Chương 235: Chân Chính Hoa Vương

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, Lục Bình mới có thời gian quay đầu lại cẩn thận phân biệt linh thảo trong hoa cỏ cây cối ở nơi này. Thật đúng là trong đó có không ít linh thảo tốt, Lục Bình căn bản không quan tâm đến trăm năm linh thảo. Hắn chỉ chú ý vào những thứ linh thảo trên năm trăm năm dược linh. Bằng một chút công phu, hắn liền tìm được hơn hai mươi cây linh thảo, thậm chí còn phát hiện được một cây ngàn năm linh thảo.

Đang khi Lục Bình thận trọng đem cây ngàn năm linh thảo đào lấy rồi đặt vào trong hộp ngọc, thì một đóa mây đen nhỏ trên lu đá xanh bên trong Thiên Chung túc rốt cục đã kết tụ thành gần trăm giọt nước màu đen, rơi vào trong lu đá xanh. Vạn Độc Tương màu vàng đã nhiễm phải một tầng màu đen nhàn nhạt, khiến cho toàn bộ Vạn Độc Tương nhìn qua cũng biến thành màu vàng sậm.

Sau khi Bách hoa chướng khí hóa thành Vạn Độc Tương, chất lỏng vô sắc trôi lơ lửng ở trên lu đá xanh phảng phất mất đi hứng thú đối với Bách hoa chướng khí phía ngoài, chúi đầu vào trong Vạn Độc Tương. Lục Bình lúc này mới phát hiện, phương viên trong phạm vi hơn trăm trượng chung quanh mình, sương mù màu hồng nồng đặc ban đầu đã biến mất không thấy đâu nữa. Toàn bộ sương mù dày đặc tràn ngập trong biển hoa đột ngột xuất hiện một khoảng không to lớn và rõ ràng không còn mù mịt nữa.

Sau đó, sương mù bốn phía giống như từ trên trời giáng xuống màn thiên hà, mãnh liệt kéo tới Lục Bình, lần nữa đen hắn bao phủ ở bên trong. Bất quá Lục Bình có thể cảm nhận rõ ràng, toàn bộ sương mù bao phủ biển hoa đã đạm bạc đi không ít. Cảnh tượng ban đầu sương mù màu hồng tụ tập biến thành màu đỏ tươi giờ đã không còn thấy nữa. Có thể nói, Bách hoa sát tinh hoa trong sương mù dày đặc giữa biển hoa này phần lớn đã bị Lục Bình mượn vô danh linh thủy thu rút đi gần hết. Số Bách hoa chướng khí thu thập được, Lục Bình sử dụng một bình ngọc thu thập.

Lục Bình đem bình ngọc cầm trong tay lắc lắc, bên trong ước chừng ba trăm giọt Bách hoa sát ngưng tụ thành bách hoa chân dịch. Tuy nói là nó ngưng tụ thành dịch thái, nhưng vẫn còn là kỳ vật có thuộc tính mộc, Lục Bình chỉ có thể thu vào để dành.

Lục Bình đang định tiếp tục tìm kiếm chút linh thảo ở biên hoa, trong đầu hắn đột nhiên thoáng qua một ý niệm, chân mày dần nhíu lại:

– Không đúng, Đào thụ yêu không phải là Bách hoa vương của biển hoa này!

Bách hoa sát ngưng tụ chi địa tất nhiên là biển hoa, và ở trong biển hoa này, thường thường sẽ ra đời một cây Bách hoa vương!

Cây Bách hoa vương này bị toàn bộ linh tú chi khí trong biển hoa dựng dục nuôi dưỡng thành. Nó là một cây linh thảo hoặc là linh tài có phẩm chất cao nhất trong biển hoa, và cũng có khả năng tu luyện thành yêu thực chu nhất trong biển hoa này.

Lục Bình từ trên người tu sĩ dẫn đầu bị hắn tiêu diệt lúc trước biết được vị trí chính xác của Bách hoa chi địa. Và trừ Bách hoa sát ra, trọng yếu nhất chính là hướng về phía Hoa vương trong Bách hoa chi địa này. Vì vậy, cho dù trong lúc vô tình hắn đụng phải đám người Vương Nhất Sơn, nghe nói đoán đan chân nhân cũng có thể sẽ đến đây, nhưng hắn vẫn nghĩa vô phản cố xông vào trong biển hoa.

Lúc Lục Bình thấy Đào thụ yêu, hắn đương nhiên cho rằng cây Đào thụ yêu nở ra đầy hoa đào kia là Hoa vương trong biển hoa, bởi vì Đào thụ yêu chẳng những có Thông Linh mộc, cành nhánh đào mộc biên dị ngàn năm, trọng yếu nhất là nó còn thức tỉnh linh quang, tu luyện thành yêu.

Tuy nhiên Lục Bình lại quên một điểm trọng yếu nhất: Chung linh chi khí!

Phàm là Hoa vương, đều cần phải ngưng tụ toàn bộ hỏa hải chi lực, đem tinh hoa của cả biển hoa tập trung nuôi lấy tự bản thân một mình nó. Những tinh hoa của bách hoa này thống xưng là Chung linh chi khí, nhưng vào thụ yêu lại không hề có thứ này.

Nó có thể tu luyện thành yêu, chỉ là vì trên người nó Thông Linh mộc ngưng tụ thành một khối thiên địa linh vật. Vậy mà toàn bộ biển hoa không có chút trợ giúp nào đối với nó. Nói cách khác, Đào thụ yêu không nhận được biển hoa chung ái.

Lục Bình ánh mắt sáng lên, rốt cục cũng đã hiểu ra.

Đang lúc này dị biến lại nổi lên, một cổ sát ý lẫm liệt hướng sau lưng Lục Bình cấp tốc tiến tới. Thần sắc hắn ngang lại, hắn không còn kịp né tránh nữa, đành phải đem “Âm thiên” bao lấy hộ thân cương khí đón đỡ một chiêu này.

-Một thanh âm “phốc” vang lên, một đòn nghiêm trọng sau lưng Lục Bình truyền tới, khiến cho ngực hắn dậy lên cơn tưng tức, không thể tránh khỏi lão đảo hướng về trước mấy bước, mới có thể thoát khỏi cái cảm giác phiền muộn muốn nôn này.

Vụ khí do Bách hoa sát hình thành vốn là khiến cho tu sĩ bị suy yếu thần thức cảm ứng. Lục Bình vừa rồi chuyên tâm suy tư về chuyện Bách hoa vương, trong lúc nhất thời quên mất cảnh giới sự vật chung quanh, cũng không nghĩ bị người khác ám toán.

Lúc này, kẻ ám toán hắn cũng không phải là ai khác, Lục Bình quay đầu lại, xa năm tên đứng đó chẳng phải là bọn Vương Nhất Sơn thì còn là ai khác?

Công kích Lục Bình chính là một món đỉnh cấp pháp khí, là một chiêu toàn lực của một tay dung huyết điên phong tu sĩ. Cho dù hắn kịp thời dùng “Âm thiên” ngăn chặn, cũng không cách nào hoàn toàn phát huy hết uy lực của “Âm thiên”, nên khó có thể ngăn cản chiêu này.

Lục Bình một mực vận chuyển Thiên Chung Túc là một món không gian pháp khí khổng lồ, lại mới vừa tổn hao lượng lớn pháp lực đem một cây Thiên Niên Thụ Yêu bao gồm cả bùn đất dưới chân nó di dời vào trong Thiên Chung túc, cho nên pháp lực bị tiêu hao cực lớn. Hắn nhìn mấy người này, liên tiếp ho khan, bên trong ngực bụng chấn động rất lợi hại. Tuy nói nó không tạo thành nội thương lớn, nhưng cũng khiến cho hắn nhất thời khó có thể vận chuyển thuận lợi pháp lực trong cơ thể.

Không ngờ rằng kẻ đánh lén Lục Bình lúc này vô cùng chấn kinh. Y không ngờ lại có một dung huyết kỳ tu sĩ không phòng bị gì bị y toàn lực đánh ra một chiêu mà còn có thể hoàn toàn không hao tốn đứng vững trước mặt mình. Trong lúc nhất thời, y bị dọa đến nỗi không dám động thủ tiếp tục nữa.

Còn Thủy Tinh cung Tề sư huynh ở một bên phát hiện ý đồ trì hoãn thời gian của Lục Bình, vội vàng nói:

– Hắn bị thương rồi, đây là đang trì hoãn thời gian, mọi người cùng nhau tiến lên, không để cho hắn có thời gian phục hồi.

Lúc này mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại, rối rít tế lên pháp khí. Tổng cộng năm món đỉnh cấp pháp khí hướng Lục Bình công tới.

Quá khinh thường rồi! Lục Bình nên sớm đã nhận ra mình đang lọt vào hiểm địa, phải tự lưu lại cho mình đường lui. Nhưng vì hắn thu hoạch được Bách hoa sát cùng vào thụ yêu, trong lúc đắc ý quên tiết kiệm pháp lực trong cơ thể.

Chính xác là Lục Bình đang trì hoãn thời gian, nhưng hắn không bị thương, thấy năm người đồng loạt ra tay, trong lòng hắn hơi chấn động, chỉ đành phải tạm thời tránh đi chiêu hợp công sắc bén của đối phương, trì hoãn thời gian tìm kiếm cơ hội.

Năm người này đều có dung huyết điên phong tu vi, đặc biệt là ba tên đệ tử Thủy Tinh cung mặc áo màu bạc, tu vị mỗi người đều không dưới “Bắc Hải thập bát tướng”. Điều này làm cho Lục Bình âm thầm kinh dị cho thực lực lớn mạnh của Thủy Tinh cung. Tùy tiện ba dung huyết điên phong tu sĩ mà đã có thực lực tương đương với dung huyết điên phong tu sĩ tinh anh nhất của các Bắc Hải đại phái.

Nếu là ở thời kỳ điên phong, Lục Bình tự nhiên không sợ năm người này liên thủ, nhưng tình thế trước mắt thì không thể. Lúc này, chẳng những pháp lực của hắn hao tổn lớn, mà một khi cùng năm người này giằng co, đối phương tùy thời sẽ có đoán đan chân nhân bay đến, lúc đó hắn chỉ có một con đường chết.

Lục Bình một kiếm phân hóa thành năm đạo kiếm mang, đem toàn bộ pháp khí vật kiện công kích tới đón đỡ hết, đồng thời hắn chợt lắc người thối lui vào trong sương mù dày đặc ở phía sau lưng.

– Hắn muốn bỏ chạy, mau đuổi theo!

– Cẩn thận, nơi này đã thâm nhập sâu vào khu vực Bách hoa sát, Bách hoa chướng khí đã hủ thực ăn mòn pháp lực hộ thân, người này thực lực không thấp, mọi người không nên phân tán.

Thần thức của Lục Bình vốn mạnh hơn năm người này. Biển hoa tất sẽ gây trở ngại rất nhiều đối với rõ thần thức tham tra. Vì vậy, hắn rất dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của năm người.

Lục Bình đứng ở một chỗ xa xa có thể quan sát được họ, nhưng bọn họ lại không cách nào nhận ra chỗ của hắn. Hắn nhìn năm người này, lại nghe thấy Tề sư huynh kia phân phó nói:

– Bọn ta chỉ cần canh giữ nơi này cho tốt, yên tĩnh chờ Vương Hoa chân nhân tới là được, xem ra hắn cũng không thể nào xông phá sự ngăn trở của năm người bọn ta . Thừa dịp lúc này, ta ngưng luyện Bách hoa sát. Nơi này tuy nói Bách hoa sát không nồng đặc cho lắm, nhưng dùng để ngưng luyện cương khí xem ra cũng đủ rồi.

Lục Bình thấy Tề sư huynh bắt đầu chậm rãi hấp thu Bách hoa sát đã bị hắn lược đoạt qua một lần, lạnh lùng cười một tiếng, âm thầm suy tư một phen, liền xoay người hướng vào khu vực biển hoa chưa thăm dò đi tới.

Đi mấy bước, Lục Bình vỗ đầu một cái, lần nữa đem Đại Bảo từ linh thú đại thả ra. Lúc này Đại Bảo đã ăn Phục Linh đan rồi, pháp lực trong cơ thể nó khôi phục không ít, tự nhiên biết Lục Bình đem nó thả ra là vì sao. Nó vòng quanh Lục Bình ngửi các phương hướng qua hết một lượt, rối hướng về phía Đại Bảo có thể cảm giác được linh lực ba động hơi mãnh liệt một chút mà đi.

Chỉ chốc lát sau, Lục Bình không biết nói sao đem một cây ngàn năm linh thảo trên mặt đất thu hái. Đại Bảo lập tức tiến lên khoe công. Lục Bình kéo lấy râu của nó, mắng:

– Ngươi cái thằng đần này, bảo người tìm Bách hoa vương, người lại tìm một cây ngàn năm linh thảo.

Lục Bình cũng biết cái này không thể trách Đại Bảo được. Đại Bảo là Tầm Linh thử, nó chỉ có thể tìm được những thứ gần nó và có linh lực ba động phản ứng mãnh liệt nhất. Có lẽ linh lực ba động Bách hoa vương mạnh mẽ, nhưng khoảng cách hiển nhiên không gần nơi này.

Bất đắc dĩ, Lục Bình đem một viên mỹ thực đan mới luyện ném vào miệng Đại Bảo. Đại Bảo tham ăn, lúc nào cũng đòi thưởng, mà đan dược thì không thể ăn nhiều, cho nên Lục Bình mới tìm một loại đan phương, luyện chế một ít mỹ thực đan, cho nó ăn vặt giải cơn thèm.

Dưới sự hướng dẫn của Đại Bảo, Lục Bình không ngờ lại liên tiếp đào được tám cây linh thảo, đều là thứ có ngàn năm dược linh, trong đó còn có hai cây linh thảo có thể dùng làm chủ được. Xem ra sau khi Đại Bảo lên cấp dung huyết trung kỳ, bản lĩnh tầm linh gia tăng nhiều.

Đang lúc này, Đại Bảo đột nhiên hướng Lục Bình kêu lên hai tiếng, sau đó chạy đi về một hướng. Lục Bình trong lòng chợt động, cũng nhanh bước đuổi theo, bất quá đi xa vài chục trượng, thân thức Lục Bình cũng phát giác ra nơi đó có một luồng linh lực ba động khổng lồ.

Lục Bình đi nhanh mấy bước, trước mắt liền thông suốt sáng sủa cả lên, không ngờ nơi này không bị sương mù dày đặc của bách hoa che lấp. Bốn phía, Bách hoa sát màu hồng tạo thành một bức tường đứng thẳng, vây mảnh đất này vào giữa, lại hình như là đang bảo vệ thứ bên trong đó.

Lục Bình giương mắt nhìn, ở giữa khoảng đất trống kia, một đóa Bạch Liên Hoa trong suốt đang nở rộ sáng lạn ở trong một hồ nước nhỏ, phảng phất như mọi thứ chung quanh đều lấy đóa hoa này làm trung tâm, là một vương giả giữa biển hoa không còn nghi ngờ gì nữa.

Cửu phẩm bạch liên!

Thần thức Lục Bình quét qua, không ngờ đây lại là một đóa cửu phẩm bạch liên!

Đây mới là chân chính Bách hoa vương trong Bách hoa chi địa!

Hoa sen là một loại linh tài rất đặc thù. Bọn chúng trừ việc phân loại theo phẩm cấp linh tài, tự thân còn có một đặc điểm phán định, đó là thường chia ra làm cửu phẩm.

Thường thì có thể nói rằng, liên hoa chia ra làm ba cấp cửu phẩm. Cấp thứ nhất lấy ba mươi năm làm hạn định, từ ba mươi năm thành tựu nhất phẩm bạch liên đến chín mươi năm thành tựu tam phẩm bạch liên; Đến cấp thứ hai chính là lấy ba trăm năm làm hạn định, mãi cho đến cao nhất chín trăm năm thành tựu lục phẩm liên hoa; Cứ như vậy, tầng thứ ba sẽ phải lấy ba ngàn năm làm hạn định, cao nhất là thành tựu cửu phẩm liên hoa cần thời gian chín ngàn năm.

Làm sao có thể như thế chứ?! Cửu phẩm liên hoa!

Liên hoa đạt tới cấp thứ hai cũng đã là thượng đẳng linh tài, đạt tới tầng thứ ba, giá trị không thua bất kỳ một đỉnh cấp tam đăng linh tài nào, huống chi là cửu phẩm!

Đóa liên hoa này có giá trị không kém Nạp Xuyên định. Lục Bình hết sức kiềm chế sự kích động trong lòng của mình.

Ở bên cạnh hoa sen còn có một đài sen. Đây chính là đài sen cửu phẩm, bên trong có những hạt sen e rằng là có thể dùng để luyện chế Pháp Tường Kỳ đan dược. Biểu hiện của Lục Bình lộ ra vẻ thèm thuồng hiếm có. Đây tuyệt đối là một thu hoạch cực kỳ lớn!

Cửu Phẩm Bạch Liên sinh trưởng ở trong nước hồ, mà hồ nước này chính là Quỳ Thủy Tinh Hoa. Đây mới chính là chân chính Chung Linh chi vật của Bách hoa chi địa! Không ngờ rằng nó cũng hóa thành Quỳ Thủy Tinh Hoa để nuôi dưỡng đóa Bạch Liên này, chả trách Bạch liên hoa có thể trở thành cửu phẩm. Đóa Bạch Liên này chỉ cần tiến thêm một bước đạt tới vạn năm chi linh, là có thể sẽ trở thành linh vật đã giác tỉnh linh thức giống như Đào thụ yêu vậy. Khi đó nó sẽ trở thành yêu vật cũng chưa biết chừng. Nhưng mà bây giờ đóa Bạch Liên này hiển nhiên là không còn cơ hội đó nữa, vì đã trở thành vật trong túi của Lục Bình rồi.

Lục Bình suy nghĩ một chút, lần nữa bảo Đại Bảo chui xuống lòng đất. Trong tiếng ầm ầm vang dội, một ao Quỳ Thủy Tinh Hoa kể cả Cửu Phẩm Bạch Liên trong đó đều bị Lục Bình di dời hết tất cả vào trong Thiên Chung túc.

Bất quá Lục Bình rất nhanh phát hiện rằng, sau khi rời khỏi Bách hoa chi địa, mặc dù còn có một ao nhỏ Quỳ Thủy Tinh Hoa, Bạch Liên nhìn qua vẫn sắc thái chói mắt như cũ, nhưng sinh cơ ở trên người của nó đã giảm đi rất nhiều. Xem ra, cái đóa Bách Hoa chi vương này chỉ có thể sinh trưởng ở trong Bách hoa chi địa thì mới có thể tiếp tục phát triển đầy sinh cơ. Dường như giữa chúng tồn tại một mối liên hệ bí ẩn nào đó, nhưng đó không phải là điều mà Lục Bình có thể hiểu được.

Lục Bình lập tức không do dự gì, thẳng thừng đem đóa Cửu Phẩm Bạch Ngọc Liên này hái xuống rồi từ trong nhẫn trữ vật lật tìm cả nữa ngày, rốt cuộc lấy ra được một cái hộp được chế tạo từ ngọc tủy. Đây chính là vật năm xưa Lục Bình ở trên Phi Linh đảo thu hoạch được.

Hắn đồng thời hái xuống ba phiến lá sen và chín hạt sen ở trong đài sen. Ngoại trừ những thứ này ra còn có một khúc ngó sen trắng như tuyết. Nhìn một ao Quỳ Thủy Tinh Hoa còn lại, nếu để ở chỗ này hiển nhiên thì có chút lãng phí, cho dù hắn lấy để ngưng luyện ra tầng cương khí thứ hai của mình cũng hiển nhiên còn quá dư. Lục Bình suy nghĩ một chút, đem ba hạt sen ném trở lại vào hồ nước ở trong Thiên Chung túc. Cử động này của hắn lại, nếu để cho Pháp tướng lão tổ biết được, e rằng họ cũng phải phát điên hoặc bức tóc vò đầu.

Lục Bình cười cười, dùng ngọc tủy bình chứa sáu hạt Bạch Ngọc Liên còn lại, đem cất giấu cùng với hoa sen bạch ngọc ở trong cái hộp ngọc tủy. Một khúc ngó sen bạch ngọc này cũng không phải là vật thường. Nghe Cơ Tử Hiên giới thiệu: khi ngó sen đã tiến vào cấp thứ hai thì đã trở thành thượng hạng linh tài, có thể dùng để luyện chế khôi lỗi. Và tương truyền rằng, ngó sen ở tầng thứ ba thậm chí có thể dùng để luyện chế Thân Ngoại Hóa Thân. Đây chính là một thứ càng lợi hại hơn nữa.