Chương 1106: Gặp lại Văn Uyên

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tu sĩ ở xung quanh chờ đợi xem trò vui toàn bộ thất vọng, trơ mắt nhìn Tô Cẩm đáp xuống trên lưng Bá Thiên thần quy chỗ của Lục Bình, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn hướng về phía Hạng Tây Bình trao đổi cái gì đó. Không ít tu sĩ âm thầm phân hận, cái tên Lục Thiên Bình gì đó bất quá chỉ là kẻ hạ tiện khinh dưới lòn trên, thấy người ta là đích truyền đệ tử của Tử Dương Cung, lập tức liền vuốt ve nịnh bợ ngay.

Bất quá cũng có người lập tức phản ứng kịp: Lục Thiên Bình? Có phải là cái người xuất thân từ Bắc Hải Tu Luyện Giới, một thân tu vị cơ hồ là hiếm có địch thủ ở trong lớp tu sĩ đời thứ ba thuộc hải ngoại tu luyện giới hay không? Dường như người này ở trong lớp đệ tử đời thứ ba của Tu Luyện Giới tương đối nổi danh!

Sau khi nghe danh tiếng Lục Bình, không ít người khi nhìn lại Lục Bình thì trên mặt đã bớt đi rất nhiều vẻ khinh miệt. Lấy thực lực của Lục Bình, cũng có thể bình đăng tương giao cùng Tô Cẩm là đích truyền đệ tử của Tử Dương Cung như vậy rồi.

– Tô huynh, không biết Tạ huynh lúc này khỏe không?

Tô Cẩm tự nhiên hiểu biết Lục Bình tất nhiên sẽ hỏi đến Tạ Thiên Dương, vì vậy cười nói:

– Tạ sư đệ hiện giờ quả là không vừa nha, Tô mỗ vội vàng vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên như vậy ngược lại cùng hắn có quan hệ cực lớn. Trong Lục đại đích truyền của chúng ta phải kể Tạ sư đệ nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn tu vi một đường tăng vọt, mắt thấy đã sắp tới Pháp Tướng sơ kỳ điên phong, khoảng cách Pháp Tướng trung kỳ cũng chỉ còn lại có một bước cuối cùng, ta đây là Tam sư huynh sắp phải bị hắn vượt qua rồi. Tô mỗ đây cũng rất bất đắt dĩ, chỉ đành phải trước hết vượt qua lôi kiếp, không thể để cho lão Lục vượt qua dễ dàng như vậy, không phải hay sao?

Lục Bình từ trong ý của y tiếp lời:

– Tạ huynh kỳ tài xung thiện, tu vị có như hiện giờ cũng là hợp tình hợp lý.

Tô Cẩm rất đồng ý, nói:

– Chính phải, tiểu tử này ngày thường ở trong Tu Luyện Giới chạy tới chạy lui, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian trong việc tu luyện, nhưng tu vi tăng trưởng lại một chút cũng không chậm. Trước đó vài ngày còn liên thủ với kẻ đi lại trong thiên hạ thuộc Ngự Thú Linh tông làm bị thương nặng thất trọng lâu chú hòa bát trọng lâu chủ của Cửu Huyền Lâu, thật có thể nói là tu vị cùng danh tiếng cả hai đều không chịu lạc hậu a!

Chín đại lâu chủ của Cửu Huyền Lâu Lục Bình tự nhiên là có nghe danh. Đồng dạng là giáo giáo giả trong lớp tu sĩ đời thứ ba của tu luyện giới. Ngự Thú Linh tông hành tẩu thiên hạ tự nhiên không chỉ có một người, nhưng cùng giao hảo với Tạ Thiên Dương dĩ nhiên là chỉ có Tang Du mà thôi. Xem ra tu vi của hai người này đều có bước tiến bộ dài, không ngờ lại có thể dễ dàng đánh bại đích truyền tu sĩ của Cửu Huyền Lâu.

Lục Bình không khỏi hiếu kỳ hỏi:

– Hai người bọn họ sao lại đối mặt cùng Cửu Huyền Lâu đích truyền vậy?

Tô Cẩm lắc đầu, đáp:

– Cái này ta cũng không quá rõ, tựa hồ là bởi vì vị Ngự Thú Linh tông hành tẩu thiên hạ kia có một nghĩa muội bị khi dễ, mà Lục sư đệ lại cùng vị hành tẩu thiên hạ đó giao hảo tốt, hai người vì thế liên thủ giúp cho nàng hả giận.

Tô Cẩm mới vừa nói xong, liền cảm nhận được trên người Lục Bình sát khí chợt lóe lên rồi biến mất.

Tô Cẩm vỗ vỗ cái trán, nói:

– Nói vậy cũng quên, Lục huynh ba người các ngươi khi xưa khi còn là đoán đan tu sĩ, ngay cả Thiên Mã Tộc Tứ trưởng lão cũng dám đấu một trận, đây cũng là sinh tử giao tình rồi!

Ngay sau đó y lại nghiêm mặt nói:

– Bất quá Lục huynh, hai vị lâu chủ của Cửu Huyền Lâu rốt cuộc thân phận không tầm thường. Lục sư đệ cùng vị hành tẩu thiên hạ đó đánh cũng đã đánh rồi, xem ra Cửu Huyền Lâu cũng không nói gì, nhưng nếu là Lục huynh ngươi cũng xuất thủ, vô luận thắng bại, Chân Linh phái của Lục huynh sợ là sẽ gặp chút khó khăn.

Lục Bình gật đầu một cái, biểu hiện là đã hiểu, bất quá hắn cũng cũng không phải là vì bằng hữu giao tình, mà là vì nghĩa muội Thanh Hồ của Tang Du, Thanh Hồ hôm nay làm việc cho hắn, mà hai vị lâu chủ của Cửu Huyền Lâu làm khó với nàng thì dĩ nhiên cũng là làm khó với hắn. Huống chi Thanh Hồ có lẽ là bởi vì chuyện gì đó mà bị gây khó khăn, mà những chuyện như vậy có lẽ là có liên quan cùng những việc mà Lục Bình đã từng giao phó cho nàng.

Đường đi đến Ngũ Hành Chi Địa tự nhiên không thể chỉ có một con đường. Mặc dù như thế, theo khoảng cách càng ngày càng gần với Ngũ Hành Chi Địa, đội ngũ khổng lồ cũng đã tụ tập hơn hai mươi đầu Bá quy. Mỗi một con Bá quy cho dù là rút nhỏ hình thể cũng đồng dạng là to lớn vô cùng, giống như một dãy núi lưu động ở trên biển.

Tu sĩ ngồi ở trên cự quy nhàm chán vô liêu, kẻ có chút danh tiếng thì bắt đầu tổ chức các loại hoạt động ở khắp mọi, hoặc là trao đổi tu luyện tâm đắc, hoặc là dùng một ít bảo vật hơi trân quý tưởng hồ trao đổi, hay hoặc là nói chút tin tức bí mật hoặc chuyện lý thú trong tu luyện giới, tương hỗ kết giao một phen.

Lại trải qua mấy ngày, trên mặt biển dần dần dâng lên ngũ sắc sương mù thật mỏng, hơn nữa nguyên khí trong thiên địa cũng ngày càng trở nên nồng nặc. Tất cả mọi người đều biết Ngũ Hành Chi Địa đã gần trong gang tấc, các loại hoạt động đua nhau ngừng lại, mỗi người bắt đầu chuẩn bị.

Lại qua một ngày, Ngũ Hành Nguyên Khí trên mặt biển càng thêm nồng nặc, ngũ sắc sương mù cũng càng dày hơn, thậm chí ngay cả thần niệm của tu sĩ cũng bị ảnh hưởng. Bá quy mặc dù có thể vẫn bằng vào huyết mạch cảm ứng mà xác định được phương hướng, nhưng đội ngũ vốn chỉnh tề bởi vì thần niệm bị ảnh hưởng mà trở nên tán loạn hẳn.

Lục Bình cùng Tô Cẩm một tả một hữu ngồi xếp bằng ở trên lưng Bá quy, mỗi người đều vận khí luyện kính, tùy thời đều chuẩn bị xuất thủ tạo cho đối thủ một kích trí mạng.

Ngay vào lúc này, phía trước bên phải từ bên trong mê vụ đột nhiên truyền đến mấy tiếng kêu cả kinh. Ngay sau đó tiếng nổ đinh tại nhức óc cùng với tiếng mắng chửi của tu sĩ đồng thời còn kèm theo tiếng ma tiếng gào thét cùng truyền tới. Tô Cẩm hai mắt khai mở, một đạo thần quang như thực chất, bén như phi kiếm, lập tức lẩn vào bên trong Ngũ Hành mê vụ ở bốn phía, rồi sau đó lấy tia mắt này làm trọng tâm, Ngũ Hành mê vụ trong vòng ba thước bốn phía tất cả đều tản lui. Ánh mắt bắn thẳng đến ngoài xa hơn trăm trượng xa, nhất thời tạo thành một không gian trăm trượng không có sương mù bao phủ.

Cùng lúc đó, hai mắt Lục Bình cũng chậm rãi mở ra, một đạo ánh sáng màu xanh chợt lóe rồi biến mất, bốn phía không chút dị tượng sinh ra, nhưng Lục Bình vẫn lưu chuyển ánh mắt, tựa hồ sương mù bốn phía căn bản không thể nào ngăn cản nổi ánh mắt của hắn vậy.

Ngay vào lúc này, Lục Bình cùng Tô Cẩm cơ hồ cùng đồng thanh nói:

– Đến rồi!

Hai người nhìn nhau cùng cười một tiếng, cơ hồ đồng thời xuất thủ, hai đạo kiếm quang chia ra từ hai bên phải trái lưng của Hạng Tây Bình dâng lên, tiến thẳng vào trong ngũ sắc mê vụ.

Những tiếng gào thảm gấp nhanh từ trong mê vụ truyền tới, loáng thoáng thấy kiếm quang bên trái đã biến thành kiếm khí đầy trời, giống như cuồng đào cự lãng; còn kiếm quang phía bên phải thì trắng xóa một mảng, giống như vô tận bằng nguyên.

Bá quy tiếp tục đi về phía trước, phá vỡ ngũ sắc sương mù hơn trăm trượng bên ngoài, chỗ lúc trước hai người xuất kiếm giết địch rốt cục lộ ra một chút đầu mối, trên biển bên trái toàn bộ đều là ma la đang tan rã cụt tay cụt chân, còn phía bên phải trên mặt biển lại nổi lơ lửng một tòa băng sơn, bên trong mấy con ma la bị phong ấn ở trong đó, sinh cơ hoàn toàn không còn chút nào.

– Tô huynh thật là thủ đoạn hay! – Ha ha, giống nhau giống nhau!

Ma la xuất hiện, có ý nghĩa là mọi người đã đi tới lằn ranh của Ngũ Hành Chi Địa. Lục Bình vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, từng tia từng lũ thiên địa nguyên khí tụ đến bên hắn. Bất quá Lục Bình một thân Thủy chúc tính chân nguyên vô cùng hồn hậu, những thứ thiên địa nguyên khí này khi tụ hướng về hắn cũng đồng thời cũng từ bên trong tách ra một vụ quang nhè nhẹ màu thủy lam.

Chỉ chốc lát sau khi, quanh người Lục Bình liền tạo thành một quang cầu mông lung màu thủy lam, làm Tô Cẩm ở một bên có chút bất ngờ, nói:

– Lục huynh, xem ra tựa hồ chân nguyên của huynh ngưng luyện hùng hậu, hoàn toàn không cần thiết phải tới Ngũ Hành Chi Địa này oa?

Lục Bình thử ngựng luyện những thứ thủy nguyên chi khí này, quả thật phát hiện những thứ thủy nguyên chi khí này mặc dù dày đặc, nhưng đối với tự thân chân nguyên có tác dụng ngưng luyện vô cùng nhỏ nhoi. Tuy nhiên, nơi này thủy nguyên chi khí cực dày, cho dù là không thể dùng để ngưng luyện chân nguyên, cũng là một chỗ tu luyện thật tốt.

Lục Bình “Ha ha” cười nói:

– Tại hạ lần này đến Nam Hải du lịch, tới Ngũ Hành Chi Địa này cũng coi như là cơ duyên xảo hợp, lúc đầu cũng không phải là vì ngưng luyện chân nguyên, mà là muốn có chút kiến thức liên quan Quy đạo nhân lưu lại di tàng này mà thôi. Bất quá cho dù không cách nào ngưng luyện chân nguyên, nơi này cũng là một chỗ tu luyện tu luyện không tệ!

Tô Cẩm “A” một tiếng, nói:

– Thì ra là như vậy!

Chút ít bất ngờ căn bản không thể nào ngăn trở Bá quy tiến tới. Hai người sau đó còn có mấy lần xuất thủ, nhưng gặp phải đều là những đội ngũ ma la rải rác, nhiều thì hơn mười con, ít thì chỉ mấy con, toàn bộ chỉ là một ít ma la cấp thấp, dù chúng ở trong Ngũ Hành mê vụ này như cá gặp nước, cho dù là loại người như Lục Bình cũng không khỏi không cẩn thận đối phó, để tránh âm câu lật thuyền.

Hai người lúc này cũng bắt đầu tranh thủ thời gian tu luyện, mặc dù chẳng qua là ở bên ngoài của Ngũ Hành Chi Địa, nhưng dưới sự rình rập của ma la đại quân, bọn họ không khỏi phải cẩn thận hơn một chút.

Quả nhiên vừa lúc đó, thanh âm trầm thấp của Hạng Tây Bình truyền tới:

– Cẩn thận, dưới nước có thứ gì đã tới!

Vào thời điểm Hạng Tây Bình có phát hiện, thì Lục Bình cùng Tô Cẩm cùng trước sau phát giác ở trong nước biển có dị thường. Hạng Tây Bình nói:

– Các ngươi bảo vệ ta quanh người, không nên để cho bọn chúng xông lên tiếp cận!

Dứt lời, thân thể của Hạng Tây Bình vốn đã bị thu nhỏ lại đến hơn mười trượng đột nhiên bành trướng, một mực phồng lớn đến hơn trăm trượng. Theo thân thể bành trướng, độ cao của quy giáp ở trên mặt biển cũng gia tăng, bất quá lúc này Hạng Tây Bình lại đột nhiên đem thân thể hạ trầm xuống, quy giáp chìm sâu xuống trong nước biển hơn mấy trượng, rồi sau đó một tiếng rống dài từ dưới mặt biển truyền tới, thân thể Hạng Tây Bình đột nhiên tăng nhanh tốc độ xung kích, nước biển trước người của hắn bởi vì sự gia tốc này mà dậy sóng cao mấy trượng, ào ào vô tới trước.

Trước đó Hạng Tây Bình bơi ở trên mặt biển với tốc độ cực nhanh, nhưng chưa từng tạo ra chút bọt sóng nào. Lần này cố ý nửa chìm ở trong nước biển, đẩy ra những con sóng dù chỉ hơn mười trượng, nhưng tạo ở trước mặt của hắn một mặt tường nước, mặt tường nước này rõ ràng là do thần thông cự lực của Hạng Tây Bình ngưng tụ, lực xung kích sánh ngang với độ hung mãnh của những cơn sóng cồn biển động mấy chục hoặc cả trăm trượng.

Chính vào lúc này, đáy biển đột nhiên liên tiếp truyền đến tiếng “Bành bành” trầm muộn, Lục Bình cùng Tô Cẩm ở trên quy giáp cũng cảm thấy thân thể to lớn của Hạng Tây Bình va chạm cùng những thứ ở dưới đáy biển này phát sinh ra sự chấn động nhè nhẹ.

Quy giáp của Hạng Tây Bình va chạm cùng nước biển, ở lằn ranh va chạm đó không ngừng nổ ra từng cơ bản nguyên tinh khí, hiển nhiên là ma la ẩn nấp ở dưới đáy biển đã bị Hạng Tay Bình đánh vỡ vẫn lạc. Hiệu quả theo kiểu tồi khô lạp hủ như thế này quả thật là làm cho hai người chấn động.

Lục Bình liên tiếp cảm thán, chẳng trách năm đó Nam Hải có một nhà đại môn phái đã từng thuê một con Bá quy cấp bậc thuần dương làm bảo thuyền cho bọn họ thông hành Trung Thổ. Lấy vô song phòng ngự của Bá quý tộc, một con Bá quy cấp bậc thuần dương hoàn toàn có thể sánh ngang cùng một chiếc bảo thuyền.

Khi ấy nhà môn phái này cũng thành công thông qua Phong Bạo Dương đi tới Trung Thổ. Điều này đã đưa tới chấn động to lớn ở trong tu luyện giới lúc đó. Rất nhiều tu sĩ tranh nhau từ các nơi ở Trung Thổ chạy tới muốn chứng kiến sự hùng vĩ của Bá quy cấp bậc thuần dương một phen xem thế nào.

Bảo thuyền tại Tu Luyện Giới mặc dù được xưng là tương trưng cho sản phẩm tối cao của công tác luyện khí, nhưng có thể khiến cho một con Thuần Dương Bá quy đóng vai làm bảo thuyền để thông hành Trung Thổ, vô luận là hiệu quả chấn động, hay còn có mục đích độc đáo nào khác đều có thể nói là từ xưa đến giờ chưa từng có ai làm.

Chuyện này mặc dù ở trong các đại môn phái thuộc Nam Hải từng đưa tới chấn động không nhỏ, không ít đại hình môn phái cũng cố gắng tiếp xúc cùng Bá quy, hy vọng có thể bỏ ra cái giá nhất định nào đó để bá quy có thể trở thành thông Thành công cụ giữa Nam Hải và Trung Thổ.

Đáng tiếc Bá quy cấp bậc thuần dương là thứ có thể gặp mà không thể cầu. Nhà môn phái kia sở dĩ có thể mời được Thuần Dương Bá quy là bởi vì tình nghĩa của tu sĩ đời trước, hơn nữa cũng chỉ có một lần ấy mà thôi. Các môn phái còn lại tự nhiên cũng không dám đem chú ý nhắm tới trên người của Thuần Dương Bá quy, còn Bá quy cấp bậc đại tu sĩ thì dù còn có thể tìm được ở Nam Hải, bất quá chuyện này cho tới hôm nay cũng chưa có người nào có thể thành công lần nào nữa.

Theo bước xâm nhập của Hạng Tây Bình vào Ngũ Hành Chi Địa, ma la mà họ gặp được càng lúc càng nhiều, không ít ma la thoát được sự va chạm dưới đáy biển, bắt đầu leo trên trên quy giáp, nhưng không chờ bọn chúng lộ đầu, liền bị Lục Bình cùng Tô Cẩm thi triển kiếm khí điểm trúng, chậm rãi chìm xuống đáy biển.

Cùng lúc đó, ma la từ trong mê vụ ở bốn phương tám hướng cũng có nhân cơ hội đánh tới, bất quá phía trước có Hạng Tây Bình đẩy lên sóng biển ngăn trở, Lục Bình cùng Tô Cẩm hai người chẳng qua là chuyên tâm đối phó ma la từ hai bên kéo tới giáp công là được.

Oanh!

Toàn bộ lưng cự quy rung chấn mạnh, Hạng Tây Bình vốn tiến tới với tốc độ khá nhanh đột nhiên khựng lại, dù sau đó vẫn tiếp tục tiến tới, nhưng bộ dáng cật lực hơn trước rất nhiều. Sóng biển đẩy lên hơn mười trượng phía trước lúc này bởi vì tốc độ tốc độ của Hạng Tây Bình đột nhiên chậm lại mà giảm trở lại. Hơn mười con ma la to nhỏ vượt qua tường nước hướng trên quy giáp đánh tới, nhưng bị Lục Bình phân ra một đạo kiếm quang hồng lựu, đem mười mấy con ma la này liên tục chém giết hơn phân nửa, còn lại ào một cái tản ra chạy trốn.

Cơn chấn động mạnh này khiến cho Lục Bình cùng Tô Cẩm thiếu chút nữa dưới chân đứng không vững. Ánh mắt của hai người trao đổi một cái, biết là Hạng Tây Bình ở đáy biển gặp phải cường địch, Tô Cẩm lớn tiến nói:

– Hạng huynh, đem nó ép lên đây!

Vừa dứt lời, thân thể Hạng Tây Bình đột nhiên hất về phía trước, bọt sóng văng lên, liên tiếp hai con Huyết Tu La bị Hạng Tây Bình từ đáy biển nhấc lên. Cùng lúc đó, đáy biển lại phát ra một tiếng trầm muộn, hiển nhiên là còn có một con huyết tu la đang đeo bám Hạng Tây Bình ở dưới đáy biển.

Lục Bình cùng Tô Cẩm hai người lướt đi về trước, hướng hai con Huyết Tu La đánh tới. Lục Bình hiện giờ vô luận là Tế Thủy Trường Lưu Kiếm, Huyết Chanh kiếm, hay là Vô Hình Thủy U Kiếm đều là nhất kiếp linh bảo, mặc dù hắn chưa lên cấp Pháp Tướng trung kỳ, nhưng thực lực đã sớm tăng lên rất nhiều.

Tô Cẩm trong tay ngự sử một món Linh Bảo Phi Kiếm, bản thân lại là Pháp Tướng trung kỳ kiếm tu, thế công vô cùng bén nhọn. Hai người liên thủ, hai con Huyết Tu La này không ngờ lại không thể đón đỡ được mười kiếm, thì một con trong đó liền bị Thủy U Kiếm chém bay đầu, một con khác cũng ở dưới phi kiếm của Tô Cẩm bị chém thành hai mảnh.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều cảm thấy phối hợp vô cùng ăn ý.

Không có hai con Huyết Tu La này ngăn trở, dưới đáy biển còn sót lại một con Huyết Tu La không còn cách nào ngăn trở Hạng Tây Bình xung kích. Lúc nãy nó di chuyển với cảm giác vô cùng khó khăn, hiện giờ nhất thời không còn nữa. Hạng Tây Bình lần nữa nhanh chóng tiến thẳng về phía trước.

Chính vào lúc này, từ phương hướng phía bên phải của Tô Cẩm, một trận tiếng nổ ùng ụng một đường kéo tới về bên này, dường như là có một con Bá quy đang trùng kích thẳng tới đây.

Tô Cẩm hét lớn một tiếng, nói:

– Đạo hữu bên kia, cẩn thận coi chừng đụng nhằm!

Đồng thời trong hai mắt y tinh quang bắn ra, lập tức xuyên thấu Ngũ Hành mẽ vụ, miệng nói:

– Chà, phía trước có phải là Văn Uyên tiên sinh của Vũ Văn Thế Gia?