

– Không Kinh yêu vương từ trước đến giờ khôn khéo, giọng cung duy này thế nào nghe cũng giống như là phản thoại!

Không Kinh lão tổ cười hỏi:

– Đạo huynh có từng nhớ Lục Thiên Bình, còn nhớ Đạo Thắng lão tổ năm đó không?

Đại hán thần sắc biến đổi, nhưng trong miệng vẫn nói:

– Lục Thiên Bình thì đã sao? Đạo Thắng thì đã sao?

Không Kinh lão tổ ý vị thâm trường nói:

– Lục Thiên Bình có thể phải lợi hại hơn so với Đạo Thắng năm đó. Năm đó Đạo Thắng có thể từ biển sâu yêu vực tuôn ra, Lục Thiên Bình thì càng thêm có thể tùy ý ra vào!

Đại hán cười lạnh một tiếng nói:

– Không yêu vương chẳng lẽ sợ Lục Thiên Bình đó muốn tính đường rút lui sao? Lục Thiên Bình đó mặc dù danh chấn thiên hạ, nhưng hôm nay biển sâu yêu vực cũng không so với năm đó. Lục Thiên Bình đó mạnh hơn nữa chung quy cũng chỉ là một người thôi!

Không Kinh lão tổ vội vàng cười thêm nói:

– Phải phải, cũng là lão phu suy nghĩ nhiều!

Một đạo độn quang ảm đạm dán chặt mặt biển một đường phi độn trước mặt hai người. Đông Dật lão tổ thanh âm trầm thấp vang lên:

– Hai vị, nên động thủ rồi!

Nguyên Thủy Cự Ngạc tộc đại tu sĩ đang muốn trả lời, lại đột nhiên cảm giác được vạt áo sau lưng bị Không Kinh yêu vương lôi kéo. Đại tu sĩ thần sắc không thay đổi, đến lời nói ở miệng cũng lần nữa nuốt trở vào, liền nghe được Không yêu vương cười “hắc hắc” nói:

– Động thủ hiển nhiên không vấn đề, chẳng qua là kích thứ nhất tốt hơn mời đạo hữu người xuất thủ trước!

Đông Dật lão tổ sau một trận trầm mặc, thanh âm trầm thấp mới lần nữa vang lên, hỏi:

– Thế nào, hai vị không tại hạ, muốn đổi ý sao?

Không yêu vương phe phẩy tay cười đáp:

– Không không không, đạo hữu chớ nên hiểu lầm, ngươi xem nhi lang đã tụ tập nhiều như vậy trong nước biển sau lưng bọn ta. Yêu tộc bày ra chiến trận lớn như vậy làm sao có thể đổi ý. Song đạo hữu cuối cùng không phải là đồng loại với tộc ta, trước khi chuyện xảy ra có điều bày tỏ, cũng tốt làm cho bọn ta yên tâm mới phải!

Đông Dật lão tổ trong lúc nhất thời không trả lời, Không Kinh yêu vương sắc mặt nhất thời biến đổi, hỏi:

– Thế nào, chẳng lẽ đạo hữu thật đúng là có tính toán gì không thể báo hay sao?

Đông Dật lão tổ cắn răng, giọng dữ dằn đáp:

– Được, vậy thì lão phu tới trước!

Mặt trời chiều ngã về tây, chỗ biển và trời đụng vào nhau một vòng mặt trời dường như muốn chìm mất trong biển. Nhưng hôm nay mặt trời này trầm luân không khỏi quá mức nhanh chóng một ít!

Một tên Chân Linh phái đệ tử dò xét trên Hoàng Ly đảo nhìn dư huy phía xa vào dưới mặt biển thấp giọng lẩm bẩm đôi câu, ngay sau đó phảng phất nghĩ tới điều gì vậy đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn thấy chỗ trời và biển đụng vào nhau mặt trời đã ngã xuống, rõ ràng chính là một cái hải tuyến đang đề thăng mà ngăn che hết ánh nắng.

Biển gầm, đây là biển gầm!

Sắc mặt của Chân Linh phái tu sĩ nhất thời thay đổi, tay phải lau một cái ống tay áo rồi sau đó giương lên giữa không trung. Một đạo hóa quang ở trăm trượng trời cao nổ tung tia lửa mười mấy trượng, kinh động toàn bộ Hoàng Ly đảo.