Chương 964: Đại chiến Hi Di (tiếp)

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Huyết Chanh kiếm xẹt qua một đạo huyết quang xinh đẹp trên mặt biển, mắt thấy sẽ phải chém sau lưng Vương Hi Thanh. Nhưng một đạo kiếm quang ở lại giống như giao long xuất thủy, từ trong nước biển nhảy lên một cái, ngăn chặn Huyết Chanh kiếm.

Huyết Chanh kiếm lộn một cái trên trời. Vô số huyết sắc kiếm quang trút xuống như đổ nước vậy, mà hai đạo kiếm quang cũng thân hóa vô số kiếm quang du ngư, vô cùng dày đặc lần nữa nghênh hướng Huyết Chanh kiếm.

Vô số tiếng nổ dồn tựu như cùng nước lạnh tạt vào chảo dầu, tiếng sắt thép va chạm vào nhau này thay nhau vang lên. Kiếm khí bị tán dật bắn tung tóe lên hơi nước lần nữa bị kiếm quang giăng khắp nơi cắt nhỏ như không thể nhỏ nữa, cuối cùng trở thành tế vụ có thể trôi lơ lửng ở giữa không trung, dần dần bay lên tràn ngập ra. Nếu là có tu sĩ tu vi không đủ ở chỗ này, coi như không bị tiếng động kiếm minh này làm chết, cũng đã sớm bị kiểm khí đầy trời này thắt thành phấn vụn.

Đang lúc này, Thủy U kiếm đã đánh lén thành công, đường đường pháp tướng sơ kỳ tu sĩ không ngờ lại bị người một chiêu bắt!

– Tế Thủy Trường Lưu kiếm, Chân Linh phái, Lục Huyền Bình!

Trương Hi Di mặt mũi xanh mét, từng từ từng chữ gầm thét lên tiếng.

Huyết thanh kiếm vô công mà phản, hơi nước trên mặt biển đầy trời nổ bắn ra dần dần tản ra. Lục Bình mỉm cười lẳng lặng đứng trên mặt biển sau lưng Vương Hi Thanh Thủy U kiếm tự hành huyền không ép trên cổ Vương Hi Thanh. Một đạo huyết tuyến thật nhỏ đã dọc theo da thịt xuôi xuống.

Lục Bình khẽ gật đầu, cười nói:

– Trương Hi Di tiền bối, nhiều năm không gặp, tu vi cùng với kiếm thuật của ngài đều đại hữu tăng lên, vãn bối bội phục!

Một mặt khác, biến cố đột nhiên khiến cho Hạng Lâu lão tổ đại chiến cùng Đông Khôn, Hà Hi Vân hai vị pháp tướng tu sĩ cũng ngừng lại. Tuy nhiên Đông Khôn cùng Hà Hi Vân hơn nữa Trương Hi Di đang cùng Lục Bình giằng co, ba người vẫn thành cơ giác chi thế đem Hạng Lâu lão tổ vây ở trung ương.

Trương Hi Di không trả lời ngôn ngữ của Lục Bình, ngược lại một bên Đông Khôn lão tổ cả giận nói:

– Càn rỡ, tiểu bối người này có biết bây giờ xông xuống bao nhiêu chuyện họa sao? Ép buộc bản phái tu sĩ, chẳng lẽ Chân Linh phái đã làm xong chuẩn bị vì người mà cùng bản phái khai chiến sao?

Đông Khôn lão tổ đe dọa ngược lại rất cao minh, bây giờ rất rõ ràng chỉ có Lục Bình xuất hiện, như vậy tất nhiên không phải là Chân Linh phái biết được tin tức, mà xem ra là Lục Bình thích phùng kỳ hội.

Ép buộc lão tổ của một nhà môn phái, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ lại cũng thực không nhỏ. Vì một tán tu mà cùng một nhà môn phái ác hóa quan hệ, điều này hiển nhiên là không tương xứng cùng ích lợi của môn phái.

Ý nói bên ngoài của Đông Khôn lão tổ rất đơn giản, chớ có bởi vì đầu óc của mình nóng lên mà làm chuyện kéo toàn bộ môn phái xuống nước.

Nhưng lão ta lại không biết sau khi trải qua chuyện của Lữ Hư Hằng lão tổ, Lục Bình bây giờ dám xuất thủ lần nữa, hiển nhiên đã qua quyền hành hơn thiệt trong này, trong lòng tự có thành toán.

Lục Bình hướng Đông Khôn lão tổ hơi thi lễ, nói: – Tiền bối chính là chi giáo, vãn bối nhớ kỹ rồi!

Lục Bình ngoài mặt tao nhã lễ độ, nhưng Thủy U kiếm gác trên cổ Vương Hi Thanh lại chẳng những không chút buông lỏng, ngược lại chặc hơn một ít. Máu tươi trong vết thương trên cổ phá vỡ tràn ra càng nhiều.

Một cổ kiếm khí từ trong Thủy U kiếm bền bỉ theo huyết mạch của vết thương trực thiết đi vào, đem Vương Hi Thanh lão tổ âm thầm tích tụ lên một đoàn chân nguyên hoàn toàn tính toán. Kiếm khí sắc bén tựa như tung hoành trong huyết mạch Vương Hi Thanh, đem chân nguyên tự thân của Vương Hi Thanh quậy đến sẽ không thành quân.

Trương Hi Di vừa nhìn thấy khuôn mặt thống khổ vẻ tái nhợt của Vương Hi Thanh liền đoán được cái gì, gấp giọng nói:

– Vương sư đệ an tâm một chút chớ nóng. Người này đã lên cấp pháp tướng kỳ, chớ có làm vô vị chống cự!

Lục Bình vẫn ung dung bình tĩnh, tuy nhiên hắn không ở để ý tới mọi người Thương Hải tông, mà là ngược lại hướng Hạng Lâu lão tổ nhân cơ hội trấn áp thương thế trong cơ thể, khôi phục chân nguyên nói:

– Hạng Lâu tiền bối, ngươi nói thế nào?

Thương Hải tông chúng ta sắc mặt âm trầm cơ hồ cũng có thể đủ nhỏ nước xuống. Ý đồ của Lục Bình này rất rõ ràng, nếu không phải là vì Thương Hải chuông, hắn nguyện ý dưới tình huống này mạo nguy hiểm lớn như vậy sao?

Hạng Lâu lão tổ biết được mình lúc này đang gặp phải lựa chọn, rốt cuộc là vì vậy nhân cơ hội chạy trốn, hay là đứng ở Chân Linh phái nhất phương.

Hạng Lâu lão tổ biết được, nếu là lúc này nhân cơ hội chạy trốn, lại không nói Lục Thiên Bình có sẽ vì mình cuốn lấy một hai người của Thượng Hải tông hay không. Xem như Lục Thiên Bình xuất thủ tương trợ, mình đi lần này nhưng mà đắc tội không chỉ là một nhà Thương Hải tông.

Như thế, Hạng Lâu lão tổ thì chỉ có đứng ở Chân Linh phái nhất phương, như vậy sau khi chạy trốn đại nạn lần này, ít nhất sẽ có Chân Linh phái che chở. Huống chi mình nếu là rơi vào trong tay Thương Hải tông, cho dù là không chết, Thương Hải chuông cũng tất nhiên sẽ không giao cho mình chấp chưởng nữa.

Nhưng nếu là đứng ở Chân Linh phái nhất phương, Thương Hải chuông này mặc dù trân quý, đối với Chân Linh phái trừ gia tăng chiến lực ra lại không có những ý nghĩa khác, đã như vậy, ở trong tay vị pháp tướng tu sĩ nào liền đều giống nhau rồi.

Dưới tình huống này, Chân Linh phái tất nhiên sẽ cố kỵ danh tiếng ái tích vũ mao, Thương Hải chuông này tám chín phần mười còn sẽ ở trên tay của mình. Nếu không, những năm gần đây bởi vì Chân Linh phái quật khởi mà không ngừng tu sĩ, gia tộc, thế lực tới đầu dựa vào theo sẽ thấy thế nào?

Huống chi trải qua đánh một trận này, Hạng Lâu lão tố ít nhiều cũng có chút tâm tro ý lạnh. Ông ta mặc dù có Thượng Hải chuông nơi tay, nhưng thực lực tự thân lại chưa ra hình dáng gì. Chính là Đông Khôn lão tổ chỉ dựa vào một món Điều hải lệnh cùng mình đại chiến thì có thể làm được công nhiều thủ ít. Phải biết uy năng bản thân của Thương Hải tông là xa trên Điều hải lệnh, chớ đừng nói chi là đám nhân vật Trương Hi Di này. Sự bảo vệ của Thương Hải chuông trước mặt ông ta căn bản không coi là tường đồng vách sắt.

Suy nghĩ một chút ngay cả đám nhân vật Trương Hi Di này đều lợi hại như thế, như vậy Chân Linh phái Khương Thiên Lâm lại phải đạt tới loại cảnh giới nào. Huống chi Chân Linh phái đó là môn phái có đại tu sĩ trấn giữ, được che chở như thế này, cuối cùng vẫn tốt hơn mình những năm này ở Bắc Hải giống như cô hồn dã quý!

Vừa đọc đến đây, Hạng Lâu lão tổ cũng cười nói:

– Cũng tốt, hôm nay lão phu cùng tiểu hữu được gặp Thương Hải tông chư vị!

– Ha ha ha!

Lục Bình cười dài một tiếng, phất tay một chưởng in trên sau lưng Vương Hi Thanh. Thân thể của Vương Hi Thanh nghiêng về trước, một hớp nghịch huyết từ trong miệng phún thăng ra.

Mọi người Thương Hải tông tất cả đều kinh hãi, tuy nhiên rất nhanh phát hiện Vương Hi Thanh cũng không bỏ mình, chẳng qua là hiển nhiên bị thương nặng đã sâu hơn nữa lại bị phong ấn tu vi.

Sau khi đã trải qua chuyện của Lữ Hư Hằng, Lục Bình hiển nhiên không dám dễ dàng hạ sát thủ với lão tổ của những môn phái khác nữa, huống chi còn là đang ban ngày ban mặt như vậy!

Giữa tu luyện giới các phái hiển nhiên cũng có giới hạn, nếu không phải sinh tử tồn vong chi tế, hiển nhiên sẽ không không chút kiêng kỵ xuất thủ lung tung. Nếu không lấy thực lực của các pháp tướng lão tổ, thật đúng là đại khai sát giới, như thế tổn thất
không phải một nhà môn phái có thể chịu đựng nổi.

Dù vậy, Lục Bình hiển nhiên cũng không giữ bên người một người ấn uy hiếp. Một chưởng này đi xuống, trực tiếp đánh tan chân nguyên trong huyết mạch của Vương Hi Thanh, hình lực thấu vào tâm hạch không gian. Vương Hi Thanh pháp tướng bị xuyên thủng. Thương thế như thế này tuy nói không hủy hết tu vi, nhưng muốn khôi phục sợ rằng so với Thiên Thành lão tổ phải trong mắt quá nhiều.

– Tên khốn sao dám như thế?

Hà Hi Vân giận quát một tiếng muốn nhào tới Lục Bình, không ngờ trên đường lại bị Trương Hi Di ngăn xuống, nhìn một chút thần sắc không hiểu của Hà Hi Vân, Trương Hi Di nói thẳng:

– Ngươi không phải là đối thủ của hắn, hãy trước tiên cùng Đông Khôn sư thúc cuốn lấy Hạng Lâu, đợi đến sau khi giải quyết tiểu tử này sẽ đi.

Trương Hi Di bất chấp Hà Hi Vân nghe được ngôn ngữ của lão ta sau đó trong ánh mắt lóe lên vẻ khiếp sợ, trong tay Huyết thanh kiếm chấn động cả lên bắn nhanh mà đi về phía Lục Bình.

Ngược lại không phải là Hà Hi Vân khiếp sợ cùng lời nói lúc trước của Trương Hi Di, Lục Thiên Bình ở thời điểm đoán đan điền phong cũng có thể đủ chém chết huyết tu la. Hiện nay hắn lên cấp pháp tướng kỳ, Hà Hi Vân cũng không nghĩ qua mình là đối thủ của hắn.

Nhưng Hà Hi Vân sở dĩ tìm tới Lục Bình, thật ra thì ý tưởng cũng rất đơn giản. Đó chính là Hạng Lâu lão tổ lúc này đã bị thương, chỉ cần mình quấn lấy Lục Thiên Bình trước, đợi đến Trương Hi Di cùng Đông Khôn lão tổ liên thủ giải quyết Hạng Lâu lão tổ, Thương Hải chuông trở lại Thương Hải tông, trận chiến này bọn họ coi như là thắng.

Dĩ nhiên, đến lúc đó Lục Thiên Bình này nếu là vẫn không biết dầu gì lui đi, coi như không thể giết hắn, cũng phải cho hắn nếm nhiều nhức đầu, tốt nhất là vì vậy đem tên thiên tài lớn nhất của Chân Linh phái này tuyệt đường tấn thăng của hắn.

Trương Hi Di hiển nhiên không phải không biết suy nghĩ trong lòng của Hà Hi Vân, nhưng y là không chút do dự cự tuyệt. Vậy nói rõ cái gì? Điều đó nói rõ Hà Hi Vân y ngay cả thời gian Trương Hi Di cùng Đông Khôn lão tổ liên thủ bắt lại Hạng Lâu đều đợi không được!

Lục Thiên Bình quả thật có mạnh như vậy không?

Hà Hi Vân ngay sau đó thấy Vương Hi Thanh dưới sự trọng thương miễn cưỡng lơ lửng trên mặt biển, nhớ tới cảnh tượng lúc trước Lục Bình một chiêu chế phục Vương Hi Thanh, trong lòng rúng động không hiểu nguyên nhân tại sao, pháp bảo trong tay dựng lên, vội vàng công qua một mặt khác Hạng Lâu lão tổ đã cùng Đông Khôn lão tổ chiến phải như hỏa như đồ.

Trương Hi Di trường kiếm trong tay bắn nhanh về Lục Bình, ngoài miệng lại nói:

– Hôm nay ngược lại may mắn, Thương Hải chuông bản phái phải đoạt về, không ngờ ngươi thậm chí ngay cả Tế Thủy Trường Lưu kiếm cũng đưa tới. Ta nghe nói Quải vân phàm cũng ở trên người ngươi, lần này tất cả di vật của bản phái lão tổ đều phải vật quy nguyên chủ rồi!

Lục Bình thấy buồn cười, nói:

– Trương tiền bối có đối với lòng tin của mình quá mức đầy đủ chút hay không? Chẳng lẽ tiền bối cho là có thể từ trong tay vãn bối dễ dàng lấy được những thứ đồ này như thế sao?

Trương Hi Di hừ lạnh một tiếng, nói:

– Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Lúc trước ngươi có thể tiếp được một đạo ‘Đại Lãng Đào Sa’ kiếm thuật thần thông của ta, xem ra sau khi người lên cấp pháp tướng cũng ngưng tụ tự thân bản mệnh đại thần thông. Chẳng qua là không biết người có thể tiếp được mấy đạo bản mệnh thần thông của ta?

Lục Bình song kiếm hợp bích, cùng Huyết Chanh kiếm lần nữa ở trên trời chạy ra tia lửa đầy trời, rồi sau đó sắc mặt một ngưng, nói:

– Kính xin tiền bối chỉ giáo!

Trương Hi Di cũng không nói nhiều. Huyết Chanh kiếm một chọn, kiếm khí đầy trời phảng phất gió lớn không có chỗ ở đây. Từng đạo một sóng lớn vô hình lễ dâng lên, vọt tới Lục Bình.

Bản mệnh đại thần thông kiếm thuật: “Phong Cao Lãng Cấp kiếm quyết”!

Lục Bình song kiếm một khuấy. Nước biển dâng lên tầng tầng, cùng Trương Hi Di vô hình kiếm lãng chạm mặt vào nhau. Từng đạo một chân nguyên đánh cùng với kiếm khí giao kích khiến cho uy năng thần thông của song phương triệt tiêu chôn vùi lẫn nhau. Nhưng toàn bộ mặt biển lại bắt đầu chấn động, tựa hồ uy năng vô cùng đã toàn bộ chuyển gả đến trong nước biển vậy.

Lục Bình đồng dạng là bản mệnh đại thần thông, “Thiên Đội Tuyết kiếm quyết”!

Trương Hi Di thấy song chưởng dựng lên như vậy, đẩy một cái, đại thần thông pháp thuật mà trước đó Lục Bình đã từng trên người Đông Khôn lão tổ biết qua, Thổi Ba Trợ Lan!

Nguyên vốn “Phong Cao Lãng Cấp kiếm quyết” bắt đầu suy yếu lập tức được cánh tay giúp, lần nữa dâng lên ba đào, áp đảo “Thiên Đội Tuyết kiếm quyết”.

Lục Bình cũng bất vi sở động, ngàn đồng bọt sóng đột nhiên cùng dâng lên. Một đạo kiếm thuật dòng nước đỏ ngầu chở ngàn đống sóng lớn trong nháy mắt ép vỡ hết kiếm lãng của Trương Hi Di, hạo hạo thang thang phản công mà đi về phía Trương Hi Di.

Nguyên vốn Trương Hi Di ung dung bình tĩnh rốt cục biến sắc!

Từ Trương Hi Di xuất thủ cố gắng ngăn cản Lục Bình chế phục Vương Hi Thanh bắt đầu coi là nổi lên. Trong quá trình hai người giao thủ, Trương Hi Di tổng cộng thi triển ” Đại Lãng Đào Sa”, “Phong Cao Lãng Cấp”, “Thôi Ba Trợ Lan” ba đạo bản mệnh đại thần thông.

Nhưng Lục Bình lại cũng liên tiếp thi triển “Sấm Thủy kiếm quyết”, “Thiên Đội Tuyết kiếm quyết”, cùng với “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” ba đạo bản mệnh đại thần thông châm phong tương đổi.

Làm Trương Hi Di biến sắc không chỉ là bởi vì Lục Bình mới vừa mới tiến cấp pháp tướng kỳ có thể ngưng tụ ba đạo bản mệnh đại thần thông, cũng bởi vì một đạo “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” đại thần thông cuối cùng này không ngờ lại nhất cử ép vỡ hết kiếm thuật thần thông của lão ta, hạo hạo đãng đãng phản công tới lão ta.

Ở nơi này là pháp tướng sơ kỳ tu vị có thể làm được!

Trương Hi Di một món quét ngang. Một đạo sắc thái chỗ trời nước tiếp xúc vừa có đột nhiên triển hiện sau lưng trước người của Trương Hi Di, tựa hồ Trương Hi Di lập tức đứng ở thiên chi nhai hải chi giác. “Đại Giang Đồng Khứ kiếm quyết” bị một đạo kiếm quang như ánh nắng chiều mang theo màu đỏ chanh vậy chém ngang mà rơi. Kiếm quang như ánh nắng chiếu vậy mặc dù có suy yếu, nhưng lại tiếp tục ngang trời chém tới eo của Lục Bình.

Lục Bình cười lạnh một tiếng, nói:

– Hải Thiên Nhất Tuyến đại thần thông, “Thương Hải quyết” cũng bất quá như vậy!

Dứt lời, Tế Thủy Trường Lưu kiếm trước sau chém ngang, kỳ cảnh giống hải thiên đụng vào nhau vậy thoáng hiện sau lưng Lục Bình, kiếm quang giống nhau lóe lên chém ngang. Tế Thủy Trường Lưu kiếm trước sau hai đạo kiếm quang cùng Trương Hi Di kiếm quang nghênh nhận chạm vào nhau, ba người đồng thời chôn vùi.

Trương Hi Di giờ đã sớm bị vãn bối tu sĩ trước mắt này rung động chạy tới chết lặng, khàn giọng nói:

– Người như thế nào luyện thành “Thương Hải kiếm quyết”?

Tế Thủy Trường Lưu kiếm chậm rãi dâng lên ở hai bên Lục Bình, chỉ nghe hắn cười nói:

– Trương tiền bối cũng quên, Tế Thủy Trường Lưu kiếm này trong tay vãn bối, “Thương Hải kiếm quyết” vãn bối hiển nhiên cũng biết rồi!