Chương 427: Tiểu hỏa kế năm đó

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình bình tĩnh đem linh vật đưa trước cho Thiên Tuyết lão tổ, sau đó mới nói:

– Đệ tử thấy lão tổ trong bảo khố có một đoàn phong chủng, mà đoàn phong chủng này đối với đệ tử cũng có chỗ dùng, muốn xin lão tổ cát ái ban cho.

Lục Bình vừa dứt lời, một đoàn phong chủng phảng phất như tiểu toàn phong xuất hiện ở trước mặt hắn. Gió nhè nhẹ tán lạc ở bốn phía phong chủng, khiến cho nhiệt độ chung quanh phong chủng giảm xuống nhanh hơn, thậm chí lại muốn ngưng kết thành sương.

Thiên Tuyết lão tổ nói:

– Đoàn phong chủng này tuy là phong chúc thiên địa kỳ vật, nhưng năm đó lão tổ ta lấy được từ Bắc Bằng nguyên, bị nghiêm hàn của Bắc Bằng nguyên hàng năm ảnh hưởng, đoàn phong chủng này khi sử dụng, sẽ dẫn tới gió rét thấu xương không chịu nổi. Tuy nói nó ở trong thiên địa kỳ vật phẩm chất cũng coi là thượng thừa, nhưng cùng khối Hàn Băng tủy này so sánh vẫn còn kém một chút, tiểu tử ngươi nhưng còn có vật gì coi trọng nữa không?

Lục Bình sớm biết là sẽ như vậy, vì vậy liền gật đầu cười nói:

– Đệ tử vừa khéo còn nhìn trúng một khối thủy tinh ngọc.

Lục Bình vẫn không nhìn rõ Thiên Tuyết lão tổ động đậy như thế nào, đã đem ra một khối vật trong giống như thủy tinh bình thường cầm ở trong tay, nói:

– Thủy chúc tính nhị đẳng biến dị linh tài, đây chính là đồ vô cùng tốt, so với những thứ tam đắng linh tài kia đều chênh lệch không xa. Hai món đồ này cộng lại xem ra là cùng khối Hàn Băng tủy kia có giá trị tương đương rồi.

– Tiểu tử, ngươi có còn cần thứ đồ gì nữa không? Lão phu nơi này cũng cất chứa mấy món thiên địa kỳ vật, nếu là người có thể đem đóa Lam Linh hỏa kia hoán đổi, thiên địa kỳ vật nơi này của lão phu tùy người tuyển chọn.

Thiên Lô lão tổ biết Lục Bình tựa hồ đang tìm các loại thiên địa kỳ vật, từ lúc trước Thiên Giang lão tổ dùng Tử Khí Đông Lai Diễm để đổi Huyền Thiên Nhiên Linh Hỏa của hắn, cùng với ở trong Bắc Hải cung dùng ba ngàn năm linh tháo đổi lấy một đoàn thiên địa kỳ vật giống như Phong như vậy mà có thể nhận thấy được. Vì vậy, thấy Lục Bình không ngờ lại lấy ra thiên địa linh vật để đổi lấy những thứ này, Thiên Lô lão tổ nhất thời đem chủ ý đánh tới huyền cấp phẩm linh vật Lam Linh hỏa của Lục Bình.

Lam Linh hỏa là thứ huyền cấp thiên địa hóa chủng thích hợp nhất dùng để luyện đan. Thiên Lô lão tổ hiểu rất rõ điều này. Nếu là có đoán đan sơ kỳ đệ tử trong phái dùng loại hỏa diễm này để lên cấp đoán đan trung kỳ, chẳng những là đối với thuật luyện đan đại hữu bì ích, hơn nữa tương lai thành tựu lục phẩm kim đan, trùng kích một phen pháp tướng kỳ cũng không phải là không thể được.

Lục Bình trong lòng chợt động, bây giờ trong Thất Bảo Lôi Hồ: kim, mộc, thủy, thổ, phong, băng sáu loại chúc tính toàn bộ đều thu thập đủ ba loại thiên địa kỳ vật. Chỉ còn dư lại Hỏa chúc tính thiên địa kỳ vật chỉ có một loại. Thiên Lô lão tổ thân là bôn phái pháp tướng kỳ luyện đan tông sư, các loại hóa chủng trong tay còn có thể ít hay sao? Nói vậy Lục Bình cũng không nhất định phải dùng Lam Linh hỏa, trong tay hắn huyền cấp trung phẩm linh vật còn có Dưỡng Hồn mộc cùng linh thủy, chỉ muốn đem ra bất kỳ một vật nào, lập tức có thể đổi lấy hai loại thiên địa kỳ hỏa hỏa chủng.

Bất quá Lục Bình suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cự tuyệt, nói:

– Đa tạ hai vị lão tổ, chẳng qua là đệ tử trước mắt cũng không cần vật gì nữa.

Thất Bảo Lôi Hồ có thể nói là bí mật của Lục Bình, bản thân nó tất yếu phải giữ kín không thể cho người khác biết. Sự quan trọng chỉ kế dưới huyết mạch tự thân hắn, mười hai viên bản mệnh Nguyên Thần châu, và cùng đóa Bạch Ngọc liên hoa chín ngàn năm chứa đựng ở trong kim đan kia mà thôi. Thậm chí, nó còn so với Lục Bình dung luyện Huyền Nguyên Trọng Thủy lên cấp đoán đan trung kỳ cùng tu luyện công pháp “Bắc Hải Thính Đào quyết” cao hơn chút. Lục Bình không muốn bởi vì thiên địa kỳ vật mà khiến cho người khác liên tưởng đến việc hắn thu thập dung luyện và nâng cấp Thất Bảo Lôi Hồ. Loại bảo vật này ở trong bất cứ tình huống nào đều dẫn tới sự thèm thuồng của bất kỳ kẻ nào. Nguyên nhân không phải chỉ bởi vì thanh danh của nó hiển hách, mà còn là chí bảo trong tay kẻ đứng đầu Khai Thiên Thất Tổ là Bằng đạo nhân năm đó. Vì vậy, Thất Bảo Lôi Hồ trong tu luyện giới có vinh dự được xếp vào hàng “Khai thiên tích địa đệ nhất thần khí”. Đáng tiếc sau Bằng đạo nhân, trong tu luyện giới không có tu sĩ nào có thể đem Thất Bảo Lôi Hồ luyện đến chỗ chí cực.

Thiên Lô lão tổ lấy làm tiếc nuối gật đầu một cái, Thiên Tuyết lão tố cười mắng một tiếng:

– Tiểu hồ ly!

Rồi sau đó cũng không để ý tới hắn nữa. Các biệt hai vị lão tổ, Lục Bình thối lui ra khỏi Tuyết Lam cung. Xem ra hắn còn chưa ở Hoàn Vũ đảo nơi này du lãm một phen. Bây giờ rỗi rãnh thanh nhàn, vừa đúng dịp đi phường thị dạo xem một lần.

Kể từ Lục Bình thành tựu luyện đan đại sư, đặc biệt là sau khi từ Đông hải trở về môn phái, hắn rất ít có dịp đi các phường thị thu mua đại lượng linh thảo. Bởi vì làm luyện đan đại sư của môn phái, căn bản không cần dùng Lục Bình tự thân thực hiện những việc này, môn phái sẽ đem đại lượng linh thảo đưa đến trước mặt của hắn. Đây cũng là ưu thế của việc sau lưng có đại môn phái chống lưng!

Hoàn Vũ đảo phường thị kích thước rất lớn, dọc ngang có ba con đường lớn. Trong phường thị tu sĩ qua lại không dứt, lộ ra vẻ rất náo nhiệt. Lục Bình hăng hái bừng bừng bắt đầu ở trong phường thị thu mua đại lượng linh thảo. Năm trăm năm lấy quý trọng linh thảo, đặc biệt là dùng để luyện chế Dung huyết đan, đều bị Lục Bình dùng số lượng lớn linh thạch thu mua. Về phần ngàn năm linh thảo, tuy nói Hoàn Vũ đảo là tu sĩ phường thị nổi tiếng nhất ở Bắc Hải, nhưng trong các điểm phố ngàn năm linh thảo cũng không có bao nhiêu. Bất quá Lục Bình cũng không để ý, có thể thu thì bao nhiêu là bấy nhiêu.

Trong thời gian hơn nửa ngày này, Lục Bình tuy nói cũng hơi có chút thu hoạch, nhưng cũng trở nên mất hết hứng ý. Hắn vẫn còn có tâm tư mua được món hời, thử xem có thể tìm được chút thứ tốt khiến cho mình mắt sáng lên hay không, nhưng hiển nhiên vận khí không thể một mực tồn tại ở trên thân của một người.

Tâm tư của Lục Bình chuyển vòng vo một cái cũng nghĩ tới Phàm nhân thị trường. Nơi đó ngư long hỗn tạp, các loại đồ vật ly kỳ cổ quái cần cái gì cũng có, mặc dù bên trong phần lớn là đồ giả, nhưng cái này phải trông vào nhân lực của tu sĩ rồi. Có lẽ trong đó có một vật phảng phất đồ rách nát vô dụng, lại rất có thể là một món kỳ bảo.

Lục Bình bảy chuyển tám chuyển, hướng phường thị cánh bắc mà đi. Phàm nhân thị trường không thể so với tu sĩ phường thị sạch sẽ chỉnh tề. Nơi này vốn là chỗ ngư long hỗn tạp, các loại chiếu manh điểm phô trưng bày dày đặc chung quanh, không có chút quy luật nào có thể nói. Muôn ngàn hình trạng tiếng thét, tiếng cải vả, tiếng quát mắng thay nhau vang lên.

Lục Bình thấy quái cũng không cho là quái, vừa chậm rãi bước đi, vừa cúi đầu quan sát các loại khí vật ở dưới đất. Đồng thời, hắn còn lơ đãng hướng sau lưng nhìn hai ba lần, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Đi ngang qua một chỗ ngỏ hẻm nhỏ hẹp, Lục Bình chợt lách người tiến vào trong đó, không thấy tung tích đâu. Một tu sĩ trẻ tuổi dáng dấp vội vã gấp gáp bước tới, cũng hướng vào trong ngõ hẻm mà đi.

Những tu sĩ sau khi tiến vào ngõ hẻm, nhìn con đường bên trong trống trơn như cánh đồng hoang dã, nhất thời cảm thấy rất ngạc nhiên.

– Ngươi là đang tìm ta sao? Một giọng nói không nhanh không chậm từ sau lưng tu sĩ truyền tới. Giọng nói bình tĩnh thế mà khiến cho tu sĩ nhảy dựng một cái rất khó coi, vội vàng xoay người lại.

Lục Bình nhìn tên dung huyết kỳ trung kỳ tiểu tu trước mắt này, tựa hồ có cảm giác dường như đã từng quen biết. Mà tu sĩ trước mặt lại đã sớm sắc mặt vui mừng, quỳ mọp đầu lạy lấy lạy để, thưa:

– Vãn bối Tằng Vũ, ra mắt tiền bối.

Lục Bình có chút kinh ngạc hỏi:

– Tằng Vũ? Tại hạ cũng không hề nhận biết các hạ, duyên cớ gì phải làm đại lễ như vậy?

Tằng Vũ đứng lên, sắc mặt hưng phấn nói:

– Tiền bối có lẽ đã quên mất, vãn bối chính là tiểu hỏa kế năm đó ở Thu Vân đảo. Năm đó nhờ được tiền bối ban thưởng cho đan dược và linh thạch, vãn bối mới có tu vi hôm nay.

Lục Bình chợt hiểu ra, năm đó hắn vẫn còn là dung huyết kỳ tu sĩ, từ yêu tộc hải vực trở lại Thu Vân đảo, lúc ấy quả thật thuê lấy một luyện huyết sơ kỳ tiểu hỏa kế làm hướng đạo, còn từng ban tặng cho hắn một khoản linh thạch cùng mấy bình đan dược.

Không ngờ mấy chục năm đã qua, luyện huyết kỳ tiểu hỏa kế năm đó đã biến thành dung huyết trung kỳ tu sĩ khí vũ hiên ngang hôm nay.

Lục Bình khoát tay áo một cái, nói:

– Những thứ đó không coi là cái gì, ta và người gặp nhau cũng coi là hữu duyên, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi.

Tằng Vũ nghiêm mặt nói:

– Năm đó cái ân ban tặng, đối với tiền bối mà nói có lẽ chẳng qua là một cái nhấc tay, nhưng đối với vãn bối mà nói là cực kỳ trọng yếu. Nếu không phải tiền bồi thi ân, vãn bối bây giờ chỉ sợ chẳng qua là một tên luyện huyết kỳ tu sĩ lục lục vô vị mà thôi.

Lục Bình không muốn ở mặt này nói nhiều. Hắn nhìn Tằng Vũ một thân tu vi tuy nói cũng không thuần túy, nhưng cơ sở cũng được xây dựng coi như là chắc chắn, cả người khí thế cực kỳ lăng lệ, hiển nhiên là thường ra vào ở những đất nguy hiểm, liền hỏi:

– Tăng Vũ, ngươi hiện nay đã gia nhập môn phái nào chưa?

Tằng Vũ đáp:

– Hồi bấm tiền bối, vãn bối tự do buông tuồng đã quen, sợ là không lọt vào được pháp nhân của các môn phái, cho tới nay thường cùng mấy vị hảo lấy săn giết yêu thú mà sống. Lần này đệ tử cùng mấy vị hảo ra biển, cũng định đem một nhóm thu hoạch bán ra ở Hoàn Vũ đảo nơi này. Không ngờ lại gặp được tiền bối, vì vậy liền đi trước đuổi theo tới đây, muốn lạy tạ tiền bối năm xưa đã ra ân thành toàn, không ngờ lại dẫn đến việc bị tiền bối hiểu lầm.

Lục Bình cười cười, thấy Tùng Vũ ánh mắt suốt, biết hắn không nói láo, vì vậy hỏi:

– Ngươi cùng bằng hữu đều đến Phàm nhân thị trường ở đây? Vừa đúng ta cũng muốn đến Phàm nhân thị trường đi dạo một chút, thử đi xem coi bọn ngươi có cái thu hoạch gì.

Tằng Vũ sắc mặt vui mừng, vội vàng nói:

– Vãn bối dẫn đường.

Dứt lời liền đi trước dẫn đường. Lục Bình nhìn bóng lưng Tăng Vũ, cười cười không nói gì, lập tức không nhanh không chậm đi theo.

Lục Bình theo Tăng Vũ hướng chỗ sâu trong Phàm nhân thị trường mà đi. Tằng Vũ bước chân vội vã, sắc mặt có vẻ rất mừng rỡ. Lục Bình không nhanh không chậm đi theo ở phía sau hắn, đồng thời còn có thời gian tùy ý xem các loại khí vật trưng bày trên các manh bày hàng ở dưới chân.

Chỉ chốc lát sau, Lục Bình thần sắc chợt động, hướng về phía trước nhìn một cái. Trong khi đó, Tằng Vũ ở trước dẫn đường cho Lục Bình cũng không có cảm giác gì, vẫn như cũ mang theo vẻ mừng rỡ đi nhanh về phía trước.

Tằng Vũ cũng không nghĩ tới, cái vị tu sĩ năm đó đưa cho mình linh thạch cùng đan dược bây giờ lại là một đoán đan kỳ cao thủ. Hắn và đồng bạn lần này ra biển ở ngoại hải, phát hiện một chỗ động phủ do tiền nhân lưu lại. Ở động phủ trong, mọi người thu hoạch khá phong hậu, nhưng cũng có thật tạp vật mà nhiều mọi người không biết được. Những đồng bạn của hắn đều xuất thân từ tán tu, kiến thức không rộng, cầm những thứ không biết rõ giá trị này, sợ bán cho phường thị điếm phố sẽ ngầm chịu thiệt, lại không dám đưa cho cao cấp tu sĩ xem xét đánh giá, rất sợ bị giết người cướp của. Đang lúc mọi người bàng hoàng vô kể, Tăng Vũ ở trong phường thì chợt phát hiện Lục Bình đang thu mua linh thảo.

Đối với vị tiền bối năm đó trợ giúp mình này, ẩn tượng của Tằng Vũ là cực kỳ khắc sâu. Điều mấu chốt là năm đó Lục Bình cũng không giống như những tu sĩ cao cấp khác đối đãi mình với cái loại khí thế cao cao tại thượng đó. Từ lúc Lục Bình đưa cho hắn những thứ linh thạch cùng đan dược kia, Tằng Vũ tin tưởng Lục Bình không phải là một tu sĩ người mang ý xấu. Huống chi, Lục Bình thân là đoán đan kỳ tu sĩ, kiến thức tất nhiên uyên bác, mình và đồng bạn thu hoạch những thứ đồ này, có thể đưa cho vị tiền bối này xem qua thử.

Tằng Vũ tin tưởng trong những thứ đồ mình cùng đồng bạn tìm được nhất định có bảo vật đáng tiền.

Nếu là được vị tiền bối này coi trọng, tất nhiên có thể từ trong tay của vị tiền bối này lấy được không ít chỗ tốt. Tằng Vũ đúng là đã biết, vị tiền bối này là một vị luyện đan sư hẳn hoi.

Đang lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Tằng Vũ mặt liền biến sắc, nơi đó đúng là chỗ của mình và đồng bạn. Tằng Vũ hướng nhìn sau lưng, chỉ thấy Lục Bình gật đầu một cái, hắn liền vội vàng chen vào trong đám tu sĩ đang vây xem.

– Lúc này coi như náo nhiệt rồi! Chính là không biết mấy tên tiểu tử này được cái bảo vật gì, lại trêu chọc cho người của mười đại môn phái tới ép bán như vậy.

Lục Bình cười không ra tiếng, đoán đan tu sĩ khí thế tản ra, tu sĩ bên cạnh rối rít tránh đi, nhường ra cho Lục Bình một con đường.

Phía trước, tiếng cải vã inh ỏi cũng hơi chậm lại. Lục Bình đi vào trong, thì thấy Tằng Vũ đang cùng ba nam hai nữ tổng cộng sáu vị đồng bạn đứng chung một chỗ, đang cùng với mấy dung huyết kỳ tu sĩ tranh chấp.

Mấy tu sĩ đang tranh chấp này tu vi phần nhiều đều dung huyết trung hậu kỳ, làm ra vẻ lấy thế đè người. Tăng Vũ đồng bạn mặc dù theo lý mà cố gắng tranh cãi, nhưng sắc mặt đỏ bừng, thực lực không đủ, hiển nhiên là rơi xuống thế hạ phong.

Lục Bình nhìn một chút, từ quần áo của mấy tên tu sĩ nơi này mà nhìn, thì xem ra là chia ra thuộc về Huyền Linh phái, Thủy Yên các, Phi Vũ phái. Còn có hai tên tu sĩ mặc dù mặc môn phái phục sức, bất quá nhìn hiển nhiên không phải là người trong mười đại môn phái.

Bất quá những người này đều là bọn lâu la mà thôi. Lục Bình hướng sau lưng những kẻ này, liếc mắt nhìn ở trong đám người vây xem, trong ánh mắt mang theo một tia giễu cợt. Sau đó, hắn lại nhìn một chút về các tạp vật mà đồng bạn Tằng Vũ bày để trước người, rồi cúi người xuống làm như không có người bên cạnh, bắt đầu lật xem chúng.

Lục Bình chẳng qua là đại khái lật xem những thứ tạp vật trước mặt này, chỉ thoáng qua là hiểu bọn Tằng Vũ gặp phải chuyện phiền toái gì.

Những thứ tạp vật này phần lớn đều một ít khí vật vô dụng, hơn nữa những thứ khí vật này phần nhiều là dùng một ít trung thấp cấp linh tài tiện tay chế thành dụng cụ dùng cho cuộc sống hàng ngày. Rất rõ ràng, những thứ đồ này ắt phải là xuất xứ từ cùng trong một ngôi động phủ. Nói cách khác, Tằng Vũ cùng đồng bạn của hắn ở ngoại hải phát hiện một tòa động phủ, hơn nữa từ những món khí vật tiện tay chế thành nơi này mà xét, chủ nhân của tòa động phủ này khi còn sống có lẽ còn là một tu sĩ có mức tu vi cảnh giới rất cao, nếu không sẽ không có thủ bút lớn như vậy, có thể đem một ít trung cấp thấp linh tài chế thành chén nước, bàn ghế các loại, hay là các loại bình ấm chén…

Trong lúc Lục Bình đang lật xem tạp vật trên đất, thanh quang trong hai mắt hắn chợt lóe lên, đưa tay lấy ra một khối giống như đồ gốm bị vỡ vụn ở trong đám tạp vật.

Ngay tại lúc lúc này, một tiếng quát mắng truyền

– Từ đầu tới người không chịu mở mắt vậy? Những thứ kia là do Huyền Linh phải cùng Phi Vũ phái mua, cút ngay!