Chương 471: Chỉ có thể tiếp tục sống

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này Cơ Huyền Hiên cũng đi tới, nói:

– Bắc Hải ngươi sợ là không thể ở rồi. Một khi thân phận của ngươi truyền đi, Bắc Hải đối với ngươi mà nói chính là thiên la địa võng. Trừ phi ngươi có thể núp ở một chỗ vĩnh viễn không ra ngoài. Vậy thì hải vực yêu tộc tự nhiên cũng không cần suy nghĩ. Nếu là như thế , ngươi chỉ có chạy trốn tới Đông Hải, đúng rồi, chỉ có thể chạy trốn tới Đông Hải.

Sử Linh Linh lúc này cũng mở miệng nói:

– Nhưng làm như thế nào có thể chạy trốn tới Đông Hải? Phải biết Bắc Hải có các hướng đi thông tới Đông Hải, nhưng các truyền tống trận đều chưởng khống trong các môn phái. Ân sư đệ bây giờ đi cũng như dê vào miệng cọp.

Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Bình. Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

– Năm đó ta có thể đến Đông Hải là do cơ duyên xảo hợp. Chỗ Truyền tống trận kia đã sớm bị ta hủy diệt.

Tất cả mọi người đều thở khì như tiết khí nhụt chí, nhưng lại nghe Lục Bình nói tiếp:

– Kế sách bây giờ , thật ra thì còn có một chỗ Truyền tống trận đi thông tới Đông Hải. Đó chính là Hoàn Vũ đảo.

Mọi người nghe xong đều trầm mặc không nói. Nhưng Hoàn Vũ đảo nơi đó là tổng bộ của Bắc Hải nhân tộc tu luyện giới đại liên minh . Bắc Hải thập đại môn phái cùng với Bắc Hải môn phái có thể kể ra danh hiệu và gia tộc thế lực đều ở đây. Họ ở trên Hoàn Vũ đảo đều có thiết đặt cơ cấu. Điều này khiến cho trên Hoàn Vũ đảo cao thủ nhiều như mây, phòng thủ sâm nghiêm so với trú địa của Bắc Hải mười đại môn phái cũng không kém gì.

Diêu Dũng trong bụng khẩn trương, rất muốn nói gì. Nhưng hắn bây giờ cả người bị thương nặng, chuyện này hắn không cách nào giúp được một tay. Vì vậy vài lời hiếm hoi đến khóe miệng cuối cùng vẫn không nói ra.

Đang lúc này, một người lại vội vã chạy vào động phủ của Lục Bình . Hắn ngẩng đầu nhìn lên rất nhiều người nơi này , cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì. Nhìn thấy Ân Huyền Sở ở chỗ này, hắn iền nói:

– Ta nhận được tin tức môn phái muốn tìn bắt Ân sư huynh.

Người tới chính là Trương Huyền Thành. Hắn sau khi lên cấp đoán đan kỳ một mực trợ giúp Chân Linh Biệt Viện Huyền Diệu chân nhân xử lý chuyện của biệt viện. Cho nên sự tình lần này, Lục Bình cũng không gọi hắn tới giúp một tay.

Trương Huyền Thành vội vã chạy tới báo tin, chỉ thấy tất cả mọi người trong động phủ không nhúc nhích, không khỏi gấp giọng nói:

– Sao người nào cũng đều không nói gì hết vậy?

Diêu Dũng không vui, nói:

– Chúng ta đã sớm biết môn phái muốn bắt Ân sư đệ. Lưu tiên trưởng đã chạy tới trước một bước.

Trương Huyền Thành lúc này mới nhìn thấy Lưu tiên trưởng cũng ở trong động phủ. Trương Huyền Thành cũng bất chấp làm lễ ra mắt cùng Lưu Huyền Viễn chân nhân, vội vã nói:

– Không phải vậy chứ, lúc ta tới, trên dưới Thiên Linh sơn đã truyền khắp nói rằng Ân sư huynh là hai tộc nhân, yêu …

Trương Huyền Thành nhìn Ân Huyền Sở ở bên cạnh một chút, những lời tiếp theo trực tiếp bỏ qua, nói tiếp:

– Các đại môn phái đều phái người đi tới bổn phái, bảo là muốn giám đốc bổn phái thanh lý môn hộ. Bây giờ Huyền Thuật chân nhân của bổn phái đã mang theo tu sĩ các phái hướng tới Hoàng Ly đảo.

– Đánh rắm thối cái con mẹ nó!

Diêu Dũng nhất thời giận dữ:

– Cái gì gọi là thanh lý môn hộ!

Ân Huyền Sở toàn thân run rẩy, mặc dù hết sức đè nén, lòng tràn đầy hàn ý lạnh như băng nhất thời hóa thành sát ý vô cùng. Nhiệt độ trong động phủ giảm xuống kịch liệt. Hiển nhiên Ân Huyền Sở đã không cách nào át chế tâm tình của tự thân.

Lục Bình vỗ vào trên bờ vai của hắn một tiếng. U lam quang mang chợt lóe lên. Lúc này khí tức của Ân Huyền Sở mới từ từ ổn định lại.

– Tới thật là nhanh! Chúng ta cũng phải nhanh chóng đưa ra chủ ý rồi. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ Huyền Thuật sư thúc tới bắt mà thôi.

Cơ Huyền Hiên cũng gấp giọng nói. Hắn xưa nay rất có cơ trí, lần này chuyện cấp bách vượt xa dĩ vãng. Ngay cả hắn trong lúc nhất thời cũng bó tay chịu phép.

Nhưng lúc này Trương Huyền Thành cười, có chút đắc ý. Hắn quơ quơ đồ cầm trong tay, nói:

– Bọn họ nhất thời bán khắc cũng không tới được đâu. Sau khi nhận được tin tức, ta lập tức chạy tới. Đồng thời ở trên Truyền tống trận thuận tay đem vật này lấy xuống. Bọn họ nếu muốn thông qua Truyện Tống Trận, sẽ phải tới trước Địa Khôn đảo. Sau đó sẽ từ Địa Khôn đảo truyền tống đến Hoàng Ly đảo.

Mọi người vừa nhìn, thì ra món đồ trong tay Trương Huyền Thành là một cái phảng phất giống như la bàn. Đây là một món đồ dùng để lựa chọn phương hướng truyền tống. Ở trên địa vực Thiên Linh sơn trọng yếu như vậy, tất nhiên là tất cả địa vực đều được Truyền tống trận liên kết qua lại. Chân Linh phái tự nhiên không thể nào ở mỗi một chỗ địa vực đều phải liên tiếp kiến tạo một cái truyền tống trận nữa, mà là đem mọi địa vực có truyền tống trận liên tiếp đó đều tập trung về cùng một Truyền tống trận lớn. Nếu là như thế , thì Chân Linh phái chỉ cần an trí loại la bàn này trên truyền tống trận là được. Vào thời điểm tu sĩ cần truyền tống, có thể thông qua la bàn lựa chọn địa vực truyền tống.

Trương Huyền Thành đem vật này lấy đi, Huyền Thuật chân nhân không cách nào thông qua Truyền tống trận định vị phương hướng của Hoàng Ly đảo, cũng chỉ có thể tới trước Địa Khôn đảo, sau đó mới có thể thông qua Địa Khôn đảo Truyền tống trận chạy tới Hoàng Ly đảo. Cứ như vậy, mọi người liền tranh thủ thêm một chút thời gian .

Bất quá Trương Huyền Thành đem la bàn lấy đi, điều mạo hiểm này cũng sẽ bị môn phái trừng phạt. Bởi vì Chân Linh phái làm Bắc Hải đại phái, mỗi ngày tu sĩ lui tới Thiên Linh sơn không biết có bao nhiêu, Trương Huyền Thành đem la bàn định vị lấy đi, môn phái sẽ trì hoãn không biết bao nhiêu chuyện. Đây là lý do hắn nhất định sẽ chịu sự trừng phạt của môn phái.

Cơ Huyền Hiên giơ ngón tay cái lên, nói:

– Hảo dạng!

Lục Bình lại phảng phất nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhấc chân giẫm xuống phía dưới một cái. Một đạo lam quang nhất thời ẩn truyền xuống mặt đất, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói:

– A nha không tốt. Trên đảo này còn có yêu thú ẩn núp, sợ là muốn phá hủy Hoàng Ly đảo Truyền Tống Trận!

Mọi người nhìn nhau, không biết Lục Bình vừa nói đến điều gì. Chỉ có Hồ Lệ Lệ cùng Trần Luyện nhịn không khỏi phá lên cười. Ngay tức thì, mọi người liền nghe được một tiếng nổ rung trời. Chỉ chốc lát sau, ngoài động phủ truyền tới thanh âm nghi hoặc, hoảng hốt của Tằng Vũ, nói:

– Bẩm báo Lục chân nhân, Truyền tống trận trên đảo vô cớ hủy diệt.

Lúc này mọi người mới biết được điều này chỉ sợ cũng là thủ bút của Lục Bình . Lần này là đám người Huyền Thuật dù có thông qua Truyền tống trận khác đến Địa Khôn đảo, cũng không khỏi không trì hoãn thêm một lần nữa.

Lục Bình cất giọng nói:

– Ta đã biết rồi! Đây là nguyên do yêu thú trên đảo còn chưa quét sạch. Chỉ chốc lát sau Hồ chân nhân tự sẽ đi tu phục. Bọn ngươi người nào việc ấy là được.

Dứt lời, Lục Bình vỗ vỗ vào bả vai của Trương Huyền Thành, sau đó trầm giọng hỏi:

– Trương sư đệ, lúc ngươi tới đám người Huyền Thuật chân nhân có hay không đã chờ ở Truyền tống trận? Bọn họ có bao nhiêu người, tu vi gì? Tu sĩ bổn phái lại có bao nhiêu?

Trương Huyền Thành cũng nghiêm mặt nói:

– Những kẻ của cửu đại môn phái khác nhất mực có đoán đan trung kỳ tu sĩ chạy tới làm nhân vật chứng kiến. Những môn phái lớn cùng một số gia tộc cũng có phái người tới. Những người này đều được Huyền Thuật sư thúc của bổn phái dẫn lĩnh. Còn phải cộng thêm hai vị sư huynh là Viên Thành cùng Huyền Tương.

Lục Bình nhíu mày một cái, vô luận là Huyền Thuật chân nhân, hay là Viên Thành cùng Huyền Tương, những người này Lục Bình đều đã từng suy tính qua. Trong đó, Viên Thành cùng hắn còn có đại thù sinh tử.

Lục Bình suy nghĩ một chút, nói:

– Việc này không nên chậm trễ. Bọn ta sẽ lên đường đi Hoàn Vũ đảo. Chắc chắn bây giờ tin tức chưa truyền tới Hoàn Vũ đảo. Bọn ta còn có cơ hội sử dụng Truyện Tống Trận.

Sử Linh Linh có chút bận tâm, nói:

– Sử dụng Hoàn Vũ đảo Truyền tống trận cũng cần các phái đồng ý. Chúng ta cứ đi như vậy, sợ rằng chưa chắc có thể được.

Lục Bình cất giọng chắc nịch nói:

– Không được cũng phải được. Chỉ cần như thế nào có thể đem Ân sư đệ đưa đến Đông Hải đều được.

Chuyện này vốn cũng không tính toán sẽ làm điều thiện gì, cùng lắm thì xông vào đánh một trận.

Ân Huyền Sở thoắt cái nắm chặt Lục Bình, gấp giọng nói:

– Lục sư huynh, không thể được! Như vậy sẽ liên lụy tới mọi người. Môn phái trách tội xuống làm sao bây giờ?

Lục Bình đẩy Ân Huyền Sở ra, lạnh lùng nói:

– Chuyện nực cười! Từ ngày chúng ta bắt đầu thành huynh đệ, ngươi cũng đã làm liên lụy mọi người rồi.

Lục Bình lại chỉ một ngón tay tất cả mọi người trong động phủ, nói:

– Trách tội! Thế nào trách tội?! Môn phái sẽ trách tội tất cả mọi người chúng ta sao? Lại còn nói những môn phái khác sẽ trách tội bọn ta? Thật coi bổn phái bốn vị pháp tướng trung kỳ lão tổ là bùn để bóp hay sao?

Hồ Lệ Lệ nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Ân Huyền Sở, vì vậy cũng nói theo:

– Lục sư đệ nói rất đúng! Ân sư đệ ngươi cũng chớ có có ý kiến gì. Chuyện hôm nay xảy ra bất kể đối với người nào, tất cả chúng ta cũng đều làm theo cách này mà thôi.

Diêu Dũng bất chấp thương thế trên người mình, lại nhảy lên từ trên người lấy ra một tờ phù lục đỏ ngầu , nói:

– Chính là cái đạo lý ấy. Ân sư đệ, chuyện hôm nay ta sợ là không giúp được cái gì. Tấm bùa này là lão sư để lại cho ta dùng để bảo vệ tánh mạng, tương đương bảy tầng uy lực so với lão nhân gia ông ta tự mình xuất thủ . Bình thường đoán đan hậu kỳ tu sĩ nhìn thấy cũng muốn đi trước né tránh, ngươi hãy cầm phòng thân.

Chung Kiếm cười nói:

– Diêu sư đệ, sao trước đây không thấy người dùng tấm bùa này. Nếu là dùng rồi, cũng không bị con nguyên thủy cự ngạc kia đánh cho thành trọng thương như vậy.

Diêu Dũng trợn mắt, hung hăng nhìn Chung Kiếm một cái, buồn bực phát rầu nói:

– Hừ! Tên kia quá lợi hại, lão tử chưa kịp dùng.

Cơ Huyền Hiên đem lá phù nhét vào trong ngực Ân Huyền Sở. Ấn Huyền Sở còn định từ chối. Cơ Huyền Hiên trầm giọng nói:

– Bây giờ không phải là thời điểm khách sáo.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Hồ sư tỷ còn phải lưu lại trấn giữ và xử lý chuyện trên Hoàng Ly đảo. Huống chi cùng người tranh đấu đánh giết cũng không phải là sở trường của tỷ. Chuyện này tỷ không nên đi. Trương sư đệ mau sớm trở về Thiên Linh sơn, không ngờ người tham dự vào chuyện này. Còn phải phiền toái tới hai vị Lưu tiên trưởng cùng Huyện Đào sư đệ giúp Hỗ sư tỷ trấn giữ Hoàng Ly đảo. Diêu sư huynh cùng Trịnh Khiết có thương tích trong người. Những người khác còn có những chuyện khác gì cần phải xử lý không?

Trương Huyền Thành vừa nghe Lục Bình không dùng hắn, gấp giọng nói:

– Lục sư huynh, thực lực ta tuy thấp, nhưng cũng có đoán đan kỳ tu vi, bao nhiêu cũng có thể đóng góp một phần công sức.

Lục Bình quả quyết cự tuyệt, nói:

– Không được! Chuyện này ngươi không thể tham dự. Hãy mau sớm trở về Thiên Linh sơn, người đã tận lực rồi.

Trương Huyền Thành định phản bác, Cơ Huyền Hiên ngăn hắn lại, nói:

– Trương sư huynh, ngươi không phải là đệ tử thân truyền. Chuyện này người tham dự không tốt.

Trương Huyền Thành ngẫn người, lúc này mới ủ rũ cúi đầu ngồi ở một bên. Diêu Dũng vỗ vỗ bờ vai của hăn. Trương Huyền Thành gật đầu một cái, nói:

– Ta biết đây là muốn tốt cho ta.

Lúc này Lưu Huyền Viễn chân nhân cũng đứng dậy, nói:

– Huyền Sách sư thúc lúc này vẫn còn ở trên Hoàng Ly đảo, hiệp trợ Hồ sư muội trấn thủ Hoàng Ly đảo, chuyện này trước hết trông cậy vào hắn. Còn ta thì có thể giúp các ngươi một cánh tay cái đã.

Lục Bình có chút chần chờ, nói:

– Tiên trưởng, nhưng Quách chân nhân nơi đó …

Lưu Huyền Viễn chân nhân cười một tiếng “A a”, nói:

– Chuyện này ta tự có phân tấc. Lão sư nơi đó không cần phải lo lắng.

Lục Bình thật ra thì đối với sự tình của Ân Huyền Sở tình sớm có tính toán. It nhất Lục Bình có thể đem Ân Huyền Sở bỏ vào trong Hoàng Kim ốc không gian thần không biết quỷ không hay, như vậy sẽ bất luận kẻ nào cũng không biết.

Chẳng qua là Lục Bình cũng không nguyện ý làm như vậy. Hắn cũng không phải ngại đem Hoàng Kim ốc bí mật bạo lộ cho hảo hữu của mình. Nhưng mẩu chốt nằm ở chỗ Ấn Huyền Sở ao vơi Loan Ngọc bất đồng. Loan Ngọc nguyên bản có tính cách cùng đời vô tranh. Mặc dù Mộc loan nhất tộc trong tu luyện giới có tình cảnh so với Ân Huyền Sở có dòng máu hỗn huyết giữa nhân tộc và yêu tộc không khá hơn bao nhiêu. Nhưng Loan Ngọc cũng không có ý tưởng vì mình mà đi tranh đấu. Hắn chỉ muốn thật yên lặng trong Hoàng Kim ốc trải cuộc sống ẩn cư của hắn.

Ân Huyền Sở thì lại bất đồng. Hắn lưng đeo huyết cừu của cha mẹ, có một hùng tâm tranh cường háo thăng. Lục Bình nếu để cho hắn vào ở trong Hoàng Kim ốc sống quá cuộc sống ẩn cư, không nói Ân Huyền Sở có chịu được loại phương thức giống như quyền dưỡng này hay không, bản thân Lục Bình cũng không cho là loại này cuộc sống ẩn giấu này có thể khiến một tu sĩ trở nên mạnh hơn. Ân Huyền Sở nếu muốn tương lai có thể báo thù, trong tu luyện giới có chỗ đặt chân, sẽ phải tự mình có đủ thực lực. Mà muốn tích lũy đủ thực lực, hắn không thể thoát khỏi tu luyện giới được.

Vì vậy, Lục Bình chuẩn bị cho Ấn Huyền Sở con đường thứ hai, chính là một thứ ở bên ngoài Hoàn Vũ đảo: trong Thanh Giản động phủ đã bị nước biển bao phủ, có một Truyện Tống Trận nối thẳng đến Trung Thổ!

Chẳng qua là truyền tống trận này ở Bắc Hải đại biểu ý nghĩa sợ rằng so với Hoàng Kim ốc trên người Lục Bình còn quan trọng và nguy hiểm cho hắn hơn nếu bị bại lộ. Đây chính là một món có thể dẫn tới sóng to gió lớn ở Bắc Hải. Dù sao Bắc Hải cùng Trung Thô ngăn cách đã có bốn ngàn năm lịch sử, kê từ sau khi Phi Linh phải diệt phái, Bắc Hải không còn cùng Trung Thổ trực tiếp liên thông thắng với nhau, không còn siêu viễn trình cự ly truyền tống trận nữa. Bắc Hải tu sĩ nếu muốn đến Trung Thổ du lịch, nhất định phải mượn đường qua Đông hải, sử dụng siêu viễn trình cự ly truyền tống trận của ngũ đại môn phái. Điều này hao phí rất nhiều thời gian, và cần phải bỏ ra một cái giá cự kỳ cao, một mực làm cho Bắc Hải tu luyện giới cảm thấy bó tay nhưng không thể làm gì được.

Chẳng qua là loại siêu viễn cự ly truyền tống trận này cũng không phải là có thể tùy tiện kiến tạo. Thường thường cần phai do toàn phái hợp lực hợp tác, hơn nữa ở điểm dừng chân tại Trung Thổ cũng nhất định phải nhận được sự công nhận cùng che chở của Trung Thổ đại phái. Mà Bắc Hải các phát hiện nhiên cũng không cụ bị thực lực này.

Nếu nói Bắc Hải mười đại môn phái, ở trong toàn bộ tu luyện giới, bất quá chẳng qua là tương đương với mười trung hình môn phái mà thôi. Điều khác nhau chẳng qua là Huyền Linh phải cùng Chân Linh phái ở trong trung hình môn phái có thể coi là thực lực hơi mạnh, các môn phái khác trừ Hải Diễm môn cùng Thủy Yên các gồm lục đại môn phái chỉ có thể coi như là thuộc hàng chót nhất trong trung hình môn phái.

Một đại hình môn phái, dựa theo lệ thường của tu luyện giới, ít nhất cũng phải có hai vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ trấn giữ, hơn nữa phải tạo thành mô thức thay thế tuần hoàn tương đối hợp lý đối với pháp tướng kỳ tu sĩ. Hay nói cách khác, chính là phải có những tinh anh mỗi đời dẫn lĩnh phía trước, và tùy thời đều có thể đủ điền bổ pháp tướng tu sĩ đời trước tọa hóa lưu lại trống chỗ, nhằm duy trì địa vị của bốn phái trong tu luyện giới. Giống như Huyền Linh phái như vậy, sau khi Đạo Thắng lão tổ thọ nguyên hao hết tọa hóa, nhị đại đệ tử thu khoa là Phùng Hư Đạo sợ rằng còn chưa có thể lên cấp pháp tướng trung kỳ. Tình huống như thế nếu là phát sinh ở trong một đại hình môn phái trong tu luyện giới, vậy thì ý nghĩa đại hình môn phái này đang suy sụp.