Chương 934: Tu vi lại tăng trưởng (1)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Bản nguyên tinh hoa!

Không chỉ có Linh Lung, ngay cả Như Ngọc cũng từ trong Hoàng Kim ốc đi ra, bước nhanh đi theo sau lưng Linh Lung đi tới ao nhỏ.

Lục Bình trong nháy mắt nhớ ra điều gì đó, nhảy phốc tới gạt hai khí linh này ra một bên, sau đó từ trong trữ vật pháp khí lấy ra một cái ngọc tủy bình, thận trọng đem một đoàn bản nguyên tinh hoa bao trong Linh Mạch Tinh Nhũ thu vào.

Đây chính là bản nguyên tinh hoa vô chủ, so với Linh Lung thu thập được những bản nguyên tinh hoa trên người huyết tu la vẫn lạc còn nồng đặc hơn, tinh thuần hơn, hiệu quả càng thần kỳ hơn, hơn nữa còn có thể bảo tồn lâu dài.

Lục Bình đem ba đạo Phong Linh phù dán lên trên một bình bản nguyên tinh hoa đầy tràn này, sau đó hắn mới hài lòng xoay người nhìn về một khí linh lộ vẻ rất bất mãn phía sau lưng, cái miệng nhỏ nhắn dẫu ra dài đến nỗi có thể treo cái bình lên đó, cùng một khí linh khác mặt mũi đầy vẻ u oán.

Điều kiện sinh ra bản nguyên tinh hoa vô chủ cực kỳ hà khắc. Bản nguyên tinh hoa tự thân cụ bị linh khí tinh túy của linh mạch cùng với linh tính của thiên địa linh vật. Vì vậy phần nhiều là dựng dục trong thiên địa linh vật có phẩm cấp cao, hơn nữa những thiên địa linh vật tạo thành này lại có liên hệ trực tiếp cùng linh mạch.

Có thể nói linh mạch và thiên địa linh vật càng lớn cùng phẩm cấp càng cao, thì khả năng dựng dục bản nguyên tinh hoa càng lớn, trình độ quý trọng so với thiên địa linh vật chỉ có hơn chứ không kém.

Bản nguyên tinh hoa chẳng những có thể dùng để đại phúc đề thăng tu vi tự thân, đồng thời cũng có thể dùng để thăng cấp linh tính tự thân của lối kiếp linh bảo. Mà linh tính tự thân của khí linh cao thấp trực tiếp ảnh hưởng đến sự thành bại độ lôi kiếp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Linh Lung cùng Như Ngọc vào thời điểm nhìn thấy bản nguyên tinh hoa, đồng thời tiến lên tranh đoạt.

Như Ngọc mặc dù không phải là linh bảo khí linh, nhưng là trấn thủ khí linh của bảo thuyền, tăng cường linh tính tự thân đối với bản thân nàng ngày sau tiếp chưởng bảo thuyền càng có lợi ích cực lớn.

Tuy nhiên hai người hiển nhiên đều đánh giá thấp trình độ tham lam của Lục Bình đối với bản nguyên tinh hoa. Loại đồ này có thể trực tiếp dùng để thăng cấp tu vi, Lục Bình làm gì có thể dễ dàng để cho Linh Lung cùng Như Ngọc có được, một mình hằn sử dụng còn hiềm không đủ nữa là.

Nhưng mà Lục Bình thấy biểu lộ của hai người ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, cười nói:

– Được rồi được rồi, ngày sau cho mỗi người các ngươi một giọt!

Như Ngọc cười nói cám ơn, còn Linh Lung tuy có chút không tình nguyện, nhưng có một giọt dù sao cũng còn tốt hơn một giọt cũng không, nhưng lại không dám làm nũng với Lục Bình, chỉ đành phải lấy vẻ mặt đưa đám đáp lại.

Đuổi hai khí linh đi, Lục Bình lúc này mới xoay người thu thập một phần Linh Mạch Tinh Nhũ trong ao nhỏ này. Nếu không phải là có đại hình linh mạch cùng với thiên cấp thượng phẩm Thủy chúc tính linh vật đồng thời dựng dưỡng, thì làm gì có thể khiến cho Lục Bình lấy được một phần Thủy chúc tính bản nguyên tinh hoa vừa khéo thích hợp với hắn như vậy.

Ngọc tu la dùng cấm chế phong ấn chỗ đầu nguồn linh mạch, xem ra cũng một phần là do bản nguyên tinh hoa này. Nếu là nó tự sử dụng, thì với tu vi tương đương với pháp tướng trung kỳ của nó, hiệu quả không quá mức rõ ràng. Nhưng nếu để cho Đại tu la dưới quyền sử dụng, có lẽ lập tức có thể thôi sanh ra một con huyết ma la.

Xem ra Ngọc tu la này một mực không sử dụng phần bản nguyên tinh hoa này, chính là có chủ ý như vậy, đáng tiếc bây giờ cũng tiện nghi hết cho Lục Bình.

Trong huyết động không ngừng truyền tới tiếng đấu pháp cực lớn, xem ra dựa vào thực lực của Tam linh cùng với Lục Cầm nhi, rất nhanh sẽ có thể dọn sạch tàn dư ma la trong huyết động.

Lục Bình thậm chí còn nhận ra được vào lúc này đã có mấy con ma la đã lần nữa lẻn vào đến gần cửa vào huyệt động, muốn đẩy ra Sơn Băng mà Lục Bình đè cửa động, chạy trốn ra khỏi nơi này. Nhưng mấy con ma la này dù là Đại tu la tương đương với đoán đan tu sĩ, cũng không cách nào đẩy Sơn Băng nhúc nhích một phân, ngược lại còn bại lộ vị trí trước Lục Bình.

Lục Bình dặn dò Linh Lung đem cái đại hình kinh mạch này điều lý một phen, để tránh ngày sau lúc dẫn dắt bởi vì sự ảnh hưởng của một ít chi mạch hoặc địa mạch mà làm giảm thấp phân cấp của linh mạch. Hắn đồng thời lại lôi đầu Đại Bảo đang núp trong Hoàng Kim ốc không muốn ra ngoài ra.

Mặc dù có Lục Bình dùng chân nguyên bảo hộ, Đại Bảo vừa ra ngoài liền sặc nước hai cái cực mạnh, sau đó mới miễn cưỡng chống lên hộ thân pháp tráo, nhưng cũng chỉ có thể đủ bảo đảm cho nó tự hô hấp.

– Lão đại, sao phải lại là ở đáy biển?

– Nói lời thừa, bảy tám phần mười tu luyện tư nguyên của hải ngoại tu luyện giới đều ở đáy biển!

Lục Bình không cho phân bua lời nào, đem Tị Thủy Nguyệt Minh Châu nhét vào trong miệng Đại Bảo, sau đó đem hắn dúi vào trong địa mạch của đại hình linh mạch ở dưới đáy biển này, và tung ra Thủy U kiếm bay ra cửa huyệt động ám sát toàn bộ máy con ma la vẫn liều mạng đẩy Sơn Băng ra

Sau đó, Lục Bình dùng thần niệm quét ngang, phát hiện không có tung tích của ma la mạnh mẽ trong huyệt động này nữa, vì vậy liền lần nữa rạch Hoàng Kim ốc, thả Vương Kỳ từ bên trong đi ra.

Trước đó trong Hàn Băng đảo hỗn chiến, Lục Bình thấy tu sĩ của tiểu đội đạo binh đại trận chỗ Vương Kỳ bị ma la đánh tan. Bản thân Vương Kỳ lúc ấy cũng một thân một mình lâm vào trong trùng vây của mấy con tu la. Mặc dù Lục Bình biết trong tay hắn còn có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng do mình giao cho, nhưng Lục Bình vì để ngừa vạn nhất, còn thuận tay đem hắn bỏ vào trong Hoàng Kim ốc.

Vào lúc này ma la có tu vi thâm hậu trong huyệt động trên căn bản đều đã bị Tam linh diệt trừ. Trong số ma la còn dư lại ấy mặc dù còn có đại tu la lọt lưới, cũng bất quá chính là tương đương với đoán đan sơ trung kỳ tu vi. Lấy tu vi của Vương Kỳ hiện nay, hoàn toàn có thể ứng phó, vừa khéo có thể dùng để rèn luyện tu vi thực lực của hắn.

Nếu không phải nơi này là một chỗ sào huyệt của Ngọc tu la, hơn nữa con Ngọc tu la này cũng vô cùng có thể đột phá vòng tiêu trừ của Bắc Hải các phái trở về. Có một cái đại hình linh mạch ủng hộ như vậy, nơi này hoàn toàn có thể làm một chỗ tu luyện bí mật cho nó.

Lục Bình dừng lại thời gian hơn nửa ngày trong huyệt động, tuy nhiên lại không tự xuất thủ tiêu diệt ma la trong huyệt động, mà là tra xét một phen chung quanh trong huyết động, nhưng cũng không phát hiện gì đặc biệt nữa.

Tuy nhiên sau đó Đại Bảo từ trong linh mạch truyền tới tin tức khiến cho cho Lục Bình thất vọng. Cái đại hình linh mạch này chìm ở đáy biển bốn ngàn năm, nhưng thậm chí ngay cả một viên Tụ Linh châu cũng không dựng dục ra được.

Ngược lại Linh Lung ở một bên nói:

– Chủ nhân chớ quên cái linh mạch này là sào huyệt của ma la, ma la phế linh mà, nó cũng có tâm linh thiên phú tương tự như Đại Bảo, thậm chí thiên phú này còn trên Đại Bảo xa. Nếu không vì sao trước giờ trong đại kiếp, khi phát giác ra sào huyệt của ma la đều ở chỗ đất linh mạch hoặc là linh thạch quáng mạch? Cái linh mạch này không bị một bầy ma la này sử dụng sạch sẽ, xem ra chính là công lao của con Ngọc tu la kia. Nhưng nếu muốn cho bọn chúng bảo lưu lại linh châu trong linh mạch, vậy cũng thật là làm khó bọn chúng rồi!

Lục Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Linh Lung nói cũng có lý. Vì vậy hắn phất tay một cái đem Đại Bảo đã sớm không muốn ở lâu nửa khắc trong nước biển này thu vào trong Hoàng Kim ốc.

Chính vào lúc này, Lục Bình nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn, một cái ngọc phù treo bên hông vừa khéo vỡ vụn ra. Lục Bình mặt liền biến sắc, nhanh gọi Tam linh, Lục Cẩm nhi, Vương Kỳ, Đại Quý hội hợp tới của huyệt động, đồng thời thân hình cũng đi về phía cửa động.

Đám người Tam linh đến chưa tới kịp há mồm hỏi thăm duyên cớ vì sao, Lục Bình đã rạch ra Hoàng Kim ốc môn hộ, đem mấy người toàn bộ kéo đi vào, rồi sau đó vẫy tay thu lại Sơn Băng ở cửa động, lập tức thân hóa thành lưu thủy, thi triển thủy độn thuật theo của động xuyên qua bảo thuyền phá vỡ, không dọc theo phương hướng lúc tới mà trở về, mà là đổi sang một phương hướng khác, dùng thủy độn một hơi đến bên ngoài mười mấy dặm.

Vừa lúc đó, từ chỗ của động của bảo thuyền chìm sau lưng Lục Bình đột nhiên bộc phát ra một trận khí thể mãnh liệt, tựa hồ ở trong đó tích chứa sự tức giận vô hạn. Nhưng một cổ khí thế này chỉ thoáng qua rồi biến mất, tựa hồ kiêng kỵ cái gì vậy.

Lục Bình trong lòng thầm nói một tiếng nguy hiểm thật, nếu không phải là hắn trước nhìn xa, trên đường đi tới đã đặt mấy chục từ dự cảnh phù, Ngọc tu la có lẽ có thể phát hiện hoặc là tránh thoát rất nhiều tờ. Nhưng chỉ cần có một tờ bị xúc phát, Lục Bình liền có cơ hội chạy trốn trước khi nó trở về sào huyệt. Nếu không e rằng Lục Bình lần này đã bị con Ngọc tu la này ngăn chặn tiêu diệt luôn rồi.

Mặc dù Ngọc tu la lúc này cũng kiêng kỵ nhân yêu tộc tu sĩ phát giác chỗ sào huyệt của nó mà không dám cổ động lùng bắt kẻ xông quậy phá vào sào huyệt của nó, nhưng Lục Bình cũng không dám lần nữa trở về chỗ bảo thuyền do thám xem con Ngọc tu la rốt cuộc có hành động gì.

Sau khi ra khỏi biển mặt, Lục Bình không dám dừng lại chút nào, Việt Dương chu ở dưới chân nhún ra màu tím lam nồng đặc, cơ hồ thi triển ra toàn lực phi độn mà quay về Hàn Băng đảo.

Cuộc chiến Hàn Băng đảo bởi vì nhân yêu hai tộc bất ngờ liên thủ mà khiến cho đại quân ma la cuối cùng thất bại trong gang tấc. Nhân yêu hai tộc cũng sấn nhiệt đả thiết, muốn trảm thảo trừ căn, mặc dù không thể đem ma la đại kiếp tiêu diệt ở trạng thái manh nha, nhưng cũng muốn làm suy yếu thật nhiều đại kiếp lần này.

Vì vậy, sau khi ma la đại bại, nhân yêu hai tộc tu sĩ bao gồm cả pháp tướng tu sĩ tiếp tục đuổi giết bầy ma la chạy trốn khắp nơi.

Lúc Lục Bình trở về Hàn Băng đảo, thì Chân Linh phái pháp tướng lão tổ trấn giữ Hàn Băng đảo tổng cộng có ba người, trong đó Thiên Thuật lão tổ phụ trách điều độ trấn thủ, còn Thiên Lô lão tổ thì đặc biệt từ Thiên Linh sơn chạy tới Hàn Băng đảo trị thương cho Thiên Thành lão tổ.

Sau khi Lục Bình trở về Hàn Băng đảo, Thiên Thuật lão tổ ít nhiều thở phào nhẹ nhõm. Vào lúc này phần lớn pháp tướng tu sĩ cũng đã khuynh sao kéo Tốc đi tiêu diệt ma la dư nghiệt. Hàn Băng đảo lúc này có thể coi là phòng thủ trống không, đừng xem Chân Linh phái lúc này còn có ba vị pháp tướng lão tổ trấn giữ, nhưng Thiên Thành lão tổ trọng thương chưa lành, Thiên Thuật lão tổ cũng tự biết thực lực thấp kém, nếu không cũng không để ông ta ngồi trấn giữ Hàn Băng đảo, còn những người khác đều đi ra ngoài đuổi giết ma la dư nghiệt. Về phần Thiên Lô lão tổ, bản thân ông ta xuất thân luyện đan sư, năm đó lên cấp pháp tướng kỳ đều là do thủ xảo, thật ra thì tận lực nhiều nhất cũng tương đương với Thiên Thuật lão tổ, thậm chí còn có nhiều chỗ không bằng.

Sau khi trải qua Hàn Băng đảo đại chiến, quan hệ giữa Lục Bình cùng Thiên Thuật lão tổ ít nhiều có chút hòa hoãn. Thực lực của Lục Bình sớm đã quá rõ ràng: hai món linh bảo nơi tay, bốn thanh phi kiếm tung hoành, đó là thực lực ngay cả huyết tu la cũng dám một thân một mình đối kháng. Thực lực như thế này chỉ sợ cho dù là pháp tướng trung kỳ lão tổ cũng sắp không làm gì được hắn.

Lục Bình sau khi thấy Thiên Thuật lão tổ, căn bản không rãnh bận tâm hiềm khích của song phương trước đó, vội vã chào một cái, nói:

– Sư thúc, Thiên Tượng sư bá tổ ở đâu?

Thiên Thuật lão tổ biết được địa vị của Lục Bình ở trong bản phái sợ rằng đã cao hơn so với ông ta, vội và hỏi thăm chỗ ở của Thiên Tượng lão tổ như vậy tất nhiên có chuyện vô cùng trọng yếu, lập tức cũng không hướng Lục Bình hỏi thăm nguyên nhân, mà chỉ nói:

– Thiên Tượng sư bá cùng hai vị đại tu sĩ là Đạo Thắng lão tổ cùng đại tu sĩ của Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc liên thủ đuổi giết A tu la, cho tới bây giờ cũng không có tin tức truyền về. Ngược lại, Thiên Khang sư thúc, Thiên Tuyết sự thúc cùng lão sư Thiên Phàm lão tổ có thể còn liên lạc.

Quả nhiên, Lục Bình nghe vậy gật đầu một cái, nói:

– Nếu là ba vị sư thúc tổ lúc này không có chuyện gì quan trọng, xin mời sư thúc phát ra truyền âm pháp kiếm mời bọn họ trở về trước đi!

Trong Hàn Băng đảo đại chiến, Bắc Hải tu luyện giới tuy nói chiến thắng, nhưng cũng là thảm thẳng. Toàn bộ Hàn Băng đảo bởi vì bản thân Chân Linh phái tài lực sung túc, sai phái đại lượng tu sĩ trú đóng Hàn Băng đảo, cuối cùng khiến cho thương vong hạ xuống thấp nhất ra. Các phái khác ở Hàn Băng đảo sau khi đánh một trận, sự tổn thất hoàn toàn có thể dùng từ “thương gân động cốt” để hình dung.

Khu vực phòng thủ của Chân Linh phái ở Hàn Băng đảo là lớn nhất, vì vậy thương vong cũng cực kỳ thảm trọng. Chân Linh phái mang tới gần ngàn dung huyết đệ tử chết gần một nửa, gần trăm vị đoán đan kỳ tu sĩ cũng bỏ mình hơn một phần ba, đồng thời còn có Thiên Thành lão tổ pháp tướng tu sĩ trọng thương bản nguyên, mất đi cơ hội cuối cùng lên cấp pháp tướng trung kỳ.

Tổn thất của Chân Linh phái đã đạt tới trình độ như thế, các phái khác cho dù có số lượng thương vong tương đối nhẹ hơn so với Chân Linh phái, nhưng các phái hiện nay cũng không tài lực ngang bằng Chân Linh phái để có thể mang ra tiêu hao. Tổn thất năm ba mươi vị đoán đan kỳ tu sĩ cũng bất quá chính là bằng một phần mười tổng số Chân Linh phái đoán đan tu sĩ, nhưng ở những môn phái khác có thể chiếm cứ số lượng một phần ba, thậm chí một phần hai. Điều này đối với môn phái mà nói đơn giản chính là sự đả kích mang tính hủy diệt.

Đặc biệt là ở thời khắc tối hậu của Hàn Băng đảo đại chiến, đại quân ma la toàn lực bỏ qua cứ điểm mà Chân Linh phái trú đóng, hợp binh dùng toàn lực vây công một chỗ linh thạch quáng mạch ở trung ương của Hàn Băng đảo. Sau khi phòng thủ hộ tráo bị vỡ tan tành, các phái tu sĩ vì chống cự đại quân ma la không cho chúng tiến vào trong linh thạch quáng mạch, thậm chí đã trả cái giá mang tính hủy diệt.

Cho tới sau khi đại quân ma la đại bại, các phái cùng với các thế lực lớn trong lúc nhất thời rút không ra lực lượng đủ để tới trú đóng các nơi, cũng như tiêu trừ những ma la thừa dịp loạn trốn vào trong linh thạch quáng mạch