Chương 1250: Đắc tâm ứng thủ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi đưa Lưỡng Đoạn vào trong tâm hạch không gian, Lục Bình đem toàn bộ lực chú ý đặt hết trên cây kéo này. Đây là một loại kiếp lôi quỷ dị lấy mẫn diệt linh trí làm mục đích. Đối tượng chính là thần niệm của tu sĩ cùng với khí linh của linh bảo, không biết Đường Lang có thể gánh qua được hay không?

Lục Bình dùng chân nguyên cuồn cuộn không dứt rót vào đến trong bản thể của cây kéo. Hắn có thể cảm nhận được khí tức của Đường Lang từ trong cây kéo. Chẳng qua là Đường Lang một mực không nói gì, dưới tình huống thần niệm không dám dễ dàng đi ra ngoài, Lục Bình cũng không biết tình huống hiện giờ của Đường Lang, khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

Chẳng lẽ nói Đường Lang bị đánh rớt phẩm cấp sao?

Linh bảo độ kiếp thất bại không giống với tu sĩ, có thời điểm cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn hư hại, mà là sẽ bị đánh rớt phẩm cấp. Nhị kiếp linh bảo gọi đến Thuần Dương lôi kiếp nhưng không thể đi qua, nhưng khí linh chưa hề bị mạt sát, mà là phẩm cấp thấp xuống trở thành nhất cấp linh bảo. Điều này không phải là không xuất hiện qua ở tu luyện giới.

Nhưng vào lúc này, Đường Lang rốt cục lên tiếng:

– A nha, nhờ có trước đó tích lũy giữ lại không ít bản nguyên của con thủy viên khí linh đó, nếu không thôi lần này phải chịu thua thiệt lớn rồi!

Lục Bình mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đạo lôi kiến thứ tám lập tức đã theo nhau mà tới. Lôi kiếp phân hóa thành lưới, đem cây kéo đoàn đoàn vây vào giữa. Vô số lôi quang tứ ngược trong lôi võng. Lục Bình thậm chí ở bên ngoài đều không thấy rõ tình cảnh trong lôi võng, chỉ có thể nghe được Đường Lang kêu lung tung thảm thiết “ngao ngao” bên trong. Mà Lục Bình rót chân nguyên vào trong linh bảo cũng giống như lưu thủy bị tiêu hao hết.

Lần này thời gian lôi kiếp kéo hơi dài hơn một chút, cũng may cổ họng của khí linh không hẹp. Nếu không Đường Láng sợ rằng sớm đã bị khô khốc trong miệng, kêu không lên tiếng rồi.

Lôi quang tản đi, tiếng kêu thảm thiết của Đường Lang không những không dừng lại, ngược lại càng lúc càng thê thảm. Lục Bình cũng không đi ngăn lại. Bởi vì hắn biết lôi quang ngoài mặt mặc dù tản đi rồi, nhưng trên thực tế vẫn bên trong bản thể của linh bảo, Thuần Dương Chi Lực vẫn tự ngược chỗ cũ.

Nhưng mà kêu thảm thiết ngược lại là một chuyện tốt. Điều này vừa đúng chứng minh khí linh của linh bảo vẫn dư thừa linh tính, lôi kiếp mang tới tổn thương cũng không đánh sụp. Nếu là sau khi khí linh được lôi kiếp vỗ vào ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, vậy coi như thật đúng là quá hư rồi.

“Bắc Hải Thính Đào quyết” vận chuyển, pháp tướng long đầu bên trong tâm hạch không gian đột nhiên nhấc một cái, há mồm phun ra một cổ chân nguyên nồng đặc màu vàng tím. Trong một hợp chân nguyên đó thậm chí còn ẩn chứa chút bản nguyên của Lục Bình bên trong.

Chân nguyên theo đầu ngón tay Lục Bình cách không rót vào trong bản thể của linh bảo. Đường Lang nhất thời vui mừng kêu to, đạo:

– Lão đại, ngài thật là tuyết trung đưa…

Ầm!

Sau khi lôi quang màu tím giáng xuống từ trên trời, Đường Lang phát ra một tiếng hét thảm, thanh âm đó nhất thời sẻ ngưng.

Cuối cùng một đạo lôi quang ngưng tụ thành một đạo lôi quang thiên hà, cuốn bản thể của linh bảo vào giữa không trung phản phục cọ rửa. Ngay cả Lục Bình cũng không thể không tạm lánh phong mang. Lúc này cho dù là Lục Bình cũng đã không giúp được bận rộn gì đó. Lục Bình có thể làm đều đã làm đến cực hạn rồi. Một đạo khảm cuối cùng có thể sống sót, thì phải xem chính bản thân của Đường Lang.

Nhưng trong lúc Lục Bình đang chờ đợi một đạo kiếp lôi cuối cùng tản đi, khoảng thời gian gần nhất, Thất Bảo Lôi Hồ đàng hoàng bên trong tâm hạch không gian của Lục Bình, rất ít gây chuyện cho hắn lúc này lại chấn động rồi.

Đầu tiên Lục Bình kinh ngạc, sau khi hơi suy nghĩ một chút, lập tức thả lôi hồ ra, liền thấy sau khi miệng của hồ lô khai ích đã hút một cái về phía lôi quang thiên hà. Một cái lôi quang thật nhỏ nhất thời chia lìa đi ra từ trong lôi quang thiên hà, sau đó vào trong miệng lôi hồ không thấy nữa.

Thất Bảo Lôi Hồ hôm nay cũng bất quá là một món Dưỡng Linh pháp bảo mà thôi. Món pháp bảo này cho dù là một loại cực kỳ khác thường trong tất cả pháp bảo cùng với linh bảo dựng dục trong tâm hạch không gian của Lục Bình, có lẽ là bởi vì có tiềm chất của khai thiên đệ nhất thần khí. Mặc dù nó chỉ là Dưỡng Linh pháp bảo, cũng không có khí linh, nhưng món pháp bảo này có linh tính bản thân cũng cực cao.

Chẳng qua là Lục Bình tu vi càng ngày càng cao, trong tay sử dụng binh khí không ngừng thay đổi làm mới. Sau khi linh bảo bên trong tâm hạch không gian càng ngày càng nhiều, Thất Bảo Lôi Hồ trước mặt các linh bảo này bắt đầu lộ ra vẻ càng ngày càng khiêm tốn hơn.

Nhưng mà Lục Bình sẽ không quên món bảo bối này có chức năng hấp thu kiếp lôi. Đây chính là bản lãnh nghịch thiên hạng nhất. Chẳng qua Lục Bình rất nhanh sau đó thấy lôi hồ hấp thu đối với kiếp lôi cũng có hạn.

Hiện nay, sau khi Thất Bảo Lôi Hồ lên cấp Dưỡng Linh pháp bảo, chọn lựa đối với kiếp lôi cũng bắt đầu càng kén chọn. Về phần lần đầu tiên lôi kiếp, nó sớm đã càng nhìn càng không thuận mắt. Trước đây, Lục Bình vào thời điểm cho gọi lôi kiếp đem Tế Thủy Trường Lưu kiếm cùng với Thủy U kiếm đề thăng làm Nhất kiếp linh bảo, Thất Bảo Lôi Hồ không muốn xuất thủ tương trợ. Nhưng mà Lục Bình biết được đó là bởi vì duyên cớ lần đầu tiên lôi kiếp không chút trợ giúp đề thăng đối với phẩm chất của Thất Bảo Lôi Hồ.

Sau khi hấp thu đạo lôi quang thứ chín của một đạo lôi kiếp thứ ba, Thất Bảo Lôi Hồ toàn bộ bắt đầu co quắp. Lôi quang ở miệng hồ lô phun ra hút vào, lại phun ra hút vào nữa, phảng phất tiêu hóa bất lương vậy,

Thần niệm của Lục Bình có thể rõ ràng nhận ra được phẩm chất của Thất Bảo Lôi Hồ lúc này đang nhanh để thăng, xem ra không lâu sau Thất Bảo Lôi Hồ sẽ có thể lần nữa ngưng tụ ra một đạo bảo cấm.

Lục Bình đem Thất Bảo Lôi Hồ thu vào bên trong tâm hạch không gian, vì vậy quay đầu nhìn về phía linh bảo tiễn đao ở một bên khác cũng co quắp giống như giật mình từng cái vậy.

Sau khi Thất Bảo Lôi Hồ tách ra một đạo lôi quang từ trong lôi quang thiên hà, mặc dù đạo lôi quang đó đối với cả cái lôi quang thiên hà đang cọ rửa linh bảo tiễn đao mà nói không coi là cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn giảm bớt chút gánh nặng cho Đường Lang.

Thời điểm Thất Bảo Lôi Hồ co giật, lôi quang thiên hà cũng rốt cục tiêu tán. Vì vậy, khoảng thời gian này cây kéo bị lôi quang trui luyện cũng giống như một con cá mất nước vậy, đó giật mình lại giật mình, giật mình nữa.

Đường Lang một mực yên lặng, hiển nhiên linh bảo Lưỡng Đoạn vượt qua Thuần Dương lôi kiếp coi như thuận lợi. Nhưng Thuần Dương lôi kiếp rốt cuộc là một lần lôi kiếp cuối cùng, cho dù linh bảo Lưỡng Đoạn có Thiên đạo nhân làm bối cảnh chân tướng, sau khi đã trải qua sự tẩy rửa của chín đạo kiếp lôi cũng không quá mức dễ dàng.

Cũng may sau khi thành công vượt qua thiên kiếp sẽ còn có quà tặng trong thiên địa. Thuần Dương Chi Khí điên cuồng tràn vào, khiến cho linh bảo Lưỡng Đoạn hoàn toàn trở thành một món Thuần Dương linh bảo, mà Thiên Hoa lộ đối với khí linh mà nói cũng là vật đại bổ.

Lục Bình đưa tay đem nó triệu hồi. Điện quang còn sót lại trên bản thể cũng rót trong cơ thể của Lục Bình, lại bị hắn lấy chân nguyên mạnh mẽ nhất cử dập tắt.

Nhị kiếp linh bảo Lục Bình đã nhìn thấy không ít, nhưng Thuần Dương linh bảo vượt qua ba lần lôi kiếp, trừ Càn Khôn Bảo Đỉnh không rõ lai lịch ra, thì chỉ có linh bảo Lưỡng Đoạn trước mắt.

Trên thực tế, trước đây Nhị kiếp linh bảo trên người của Lục Bình lúc này cũng chỉ có một món Lưỡng Đoạn. Nhưng hiện tại Nhị kiếp linh bảo trực tiếp thành Thuần Dương linh bảo, trong tay Lục Bình vẫn lấy Nhất kiếp linh bảo làm chủ.
Thần niệm của Lục Bình trong nháy mắt liền đem mọi thứ của Thuần Dương linh bảo quan sát thấu hiểu hết. Đây cũng bởi vì lúc trước thời điểm linh bảo Lưỡng Đoạn đối mặt một đạo lôi kiếp cuối cùng, Lục Bình rót vào trong cơ thể nó một cổ mang chân nguyên khí có một tia bản nguyên tinh hoa tự thân.

Chính là bởi vì đạo bản nguyên chi khí đó, khiến cho quan hệ giữa Lục Bình cùng Thuần Dương linh bảo được chặc chẽ hơn, thời điểm ngự sử món linh bảo này sẽ lộ ra càng thêm đắc tâm ứng thủ.

– Đắc tâm ứng thủ sao?

Đường Lang Lưỡng Đoạn lúc này rốt cục thu nạp không còn toàn bộ lợi ích quà tặng của thiên địa, sau khi nghe suy nghĩ trong lòng Lục Bình lúc này mới cười vì một tiếng, nói:

– Lão đại ngài hãy thử một lần trước, Thuần Dương linh bảo làm gì có thể dễ dàng ngự sử như vậy. Bản Đường Lang mặc dù không so được Khai Thiên Thần Khí, có thể tưởng tượng muốn thúc giục bản thể, nếu bản Đường Lang không phối hợp, ít nhất cũng phải đại tu sĩ tư thẩm mới có thể làm miễn cưỡng đến đắc tâm ứng thú!

Lục Bình đem cây kéo trở nên lớn rất nhiều cân nhắc trong tay, cười hỏi:

– Ai cha, phẩm cấp lên cao, tính khí cũng lớn nha, không ngờ lại đều là “bản Đường Lang” rồi sao?

Đường Lang Lưỡng Đoạn đắc ý đáp:

– Đúng vậy, hiện tại, tôi dầu gì cũng là đệ nhất linh bảo thủ hạ của lão đại ngài, đương nhiên cũng là người có thân phận, tự nhiên muốn có chút bại!

Trong tay Lục Bình đột nhiên dâng lên một đoàn chân nguyên màu lam tím nồng đặc, trước khi chuyện xảy ra cũng không cùng khí linh tiến hành tâm thần cầu thông. Cây kéo đó dưới chân nguyên của Lục Bình thúc giục khiến cho nhất thời trước khi không mà lên, tiếp theo hai đạo nhận quang bắn ra nhanh một kéo. Một tảng đá lớn nằm đáy sông tức thì bị cắt thành hai khối chỉnh tề.

Rồi sau đó Lục Bình tiện tay chuyển một cái, lại đem một con cá nhỏ dài không tới một tấc bơi qua trong nước sông bổ ra chỉnh tề từ đầu tới đuôi, bất thiện bất ý!

Lục Bình liên tiếp ngự sử Thuần Dương Lưỡng Đoạn cắt ra hai kéo, tiếp theo kéo thứ ba đi về phía đáy sông. Một khe sâu to lớn nhất thời thành hình ở đáy sông, trực tiếp xâm nhập mười mấy trượng vào lòng sông. Hào câu đột nhiên khai ích khiến cho lưu thủy nhất thời vùi lấp xuống, ở mặt nước tạo thành từng cái một tuyền qua, đáy sông nhất thời chảy loạn hoành sinh.

May vào lúc này bởi vì tránh né lôi kiếp của cây kéo linh bảo Lưỡng Đoạn trước đây, phụ cận đáy sông cho Lục Bình cũng không có một người tu sĩ tồn tại. Lục Bình ở đáy sông gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không bị người phát hiện.

Lúc này Đường Lang Lưỡng Đoạn làm gì còn không rõ tâm tư của Lục Bình, lập tức chịu phép, nói:

– Phục rồi! Lão đại, thật phục rồi! Thuần Dương linh bảo trong tay lão nhân gia ngài đó cũng nghĩ thế nào thì dùng thế đấy rồi, đích xác là đắc tâm ứng thủ. Lão nhân gia ngài nhanh dừng tay, chừa chút mặt mũi cho ta được không? Dầu gì ta cũng là Thuần Dương linh bảo không phải sao, đây cũng là cắt tảng đá, lại là đào khe sâu, nói ra da mặt ta chịu không được a!

Nếu là pháp tướng trung kỳ tu sĩ tầm thường, muốn ngự sử Thuần Dương linh bảo đúng thật là khó khăn. Cho dù là trong pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ chỉ sợ cũng có người không cách nào làm được tới liên tục ngự sử Thuần Dương linh bảo mà chân nguyên vẫn có thể tiếp tế.

Nhưng Lục Bình vừa khéo sẽ có thể ngự sử linh bảo Lưỡng Đoạn như cánh tay chỉ điểm dưới tình huống khí linh không phối hợp.

Sau khi con Đường Lang lên cấp làm Thuần Dương linh bảo, không đợi nó kiêu căng, đã bị Lục Bình một đường chèn ép không còn tính khí gì, cúi đầu nhận sai. Chẳng qua là người này cũng là một chủ nhân da mặt dày, hơn nữa sau khi lên cấp Thuần Dương linh tính tăng nhiều, không ngờ cũng hiểu được nghiên cứu suy nghĩ trong lòng của Lục Bình, lập tức cúi đầu nhận sai, cũng không dám đâm thọc gì nữa.

Trên thực tế, sau khi Lục Bình liên tục ngự sử linh bảo Lưỡng Đoạn, chân nguyên trong cơ thể một thời gian cũng thật đúng là có chút tiếp tục không hơn. Nhưng lúc này chân nguyên của Lục Bình hùng hậu trong lớp đồng cấp tu sĩ sớm đã đạt đến một mức không thể tưởng tượng nổi. Như thế điều khó chịu này chỉ cần Lục Bình qua một hơi lập tức bình phục lại.

Trên thực tế nếu là Lục Bình cho gọi Long chi pháp tướng trong quá trình đối địch, coi như không có sự phối hợp của khí linh, Lục Bình muốn liên tục ngự sử Thuần Dương linh bảo tiễn đao căn bản cũng không xuất hiện chuyện chân nguyên tiếp tục không hơn như vậy, trừ phi là chân nguyên của hắn khô kiệt.

Mà nếu muốn khiến cho chân nguyên trong cơ thể của Lục Bình khô kiệt, chỉ sợ cho dù để hắn cùng một vị cùng cấp tu sĩ đại chiến ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có thể làm được. Huống chi đương kim thiên hạ đi đâu để tìm một người cùng cấp tu sĩ có thể cùng Lục Bình đại chiến ba ngày ba đêm.

Đây cũng chính là Lục Bình muốn chèn ép một cái khí linh thành tựu Thuần Dương mà thôi. Nếu trong quá trình đối địch bình thường, linh bảo Lưỡng Đoạn sớm đã bị Lục Bình dùng một tia bản nguyên luyện hóa quả quyết sẽ không vấn đề xuất hiện khi phối hợp với hắn.

Mà dưới sự phối hợp toàn lực của khí linh, coi như Lục Bình không cho gọi Long chi pháp tướng cũng có thể liên tục ngự sử mà chân nguyên sẽ không khô kiệt.

Đường Lang đàng hoàng xuống lập tức bắt đầu hiện bảo nịnh nọt về phía Lục Bình. Sau khi lên cấp Thuần Dương linh bảo, khí linh mặc dù như cũ vẫn là hình thái của một con bọ ngựa, nhưng lúc này nó có thể thoát khỏi bản thể mà tồn thân với bên ngoài rồi. Hơn nữa coi như nó thoát khỏi bản thể, thực lực cũng xem là được với không tầm thường, đây cũng giống như đúc với khí linh cua Càn Khôn Bảo Định bị Lục Bình chém chết lúc trước.

Lục Bình nhất thời nổi lên một ít hứng thú, hỏi:

– Ngươi cũng giết không chết sao?

Đường Lang nhất thời nhớ ra cái gì đó, trước đây mình chỉ lo phải thành làm Thuần Dương linh bảo sau đó hướng Lục Bình ra vẻ ta đây, lại quên bên trong tâm hạch không gian của Lục Bình còn có một thứ tồn tại có thể chém chết Thuần Dương khí linh. Nó có thể nói là Bản Mệnh Linh Bảo của vị chủ nhân trước mắt đây, địa vị còn cao hơn so với mình.

Trước đó thật sự là quá mức đắc ý vong hình rồi, cũng may hiện tại mình lên cấp Thuần Dương, bây giờ xem ra cũng không tất sợ nàng, nhưng tương lai nhất định phải cùng cô gái nhỏ này gắn kết quan hệ, vì với gốc gác của cô gái nhỏ kia, càng về sau nếu lên cấp Thuần Dương, tất nhiên lợi hại gấp mười lần so với mình.

Đường Lang lấy lại bình tĩnh, đáp:

– Nếu là không đụng phải Mạc Ly cô nương, cùng cấp Thuần Dương linh bảo hoặc nhân vật như Thuần Dương lão tổ cùng với Chân Linh lão tổ chưởng khống một ít bí thuật, muốn giết chết tôi cũng có chút khó khăn.

Vừa nói như thế, Đường Láng lúc này mới phát hiện phương thế giới này đồ có thể không để nó vào trong mắt vẫn là rất nhiều. Mặc dù hôm nay nó đã là Thuần Dương linh bảo, nhìn như đạt tới ngọn núi cao nhất của linh bảo. Nhưng nó cũng biết, bản thể của mình đúng là vẫn không cách nào tương đề tịnh luận với các loại bảo vật như Khai Thiên Thần Khí. Tâm khí đã bị Lục Bình chèn ép lần nữa thu liễm mấy phần.

Trong lòng của Lục Bình thầm cười. Cái gã này cuối cùng cũng không đem cái đuôi ngóc cao lên tới trời. Lục Bình mới vừa hỏi dĩ nhiên là cố ý như vậy.

Thấy Đường Lang có chút thiếu thiếu hăng hái, Lục Bình lại chủ động hỏi:

– Sau khi người lên cấp Thuần Dương cũng không chỉ thêm chút bản lãnh này chứ? Còn có những thứ gì khác, nói ra nghe một chút, trước hết lấy bản lãnh tốt nói trước.

Đường Lang nghe vậy tinh thần nhất thời chấn động cả lên, đáp:

– Lão đại, chúng ta trộm hết cái thủy mạch của Thanh Minh Giang này xem sao?

Trước đây, sau khi cắt đứt hại đạo thủy mạch liên đồng của Thanh Minh Giang cùng Ngọc Lan Hà, chi mạch của Thanh Minh Giang mất đi trận pháp dẫn dắt sau đó đã rút về trong Thanh Minh Giang dọc theo phía Thanh Ngọc Vận Hà. Nhưng mà loại tự nhiên rút về cũng không qua so với lúc trước được dẫn dắt ra ngoài, thời gian không mất ba năm ngày chắc là sẽ không rút về xong.

Lục Bình sửng sốt, hỏi:

– Chặn đầu thủy mạch sao? Đây không phải là chuyện Ngũ Hành tông vẫn muốn cầu nhưng không cầu thành sao?

– Đó là bởi vì không có tôi ở đó!

Đường Lang rốt cục lại đánh rắm nỗ rõ to một câu, tuy nhiên nó nói cũng thật tình, nhưng trong đó còn có một vấn đề khó khăn phải giải quyết, nếu không muốn chặn đầu thủy mạch cũng không thể dễ dàng.