Chương 822: Ai cũng có tính toán

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Huyền Kính hồ chính là một thắng cảnh giúp Thiên Huyền Tông nổi danh tu luyện giới, bản chất thực ra là một động thiện pháp bảo trung xu và khân yếu của Thiên Huyền Tông.

Thiên Huyên kính, ngưng luyện chín đạo động thiên báo cấm, đứng đầu trong dưỡng linh pháp bảo, chỉ thiếu một bước cuối cùng thì có thể vượt qua lôi kiếp lần đầu tiên, thành tựu linh bảo, trở thành Thất Tinh Động Thiên giống như Lục Bình năm đó đã từng tiến vào, có thể khai mở ra một tiểu thiên thế giới riêng của mình.

Thiên Huyền kính ở trong ngày thường biến thành một cái hồ, chính là nơi tuyệt đại đa số tu sĩ của Thiên Huyền Tông cho rằng nơi này chẳng qua là một cái hồ trên đỉnh núi phong cảnh ưu mỹ mà thôi, căn bản không biết ở cái hồ nhỏ này còn có động thiên khác.

Một cái đại hình linh mạch là vùng đất mà linh mạch hội tụ, có linh khí nồng nặc tụ lại, thường thường sẽ tạo thành từng mảnh linh vụ ccó các loại sắc thái khác nhau, mà nơi linh mạch hội tụ trong một cái cự hình linh mạch sẽ có linh khí ứ tích đặc lại thậm trí trở nên sình sịch, thường thường sẽ ngưng tụ thành trạng thái lỏng, thậm chí có thể ra đời từng tia linh tính, thành tựu linh vật, có một số cách dùng thần thông đặc thù. Đây chính là Linh Mạch Tinh Nhũ – Thủy chúc tính thiên cấp thượng phẩm linh vật, ngang hàng cùng với Lôi Kiếp Chi Thủy.

Linh Mạch Tinh Nhũ bởi vì là tinh hoa của cự hình linh mạch tụ tập lại, có cùng thiên ty vạn lũ mối quan hệ với địa vực dựng dục lên linh mạch phương này. Tu sĩ thường thường có thể vận dụng một ít bí thuật pháp trận, thông qua Linh Mạch Tinh Nhũ do cự hình linh mạch sở ngưng tụ, tiến hành theo dõi đại quy mô đối với địa vực dựng dục linh mạch phương này. Tuy nói loại quan sát theo dõi này không tính là tận thiện tận mỹ, nhưng đối với đại hình môn phái có phạm vi thể lực chừng hơn vạn lý như Thiên Huyền Tông vậy mà nói thì cũng đã coi là đáng quý rồi.

Mà lúc này ở một chỗ bí ẩn trên Thiên Huyền kính động thiện, bốn vị Thiên Huyền Tông pháp tướng đại tu sĩ nhìn lão giả trước mắt đem một cái thuỗng dính đầy bùn đất đặt vào trong Linh Mạch Tinh Nhũ quý trọng vô cùng này rửa, chỉ một cái liền đem cái ao nhỏ thiên cấp thượng phẩm linh thủy trong veo này biến thành đục ngầu một màu đất màu vàng.

Thấy lão giả như vậy, Tam Tường, Liên Nam, Đông Liễu ba vị lão tổ còn có thể tự khống chế được, chứ còn Khánh Ly lão tổ mới vừa vượt qua lối kiếp lần thứ hai trở thành đại tu sĩ, hiển nhiên còn không đủ nhận thức rõ đối với tính tình của vị lão giả này, thấy một ao Linh Mạch Tinh Nhũ quý trọng vô cùng như vậy bị lẫn vào vô số bùn cát, sắc mặt phồng lên đỏ bừng, khóe mắt co giật liên tục.

– Thất Phiến sư huynh, cái này, cái này, ngài sao lại làm thế chứ?! Đây chính là Linh Mạch Tinh Nhũ, thiên cấp thượng phẩm, không hề kém Lôi Kiếp Chi Thủy chút nào nha.

Lão giả kia chính là người chưởng đà thực tế của Thiên Huyền Tông, cũng là nhân vật chính của Thiên Huyền Tông thuần dương pháp hội lần này, chính là thuần dương tu sĩ Thất Phiến lão tổ danh chấn thiên hạ!

Chỉ thấy Thất Phiến lão tổ chẳng qua là đưa mắt liếc Khánh Ly lão tô một cá, không thèm để ý chút nào, nói:

– Chẳng qua là rửa một cái thuỗng, bùn cát bên trong đó một hồi sẽ lăng xuống trong đi, phẩm chất của ao nước này cũng không bị ảnh hưởng. Ngươi gấp cái gì, dầu gì cũng đại tu sĩ của bổn tông, khí không trầm được như vậy, ngày sau làm sao có thể trông coi Thiên Huyền Tông lớn như thế này?

Khánh Ly lão tổ lại vừa bực mình vừa buồn cười, sớm nghe nói vị Tam sư huynh này quậy phá quen rồi. Ông ta cùng với Thất Phiến lão tổ tuy là sư huynh đệ, thực ra hai người chênh lệch nhau tới ba bốn trăm tuổi. Khi ông ta lên cấp pháp tướng trung kỳ, về căn bản chưa có tư cách tiếp xúc nhiều với vị Tam sư huynh này, biết bây giờ lên cấp pháp tướng hậu kỳ, trở thành ngũ đại đại tu sĩ của Thiên Huyền Tông, mới biết vị Tam sư huynh này e rằng còn quậy phá hơn so với lời đồn đãi.

Đông Liễu lão tổ âm thầm ra ý bảo Khánh Ly lão tổ chớ có tranh chấp cùng Thất Phiến lão tổ, mở miệng đem đề tài dẫn sang cái khác, nói:

– Sư huynh lại đi coi sóc mấy cây linh thảo linh quả kia sao, hiện nay sinh trưởng như thế nào rồi?

Lão giả vừa nghe, sắc mặt nhất thời tràn đầy một tầng đầy vẻ đắc ý, cười nói:

– Thiên Huyền mật viên truyền thừa vạn năm, bên trong trồng trọt từ trước đến giờ là một ít kỳ trân dị thảo mà bổn phái coi là quan trọng nhất, cho tới bây giờ đều do bốn phái chưởng môn hoặc là người có tu vi cao nhất coi sóc. Lão phu lúc nhận lấy bên trong chi tổng cộng có mười một loại hai mươi chín cây kỳ trân. Qua ba trăm năm nay, chủng loại kỳ trân trong mật viên đã nhiều hơn hai loại, số lượng cũng đạt tới ba mươi lăm cây. Ngày sau truyền thừa cho hậu nhân, lão phu cũng coi là để lại cho bổn phái một phần để uẩn không tệ.

Tất cả bốn vị lão tố đều gật đầu, nói:

– Sư huynh ba trăm năm nay đàn tinh kiệt lực, bọn ta đại diện cho trên dưới mấy vạn tu sĩ của bổn phái cám ơn sư huynh.

Lão giả tựa hồ đối với sự cung kính của mọi người rất thụ dụng, đắc ý nói:

– Không sao! Không sao! Nếu không phải có những thứ đồ này, lão phu muốn vượt qua lần lôi kiếp thứ ba, lên cấp thuần dương chỉ sợ cũng không thể. Những thứ đồ này phần nhiều là có tác dụng mấu chốt đề thăng tu vị cùng với vượt qua lối kiếp đối với pháp tướng trung hậu kỳ. Có thể nói chung quan trọng kể dưới vật truyền thừa bổn phái cũng không quá đáng. Ngày sau vô luận vị sư đệ hoặc là đệ tử nào tiếp chưởng mật viên, đều phải tận lực khai rộng kích thước mật viên, chỉ có như vậy, mới có thể hy hữu cho bồn phái truyền thừa trường thịnh không suy.

Lão giả nói mấy lời đầu còn mang theo vẻ dương dương tự đắc, tới sau đó nghiêm trang hẳn đi, giọng nói rất nghiêm túc.

Mấy vị khác lão tổ đang ngồi ngay thẳng, sau khi nghe lão giả nói đều cung thanh đáp ứng.

– Sư huynh, lần này bọn ta đổi lấy Lôi Kiếp Chi Thủy từ năm đại thánh địa, có thể nó là phải trả giá bằng thu hẹp lại phạm vi thế lực của bổn phái ở bình nguyên tu luyện giới. Giao dịch này có phải là được không bằng mất hay không, môn hạ đệ tử gần đây cũng hơi có câu oán hận. Một ít chi nhánh thế lực của môn phái cũng tràn đầy oán thanh, không muốn buông bỏ những phạm vi thế lực này.

Người nói chuyện là Liên Nam lão tổ. Liên Nam lão tổ địa vị ở trong tông môn kế dưới Thất Phiến lão tổ cùng Đông Liễu lão tổ. Thất Phiến lão tổ tuy nói chấp chưởng Thiên Huyền Tông, nhưng sau khi thành tẩu thuần dương, liền bớt đi chuyện nhúng tay vào tông môn sự vật, sự vụ trong ngoài tông môn phần nhiều là do Đông Liễu lão tổ cùng Liên Nam lão tổ phụ trách. Liên Nam lão tổ phụ trách chính là sự vụ bên ngoài tông môn.

Thất Phiến lão tổ tựa hồ đối với việc cuốn cờ ngưng trống của Khánh Ly lão tổ rất bất mãn. Đông Liễu lão tổ cùng Liên Nam lão tổ liên tiếp chuyên đề tài, động tác âm thầm tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của ông ta, lúc này cảm thấy vô thú nói:

– Lão phu còn muốn sống thêm mấy năm, tự nhiên muốn giả bộ làm con cháu trước mặt người ta. Mất đi vạn dặm ranh giới coi là cái gì, dù sao cũng tốt hơn bị người ta chèn ép, thậm chí cuối cùng rơi vào tình thế ngay cả môn phái truyền thừa đều không bảo vệ được!

Thất Phiến lão tổ lần này lời vừa ra khỏi miệng, chẳng những khiến cho Đông Liễu lão tổ, mà ba vị lão tổ khác cũng lộ vẻ mặt khiếp sợ, trong lúc nhất thời người nào cũng không há mồm hỏi nguyên nhân.

Thất Phiến lão tổ tuy nói trong ngày thường thích quậy phá, nhưng chuyện liên quan đến môn phái đại sự thì từ trước đến giờ không hàm hồ, nếu không Thiên Huyền Tông này mấy trăm năm qua dưới sự chấp chưởng của ông ta cũng không ngày càng phát triển hưng vượng như vậy, kẻ địch Thái Huyền Tông cũng không trong tình trạng được người khác âm thầm chống đỡ như vậy vẫn bị Thiên Huyền Tông chèn ép không còn sức đánh trả chút nào.

Chỉ chốc lát sau, Khánh Ly lão tổ lúc này vẫn còn khó có thể tin, mở miệng hỏi:

– Tam sư huynh, ngài xác định không phải là đang nói đùa chứ? Bổn phái này năm trăm năm qua cố gắng hưng vượng, chỉ pháp tướng tu sĩ không trước mắt đã có hai mươi ba vị. Hơn nữa đệ tử đời thứ ba cũng bắt đầu lục tục có người lên cấp pháp tướng kỳ, tin tưởng không tới trăm năm nữa, bổn phái pháp tướng tu sĩ thậm chí vượt qua ba mươi. Thực lực như thế này đã có thể nói số một bên dưới thánh địa rồi. Ngày sau nếu là sư huynh thành tựu chân linh, bồn phái muốn trở thành một thánh địa thứ sáu của Trung Thổ cũng không phải là vọng tưởng, làm sao tới chuyện truyền thừa khó có thể giữ được? Chẳng lẽ sư huynh đang lo lắng thái quá hay sao?

Thất Phiến lão tổ ngồi xổm người xuống, đem hai tay đưa vào ao thanh thủy đem rửa sạch bùn đất trên tay, đem Linh Mạch Tinh Nhũ vừa lắng đọng xuống lần nữa khuấy cho đục. Bất quá lần này cũng không khiến cho những lão tổ khác chú ý tới điều này. Lời của Thất Phiến lão tổ mới vừa nói quá thật là khiến người nghe vô cùng kinh khủng.

– Cố gắng hưng vượng? Ba mươi vị lão tổ?

Trong hai mắt của Thất Phiến lão tổ thoáng qua một tia tinh quang, nụ cười trên khóe miệng mang theo một tia đùa cợt thú vị, nói:

– Bốn ngàn năm trước, Doanh Thiên phái so với bản phái hôm nay cũng không kém chút nào, lại có Bắc Hải Phi Linh phái làm ngoại viện, hai phái cộng lại có tám vị đại tu sĩ. Pháp tướng tu sĩ càng không dưới bốn mươi vị. Còn có Phi thiên lão tổ thuần dương tu sĩ như vậy, kết quả như thế nào? Doanh Thiên phái không phải là đã tan thành mây khói, Bắc Hải tu luyện giới càng thêm ngăn cách bên ngoài, chẳng qua là thỉnh thoảng dựa vào một hai tu sĩ tuấn kiệt còn có thể khiến cho người ta nhớ tới ngày xưa chính là một trong tam đại hải ngoại tu luyện giới.

Những người này đều là lão quái vật sống mấy trăm, thậm chí gần ngàn năm. Thất Phiến lão tổ mặc dù không nói rõ, nhưng trong ý tứ lời nói đã sớm khiến cho bọn họ nghe một tiếng mà hiểu rõ gấp hai.

Khánh Ly lão tổ trợn tròn hai mắt, kinh hãi nói:

– Sư huynh, huynh, huynh chẳng lẽ là có phát hiện gì?

Thất Phiến lão tổ cũng không trực tiếp trả lời Khánh Ly lão tổ, mà chỉ nói:

– Từ Khai Thiên Thất Tổ tới nay, trừ Trung Thổ năm đại thánh địa, Đông Hải Thủy Tinh cung ra, bọn ngươi có từng nghe nói qua có cự hình môn phái thứ bảy nào xuất hiện không?

Thấy trong ánh mắt của những người khác lóe ra sự lạnh lẽo, Thất Phiến lão tổ cũng không dừng lại, nói tiếp:

– Khai thiên đến nay ước hơn ba vạn năm, xuất hiện qua môn phái mạnh hơn so với bổn tông, tương tự như Doanh Thiên phái cũng không phải số ít, và cũng không ít môn phái cố gắng thành lập một loại truyền thừa giống như lục đại cự phái này, nhưng vì sao tu luyện giới từ đó đến giờ không xuất hiện đại thánh địa thứ bảy?

Thất Phiến lão tổ tựa hồ cảm giác lời của mình mang đến cho bọn họ còn quá nhỏ, nói tiếp:

– Bốn ngàn năm trước, Phi thiên lão tổ hùng tâm tráng chí đến bực nào, không những mình có hi vọng lên cấp Chân Linh, hơn nữa còn thuyết phục được Bắc Hải Phi Linh phái, một khi Phi thiên lão tổ thành tựu chân linh, hai phái liền tuyến cáo thống nhất. Đến lúc đó chính là đại thánh địa thứ bảy của tu luyện giới. Đáng tiếc, hai phái này mới vừa ngầm đạt thành ý hướng, sau đó chính là họa diệt môn, hai nhà đại hình môn phái truyền thừa hơn vạn năm khoảnh khắc tan thành mây khói.

Thất Phiến lão tổ nhìn bốn người trong mật thất, nói:

-Bây giờ các ngươi còn có nắm chắc trở thành cự hình môn phái?

Bốn vị đại tu sĩ danh chấn tu luyện giới có gương mặt lúc này đều đầy vẻ tịch liêu. Hồi lâu, Khánh Ly lão tổ mới khàn giọng hỏi:

– Tam sư huynh, những thứ này huynh biết được từ đâu?

Trong Thiên Huyền cổ thành, Lục Bình đứng ở một góc trên đường cái của phường thị, tùy ý cầm nắm cân nhắc một ít vật kiện trên địa than (quầy bày hàng tạm trên đất), đối với tu sĩ trước mặt thao thao bất tuyệt giới thiệu món đồ của mình như bịt tai
không nghe thấy, thần niệm cũng thận trọng quan sát một bóng lưng ở nơi xa, cho đến khi bóng lưng này thoáng qua cuối đường, quẹo qua một góc cua thì không thấy tung tích đâu nữa.

Trên đường cái ồn ào này có rất nhiều tu sĩ lui tới quấy nhiễu Lục Bình dùng thần niệm dò xét, nếu không phải Lục Bình có thần niệm vượt xa người thường, sợ rằng đã sớm đánh mất cái bóng lưng quen thuộc đó.

Mặc dù có tùy thời có thể bị mất dấu, nhưng Lục Bình cũng không dám quá gấp. Trên thực tế nếu không phải hắn trong lúc vô tình nhìn thấy người này, mà người này lại trước đó không nhìn thấy hắn, Lục Bình nói gì cũng không dám tiến lên đi theo dõi.

Phạm Dư Khánh, túc địch của Thiên Huyền Tông, người đứng hàng thứ hai trong đám đệ tử chân truyền đời thứ ba của Thái Huyền Tông một nhà đại hình môn phái khác của Bình nguyên tu luyện giới! Năm đó ở trong đầm lầy Doanh Ngọc, Lục Bình đã từng biết qua sự hung man bá đạo của người này, thực là kẻ dễ sợ so với cùng cấp tu sĩ!

Hắn đến Thiên Huyền cổ thành này làm cái gì, chẳng lẽ không sợ bị Thiên Huyền Tông tu sĩ phát hiện tiện tay mạt sát hay sao?

Lục Bình có chút suy tư không hiểu, bất quá trong lúc hắn đứng dậy muốn đi, khóe mắt cũng chợt phát hiện một tên trung niên hán tử mặc áo xanh, lưng đeo phi kiếm cũng vội vội vàng vàng đi tới hướng quẹo ở đầu đường giống như vậy.

Lại là một pháp tướng sơ kỳ tu sĩ!

Nhìn dáng dấp tựa hồ cũng đang theo dõi người trước mặt kia, chẳng qua là không biết hán tử đeo kiếm này có chú ý tới mình hay không, bất quá xem ra bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ Lục Bình là một đoán đan hậu kỳ tu sĩ lại dám lớn mật theo dõi một pháp tướng tu sĩ.

Lục Bình vuốt càm, do dự tính xem mình có nên tiến lên dò xét rốt cuộc là như thế nào hay không, nhưng lại sợ rơi vào bẫy rập của người khác.

Chính vào lúc này, Lục Bình thần niệm chợt động, nguyên hắn đang muốn bước chân ra đột nhiên dừng lại, chợt nghe phía sau lưng có người hô:

– Trước mặt có phải là Bắc Hải Lục huynh không?

Lục Bình xoay người lại, trên mặt mang một tia ngạc nhiên, bất quá nhìn thấy mặt người nói chuyện xong thì lập tức sắc mặt liền đổi sang vẻ mừng rỡ, hướng ba người từ xa đi tới chắp tay hơi xá xá, nói:

– Thì ra là Vân Kiếm huynh, Lôi Kiếm huynh, Điện Kiếm huynh, mấy năm không gặp, ba vị đều khỏe hết chứ a!