Chương 544: Lục Thiên Bình sư đệ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai vị pháp tướng lão tổ đối diện lúc này cũng đã phát hiện có người chạy tới, nhưng mà thấy thần sắc trên mặt của Tiêu Dao phái cùng Thiên Nguyệt tông tu sĩ đối diện, sắc mặt của hai vị Vũ Văn thế gia lão tổ không khỏi trở nên có chút khó coi.

Một đạo độn quang rơi vào chỗ không xa ngang trước người tu sĩ. Thiên Cầm lão tổ và Lục Bình cùng đi về chỗ của Tiêu Dao phái.

Thiên Cầm lão tổ đi tới trước mặt của một pháp tướng trung kỳ nữ tu sĩ có vóc dáng đầy đặn, khuôn mặt đoan trang, hạ thấp người thi lễ, nói:

– Ngọc Hoàn sư tỷ gần đây khỏe không?

Nữ tu có dáng người đầy đặn nhìn thấy Thiên Cầm lão tổ đến, cười nói:

– Nhờ phúc của sư muội, mấy ngày nay coi như thuận lợi, Tiêu Dao phái sắp tới thành lập, đến lúc đó sư muội nhất định phải đến mới được.

Thiên Cầm lão tổ cười nói:

– Rất nhiều năm rồi tiểu muội nhận được nhiều sư tỷ muội trong phái chiếu cố, bằng không cũng không nhanh như vậy lại tiến cấp pháp tướng kỳ, đến lúc đó tiểu muội nhất định tự thân đi trước chúc mừng!

Thiên Cầm lão tổ dứt lời, vừa chỉ chủ bên người Lục Bình, nói:

– Sau khi thu được truyền âm pháp kiếm của Ngọc Hoàn sư tỷ, tiểu muội liền mau chóng chạy tới, không ngờ trên đường lại gặp một ít chuyện ngoài ý muốn, may mà gặp được sư đệ của tiểu muội Lục Thiên Bình xuất thủ tương trợ, lúc này mới thoát khỏi đeo bám chạy tới đây, hi vọng là chưa có trễ lắm.

Lục Bình nghe được Thiên Cầm lão tổ xưng danh hiệu là “Ngọc Hoàn sư tỷ”, biết người này là Tiêu Ngọc Hoàn mà ở trên Huyễn Linh thành đấu giá hội, Nguyên Quang lão tổ gọi ra tên, là pháp tướng trung kỳ tu sĩ của Tiêu Dao phái. Vì vậy hắn liền vội vàng tiến lên hơi thi lễ, nói:

– Ra mắt Tiêu sư tỷ!

Tiêu Ngọc Hoàn thấy rõ dung mạo của Lục Bình tuổi còn trẻ, không khỏi kinh ngạc quay sang Thiên Cầm lão tổ nói:

– Huyền Cầm muội tử hơn bốn trăm tuổi thành tựu pháp tướng cũng đã làm cho bọn ta rất thán phục, không ngờ muội tử còn có pháp tướng kỹ sư đệ trẻ tuổi như vậy. Quý phái quả thực rất có chỗ hơn người, thảo nào sư muội trước đây cố ý không muốn gia nhập ‘Khuê các’, mà chỉ là làm thượng tịch khách khanh của bản phái. Ta xem thời gian tu luyện của sự đệ sợ là còn chưa đủ bốn trăm năm chứ?

Lục Bình mỉm cười, cũng không đáp lời. Loại thần thái này cũng phảng phất đã thầm chấp nhận sự suy đoán của Tiêu Ngọc Hoàn lão tổ vậy. Điều này ngược lại làm cho mọi người trong lúc nhất thời suy đoán không trúng sự nông sâu của Lục Bình.

– Hừ, chỉ là bốn trăm năm pháp tướng tu sĩ ở hải ngoại lại bị người bỡ đỡ như vậy. Hải ngoại tu luyện giới cũng thật là làm cho người thất vọng. Trung Thổ tu luyện giới của ta, tuy nói một vị tu sĩ truy cầu tu vi để thăng cũng không được người xem trọng, nhưng hai trăm năm lại tiến cấp pháp tướng kỳ tu sĩ cũng có khối người.

Lục Bình quay đầu nhìn lại thì, thấy rõ người nói chuyện chính là Trung Thổ trung niên tu sĩ lúc trước chạy tới cứu giúp Vũ Văn Phi Tường. Khi Lục Bình vừa mới đến liền thấy mấy pháp tướng tu sĩ đứng ở sau lưng Vũ Văn Phi Tường. Nhưng trên mặt của hắn không hiển lộ chút dị dạng nào, mà vào lúc Lục Bình xoay người nhìn nhau, ánh mắt sáng rực của Vũ Văn Phi Tường cũng đang nhìn về phía hắn.

Lục Bình lạnh nhạt hướng về Vũ Văn Phi Tường nở một nụ cười, quay người về phía sau lưng Thiên Cầm lão tổ. Nhưng mà ngay lúc Lục Bình xoay người, trên mặt nụ cười lạnh nhạt cũng đã biến mất, thay vào đó thần sắc khác rất xa so với trong ánh mắt lại của Vũ Văn Phi Tường.

Bởi vì Lục Bình từ trong ánh mắt của Vũ Văn Phi Tường đã thấy sự khiêu chiến không chịu thua, mà trên thực tế bỏ qua một bên vai trò pháp tướng lão tổ Lục Thiên Bình của Lục Bình hiện tại, người chân chính phải có loại ánh mắt này trái lại phải làm là Lục Bình mới phải, chứ không phải là của Vũ Văn Phi Tường.

Trung niên tu sĩ thấy rõ Lục Bình cũng không để ý tới ngôn ngữ của hắn, nghĩ tôn nghiêm của mình bị xâm phạm, vì vậy lạnh lùng nói:

– Thế nào, sợ rồi sao?

Lục Bình đứng ở phía sau Thiên Cầm lão tổ đối với sự khiêu khích của trung niên tu sĩ trước sau làm một bộ thần thái lạnh nhạt, tựa hồ không chút đem sự khiêu khích của trung niên tu sĩ để ở trong lòng, ánh mắt lại nhìn về phía trên mảnh đất trung ương mà song phương giằng co.

Trên thực tế mới vừa rồi vào lúc Lục Bình cùng Thiên Cầm lão tổ hướng về mọi người đi tới, hắn lại đã thấy xung quanh trên mặt đất có thật nhiều huyệt động không giải thích được, lại có thật nhiều vết máu cùng với vết tích đấu pháp. Hiển nhiên chỗ của mọi người vốn phải là một chỗ hiểm tuyệt chi địa, độc thú hoành hành. Chỉ là sau đó lại bị mấy vị pháp tướng lão tố của song phương mạnh mẽ xông vào, đem độc thú ẩn giấu bốn phía đều tru diệt hết rồi. Điều khiến cho Lục Bình có chút kỳ quái là thi thể của độc thú này cũng đều không thấy. Chẳng lẽ là bị song phương tu sĩ thu vào?

Ở trung ương của khoảng đất trống chừng mười mấy trượng nơi song phương đang đối mặt nhau, một tầng độc vụ thật dày cách ra. Độc vụ ở đây so với nơi khác ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo dày và kín hơn bởi vì lúc này độc vụ đang từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng tụ tập về trên khoảnh đất trống đó, thanh thế so với lúc trước Lục Bình thu nạp Vạn Độc Tương bồi dưỡng Vạn Diệu Ngọc Lộ chỉ có hơn chứ không kém.

Đương nhiên, đây là bởi vì Lục Bình xuất phát từ sự cẩn thận, một mực biến hóa địa điểm để thu nạp Vạn Độc Tương, bằng không dẫn tới thanh thế của độc vụ chấn động khi tụ tập cũng chưa chắc ít hơn bao nhiêu so với hiện tại.

Về phần Lục Bình ở trong đầm độc thủy cùng đám người tu sĩ thấp bé phát hiện Nguyên Thanh dịch cùng với Kiền Cương Kim dịch ẩn giấu trong tảng đá linh tài đưa phát độc vụ tụ tập thì càng không thể so sánh.

Những độc vụ tụ tập mà đến này cuối cùng ở trên khoảng đất trống tạo thành năm đạo vòng xoáy. Điều này cũng có nghĩa cuối cùng bảo vật thành hình có thể sẽ có đến năm món.

Thái độ của Lục Bình lãnh đạm cũng không có nghĩa là Tiêu Dao phái tu sĩ này có thể để mặc cho đối phương không chút kiêng kỵ khiêu khích như vậy.

Pháp tướng trung kỳ nữ tu bên người của Tiêu Dao phái Tiêu Ngọc Hoàn lão tổ nhíu tít chân mày, hướng về phía một gã pháp tướng trung kỳ lão giả của đối phương nói rằng:

– Vũ Văn Lạc đạo hữu, Vũ Văn thế gia ở Trung Thổ là đệ nhất thế gia. Thiếp thân nghe nói Vũ Văn đệ tử ở tu luyện giới từ trước đến giờ tao nhã, ôn hòa thủ lễ rất nổi danh. Sao vị Vũ Văn Phong đạo hữu này lại ngang ngược như vậy? Chẳng lẽ quả nhiên là những gì nghe được đều là giả còn mắt thấy mới là thật hay sao?

Pháp tướng trung kỳ lão giả Vũ Văn Lạc cười cười, đáp:

– Đứa cháu này của ta cũng là một loại người khác trong gia tộc, là người có tính tình nóng nảy, thích đến mọi nơi khiêu chiến cường giả, trái lại làm Vọng Nguyệt đạo hữu chê cười rồi. Chỉ là lần này hai nhà Thiên Nguyệt tông cùng Tiêu Dao phái cùng hành động với nhau quả thật ra ngoài ý liệu của tại hạ. Chỉ không biết hai vị đạo hữu mới đến là tu sĩ phái nào nhà ai?

Tiêu Ngọc Hoàn liếc mắt nhìn Thiên Cầm lão tổ bên cạnh mình một cái, tựa hồ hiểu cái gì, đổi chủ đề cười nói:

– Vũ Văn đạo hữu, hay là bọn ta trước hết đem bảo vật sắp đào ra này phân phối thế nào bàn qua một chút đi.

Một pháp tướng trung kỳ tu sĩ khác bên cạnh Vũ Văn Lạc sắc mặt nhất thời biến đổi, nói:

– Lúc trước bọn ta đã sớm hoàn tất thương nghị. Năm món bảo vật này Vũ Văn thế gia ta độc chiếm ba món. Thế nào, Tiêu Dao phái của người cùng Thiên Nguyệt tông muốn đổi ý không?

Thiên Nguyệt tông Vọng Nguyệt lão tổ lạnh nhạt nói:

– Lúc trước Vũ Văn thế gia của ngươi thế lớn. Tiêu Dao phái ta cùng Thiên Nguyệt tông liên hợp lại cũng không phải đối thủ của bọn người. Dĩ nhiên là Vũ Văn thế gia của người được phần lớn hơn. Hiện nay bọn ta có Huyền Cầm muội tử và sư đệ gia nhập, pháp tướng kỳ tu sĩ của bọn ta trái lại nhiều hơn một người. Phương thức phân phối này hiển nhiên phải sửa đổi một chút. Chẳng lẽ Vũ Văn Cách đạo hữu thật muốn để cho vài món linh vật này khiến cho tam phái tu sĩ ta đại chiến một trận hay sao?

– Ngươi…

Vũ Văn Cách giận tím mặt, chợt tiến lên một bước như muốn động thủ, nhưng bị Vũ Văn Lạc bên người cản lại.

Vũ Văn Lạc nhìn thật sâu hai người Tiêu Ngọc Hoàn cùng Vọng Nguyệt một cái, mở miệng nói:

– Được, cứ làm như hai vị nói!

Vũ Văn Cách khẩn trương, nói:

– Tứ ca, nhìn thanh thế của độc vụ này, bảo vật bên dưới chí ít cũng là trên địa cấp trung phẩm…

Vũ Văn thế gia đệ tử nghe vậy trên mặt cũng đều hiện ra vẻ giận dữ, bầu không khí giữa hai bên nhất thời căn thẳng, có vẻ giương cung bạt kiếm hẳn lên.

– Được rồi không cần nói nữa, lần này đến Đông Hải, đại ca đã nói rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện để ta làm chủ, các ngươi lẽ nào không nghe sao?

Vũ Văn Cách bực tức hừ mạnh, nhưng cũng không nói gì thêm.

Vũ Văn Lạc xoay người cười nói:

– Làm cho chư vị chê cười rồi. Nếu đã là như vậy, hai vị đạo hữu dự định làm sao phân đây?

Tiêu Ngọc Hoàn cùng Vọng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới do Tiêu Ngọc Hoàn nói:

– Đa tạ Vũ Văn Lạc đạo hữu, như vậy, chỉ cần đem phương án phân phối đổi ngược lại là được. Bên ta chọn ba món, quý gia tộc chọn một món. Đạo hữu nghĩ như thế nào?

Vũ Văn Cách lại hừ một tiếng tức giận, nhưng vẫn không lên tiếng, Vũ Văn Lạc cũng không thèm để ý, suy nghĩ một chút nói:

– Cũng được!

Lúc này Lục Bình nhìn qua có vẻ như không thèm để ý gì đến mọi chuyện, chỉ hướng về bốn phía hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đột nhiên đối với hoàn cảnh chung quanh của hòn đảo này nổi lên hứng thú vậy.

Hành vi đặc biệt của Lục Bình cũng không khiến cho tu sĩ chung quanh hứng thú, chỉ có Vũ Văn Phi Tường vẫn đang chú ý hắn. Nhưng mà thời gian lâu đi, trong hai mắt của y cũng lóe ra mây phẫn nghi hoặc, cuối cùng đành đem lực chú ý đặt trên năm món bảo vật sắp đào được ở mảnh đất trống trung ương.

Lúc này, bảo vật cuối cùng thành hình tựa hồ đã đến đến thời khắc mấu chốt nhất. Thanh thế của độc vụ vọt tới hầu như có thể dùng gió nổi mây phun để hình dung. Chính là Lục Bình lúc này cũng không nhịn được lần nữa bị hấp dẫn lực chú ý trở về đó.
Năm đạo độc vụ long quyển to lớn phảng phất như năm cây thông thiên cự trụ, tựa hồ muốn đem thiên địa bị độc vụ này bao phủ cách tuyệt ra vậy. Thanh thế to lớn cỡ này truyền bá cực xa, hiển nhiên không thể không dẫn tới sự chú ý của những tu sĩ ngoài đảo. Bốn vị pháp tướng lão tổ thỉnh thoảng cau mày hướng về các phía mà nhìn, có tu sĩ đã đến đây thăm do không kiêng nể gì cả, thậm chí ngay cả Lục Bình đều đã phát hiện chỗ bọn họ ẩn giấu.

Tiêu Ngọc Hoàn cùng đám người Vũ Văn Lạc nhìn nhau một cái, hầu như đồng thời đem khí tức xung quanh thân bộc phát ra. Bốn vị pháp tướng trung kỳ lão tổ tu vi nhất thời đem không ít tu sĩ đang thăm dò bốn phía dọa lui ngay lập tức. Ngay sau đó, ba vị pháp tướng tiên kì tu sĩ của Vũ Văn thế gia cũng đem khí tức quanh thân khai phóng ra. Tiêu Dao phái cùng Thiên Nguyệt tông hai vị pháp tướng tiền kì tu sĩ cùng Thiên Cầm lão tổ cũng không tỏ ra yếu kém, nhanh chóng đem khí tức hiển hiện quanh thân, khiến cho tu sĩ thăm dò ở bốn phía giật mình kinh sợ, đồng thời cũng cùng Vũ Văn thế gia tu sĩ so đấu một trận về khí thế, tựa hồ cũng muốn chiến thắng đối phương về mặt khí thế.

Đội hình của mười vị pháp tướng lão tổ nhất thời làm cho một ít tu sĩ lúc trước tự nhận là có chút thực lực thăm dò nên tiếp cận, hiện giờ bị buộc bật người thổi lui ra xa, dập tắt tâm tư đục nước béo cò.

Pháp tướng tu sĩ ở đây, ngoại trừ Lục Bình, đều đua nhau phóng ra khí tức quanh thân. Lục Bình dĩ nhiên là thành mục tiêu của mọi người, nhưng mà hắn vẫn giữ bộ về mặt phong đạm vẫn khinh, đối với cái nhìn chăm chú của mọi người tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm một chút nào, cực kỳ giống một tên “nhị thế tổ” (con ông cháu cha) trong môn phái.

Thiên Cầm lão tổ nhìn Lục Bình một cái, lúc này mới hướng phía đám người Tiêu Ngọc Hoàn cười khổ một tiếng, nói:

– Vị sư đệ này của ta là bị mấy trưởng bối của môn phái làm cho hư rồi. Ngay cả ta cũng không cách nào trị hắn. Mấy vị tỷ tỷ xin chớ trách.

Không tính chuyện Lục Bình giả làm một tên pháp tướng kỳ tu sĩ, đội hình của mười vị pháp tướng lão tổ sợ rằng cũng đủ đem toàn bộ tu sĩ thăm dò ở bốn phía rút đi.

Đúng lúc này, trên đất trống trung ương hội tụ độc vụ dày đặc đột nhiên bắt đầu tiêu tán. Bảo vật ẩn giấu dưới đất vào lúc này rốt cục triệt để thành hình.

Vũ Văn Lạc hướng về một gã đoán đan hậu kỳ tu sĩ ở phía sau nói một tiếng gì đó. Tiêu Ngọc Hoàn cũng xoay người quay phía Thiên Nguyệt tông Vọng Nguyệt lão tố bên cạnh cười nói:

– Hải ngoại tu sĩ ta ít có người tu luyện thể chúc tính pháp quyết. Chẳng biết trong thủ hạ đệ tử của Vọng Nguyệt sư tỷ có người nào tu luyện thổ chúc tính pháp quyết không?

Vọng Nguyệt lão tổ hướng phía sau nhìn một cái. Một nữ tử diện mạo bình thường, vóc người cao gây từ phía sau đi tới. Vọng Nguyệt lão tổ hướng về phía nữ tử này phân phó vài tiếng. Nữ tử ngẩng đầu hướng về tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ đi ra từ phía Vũ Văn thế gia nhìn thoáng qua, sau đó mặt không thay đổi cùng tên tu sĩ bị Vũ Văn Lạc gọi ra đó đều đứng sát hai bên khoảng đất trồng ở trung ương.

Tên tu sĩ của Vũ Văn thế gia này hét lớn một tiếng, hai tay hướng mặt đất dưới chân vỗ tới. Còn nữ tu của Thiên Nguyệt tông thì chân phải vừa nhấc lên liền lập tức đạp xuống. Hai người trước sau sử dụng ra pháp thuật của mình.

Toàn bộ mặt đất phía dưới hai người cùng bị đánh, nhất thời nổi lên một trận rung động, tựa hồ cùng xảy ra địa chấn vậy. Cũng may thần thông của hai người đều hướng phía khoảng đất trống ở trung ương. Chân nguyên pháp lực của hai người sau khi vào trong lòng đất liền hội hợp cùng một chỗ, rồi lại quấn quít lẫn nhau. Như vậy, họ có thể theo dõi lẫn nhau về tình huống vận hành thần thông cùng với chân nguyên, khiến cho cả hai bên không ai có thể giấu diếm đối phương.

Bùn đất trên khoảng đất trống ở trung ương nhất thời lăn lộn, thứ gì đó giấu dưới đất theo bùn đất cuồn cuộn bay lên, hết món này tiếp theo món khác.