Chương 1374: Xích Vụ Đảo chi biến

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong lòng Lục Bình có nhiều nghi vấn còn muốn hỏi, vậy mà hắn có thể nhìn ra Long Hòe lão tổ lúc này hiển nhiên không muốn nhiều lời, vì vậy cũng ngậm miệng không nói.

Tuy nhiên Long Hòe lão tổ có thể nhìn ra thâm tình muốn nói lại thôi của hắn, cười nói:

– Có ít thứ người hiện tại biết được cũng chưa chắc có bao nhiều chỗ tốt, đợi thực lực ngươi đến tự sẽ nhận ra được rất nhiều thứ. Lão phu nơi này hiện nay cũng là trăm mối tơ vò, trong một thời gian ngắn cũng giải thích không được bao nhiều thứ.

Lục Bình cung kính nói:

– Đúng vậy!

Long Hòe lão tổ sau khi lấy được ý niệm chỉ dẫn trong hai khối đá vụn, mở ra trí nhớ tự thân bị trấn áp dường như cũng tỏ ra hưng phấn, nhìn thấy Lục Bình có chút thần sắc thất vọng, cười hỏi:

– Đạo bí thuật này có thể lần nữa mở ra ý niệm đá vụn bị ngươi “xóa sạch”, ngươi có muốn học hay không?

Lục Bình xấu hổ cười đáp:

– Tiền bối chớ giễu cợt vãn bối, vãn bối dĩ nhiên là muốn học.

Khóe miệng của Long Hòe lão tổ khẽ nhúc nhích, một đạo ý niệm rơi vào trong tai Lục Bình. Hắn cau mày suy tư chốc lát, lúc này mới gật đầu một cái, nói:

– Vãn bối chẳng qua ghi xuống, đợi ngày sau tính toán!

Hiển nhiên đạo bí thuật này không phải trong thời gian ngắn có thể suy nghĩ hiểu được rõ ràng.

Long Hòe lão tổ nói:

– Đạo bí thuật này của lão phu cũng chỉ có thể dùng cho phong cấm Khánh Âm Toái Thạch của Giao đạo nhân ý niệm thôi. Những ý niệm đá vụn của lão tổ khác đạo bí thuật này không cách nào mở ra.

Sắc mặt của Lục Bình lộ ra hơi có chút thất vọng, nhưng vẫn khom người cám ơn Long Hòe lão tổ.

Long Hòe lão tổ khoát tay áo một cái tay, nói:

– Không cần như vậy, lão phu hiện nay có thể giúp cho ngươi cũng chỉ bấy nhiêu, kế tiếp phải dựa vào nỗ lực tự thân của ngươi. Tuy nhiên tu vị thực lực hôm nay của ngươi hiển nhiên đã ngoài ý liệu của lão phu rất lớn, đợi đến khi ngươi lên cấp Thuần Dương chớ quên ước định năm đó cùng lão phu.

Lục Bình trịnh trọng nói:

– Vãn bối đương nhiên đem hết toàn lực, chẳng qua Vạn Độc Thương Khung Bích dù sao truyền thuyết chính là Giao đạo nhân tự tay bày ra. Tiền bối thật đúng là nắm chắc chỉ dựa vào vãn bối và ngài hai người thì có thể đánh vỡ nó sao?

Long Hòe lão tổ nhàn nhạt nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Vốn lão phu có nghi ngờ, nhưng hôm nay xem ra, lấy thực lực của ngươi lại dư sức có thừa!

Hai người hàn huyên chốc lát, Long Hòe lão tổ đang muốn rời đi, phảng phất đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người hỏi:

– Bắc Hải có tòa Xích Vụ đảo phải không?

Lục Bình hơi hơi sửng sốt, cũng không nghĩ tới Long Hòe lão tổ lại đột nhiên hỏi tới điều này, nhưng vẫn đáp:

– Đúng vậy!

Long Hòe lão tổ dường như đang nhớ lại gì đó, cau mày suy nghĩ một chút, nói:

– Trong hòn đảo đó tựa hồ cất giấu bí ẩn gì, nhưng tựa hồ đã bị người theo dõi.

Lục Bình trên đường trở về Hoàng Ly đảo phân ra một phần thần niệm phủ xuống bên trong tâm hạch không gian, lại thấy Cửu Long Chung đang treo lơ lửng trên Huyền không hải tự động vang lên những tiếng “đinh đinh đương đương”, cùng pháp tướng hình rồng vui đùa không biết chán.

Sắc mặt của Lục Bình trầm xuống, nói:

– Điêu long ngươi giỏi lắm! Ngươi hãy giải thích rõ ràng cho ta, vì sao ban đầu khi luyện chế Cửu Long Chung, người hết lần này tới lần khác muốn đem tất cả Khánh Âm Toái Thạch đã từng ghi lại chân ngôn của Giao đạo nhân đều dùng đến trên một cái chuông này? Ngươi rốt cuộc là dụng ý gì?

Cửu Long Chung cũng bắn mà quay về rơi vào trong lòng bàn tay Lục Bình, chọc Long chi pháp tướng rất bất mãn, thiếu chút nữa muốn từ Huyền không hải đuổi ra. Vẫn là Lục Bình khoát tay áo một cái, Long chi pháp tướng lúc này mới lần nữa chìm vào đến trong Tam Quang Thần Thủy.

– Ngươi có ý gì? Ban đầu không phải nói với ngươi rồi sao, bản Long đại nhân cảm thấy cứ như vậy có trợ giúp phát huy thực lực của bản Long. Trên thực tế uy lực của một miệng chuông này cũng đích xác là người mạnh nhất trong chín miệng chuông!

– Chính là lý do đó thôi sao?

– Vậy còn có thể có lý do gì?

– Nói thí dụ như Thất Tổ ý niệm bên trong đá vụn cũng không bị hoàn toàn xóa sạch thì sao?

– Thì ra là chính ngài cũng hoài nghi! Ta sớm đã có loại cảm giác này, chẳng qua thật không phát hiện được, cho nên cũng chỉ có thể làm hết sức đem mấy khối đá vụn được từ chân ngôn của Giao đạo nhân tập trung vào trên miệng chuông này.

Lục Bình nháy mắt một cái, hỏi:

– Nói như vậy chính ngươi cũng không xác định?

Hình rồng điêu khắc giọng nói hơi mang theo một tia hồ nghi, đáp:

– Ngài có ý gì, trong những Khánh Âm Toái Thạch mang ra từ đạo đàn thế giới chẳng lẽ thật đúng là còn có thật tổ ý niệm tồn tại sao?

Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, trong miệng mấy câu chú ngôn nói qua, trong tay theo sát mượn chân nguyên nồng đặc của tâm hạch không gian bấm ra mấy đạo ấn quyết. Cửu Long Chung trong tiếng kinh hộ của hình rồng điêu khắc đột nhiên vang lên tiếng ông ông, theo đó mấy đạo thần niệm đều không giống nhau đánh vào đột nhiên bộc phát. Mấy đạo chân ngôn của Giao đạo nhân đồng thời bộc phát, phảng phất có mấy Giao đạo nhân đồng thời cãi vã vậy.

Hình rồng điêu khắc một bộ giọng điệu thấy quỷ, nói:

– Thật đúng là có ý niệm ẩn núp, tôi nói trực giác của bản Long là không sai. Nhưng ngài rốt cuộc dùng thủ đoạn gì? Loại bí thuật này nắm giữ trong tay của ngài, chẳng phải nói Chân Linh phái tùy thời đều có thể nghe được thất tổ chân ngôn dạy bảo sao?

Lục Bình lắc đầu đáp:

– Làm gì dễ dàng như vậy, đạo bí thuật này chẳng qua nhằm vào đá vụn ghi lại chân ngôn của Giao đạo nhân thôi, đối với đá vụn của những lão tổ khác lưu tồn cũng hoàn toàn vô dụng.

Lục Bình một đường trở về Hoàng Ly đảo. Độn quang mới vừa tản đi, Lục Bình uy uy sửng sốt, liền thấy đệ tử của mình, Chân Linh phái luyện đan đại sư Huyền Việt chân nhân vội vã đi về phía Lục Bình, hiển nhiên cung kính chờ đợi đã lâu.

– Lão sư!

– Thế nào, xảy ra chuyện gì?

Huyền Việt mang trên mặt một tia hoảng cấp, đáp:

– Đệ tử vốn ở Xích Vụ đảo, là Khương Thiên Lâm lão tổ hạ lệnh muốn Lão sư mau sớm qua đó. Thiên Cầm sư thúc tổ đã chạy tới trước rồi. Sư bá tổ ra lệnh đệ tử cần phải tìm được Lão sư.

Lục Bình không thể nghỉ ngơi chốc lát nào nữa, giơ tay phát ra một tờ phụ lục, đem chuyện nói một tiếng cùng Huyền Hồ, xoay người giơ tay lại là một đạo độn quang kéo dài đến dưới chân Huyền Việt. Hai người trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

Lục Bình một đường nhanh như điện chớp, cũng đem đệ tử thân truyền của mình bị dọa sợ đến nghẹn nghèo. Huyền Việt cho dù có miễn cưỡng đè nén tâm thần có chút hốt hoảng trong lòng, nhưng nội tâm cũng bởi vì Lão sư của mình mà hảo cảm đến tự hào.

Từ đối mặt ywu vực sâu đồng bộ dọc theo một đường đi ngang qua đến tây bộ hải vực chỗ Xích Vụ đảo, Lục Bình trước sau chỉ dùng mấy canh giờ, có thể thấy được Lục Bình coi trọng như thế nào đối với tin tức mà đệ tử mang tới.

Lục Bình hấp tấp chạy tới bên trong khu vực Xích Vụ đảo nắm trong tay Chân Linh phái, Thiên Cầm lão tổ thấy được hắn tới liền nhường chỗ, nói:

– Thương thế rất nặng, nhưng không nguy hiểm tánh mạng, chẳng qua là người này đã bị lâm vào trong hôn mê, vô luận như thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại.

Lục Bình nhìn thấy người tới thét lên một tiếng kinh hãi:

– Loan Ngọc, làm sao có thể là hắn, hắn sao tới được Bắc Hải?

Khương Thiên Lâm lúc này ở một bên nói:

– Ta đã thấy người này, cũng biết thân phận của hắn cùng với quan hệ giữa người với hắn, liền nghĩ người này lấy trọng thương chi khu kiên trì tới Xích Vụ đảo, tất nhiên là có đại sự phát sinh, hơn nữa mười có chín là tới tìm ngươi.

Lục Bình gật đầu muốn rớt, nổi:

– Xem ra là như thế, đệ tử thay mặt Loan Ngọc cám ơn sư bá cứu giúp.

Một bên Thiên Cầm lão tổ không nhịn được nói:

– Nói ít những thứ vô dụng đó đi, hiện tại người cứu bất tỉnh, tin tức hắn mang tới cũng không chiếm được.

Lục Bình cười nói:

– Sư thúc an tâm một chút chớ nóng, Loan huynh tự thân cũng là luyện đan tông sư. Trước khi hắn bị thương quá nặng, sinh mệnh lực trôi qua nghiêm trọng tự động tiến vào trong Mộc Loan nhất tộc bí thuật hưu miên, muốn đánh thức hắn chỉ cần bổ túc sinh mệnh lực tổn thất của hắn là được.

Thiên Cầm lão tổ gạt gạt đôi mi thanh tú, hỏi:

– Cho hắn ăn Thọ đan chứ?

Lục Bình cười đáp:

– Thọ đan dĩ nhiên có thể, chẳng qua là quá mức lãng phí.

Trong tay Lục Bình chẳng biết lúc nào sinh ra một giọt bọt nước màu xanh da trời. Thiên Cầm lão tổ thấy vật này liền “hô a” một tiếng, nói:

– Vạn Diệu Ngọc Lộ. Ngươi ngược lại chịu, nhưng một giọt chưa chắc đủ!

Lục Bình cười nói:

– Vậy là đủ rồi!

Lục Bình lấy bạo linh quyết thúc giục một giọt Vạn Diệu Ngọc Lộ này. Sinh cơ nồng đặc bính phát ra tới lập tức được Loan Ngọc đang hôn mê tự đi thu nạp.

Chỉ chốc lát sau, Loan Ngọc đột nhiên mở mắt, một tiếng “a” lật người ngồi dậy, trong tay bấm thần thông chỉ quyết, một bộ dáng vẻ tùy thời xuất thủ.

– Loan huynh, là ta!

– Lục huynh, đúng là người!

Sự đề phòng trên người Loan Ngọc nhất thời lỏng xuống, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, thần sắc cả kinh, nói:

– Lục huynh, Hỏa Loan nhất tộc quyết định muốn xâm lấn Bắc Hải rồi, bọn họ đi tới phía Xích Vụ đảo!