Chương 287: Dọc Đường Ám Sát

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi dặn dò xong Lục Bình, Lương Huyền Phong lúc này mới tự lẩm bẩm: “Bà nội nó! Đều là đồ yêu nghiệt. Nguyên vốn muốn mời nàng ta giúp một tay, không ngờ sau khi nàng thu đồ đệ liền định sẽ bế quan đột phá pháp tướng kỳ. Lần này không thể làm gì khác hơn là dựa vào chính mình rồi!”

Lục Bình còn muốn dò hỏi, Lương Huyền Phong chân nhân giống như cố ý không cấp cho hắn cơ hội vậy, quay người một cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lục Bình bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Trước khi rời khỏi Bắc Hải, Khương Huyền Lâm sư công mới vừa đột phá pháp tướng kỳ. Sư phụ Liễu Huyền Linh chân nhân của hắn cũng đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng để đột phá. Mới vừa rồi Lương Huyền Phong sư thúc cho hắn biết là Huyền Linh phái Phùng Hư Đạo cũng đã thành tựu pháp tướng. Dường như còn ước chiến Khương Huyền Lâm sự công, nhưng mà đã đại bại mà về, lần nữa làm chấn kinh cho toàn bộ Bắc Hải. Bây giờ Diễm Vô Cữu cũng bởi vì phải đột phá pháp tướng kỳ, không rảnh để bận tâm đối phó với sự tranh đấu trong tộc mà đem Loan Ngọc giao cho Lục Bình.

Mai chân nhân cũng muốn bế quan. Lương Huyền Phong sư thúc cũng vì muốn có cơ duyên đột phá pháp tướng kỳ mà bôn ba. Những cao cấp tu sĩ mà hắn biết phảng phất như đang hướng pháp tướng kỳ mà tiến hành trùng kích vậy. Đây là trùng hợp hay là thật sẽ có chuyện gì sắp sửa phát sinh?! Nếu thật là có chuyện gì sắp sửa phát sinh thì có thể làm cho những cao cấp tu sĩ này thận trọng như vậy. Chuyện kia tất nhiên là chuyện kinh thiên động địa liên quan đến toàn bộ tu luyện giới rồi.

Nghĩ tới Bắc Hải, Lục Bình không khỏi nhớ tới Hồ Lệ Lệ. Cô gái này quả nhiên không phụ kỳ vọng. Bây giờ đã bị sư phụ của nàng ta là đồng môn sư muội của Liễu Huyền Linh chân nhân, tên là Huyền Thần chân nhân, thu làm thân truyền nhập thất đệ tử.

Huyền Thần chân nhân thậm chí còn đại náo Viên gia cùng Lãnh gia. Hai vị đoán đan chân nhân của hai nhà không hiểu vì sao không xuất hiện ngăn cản. Có lời đồn đại nói là Liễu Huyền Linh chân nhân một mình ngăn ở trong động phủ, họ không thể nào ra ngoài được. Dù sao chuyện đã xảy ra với những chi tiết cụ thể thế nào, Lục Bình cũng không biết được.

Liên quan đến chuyện của Lãnh Thiến và Viên Chiêm, Lương Huyền Phong chân nhân hiển nhiên là sẽ không chú ý nhiều. Nhưng mà đối với Lục Bình, xem ra Viên gia tư thông ngoại địch, hãm hại Lục Bình bởi vì không có chứng cứ, Hồ Lệ Lệ cao lắm chỉ là nhắc nhở Liễu Huyền Linh chân nhân đề phòng. Nếu không thì việc đại náo Viên gia cùng Lãnh gia không phải chỉ có Huyền Thần chân nhân không mà thôi, mà sẽ chính là Liễu Huyền Linh chân nhân vốn núp ở sau màn.

Dọc đường suy tư, Lục Bình rõ ràng đã buông lỏng cảnh giác. Hơn nữa, hắn còn ở trong Càn Nguyên thành, cũng không nghĩ là sẽ phát sinh ra chuyện bất ngờ gì. Vì vậy, Lục Bình cũng không chú ý tới con đường mình đi hơi vắng vẻ này đã sớm không thấy người nào đi đường nữa.

Đường phố trống không, chỉ có một mình Lục Bình bước chân. Lục Bình đột nhiên cả kinh dừng lại, nhìn bốn phía, lại thấy một màn sáng giống như gợn sóng đang phủ trùm khắp con đường này. Thần niệm của hắn giống như thủy ngân hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán ra, liền bị tầng màu sáng này gắt gao trói buộc vào bên trong trận pháp.

Lục Bình đưa tay hướng về phía tay trái bổ tới, Kim Lân kiếm đột ngột xuất hiện ở trong tay, thần thế mạnh bạo hướng về phía dưới chém mạnh. “Đương” một tiếng rõ to, một vị cát y che mặt tu sĩ cầm pháp khí ở trong tay duy trì tư thế chống đỡ Kim Lâm kiếm từ trong thế ẩn thân, bị Lục Bình một kiếm chém xuất hiện thân hình. Ngay sau đó tu sĩ che mặt hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài mạng che mặt, bởi vì máu tươi thắm nhuộm đã biến thành màu đỏ tím, trúng độc ngã ngửa.

Kim Lân kiếm ngay sau đó hướng sau lưng vung lên, mấy chục đạo bóng kiếm rậm rạp và chằng chịt lắp đầy đường phố ở sau lưng. Ba tên tu sĩ chật vật từ trong trạng thái ẩn thân thối lui ra ngăn cản đòn công kích của Lục Bình. Đang lúc này lại có ba người nhanh chóng xông tới, pháp khí trong tay mới vừa tế lên thì giữa không trung đột nhiên thoáng ra ba bóng roi. Ba cái roi này có một xanh, một lam, một trắng hung hăng nện vào trên ba món pháp khí.

Ba món pháp khí nhất thời văng khỏi tầm khống chế của người sử dụng, bay văng ra thật xa. Ba tên tu sĩ cố gắng lần nữa chưởng khống ba món pháp khí này, lại thấy ba bóng đuôi đã đâm tới. Ba người vội vàng buông bỏ ba món pháp khí bị đánh bay đi, liên thủ tạo thành một trận thế đơn giản, tạm thời ngăn trở ba bóng đuôi đánh tới. Liên tiếp ba đạo trọng kích đập lên trên cùng một vị trí ở trên tấm thuẫn, khiến cho ba người đang chung sức dựng lên một tấm thượng cấp thuẫn bài để ngăn lại đòn tấn công này bị rung chuyển chấn động cực mạnh, biến hình rồi vỡ vụn.

Một người đứng trước thân thức và pháp lực đều bị trọng thương, một ngụm máu tươi chưa kịp phun ra thì một bóng đuôi màu trắng đã quất vào trên người người này. Còn lại hai người mới vừa nhìn rõ bóng trắng là một con rắn nhỏ màu trắng dài khoảng ba thước.

Người nọ bị thương, một ngụm máu tươi chuẩn bị phun ra, nhưng vẫn không thể nào phun được, chẳng qua là từ trong miệng nhú ra hai khối băng đỏ tươi.

Ngay sau đó, y cứng ngắc người té mạnh xuống đất, bị vỡ thành hai khúc.

Hai người còn lại còn chưa kịp từ trong sự khiếp sợ tỉnh lại thì hai con rắn nhỏ một xanh, một lam đã ở trên trời quanh co uốn éo, tạo thành những quỹ tích kỳ lạ phóng tới hai người. Lúc này, ở sau lưng Lục Bình có ba tên tu sĩ đang định đánh lén thì đã có hai người bị Lục Bình cắt đầu.

Chỉ còn dư lại một tên ngoan cố chống cự, nhưng đã sớm không còn sức để làm được chuyện gì, căn bản không phát hiện là ở phía sau hắn có một khối gạch thật to đang dâng lên thật cao. Sau đó khối gạch hung hăng đập xuống “đông” một tiếng. Ngay cả Lục Bình cũng cảm thấy đau nhói thay cho người này.

Ngay sau đó, tu sĩ liền trợn trừng cặp mắt lộ ra đôi tròng mắt trắng dã cực lớn. Thân hình co rút ngã cứng về phía trước. Ngay vào lúc này, Lục Bình lần nữa cảm nhận được sát khí rợn cả tóc gáy đang thẳng tắp hướng về phía sau lưng của hắn. Ở nơi này không ngờ còn có một vị đoán đan chân nhân mai phục!

Lục Bình bất chấp những điều khác, Kim Lân kiếm quật một cái. “Chân nguyên nhất khí kiêm” ngưng tụ hướng về pháp khí đang đánh riết tới sau lưng bổ tới. Đồng thời tay trái của hắn cũng gấp rút phối hợp với kiếm quyết, tay này hơi động đậy một cái rồi trở về thủ thế như cũ. Nhìn lại kẻ tấn công, kẻ xuất hiện vẫn là cát y che mặt tu sĩ, nhưng tu sĩ này toàn thân trên dưới đều có chân nguyên chấn động cực lớn, hiển nhiên là có đoán đan kỳ tu vi.

– Ở… lại không ngờ là một món pháp bảo. Ta muốn nó!

Cát y sát thủ vui vẻ nói. Tiếng sắt thép va chạm nhau chói tai liên tục truyền tới. Kiếm khí bắn tán loạn. Kiếm quang bay lượn bốn phía. Lục Bình lui về phía sau liên tiếp mấy bước. Sắc mặt bởi vì pháp lực hao tổn và sự mạnh mẽ của đối thủ đã lộ ra chút tái nhợt.

Đoán đan tầng hai tu vi tu sĩ! Tuy cùng với Cẩm Lễ chân nhân tương đương, nhưng thực lực vượt xa với Cẩm Lễ chân nhân vốn đã bị thương nặng.

– Không ngờ có thể đón lấy một kích của ta mà không chết!

Cát y che mặt chân nhân thần sắc dữ tợn, thanh âm vặn vẹo nói:

– Làm sao có thể chứ?! Lưu ngươi không được rồi.

Lục Bình đưa tay triệu hồi Kim Lâm kiếm, liều mạng chống đỡ một phi thường bay tới, không ngờ nó lại là một món pháp bảo. Cát y che mặt chân nhân định xuất thủ lần nữa. Ngay lúc này, hai tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền tới, thì ra là hai người còn lại đã bị Lục Bích và Lục Hải đánh gục.

Nhìn hai thuộc hạ toàn thân xương thịt chia lìa, một người ở trên dưới thân thể đều bị nát rữa hết một nửa. Còn một tu sĩ còn lại trước khi chết đã bị Lục Linh đánh bể thành những miếng văng vụn.

Cát y che mặt chân nhân khóe mắt giật giật, nói:

– Các hạ thật là ra tay vô cùng độc ác! Nhất định phải khiến cho người chết không còn chỗ chôn thân.

Phi thương linh quang đại thịnh, một cái thương ảnh to lớn thoáng bay lên trên trời, mũi nhọn cực lớn của cây phi thương chỉ về phía Lục Bình, mũi thương hơi lay động, phảng phất như đem những phương hướng mà Lục Bình có thể tránh né phong tỏa hết vậy.

Lục Bình không kinh sợ, thậm chí ngược lại còn vui mừng, hướng về phía chân nhân che mặt quỷ dị cười cười. Chân nhân che mặt trong bụng cả giận, nhưng chợt mắng thầm một tiếng: “Không xong”, liền nghe thấy tiếng xẹt như là có vật gì bị rách đi vậy. Chỉ thấy có một thanh phi kiếm như ẩn như hiện, trong khi y toàn lực đang cùng đối địch với Lục Bình, thì phi kiếm ẩn hình này đã xé rách trận pháp, mở ra cái khu vực bị giam cầm như tạo thành hoang mạc này.

Đang muốn toàn lực xuất thủ, linh khí của cát y che mặt chân nhân vốn đang chấn động chợt trở nên cuồng bạo bất an hơn. Lần này trận pháp đột nhiên bị hủy đi, cơ hồ khiến cho một phần ba người của Càn Nguyên thành đều biết là có người ở trong thành đánh giết sinh tử, hơn nữa còn là đoán đan kỳ cao thủ.

– Cái tên vương bát (rùa) nào ở trong thành đấu pháp như thế?