Chương 425: Thật ra thì con cũng có

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đạo Lễ lão tổ phản kích, nhanh nhẹn như vậy, chỉ trong chốc lát từ chuyên Huyền Linh phái bị Thiên Lô lão tổ bức cung trước đó liền biến thành Đạo Lễ lão tổ chất vấn đối với Chân Linh phái.

Đoán Linh đan a, đây chính là Đoán Linh đan có thể đề thăng phẩm cấp kim đan a!

Còn có cái thứ thần bí khó lường, chỉ có mấy vị luyện đan tông sư cấp bậc pháp tướng lão tổ tại chỗ mới biết Vạn Diệu Ngọc Lộ.

Lục Bình cũng không biết cái gì gọi là Vạn Diệu Ngọc Lộ, nhưng bất quá Đoán Linh đan thì hắn cũng quen thuộc. Tuy nhiên, bây giờ hắn ít ra cũng đã biết Vạn Diệu Ngọc Lộ này là vật trọng yếu nhất để luyện chế Đoán Linh đan.

Đạo Lễ lão tổ suy đoán mặc dù có đạo lý, nhưng sự tình Đoán Linh đan ở Chân Linh phái, Lục Bình cũng rất rõ ràng. Tám viên Đoán Linh đan cất giữ trong một cái ngọc tủy bình, do hắn năm đó trong động phủ ở dưới đất của Phi Linh đảo phát giác. Khương, Liễu hai người lên cấp pháp tướng kỳ tuyệt đối là nhờ mượn lực của Đoán Linh đan. Khúc Huyền Thành bọn họ có lẽ cũng là như vậy.

Bất quá nếu nói rằng Chân Linh phái đã nắm giữ đan phương, có thể tự mình luyện chế Đoán Linh đan, thì điều này Lục Bình cũng không tin. Hắn thân là một trong năm vị luyện đan đại sư của Chân Linh phái, mặc dù trong ngày thường cũng không ra vào Luyện đan các, nhưng Chân Linh phái tự thân có tiêu chuẩn luyện đan đạt tới bực nào, hắn lại hết sức rõ ràng. Môn phái nếu như thật đúng là có được Đoán Linh đan đan phương, hắn thân là luyện đan đại sư như vậy, tuyệt đối sẽ không thể không biết chuyện ấy. Ít nhất cái vị Huyền Cảnh chân nhân kia kể từ khi từ chỗ của lão sư mượn lấy được một viên Đoán Linh đan dùng cho chuyên tâm nghiên cứu, nhưng chuyên nghiện thế nào mà đã hai mươi mấy ba mươi năm, những vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Thiên Lô lão tổ chờ cho Đạo Lễ lão tổ nói đã hết rồi, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, nói:

– Đạo Lễ, ngươi có biết Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình không?

Đạo Lễ lão tổ nghe ngôn ngữ của Thiên Lô lão tổ, sắc mặt ngẩn ra, tuy nhiên lại không lên tiếng trả lời.

Thiên Lô lão tổ lúc này lại không nhanh không chậm nói:

– Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình bản thân chính là một món bảo vật đạt tới cấp bậc thông linh pháp bảo. Nếu là dùng nó chứa đựng Đoán Linh đan, ngươi cảm thấy chỉ có bốn ngàn năm là có thể khiến cho mấy viên Đoán Linh đan mất đi hiệu lực hay sao?

Lúc này Thủy Yên các pháp tướng lão tổ mở miệng nói:

– Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình đúng là có thể bảo vệ cho đan dược mấy ngàn năm không mất đi dược tính. Dùng nó để chứa đựng loại linh đan như Đoán Linh đan này cũng không coi là phí của trời. Tuy nhiên, Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình này Chân Linh phải là từ đâu mà có?

Thiên Lô lão tổ lấy ra một cái ngọc tủy bình. Lục Bình nhận biết đó chính là cái ngọc tủy bình chứa đựng Đoán Linh đan mà năm đó hắn lấy được từ Phi Linh đảo mang ra ngoài. Hắn không thể ngờ là cái ngọc tủy bình này lại là một món thông linh pháp bảo như vậy.

Lục Bình mắng thầm trong bụng không dứt. Cảm thấy môn phái lúc ấy ban cho mình sự tưởng thưởng quả thực là quá ít! Tuy nhiên, ngay vào lúc đó hắn bất quá chỉ là một tên dung huyết tầng ba tiểu tu, muốn dùng bảo vật hàng đầu và quý trọng tưởng thưởng cho hắn, thì hắn cũng phải có thực lực tiếp nhận được mới được. Bằng không, một món huyền cấp trung phẩm Dưỡng Hồn mộc cũng không khiến cho hắn phải lo lắng đề phòng ẩn giấu nhiều năm như vậy.

Chỉ thấy Thiên Lô lão tổ tiện tay đem ngọc tủy bình ném cho vị Thủy Yên các pháp tướng lão tổ mới vừa nói chuyện kia. Vị lão tổ này đưa tay nhận lấy ngọc tủy bình, ánh mắt lại sáng lên, trong miệng tặc lưỡi liên hồi, lên tiếng nói:

– Đúng thật là Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình, nhưng bảo vật này ở trong Bắc Hải đã thật nhiều năm không xuất hiện qua rồi.

Vừa nói, vị lão tổ này đem nắp của ngọc tủy bình mở ra, đặt ở dưới đầu mũi ngửi ngửi mấy lượt, sau đó nhắm mắt lại tựa hồ phẩm vì cái gì đó. Chốc lát sau, ông ta liền mở mắt nói:

– Không sai, trong này đúng là đã từng có qua khí tức của Đoán Linh đan. Bản lão tổ đã từng ở trong một cổ điển tịch từ cổ lưu truyền xuống xem và biết qua một ít ghi chép liên quan tới Đoán Linh đan. Bên trong cái ngọc tủy bình này đã từng chứa Đoán Linh đan, không sai chút nào!

Vị lão tổ này nói xong, lại đem Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình giao cho vị lão tổ kế tiếp. Ngọc tủy bình ở trong tay mấy vị lão tố quay một vòng rồi giao trả trở về lại cho Thiên Lô lão tổ. Trong Bắc Hải cung, mười mấy vị luyện đan đại sư trơ mắt nhìn nhau, nhưng cũng không ai có tư cách chạm tới loại bảo vật mà các luyện đan sư cho rằng là lý tưởng nhất để chứa đựng đan dược quý trọng này.

Sau khi Thiên Lô lão tổ đem ngọc tủy bình thu hồi, lúc này lại cười cười ra vẻ tự chế giễu, nói:

– Đoán Linh đan là phát hiện ở trong Phi Linh đảo, đan phương thì rất tiếc không gặp phải. Về phần Vạn Diệu Ngọc Lộ, Chân Linh phái ta còn chưa có phúc khí gặp được nó.

– Đoán Linh đan nằm đó ở Phi Linh phái cũng là linh đan cao cấp nhất, tập hợp hết lực lượng của Phi Linh phái nhất phái, cũng chưa chắc có thể có mấy viên, trong ngày thường đều do mấy vị lão tổ trong môn phái phân tán mang theo người. Mà trong ngọc tủy bình này hiển nhiên có thể chứa đựng linh đan không dưới năm viên, điều này tại sao có thể?

Người lên tiếng phát biểu lại là Ngụy Hư Nhân! Xem ra hắn hiện giờ đã khôi phục không ít lý trí.

Thiên Lô lão tổ liếc hắn một cái, nói:

– Điều này ai biết được, có lẽ cái ngọc tủy bình này là di vật của Tiêu Ngọc Cường.

Lục Bình trong bụng chợt động, đây chính là lần thứ ba hắn nghe người ta nói tới cái tên “Tiêu Ngọc Cường” này.

– Không thể nào!

Ngụy Hư Nhân phảng phất lập tức bắt được cái gì, cái vẻ hơi mang điên cuồng lúc trước cuối cùng lại xuất hiện lần nữa, nói:

– Năm đó Tiêu Ngọc Cường kia bị hai ba vị pháp tướng lão tố vây giết, làm sao có thể vẫn còn di vật lưu lại?

– Vây giết sao?

Khóe miệng của Thiên Lô lão tổ mang theo nụ cười hài hước, nói:

– Vây thì là có vây, có giết được hay không thì cũng không biết được.

Nguy Hư Nhân bực tức còn muốn nói gì, không ngờ Đạo Lễ lão tổ một bên lại lên tiếng:

– Không sai, năm đó tham dự vây công Tiêu Ngọc Cường có một vị lão tổ của bốn phái. Tiêu Ngọc Cường kia đúng là chạy về được Phi Linh sơn. Tuy nhiên người này cũng đã bị chư vị lão tổ đánh trọng thương sắp chết, ngàn vạn lần không có thể còn sống.

Thêm vào lúc ấy Phi Linh đảo phong đảo đại trận khởi động, toàn bộ Phi Linh đảo sắp chìm mất xuống biển, cũng không thể tìm được thi thể của kẻ này.

– Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình a, năm đó Tiêu Ngọc Cường cũng đã từng luyện chế qua mấy cái ngọc bình loại này.

Thiên Lô lão tổ cùng Đạo Lễ lão tổ nói mấy câu này sơ hở trăm chiều, phần nhiều là một loại suy đoán. Đặc biệt là cuối cùng Thiên Lô lão tổ nhắc tới tên của “Tiêu Ngọc Cường”, còn mang theo một ít thành phần hài hước. Chẳng biết tại sao những lời này cũng khiến cho mấy vị lão tố trong Bắc Hải cung không hẹn mà cùng gật đầu một cái. Đạo Lễ lão tổ mặc dù mặt mũi âm trầm, nhưng cũng không mở miệng nói gì nữa.

Trong Bắc Hải cung yên lặng chốc lát, Hải Diễm môn lão ổô lúc này mới hướng Đạo Lê lão tổ hỏi:

– Đạo Lễ huynh, nói như vậy quý phái chính xác là có được Đoán Linh đan đan phương sao? Là từ Phi Linh đảo có được đúng không?

Đạo Lễ lão tổ mặt sắc trầm ngưng, lắc đầu một cái, nói:

– Không phải vậy, là người của Đông hải đưa tới. Bọn họ ở những năm trước đây tìm được động phủ của Trọng Huyền lão tổ. Tuy nhiên từ đan phương này cũng không toàn vẹn, chẳng qua là ghi lại các linh thảo cần để luyện đan, cùng với một ít sự hạng cần chú ý khác mà thôi. Phương pháp luyện chế cụ thể cũng không ghi lại.

Lục Bình thấy mấy vị pháp tướng kỳ tông sự khác đều gương mặt lạnh nhạt, cũng không vì Đông hải tu sĩ đến mà có điều bày tỏ gì, hiển nhiên lão tổ đang ngồi ở đây đều đã lấy được tin tức này, mà Đạo Lễ lão tổ cũng không cố ý giấu giếm.

– Đạo lễ huynh xem có phải là người của Đông hải chưa lấy được đan phương, hay là bọn họ cố ý cấp cho quý phái một tờ đơn phương không toàn vẹn để có ý đồ mưu mô gì đó?

Đạo Lễ lão tổ lắc đầu một cái, nói:

– Đan phương thì không gia, điều này là không lừa được ta.

– Đạo Lễ huynh có biết mục đích của bọn người Đông hải không?

Một vị lão tổ của Thượng Hải tông không khỏi lên tiếng hỏi.

Đạo Lễ lão tổ đáp:

– Hải ngoại yêu tộc đã liên hiệp lại với nhau, Đông hải tu luyện giới dĩ nhiên là ngồi không yên. Lần này là đại diện của hải ngoại nhân tộc tu sĩ để nhằm liên hiệp các thế lực lại, để cùng chung sức đối kháng yêu tộc. Người dẫn đầu chính là một vị Thủy Tinh cung pháp tướng kỳ tu sĩ, đi theo còn có năm vị đoán đan hậu kỳ cùng năm vị đoán đan trung kỳ tu sĩ của Đông hải ngũ đại phái. Bổn phái chẳng qua là trạm thứ nhất, sau đó mười một người này sẽ theo thứ tự đến bái phỏng những môn phái khác.

Trải qua Thiên Lô lão tổ cùng Đạo Lễ lão tổ tranh chấp phen này, sau đó chuyện đưa ra bảo vật để giao dịch bỗng trở nên vô vị. Các phái chân nhân lão tổ phảng phất tâm tư đều chứa đựng một điều gì đó, vội vã giao đổi mấy món bảo vật, rồi Bắc Hải đan sư tập hội lần này liền tuyến cáo kết thúc. Tuy nhiên, sau khi tập hội kết thúc, lại có mấy môn phái tu sĩ riêng tư tìm đến Thiên Lô lão tổ, song phương lại là một phen mật đàm. Nhìn sắc mặt của Thiên Lô lão tổ lúc trước bởi vì không đổi được Thọ đan đan phương mà âm trầm cau có, rốt cục hiện giờ có chút hóa giải. Không cần đoán Lục Bình cũng biết, lần này tu sĩ các môn phái là hướng về phía Linh Thủy Dựng Mạch Đan mà đến, hơn nữa còn bị Thiên Lô lão tổ gõ trúc giang (bắt chẹt đòi phân hơn) rất ác liệt.

Sau khi Lục Bình theo Thiên Lô lão tổ trở về Tuyết Lam cung, nhìn thấy chính là sắc mặt âm trầm buồn bả của Thiên Tuyết lão tổ. Hiển nhiên hết thảy những chuyện phát sinh trong Bắc Hải cung, vị lão tổ này đều đã biết.

Thiên Lô lão tổ thở dài một cái, nói:

– Thất bại trong gang tấc a, còn suýt chút nữa bị Đạo Lễ lão tiểu tử kia chơi cho một vố, dưới sự bất đắc dĩ, phải đem Vạn Diệu Ngọc Tủy Bình ra ngoài sáng cho bọn chúng xem một cái.

Thiên Tuyết lão tổ lạnh lùng nói:

– Các phái cũng không ngu như vậy. Theo truyền thuyết Đoán Linh đan đan phương cũng không bị ghi chép lại, mà là do mấy vị nhân vật trọng yếu của Phi Linh phái năm đó dùng miệng tương truyền, xem ra tất cả các phái đều đã biết được điều này.

Thiên Lô lão tổ gật đầu một cái, nói:

– Sư tỷ là ý nói Đông hải các phái đưa tới một tờ Đoán Linh đan đan phương không trọn vẹn và không hoàn toàn nhất định là do Trọng Huyền lão tổ sau đó truyền lại?

Thiên Tuyết lão tổ gật gật đầu, đáp:

– Trọng Huyền lão tổ chạy trốn đến Đông hải có ý đồ khôi phục phái, loại cao cấp linh đan như Đoán Linh đan này như thế nào lại không bị ông ta lưu ý? Chẳng qua là ông ta dù sao cũng là một luyện khí đại gia, chứ không phải là luyện đan tông sư. Đoán Linh đan đan phương này cũng không truyền cho ông ta biết. Tuy nhiên, với thân phận của ông ta, biết được một ít thành phần linh thảo để cấu thành đơn phương luyện chế Đoán Linh đan cũng không phải là việc khó khăn gì.

– Tuy nhiên…

Thiên Tuyết lão tổ dùng một chút, mặt lại mang theo sắc thái sương lạnh, nói tiếp:

– Chuyện thu thập Thọ đan đan phương vẫn không thể buông bỏ được. Huyền Linh phái bây giờ là không trông cậy vào được rồi. Bọn họ thà để cho ba vị đoán đan kỳ tu sĩ trong môn phái tu vi bị hủy hết, thọ nguyên dùng hết, cũng không đem Thọ đan đan phương cùng chúng ta trao đổi. Tuy nhiên, nhóm người đến từ Đông hải này sau khi đi qua Huyền Linh phái, có lẽ sẽ đến gặp Chân Linh phái chúng ta. Đến lúc đó, hãy xem có thể từ trên người bọn họ đánh lấy chủ ý được hay không. Đặc biệt là Thủy Tinh cung tu sĩ, nghe nói trong cung của họ ngay cả mười năm Thọ đan cũng có. Dĩ nhiên, loại Thọ đan có số năm như thế này bọn ta chớ hòng mơ tưởng. Chỉ cần có thể lấy được một tờ năm năm Thọ đan đan phương là tốt rồi. Chỗ Thiên Khang sư đệ ngày giờ lúc này đã càng ngày càng ít rồi.

Thiên Lô lão tổ gật đầu một cái. Thiên Tuyết lão tổ lại đưa mắt nhìn về phía Lục Bình, trong ánh mắt cuối cùng mang theo một tia tán thưởng, bảo:

– Tiểu tử, lần này người dù chưa đổi lấy được Thọ đan đan phương, nhưng ở cửa của Bắc Hải cung cũng làm nhục một vị luyện đan tông sư của Huyền Linh phái. Mặc dù Nguy Hư Nhân kia vốn là kẻ chẳng ra gì, nhưng cũng coi là đại khoái lòng người. Bản lão tổ nói được là làm được, cho ngươi tùy ý chọn một món bảo vật.

Dứt lời, Thiên Tuyết lão tổ phất tay, ở trước người chợt hiện ra một đạo môn hộ phảng phất rất giống thủ đoạn năm đó Khương Thiên Lâm lão tổ ở trên Thiên Linh sơn chụp bắt Lục Bình đem về Tiêu Dao cung vậy.

– Sư thúc tổ.

Lục Bình có chút ngượng ngập nói:

– Thật ra thì năm năm Thọ đan đan phương, đệ tử cũng có!

Chẳng biết tại sao, Thiên Lô lão tổ cùng Thiên Tuyết lão tố hai người cũng không như trong tưởng tượng của Lục Bình có biểu lộ vui mừng chồng chất, mà là hai con mắt gắt gao nhìn hắn chằm chằm. Trong bốn mắt hung quang lóe sáng, hiển nhiên trong lòng đều đã bị cơn tức giận đè nén đến cực điểm.

Thiên Lô lão tổ cũng chưa nói gì, Thiên Tuyết lão tổ đã nhíu tít hai hàng chân mày, nhưng cuối cùng vẫn không dùng lời độc ác quát tháo gì:

– Ngươi vì sao lại không chịu nói sớm, chính là tham đồ mấy món bảo bối trong tay lão tổ ta hay sao?

Lục Bình thầm mắng mình một tiếng, lần này bản thân mình nói ra thật đúng là không phải lúc. Người khác hao tổn tâm cơ đều không có được nó, còn mình nguyên bản là đã có nó, mà cũng không chịu lấy ra, khó tránh khỏi sẽ chọc cho người ta lên án, không điên lên mới là lạ!

Bất quá vật này vốn là do bản thân hắn có được, cho dù hắn không chịu lấy ra, người khác cũng không thể nói gì được hắn, cho nên lập tức tỏ vẻ không coi vấn đề là trọng, đáp:

– Đệ tử đã sớm muốn trình bày chuyện này rồi, nhưng ngày hôm qua không phải là một mực không có cơ hội hay sao? Nếu không phải lão sư đã sớm cùng đệ tử nói về chuyện này, đệ tử cũng không thiên tân vạn khổ đi tìm cái đan phương này làm gì.

Lục Bình nói dối lên hiện giờ nghe nhẹ nhàng giống như lời tâm tình của hai người từng quen biết. Hai vị lão tổ vừa nghe hắn đề cập đến là do Liễu Thiên Linh lão tổ đặc biệt dặn dò hắn đi tìm đan phương này, hai người liền liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia vui mừng. Vì vậy, Thiên Lô lão tổ lúc này mới lên tiếng:

– Đem đan phương đưa cho lão phu liếc mắt coi thử.