Chương 436: Trung thổ truyền tống

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hải Ngu tông linh mạch Khiên Dẫn Trận Pháp là do Dương Tam Dương chân nhân khắc vẽ. Kiều Duy Kiệt nguyên muốn bằng vào Huyền Linh phái địa vị chia đều linh mạch Lục Bình đã dẫn, nhưng cuối cùng cũng không có người nào ủng hộ hắn, chỉ đành phải không tình nguyện ở một cái linh mạch còn sót lại cuối cùng khắc họa dẫn dắt trận pháp. Tuy nhiên, trong lòng y sớm đã có xung động mắng mẹ chửi cha, đó là bởi vì có người chọn lựa trước, đến lượt của Kiều Duy Kiệt, thì còn dư lại một cái linh mạch cuối cùng này cũng lại cạn và khô. Huyền Linh phái sau khi dẫn dắt trở về, còn phải tốn phí cái giá cực lớn tiến hành dưỡng linh mới có thể sử dụng. Nếu không, cái linh mạch này có thể bị phế đi, hoặc là giảm xuống còn thành vi hình linh mạch.

Kiều Duy Kiệt vừa muốn mở miệng chất vấn, lại thấy Lục Bình cùng mọi người cũng đột nhiên không hẹn mà cùng bắt đầu hướng phía bên ngoài cung điện phá vòng vây. Kiều Duy Kiệt nếu là trì hoãn nữa, chỉ sợ sẽ bị mọi người vứt bỏ lại, đành phải đơn độc đối mặt với Thủy Tu La vây công.

Mặt Kiều Duy Kiệt hết một trận hồng lại một trận tái, giận đến hàm răng cắn nghe ken két vang lên rất chói tai, nhưng tay của y một chút cũng không dám chậm, đem Khiên Dẫn Trận Pháp khắc họa hoàn tất, vội vã an bài xong trận bàn, liền vội vàng theo hướng mọi người mà đuổi theo.

Ở trên mặt biển, thật vất vả lắm mới từ sự vây công của Thủy Tu La phá thoát vòng vây ra ngoài, mọi người vội vã hướng môn phái nhà mình phóng ra một quả truyền âm pháp kiếm, lập tức liền mỗi người phần đường chia tay nhau.

Lục Bình cũng hướng Chân Linh phái phóng ra hai con truyền âm pháp kiếm, một chỉ là hướng đến Hoàn Vũ đảo Tuyết Lam cung có khoảng cách gần đây. Một đạo pháp kiếm khác thì hướng về phía của Hoàng Ly đảo.

Nhưng sau khi chờ mọi người vội vã rời đi xong, Lục Bình ở trên mặt biển vòng một vòng lớn, phát giác không ai theo dõi, lại một lần nữa lẻn vào trong Thanh Giản lão tổ động phủ.

Lục Bình vừa rồi sau khi cùng đám người Kiều Duy Kiệt ra khỏi động phủ, liền đem Tằng Vũ cũng thuận tay mang ra ngoài, rồi dặn dò hắn đi về Hoàn Vũ đảo trước, sau đó lại thông qua Hoàn Vũ đảo Truyền tống trận di chuyển tới Hoàng Ly đảo hội hợp với đồng bạn của hắn. Sau đó một mình Lục Bình lần nữa quay trở về trong động phủ dưới đất.

– Đây là Tị Thủy Nguyệt Minh Châu?

Lục Bình nhìn Đại Bảo khập khễnh từ dưới đất ngoi ra, sau đó đem linh châu vừa rồi cướp được từ tay Kiều Duy Kiệt giao cho Lục Bình. Lúc Đại Bảo cướp lấy viên linh châu này lúc, mặc dù thoát đi khá nhanh, nhưng rốt cuộc là cướp đồ ở trong tay của một vị đoán đan tu sĩ, Kiều Duy Kiệt dưới sự tức giận công kích cực mạnh, đã khiến cho Đại Bảo bị thương.

Lục Bình không ngờ tới viên minh châu này lại là chí bảo nổi danh trong đại dương: Tị Thủy Nguyệt Minh Châu!

Tị Thủy Nguyệt Minh Châu này cũng trời sanh là do thiên địa nuôi dưỡng, nghiêm khắc ý nghĩa mà nói, thì nó cũng thuộc về một loại thiên địa kỳ vật. Nhưng không có một vị tu sĩ nào nguyện ý dùng loại Thiên địa kỳ vật như vầy đi dung luyện vào trong hộ thân cương khí, hay ngưng luyện các loại thần thông.

Bởi vì như vậy là đối với Tị Thủy Nguyệt Minh Châu đơn giản mà nói chính là phí của trời.

Tị Thủy Nguyệt Minh Châu tự thân có một công hiệu đơn giản nhưng lại làm tất cả tu sĩ thèm thuồng: đó chính là tị thủy!

Đối với tu sĩ mà nói, tị thủy chỉ là một cái pháp thuật đơn giản vô cùng. Nhưng mà đối với mấy chục trăm trượng sâu dưới nước biển, vậy thì cần dung huyết kỳ tu sĩ toàn lực ứng phó: Nếu vượt qua trăm trượng sâu dưới nước biển, vậy thì chỉ có đoán đan kỳ tu sĩ có lẽ mới có thể sử dụng tị thủy quyết lặn xuống. Mà một khi biển sâu vượt ra khỏi ngàn trượng, như vậy thì nhất định phải dựa vào pháp tướng kỳ tu sĩ có tu vi thâm hậu mới có thể chống đỡ mà lặn xuống được.

Dĩ nhiên, một ít pháp bảo khí cụ có công hiệu tị thủy có thể làm gia tăng hiệu quả lặn sâu xuống nước của tu sĩ. Nhưng đến độ sâu nhất định nào đó, áp lực to lớn của nước sẽ làm cho công hiệu tị thủy của những thứ pháp bảo khí cụ này yêu bớt đi, thậm chí không còn hiệu quả.

Nhưng hết thảy điều này đối với Tị Thủy Nguyệt Minh Châu mà nói cũng không thể áp dụng được!

Có thể nói, một người tu sĩ có Tị Thủy Nguyệt Minh Châu, thì kẻ đó có thể tùy tâm sở dục lên vào bất kỳ độ sâu dưới đáy biển nào mà không cần lo lắng thủy áp to lớn sẽ đem tên tu sĩ này ép thành miếng bánh thịt.

Dĩ nhiên, đáy biển u thầm thường thường cũng ẩn giấu một ít hung thú đáy biên, yêu tu… Bất quá có thể trốn được bọn chúng đuổi giết hay không thì phải nhìn bản lĩnh của tu sĩ. Tị Thủy Nguyệt Minh Châu cũng không có biện pháp tránh né biển sâu hung thú cùng yêu tu.

Đại dương vô tận chính là một tòa bảo khố vô tận, chính là yêu tộc hàng năm trải qua cuộc sống ở đáy đại dương cũng không dám nói là hiểu rõ đại dương.

Biển sâu trong đó có vô số hiểm địa mà ngay cả yêu tộc dưới đáy biển cũng đều phải ngắm mà dừng bước lại. Bên trong có lẽ ẩn chứa tu luyện tư nguyên phong phú, nhưng chỉ cần có Tị Thủy Nguyệt Minh Châu nơi tay, Lục Bình có thể có tư cách xuất nhập bất kỳ hiểm địa biển sâu nào.

Mặc dù Tị Thủy Nguyệt Minh Châu chỉ có công hiệu tị thủy, nhưng chính là một công hiệu này thôi liền thắng được ngàn đạo vạn đạo bảo vật khác. Ít nhất là nó lót săn con đường bằng phẳng cho Lục Bình có thể xuất nhập đáy biển hiểm địa, thăm dò bảo tàng. Dĩ nhiên, quan trọng hơn chính là hắn phải có thực lực bảo toàn mạng sống ở trong những hiểm địa này.

Chẳng biết tại sao, sau khi Lục Bình trở về Thanh Giản động phủ, Thủy Tu La cũng không xuất hiện nữa. Lục Bình thân niệm tùy thời tùy khắc hướng bốn phía tiến hành tìm tòi tỉ mỉ nhất. Trong hai mắt lúc nào cũng thanh quang lấp lóe, nhưng cũng không phát hiện tung tích của Thủy Tu La.

Đang lúc này, mặt đất động chủ đột nhiên bắt đầu rung động. Lục Bình hướng trung ương cung điện đi tới, liền thấy trong phòng tu luyện linh khí kịch liệt giảm bớt. Một cái tiêu hình linh mạch khắc họa Khiên Dẫn Trận Pháp chợt bừng ánh sáng, trận bàn ăn đặt ở giữa Khiên dẫn trận pháp đột nhiên nổ tung. Mặt đất lay động dữ dội, một cái linh mạch của Huyền Linh phái kia đã bị na đi rồi.

Có lần đầu tiên, lần thứ hai lập tứ đã đến. Ở trong tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, cái linh mạch do Hải Ngu tông chiếm cứ cũng bị dẫn dắt đi.

Tiếp sau nữa liền đến phiên hai cái linh mạch của Chân Linh phái, Lục Bình không tiện nuốt độc một mình, một cái thì bị Hồ Lệ Lệ dẫn dắt đến Hoàng Ly đảo, một đạo thì bị Tuyết Lam cung Thiên Tuyết lão tổ dẫn dắt đi.

Lần này chuyến đi Thanh Giản động phủ kẻ xuất lực mặc dù là Lục Bình, nhưng nếu không phải là có Hoàn Vũ đảo các phái lão tổ tương hỗ kềm chế lẫn nhau, thì như vậy lần này đi tới Thanh Giản động phủ dò xét không chỉ là có sáu người bọn hắn mà thôi.

Đợi đến khoảng cách cách nơi đây xa nhất là Phi Vũ phái cũng đem một cái linh mạch di dời đi, Lục Bình “Hắc hắc” cười một tiếng, từ trong nhẫn trữ vật móc ra một khối một loại đá như ngọc thạch khoảng một thước có thừa, trên có khắc ba chữ “Thanh Giản phủ”, chính là trấn phủ thạch bị của động phủ này.

Thật ra thì Lục Bình trong lần đầu tiên đi vào Thanh Giản động phủ, khi đến trung ương cung điện, cảm giác trong lòng lúc đó kỳ quái. Hắn đã từng mấy lần xuất nhập lão sư Trùng Hoa phủ, đặc biệt là sau khi Liễu Thiên Linh thành tựu pháp tướng lão tổ, Trung Hoa điện tựa hồ đã bị Liễu Thiên Linh lão tổ luyện chế thành một món không gian pháp khí, mặc dù vẫn an đặt ở tiểu đảo giữa hồ trên sườn núi Thiên Linh sơn như cũ, nhưng mỗi khi Lục Bình tiến vào trong đó, tới được địa phương xem ra là ở trên chủ phong của Thiên Linh sơn.

Mà lần này Lục Bình sau khi tiến vào trong trung ương cung điện, trong lòng liền mơ hồ có loại cảm giác này. Đặc biệt là khi hắn ở trong tu luyện thất lấy chân nguyên vì tín hiệu, triệu tập Đại Bảo dưới lòng đất, nhưng Đại Bảo cũng không có cảm giác chút nào. Đây là điều càng chứng minh thêm cho suy đoán của Lục Bình.

Nếu ngôi trung ương cung điện này có thể là một tòa không gian pháp khí do Thanh Giản lão tổ luyện chế, như vậy trong tòa cung điện này nhất định tồn tại một khối trấn phủ thạch bi. Mà khối này trấn phủ thạch bi chính là Lục Bình ở trong bồ đoàn đạt tại tu luyện thất tìm được, là một khối đá dài một thước này.

Sau khi ra khỏi cung điện, Lục Bình đem trấn phủ thạch bị đã bi hắn luyện hóa tế lên, lại một lần nữa là cho đất rung núi chuyển, rồi trung ương cung điện khổng lồ đã thu súc thành một loại bộ dáng giống như Hoàng Kim ốc, bay hướng vào trong tay của Lục Bình.

Lục Bình suy nghĩ một chút, dứt khoát và trực tiếp đem trung ương cung điện thu nhiếp vào Trong Hoàng Kim ốc. So sánh với Hoàng Kim ốc là loại đại hình không gian pháp khí, trung ương cung điện bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Lục Bình trực tiếp đem cung điện đặt xuống trên đỉnh tiểu cô sơn trong Hoàng Kim ốc, ngược lại tiết kiệm công sức cho Lục Bình khỏi phải bắt tay kiến tạo một tòa cung điện.

Ngay tại lúc Lục Bình mới vừa đem trung ương cung điện thu lại, cả tòa động chủ đột nhiên lay động kịch liệt, tiếng ầm ầm vang dội từ xa truyền đến gần. Cấm chế trong động phủ dưới đất còn lưu lại đó bắt đầu băng hủy, mà hộ phủ đại trận bên ngoài cũng bắt đầu tan rả.

Lục Bình thầm nhủ: hỏng rồi!

Tòa cung điện này xem ra là tổng xu hữu của cả tòa Thanh Giản động phủ hộ phủ đại trận. Sau khi Lục Bình đem nó thu đi, tất cả trận pháp, cấm chế của cả tòa động phủ đều hư hỏng toàn bộ. Lúc này xem ra là nước biển đã chảy ào ào hướng vào trong động phủ. Nơi đây lập tức sẽ bị nước biển bao phủ.

Lục Bình mặc dù đáng tiếc cho ngôi động phủ dưới đất này, hiển nhiên Thanh Giản lão tổ năm đó khai mở tòa động phủ này cũng hao tốn không ít tâm tư. Bất quá động phủ bằng hủy cũng không sinh ra chút nguy hiểm nào đối với hắn. Lại không nói lúc này trong tay của hắn có Tị Thủy châu, cho dù là không có Tị Thủy chậu nơi tay, nơi này khoảng cách với mặt biển cũng bất quá khoảng cách một trăm mười trượng. Đối với Lục Bình loại tu sĩ tu luyện thủy chúc tính công pháp này, có thể nói là không có chút nguy hiểm nào.

Bất quá Lục Bình suy nghĩ một chút, cũng đem Đại Bảo thu vào, lại đem Tam linh thả ra, sau đó mang theo Tam linh nhảy vào trong ao nước nhỏ trước lúc ở trước cung điện kia.

Lục Bình mới vừa nhảy vào trong đó, mặt nước lập tức xuất hiện một trận sôi trào kịch liệt. Ngay sau đó lại bình tĩnh lại, một khối lượng nước biển khổng lồ đột nhiên từ lối đi dưới đất lúc trước tràn vào. Động phủ dưới đất trong chốc lát liền bắt đầu tích nước, hơn nữa thế nước càng ngày càng cao. Chỉ không tới nửa giờ, cả tòa động phủ dưới đất liền bị nước biển bao phủ.

Lục Bình mới vừa nhảy vào ao nước nhỏ, liền bị hai con Thủy Tu La tập kích, bất quá chúng chỉ là hai con Tu La tương đương với dung huyết điên phong mà thôi. Không cần Lục Bình tự mình ra tay, hai con Tu La liền bị Tam linh tức giận tiêu diệt hết sạch.

Thủy Tu La là u linh ở trong nước, nhưng Bích Hải Linh Xà cũng là bá chủ trong nước. Mặc dù Thủy Tu La ở trong nước có ẩn thân thần thông quỷ dị, thậm chí nhờ nước mà trở nên lợi hại hơn. Nhưng Bích Hải Linh Xà ở trong nước thực lực cũng vượt hơn bình thường một nấc thang. Huống chi bản thân Tam linh còn là đoán đan kỳ tu vi.

Bất quá sau khi diệt sát hai con Thủy Tu La này xong, bọn bốn người Lục Bình một đường lần xuống phía dưới cũng không gặp phải Thủy Tu La đánh lén nữa. Trong hai mắt Lục Bình lóe ra thanh quang, không ngừng hướng bốn phía tra xét, thần niệm cũng xấp chồng lên nhau co lại diện tích hơn mười trượng quanh người, cẩn thận phân biệt thủy lưu dũng động, nhưng vẫn như cũ không phát hiện được tung tích một con Thủy Tu La nào.

Chẳng lẽ là Thủy Tu La sau khi Lục Bình cùng mọi người phát hiện nơi đây và không cách nào đem bọn chúng đánh chết, cũng đã tự động rút lui rồi?

Lục Bình càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể. Kể từ khi ở Hàn Băng đảo phát hiện Băng Tu La tồn tại, Lục Bình mơ hồ nghe nói một ít đoán đan hậu kỳ tu sĩ của bốn phái thường xuyên bí mật đi ra ngoài. Sau khi trở về họ đều bị môn hạ đệ tử phát giác cả người trên dưới của họ đều mang theo sát khí. Còn có đoán đan hậu kỳ tu sĩ bị thương mà cũng không giải thích được nguyên nhân. Môn hạ đệ tử có ý đồ hỏi thăm, đều bị những đoán đan hậu kỳ tu sĩ này cáu kỉnh quát bảo chặn họng lại.

Chẳng những Chân Linh phái như vậy, tựa hồ Bắc Hải mười đại môn phái cùng một ít môn phái gia tộc lớn giống như Hải Ngu tông đều là như vậy. Họ đều có tin đồn về các đoán đan hậu kỳ tu sĩ bí mật tổ chức những chuyến đi làm nhiệm vụ. Lúc ban đầu, tất cả tu sĩ đều suy đoán xem ra là Bắc Hải tu sĩ đang hành động nhằm vào yêu tộc. Nhưng yêu tộc bên kia thủy chung không có tin tức nào truyền tới, theo lý thuyết thì một lượng lớn đoán đan hậu kỳ tu sĩ như vậy tiến đánh bất ngờ yêu tộc, chiến quả tuyệt đối là kinh thiên động địa. Nhưng nhân yêu hai tộc song phương đều giam miệng không hé lời, khiến cho những tu sĩ khác không thể nào giải thích được.

Chẳng lẽ những tu sĩ này đi ra ngoài là đang tìm kiếm tung tích những thứ Tu La này?

Nhớ tới ở chỗ của lão sư lấy được tin tức liên quan tới Tu La, Lục Bình trong lòng mơ hồ có suy đoán này. Cái này đại khái cũng là nguyên nhân vì sao Thủy Tu La rút đi. Một khi Lục Bình cùng mọi người rút đi, rồi cũng đem tin tức này truyền về môn phái, có lẽ mọi phái sẽ lập tức cử đoán đan hậu kỳ tu sĩ tới đây tra xét. Nếu Thủy Tu La không rút lui, nghênh đón bọn chúng chính là tai ương diệt tuyệt.

Lục Bình tiếp tục lặn xuống độ sâu mười mấy trượng nữa, vẫn không đạt tới đáy của tiểu thủy trì. Áp lực trong nước càng lúc càng lớn, mặc dù còn xa mới đạt tới cực hạn của Lục Bình, bất quá Lục Bình có Tị Thủy Nguyệt Minh Châu nơi tay, tự nhiên cũng không đi lãng phí tự thân chân nguyên mà đề kháng áp lực của nước biển.

Tị Thủy Nguyệt Minh Châu treo lơ lửng ở đỉnh đầu của Lục Bình, giống như một loại ánh sáng nhu hòa như ánh trăng ở quanh người Lục Bình tạo thành một hộ tráo sắc thái lung linh, theo tâm niệm của Lục Bình tiếp tục hướng đáy biển lặn đi.

Cứ như vậy tiếp tục lặn xuống gần hai trăm trượng nữa, lúc này khoảng cách so với mặt biển đã có hơn ba trăm trượng độ sâu, Lục Bình rốt cục thấy đáy của cái tiểu thủy trì này.