Chương 1165: Đuổi giết Hàn Diệp

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vậy mà điều này vẫn còn cũng chưa hết, hai tay hai chân của Long Hòe lão tổ lần nữa mở ra, bên trong lần nữa nhảy ra bảy tám tiểu nhân kích thước không đồng nhất, sau đó thậm chí nhích cái sọ lên, kéo ra một tiểu nhân từ bên trong lúc này mới đem cái sọ đặt đầu vào đó lại.

Lục Bình nuốt nước miếng một cái, trong miệng khô khốc hỏi:

– Nhiều thân ngoại hóa thân như vậy, tiền bối có thể đủ dùng không?

– Ngươi nói đi?

Long Hòe lão tổ lần này cũng hỏi Lục Bình một câu rất mang tính người, tựa hồ đối với loại kinh ngạc của hắn cũng cảm thấy đắc ý.

Mười lăm tiểu nhân nhảy lên bốn phía Long Hòe lão tổ làm ra các động tác không giống nhau, cũng cực kỳ thuần thục. Hơn nữa Lục Bình còn từ trong có thể nhìn ra giữa những tiểu nhân này còn hiểu phải phối hợp lẫn nhau.

Đây, lại là một nhánh đạo binh đại trận, một nhánh đạo binh đại trận từ hóa thân cấp bậc pháp tướng sơ kỳ tạo thành.

– Cỗ thần ngoại hóa thân này của lão phu chính là chín ngàn năm khô trúc luyện hóa mà thành, trong cơ thể tự mang không gian. Một nhánh đạo binh đại trận này chính là sau khi lão phu giác tỉnh tiêu ma thời gian nhiều vạn năm qua làm thành. Về phần vật cần để luyện chế đạo binh đại trận này, ban đầu người xem ra cũng đã thấy qua trong một địa.

Lục Bình hiển nhiên đã thấy qua. Một mảnh thụ linh đó đều ở rừng cây trên năm ngàn năm, sợ rằng khô héo đều đã bị Long Hòe lão tổ luyện thành thân ngoại hóa thân, hợp thành một nhánh đạo binh đại trận trước mắt như bây giờ.

– Ngươi cảm thấy lão phu có thể bắt lại mười một pháp tướng trung kỳ tiểu tu đó không?

Long Hòe lão tổ lại còn hỏi Lục Bình một câu. Thời điểm này Lục Bình mới nhận ra được Long Hòe lão tổ đã trở về loại hòa ái lúc ban đầu hắn thấy ông ta trong một địa. Loại sát phạt quả quyết lúc trước đối với Lưu Thiên Viễn cùng với Thiên Điền càng giống như là một loại bảo vệ tự thân.

Pháp tướng trung kỳ, còn là tiểu tu! Cái này chỉ sợ cũng chỉ có lão quái vật trước mắt không biết sống bao nhiêu năm tháng mới có thể nói được rồi.

Lục Bình bụng nghĩ thầm, lúc này mới lên tiếng đáp:

– Vãn bối cảm thấy lão nhân gia ngài rất không cần tìm tới vãn bối. Dựa vào một nhánh đạo binh đại trận này, tiền bối ngài hoàn toàn có thể ngay cả Hàn Diệp lão tổ, cũng có thể bắt giữ chèn ép!

Long Hòe lão tổ nở nụ cười ”ha ha”, nói:

– Nếu lão phu không gặp được người ở đây, dĩ nhiên là phải làm như vậy. Tuy nhiên hiện tại cái này coi như là một khảo nghiệm lão phu đối với ngươi đi, có một chút lão phu cần phải nói cho ngươi hay. Ngươi không được trông cậy vào lão phu sau khi quấn lấy mười một tiểu tu đó sẽ viện thủ ngươi. Nếu ngươi bị Hàn Diệp giết ngược lại, lão phu tự sẽ báo thù cho ngươi. Nếu ngươi vì vậy chạy trốn, sau này ta và ngươi cũng không còn qua lại. Nhưng nếu người chém giết Hàn Diệp, món đó Khai Thiên Di Vật trên người của hắn lại thuộc về ngươi tất cả.

Lục Bình bĩu môi, nghe vậy hỏi:

– Thế nào, tiền bối không phải là muốn đoạt về món Khai Thiên Di Vật đó, Giao đạo nhân thủ thư sao?

Long Hòe lão tổ cười đáp:

– Đó vốn là di khí chi vật của lão phu, nếu không phải không muốn rơi vào trong tay Lục Đại Thánh Địa, cần gì phải đoạt về?

Trong rừng cây, Hàn Diệp lão tổ cùng mười một tên thánh địa đích truyền tu sĩ một đường phi độn. Bọn họ ngờ tới cường thế lúc Tiêu Bạch Vũ xuất hiện, ngờ tới Tiêu Bạch Vũ có thể tổn thương bảo thuyền, thậm chí ngờ tới Tiêu Bạch Vũ có thể sẽ có trợ thủ xuất hiện.

Vậy mà bọn họ suy đoán đến hết thảy tình huống ngoài ý muốn có thể phát sinh, nhưng không ngờ tới tình huống trước mặt lại thất thủ: tất cả mọi người đều biết Tiêu Bạch Vũ vô cùng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn đánh giá thấp sự mạnh mẽ của ông ta. Ông ta là hiện thân của sự tột cùng nhất của tu luyện giới, Tiêu Bạch Vũ có thể lấy một địch ba còn chiếm thượng phong hơn nữa, còn có rỗi rãnh đáp xuống một kiếm trí mạng hủy đi bảo thuyền!

Biết rõ chỗ thủ đoạn mạnh nhất của đối phương, nhưng cuối cùng hết lần này tới lần khác lại thua trên chỗ mạnh nhất đó, đây chính là lý niệm mà kiếm tu luôn tâm niệm. Vô luận là tu vị cao thấp, thực lực sâu cạn hay hoặc giả là âm mưu thủ đoạn, ta chỉ một kiếm trảm phá.

Nếu nói một kiếm phá vạn pháp, vạn pháp đó không chỉ là pháp thuật, còn có quyền mưu, thủ đoạn, hoàn toàn thực lực nghiền ép!

Cho nên, coi như khi ma la đại quân đến, coi như khi bốn con A Tu La xuất hiện, bọn họ vốn là cũng có thể ngăn cản, hơn nữa còn hoàn toàn có thể chống đỡ được. Nhưng chính là một kiếm từ trên trời giáng xuống, kích hủy hết bảo thương của bảo thuyền, kích hủy hết phòng ngự cùng với công kích thủ đoạn chủ yếu nhất trên bảo thuyền, khiến cho một chiếc bảo vật vốn ngay cả lúc Thuần Dương tu sĩ đối mặt đều phải tránh lui chín mươi dặm trở thành cá trên thớt, mặc cho người xẻ thịt.

Bọn họ chỉ có trốn. Bởi vì thoát thân chậm, bọn họ đối mặt không chỉ có ma la đại quân hung tàn, còn có tu sĩ xảo trá theo sát đến.

Cái này vốn chỉ là một cuộc nhiệm vụ do Ngũ Đại Thánh Địa dùng để khảo nghiệm đích truyền tu sĩ mà thôi. Trừ chuyện vây giết Tiêu Bạch Vũ là nhiệm vụ ra, có năm vị Thuần Dương lão tổ cao tâm, còn lại hết thảy khó khăn đều phải do chính bọn họ ứng đối. Đây cũng là duyên cớ vì sao ngũ đại môn phái không có một đại tu sĩ xuất thủ.

Bọn họ tràn đầy tự tin, vốn cho rằng khó đối phó nhất cũng bất quá chính là Bắc Hải Lục Thiên Bình không biết từ nơi nào nhô ra mà thôi. Người này cũng thực làm bọn họ khẩn trương một trận, ba bốn người nhìn dáng dấp cũng không từ trên người hắn đòi được chỗ thật tốt.

Nhưng đây chẳng qua là các phái đích truyền tự trọng thân phận mà thôi, một khi ép bọn họ liên thủ đánh ra, ba Lục Thiên Bình cũng chỉ có lạc hoang mà chạy.

Cũng may người này dường như cũng là hạng người khứu giác bén nhạy, rất nhanh sau đó phát hiện không ổn, bản thân trốn trước rồi. Trong miệng mọi người nói người này ngược lại thức thời, nhưng trong lòng lại tiếc nuối không có thể cùng người này quyết tranh hơn thua, thật không thú vị.

Vậy mà lại là một kiếm đó, để cho tất cả cố gắng của bọn họ đều uống phí. Bảo thuyền không còn cách nào áp tải đến Ngũ Hành tông. Bọn họ chỉ có lui để cầu việc khác, hộ tống Hàn Diệp lão tổ trở về Ngũ Hành tông, ít nhất còn có cơ hội tìm hiểu thủ thư ấy của Giao đạo nhân.

Những người này không khỏi bực tức. Coi như là Thuần Dương lão tổ, dưới lấy nhiều đánh ít lại còn có chênh lệch lớn như vậy. Coi như sau đó lại có hai Thuần Dương tu sĩ gia nhập chiến đoàn rõ ràng cho thấy vì Tiêu Bạch Vũ trợ quyền mà đến, nhưng Tiêu Bạch Vũ lúc này chí ít cũng lấy một địch ba, như thế nào lại bị Tiêu Bạch Vũ đó chém một kiếm xuống?

Nếu không phải đỉnh đầu những người đó đều là các phái Thuần Dương lão tổ, sợ rằng những người tâm cao khí ngạo nơi đó, hết thảy đều dám miệt thị đích truyền tinh anh trong miệng ngay cả các loại ngôn ngữ: phế vật, ngu xuẩn, ngu ngốc đều phải mắng ra hết.

Một chiếc bảo thuyền cứ như vậy bỏ đi rồi. Bọn họ không phải là những Trung Thổ tu sĩ tầm thường, bọn họ là Trung Thổ thánh địa tinh anh, hiển nhiên biết rõ chỗ giá trị của một chiếc bảo thuyền. Nó cơ hồ chính là tòa căn cơ chi địa thứ hai của mỗi một nhà đại hình môn phái ở hải ngoại. Lấy được một chiếc bảo thuyền thì tương đương với lấy được một nửa để uẩn của một nhà đại hình môn phái. Coi như Ngũ Đại Thánh Địa cũng không đến mức vô địch mà không coi một chiếc bảo thuyền ra gì.

Nhiệm vụ mặc dù thất bại một nửa, nhưng nghĩ như thế nào thì trách nhiệm này cũng không phải rơi vào trên người của bọn họ, rơi vào trên người nào đó. Trên người Thuần Dương lão tổ sao, ai dám đi truy cứu trách nhiệm của bọn họ?
Một nhóm mười hai người cắm đầu lên đường, mỗi người suy nghĩ tâm sự, không khí cũng lộ ra đè nén. Hết lần này tới lần khác đang lúc này Hàn Diệp lão tổ đột nhiên cũng hít một hơi khí lạnh. Mười một người khác cả kinh rối rít đưa mắt căm tức nhìn phía lão ta.

Nhưng lập tức bị thần sắc kinh nghi bất định của Hàn Diệp lão tổ làm trong lòng mỗi người đều trầm xuống, rối rít đem thần niệm cùng với các loại dò xét bí thuật thi triển ra, kết quả như cũ là không thu hoạch được gì.

Mọi người nhất thời phiền não, lại quên người trước mắt căn bản là lão bài đại tu sĩ cao hơn một cấp so với tu vi của bọn họ, hơn nữa đã trải qua hai ba trăm năm ở hậu kỳ rồi.

Cuối cùng vẫn là Ngũ Hành tông Mộc Trường Sinh há mồm hỏi:

– Sư thúc tổ, ngài phát hiện có gì không ổn?

Đây là Mộc Trường Sinh lần đầu tiên ngay trước bốn nhà thánh địa đích truyền tu sĩ khác gọi Hàn Diệp lão tổ là “sư thúc tổ”, cuối cùng xác nhận thân phận của Hàn Diệp lão tổ ra đời từ Ngũ Hành tông.

Hàn Diệp trong miệng “ừ” xong một tiếng, vậy mà ánh mắt vẫn như cũ quan sát về bốn phía, tựa hồ cũng không vội trả lời vấn đề của Mộc Trường Sinh.

Vào lúc mọi người ở đây chờ không nhịn được nữa, Hàn Diệp lúc này mới lên tiếng nói:

– Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được cánh rừng cây dưới chân chúng ta có chút không ổn sao?

– Có gì không ổn?

Nói chuyện là Cửu Huyền lâu Chu Cửu Loan, nàng cũng không phải là một trong Cửu Huyền lâu chín đại lâu chủ. Chỉ là duyên cớ bởi vì cái tên, thường xuyên bị người cho rằng là lâu chủ thứ chín của Cửu Huyền lâu. Trên thực tế lâu chủ thứ chín của Cửu Huyền lâu gọi là Chiêm Cửu Cung, mà Chu Cửu Loan chẳng qua là đích truyền tu sĩ xếp hàng thứ mười một của Cửu Huyền lâu thôi. Lần này có thể được phái ra tới tham gia khảo nghiệm hoàn toàn là bởi vì duyên cớ cô nãi nãi Chu Bát Tả nhà mình.

Cũng chính bởi vì có sự sủng ái từ vị Thuần Dương lão tổ vui buồn thất thường nhất của Cửu Huyền lâu, khiến cho Chu Cửu Loan mặc dù không là Cửu Huyền lâu chín đại lâu chủ, vậy mà nói chuyện lại thường thường đều ương ngạnh so với chín đại lâu chủ.

Hàn Diệp lão tổ hiển nhiên cũng có biết Chu Cửu Loan, nghe nàng cứng rắn hỏi thăm như vậy cũng không có biểu lộ bất mãn chút nào, mà là giải thích:

– Linh tính a, cánh rừng cây này tựa hồ quá mức tươi tốt, giữa những cái nhịp động đó tựa hồ cũng cất giấu vận luật vậy.

Mười một người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không cách nào hiểu loại trực giác với bên ngoài thần niệm bồi dưỡng mà thành của Hàn Diệp lão tổ. Đây là một đại tu sĩ đã trải qua ngàn năm tu hành, đời sống mấy trăm năm nằm vùng bồi dưỡng ra bản năng nhận biết đối với nguy hiểm, vượt xa không phải là những tu sĩ này tu luyện thời gian dài nhất cũng bất quá hơn ba trăm năm có thể hiểu được.

Vậy mà rất nhanh cũng không cần bọn họ hiểu, một khắc sau đó, cánh rừng rậm dưới chân mọi người phi độn qua đột nhiên nổi lên biến hóa.

Bọn họ thật đúng là trong nháy mắt xoay chuyển, cây cối vô biên bắt đầu bít kín. Vô số nhánh dài dây leo quấn quanh tới trên người mọi người, sau đó bị chặt đứt toàn bộ, rồi lại trước nối theo sau, cuồn cuộn không ngừng.

Khoảnh khắc cả cánh rừng lập tức sống lại, bản năng ma luyện ra giữa sinh tử khiến cho Hàn Diệp lão tổ lập tức nhảy ra khỏi sự bao vây của rừng rậm, đồng thời trong miệng cuồng hồ:

– Chạy mau, trốn lên trên!

Vậy mà cuối cùng chạy ra khỏi chỉ có một mình lão ta. Đột nhiên trong không trung, mười sáu cây đại thụ che trời bít kín bốn phía liên hợp cành lá dính vào nhau, dây leo gắn kết lẫn nhau, tạo thành một nhà tù to lớn dưới chân của Hàn Diệp lão tổ, vây lấy toàn bộ mười một vị đích truyền tu sĩ của Ngũ Đại Thánh Địa vào bên trong.

Hàn Diệp lão tổ kinh hãi thất sắc, nhưng cũng không hốt hoảng, hai tay ôm khẽ, ánh sáng trắng toát nhất thời ngưng tụ trong. Hàn Diệp lão tổ đem viên quang cầu đó nhấn xuống phía dưới một cái. Từng tầng một sương lạnh nhất thời ướt hết cành lá dây leo, xâm nhiễm đi về phía nhà tù bằng đại thụ to lớn. Những lá cây dây leo bị xâm nhiễm chỉ cần nhẹ nhàng gõ một cái sẽ vỡ vụn thành vô số mảnh vụn.

Vậy mà một đạo ánh sáng màu xanh biếc tràn đầy sinh cơ đột nhiên từ nhà tù đại thụ để bộ dâng lên. Những cành lá vốn bị đóng chặt nhất thời hồi phục, lần nữa hoán phát sinh cơ. Dưới gió nhẹ thổi lất phất vang lên “xào xạc”, dường như đang cười nhạo Hàn Diệp lão tổ vậy.

Hàn Diệp lão tổ làm gì còn không biết đã gặp phải tình địch, thân hình lui về phía sau thật nhanh. Lúc này khoảng cách của lão ta đã gần trước đối thủ chưa lộ diện bày bẫy rập, ai biết đối thủ có cất giấu những thủ đoạn liên hoàn khác muôn đem lão ta cùng nhau lâm vào trong đó hay không?

Phi thân lui về phía sau, chỉ có bảo toàn mình mới có thể mưu đồ cứu người khác. Huống chi Hàn Diệp lão tổ cũng tuyệt đối tự tin thực lực nhà mình, chỉ cần mình chạy thoát rồi, đối với đối thủ vây khốn thánh địa đích truyền tu sĩ mà nói mới là kiềm chế lớn nhất.

Vậy mà Hàn Diệp lão tổ lại sai lầm!

Vào phút chốc lão ta phi thân trở lui, một song phi kiếm tới từ chân trời, hao hao nhiên như sông lớn chạy chồm, nguy nguy hồ như thiên hà hạ tiết, đánh thẳng tới Hàn Diệp lão tổ!

“Đại Giang Đồng Khứ Kiếm Quyết”, đạo kiếm thuật đại thần thông này vốn là khí thế thịnh nhất sau khi Lục Bình phiêu lưu Ngọc Lan Hà toàn cảnh tuyệt ít được hắn cầm tới đơn độc thi triển đối địch. Bởi vì Lục Bình đã vì một bộ kiếm thuật thần thông này lần nữa thành lập một bộ hoàn chỉnh truyền thừa thế hệ. Lục Bình đối với lần này có dã tâm lớn hơn. Hắn muốn đơn độc sáng lập ra một bộ hoàn chỉnh vô thượng thần thông truyền thừa. Vì thế sau khi hắn rời khỏi Nam Hải lập tức đi tới Trung Thổ nam bộ, vì chính là muốn lĩnh hội quá trình chạy chồm như biển của Thanh Minh Giang sông lớn thứ nhất ở Trung Thổ.

Hôm nay một bộ kiếm thuật thần thông này mặc dù cũng không hoàn toàn thành lập thành công, nhưng ít ra uy năng của nó cũng xa không phải là một bộ “Đại Giang Đồng Khứ Kiếm Quyết” lúc trước thành lập trong Hải Nạp Bách Xuyên Kiếm thuật truyền thừa thể hệ có thể đủ so nghĩ.

– Pháp tướng trung kỳ!

Thần sắc khinh miệt của Hàn Diệp lão tổ chợt lóe rồi biến mất trên mặt, đảo cổ tay một cái đột nhiên rung lên. Một cỗ gió mát đánh tới. Kiếm lang ngập trời nhất thời đồng thành một mảnh linh khí bằng tinh giữa không trung, chỉ để lại Tế Thủy Trường Lưu kiếm giữa không trung định định đương đương phá vỡ hàn băng thần thông cơ hồ muốn đông cứng không gian, làm gì còn có bao nhiêu dư lực đi công giết một vị pháp tướng đại tu sĩ.

Quanh thân Hàn Diệp lão tổ dâng lên một đoàn đất màu vàng, rồi sau đó đất màu vàng trong chớp mắt ngưng tụ thành một khối áo giáp ở phía vai trái. Ngay sau đó nghe được một thanh âm “phốc xuy” vang lên. Một chuỗi trường kiếm màu u lam không ngờ đâm hư áo giáp, nhưng đúng là vẫn chưa làm thương tổn đến bản thể của Hàn Diệp lão tổ.

Hàn Diệp lão tổ sắc mặt cũng thoáng qua một đạo vẻ kinh ngạc. Lão ta ở hải ngoại gần ngàn năm, lại là đại tu sĩ vang danh ở hải ngoại tu luyện giới, làm gì không nghe nói qua đại danh của “Vô Hình Kiếm Quyết”. Hiển nhiên lão ta càng hiểu được gần đây hơn trăm năm quật khởi với Bắc Hải một vị tu sĩ đời thứ ba được kiếm thuật truyền thừa của Phi Linh phái một đại phái duy nhất của Bắc Hải ngày xưa.