Chương 1232: Đại chiến tương khởi

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi đánh một gậy lập tức là lợi ích, hai vị Ngũ Hành tông Thuần Dương lão tổ phối hợp ăn ý, phía dưới Lạc Tâm lão tổ hiển nhiên cũng phải diễn theo cho hết.

Lưng eo của mấy vị pháp tướng tu sĩ sau lưng Lạc Tâm lão tổ lúc trước còng rất thấp giờ đã hơi đứng lên, Lạc Tâm lão tổ cũng không khỏi cảm kích, nói:

– Đa tạ thánh tông thông cảm, Lạc Tâm phái trên dưới một lòng, tất nhiên vì nghiệp lớn của thánh tông mà tận chút lực mỏng!

Thủy Linh Tử hơi mỉm cười nói:

– Như vậy Lạc Tâm đạo hữu hãy đi chuẩn bị ngay, tin tưởng không lâu sau đó sẽ có một cuộc ác chiến. Thánh tông vì như thế mà mưu đồ mấy trăm năm, là vạn vạn không thể mất. Lạc Tâm phái chính là một vòng vô cùng trọng yếu trong thánh tông trù mưu, kế tiếp sẽ phải nhìn Lạc Tâm phái chư vị đạo hữu rồi.

Thanh âm kích động của Lạc Tâm lão tổ cũng bắt đầu phát run, nói:

– Vì thánh tông hiệu lực, chính là căn cơ mà bản phái thành lập ba ngàn năm!

Lạc Tâm lão tổ vừa dứt lời, liền nghe Thổ Linh Tử ngồi ở trung ương một mực không nói lời gì đột nhiên nói:

– Tới rồi!

Lạc Tâm lão tổ không rõ cho nên, thoáng nâng lên ánh mắt nhìn lại, đúng lúc thấy Thổ Linh Tử trước đó một mực nhắm mắt không nói khai ích hai mắt, ánh mắt nhìn trên người Lạc Tâm lão tổ một chút lập tức rời đi. Sắc mặt của bốn vị Thuần Dương lão tổ bên cạnh cũng ngưng trọng, ngay sau đó liên tiếp truyền tới tiếng nổ tung trời, Lạc Tâm phái hộ phái đại trận một trận loạn chiến, lập tức lộ ra lảo đảo muốn ngã.

Lạc Tâm lão tổ thần sắc cả kinh, trong tầm mắt mang vài tia hốt hoảng, lập tức nhìn tới sự công kích đánh vào hộ phái đại trận trước đó, chí ít cũng là bốn vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ giống như ông ta liên thủ.

Tuy nhiên Lạc Tâm lão tổ lập tức liền nghĩ tới năm vị Thuần Dương lão tổ trước mặt cùng với mấy vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ chiến lực bốn phía, mà những người đó lúc này lộ ra cũng trấn định vô cùng, trên mặt không mang biểu lộ chút nào.

Lạc Tâm lão tổ nhất thời nghiêm lại thần sắc, đem một cỗ kinh hoảng lúc trước dập tắt đi, lập tức nghe Thủy Linh Tử ghế trên cười nói:

– Lạc Tâm đạo hữu không cần hốt hoảng, chỉ để ý đi trước ứng địch là được.

Lạc Tâm lão tổ cố buông lỏng đáp một tiếng, lập tức mang môn hạ chư vị pháp tướng tu sĩ ra khỏi Lạc Tâm điện.

Sau khi cực vị Lạc Tâm phái tu sĩ rời đi, Hỏa Linh Tử nói với một vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ đứng yên bên cạnh:

– Hóa Huyền, ngươi hãy âm thầm đi theo mấy người bọn họ, cẩn thận bọn họ giở trò!

Hỏa Huyền đáp ứng, một vị đại tu sĩ bên cạnh hắn cũng cười nói:

– Sư thúc không cần như vậy, đệ tử lúc trước giúp Lạc Tâm phải tăng cường hệ phái đại trận làm một ít tay chân. Nếu bọn họ dám can đảm có dị tâm, đệ tử tất nhiên sẽ biết được trước tiên, đến lúc đó diệt bọn họ chẳng qua là chuyện sư thúc nhấc tay lên mà thôi.

Hỏa Linh Tử nhìn người nói chuyện cười to một tiếng, đáp:

– Ta cũng biết Kim Thiền ngươi là quỷ trá nhất, trận pháp này cũng càng lúc càng xuất thần nhập hóa, chính là năm đó Lão sự của ngươi cũng bất quá như thế.

Kim Thiền cười cười, đáp:

– Đáng tiếc tư chất của đệ tử có hạn, hôm nay thành tựu đối với trận pháp chẳng khác gì cũng đến cực hạn. Đáng tiếc cửu trận nồng cốt của Nam Hải Không Minh Di Trận sụp đổ, nếu không đệ tử ở bên trong tìm hiểu mấy chục năm, có lẽ còn sẽ vượt qua sự hy vọng của lão sư.

Đại tu sĩ Kim Thiền hiển nhiên có địa vị rất cao trong Ngũ Hành tông, mặc dù chỉ là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, nhưng trước mặt năm vị Thuần Dương lão tổ mặc dù giữ vững sự tôn kính đáng có, lại có thể làm được tới lời nói tựa như, hơn nữa nghe giọng nói hiển nhiên là một vị trận pháp sư cấp bậc tông sư.

Vừa lúc đó, bên tại Kim Thiền cũng đột nhiên vang lên thanh âm của Thổ Linh Tử, hỏi:

– Hộ phái đại trận này có thể chịu nổi một kích của Thuần Dương tu sĩ sao?

– Cái gì?

Kim Thiền ngẩn ngơ, theo sát thần sắc chính là biến đổi, xoay chuyển ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thấu qua Lạc Tâm điện nhìn ra hết thảy phát sinh phía ngoài.

Bên ngoài Lạc Tâm sơn hộ phái đại trận, ở dưới hạ du Lạc Nhai Thủy, bốn vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ của bốn nhà môn phái khác cùng xếp hàng đứng ở bầu trời ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua Lạc Tâm phái hộ phái đại trận nhìn về phía Lạc Tâm lão tổ đang có mặt mũi hoảng sợ đó, trong tầm mắt tràn đầy lạnh lùng, khinh bỉ cùng giễu cợt.

Lúc này Lạc Tâm lão tổ đứng lơ lửng giữa không trung, được môn hạ ba vị pháp tướng tu sĩ đỡ lấy, ánh mắt sợ hãi nhìn tới phương hướng cũng không phải là bốn vị đại tu sĩ, mà là một người trung niên nữ tu đang đứng sau bọn họ, Cửu Huyền Lâu Thuần Dương lão tổ Chu Bát Tả!

Trên Lạc Tâm phái hộ phái đại trận, một chén cửa động lớn đang chậm rãi khép lại, mà ngực của Lạc Tâm lão tổ cũng dần dần thấm ra một mảnh đỏ bừng.

Lạc Tâm lão tổ thảm hại tựa đầu quay lại, ánh mắt nhìn về phía ba vị bản phái pháp tướng tu sĩ vẻ mặt bị phân đang đỡ ông ta. Hai vị pháp tướng sơ kỳ đệ tử đời thứ ba trong ba người này chính là người lúc trước mặt lộ vẻ bị phẫn trong Lạc Tâm điện. Mà một vị pháp tướng trung kỳ đệ tử đời thứ hai cũng từ đầu tới cuối sắc mặt bình tĩnh, chính là vị không có chút ninh hót nào đối với người của Ngũ Hành tông.

Lạc Tâm lão tổ giật giật đôi môi với hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ bên cạnh, tựa hồ nói chút gì, có tựa hồ cũng không nói gì. Ngay sau đó, ông ta liếc mắt nhìn về phía vị pháp tướng trung kỳ đệ tử đời thứ hai bên cạnh, há miệng cũng là miệng đầy máu tươi tuôn chảy ra, cuối cùng cũng không nói gì được.

Trên mặt đệ tử đời thứ hai hiện lên một vẻ đau thương, lập tức liền khôi phục thần sắc bình tĩnh lúc trước, tựa hồ cực lực khắc chế bị thương trong lòng, quay người sang hai vị đệ tử đời thứ ba bên cạnh hỏi:

– Sư bá tổ của các ngươi có thông báo gì không?

Một tên đệ tử đời thứ ba sắc mặt công phẫn, há mồm muốn nói gì, một vị đệ tử đời thứ ba khác bên cạnh đột nhiên kéo kéo ống tay áo của hắn, nói:

– Sư đệ, hiện tại là lúc nào rồi, chuyện liên quan đến bản phái tồn vong, người không thể làm việc không suy nghĩ được!

Dứt lời, vị đệ tử đời thứ ba mặc dù trên mặt vẫn có vẻ bị phẫn, nhưng khống chế được, đáp:

– Nhị sư thúc, sư bá tổ muốn chúng ta vô luận như thế nào đều phải đem bản phái truyền thừa tiếp. Tuy nhiên Nhị sư thúc hiện tại nếu là Ngũ Hành tông chư vị tiền bối lão tổ không ra tay nữa, sợ rằng bản phái sẽ bị tiêu diệt trước!

Vị Nhị sư thúc gật đầu một cái, đáp: – Được, ta hãy đi Lạc Tâm điện mời Ngũ Hành tông Thuần Dương lão tổ xuất thủ!

Hai vị đệ tử đời thứ ba liếc mắt nhìn sâu hoắm thân ảnh của Nhị sư thúc đi xa, sau đó liền mang thi thể của Lạc Tâm lão tổ nhanh chóng đi về phía sau núi Lạc Tâm sơn. Nơi đó là chỗ mà Lạc Tâm phái lịch đại tổ tiên vẫn diệt, cũng là chỗ trận bàn của cả tòa Lạc Tâm phái hộ phái đại trận.

Trong Lạc Tâm điện, Thủy Linh Tử nhíu mày một cái, nghi ngờ nói:

– Chu Bát Tả sao hiện tại nhảy ra rồi, người này từ trước đến giờ đây người khác làm con chốt thí, bà ta núp ở mặt sau nhặt tiện nghi. Điều này so với phong cách của ả rõ ràng là trái ngược hoàn toàn a!

Hỏa Linh Tử chợt vỗ tay vịn của cái ghế ngồi một cái, nói:

– Ta hãy đi gặp con bà điên đó một hồi!

Thổ Linh Từ hừ lạnh một tiếng, nói:

– Lão Ngũ ngồi xuống, bình tĩnh một chút chớ nóng!

Thuần Dương Ngũ Tử lấy Thổ Linh Tử cầm đầu. Hoa Linh Tử mặc dù nóng nảy, nhưng đối với Thổ Linh Tử tựa hồ cực kỳ kính trọng, nghe vậy trên mặt dù vẫn khó chịu, nhưng vẫn ngồi xuống lại.

– Lần này thủy mạch dung hợp chính là kết quả mưu đồ mấy trăm năm của bản tông, không cho phép nửa điểm bị lỗi, càng không thể tự tiện làm càn không suy nghĩ!

Hỏa Linh Tử rên lên một tiếng, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh rất nhiều.

Chỉ nghe Thổ Linh Tử nói tiếp:

– Thủy mạch của hai sông Thanh Minh, Ngọc Lan dung hợp, bản phái thực vẫn còn coi thường thiên hạ không đủ to lớn, tất nhiên là sẽ có một cuộc đại chiến. Bản tông lấy quả địch chúng, duy nhất dựa vào bất quá là trước khi chuyện xảy ra chuẩn bị đầy đủ cùng với Thuần Dương Ngũ Hành Đại Trận của năm người bọn ta. Nếu mà lão Ngũ người ngay cả kế khích tướng như thế này đều chịu không nổi, như vậy mưu đồ mấy trăm năm của bản tông chẳng phải là đoạn tống với tay ngươi sao?

Hỏa Linh Tử buồn bực, một bên Thủy Linh Tử muốn nói gì, lại đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía ngoài điện, liền thấy vị Lạc Tâm phái Nhị sư thúc vội vã đi vào Lạc Tâm điện, đầu tiên là hướng Thủy Linh Tử cúi lạy, tiếp theo cúi lạy bốn vị lão tổ khác nói:

– Đệ tử Đoạn Thủy nhất mạch Nhị đại đệ tử Lý Thủy Giới ra mắt lão sư, ra mắt chư vị lão tổ!

Vị giáo giảo giả đệ tử đời thứ hai trong Lạc Tâm phái này không ngờ lại gọi Ngũ Hành tông Đoạn Thủy nhất mạch Thuần Dương lão tổ Thủy Linh Tử làm lão sư!

Thủy Linh Tử thở dài một cái, hỏi:

– Thủy Giới, ngươi lẻn vào Lạc Tâm phái đã bao nhiêu năm rồi?

Lý Thủy Giới sửng sờ một chút, cung kính đáp:

– Hồi bấm lão sư, đệ tử ở Lạc Tâm phái đã năm trăm năm.

Thủy Linh Tử gật đầu một cái, nói:

– Năm trăm năm, không dễ dàng!

Lý Thủy Giới không rõ ý tứ trong lời lão sư, nhưng nhớ tới lúc này Chu Bát Tả đang ở bên ngoài Lạc Tâm phái, mặc dù hắn không thèm để ý sự sống chết của Lạc Tâm phái, nhưng không thể không báo cho Ngũ Hành tông chư vị lão tổ sự xuất hiện của một vị Thuần Dương lão tổ.

– Đệ tử muốn bẩm báo lão sư cùng chư vị lão tổ,…

Thủy Linh Tử thở dài, đưa tay ngăn cản lời nói của Lý Thủy Giới, hỏi:

– Là Chu Bát Tả đến đúng không? Lý Thủy Giới ngẩn người, hé mồm đáp: – Đúng vậy, đệ tử.. Thủy Linh Tử lắc đầu một cái, nói:

– Ngươi không cần nhiều lời, lúc này ngươi vốn phải là ở trước người Lạc Tâm đạo hữu bọn họ.

Trong lòng của Lý Thủy Giới cả kinh, đột nhiên nghĩ tới điều gì, giọng ngạc nhiên nói:

– Cái gì đó, chẳng lẽ bọn họ…

– Ha ha!

Một bên Kim Thiền nhẹ giọng cười một tiếng, nói:

– Không ngờ Thủy sư bá còn giữ lại Lý sư đệ hậu thủ như vậy. Lạc Tâm lão tổ lão rất gian hoạt, Lý sư đệ bị người này khám phá thân phận cũng không coi là bất ngờ. Nhưng cũng may sư huynh không mưa chuẩn bị dù, sớm đã giữ lại tay chân trên Lạc Tâm phái hộ phái đại trận. Hơn nữa trừ Lý sư đệ, Lạc Tâm phái chưa chắc không có những người khác cũng hướng bản tông, bọn họ không trốn khỏi rồi!

Vừa dứt lời, bên ngoài Lạc Tâm sơn truyền tới một tiếng vang thật lớn, tiếp theo trong tiếng nổ giòn liên tiếp “tích lý ba lạp”, Lạc Tâm sơn hộ phái đại trận không ngờ lại bắt đầu băng liệt.

Kim Thiền nhất thời trợn to hai mắt, nói:

– Làm sao có thể? Ta bày ra trận pháp coi như không ngăn được Thuần Dương lão tổ cũng không khả năng dễ dàng bị người đánh vỡ như vậy!

Lúc này sắc mặt của năm vị Thuần Dương lão tổ cũng đều lộ ra khó coi, tiếng nổ dồn chẳng những không ngừng nghỉ, ngược lại càng ngày càng dày đặc, trong lúc nhất thời cũng có một loại cảm giác thiên băng địa liệt.

Sắc mặt của Kim Thiền xanh mét. Hắn tự cho trận pháp mình bày ra tuyệt đối có thể chưởng khống hết thảy Lạc Tâm phái, không ngờ cũng dễ dàng bị người đùa bỡn như vậy.

Thổ Linh Tử vẫn thanh sắc trầm ổn như cũ, chẳng qua là thời gian chốc lát, liền nói:

– Đây là hộ phái đại trận trận bàn phía sau núi.

Kim Thiền lập tức suy nghĩ hiểu rõ cái gì đó, chợt nói:

– Hay cho một cái trận pháp hai lớp, một bộ trận trong trận, không ngờ Lạc Tâm phái lại có thể cất giấu một vị trận pháp tông sư thành tựu đến mức như vậy Đệ tử đi một chút sẽ trở lại.

Thổ Linh Tử lắc đầu nói:

– Không cần, cũng không còn kịp rồi!

Dứt lời, thấy Thổ Linh Tử nâng chân trái lên giẫm một cái nhẹ nhàng về phía mặt đất. Cả tòa Lạc Tâm ra sức lay động một cái, tiếp theo toàn bộ mặt đất trong giây lát giống như vùi lấp ngã xuống phía dưới hơn ba thước vậy!

Lần này chẳng những là Lý Thủy Giới bị Thổ Linh Tử thần thông sợ bắn lên, chính là Kim Thiền cùng mấy vị Ngũ Hành tông đại tu sĩ cũng khuôn mặt kinh hãi, cho dù là bốn vị Thuần Dương khác một thời gian cũng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn Thủy Linh Tử kinh ngạc hỏi:

– Không ngờ tu vi của sư huynh lại có thể đạt tới tình cảnh như vậy, xem ra khoảng cách một bước cuối cùng cũng không xa chứ?

Thổ Linh Tử là người trầm ổn nhất khiến cho người ta sờ không rõ hư thật trong nháy mắt cũng lộ ra vẻ tự đắc, nhưng lập tức điều đó liền biến mất trên mặt, đáp:

– Đất chỗ trận bàn phía sau núi chính là bụng núi trống không, vị huynh đây cũng chộp đúng dịp thôi!

Đất chỗ trận pháp của Lạc Tâm phái hộ phái đại trận chính là trong bụng núi phía sau núi. Chỗ cửa vào lại bị mộ phần của Lạc Tâm phái lịch đại tổ tiên che giấu.

Sau khi Lý Thủy Giới khai ích, hai vị đệ tử đời thứ ba mang Lạc Tâm lão tổ trọng thương sắp chết lấy tốc độ nhanh nhất tới chỗ bụng núi. Lúc này hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ trấn thủ hộ phái đại trận trận bàn thấy bộ dáng của Lạc Tâm lão tổ như thế nhất thời lấy làm kinh hãi, lấy tu vị thực lực của bọn họ, hiển nhiên một cái là có thể thấy rõ thương thế trên người của Lạc Tâm lão tổ lúc này.

Một vị tu sĩ tuổi nhìn qua hơi lớn kinh sợ chất thêm, đột nhiên đứng dậy, hỏi:

– Làm sao có thể như vậy? Hai người các ngươi không hiểu chuyện sao, sao phải mang Lão sư tới nơi này? Các ngươi mau dẫn Lão sư đi Lạc Tâm điện, nơi đó có Ngũ Hành tông Thuần Dương tu sĩ, có lẽ còn có thể cứu một mạng của Lão sư!

Vừa dứt lời, tu sĩ cảm giác được dị phong vang lên sau lưng. Một cổ sát ý lạnh lẽo bay thẳng vào lòng, trong lòng thầm nói một tiếng “không xong”. Hộ thân thần thông mới vừa đánh vào phía ngoài, lập tức nghe một tiếng vang lên rõ to. Trong ánh mắt khó có thể tin của tu sĩ, trong tầm mắt kinh hãi của hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đời thứ ba, một thanh pháp bảo tựa như kiếm phi đao lộ ra từ trước ngực của hắn!

Tu sĩ cố gắng quay cổ về phía sau, trong miệng cô lỗ cô lỗ trực vang, tựa hồ cố gắng cũng muốn hỏi một tiếng tại sao.

Những vị đệ tử đời thứ hai hơi trẻ tuổi sau lưng trong khi khuôn mặt lạnh lùng hết sức lần nữa siết chặt pháp bảo cầm trong tay. Tâm hạch không gian hoàn toàn bể tan tành, pháp tướng vượt qua một lần lôi kiếp còn không chờ chạy ra khỏi từ bên trong tâm hạch không gian cũng đã bị cắn nát.

– Tam sư thúc, ngài…

Hai vị tu sĩ đời thứ ba mang Lạc Tâm lão tổ đi tới nơi này bị một màn kinh biến trước mắt sợ ngây người, không khỏi há mồm hỏi.

Ngay vào lúc này, Lạc Tâm lão tổ hôn mê sắp chết lúc trước không biết lúc nào lại thanh tỉnh lại, nhìn một màn trước mắt, thở dài một tiếng, đáp:

– Chớ nên trách Tam sư thúc các ngươi, là lão phu muốn hắn làm như vậy. Đại sư bá của các ngươi đã âm thầm thần phục trận pháp đại tông sư Kim Thiền lão tổ của Ngũ Hành tông, còn có hai đệ tử môn hạ của hắn nữa, hết thảy nơi này sợ rằng rất nhanh cũng bị Ngũ Hành tông biết được.

Thương thế của Lạc Tâm lão tổ cực kỳ nghiêm trọng, nói xong hai câu này trong miệng lại bừng lên một ngụm máu tươi. Hai vị đệ tử đời thứ ba đỡ ông ta lại là một phen luống cuống tay chân, nhưng Lạc Tâm lão tổ đầy hai người ra nói:

– Lão Tam, phải nhanh rồi, Ngũ Hành tông lập tức sẽ phát hiện!

Pháp tướng trung kỳ tu sĩ gật đầu một cái, thu hồi trữ vật pháp khí trên người của đại sư bá vẫn lạc, trong tay bấm ra mấy đạo pháp quyết, đang muốn thi triển thần thông gì, lại đột nhiên nghe ngoài núi truyền tới tiếng nổ dồn liên tiếp vọt. Tiếp theo sắc mặt của Tam sư thúc liền biến sắc, lui về phía sau hai bước vừa đúng trước người Lạc Tâm lão tổ cùng với hai pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đời thứ ba!

Theo tiếng nổ vang lên ngoài núi, trước mắt hộ phái đại trận trận bàn trong giây lát linh quang lóe lên nhanh chóng. Tiếp theo chính là một tiếng nổ trầm muộn truyền tới, linh thạch văng ra, mảnh vụn của trận bàn đều bị Tam sư thúc cản lại.

Đợi đến lúc hết thảy tiêu tán, hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ nhìn lại, trận bàn trước mắt đã bị sụp đổ hơn phân nửa. Nhưng một khối trong đó còn dư lại cũng trong lúc mơ hồ nhìn qua thành cách cục khác.

Lạc Tâm lão tổ lúc này tựa hồ đã không kiên trì nổi, đem một trữ vật pháp khí đổ cho Tam sư thúc, nói:

– Cũng may trận pháp song trùng cũng không bị hư hại, phần lớn truyền thừa của bản phái đều trong đó rồi. Lão Tam ngươi mau dẫn bọn hắn đi, đi Bắc Hải tìm Lôi lão lục, hắn là quan môn đệ tử của lão phu. Hãy nhớ, nhất định phải đem bản phái truyền thừa tiếp!