Chương 270: Đan Lô Hỏa Chủng

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lần này pháp tướng kỳ uy áp của Hồng Diệp lão tổ vừa phát đã thu lại, không cho tu sĩ ở trong đại điện có cơ hội cảm ngộ quá mức. Mọi người đang không hiểu vì sao thì có tu sĩ phát hiện Càn Nguyên đại điện đột nhiên lặng yên không tiếng động, biến mất không thấy đâu nữa. Toàn bộ mặt đất ở dưới chân chúng tu biến thành mây mù.

Lúc này mọi người như lâm vào tiên cảnh, đạp mây mù chẳng khác gì tiên nhân vậy. Liệt Thiên kiếm phái Kỳ Nhã Không giướng đôi mắt nhìn về bốn phía, giọng nói chất chứa vẻ kinh ngạc:

– Chẳng lẽ đây chính là Càn Nguyên phúc địa trong truyền thuyết của Bắc Minh? Không ngờ là Càn Nguyên đại điện luôn luôn đứng ở trên Càn Nguyên sơn lại là một món không gian pháp bảo!

Tần chân nhân cười, khen:

– Kỳ chân nhân có nhãn lực thật tốt! Cái Càn Nguyên đại điện này chính là Càn Nguyên động thiên không gian pháp bảo của Bắc Minh ta.

Côn Sơn chân nhân cùng mọi người nghe nơi đây không ngờ lại là một động thiên pháp bảo, sắc mặt đều hiện vẻ khiếp sợ. Thần niệm ở trong động thiên bay loạn ra, cẩn thận quan sát món không gian pháp bảo này.

Lục Bình lúc này cũng kinh hãi cho thực lực vô cùng thâm hậu của Bắc Minh. Bất giác, hắn đem so sánh Bắc Minh với Chân Linh phái. Tuy chưa tiếp xúc được nhiều vấn đề nòng cốt hay cơ mật của Chân Linh phái, nhưng hắn cũng tin rằng Chân Linh phái cũng có động thiện pháp bảo tương tự như Bắc Minh vậy.

Chỉ có điều Bắc Minh không giống như Chân Linh phái, đối với động thiên của nhà mình giữ bí mật không nói ra mà là đường hoàng mời đông đảo tu sĩ tiến vào bên trong. Hơn nữa, trước đó Tần chân nhân còn nhắc tới Tử Nguyệt động thiên. Bắc Minh đã đem hai chủ động thiên của mình bạo lộ trước mặt của mọi người.

Đối với Lục Bình, đây chính là biểu hiện sự tự tin của Bắc Minh, khẳng định đối với thực lực bản thân tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa. Hồng Diệp lão tổ đưa tay ra chợp một cái, từ trên trời trống không đột nhiên bay tới 128 đóa mây trắng, chậm rãi đáp xuống trước chỗ ngồi của mỗi thế lực. Tần chân nhân mỉm cười với chân nhân các phái của Đông Hải, nói:

– Không biết chư vị có hứng thú để cho chư vị đệ tử của mình đi lên giao lưu một chút được không?

Côn Sơn chân nhân cười to nhất trong đám, nói:

– Cố nhiên là mong muốn. Nhưng không dám mời ngươi.

Lục Bình đang muốn bước lên mây trắng, đột nhiên nghe thấy chân nhân các phái phát ra một trận cười to. Các tu sĩ trẻ ở sau lưng chân nhân các phái đều bước ra, đạp chân lên các đóa bạch vân, từ từ bay lên trên trời.

Đang lúc này, tu sĩ trẻ tuổi một mực đi theo Hồng Diệp lão tổ, đứng sóng vai với Tần chân nhân, tiến lên trước một bước, nói:

– Sư phụ, đệ tử ngứa tay, cũng nguyện cùng Đông Hải chư vị tu vi chưa đạt tới đoán đan kỳ đan sư tinh anh so tài một phen.

Đám người Côn Sơn chân nhân vô cùng cả kinh, bởi vì vị tu sĩ trẻ tuổi này chọn đối tượng nói chuyện không phải là lần chân nhân mà chính là Hồng Diệp lão tổ ngồi ở trên. Một vị luyện đan sử dung huyết kỳ tu vị có thể lọt vào pháp nhân của Hồng Diệp lão tổ thì người này hoặc là hậu nhân của Hồng Diệp lão tổ hoặc là hắn có thiên phú hơn người trong thuật luyện đan. Và thiên phú này đủ hấp dẫn một vị pháp tướng lão tổ thu làm đệ tử.

Nhìn vị tu sĩ trẻ tuổi này ngồi lên mây bay lên, Phong Lôi đảo Phùng Liên Anh chân nhân rốt cuộc không nhịn được, hướng Tần chân nhân, hỏi:

– Vị tiểu sư đệ này là đệ tử của lão tổ, xem ra tất nhiên là thiên phú dị bầm, nhận được chân truyền của lão tổ hay sao?

Tần chân nhân gật đầu cảm khái nói:

– Chu Sấm sư đệ là một vị luyện đan thiên tài khó gặp của Bắc Minh ta. Nếu không phải là tu vi chưa đủ, xem ra thì đã trở thành luyện đan đại sư chỉ còn là chuyện một, hai ngày mà thôi. Thời gian không bao lâu nữa, e rằng ta là kẻ làm sư huynh này cũng phải hít khói bụi sau lưng một phen.

Các vị luyện đan đại sư các phái nghe nói như thế, sắc mặt biến đổi, trong lòng không biết là đang suy nghĩ gì. Côn Sơn chân nhân cười, nói:

– Xem ra vị Chu Sấm tiểu sư đệ này ở trong đan hội lần này ắt phải là thủ khoa không còn vấn đề gì nữa.

Tần chân nhân nhìn Côn Sơn chân nhân, rồi như nghĩ ra điều gì, nói:

– Côn Sơn chân nhân nói đùa. Ta tin tưởng là Tử Phù các, Phong Lôi đảo, cùng Liệt Thiên kiếm phái phái ra những người kia ắt đều là đan sư ưu tú nhất đời sau. Ở trong môn phái không nói gì khác, nghe nói Côn Sơn đại sư lần này đến đạn hội mang theo một vị Thủy Tinh cung cố ý bồi dưỡng đan sư đó là dung huyết kỳ luyện đan thiên tài Ninh Thế Trạch. Nghe nói là ngay cả Liên Sơn tông sư cũng chỉ điểm không ít, dù chưa xếp vào môn hạ của tông sư, nhưng cũng không khác gì đệ tử của tông sư. Tiêu chuẩn luyện đan e rằng không dưới Chu Sấm sư đệ.

Côn Sơn chân nhân sắc mặt liền biến đổi, miễn cưỡng cười nói:

– Không ngờ Ninh sư điệt danh tiếng lại lớn như vậy. Ngay cả Tần huynh ở Bắc Minh đều nghe nói qua.

Tần chân nhân cười, đáp:

– Trong tu luyện giới đầm rồng hang hổ, hạng người tài nhiều không đếm xuể. Chu Sấm sư đệ cùng vị Ninh Thế Trạch này tuy nói đều là thiên tài đan sư hiếm có. Nhưng cũng không dám tự đại đến nổi là có thể thắng được chư vị đan sư ở đây. Không nói gì khác, chỉ kể các vị đan sư đời sau của Tam đại phái cùng Đông Hải các phái, ngay cả đan sư của 128 thế lực Bắc Minh ở đây, nói không chừng đều có hạng người nhị quân đột khởi. Nghe nói trước khi khai mở đan hội lần này đã có hai vị đan sư không ngờ quyết định tạo ra “ước hẹn đập lò”. Thật là làm cho người ta giật mình!

Đan sự các phái tò mò rốt rít hướng về Tần chân nhân hỏi thăm về “ước hẹn đập lò” rốt cuộc là như thế nào. Lúc này, Lục Bình đã bước lên trên mây trắng, cảm giác giống như là dẫm trên đất bằng. Lục Bình đem pháp lực thử thu nhập vào trong mây trắng, trong khoảnh khắc đã đem đóa mây trắng này luyện hóa xong.

Sau đó ý niệm Lục Bình vừa đọc thì đám mây trắng đã bay lên trên cao, hóa thành một đám mây trắng cực lớn, hướng về hư không mà đi. Khi Lục Bình cảm nhận đám mây trắng dừng lại thì hắn đã bảo trì cự ly thích ứng. Nhưng nghe được thanh âm của Tần chân nhân, không ngờ từ ở giữa đám bạch vẫn chậm rãi truyền tới:

– Giai đoạn thứ nhất của đan hội chính là chư vị đan sư cố hết sức trong thời gian ngắn ngủi đem đan dược ghi lại ở trong đan phương luyện chế ra. Đồng thời phải đảm bảo thành đan suất cùng chất lượng của đan dược.

Lục Bình xoay người nhìn lại thì thấy ở giữa đám mây đột nhiên bốc lên một đóa vân vũ màu trắng.

Một cái ngọc giản cùng một trữ vật đại từ trong cái mâm nhỏ nhỏ màu trắng do vân vụ hình thành này chậm rãi dâng lên.

Lục Bình đưa tay lấy ngọc giản ra, thần niệm xuyên thấu vào trong. Không ngờ bên trong ghi lại ba loại đan phương: Nhuyễn Ngọc đan, Đoàn Ngọc đan, Tê Ngọc đan. Lục Bình tử tế nghiên cứu những đan phương này. Sau đó lấy cái trữ vật đại cầm trong tay, cẩn thận kiểm tra qua. Bên trong quả nhiên là linh thảo đã được liệt kê ở trong ba đan phương vừa rồi.

Nhuyễn Ngọc đan, Đoàn Ngọc đan, Tê Ngọc đan là đan dược dành cho dung huyết hậu kỳ khá nổi tiếng, được xưng là “Tam ngọc linh đan”.

Lục Bình đối với loại đan dược này đã sớm nghe thất. Độ khó luyện chế tương đối cao ở trong các loại đan dược dung huyết hậu kỳ. Lục Bình cũng từng dụng tâm thu thập “Tam ngọc linh đan” này, nhưng một phần không như ý nguyện. Không ngờ ở chỗ này lại thu gom được toàn bộ cùng một lúc.

Luyện đan sư sở dĩ không ngừng thu thập đan phương mới, luyện chế đan dược mới, ngoại trừ muốn thông qua các loại đan dược này rèn luyện thuật luyện đan của mình, điều trọng yếu nhất chính là một tu sĩ sau khi phục dùng một lượng nhất định của một loại đan dược nào đó thì linh đan đối với tu sĩ sẽ có tác dụng giảm dần. Tu sĩ chỉ có không ngừng sử dụng các loại linh đan khác nhau để phụ trợ tu luyện, như vậy mới có thể đảm bảo được chất lượng tu luyện tự thân.

Luyện đan sư thường là không tiếc bỏ sức lực thu thập các đan phương vì những nguyên nhân luyện tập tay nghề, tăng cường kiến thức bản thân, và chính yếu là tu sĩ phải không ngừng thay đổi đan dược nếu không hiệu quả sẽ kém đi. Trong tu luyện giới không một người tu sĩ nào có thể thông qua một loại đan dược phụ trợ tu luyện để trở thành tu sĩ cao cấp cả. Và không có một luyện đan sư nào chỉ có thể luyện chế một loại đan dược mà có thể thành tựu luyện đan đại sư, thậm chí là luyện đan tông sư.

Vận khí của Lục Bình dĩ nhiên không phải là quá tốt, gặp phải ba loại đan dược mà mình chưa hề quen thuộc. Đây cũng là duyên cớ chứng tỏ thực lực và để uẫn của Lục Bình chưa đủ. Cách đó không xa, không biết vô tình hay cố ý, đại biểu của Vương gia; rồi Tề sư huynh đến từ Thủy Tinh cùng đan sư đại biểu cho Trương gia; đệ tử của Tần chân nhân là Diệp sư huynh; còn có đại biểu của Thượng Quan gia là Lạc Giang Thụy. Mấy người ở khoảng cách không xa so với Lục Bình, tất cả đều dùng đám mây lại.

Lạc Giang Thụy lấy ngọc giản ở trong đám mây nhìn qua, vừa xem tới thì khóe miệng liền lộ ra nụ cười khỉnh. Sau đó lão liền đem trữ vật đại hất ra một cái. Hơn trăm cây linh thảo trong đó đã bị phân ra một phần ba. Lão ngẩng đầu nhìn Lục Bình một cái, phát hiện Lục Bình đang nghiên cứu đan phương ngọc giản ở trong tay, không khỏi lạnh lùng cười khỉnh.

Lạc Giang Thụy vỗ vào ngọc đái ở bên hông. Một cái đan lô quanh thân có khắc các loại hóa thú có bốn chân phát ra tiếng “ong, ong” loạn cả lên, làm cho không ít tu sĩ ở chung quanh đang trầm tư nghiên cứu cũng phải giật mình tỉnh lại. Nhiều tu sĩ nhìn Lạc Giang Thụy, không khỏi nhíu mày một cái. Khi họ nhìn thấy cái luyện đan lô thượng cấp này, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa kinh hãi, sau đó có ý ngự sử đám mây trắng ở dưới chân bay cách xa ra khu vực này.

Luyện đan lô chợt biến to hơn, tương đương với một người bình thường, đáp lên trên đám mây. Lạc Giang Thụy đưa tay bắn ra một ngọn lửa màu trắng.

Ngọn lửa phiêu diêu bay đến bên dưới luyện đan lô, đột nhiên bạo phát một đoàn lửa trắng phừng phừng thiêu đốt, nhất thời bao phủ quanh luyện đan lô. Nhiệt độ quanh người của Lạc Giang Thụy lập tức cao hẳn lên.

Lạc Giang Thụy liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh. Lão phát hiện trừ mình ra, chưa có một đan sư nào bắt tay vào luyện đan, liền đắc ý nghĩ thầm: “Đây rõ ràng là ưu thế của mình rồi. Bởi vì mình không hy vọng lên cấp đoán đan kỳ, cho nên mới đem toàn bộ tinh lực đặt vào chuyện luyện đan. Mặc dù không có cách nào luyện chế đoán đan kỳ đan dược, nhưng đối với dung huyết kỳ và bán bộ đoán đan kỳ đan dược, kiến thức không dưới luyện đan sư trẻ tuổi của các đại môn phái được bồi dưỡng tỉ mỉ.

Hơn nữa, kinh nghiệm luyện đan lại vượt xa hơn hẳn những người này. Lý gia không biết từ đâu mà tìm ra được tên đan sư này. Cho dù là đệ tử ẩn danh của một đại phái, nhất định cũng sẽ không là đối thủ của mình”.

Lạc Giang Thụy sau khi đem luyện đan lô đốt nóng và giữ nhiệt xong thì đem linh thảo bỏ vào trong luyện đan lô. Lúc này, cách đó không xa, Diệp sư huynh cũng bắt đầu chọn lựa linh thảo. Dĩ nhiên là đan sư do Bắc Minh bồi dưỡng đối với những thứ đan phương xuất thân từ Bắc Minh cũng chiếm chút ưu thế. Luyện đan lô của Diệp sư huynh tuy là một trung cấp pháp khí, nhưng ở miệng của luyện đan lô lơ lửng một đoàn nhân uẩn tri khí dày đặc – đương nhiên là một tinh phẩm luyện đan lô có truyền thừa rất là xa xưa. Xét cho cùng thì không dưới cao cấp luyện đan lộ chút nào.

Ồ! Ở trên đám mây trắng bao quanh Càn Nguyên động thiện, tất cả đoán đan chân nhân cơ hồ chú ý đến tình huống của các đan sư ở trong động thiên. Liệt Thiên kiếm phái Kỳ Nhã Không chân nhân thú ý nhìn Tần chân nhân, hỏi:

– Đây không là “Kim quang lô” mà năm xưa Tần chân nhân đã sử dụng hay sao? Chẳng lẽ tên tiểu tử này lại là con em hậu bối của Tần chân nhân?

Tần chân nhân mỉm cười không ra tiếng, đáp:

– Chính là liệt đồ. Bởi vì Trương Vô Đoạn sư huynh cầu đến chỗ của ta, liệt đồ này cũng không nhịn được tính mịch, nên mới cho hắn ra ngoài học hỏi, mượn các luyện đan ưu tú của thế lực các phái khác để chèn ép hắn một phen, khiến cho hắn thu tâm kiêu ngạo đi một chút.

Kỳ Nhã Không nhìn vị sư chất này trong lúc giở tay, nhấc chân mang phong phạm của một đại gia, chỉ sợ Tần chân nhân phải thất vọng trong chuyện mài dũa đệ tử mà thôi. Lúc này ở cách Diệp sư huynh không xa là Tề sư huynh cũng lấy ra một cái trung cấp luyện đan lô. Không ngờ lại giống y hệt như luyện đan lô của Diệp sư huynh. Ở trên khoảng không của miệng luyện đan lô bày ra một đạo nhân uẩn tri khí.

Diệp sư huynh nhìn lại một cái, không ngờ Tề sư huynh cũng đang liếc mắt nhìn y. Ánh mắt của hai người gặp nhau ở hư không. Đối với ánh mắt khiêu khích của nhau, nhất thời lóe lên những tia lửa tranh đấu. Hai người đều cùng “hư” lạnh một tiếng.

Diệp sư huynh há mồm phun ra một cái. Một đóa hỏa diễm màu đỏ nhạt từ trong miệng bay ra, ở trong không trung hóa thành một con hỏa điều lớn khoảng một xích, bay đến dưới đáy của luyện đan lô. Hai cánh hỏa điểu quạt một cái, một ngọn lửa đỏ hừng hừng bay lên, không ngừng thiêu đốt đáy của luyện đan lô.

Tề sư huynh lật tay, hóa ra một con hỏa hồ có cái đuôi màu đỏ không ngừng múa may ở sau lưng. Con hỏa hồ này chạy trốn xuống dưới luyện đan lô. Cái đuôi màu đỏ của nó lay động, ngọn lửa tự nhiên hình thành. Tề sư huynh đem linh thảo đã lựa chọn sẵn, nhất nhất bỏ vào trong luyện đan lô. Nhìn quá trình thao tác nhan thục của hắn, dĩ nhiên không phải là lần đầu tiên luyện chế loại đan dược này.

Hai người đem linh thảo trước, sau bỏ vào trong luyện đan lô, chuyên tâm khống chế ngọn lửa. Cùng với tình huống luyện chế của linh thảo ở trong luyện đan lô, hai người đồng thời cũng có thể dành ra chút thời gian quan sát tình thế luyện chế của tu sĩ ở bốn phía.

Lúc này, Lạc Giang Thụy biểu lộ ra vẻ như lão thần tại tại. Trong luyện đan lô của lão đã mơ hồ có đan hương tản mác ra. Cách lão không xa, Lục Bình vẫn còn cầm ngọc giản trong tay. Hắn đang nghiên cứu đan phương, đồng thời cánh tay còn lại của hắn đang lựa chọn linh thảo để luyện chế Nhuyễn Ngọc đan từ trong trữ vật đại.

Lục Bình đưa tay chỉ một cái, trung cấp luyện đan lô từ trong nhân trữ vật bay ra. Cái trung cấp luyện đan lô bình thường này không lạ gì, bởi vì nó thường xuyên được Lục Bình sử dụng. Không ngờ ở trên miệng của luyện đan lô cũng hợp thành một đạo nhân uẩn chi khí nhàn nhạt. Lạc Giang Thụy “hư” lạnh một tiếng. Lão vừa chuyên chú vào lò luyện đan của mình, đồng thời phảng phất còn mong đợi một điều gì đó.

Lục Bình đưa tay sờ lên trên nhẫn trữ vật của mình một cái. Một ngọn lửa màu đỏ thắm xuất hiện trước mắt. Lý Tu Trúc ở phía dưới nhìn đóa hỏa diễm này hơi kinh ngạc, cũng nhận biết ngọn lửa này chính là trong địa hạ giao dịch hội ở Tam gia đảo sử dụng để đánh lui Sở Đình. Đó chính là “Xích hoàn hỏa”.