Chương 533: Kích sát Thượng Quan Hạo

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, vị trí của Lục Bình đã xâm nhập rất sâu vào Vẫn Lạc đại quần đảo. Khi Lục Bình hướng phương vị tranh đấu chạy tới, liền ở trong độc vụ loáng thoáng phát hiện mấy đạo độn quang cũng tiềm hành tới phương vị tranh đấu đó.

– Không ngờ lại là mấy người này!

Lục Bình núp ở trong độc vụ khoảng cách đại chiến ngoài hai dặm, Tam Thanh Chân Đồng hết sức lóe ra từng vòng thanh quang, tra xét trận đại chiến bên ngoài hai dặm ấy, ở trong mấy ngày nay, Lục Bình mỗi ngày dung luyện một giọt Nguyên Thanh dịch vào trong hai mắt, đã khiến cho “Tam Thanh Chân Đồng” tiểu thần thông của hắn uy lực lại có gia tăng. Ở nơi tràn ngập độc vụ màu xám tro này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng song phương đối chiến bên ngoài hai dặm.

Đối chiến song phương tựa hồ cũng không cố ý ẩn giấu hành tung, đối với tu sĩ dòm ngó bốn phía càng không coi vào đầu.

– Lỗ Nhuận Kiến, ta mới vừa rồi đề nghị cảm thấy như thế nào? Nếu như người có thể đem món ‘Tĩnh dịch tiến’ cầm trong tay đó giao cho tại hạ, tại hạ tự nhiên sẽ không khiến cho người thua thiệt.

Tình dịch tiên?

Lục Bình trong lòng cả kinh, đây chính là địa giai thượng phẩm Thủy chúc tính linh vật. Lỗ gia không ngờ lại ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo tìm được loại bảo vật này!

Quả nhiên, danh hiệu “Tĩnh dịch tiên” vừa ra miệng, tu sĩ bốn phía đang dòm ngó tức thời có động tĩnh. Mấy cổ sát ý nhàn nhạt từ bốn phía tung ra dò xét. Bất quá Lục Bình cũng không tính mó tay lấy món bảo vật này. Không phải là hắn không thấy thèm, mà là hắn đối với song phương đối chiến có biết qua sơ lược. Dám ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo minh hỏa chấp trượng hiểm địa bực này xuất thủ đánh nhau lớn và công khai như vậy, làm gì có thể không để dành một ít hậu thủ?

– Lỗ Nhuận Kiến, người suy tính như thế nào, chăng lẽ ngươi không phát hiện tu sĩ chung quanh sau khi nghe đến ‘Tĩnh dịch tiên, thanh âm nuốt nước miếng rõ to hay sao?

– Hừ, Vũ Văn Phi Tường, Tĩnh dịch tiên này chính là Lỗ gia ta phát hiện trước. Trong Lỗ gia ta tự nhiên có đệ tử cần linh vật bực này. Các hạ ép mua ép bán như vậy, là ỷ vào Vũ Văn gia thế của ngươi sao?

Nói chuyện cũng không phải là Lỗ Nhuận Kiến, mà là Liễu Nhuận Giáp cùng Lục Bình từng có giao dịch.

– Vị này là người nào? Cũng là Lỗ gia tu sĩ sao, sao lạ mắt thế, không biết các hạ xưng hô như thế nào?

Vũ Văn gia ta tuy nói rất có thể lực, nhưng Lỗ gia ngươi ở Trung Thổ cũng là gia tộc có mặt mũi, làm sao có chuyện ỷ thế hiếp người như người vừa nói? Tại hạ bất quá là nhìn trúng linh vật trong tay các hạ, muốn cùng các hạ công bình giao dịch thôi.

Quả nhiên, Trung Thổ Vũ Văn gia cùng Lỗ gia danh hiệu khi đưa ra, tất cả tu sĩ ẩn giấu trong bóng tối đều đem sát ý của mỗi người thu liễm. Vũ Văn gia Trung Thổ địa vị không cần phải nói. Lỗ gia này tuy nói không thể so với Vũ Văn gia, cũng là luyện đan gia tộc nổi danh Trung Thổ, ở Trung Thổ tu luyện giới du rộng lớn. Hai gia tộc này cho dù là Thủy Tinh cung cũng không nguyện dễ dàng đắc tội.

Dĩ nhiên, đồ vong mạng thì làm gì cũng dám làm, danh hiệu của Vũ Văn thế gia cùng Lỗ gia cũng không thấy là có thể hù dọa ngăn trở tu sĩ núp ở bốn phía. Ở nơi hiểm địa này, nếu là đem người giết đi rồi đi mất hết chuyện, ai có thể biết hung thủ là người nào chứ? Vũ Văn thể gia cùng Lỗ gia cho dù là thế lực lớn hơn nữa thì có thể làm như thế nào, bộ họ có thể đem toàn bộ tu luyện giới lật lên tra xét hay sao?

– Công bình giao dịch? Công bình giao dịch cũng phải xem Lỗ gia ta có nguyện ý hay không, bọn ta cũng không muốn cùng Vũ Văn công tử giao dịch này linh vật, công tử lại đeo bám chết như vậy, lôi kéo không dừng, chẳng lẽ đó cũng là công bình giao dịch hay sao?

Nói chuyện vẫn là Liêu Nhuận Giáp, mà một tu sĩ khác cùng Liêu Nhuận Giáp liên thủ đối chiến cùng Vũ Văn Phi Tường chính là trung niên tu sĩ mà Lục Bình lúc trước ở dưới cửa của Đa Bảo các nhìn thấy. Xem ra đây chính là Lỗ Nhuận Kiến trong miệng của Vũ Văn Phi Tường rồi. Chẳng qua là người này chẳng qua là vùi đầu đánh áp chế Vũ Văn Phi Tường, đối với lời hỏi thăm của Vũ Văn Phi Tường một mực giữ vững sự trầm mặc.

Thật ra thì tràng diện bây giờ ở trong mắt thường nhân xem ra cũng là không thể lý giải. Liệu Nhuận Giáp là đoán đan tầng tám tu sĩ, mà Lỗ Nhuận Kiến càng là đoán đan chín tầng tu vi. Còn Vũ Văn Phi Tường cùng hai người đối chiến có tu vi chỉ ở đoán đan tầng bảy, tựa hồ nhìn qua mới vừa tiến cấp đoán đan hậu kỳ, hay làm trợ thủ cho Vũ Văn Phi Tường là một tên tu sĩ khác rõ ràng chính là Thượng Quan Hạo mà Lục Bình nóng lòng muốn đánh chết.

Thượng Quan Hạo chẳng qua là đoán đan sáu tầng tu vi, thực lực ở trong bốn người cũng yêu nhất, phụ trợ Vũ Văn Phi Tường công kích nhiều lần bị Lỗ Nhuận Kiến cùng Liêu Nhuận Giáp hai người dễ dàng hóa giải.

Lỗ Nhuận Kiến cùng Liêu Nhuận Giáp hai người liên thủ cùng Vũ Văn Phi Tường hai nhân đại chiến.

Trên thực tế Lỗ, Liêu hai người đã sớm đại chiếm thượng phong, nhưng mặc dù Thượng Quan Hạo không đủ phân lượng, nhưng Vũ Văn Phi Tường lại bằng vào tự thân tu vi chặn chết lại đòn đánh của hai người này, hơn nữa phòng thủ ung dung có thừa.

Lục Bình nhìn chằm chằm Vũ Văn Phi Tường, mặc dù vô luận là Vũ Văn Phi Tường, hay là Lỗ Nhuận Kiến cùng Liêu Nhuận Giáp, song phương cũng không đem hết toàn lực ra, nhưng Vũ Văn Phi Tường có thể dễ dàng ngăn cản hai người liên thủ công kích như thế, thực lực bực này ít nhất trước mắt Lục Bình cũng không làm được. Dĩ nhiên, lúc này Lục Bình chỉ có đoán đan tầng năm tu vi, nếu là chờ Lục Bình lên cấp đoán đan hậu kỳ, chưa chắc không có thực lực cùng Vũ Văn Phi Tường đánh một trận.

Mặc dù Lỗ Nhuận Kiến hai nhân đại chiến thượng phong, nhưng Vũ Văn Phi Tường lại tựa hồ không để trong lòng chút nào, ngôn ngữ ngược lại là một cổ khí thế đốt đốt bức người.

Mà Lỗ Nhuận Kiến hai người mặc dù đại chiếm thượng phong, Liễu Nhuận Giáp trong khi cùng Vũ Văn Phi Tường đối thoại lại có vẻ như là vô cùng bất đắc dĩ.

– Tại hạ cũng không có ý xấu gì, đưa ra linh thạch cũng xa vượt qua giá trị của ‘Tĩnh dịch tiên’. Bất đắc dĩ là Lỗ huynh một mực không nhúc nhích, tại hạ hết lần này đến lần khác cầu khẩn, bất quá là hy vọng Lỗ huynh thấy rằng tại hạ thật lòng muốn linh vật thôi này mà thôi.

Vũ Văn Phi Tường vẫn như cũ cứng cỏi nói năng, không nhanh không chậm.

– Hừ, sớm cùng các hạ nói qua, Tĩnh Dịch tiên kia cũng là vật mà đệ tử của Lỗ gia ta nhất mực cần. Các hạ tiếp tục như vậy nữa, không sợ dẫn tới hai nhà tranh chấp hay sao?

Liêu Nhuận Giáp Trong lúc nói chuyện, một đoàn hỏa cầu màu đỏ thắm đột nhiên nổ tung bên người của Vũ Văn Phi Tường.

Vũ Văn Phi Tường mặt liền biến sắc, đưa tay hướng bên người lau một cái, một đạo lôi quang đan xen vào nhau thành cái lưới lớn lập tức đem hỏa cầu nổ tung đó gói lại, rồi sau đó cả hai liền song song yên diệt ở giữa không trung.

Liêu Nhuận Giáp thấy Vũ Văn Phi Tường không ngờ lại hời hợt tiếp nhận một kích của mình như vậy, sắc mặt cũng rất âm trầm: Vũ Văn thế gia Lôi chúc tính công pháp này thật là bá đạo. Vũ Văn Phi Tường có tu vi rõ ràng so với mình thấp hơn, thế mà thực lực mạnh mẽ thực đáng sợ. Lần này nếu không phải có Nhuận Kiến huynh ở một bên liên thủ áp chế, một người mình e rằng không phải là địch thủ. Kẻ này cũng cùng Chân Linh phái vị Thủy Kiếm Tiên kia rất tương tự. Chính là không biết hai người này gặp nhau sẽ là một phen tình cảnh như thế nào, bất quá bây giờ Thủy Kiếm Tiên kia sợ rằng còn không phải là địch thủ của người này, dù sao tu vi cũng chỉ có đoán đan tầng năm mà thôi.

Lỗ Nhuận Kiến một bên thấy Vũ Văn Phi Tường không ngờ lại dễ dàng đón lấy một kích của Liêu Nhuận Giáp như vậy, khóe mắt cũng không tự chủ co giật. Liêu gia nguyên bổn chính là bắt nguồn từ Lỗ gia. Liệu Nhuận Giáp hỏa cầu thần thông này Lỗ Nhuận Kiến dĩ nhiên là rõ ràng hơn ai hết. Một hỏa cầu nhìn như bình thường kia thật ra thì chính là một loại đại thần thông Viêm Bạo thuật mà Liêu Nhuận Giáp khổ tâm tu luyện mà thành. Vũ Văn Phi Tường này không hổ là kẻ siêu quần bạt tụy trong Vũ Văn thế gia một đời đệ tử mới này. Hắn không ngờ lại dễ dàng đem đạo đại thần thông pháp thuật này hóa giải đi như vậy.

Vũ Văn Phi Tường tiếp được Viêm Bạo thuật đại thần thông của Liêu Nhuận Giáp, sắc mặt cũng đã âm trầm xuống, nói:

– Lỗ huynh, ta ngươi lần này đối chiến dù gì cũng đều mỗi người giữ lại một ít đường sống, bởi vì không muốn kinh động song phương trưởng bối lão tô. Vị Lỗ gia tu sĩ này xuất thủ như vậy, có phải là muốn đem chuyện này làm cho lớn ra hay không?

Lúc này Lỗ Nhuận Kiến không mở miệng cũng không được nữa:

– Vũ Văn công tử muốn “Tĩnh dịch tiền này cũng không phải là không thể được.

Liêu Nhuận Giáp sắc mặt ngẩn ra, nói:

– Nhuận Kiến Huynh, đây chính là… Lỗ Nhuận Kiến phất tay cắt đứt lời của Liêu Nhuận Giáp, nói:

– Chẳng qua là nếu là linh thạch như lúc trước thì thôi vậy, Lỗ gia ta cũng không thiếu một chút linh thạch kia. Vũ Văn công tử muốn đổi Tĩnh dịch tiên này, vậy thì xin lấy ra linh vật có phẩm cấp giống như vậy. Về phần loại linh vật nào, tại hạ cũng không yêu cầu cụ thể, nhưng phẩm cấp nhất định phải đạt tới địa cấp thượng phẩm. Nếu không Vũ Văn công tử có thể tận khả năng đem trưởng bối lão tổ của mình gọi tới. Lỗ gia ta cũng không phải là sợ Vũ Văn thế gia ngươi.

Nghe lời của Lỗ Nhuận Kiến, Liễu Nhuận Giáp lúc này mới bình tĩnh trở lại. Vũ Văn Phi Tường nhìn bên cạnh Thượng Quan Hạo một cái, cũng có chút trầm ngâm.

Thượng Quan Hạo thần sắc mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói:

– Công tử, hay là thôi vậy, ta chờ sau này tìm linh vật thích hợp khác cũng được.

Vũ Văn Phi Tường nhìn Thượng Quan Hạo một cái, đột nhiên cười nói:

– Thượng quan, gia tộc ngươi là có công lớn, ngươi theo ta rất nhiều năm này cũng rất tận tâm tận lực, ta nếu nói sẽ vì người tìm một món địa cấp thượng phẩm linh vật, vậy thì tuyệt sẽ không nuốt lời, ngươi cứ yên tâm đi.

Thượng Quan Hạo thần sắc rất cảm kích, nói:

– Đa tạ công tử tu ái, chẳng qua là…

Vũ Văn Phi Tường cắt đứt lời từ chối của Thượng Quan Hạo, xoay người nghiêm nghị hướng về phía Lỗ Nhuận Kiến nói:

– Lỗ huynh, địa cấp thượng phẩm linh vật có thể gặp không thể cầu, tuy nói còn chưa lọt ở trong mắt tại hạ, nhưng trong lúc nhất thời trên người tại hạ cũng không mang linh vật có phẩm cấp như vậy.

Người xem như vậy có được không, nếu là Lỗ huynh tin được Phi Tường, Tĩnh dịch tiên” này các hạ trước hết giao cho tại hạ, ngày sau trở về Trung Thổ, Phi Tường tất tự tay dâng lên một món địa cấp thượng phẩm linh vật đến Lỗ gia. Lỗ huynh nghĩ như thế nào?

Liêu Nhuận Giáp hừ lạnh một tiếng, nói:

– Các hạ ngược lại tính toán thật hay!

Lỗ Nhuận Kiến cũng trầm ngâm chốc lát, mới ngẩng đầu lên nói:

– Ta tin không được ngươi!

Vũ Văn Phi Tường sắc mặt nhất thời liền thay đổi, một cổ nhiệt huyết nhất thời dâng lên, sắc mặt cố kìm nén đến đỏ bừng.

Bất quá Lỗ Nhuận Kiến ngay sau đó cũng nghiêm mặt nói:

– Bất quá tại hạ cũng tin được Vũ Văn thế gia! “Tĩnh dịch tiên” này có thể đưa trước cho ngươi, ngày sau nên làm như thế nào, tin tưởng Vũ Văn thế gia chiêu bài tốn mấy vạn năm qua lập được ở Trung Thổ cũng sẽ không hủy ở trong tay các hạ.

Vũ Văn Phi Tường lúc này mới thần sắc hơi hoãn ra, lấy một cái ngọc tinh bình do Lỗ Nhuận Kiên đưa tới nằm ở trong tay, này mới lạnh lùng nói:

– Như vậy xin đa tạ Lỗ huynh rồi, ngày sau tại hạ tất tự mình đem một món đồng phẩm cấp linh vật trả lại Lỗ gia.

Lỗ Nhuận Kiến hướng bốn phía liếc mắt nhìn, nói:

– Đã như vậy, sau này còn gặp lại, thiết nghĩ Vũ Văn gia lão tố ở Vẫn Lạc đại quần đảo trung ương quần đảo cũng chờ sốt ruột rồi, Vũ Văn công tử hay là mau chút đi trước hội hợp mới phải, bọn ta cũng đi trước một bước.

Vũ Văn Phi Tường khinh thường hướng tu sĩ núp trong bóng tối bốn phía liếc mắt nhìn, lúc này mới đem vật cầm trong tay là ngọc tinh bình giao cho Thượng Quan Hạo, nói:

– Ngươi trước hết thu lại nó đi, bọn ta đi trước cùng chư vị lão tổ hội hợp.

Thượng Quan Hạo hai tay cung kính nhận lấy ngọc tinh bình, vừa muốn thu ở trong trữ vật pháp khí, liền nghe Vũ Văn Phi Tường quát lạnh một tiếng:

– Thật là lớn mật chó!

“Tranh” một tiếng vang thanh truyền giống như sắt thép va chạm vào nhau đến buốt cả răng, một đạo kim sắc kiếm quang một kích không trúng, nhanh chóng biến mất trong độc vụ màu xám tro bao phủ đến.

Vũ Văn Phi Tường không ngờ rằng quả thật có người dám hướng bản thân ra tay. Hơn nữa đạo kiêm quang này tới cực kỳ đột ngột, một kích không trúng, nhanh chóng ẩn lui ở trong độc vụ màu xám tro. Điều này cũng làm cho Vũ Văn Phi Tường trong lúc nhất thời không xác định được phương vị của người đánh lén.

Đạo kiếm quang màu vàng này trong lúc điện quang thạch hỏa ấy phảng phất lập tức dẫn động tham niệm của tu sĩ dòm ngó ở bốn phía. Theo sát sau kim quang, lại là vài món pháp bảo xen lẫn mấy đạo pháp thuật hướng Vũ Văn Phi Tường hai người vỗ đầu che mặt đánh tới.

Thượng Quan Hạo ở trong lúc kiếm quang màu vàng xuất hiện, trong lòng liền đột ngột cả kinh, rồi sau đó liền nhanh chóng đem ‘Tĩnh dịch tiên’ thu ở trong trữ vật pháp khí, sau đó ném ra một thanh phi kiếm màu xanh, ở một bên hiệp trợ Vũ Văn Phi Tường ngăn cản pháp bảo cùng thần thông pháp thuật bốn bề bay tới.

Những Thượng Quan Hạo rất nhanh liền phát hiện những thứ công kích này mười có bảy tám là hướng về phía chính hắn mà tới, còn Vũ Văn Phi Tường còn lại đang thay hắn ngăn cản mọi người công kích.

Thượng Quan Hạo cũng là người tâm tư bén nhạy, lập tức liền đoán được những người này thật ra là hướng về phía địa cấp thượng phẩm linh vật trong tay mình mà đến.

Bất quá lúc đạo kiếm quang màu vàng thứ nhất đánh tới trước kia, lại không phải là hướng về phía Thượng Quan Hạo mà tới, mà là trực tiếp chém về phía Vũ Văn Phi Tường, hơn nữa một kích không trúng liền cũng không xuất hiện nữa.