Chương 1142: Bộ mặt thật

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thân thể của tu sĩ trọng yếu đến cỡ nào, sau khi đã trải qua lôi kiếp lần đầu tiên, Lục Bình sớm đã hiểu thấu. Nếu thân thể của tu sĩ sụp đổ trong khi độ kiếp, như vậy pháp tướng lập tức sẽ bởi vì không có căn cơ mà tan thành mây khói.

Sự khác biệt ở đây là, nếu như thân thể chắc chắn, như vậy trong quá trình độ kiếp cũng có thể chèo chống cho pháp tướng, ít nhất trước khi pháp tướng chưa thành tựu Chân Linh, thân thể thủy chung đều là cái cầu câu thông thiên địa của pháp tướng.

Loại bí thuật trả giá bằng tự mình hại mình, nhìn bề ngoài thì chỉ tạo trên thân thể của tu sĩ một đạo vết thương rất nhỏ, nhưng nếu muốn phục hồi những vết thương này thì cũng không chỉ là lắp đầy làn da mặt ngoài miệng vết thương là coi như có thể khỏi hẳn. Huống chi mổ một giọt máu tươi chảy ra, đối với mỗi một tu sĩ mà nói đều là thai nghén một đạo bản nguyên khí tức tinh hoa. Nếu cứ như thế, chẳng những tổn hại tu vi, mà còn tổn hại thân thể, cuối cùng nguy hiểm đến bản thân tu sĩ trên con đường tu luyện.

Lục Bình biết Đặng Minh đồng dạng là loại người cố chấp, hắn đã muốn lựa chọn bộ bí thuật này, như vậy lợi hại trong đó hắn hiển nhiên cũng đã phải tinh tường minh bạch. Lục Bình tìm kiếm một phen trong trữ vật pháp khí, đem một lọ bổ khí dương huyết linh đan có chứa thành phần kim quả giao cho Đặng Minh, lúc này mới chúc mừng nói:

– Nói như thế, Đặng sư đệ hiện giờ dĩ nhiên đã là nhân vật trận pháp tông sư nhất lưu rồi, bản phái lần này xem như nhặt được một món tiện nghi lớn rồi.

Đặng Minh khiêm tốn đáp:

– Nếu không có có sự huynh tương trợ, đừng nói chỉ sư đệ tìm được truyền thừa của Tất Nhiên tiền bối cùng với truyền thừa của một vị Văn Uyên tông sư khác, chỉ sợ ngay cả mạng sống đã sớm không còn, sao còn có thể hy vọng xa vời thành tựu như ngày hôm nay!

Lục Bình khoát khoát tay, nói:

– Văn Uyên đúng là hướng về phía vị huynh mà đến, sư đệ chỉ là bị tai họa do là cá ở cùng trong chậu mà thôi. Hơn nữa còn là do vị huynh kéo sư đệ vào hiểm cảnh, mặc dù lần này chúng ta tiến nhập Không Minh đảo, nhưng trước đó vị huynh độ kiếp đưa tới thiên tượng có thời gian quá dài, lúc này không biết đã đưa tới bao nhiêu tu sĩ các phái đang giăng lưới đợi trong ngoài Không Minh di trận rồi. Chúng ta vẫn là người đang ở trong hiểm cảnh!

Bạch Ngọc Tuyết

– A!

Đặng Minh đối với điều này cũng không cảm thấy bất ngờ, cười đáp:

– Nếu như đệ cũng như sư huynh, độ lôi kiếp lần thứ nhất có thể dẫn đến thanh thế lớn như vậy, cho dù lôi kéo hết tu sĩ của tu luyện giới tới đây cũng sẽ không tiếc!

Đặng Minh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình độ lôi kiếp của Lục Bình, hiển nhiên hiểu Lục Bình trước đó đã làm ra loại đại thanh thể như thế nào kiếp vân xoay suốt hơn một năm trên Không Minh đảo. Hơn nữa Đặng Minh không giống với những tu sĩ mai phục trong Không Minh di trận, cho rằng đây chỉ là một tu sĩ độ kiếp lần thứ hai để thành tựu tu vị đại tu sĩ ở trên Không Minh đảo thôi.

Đặng Minh biết đây chính là lôi kiếp lần đầu tiên và điển hình của Lục Bình. Lôi kiếp lần đầu tiên có thể so với lôi kiếp lần thứ hai, hơn nữa nhìn lên hiện tại Lục Bình tựa hồ vượt qua nó mà không bị thương đến cọng lông măng nào, lúc này mới thực sự làm hắn chấn động.

Bởi vậy, Đặng Minh dù không thể xem xét đến tình huống bên ngoài Không Minh di trận, nhưng cũng có thể lường trước là ở bên ngoài Không Minh đảo tất nhiên đã hấp dẫn nhiều tu sĩ chú ý.

Lục Bình thấy Đặng Minh cũng không có chút thất kinh nào, trong nội tâm đối với hắn không khỏi lại đánh giá cao hơn một tầng, cười hỏi:

– Như thế nào, mười mấy năm qua xem ra Không Minh đảo cũng đã bị người đợi thu vét hết một lần, thu hoạch như thế nào?

Đang nói chuyện, đám người Tam linh đã từng người tiến lên bái kiến. Lục Bích cũng đem trữ vật pháp khí của Lục Bình giao cho hắn.

Mười mấy năm qua chính là đám thủ hạ tùy tùng của Lục Bình có rất nhiều thu hoạch, kể cả tu vị tự thân cũng có thu hoạch ở trên Không Minh đảo này.

Tuy nhiên, đại bộ phận mấy vật tìm được đều là một ít vật tầm thường, không lọt vào được pháp nhãn Lục Bình, bọn Tam linh đều tự thu lấy.

Cái Lục Bình cần bất quá là những linh thảo sinh trưởng trên đảo này. Tại đây mấy ngàn năm qua không ai tiến vào, nhờ có đại hình linh mạch trên đảo nuôi dưỡng, một ít linh thảo trải qua sinh sôi nảy nở đã sớm bao trùm không ít địa phương. Đặc biệt là trong đó cũng không có thiếu ngàn năm, ba ngàn năm linh thảo, thậm chí những thứ mà Lục Bình cần có nhất trước mắt nhất định cũng sẽ có.

Tuy nhiên, trước khi thu hái những linh thảo này, phải để cho Tử Tinh Phong Vương mang theo một đám thủ hạ thu hút mật trước rồi nói sau.

Từ lần thứ nhất trước đó tại Phi Linh sơn, trong quá trình Lục Bình tiến cấp pháp tướng khiến cho bầy ong Tử Tinh chết hết chín phần mười, nhưng trải qua mấy chục năm nghỉ ngơi lấy lại sức, Tử Tinh Phong Vương rốt cục lại một lần nữa khuếch trương đến số lượng ba nghìn con.

Nhưng mà lúc này đây, Tử Tinh Phong Vương đối với khuếch trương bầy ong không còn mù quáng thực hiện nữa, mà là chú trọng phẩm chất của bầy ong hơn. Mấy chục năm qua, quy mô của bầy ong một mực khống chế ở số lượng ba nghìn, nhưng bầy ong ba nghìn hôm nay tiến cấp dung huyết kỳ ít nhất cũng có nhiều hơn phân nửa, nếu như tạo thành đạo binh đại trận, uy lực của nó so với trước kia phải mạnh hơn gấp đôi.

Trong những thu hoạch đó, đại bộ phận đều có quan hệ với trận pháp, bởi vậy những vật này đều bị Đặng Minh thu vào. Trong hơn mười năm qua, nếu nói là ai thu hoạch lớn nhất trong mọi người, như vậy tất nhiên không thể nghi ngờ chính là Đặng Minh.

Đặng Minh cười nói:

– Trong những thu hoạch này có không ít đều là dùng để kiến tạo, tu bổ, cải tiến sử dụng cho trận pháp to lớn, như là các loại hộ phái đại trận, hơn nữa cũng không thiếu thứ có thể dùng trên bảo thuyền. Ngày sau đến Bắc Hải, ít nhiều cũng sẽ lấy ra được mấy cái gì đó, làm một loại đầu danh trạng vậy… Có như vậy cũng tốt a.

Lục Bình cảm thấy buồn cười, dùng địa vị trận pháp tông sư của Đặng Minh hiện nay, muốn tìm một chỗ để quy tắc trong một nhà môn phái, ít nhất địa vị của hắn cũng không thấp hơn so với pháp tướng tu sĩ, Chân Linh Phái hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên tâm tư này của Đặng Minh, hiển nhiên đã có lòng trung thành nhất định đối với Chân Linh phái. Lục Bình cảm thấy cao hứng, lập tức cũng chấp nhận ý định của Đặng Minh. Hơn nữa Đặng Minh nếu là vừa đến Chân Linh phái lập tức có thể làm ra thành tích, cũng có thể mau chóng tìm được sự chấp nhận của Chân Linh phái cao thấp, để từ đó có thể vùi đầu vào trong việc sửa chữa bảo thuyền.

Phần lớn thu hoạch trên Không Minh đảo hiển nhiên không có ly khai công lao của Đại Bảo. Hắn đem tám chín viên châu nho nhỏ, thuộc loại tiểu Tụ Linh Châu giao cho Lục Bình, hỏi:

– Lão đại, cái linh mạch này chúng ta cần… hay không?

Đại Bảo làm một tư thế kéo tum, hiển nhiên là muốn mang linh mạch này đi.

Lục Bình lắc đầu, đáp:

– Tại đây, linh mạch đã cùng trận pháp hòa tan vào làm một thể, một khi chúng ta động tới linh mạch, trận pháp tất nhiên phải sụp đổ mất. Đến lúc đó, tu sĩ mai phục trong di trận xung quanh ùa tới liều chết, chúng ta cho dù có muốn chạy cũng chạy không thoát.

Đại Bảo có chút tiếc nuối nhìn một chút hết thảy trên đảo, Lục Bình nhìn thấy trong mắt, cười nói:

– Chúng ta đã mang đi chỗ tốt lớn nhất rồi, còn lại những thứ lấy không đi gì đó hãy cho những người bên ngoài kia.

Đại Bảo nghe vậy lúc này mới mặt mày hớn hở, một bên Đặng Minh lại nghe ra Lục Bình tựa hồ đối với tình thế trước mắt cũng không cảm thấy phiền não, vì vậy cười nói:

– Xem ra sư huynh đã có kế thoát thân rồi!

Lục Bình cười đáp:

– Có chút ít đầu mối, nhưng mà chỉ sợ đến lúc đó không thiếu được vẫn phải có một cuộc chiến đấu. Tuy nhiên ít nhất còn tốt hơn so với bước vào trận địa mai phục bị người ta vây công. Đến lúc đó đều là đối chiến giữa pháp tướng tu sĩ, các người đều giúp không được gì, trước hết hãy tạm vào trong Hoàng Kim ốc.

Lục Bình thu bọn người Tam linh vào trong Hoàng Kim ốc. Vốn là Tam linh, Lục Cầm Nhi cùng với Lục Tiểu Hải năm người cực kỳ không tình nguyện, Tam linh hiện nay đều là đoán đan điên phong tu sĩ, liên thủ cho dù là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ cũng không phải đối thủ của bọn họ. Lục Cầm Nhi phong hỏa song tu, mặc dù còn chưa thành tựu phẩm cấp kim đan, nhưng tự tin cũng có thể quần nhau cùng pháp tướng tu sĩ. Về phần Lục Tiểu Hải, tên này vừa mới tiến cấp đoán đan hậu kỳ, đúng là thời điểm lòng dạ tự cao, hiển nhiên cũng muốn giao thủ cùng nhân vật lợi hại.

Cho tới nay, Lục Bình thủ hạ tùy tùng đều được hắn chiếu cố, bình thường vào thời điểm gặp nguy hiểm đều là chỉ mình hắn chiến đấu. Những tiểu gia hỏa này tâm cao khí ngạo xuất thân cao quý, mỗi đứa đều hy vọng Lục Bình có thể cho bọn chúng một cơ hội, một cơ hội có thể chứng minh thực lực bản thân.

Nhưng Lục Bình không cần phân trần, ném mấy người bọn họ tới trong Hoàng Kim ốc, một bên Đặng Minh hỏi:

– Sư huynh, mấy người này là tùy tùng, sớm muộn gì cũng phải cho bọn họ một mình đảm đương một phía, nếu vĩnh viễn đều do huynh che chắn cho bọn họ, cái này chẳng khác nào đóa hoa ở trong nhà ấm, có gì khác nhau đâu?

Lục Bình cười khổ đáp:

– Đặng sư đệ nói không sai, chỉ là đôi khi thật sự cũng do tình thế bất đắc dĩ, có thể bị ta gọi là chỗ ‘Hiểm’ thì làm sao bọn họ có thể tiếp xúc gánh đỡ nổi? Hơn nữa thân phận của mấy người bọn họ xuất thân quả thực có chút khó giải quyết, cho nên bình thường đây cũng là chuyện không có cách nào!

Đặng Minh lắc đầu, không nói gì nữa.

Hai người cùng nhau đi vào bờ rìa của Không Minh đảo, nhìn trận pháp trước mắt, Đặng Minh nói:

– Đây cũng là một trong Không Minh đảo chín đại hộ đảo đại trận rồi, chín tòa đại trận kia mấy ngàn năm qua không ai có thể tìm hiểu thấu một tòa trong đó. Chín tòa đại trận này rốt cuộc là lại lịch ra sao nha, thậm chí có lời đồn đãi nói Cửu Đạo đại trận có thể là truyền thừa từ Giao đạo nhân, chính là Không Minh phái lúc trước chỉ sợ dù biết nó nhưng cũng không biết giá trị của nó.

Giao đạo nhân có thể nói là căn nguyên của tu luyện giới trận pháp nhất đạo truyền thừa. Không Minh phái bố trí xuống trận pháp này chưa từng bị người hoài nghi có đúng với nguyên bản hay không. Tuy nhiên bây giờ Lục Bình đã biết được nơi phát tích của Cửu Đạo trận pháp này, hơn nữa còn đem chín đạo bảo cấm ngưng tụ thành, dùng thần niệm tạo hình chi thuật luyện chế thành Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly, như vậy hắn hiển nhiên không xa lạ gì đối với Cửu Đạo trận pháp được truyền thừa cho hậu thế này.

Hai tay của Lục Bình liên tiếp tiếp xúc mấy chục loại pháp quyết thần bí. Những pháp quyết đó được ghi lại từ trong lân phiến màu vàng, không giống với pháp quyết tu luyện giới dùng để mở ra hoặc là kích phát trận pháp, chính là Đặng Minh ở bên cạnh có nhìn thấy đều có chút không hiểu thấu.

Nhưng mà sau khi Lục Bình đem mỗi một đạo pháp quyết khắc phía sau trận pháp trước mặt, tầng trận pháp đó lập tức một mặt sáng lên một tầng ánh sáng nhạt hơi mỏng.

Đột nhiên, hai mắt của Lục Bình bắn ra hai đạo quang mang nhìn trên vách đá bảo vệ trận pháp, rồi sau đó thoả mãn nhẹ gật đầu, lúc này mới ra hiệu với Đặng Minh bên cạnh, hỏi:

– Sư đệ, có nghĩ là muốn nhìn bộ mặt thật Cửu Đạo trận pháp có một không hai ở tu luyện giới không?

Vào thời điểm hai tay của Lục Bình bắt đầu thi pháp, Đặng Minh sớm biết được hắn chỉ sợ đã được Cửu Đạo trận pháp chính thức truyền thừa này, đã sớm kích động không hiểu, nghe được Lục Bình nói, lại càng không kìm được vui mừng nhẹ gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Lục Bình.

Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, đưa tay đặt trên vai Đặng Minh. Một cổ lực lượng khó hiểu và không địch nổi bộc phát từ trên vai Đặng Minh. Rồi sau đó trong lúc hoảng hốt, thần niệm của Đặng Minh tựa hồ thấy được một đôi mắt kỳ dị chằm chằm hướng về phía mình, tựa hồ thoáng cái nhìn thông thấu trong trong ngoài ngoài linh hồn của bản thân.

Đặng Minh không khỏi lạnh run, lập tức thanh tỉnh lại, bên tại truyền đến thanh âm của Lục Bình, nói:

– Sư đệ, để có thể mở to mắt nhìn!

Tiết điểm của trận pháp rậm rạp chằng chịt thoáng hiện trên vách đá ngăn trận pháp trước mặt, giống như thiên hạ tinh đồ vào ban đêm!

Đặng Minh hôm nay đã là nhân vật trận pháp tông sư nhất lưu, sự nghiên cứu đối với trận pháp hiển nhiên sớm đã không phải là loại nông cạn như trước.

Lúc trước hắn có thể dùng mười hai tiết điểm phá giải tầng thứ tư của tòa trận pháp này. Hôm nay, sau khi thành tựu trận pháp tông sư, hắn đã biết được một đạo trận pháp lúc trước kia ít nhất cũng nên có mười tám nơi tiết điểm mới đúng.

Mà hiện tại hắn đã có thể phá giải tầng thứ bảy của tòa trận pháp này, tiết điểm của mỗi một tòa trận pháp đã đạt đến mấy trăm cái.

Lúc này Đặng Minh đã thấy mình may mắn khi được đưa về làm Chân Linh phái môn hạ, nếu không hiện tại hắn chỉ sợ vẫn còn dùng đến trận pháp sư sơ cấp nhất để tính toán suy diễn trận pháp, như thế không biết phí thời gian bao lâu mới có thể suy diễn xong tiền căn hậu quả của một tòa trận pháp. Làm sao được như hiện tại thế này, Kim Bàn Tính cùng Hắc Bạch Kỳ Bàn nơi tay, hơn nữa có “Niệm Niệm Sinh Pháp” bí thuật, suy diễn tầng thứ bảy hàng ngũ trận pháp sử dụng thời gian đều ngắn so với trước đây suy diễn tầng trận pháp thứ ba thứ tư.

Mà bây giờ nhìn trên trận pháp hỗ tráo trước mắt hiển lộ tiết điểm của trận pháp rậm rạp chằng chịt chỉ sợ không dưới mấy ngàn, Đặng Minh trong lúc nhất thời đều có một chút không rõ. Đây mới là một bộ phận của trận pháp hộ tráo, nếu là đem trọn cái trận pháp tiết điểm đều hiển lộ ra thì phải có bao nhiêu, hơn vạn, mấy vạn, thậm chí càng nhiều hơn nữa đúng không?

Khó trách mấy ngàn năm qua không ai có thể suy diễn ra một tòa trận pháp ở bên trong này!

Đặng Minh mượn Lục Bình đưa vào trong thể nói một đạo thanh mục chân nguyên, đã nhìn rõ ràng mấy ngàn tiết điểm che dấu rậm rạp chằng chịt trong một tòa trận pháp trước mặt, rồi sau đó liền chứng kiến Lục Bình chỉ ngón tay ra, xa xa lập tức tiêu diệt một cái tiết điểm trên trận pháp hộ tráo.

Đặng Minh trong nội tâm cả kinh, lại chứng kiến ngón tay của Lục Bình liên tiếp điểm ra. Mỗi một lần điểm ra đều có một cái tiết điểm dập tắt, trong mấy hơi thở ngắn ngủi, tiết điểm của trận pháp ngăn trên vách đá bị Lục Bình điểm diệt nhiều hơn mấy chục cái. Hơn nữa những tiết điểm bị điểm diệt đó Đặng Minh xem ra không có quy luật đáng nói chút nào, hay hoặc là trong chuyện này cất giấu quy luật gì Đặng Minh không thể cảm nhận ra.

Lục Bình cười nói:

– Sau khi những tiết điểm bị điểm diệt, cả trận pháp hộ tráo lập tức bắt đầu sụp đổ, nhưng mà quá trình sụp đổ sẽ kéo dài một thời gian ngắn, hơn nữa lặng yên không một tiếng động. Cho nên chỉ cần đoạn thời gian này không có người thuộc hàng đứng đầu trong trận pháp tông sư chú ý, thì sẽ không có người phát giác được, đợi đến sau khi chúng ta trốn ra ngoài, trận pháp này sẽ sụp đổ.