Chương 931: Bảo thuyền hài cốt (2)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mà chiếc bảo thuyền này của Phi Linh phái hiển nhiên đã không đem động thiên pháp bảo khảm vào trong đó. Đây không phải là nói Phi Linh phái không là có năng lực luyện chế động thiên pháp bảo, mà là các loại yêu cầu cần thiết để đem một món động thiên pháp khảm vào trên bảo thuyền vượt xa yêu cầu khảm vào đó một món động thiên pháp khí.

Mà trong động thiên này, trọng yếu nhất chính là có thể súc tích một cái đại hình linh mạch tạo thành nguy địa mạch. Bảo thuyền di chuyển trong biển rộng, khi chống đỡ sóng gió cùng với lúc xuyên qua Phong bạo dương là loại hoàn cảnh hiểm ác như thế, đều cần một cái đại hình linh mạch làm nguồn động lực.

Trừ cái đó ra, còn có ba yếu tố trọng yếu, thứ nhất chính là có một vị pháp tướng đại tu sĩ trấn giữ. Đây là điều kiện tiên quyết để bảo thuyền có thể xuyên qua Phong bạo dương, cũng là yếu tố mấu chốt một chiếc bảo thuyền được làm làm chấn nhiếp thiên hạ, cũng là duyên cớ một nhà đại hình môn phái vì sao phải có ít nhất hai vị đại tu sĩ: ít nhất phải có một vị trấn giữ tông môn, một vị trấn giữ bảo thuyền đi ra ngoài!

Mấu chốt thứ hai chính là một vị trận pháp tông sư, bảo thuyền từ vỏ ngoài vào đến bên trong, mọi chỗ đều khắc họa vô số phù văn. Toàn bộ bảo thuyền có thể nói chính là một trận pháp không gian độc lập. Đây là một thủ đoạn phòng thủ trọng yếu ngăn địch, càng là một thể hiện trọng yếu về phẩm chất cao thấp của bảo thuyền.

Vỏ ngoài của bảo thuyền sở dĩ ít nhất phải dùng thượng phẩm linh tài luyện chế thành từng món thượng phẩm pháp khí rồi gắn kết với nhau, một nguyên nhân rất trọng yếu chính là làm như thế chúng mới có thể chịu đựng trận pháp của toàn bộ bảo thuyền khai mở và vận chuyển cùng một lúc sinh ra lực lượng khổng lồ, tiếp theo đó mới là chống lại các loại hiểm tình có thể gặp phải trong quá trình dịch chuyển.

Điều tiên quyết thứ ba chính là khí linh của cả cái bảo thuyền này. Có khí linh tồn tại, lúc lái bảo thuyền di chuyển ở trên mặt biển có thể tiết kiệm đại lượng chân nguyên của tu sĩ, cũng có thể kịp thời điều giải linh mạch tự nguyện, có thể hiệp trợ trận pháp tông sư hiệp điều khai mở cùng với thi triển trận pháp trên bảo thuyền.

Lục Bình tiềm phục ở đáy biển bên cạnh vách đá, ngắm nhìn chiếc bảo thuyền to lớn này từ xa xa. Độ dài chiếc bảo thuyền của Phi Linh phái ít nhất cũng độ một trăm năm sáu chục trượng, chiều rộng đạt tới năm mươi trượng, trong các loại bảo thuyền có thể nói là đúng quy củ.

Mặt vỏ ngoài của bảo thuyền bám đầy bùn đất đáy biển. Mặc dù những thứ vỏ ngoài này phần lớn đều đạt tới cấp bậc thượng phẩm pháp khí, không ít thứ còn đạt tới phẩm chất đỉnh cấp pháp khí, nhưng không ít địa phương có thể thấy là đã bị mục nát cực kỳ nghiêm trọng. Mặt vỏ ngoài khắc họa trận pháp phù văn phần lớn đã mơ hồ không rõ.

Bảo thuyền nghiêng về hướng bên phải của đáy hải vực, phía dưới mạn thuyền bên trái có một lỗ hổng ước chừng hơn mười trượng, xem ra chính là nguyên nhân căn bản mà bảo thuyền chìm xuống năm xưa. Nó cũng là lỗ hồng mà cỗ ma la mới vừa rồi chui vào trong bảo thuyền.

Chỗ của Lục Bình lúc này ở trên vách đá, cách bảo thuyền ước chừng hơn một trăm trượng, đã có thể rõ ràng cảm nhận được linh lực nồng đặc từ trong bảo thuyền tán dật ra ngoài. Hiển nhiên năm đó Phi Linh phái an đặt một cái cự hình linh mạch trên bảo thuyền sau khi bảo thuyền chìm cũng không hoàn toàn tan biết đi mất, mà là di dời đến gần đáy bờ biển này, vừa đúng cái chỗ bảo thuyền nghiêng ngã xuống một bên kia.

Một tu sĩ bình thường mới vừa dung huyết thành công, ở trên đất liền bằng thần thức của mình có lẽ có thể bao trùm quan sát trong phạm vi mười trượng; ở một tu sĩ mới vừa mới tiến cấp đoán đan kỳ, thì có thể đem thần thức bao trùm phạm vi trăm trượng, mà một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, thần niệm đủ dò quét khoảng cách mười dặm.

Lục Bình có thần niệm vượt xa người khác, hiện nay đủ sánh ngang pháp tướng trung kỳ tu sĩ, nếu là trên đất bằng toàn lực thi triển, đủ có thể phát hiện động tĩnh trong vòng hai mươi dặm.

Nhưng lúc này dưới đáy biển sâu bốn năm ngàn trượng, bởi vì bị áp lực cùng với sự trở cách của nước biển, thần niệm của Lục Bình lúc này nhiều nhất cũng chỉ có thể đủ mở rộng ba trăm trượng, khó khăn lắm mới có thể tra xét một cách đại khái mặt ngoài của bảo thuyền.

Lục Bình ẩn nấp trên vách đá một canh giờ, không phát hiện có những ma la khác trở về nữa, đồng thời cũng không phát hiện có ba động của ma la cấp bậc pháp tướng xuất hiện, cuối cùng khẳng định khả năng đây chẳng qua là một chỗ sào huyệt của một nhóm trong đại quân ma la mà thôi.

Không có pháp tướng cấp bậc ma la xuất hiện, có lẽ là đầu lĩnh của bọn họ đã bị tiêu diệt trong đại chiến trên Hàn Băng đảo hoặc là đang bị pháp tướng tu sĩ của Bắc Hải nhân yêu hai tộc đuổi giết, căn bản không dám trở về sào huyệt vốn có khoảng cách không quá xa Hàn Băng đảo này.

Lục Bình cuối cùng vẫn còn quyết định đi thăm dò tìm tòi thử xem chiếc bảo thuyền này thế nào.

Lúc này nếu không phải tu vi của Lục Bình đã tăng trưởng hơn một chút, đáy biển sâu bốn năm ngàn trượng này có áp lực quá mạnh mẽ, đủ khiến hắn không thể không sử dụng Tị Thủy Nguyệt Minh Châu rồi. Tuy nhiên, vì để không bại lộ thân hình, Lục Bình chỉ đành cố dùng chân nguyên cùng với sức chịu đựng của thân thể để chống đỡ thủy áp dưới đáy biển.

Cũng may Lục Bình linh cơ chợt động, dùng Quải vân phàm choàng qua thân thể, nếu không sau thời gian dài đối với chân nguyên cùng với thân thể của Lục Bình mà nói, quả thật là một loại chịu đựng vô cùng đau khổ.

Nhưng mà trước đó khí linh Như Ngọc đã từng nói với Lục Bình, trước khi bảo thuyền chìm xuống, Phi Linh phái lão tổ cũng đã lục soát hết bảo vật có thể lấy đi trên chiếc bảo thuyền này rồi. Bảo thuyền chìm dưới đáy biển bốn ngàn năm, trong đó cho dù là có bảo vật gì lưu tồn, chỉ sợ cũng đã bị nước biển làm mục nát hỏng hết rồi.

Huống chi bởi vì có cái đại hình linh mạch trong bảo thuyền, nơi này rõ ràng đã trở thành một chỗ nào huyệt của ma la. Lấy thiên tính phệ linh của ma la, Lục Bình nguyên vốn mong mỏi có một chút may mắn bây giờ cũng đã biến mất sạch sẽ.

Nhưng mà hắn vẫn quyết định vào xem một cái, nói cách khác, nếu chỉ một cái đại hình linh mạch này, đáng giá để Lục Bình đi vào tìm hiểu cho rõ ràng rồi. Huống chi, hiện tại ở chỗ này không có huyết tu la tồn tại, khiến cho lá gan Lục Bình lớn hơn một ít.

Chủ thể của bảo thuyền mặc dù là gắn kết từ những món một thượng cấp và đỉnh cấp pháp khí mà thành ra, nhưng rất nhiều bộ phận mấu chốt đều dùng các linh kiện ở cấp bậc pháp bảo. Đặc biệt là long cốt, theo Như Ngọc nói, sử dụng chính là một món đại hình pháp bảo ngưng luyện ba đạo bảo cấm.

Lục Bình tra xét không ít các buồng trong bảo thuyền, phát hiện quả thật giống như Như Ngọc nói, cơ hồ không thu hoạch được gì, trong lòng không khỏi có chút ủ rũ. Tuy nhiên, hắn cũng phát hiện phần lớn nội bộ của chiếc bảo thuyền này cũng giữ nguyên khá đầy đủ, cũng bị ma la xâm hại quá nhiều.

Điều này làm cho Lục Bình rất mừng rỡ, thầm nói vô cùng may mắn. Ma la mặc dù phệ linh, nhưng pháp bảo thường thường vào lúc ngưng tụ bốn đạo bảo cấm đạt tới cấp bậc thông linh pháp bảo mới có thể cho ra linh tính yếu ớt, lúc đó mới sẽ hấp dẫn sự
chú ý của ma la.

Mà pháp bảo bình thường được gọi là dựng linh pháp bảo, linh tính căn bản không lộ ra, không dẫn tới sự thèm thuồng của ma la. Vì vậy, vỏ ngoài của bảo thuyền này, long cốt cùng với phần lớn các buồng đều được bảo tồn với trình độ khá tốt.

Lục Bình một mặt vừa tra xét các buồng còn thừa lại, một mặt vừa đem thần niệm chìm vào trong Hoàng Kim ốc hỏi thăm Như Ngọc:

– Ngươi có biết lúc đó bảo thuyền này chìm là do bị người nào gây ra không?

Như Ngọc lắc đầu, nói:

– Đã sớm không nhớ được rồi. Tuy nhiên tựa hồ là trước đó trận bàn của bảo thuyền có vấn đề, khiến cho uy lực trận pháp bên ngoài bảo thuyền giảm nhiều, ngay sau đó mạn trái của bảo thuyền bị đánh xuyên. Hoàng Kim ốc cũng theo đó bị đánh phá, người đánh lén tựa hồ là hướng về phía ta mà tới. Tuy nhiên, Trọng Quân lão tổ kịp thời xuất hiện, cứu được ta. Nhưng mà lúc ta bị Trọng Quân lão tổ mang đi, bảo thuyền tựa hồ chưa hoàn toàn chìm xuống.

Lục Bình “a” xong một tiếng, nói:

– Đây cũng quá khéo rồi, hiển nhiên là Phi Linh phái có nội quy, trong ứng ngoài hợp mới đánh chìm bảo thuyền như vậy.

Như Ngọc gật đầu nói:

– Xem ra chính là như vậy, Trọng Quân lão tổ sau khi đem bọn ta mang về Phi Linh phái giao cho Trọng Huyền lão tổ cùng với Tiêu Ngọc Cường sửa chữa, nhưng không lâu sau, Tiêu Ngọc Cường lại ở trong linh thạch quáng động bày ra đại trận, đem ta bí mật bố trí lắp đặt ở nơi đó, thoáng cái mà đã bốn ngàn năm. Nếu không phải chủ nhân kịp thời xuất hiện, Như Ngọc sợ là sẽ phải linh tính hao hết, tan thành mây khói rồi.

Mấy ngày nay, Như Ngọc trải qua dụng dưỡng đã khôi phục hơn phân nửa, trí nhớ mặc dù theo linh tính ma diệt đã quên đi không ít, nhưng cũng khôi phục một chút, đối với tình cảnh lúc bảo thuyền chìm cũng nhớ lại chút ít, tuy nhiên vẫn còn có nhiều chỗ mấu chốt vẫn không nhớ nổi.

Cho dù Như Ngọc hoàn toàn khôi phục ký ức bốn ngàn năm trước, sợ rằng lấy thân phận khí linh của nàng, cũng không cách nào biết được tiền nhân hậu quả vì sao Phi Linh phái diệt phái, nhưng ít nhất cũng có thể cung cấp cho Lục Bình khá nhiều tin tức đáng giá.

Lúc này Lục Bình đang muốn từ trong một cái buồng đi ra, Như Ngọc đột nhiên truyền âm nói:

– Chủ nhân, Như Ngọc nhớ nơi này tựa hồ đã từng có một tòa mật thất, xem ra chưa bị ma la phát hiện, chủ nhân mở ra xem có chút thu hoạch nào hay không?

Lục Bình trong lòng vui mừng, ngay sau đó lại hỏi:

– Trong bảo thuyền này sợ rằng không chỉ có một tòa mật thất như thế này chứ?

Như Ngọc gật đầu, nói:

– Không sai, chẳng qua là đại đa số mật thất đều do các bộ kiện có từ cấp thông linh pháp bảo trở lên gắn kết mà thành. Mới vừa rồi Như Ngọc đã thấy được mấy cái, chẳng qua là những mật thất này đã sớm bị ma la phá hư không còn cái nào rồi. Mật thất này là từ bộ kiện cấp bậc pháp bảo bình thường chế thành, có lẽ chính vì vậy mới không dẫn tới sự chú ý của ma la. Tuy nhiên, do bởi vì phẩm chất của mật thất này không tốt, xem ra bên trong cho dù có thứ gì đó cũng không tốt gì bao nhiêu.

Điều này Lục Bình hiển nhiên đã sớm nghĩ tới, thần niệm thấu vào phương hướng mà Như Ngọc chỉ, nhưng mặt ngoài khoang thuyền đột nhiên lóe lên một tầng quang hoa nhàn nhạt, không ngờ lại đem thần niệm của hắn hất ngược trở lại.

Lục Bình kinh ngạc nói:

– Trận pháp của bảo thuyền không ngờ lại còn có tác dụng!

Như Ngọc hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, nói:

– Có lẽ là bởi vì còn có linh mạch. Ngày đó lúc bảo thuyền chìm xuống, mặc dù trận bàn bị phá hư, nhưng phần lớn trận pháp trên bảo thuyền vẫn vận hành. Mà Trọng Quân lão tổ mặc dù bỏ thuyền mà đi, nhưng hiển nhiên còn muốn ngày sau có thể vớt bảo thuyền lên sử dụng lại lần nữa. Cho nên ông ta cũng không hoàn toàn tắt đi trận pháp, bởi vì có trận pháp tồn tại, sẽ có thể bảo đảm thân thuyền không bị nước biển ăn mòn ở mức độ hạn chế lớn nhất.

Lục Bình nhớ tới vỏ ngoài của bảo thuyền mặc dù đã mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy trận pháp phù văn, xem ra là bởi vì như thế, chiếc bảo thuyền này mới có thể chìm ở đáy biển bốn ngàn năm mà vẫn giữ vững bộ khung hoàn chỉnh.

Trận pháp trong khoang thuyền mặc dù vẫn còn tác dụng, nhưng bởi vì linh mạch đã di dời, tác dụng phòng thủ hiển nhiên đã cực kỳ có hạn. Lục Bình đưa bàn tay nhấn một cái lên trên nó, mặt ngoài bàn tay lóe ra quang hoa màu vàng, trận quang từ chỗ bàn tay nhanh chóng bắt đầu tiêu giải, từ từ lộ ra một buồng có diện tích chừng năm thước.

Trải qua bốn ngàn năm, buồng này vẫn không bị nước biển xâm nhập.

Lục Bình lúc phá vỡ buồng này, cũng đã ở bên ngoài bố trí một tầng phong thủy cấm chế, lúc này mới đi vào bên trong.

Một cổ thi thể nằm ngang trong buồng, thi thể đã sớm rữa nát, chỉ còn dư lại một bộ xương khô cùng với áo quần rách nát.

Phía dưới cổ của bộ xương khô treo một sợi dây chuyền, Lục Bình hiển nhiên nhìn ra đây là một món trữ vật pháp khí, đưa tay lấy xuống trước tiên.

Lục Bình nhìn bốn phía trong buồng, đáng tiếc cũng không có bất kỳ phát hiện nào, chỉ có trên vách khoang lưu lại ấn ký pháp thuật oanh kích, hiển nhiên lúc người này bị bảo thuyền khởi động trận pháp bị mắc kẹt ở bên trong. Sau đó bảo thuyền chìm xuống, bởi vì có linh mạch tồn tại, Trọng Quân lão tổ lại không tắt trận pháp, khiến cho tên tu sĩ này không cách nào từ trong mật thất trốn ra, cuối cùng bị nhốt chết luôn ở trong mật thất.

Về phần lúc ấy tên tu sĩ này làm như thế nào để tiến vào mật thất, Lục Bình cũng không biết được. Tuy nhiên, có thể thấy tên tu sĩ này khi còn sống tu vi cũng chưa chắc cao bao nhiêu, ít nhất không phải là pháp tướng kỳ tu sĩ. Nếu không cho dù lúc đó không cách nào đánh vỡ vách khoang mật thất, cũng có thể gây ra động tĩnh vô cùng lớn, dẫn tới sự chú ý của Phi Linh phái tu sĩ đang rút lui.

Lục Bình ở trong bảo thuyền đại khái đi hết một vòng, sau khi không phát hiện được gì, liền lần nữa trở lại chỗ khoang vách bị đánh xuyên đó, rồi sau đó đi dọc theo của động thẳng đứng đi về phía một bên mạn thuyền khác. Lúc này hắn mới phát hiện thì ra là một cú đánh ban đầu kia đánh xuyên bảo thuyền không chỉ là phá vỡ mạn thuyền bên trái, mà ngay cả mạn bên phải cũng bị đánh xuyên. Cũng chính bởi vì mạn bên phải cũng bị đánh xuyên, cho nên sau khi bảo thuyền chìm vào đáy biển lật sang bên, linh mạch cũng đã theo cái lỗ hổng ở mạn thuyền bên phải lần nữa dịch chuyển vào trong địa mạch.

Mà lúc này chỗ của động ở mạn thuyền bên phải, đồng thời cũng là mặt đất đầu nguồn linh mạch, đã bị ma la khai mở một cái động đất to lớn sâu xuống dưới.